Quay ngược về tuổi 17 - Chương 06
Chương 6
Editor: mèomỡ
Trong xe điện ngầm,
Khang Đóa Hinh nghiêng đầu nhìn tờ giấy vẽ bản đồ đơn giản trong tay, cô là kẻ
mù đường nên đã cố tình lên mạng tìm, để phòng ngừa lâu lâu mới ra cửa một lần,
lại bị lạc đường.
Cô có chút lo lắng chú ý
từng nơi đi qua, sợ thất thần sẽ bỏ lỡ. Thật vất vả mới nghe thấy thông báo đã
đến nơi trên loa, cô vội vàng xuống xe điện ngầm, sau đó ngây ngẩn nhìn nơi vừa
thuộc lại vừa xa lạ này.
Thật lâu thật lâu rồi
chưa tới nơi này, chắc phải 7,8 năm rồi? Lâu đến mức cô đã sắp quên đi như thế
nào, trên thực tế lúc ấy cô cũng không đến được mấy lần.
Nhìn kỹ bản đồ, phân
biệt phương hướng xong, cô đi ra trạm xe điện ngầm.
May mà nơi cô muốn đến
dọc theo đường đi đều có biển chỉ dẫn, muốn lạc đường cũng không dễ, cô đi
khoảng 7,8 phút, cuối cùng đến được trước cửa một bệnh viện.
Cô lên tầng, ôm mấy phần
thấp thỏm không yên đi tới trước gian phòng bệnh, số phòng bệnh cô phải nói
bóng nói gió thật vất vả mới biết được. Nhưng khi chỉ còn cách một cánh cửa,
đột nhiên cô lại có điểm do dự có nên mở cửa hay không.
Thực xấu hổ, lúc trước
đã quên lo lắng vấn đề này, cho tới bây giờ mới đột nhiên nhớ ra, nếu đối
phương hỏi cô là ai, nên trả lời như thế nào?
“Vị tiểu thư này, xin
hỏi có chuyện gì sao?”
Một giọng nói mềm mại dễ
nghe vang lên, Khang Đóa Hinh quay đầu, liếc mắt một cái liền nhận ra đối
phương chính là người mình muốn tìm.
“A……” Không nghĩ đột
nhiên như vậy liền nhìn thấy người này, cô không kịp chuẩn bị tâm lý, trong lúc
nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Gian phòng bệnh này chỉ
có mình cô ở, cháu đi nhầm sao?” Diệp Cầm Mĩ vừa hỏi, vừa tò mò đánh giá cô gái
mới mười mấy tuổi trước mắt này.
Khang Đóa Hinh lắc đầu,
do dự không biết nên nói thân phận mình như thế nào. Nếu trực tiếp nói cô là
con dâu của bà ấy, chắc sẽ khiến bà ấy khiếp sợ?
Nhưng nói cô là bạn gái
con trai bà ấy thôi, một mình chạy tới thăm, cô cũng thấy rất kỳ quái.
Aiz, vốn muốn thay Đông
Luân, yên lặng đến quan tâm chiếu cố mẹ chồng nằm viện. Dù sao anh cũng rất bận
rộn, bình thường không phải đi học thì lại đến công ty ba cô làm, còn phải dành
thời gian cho cô, cho dù ở cũng một thành phố, chỉ sợ vẫn rất khó thường xuyên
tới thăm mẹ.
Huống hồ kiếp trước mẹ
chồng đối với cô rất tốt, cô thay Đông Luân đến chăm sóc trưởng bối cũng là
chuyện nên làm.
“Hay là, cháu là tình
nguyện viên của bệnh viện à?”
“A, này…… Xem như vậy
đi.” Khang Đóa Hinh mơ hồ nói, “Tóm lại cháu đặc biệt đến chăm sóc cô.”
Diệp Cầm Mĩ nhìn cô,
biết cô chưa nói thật, nhưng thoạt nhìn cũng không giống có ác ý, bởi vậy chỉ
cười cười, “Vậy cám ơn cháu, cô cảm thấy buồn chán, đang muốn tìm người nói
chuyện giải buồn, mời vào.”
