Làm Dâu Nhà Ma - Chương 12
Chương 12: Sự lựa chọn
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Song Song cựa mình, mở mắt ra thấy trời còn tối và đang mưa lớn. Con bé với tay lấy đồng hồ, nheo nheo mắt:
“Trời ạ! Mới hơn một giờ sáng thôi mà ai đã kêu cửa vậy?”
Song Song xuống giường mặc áo khoác vào, mở đèn:
“Rồi! Nghe rồi, từ từ! Chán thật!”
Mở cửa ra, Song Song kinh ngạc khi thấy Yến Phi đứng trước cửa, toàn thân ướt sũng như chuột lột, đôi chân trần tím tái, lạnh cóng. Cô bạn đang co người và cúi đầu.
“Yến Phi! Chuyện gì vậy? Sao cậu lại dầm mưa vào nửa đêm thế này?” – Song Song lo lắng hỏi.
Yến Phi từ từ ngước mặt lên, tuy gương mặt ướt đẫm nước nhưng vẫn thấy được những giọt lệ lăn dài. Nó thổn thức, giọng nghẹn ngào nức nở:
“Song Song!... Tớ… tớ…. đã rời khỏi nhà họ Du rồi!”
“Rời nhà họ Du? Là sao?” – Song Song thấy Yến Phi run rẩy, liền bảo – “Mau, mau vào nhà tớ thay đồ, những chuyện khác tính sau!”
Yến Phi từ từ bước vào nhà cô bạn. Bên trong, Song Song bật lò sưởi lên:
“Cậu chờ tớ một tí, tớ đi chuẩn bị nước nóng cho cậu tắm! Phải thay đồ ướt ra ngay kẻo bị cảm lạnh mất.”
Yến Phi khẽ gật đầu rồi ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt cứ mở to bần thần, chẳng còn cảm giác cơ thể đang lạnh cóng nữa. Mọi thứ, mọi thứ bỗng trở nên trống rỗng vô hình như chưa hề xảy ra. Yến Phi thấy mệt, rất mệt, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi. Chợt giọng Song
Song vang lên khiến nó bừng tỉnh:
“Tớ đã pha nước xong, cậu mau tắm rồi thay đồ!”
Yến Phi đứng dậy đôi chân bước thật chậm vào phòng tắm.
… Song Song đặt tách trà nóng lên bàn, dịu dàng nói:
“Cậu uống đi cho ấm!”
Yến Phi mặc chiếc áo tay dài, bên ngoài quấn một tấm chăn dày, ngồi co ro, khẽ đưa tay đón lấy tách trà nghi ngút khói. Song Song nhìn gương mặt không chút thần sắc của bạn, hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Yến Phi?”
Yến Phi khựng người, ánh mắt lại bất động, sự việc lúc nãy ùa về chiếm ngự hết đầu óc rối bời kia. Con bé khẽ cúi mái đầu, tay siết chặt tách trà:
“Song Song, tớ xin lỗi! Lẽ ra tớ nên nghe lời cậu! Lẽ ra tớ nên tin rằng việc cậu nói về Du Hạo là đúng…”
“Du Hạo?” – Song Song nhíu mày – “Chẳng lẽ là…”
“Du Hạo, cậu ấy… là một con ma thật sự! Không những thế… cả nhà họ… Du cũng đều… là
ma!” – Giọng Yến Phi lạc dần, không còn nghe rõ.
Song Song thẩn thờ trong giây lát rồi thở ra:
“Vậy là tớ đã nói đúng!” – Thấy Yến Phi vẫn im lặng, mái tóc đen trải dài trên bờ vai chốc chốc cứ run lên, nó cười – “Thôi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, uống trà xong cậu hãy ngủ một giấc cho khỏe. Tớ sẽ nhường giường cho cậu chịu không, như thế là nhất rồi!”
Yến Phi từ từ ngước mặt lên, cười cười:
“Cám ơn cậu!”
“Ơn nghĩa gì chứ! Nào đi theo tớ vào phòng!” – Song Song kéo nhẹ tay bạn.
Yến Phi leo lên giường, đắp chăn ngang người và nằm xuống.
