Quay ngược về tuổi 17 - Chương 07 part 2
Đóa Hinh lên năm thứ
hai, không ở cùng Hứa Tĩnh Á nữa, anh sẽ không lo khi hẹn hò gặp phải cô ta nữa,
cũng không có bóng đèn, vì vậy tới kí túc xá nữ đón cô.
Hẹn Đóa Hinh lúc 8 giờ
rưỡi, khi anh đứng dưới kí túc xá nữ mới tám giờ hai mươi, Nguyễn Đông Luân
cũng không gấp, lấy tài liệu công ty ra đọc.
“Đàn anh! Trùng hợp thế,
gặp được anh ở đây.” Một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
Nguyễn Đông Luân ngẩng
đầu, nhìn thấy người vừa tới lập tức nhíu mày, thậm chí ngay cả tiếng đáp lại
cũng không muốn nói, lại nhìn vào laptop trong tay mình.
“Ai, đàn anh, lâu rồi
không gặp, sao anh nhìn thấy em lại không vui vậy?” Hứa Tĩnh Á dẩu môi, giọng
nói nhấn mạnh khoa trương.
“Tôi không nhớ chúng ta
có quan hệ.” Giọng nói Nguyễn Đông Luân lạnh lùng, ý cự tuyệt rất rõ ràng.
Anh luôn luôn không tỏ
ra hỉ nộ với người khác, nhưng đối với người không ngừng tổn thương Đóa Hinh,
còn có ý định chia rẽ tình cảm của bọn họ, tuyệt đối anh sẽ không hòa nhã.
Hứa Tĩnh Á thay đổi thái
độ, “Đàn anh, sao anh lại nói thế?”
“Cô cảm thấy tôi đối xử
với cô rất lãnh đạm?” rốt cuộc Nguyễn Đông Luân cũng nhìn cô ta một cái, “Vậy
cô nói cho tôi biết, tôi nên đối xử như thế nào đối với người từ đầu đến cuối
phá hoại tình cảm của tôi với bạn gái?”
“Em làm vậy vì muốn tốt
cho các anh......”
“Vì tốt cho chúng tôi,
chính là nói cho Đóa Hinh tôi cùng người nào đó làm chuyện xấu?”
“Đóa Hinh...... Ở trước
mặt anh lại nói xấu em?” Cô ta hoàn toàn không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết
trách tội người khác ác ý hại mình.
“Còn cần cô ấy nói sao?
Tôi cũng không phải là người mù, hơn nữa bây giờ tôi nói cho cô biết, tình cảm
của tôi và Đóa Hinh, không phải là bằng mấy thủ đoạn nhàm chán kia mà có thể
phá hoại, nếu không muốn làm cho mình mất mặt hơn nữa, thì đừng làm những
chuyện này nữa.” Nói xong, anh lại lười không muốn nói nhiều với cô ta, đóng
laptop chuẩn bị rời đi.
Không nghĩ mới đi vài
bước, giọng Hứa Tĩnh Á từ phía sau truyền đến, “Ba mẹ Khang Đóa Hinh không đồng
ý các người qua lại chứ gì?”
Anh dừng lại, quay đầu
nhìn cô ta.
Hứa Tĩnh Á cảm thấy mình
đoán đúng rồi, lập tức tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh lại chịu để cho Đóa Hinh và
ba mẹ cô ấy khó xử? Cô ấy sẽ không hạnh phúc.”
“Đấy cũng không phải là
chuyện của cô.” Anh lạnh lùng nói, căn bản không muốn lộ ra tí tin tức nào cho
cô ta.
Hứa Tĩnh Á không ngờ anh
không nể mặt như vậy, lúc trước cô cảm thấy anh không tệ, lại tốt bụng chuyển
hành lý cho cô, còn là sinh viên ưu tú của khoa điện cơ đại học Z, mới có thể
yêu anh, luôn muốn giành lấy anh từ Đóa Hinh.
Nhưng lúc không ở cạnh
Đóa Hinh, thái độ của anh sao trở nên lãnh đạm như thế?
“Anh --” Khang Đóa Hinh
có gì tốt đâu? Lại có thể có được tình yêu của anh, cô rất ghen tị, nhưng có
một giọng nói khác, đánh trước cắt đứt lời của cô.
“Đông Luân!”
Nguyễn Đông Luân quay
đầu nhìn về phía người gọi mình, trong nháy mắt ánh mắt mềm lại, không nhìn chỗ
khác trừ người kia ra.
“Em đến rồi?” Bỗng nhiên
giọng anh trở nên dịu dàng.
“Vâng.” Khang Đóa Hinh
cười, chạy chậm tới chỗ anh.
“Chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Đông Luân cũng không thèm nhìn tới Hứa Tĩnh Á, trực tiếp nói với bạn
gái.
Sắc mặt Hưa Tĩnh Á trắng
bệch, nhưng mặt dày mở miệng, “Đóa Hinh, các cậu đi ăn bữa tối sao? Tớ có thể
đi cùng các cậu không?”
Bình thường Khang Đóa
Hinh rất dễ nói chuyện, nhưng lúc này lại hờ hững liếc cô ta một cái, liền nắm
tay Đông Luân, cười với anh nói: “Đi, ăn tối đi.”
Hừ, cô không muốn nói
chuyện với người ham muốn bạn trai mình, đương nhiên không thèm để mắt đến.
Lúc ăn, Nguyễn Đông Luân
đem chuyện ban ngày ở công ty, nói cho cô nghe từ đầu đến cuối.
Kiếp trước anh không làm
như vậy, anh cho rằng có chuyện gì thì tự mình giải quyết là được rồi, đừng
mang về nhà làm cho Đóa Hinh phiền não, nhưng này lúc này Đóa Hinh lại nói, bởi
vì anh không nói, ngược lại làm cho cô càng lo lắng. Hơn nữa cô cũng muốn nghe
anh nói, chia sẻ cuộc sống thượng phát sinh từng tí.
Vả lại bây giờ anh ở lại
công ty ba cô, biết cô luôn canh cánh trong lòng chuyện công ty phá sản ở kiếp
trước, vì vậy Nguyễn Đông Luân sẽ nói cùng cô chút chuyện công ty.
“Cho nên ý của anh là,
ba em lúc trước có thể vì đầu tư chuyện này, làm cho công ty quay vòng vốn
không nổi rồi phá sản?” Khang Đóa Hinh cẩn thận nghe bạn trai nói lại, nghĩ
nghĩ, hỏi ra vấn đề.
Hơn một năm nay, nghe
Nguyễn Đông Luân nổi tiếng có khả năng biết trước giải thích về thương mại
nhiều như vậy, cô cũng có một ít hiểu biết.
“Anh là như vậy đoán
rằng, tính ra thời gian tính không khác lắm, hơn nữa ở ấn tượng của anh về chủ
tịch Trương Tiến Toàn, nhận xét về cách làm việc của ông ta không tốt lắm. Đây
không phải là lĩnh vực sở trường của anh, anh biết không nhiều, chỉ biết hình
như ông ta thường phải ra tòa.”
Khang Đóa Hinh nghe, bất
giác nhíu mày, “Theo như anh nói, cho dù Khang gia không phải vì đầu tư mới dẫn
tới khùng hoảng, mà công ty này không thích hợp đầu tư?”
“Anh cho là như vậy.”
Cô suy nghĩ một lát, sau
đó lại cười nói: “Quên đi, dù sao trước mắt ba em cũng không tính đầu tư nó, về
chuyện có thể có nguy cơ khác, sau này hẵng nói.”
Cô vốn ngồi cạnh anh,
lúc này lại dựa đầu vào tay anh.
Nguyễn Đông Luân nhân
lúc cô đột nhiên thân mật, hơi hơi gợi khóe môi, thấp giọng hứa hẹn, “Đừng lo,
dù xảy ra chuyện gì, đều có anh ở đây.”
Cùng nhau trải qua hai
cuộc đời, trên đời này không ai thân thiết với nhau hơn họ.
“Em biết.” Cô tin dù gặp
vấn đề gì, chỉ cần có Đông Luân bên cạnh, đều có thể dễ dàng giải quyết.
“Đóa Hinh.” Anh lại yên
lặng một lúc, mới cẩn thận mở miệng, “Vài ngày tới có khả năng anh đi công tác
ở đại lục.”
“Đi công tác?” Cô sửng
sốt một chút, mới nói: “Em biết ba em gần đây muốn đi đại lục, anh và ba đi
cùng nhau?”
“Ừ.” Anh vẫn cảnh giác
nhìn cô.
“Bao lâu?”
“Không lâu, năm ngày.”
Trước mắt thứ hai anh có ba tiết trên lớp, vì vậy tính chiều thứ tư lên máy
bay, chủ nhật về.
“Vâng, em biết rồi.”
Khang Đóa Hinh gật gật đầu, không có phản ứng gì tiếp tục ăn đồ ăntrong bát.
“Em...... Không giận?”
Nguyễn Đông Luân cực kỳ ngạc nhiên.
“Sao phải giận?” Cô hỏi
lại.
“Lúc trước em......