Nói xong, bà ấy đẩy cửa
phòng bệnh.
Khang Đóa Hinh theo bà
ấy vào phòng bệnh, tò mò đánh giá phòng bệnh vốn dành cho hai người này.
Giường ngủ bên trong rõ
ràng không có người, giường bệnh của Diệp Cầm Mĩ là ở dựa vào cửa sổ.
“Kỳ thật cô vốn ở phòng
bốn người, nhà cô không có tiền, bốn người một phòng chi phí đỡ hơn nhiều, cố
tình con trai cô lại tốn nhiều tiền, bắt cô ở phòng hai người.” Diệp Cầm Mĩ lẩm
bẩm.
Nghe mẹ chồng nhắc tới
Đông Luân, tâm tình Khang Đóa Hinh nhất thời trở nên tốt hơn, “Đó là hiếu tâm
của anh ấy.”
Cô biết tính Nguyễn Đông
Luân là thế, thế giới này, đối với hai người phụ nữ anh quan tâm nhất anh luôn
luôn tận tâm hết sức, chỉ hy vọng có thể khiến hai người được vui vẻ.
“Đúng vậy, thằng nhóc đó
rất giỏi, còn đang học đại học đã buôn bán lời không ít tiền, khẳng định đời
trước cô đã thắp rất nhiều hương, mới sinh được đứa con vĩ đại như vậy.” Trong
giọng nói Diệp Cầm Mĩ, có tự hào vì con.
“Là cô dạy bảo tốt.”
Khang Đóa Hinh mỉm cười, “Khí sắc cô thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”
Trong trí nhớ rất lâu
trước kia, cơ thể mẹ chồng ốm ếu, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, có hơn nửa
thời gian đều nằm viện, nhưng mặc dù như vậy, không lo lắng làm kiểm tra kĩ
càng, không biết đã mắc ung thư.
Sau lại đó bởi vì thân
thể bà trở nên rất suy yếu, vốn thân thể đã không đẫy đà đột nhiên gầy mười kg,
mới làm kiểm tra tổng thể, lúc ấy tế bào đã lan ra toàn thân, thuốc thang vô
hiệu, không đến ba tháng đã mất.
Xem ra lúc này Nguyễn
Đông Luân vì sức khỏe của mẹ, mất không ít tâm tư, Diệp Cầm Mĩ so với trong trí
nhớ của cô thoạt nhìn có tinh thần hơn.
“Đúng vậy, nhìn không ra
lúc trước còn phải làm trị liệu bằng hoá chất, đã vòng trước quỷ môn quan một
vòng?” Diệp Cầm Mĩ cười nói, “Cô mắc ung thư máu, may mắn phát hiện đúng lúc,
trước mắt đã sắp phục hồi như cũ, hồi phục là có thể xuất viện.”
“Thật vậy chăng? Vậy
thật sự là quá tốt.” Khang Đóa Hinh chân thành nói.
Kỳ thật chuyện này cô có
biết. Bởi vì kinh nghiệm kiếp trước, kiếp này Nguyễn Đông Luân sớm liền đưa mẹ
đi làm kiểm tra, phát hiện được bệnh máu trắng, liền lập tức nằm viện tiến hành
các loại trị liệu, may mà phát hiện đúng lúc, coi như thuận lợi, thời gian này
tình huống rốt cục cũng chuyển biến tốt, mới từ phòng bệnh đặc biệt chuyển sang
phòng bệnh bình thường.
Nghĩ bạn trai kiếm tiền
chữa bệnh, mà còn có thể có nhiều tiền gởi ngân hàng như vậy, cô không khỏi
thêm bội phục anh.
“Đúng rồi, cháu gái, cháu
còn chưa nói cho cô biết tên của cháu.”
“A vâng, thật có lỗi.”
Khang Đóa Hinh lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Cháu họ Khang, Khang Đóa Hinh.”
“Đóa Hinh sao? Rất hay,”
Diệp Cầm Mĩ trầm ngâm trong chốc lát, lại giống như lơ đãng nói: “Đông Luân gần
đây có khỏe không?”