“Ngủ đi nhé, đừng nghĩ ngợi gì cả, ngủ thật ngon vào! Sáng mai chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Chúc cậu ngủ ngon!” – Song Song chống hông bảo.
“Ừ, chúc cậu ngủ ngon.”
Song Song tắt đèn rời khỏi phòng. Khi cửa đã đóng lại thì Yến Phi khẽ xoay người nằm nghiêng một bên, bấy giờ nước mắt mới trào ra, chảy dài xuống gối ướt đẫm. Nó cắn môi để tiếng khóc không bật lên thành tiếng. Ở ngoài Song Song đứng dựa lưng ngay cửa. Tuy rất khẽ nhưng con bé biết cô bạn thân đang khóc! Song Song quay đi, giấu tiếng thở dài.
***
Sáng hôm sau, Song Song tỉnh giấc trên chiếc niệm nhỏ ngoài phòng khách. Nó cựa mình ngồi dậy. Trời đã sáng, vài tia nắng nhạt màu len qua khung cửa sổ làm sáng cả căn phòng. Song Song vươn vai ngáp dài bỗng tiếng Yến Phi vang lên lảnh lót:
“Dậy rồi sao người đẹp? Ngủ dậy trễ quá đấy!”
Song Song đưa mắt nhìn:
“Yến Phi, sao cậu dậy sớm thế?”
“Tớ quen rồi, ở nhà họ Du mãi nên…”
Yến Phi ngưng lại, dường như phát hiện ra mình vừa nói câu không nên nói. Song Song thấy thế liền lảng sang chuyện khác:
“Chà, mùi gì thơm vậy? Cậu nấu bữa sáng à?”
“Ờ, cậu mau làm vệ sinh cá nhân rồi vào ăn sáng với tớ!”
…Yến Phi dọn ra bàn mấy đĩa thức ăn, Song Song xuýt xoa:
“Ồ, sáng nay chắc tớ sẽ gặp may! Yến Phi vào bếp nấu bữa sáng cho tớ.”
“Đồ quỷ! Thôi ăn mau kẻo nguội!”
Song Song cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào mồm ngay. Nó nhai nhóp nhép, miệng vẫn cố nói:
“Ngon đó, kiểu này còn hơn ông chủ Quản, tay nghề khá thật!”
Yến Phi cười. Song Song tiếp:
“Chà, nhắc mới nhớ chú Quản bảo sẽ tăng lương cho tớ nhưng tớ từ chối. Tớ bảo chú ấy cứ lấy tiền dư đó mua thêm vài thứ cần thiết cho tiệm mì như thế sẽ hay hơn.”
“Cậu làm thế là đúng.” – Yến Phi cười xong nhìn cô bạn đang nhai ngon lành – “Cậu… không hỏi tớ về chuyện đêm qua sao?”
Song Song vẫn tiếp tục gắp thức ăn một cách điềm nhiên:
“Chuyện đêm qua à? Có gì đâu để hỏi với lại cậu đang buồn nhắc đến làm gì.”
Yến Phi dừng đũa, thở ra:
“Song Song à, bây giờ tớ không biết phải làm gì tiếp theo nữa.”
Song Song nuốt hết thức ăn xuống bụng, bảo:
“Có gì đâu, đã biết gia đình họ Du là ma, cũng đã rời khỏi nơi đó rồi thế thì bây giờ cậu trở về cuộc sống như trước đây. Về lại nhà cũ, làm ở tiệm mì. Mà cậu cũng đã trả hết nợ vậy cậu không còn gì để lo.”
Nghe Song Song “tu” một hơi dài xong, Yến Phi nói khẽ:
“Rời khỏi nhà họ Du, trở về cuộc sống trước đây! Hơi… Ừm, cậu nói đúng, tớ sẽ quay về với cuộc sống cũ.”
Song Song cười tươi:
“Phải đấy! À, cậu nên nghĩ cách để giải thích cho Diễm Quỳnh và chú Quản biết nhé, đừng để họ biết nhà chồng cậu là gia đình ma!”
Yến Phi gật gật, mỉm cười.