Không phải rất ghét anh đi công tác sao?” Anh nhớ rõ kiếp trước chỉ cần mình
nói đi công tác, cô cũng sẽ cáu cãi nhau một trận, thậm chí còn chiến tranh
lạnh với anh.
Khang Đóa Hinh ngẩn ra,
sau mới lẩm bẩm nói: “Em không thích, không có vợ nào lại thích chồng lúc nào
cũng không ở nhà? Nhưng đây là công việc của anh, anh vẫn vì tương lai của
chúng mình mà cố gắng, sao em có thể vì sợ hãi cô đơn, mà trách anh? Hơn nữa,
bây giờ em cũng có cuộc sống của mình.”
Lần này đến lượt Nguyễn
Đông Luân ngây người, “Ý của em là, trước em không thích anh đi công tác, là vì
sợ cô đơn?”
Trong quá khứ anh chưa
bao giờ biết là vì nguyên nhân này, luôn không rõ vì sao cô bài xích anh đi
công tác như thế.
Nhưng hôm nay nhớ tới,
khi đó cô chỉ có một mình, không có con cái, không có ba mẹ, không có công
việc, bạn bè cũng không có mấy ai, cuộc sống cứ luẩn quẩn như vậy, mình lại
không ở bên cạnh, chắc chắn cô rất cô đơn.
Khang Đóa Hinh có vài
phần thẹn thùng đỏ mặt, “Đương, đương nhiên, thật ra bây giờ nghĩ lại, khi đó
em cũng không quen, biết rõ anh bận việc, lại còn cãi nhau với anh, khiến anh
không thể yên tâm phát triển sự nghiệp.”
Bây giờ cô, cái nhìn cởi
mở hơn, cuộc sống mở rộng ra, dù anh vẫn yêu cô nhất, nhưng cũng không còn là
mối bận tâm duy nhất của cô nữa, cho dù Đông Luân không ở bên cạnh, cô cũng có
thể điều chỉnh tâm trạng thật tốt, tiếp tục sống.
“Thật xin lỗi.” Nguyễn
Đông Luân hối hận mình năm đó, vì sao không để ý đến tâm trạng của cô.
Khang Đóa Hinh lắc đầu,
“Đừng vì chuyện quá khứ mà nói xin lỗi nữa, trước kia chúng ta cãi nhau không
thoải mái như vậy, em cũng có chỗ không đúng.”
Việc nặng đã qua một đời
người, nay cô đã tháo rỡ nó, chỉ có học được thừa nhận sai lầm đã qua, tương
lai mới có thể tránh giẫm lên vết xe đổ.”
Nguyễn Đông Luân ngắm
nhìn cô, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp cùng cảm động muốn nói cho
cô, để cô hiểu rõ, thế mà làm lại nhìn đến đôi mắt mang ý cười kia, tự nhiên
anh lại hiểu, thật ra cô sớm hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.
Trên đời này, sẽ không
có người nào khác, hiểu rõ nhau hơn anh và cô.
“Nhanh ăn cơm đi.” Cuối
cùng, anh mỉm cười gắp món cô thích vào bát của cô.
“Ngày hôm qua chủ tịch
Trương Tiến Toàn của Ích Phát khoa học kỹ thuật, bị nghi ngờ có dính líu đến
việc « vét » sạch tài sản công ty, hôm qua ngày 21 đã bị bắt giữ...... Vài cổ
đông ở ngoài trại tạm giam làm ầm ỹ, kéo băng rôn yêu cầu Trương Tiến Toàn trả
tiền, bị cảnh sát đuổi ra khỏi hiện trường......”
Khang Đóa Hinh nhìn chữ
và hình ảnh trên tờ báo, có cảm giác không thật.
Giống một năm trước
chuyện quá? Không ngờ cuối cùng bị Đông Luân đoán trúng.
Cũng may lúc ấy ba không
mua cổ phần công ty, nếu không lúc này đang ở chỗ bảo vệ kéo băng rôn, nói
không chừng chính là ba rồi.
Cô cảm thấy mấy phần may
mắn, rồi lại xúc động nhiều hơn.
“Đóa Hinh, không phải
Đông Luân nghỉ hôm na sao, bây giờ còn chưa về có sao ko?” Diệp Cầm Mĩ bưng đĩa
hoa quả đi ra, “Sợ nó lại vội đi tìm cháu?”
“A, cháu chỉ tới ngồi
chút thôi, bác khách khí như vậy làm gì?” Khang Đóa Hinh thấy bà vẫn cắt hoa
quả, vội vàng đứng lên, “Buổi chiều Đông Luân mới về, cháu còn kịp đến thăm bác
một chút.”
“Bác đâu có khách khí
gì?” Diệp Cầm Mĩ mím môi cười, “Chẳng qua là bác đang thay thằng con, chăm sóc
vợ nó thôi.”