“Cũng không tệ lắm,
nhưng gần đây công ty có chút bận rộn……” Khang Đóa Hinh bất giác đáp, đến khi
nhìn đến vẻ mặt cười như không cười của Diệp Cầm Mĩ, mới phát hiện chính mình
lỡ lời nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng, “A, mẹ…… Khụ khụ, cô à, cô
thật sự là……”
Rất gian trá, nào có
người như vậy ?
Cô bây giờ tuyệt không
hoài nghi bà ấy cùng Nguyễn Đông Luân là mẹ con, đều gian trá giống nhau!
Ha ha, thật là cô gái
thú vị, Diệp Cầm Mĩ tràn ngập hứng thú đánh giá cô. Con mình được một cô bé xinh
đẹp đáng yêu như vậy thích, người làm mẹ như bà đương nhiên cũng vui vẻ.
“Là Đông Luân cho cháu
đến, hay là cháu tự mình vụng trộm nghe được cô ở đây?” Xem cô bé thẹn thùng
đến mức này, hơn phân nửa là vế sau.
“Là, là cháu tự mình
đến, anh ấy không biết.” Khang Đóa Hinh lắp bắp nói, “Cháu thấy anh ấy rất quan
tâm đến…… cô, nhưng việc học cùng công tác thật sự quá bận, không thể thường
đến thăm cô, cho nên cháu nghĩ có lẽ cháu có thể thỉnh thoảng đến đây trò
chuyện với cô.” Cô càng nói càng nhỏ giọng, nhưng ngữ khí cũng rất kiên định.
Cô không muốn lúc nào
cũng là Đông Luân vì tình cảm của bọn họ mà cố gắng, tình cảm là chuyện của hai
người, cô cũng muốn vì anh làm chút gì đó.
Diệp Cầm Mĩ nở nụ cười,
rất nhanh liền thích cô gái trước mắt này, “Cháu nguyện ý đến bồi bà già này
nói chuyện giải buồn, cô đương nhiên thực vui vẻ, Đông Luân cũng không nói cho
cô biết việc này, các cháu trước mắt tiến triển đến chỗ nào rồi?”
Khang Đóa Hinh lại lần
nữa đỏ mặt, “Khụ, nào có cái gì tiến triển?”
Tuy rằng kiếp trước đã
kết quá, ngay cả con cũng suýt sinh, nhưng kiếp này bọn họ thuần khiết không
khác gì giấy trắng, nhiều lắm là nắm tay, ngay cả hôn môi cũng chỉ được vài
cái.
“Hẳn là đã hẹn hò rồi?”
Con bà ánh mắt chắc cũng không đến nỗi kém như vậy, ngay cả cô gái tốt như vậy
cũng không biết cách giữ lấy.
“Xem như hẹn hò một thời
gian.” Khang Đóa Hinh nhỏ giọng nói.
“Thế còn được.” Diệp Cầm
Mỹ hài lòng gật gật đầu, “Lần khác cùng Đông Luân đến đây đi.”
Bà rất hiểu con mình,
tính tình tốt, thật thà có chút chất phác, lúc trước lại không có kinh nghiệm
kết giao bạn gái, bà phải quan sát kĩ tiến triển của hai đứa, nhìn xem có chỗ
nào cần giúp đỡ.
“À…… cô à, cháu không
muốn Đông Luân biết chuyện này, cháu không muốn anh ấy cảm thấy cháu cố ý vì
anh ấy làm cái gì, có thể xin cô tạm thời không nói cho anh ấy được không ạ?”
Cô đỏ mặt, sợ hãi nói.
Diệp Cầm Mĩ vừa nghe,
càng cảm thấy cố bé này tốt, yên lặng làm việc lại không kể công, nhịn không
được cười mị mắt, “Được được được, cô không nói cho nó, đây là bí mật giữa
chúng ta.”
Khang Đóa Hinh nhẹ nhàng
thở ra, lập tức nói: “Cám ơn cô, cháu sẽ thường xuyên tới thăm. Về sau cô xuất
viện, cháu cũng có thể đến nhà cô chào một tiếng.”