Một tiếng sau, Song Song bước ra khỏi nhà, không quên quay qua dặn dò:
“Hôm nay cậu khoan hãy đến tiệm mì làm, đợi vài ngày cho tâm trạng vui vẻ trở lại rồi tính. Thôi tớ đi nhé, trưa tớ sẽ tranh thủ ghé về nhà với cậu một chút!”
“Được rồi, tớ có phải trẻ con đâu.”
“Ừ. Này, nhớ trông nhà cẩn thận, tớ về thấy mất món nào thì tớ không để yên đâu, nghe chưa!”
“Cái miệng của cậu chẳng bao giờ nói được điều gì tốt lành cả. Dạ, em biết rồi chị hai!” – Yến Phi giả vờ cúi đầu lễ phép.
Song Song cười ha hả rồi rời nhà. Yến Phi đóng cửa lại:
“Bây giờ rửa chén để còn đi siêu thị mua đồ ăn trưa nữa!”
***
Lúc này, tại nhà họ Du, ở phòng khách, tất cả đều ngồi im lặng.
“Vậy là… Yến Phi đã lấy cắp chìa khóa dự phòng?” – Bà chủ Du cầm chùm chìa khóa dự phòng lên xem chiếc chìa dán số mười chín.
“Yến Phi vốn thông minh nên đã nghĩ ra cách đánh tráo chìa khóa.” – Du Phương ngán ngẩm.
Đối diện, Trúc Lâm cúi người:
“Con xin lỗi! Tại con nên mọi chuyện mới ra thế này! Nếu con cẩn thận hơn thì cô chủ Yến Phi đã không thể có chìa khóa, lỗi tại con!”
Du Thanh ngồi trên ghế, khoanh tay:
“Không phải lỗi của chị đâu, Trúc Lâm! Chị Yến Phi cũng đã nghi ngờ gia đình họ Du và rồi sớm muộn chị ấy cũng sẽ tìm ra sự thật thôi.”
“Bé Thanh nói đúng, sớm muộn gì Yến Phi cũng phải biết sự thật này.”
“Dẫu sao biết sớm sẽ tốt hơn cho mọi người.” – Du Phương chùng mí mắt vì nghĩ đến Du Hạo.
“Cô chủ Du Phương, cậu chủ Du Hạo thế nào rồi ạ!” – Trúc Linh lên tiếng.
“Từ suốt đêm qua Du Hạo chẳng nói năng gì, gần sáng nó mới chợp mắt ngủ. Đêm qua giao đấu với lũ Dạ Ma, hẳn nó mệt lắm.”
“Híc, tội nghiệp anh Du Hạo, chị Yến Phi bỏ đi, ảnh là người buồn nhất!” – Du Thiện lại sụt sùi – “Không ngờ chị í lại dứt khoát bỏ đi như thế!”
“Chị đã nói rồi, con người đều giống nhau thôi. Họ không bao giờ chấp nhận Nhật Ma dù chúng ta không hề làm hại họ chưa kể những Nhật Ma còn đang “bảo vệ” con người nữa chứ!” – Du Thanh nói như trách móc.
“Thôi con đừng nói nữa, dù gì Yến Phi cũng chẳng quay về!” – Bà chủ Du thở ra.
Những đứa nọ cũng im lặng. Nghĩ ngợi một lúc, Du Phương nhổm người, đứng dậy:
“Vậy là xong! Phải đi gặp Yến Phi!”
“Cái gì? Chị còn đi gặp chị ta làm chi?” – Du Thanh hắng giọng.
“Nếu Yến Phi không trở về nhà họ Du nữa thì chị đành phải lấy đi ký ức của Yến Phi thôi!” – Du Phương đặt tay lên trán – “Chà, chắc phải dùng phép tìm kiếm để dò la tung tích của Yến Phi hiện đang ở đâu.”
***
Trưa hôm ấy, Song Song mở cửa bước vào nhà, gọi to:
“Yến Phi, tớ về rồi đây! Cậu có nấu bữa trưa không đó?”
Không nghe trả lời, Song Song đưa mắt nhìn quanh nhà và ngạc nhiên thấy Yến Phi ngủ gật, đầu gục lên bàn. Song Song lắc đầu, liền đến gần bạn lay nhẹ:
“Dậy, Yến Phi! Nếu buồn ngủ thì vào phòng tớ ngủ.”