“Bác Nguyễn!” Mặt Khang
Đóa Hinh đỏ hồng.
“Bác còn đang chờ chừng
nào thì cháu có thể gọi một tiếng “mẹ” đây !” Diệp Cầm Mĩ tiếp tục trêu.
“Bác còn nói thế nữa,
lần sau cháu không dám đến đây đâu.” Da mặt cô mỏng, cho dù tình cảm với ông
chồng bạn trai đã sớm công khai, nhưng cứ mỗi lần nếu bị người khác lấy ra nói
nữa, vẫn làm chân tay cô luống cuống.
“Được được được, bác
không nói nữa, ăn lê đi!” Diệp Cầm Mĩ cười meo meo ngồi xuống, nhìn cô một lúc
lâu, mới lại nói: “Nói thật, rốt cuộc các con tính khi nào thì kết hôn?”
“Này...... Ít nhất cũng
phải chờ con tốt nghiệp đã.” Khang Đóa Hinh vẫn có chút xấu hổ.
Cô và Nguyễn Đông Luân
vẫn chưa nói chuyện cẩn thận về việc này, nhưng thật ra cũng không cần nói,
trong lòng bọn họ sớm đã hiểu, kết hôn hay không, chỉ là hình thức, đương nhiên
cô biết Đông Luân ước gì lấy cô về nhà lần nữa nhanh một chút.
“Còn chờ một năm đấy!” Diệp
Cầm Mĩ thở dài, “Thằng nhóc Đông Luân kia cũng thật là, đến bây giờ còn không
nói với bác chuyện của cháu.” Nếu Đóa Hinh không tìm đến, đúng là bà không biết
con có bạn gái.
Khang Đóa Hinh do dự
đáp, “Anh ấy chắc là chờ kết thúc nghĩa vụ quân sự rồi mới nói với bác......”
Cô hiểu có thể anh đang
chờ ba cô chính thức đồng ý bọn họ, nhưng kỳ thật cô cũng không biết bây giờ ba
và Đông Luân sao lại thế này. Tuy rằng ba không phản đối cô và Đông Luân hẹn
hò, nhưng thái độ cũng không giống đồng ý, đã có chút mùi “Nhắm mắt làm ngơ”.
Mặc kệ cô ở trước mặt ba nói Đông Luân tốt như thế nào, nhưng ông luôn nói lảng
sang chuyện khác, làm cho cô không có cách nào nói được.
Lúc này, ngoài cửa
truyền đến tiếng động.
Hai người liếc mắt nhìn
nhau, còn chưa kịp nghĩ ra đã có chuyện gì, cửa đã bị mở ra.
“Mẹ, con...... Đã về.”
Nguyễn Đông Luân kinh ngạc nhìn bạn gái ngồi ở phòng khách.
Khang Đóa Hinh cũng ngây
người, vài giây sau mới xấu hổ nhỏ giọng chào anh, “Hi, sớm như vậy đã về rồi?”
A a a, sao anh có thể
đột nhiên về, hại cô bị bắt thóp chứ!
Khang Đóa Hinh quẫn quá,
nếu không phải cửa đang bị anh chặn, nói không chừng cô trốn luôn.
Nhưng Nguyễn Đông Luân
bất ngờ cũng không thua cô, anh hoàn toàn không nghĩ sẽ nhìn thấy cô ở trong
nhà.
Lúc trước sợ cô có áp
lực, cho nên không có ý định giới thiệu cho mẹ anh sớm vậy, kết quả bây giờ có
chuyện gì? Vì sao hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh, lại ngồi cùng
nhau trong phòng khách anh, hình như còn nói chuyện rất vui vẻ?
Ánh mắt Nguyễn Đông Luân
kinh ngạc, từ vẻ mặt xấu hổ của bạn gái, nhìn sang khuôn mặt mang theo nụ cười
của mẹ, sau đó lại nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia, ánh mắt mang theo
kinh ngạc, rồi hiểu rõ, chuyển sang cảm động.
Bỗng nhiên anh hiểu
được, những điều này cô chưa từng nói ra lời, nhưng thật ra cô quan tâm và dịu
dàng, cô dùng cách của mình để yêu anh, ngốc nghếch muốn thay anh làm gì đó,
lại xấu hổ ngượng ngùng cho anh biết.
Anh đến bên cạnh cô, dắt
tay cô, mỉm cười nhìn về phía mẹ, “Tuy rằng hai người đã biết nhau, nhưng con
nên giới thiệu một lần, mẹ, đây là bạn gái con, Đóa Hinh, đương nhiên, cũng là
con dâu tương lai của mẹ.”