“Như vậy tốt nhất, ai,
đừng mất tự nhiên như vậy.” Diệp Cầm Mĩ vẫy vẫy tay, “Ngồi đi, cô rất muốn nghe
chuyện của cháu cùng Đông Luân!”
Những lời này, kiếp
trước cô cũng từng nghe mẹ chồng nói, Khang Đóa Hinh bỗng nhiên cảm thấy hốc
mắt có chút nóng, vội lắc lắc đầu, đuổi cảm xúc khác thường đi chỗ khác, ngoan
ngoãn ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, cười mở miệng, “Được, cô muốn nghe cái
gì, cháu nói cho cô.”
Kiếp trước bọn họ đối
với thân tình đều có rất nhiều tiếc nuối, kiếp này cô không giận dỗi cha mẹ,
anh cũng thành công, mẹ anh cũng không vì bị ung thư mà qua đời, cô tin tưởng,
bọn họ có thể thay đổi kết cục phải li hôn.
Cô nguyện ý cố gắng vì
thế.
Thời gian trôi mau, cuộc
sống đại học năm nhất của Khang Đóa Hinh rất nhanh đã trôi qua.
Lên năm hai được đổi kí
túc xá, không cần tiếp tục ở cùng Hứa Tĩnh Á, làm cô vui vẻ nhẹ nhàng thở ra,
ngày qua càng vui vẻ.
Từ khi biết Hứa Tĩnh Á
ôm tâm tư khác thường với Đông Luân, Khang Đóa Hinh không muốn gặp lại cô ta
nữa.
Nếu không phải bất đắc
dĩ, đừng nói nửa câu, ngay cả một chữ cũng không muốn nói, Hứa Tĩnh Á muốn làm
loạn như thế nào tùy cô ta, dù sao tất cả coi như không thấy là được.
Sau đó, mọi người cũng
đều mặc kệ cô ta, chính là Hứa Tĩnh Á tựa hồ không hề cảm thấy sự trầm mặc cự
tuyệt của mọi người, vẫn nông cạn như cũ.
Về phần cô cùng Đông
Luân, có lẽ là do bọn họ từng có trí nhớ đặc thù về mười năm đã sống cùng nhau,
phá lệ quý trọng này phần cảm tình, hẹn hò đã hơn một năm, ít khi khắc khẩu.
“Tít tít” Hai tiếng, di
động Khang Đóa Hinh kêu, mở tin nhắn ra xem.
Sinh nhật vui vẻ, bữa
tiệc có vui không?
Nhìn tên người gửi, là
Nguyễn Đông Luân gửi đến, miệng cô bất giác gợi lên một chút ý cười.
Hôm nay là sinh nhật hai
mươi tuổi của cô, trong nhà vì cô tổ chức party.
Cũng không tệ lắm, đáng
tiếc anh không tới.
Kỳ thật cũng chỉ nói thế
mà thôi, cô biết hôm nay thứ Bảy anh còn phải đến công ty tăng ca, huống chi
hôm nay tiệc sinh nhật làm ở nhà, ở trước mặt cha mẹ cô, bọn họ chưa công khai.
Tiếng báo tin nhắn rất
nhanh lại vang lên, cô mở ra xem, phát hiện bên trong viết –
Thực xin lỗi, tối hôm
nay bồi thường cho em được chứ?
Cô không khỏi cười ra
tiếng, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng Nguyễn Đông Luân nhíu mày trừng
mắt lúc đọc tin nhắn cô gửi qua.
Sau khi trở về, lại hẹn
hò một lần nữa, anh học được quan tâm cũng biết cô thực sự muốn cái gì, cô cũng
học được cách nói chuyện cùng anh, thông cảm tình cảnh của anh.
Cho nên bây giờ anh
biết, cô không thích anh làm việc nhìn không thấy bóng người, tình nguyện thiếu
kiếm ít tiền một chút, chỉ hy vọng hai người có thể có nhiều thời gian gặp
nhau. Mà cô cũng thử tự mình độc lập, lúc anh bận rộn, cố gắng tìm việc khác
làm.
Cô vừa gửi tin nhắn như
vậy, nói vậy anh lại vội vàng?