Yến Phi cựa mình, mở mắt ra:
“Song Song, cậu đó hả? Đã mấy giờ mà cậu lại về nhà?”
“Trưa rồi cô nương, ngủ ngon quá chẳng biết giờ giấc gì cả! Hơn mười một giờ rồi!”
Yến Phi đột ngột mở mắt, kêu lên:
“Cái gì? Mười một giờ sao? Trời ạ trễ thế! Tớ còn phải chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, nhóc Du Thiện mà đói thì thế nào cũng réo ầm ĩ cho xem, còn Tiểu Hạo Tử nữa chứ!”
Song Song ngớ ra, còn chưa hiểu gì thì Yến Phi đứng bật dậy chạy vụt xuống bếp. Song Song cũng đi theo luôn.
Dưới bếp, Yến Phi mặc tạp dề vào với dáng vẻ gấp gáp:
“Đoảng thật, sao lại ngủ quên thế này! Mà trưa nay mọi người muốn ăn món gì nhỉ? Chắc sẽ nấu mì, bé Thanh thích ăn mì. Còn mẹ và chị Du Phương thì sao…”
Ngay cửa phòng bếp, Song Song cứ đứng nhìn hành động hối hả của cô bạn không chớp mắt. Cô gái không ngừng lẩm bẩm xem trưa nay sẽ nấu món gì cho “mọi người”! Song Song khẽ thở dài, cất tiếng:
“Yến Phi, cậu làm gì vậy? Cậu đang ở nhà tớ. Cậu đã rời khỏi nhà họ Du từ tối hôm qua rồi nên không cần chuẩn bị bữa trưa cho họ đâu.”
Câu nói ấy vừa dứt thì như có luồng điện xẹt ngang qua khiến Yến Phi “tỉnh ra”. Con bé đưa mắt nhìn gian nhà bếp, đúng rồi đây đâu phải phòng bếp của nhà họ Du vì bình thường còn có ba chị em Trúc Linh nói cười với nó.
“Ừ, tớ ngớ ngẩn thật, tự dưng hồ đồ thế này.” – Yến Phi cười bảo.
Song Song thấy được nỗi buồn đọng lại trong mắt cô bạn thân.
***
Xế hôm đó, Yến Phi đi dạo ngoài khu vườn nhỏ của nhà Song Song. Con bé ngồi xuống chiếc xích đu gỗ, khẽ nhích chân đung đưa xích đu qua lại. Yến Phi thở ra, đôi mắt to tròn linh động thường ngày giờ đây bỗng nhiên trở nên buồn bã. Nỗi buồn nặng trĩu len qua cái nhìn không chớp đó. Con bé giương mắt nhìn chăm chăm vào không trung, chẳng biết đang nhìn cái gì nữa. Rồi tự nhiên nó thấy…
Du Thiện chạy đến và nắm lấy tay Yến Phi, đung đưa kiều như vòi vĩnh.
“Chị Yến Phi ơi, chủ nhật này chúng ta đi cắm trại nhé?” – Du Thiện hớn hở.
“Cắm trại? Ừ, cũng được! Vậy có bao nhiêu người đi?” – Yến Phi gật gù hỏi.
“Chỉ em và chị thôi!” – Du Thiện gian sảo.
Cốp! Du Phương, từ phía sau, gõ đầu em trai một cái thật kêu:
“Vớ vẩn, em đi mà không rủ mọi người à? Em có chị dâu rồi nên bỏ rơi chị ruột chứ gì?”
“Ui da, em giỡn thôi!” – Du Thiện – “ Được rồi, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.”
Yến Phi cười cười rồi như nhớ ra gì đó liền hỏi:
“Ủa, mọi người đâu có ra nắng được đâu mà đi cắm trại?”
Nghe vậy Du Phương và Du Thiện nhìn nhau cười lớn. Yến Phi còn ngớ người thì giọng Du Thanh đã cất lên:
“Chị ngốc thật! Du Thiện nói cắm trại nhưng chỉ là chơi trong vườn thôi.”
“À hóa ra vậy! Nnhóc Du Thiện đáng ghét! Mà bé Thanh cùng chơi chứ hả?”
“Ừ thì cũng chơi.”