Đồ ngốc, lại không trách
anh, làm việc của anh cho tốt đi, đừng để mất thời gian.
Gửi xong tin nhắn, cô
buông di động, tiếp đón bạn học đến nhà.
“Đóa Hinh, sinh nhật vui
vủ!”
“Cám ơn.” Cô cười nhận
quà bạn học đưa, “Người đến là tốt rồi, còn mang quà làm cái gì, thực khách
khí.”
“Đều đến nhà cậu tham
gia tiệc, không mang theo quà sao được?” Bạn học kia nhìn về phía cô.
“Ai, nhà Đóa Hinh có
tiền như vậy, cậu đưa chút quà như vậy, chỉ sợ người ta cũng không cần đâu?”
Một giọng nói ghen tị vang lên.
Không khí lập tức lạnh
xuống.
Bạn học tặng quà lạnh
lùng liếc Hứa Tĩnh Á một cái, mắng câu “Bệnh thần kinh”, túm cánh tay Khang Đóa
Hinh kéo đến một bên.
“Sao cậu lại mời cô ta?”
Khang Đóa Hinh cười khổ,
“Mình không đặc biệt mời, thiệp mời dán trên bảng BBS của ban, cô ta muốn tới
mình cũng không cản được .”
“Mình thấy cô ta căn bản
là cố ý đến gặp bạn trai cậu.” Bạn học kia nói thầm, bây giờ tất cả mọi người
biết Hứa Tĩnh Á thích bạn trai người ta, luôn chửi bới đối phương.
“Vậy chỉ sợ cô ta phải
thất vọng rồi.” Kỳ thật Khang Đóa Hinh cũng nghĩ như vậy, nhưng không trực tiếp
phụ họa.
“Cái gì, bạn trai cậu
lại không đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu?” Nhờ ơn Hứa Tĩnh Á, bây giờ tất
cả mọi người biết Khang Đóa Hinh có người bạn trai khoa điện cơ đại học Z.
“Hư –” Cô xấu hổ trừng
đối phương, trong chốc lát mới nói: “Đông Luân phải tăng ca, không có cách nào
đến được , huống hồ ba mẹ mình cũng không biết chuyện chúng mình hẹn hò.”
“Vì sao không nói cho bọn
họ, sợ ba mẹ phản đối sao? Làm ơn, điện cơ đại học Z, người con trai ưu tú như
vậy, bọn họ còn phản đối cái gì ?”
“Cái này…… Bọn họ cảm
thấy mình còn nhỏ.” Nhớ tới kiếp trước cha cô tức giận còn nói ra những lời
nghiêm khắc, Khang Đóa Hinh trừ bỏ bất an ngoại, cũng có vài phần áy náy.
Đều là chuyện hơn mười
năm trước, bây giờ nhớ lại ấn tượng vẫn vô cùng khắc sâu. Cho dù bây giờ cha cô
thích Đông Luân, cô vẫn không dám để cho cha mẹ biết mình cùng Đông Luân đang
hẹn hò.
“Hai mươi tuổi mà nhỏ,
cậu không thấy lớp chúng ta có rất nhiều đôi đang hẹn hò sao?”
“Cha mẹ đều như vậy.” Kỳ
thật bây giờ cô có thể hiểu tâm tình của cha mẹ lúc ấy, nếu con gái mình mới
mười bảy, mười tám tuổi đã bị người ta ‘cướp mất’, cô khẳng định cũng sẽ không
vui.
Cô biết Đông Luân tốt,
nhưng lúc đó cha mẹ sao biết được?
Hai người lại hàn huyên
một lát, sau có bạn học đến nói chuyện cùng Khang Đóa Hinh, cô cũng phải đi
tiếp đón người khác.
Vì tiệc sinh nhật con
gái hai mươi tuổi, vợ chồng Khang gia bỏ rất nhiều công sức, phòng trong phòng
ngoài đều mời người bố trí, đồ ăn cũng đều tinh xảo ngon miệng, tất cả khách
mời đều thực vui vẻ.
Party cao trào, là lúc
bánh ngọt cao hai tầng từ phòng bếp được đẩy ra, khiến cho các nữ sinh thét
chói tai.
“Oa, tuyệt!”
“Đúng vậy, siêu lãng
mạn!”
Khang Đóa Hinh cũng thực
kinh hỉ, cảm động lại vui vẻ ôm cha mẹ một cái, được mọi người vây quanh, cắt
một đường trên bánh ngọt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Các
bạn học nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc.
Thọ tinh* chỉ cần cắt
một đường là được, còn lại phân bánh ngọt, vẫn giao cho người làm chuyên nghiệp
bên cạnh xử lý, miễn cho cắt bung bét bánh ngọt.
*Thọ tinh: Nhân vật
chính trong bữa tiệc
Khang Đóa Hinh cùng cha
mẹ đứng ở bên bánh ngọt, mỉm cười nói lời cảm ơn với từng người tới tham gia.
Đến phiên Hứa Tĩnh Á, cô
ta lấy một miếng bánh ngọt, sau đó giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Đúng rồi,
Đóa Hinh, hôm nay là sinh nhật cậu, sao bạn trai cậu lại không tới?”
Cô ta nhịn nửa ngày, rốt
cục vẫn hỏi.
“Bạn trai?” Hoàng Nhã
Huệ rõ ràng ngẩn người, “Đóa Hinh khi nào thì có bạn trai ?”
Trong lòng Khang Đóa
Hinh “ầm” một tiếng, âm thầm kêu không xong. Cô không ngờ Hứa Tĩnh Á lại trực
tiếp nhắc tới Đông Luân ở trước mặt cha mẹ cô.
“Bạn trai Đóa Hinh rất
tài giỏi, học hệ cơ điện ở trường chúng cháu, anh ấy là Nguyễn Đông Luân.” Hứa
Tĩnh Á cướp lời nói.
Có thể thi đỗ đại học Z,
cô ta đương nhiên cũng không phải ngu ngốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra biểu
tình của bọn họ không thích hợp, lập tức nắm chắc cơ hội.
Lần đầu tiên nhìn thấy
Nguyễn Đông Luân, cô liền thích anh.
Cô không cần biết Khang
Đóa Hinh có thể hận mình hay không, không cần biết bạn học có thể ghét mình hay
không, cô tin tưởng chỉ cần có thể làm cho Khang Đóa Hinh cùng Nguyễn Đông Luân
chia tay, mình còn có cơ hội. Mà bây giờ thoạt nhìn, thái độ của cha mẹ Khang
Đóa Hinh dường như có thể là mấu chốt.
Nghe tới ba tiếng
“Nguyễn Đông Luân”, vợ chồng Khang gia đều chấn động.
“Lại là đứa nhỏ kia……”
Hoàng Nhã Huệ khinh lẩm bẩm.
“Gì? Thì ra các bác
biết?”
“Đúng rồi, Đông Luân quả
rất tốt.” Hoàng Nhã Huệ thuận miệng nói, trong lòng vẫn khiếp sợ.
Hứa Tĩnh Á còn muốn nói
điều gì, nhưng lúc này phía sau đã có người đã mở miệng, “Hứa Tĩnh Á, cô đừng
đứng ở kia chặn đường được không, mọi người đều chờ cô nha!”
Thế này mới làm cho cô
ta tâm không cam lòng đi đến một bên.
Nhưng chấn động cô ta bỏ
lại, đã khiến Khang gia nổi lên gió lốc —
“Con cùng thằng nhóc kia
có quan hệ gì? Lúc nào bắt đầu hẹn hò?” Khang Hành Đình trừng mắt với con gái,
trong giọng nói khó nén tức giận, xưng hô với Nguyễn Đông Luân cũng từ “Đông
Luân” biến thành “Tiểu tử kia”.
Cũng mệt ông có thể nhẫn
nhịn đến bây giờ, tích lũy ban ngày bất mãn, khi bữa tiệc kết thúc, đợi bạn của
con đều rời đi, sau rốt cuộc cũng bộc phát ra.
Khang Đóa Hinh cắn cắn
môi, “Sau khi lên đại học.”
Thế này cũng không tính
là nói dối, quả thật là sau khi vào đại học cô mới cùng Đông Luân có vẻ giống
người yêu.
“Hừ, hai đứa giấu diếm
được lắm.” Một bên là con gái bảo bối của ông, một bên là người ông tận lực
giúp đỡ, ông cũng không biết hai đứa đang hẹn hò?
“Ba, chúng con không
phải cố ý gạt ba mẹ.” Cô cố lấy dũng khí nói, “Chúng con chẳng qua là……”
“Ba mặc kệ các con có lý
do gì, lén lén lút lút hẹn hò đã hơn một năm, còn phải có người ngoài đến nói
cho chúng ta biết chuyện này, chính là các con không phải.”
“Con xin lỗi.” Quả thật
là bọn họ có lỗi, cô thừa nhận.
Vẻ mặt áy náy của con
gái làm cho Khang Hành Đình có cảm giác buồn bực, ông sửng sốt một lát, mới nổi
giận nói: “Nếu cảm thấy có lỗi, các con bây giờ chia tay cho ba.”
“Ba!” Tình cảnh này rất
giống kiếp trước, lòng cô có chút hoảng, “Đừng như vậy mà? Đông Luân anh ấy đối
xử với con tốt lắm…… Chúng con là thật lòng yêu nhau.”
“Thật tình yêu nhau? Con
mới mấy tuổi, biết cái gì là tình yêu?”
“Ít nhất con biết anh ấy
yêu con, làm cho con thay đổi rất nhiều, anh ấy là thật tình chân thành yêu con,
đối xử với con rất tốt.” Một người đàn ông tự nguyện làm mọi chuyện vì cô, làm
sao cô có thể hoài nghi tình yêu của anh? “Huống chi anh ấy giúp nhà chúng ta
rất nhiều việc, con có thể thi đỗ đại học Z anh ấy không phải không có công,
anh ấy ở công ty ba cũng cống hiến rất nhiều?”
“Khang Hành Đình ta cũng
không sa đọa đến mức bán con gái cầu vinh!” Ông biết con gái nói đúng nhưng vẫn
không thể chấp nhận hai tiểu bối ông tin yêu nhất là còn lén lút hẹn hò, cho
nên cố ý xuyên tạc ý của cô.
“Ba, ý con không phải
vậy, con chỉ muốn nói, anh ấy rất ưu tú, đáng giá để con tin cậy……”
“Ưu tú có cái rắm dùng,
nó nửa điểm bối cảnh đều không có, học đại học phải kiếm tiền nuôi gia đình,
còn có người mẹ bị bệnh ung thư cần viện phí khổng lồ, con đi theo nó làm sao
có thể hạnh phúc?”
Cô vội vã giúp Nguyễn
Đông Luân giải thích, “Bác Nguyễn lúc trước đã làm trị bệnh bằng hoá chất, tình
trạng đã khôi phục, Đông Luân cũng đã sớm thanh toán tiền thuốc men, tiền căn
bản không phải vấn đề, hơn nữa thân thể bác Nguyễn tuy không tốt, nhưng vẫn rất
thương yêu con……”
“Tốt, cho nên con ngay
cả bà ta cũng đã gặp qua?” Khang Hành Đình cười lạnh, trong lòng lại càng không
thích, “Trách không được ngày nghỉ con cũng rất ít về nhà.”
Khang Đóa Hinh lúc này
mới phát hiện mình nói sai rồi, ngập ngừng nói: “Con, con cũng chỉ là thay anh
ấy làm chút gì đấy, anh ấy bình thường học hành, làm việc vất vả như vậy……”
“Tốt lắm, con không cần
nói, tóm lại nếu con còn coi ba là ba con, thì ó chia tay đi!”
“Ông xã!” Hoàng Nhã Huệ
ban đầu yên lặng không nói, nghe thấy chồng mình nói như vậy, nhịn không được
nhíu mày, kéo ống tay áo của ông.
Nhưng Khang Hành Đình
chỉ hừ một tiếng, rút ống tay áo về.
Tình cảnh bây giờ giống
hệt kiếp trước làm cho Khang Đóa Hinh thất kinh nhìn cha mẹ.
Cô rất sợ, thật sự rất
sợ.