“Em chơi vì chị à?” – Yến Phi dò xét.
“Còn lâu! Tui chơi vì mọi người cớ sao lại vì chị!”
Yến Phi chợt cười nhẹ vì nhớ gương mặt khó coi của Bé Thanh lúc ấy. Xong, nó nhìn lại, nhưng lần này chẳng có ai cả ngoài khu vườn vắng lặng như ban đầu. Hóa ra khi nãy là ảo ảnh. Con bé thở ra buồn bã.
Ào! Ào! Gió nổi lên nghe xào xạt, mấy cánh hoa bị gió thổi tung bay lòa xòa xuống đất. Thấy khung cảnh này Yến Phi lại nhớ đến ngôi nhà gỗ. Nó co người lại, ngước nhìn lên cao. Bỗng, có cái gì đó khiến Yến Phi xoay mặt sang bên phải. Mắt con bé tròn xoe khi thấy hình bóng một người trong làn hoa lất phất. Mái tóc đen mềm mại trải trong gió trông rất quen thuộc. Rồi, người đó quay qua… Trái tim Yến Phi như ngừng đập khi thấy Du Hạo. Vẫn cái nhìn ngây ngô cùng nụ cười trìu mến, tiếp đến là giọng cậu nhẹ nhàng vang lên:
“Phi Phi! Sao cậu ngồi một mình vậy?”
Gió lớn đến mức làm tai Yến Phi ù đặc. Bất ngờ, ai đấy đặt tay lên vai con bé. Nó giật mình xoay lại.
“Yến Phi, cậu làm gì ngẩn người thế?” – Song Song hỏi.
“Song Song, là cậu à? Ừm, tớ không sao!”
Song Song ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu, những sợi tóc ngắn rũ xuống bờ vai:
“Cậu có tâm sự? Nói tớ nghe đi!”
Im lặng, vài giây sau Yến Phi khẽ quay mặt trở lại vị trí cũ:
“Đêm qua, khi biết người nhà họ Du là ma tớ đã dứt khoát chạy đi, không lưỡng lự, không tiếc nuối. Vậy mà tại sao bây giờ, tớ lại nhớ mọi người thế này! Tớ không biết phải làm gì nữa! Tớ rối lắm!”
Song Song nhìn bạn rồi mỉm cười:
“Yến Phi, nghe tớ này, thay vì cứ mãi nghĩ gia đình họ Du là ma thì sao cậu… không nghĩ lại những gì họ đã làm cho cậu! Họ có yêu thương cậu không?”
Nghe xong mắt Yến Phi mở to. Đúng rồi, tại sao nó lại không nghĩ đến điều ấy. Chính câu nói của Song Song đã khiến Yến Phi tỉnh ngộ. Từ lúc bước chân vào nhà họ Du, con bé đã sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tất cả mọi người trong nhà ai cũng yêu thương nó. Tuy không ai nói ra nhưng Yến Phi cảm nhận được điều đó qua việc họ quan tâm lo lắng cho mình như thế nào. Trong giây phút ấy, những kỷ niệm tươi đẹp với người nhà họ Du chợt ùa về…
“Yến Phi, tớ tin chắc rằng họ đã rất yêu thương cậu đúng không?” – Song Song lên tiếng – “Với lại, suy cho cùng cũng nhờ họ mà cậu trả hết nợ, thoát khỏi bọn cho vay tàn bạo trở thành người tự do!”
Yến Phi không hiểu sao bản thân lại muốn khóc.
“Nhưng liệu tớ có thể quay về nhà họ Du nữa không?”
“Chỉ cần cậu muốn thì sẽ được! Tớ tin rằng họ đang rất mong cậu trở về!”
Yến Phi đột nhiên nhớ lại cảnh Du Hạo nắm tay mình. Khi ấy ánh mắt của cậu… Ánh mắt đó rất giống con bé bốn năm trước!
Không lưỡng lự, Yến Phi lập tức đứng dậy, chạy vụt ra khỏi vườn nhà.
Song Song dõi mắt theo, lắc đầu:
“Chà, không ngờ cuối cùng cậu lại tiếp tục làm dâu nhà ma!”
***
Tại nhà họ Du, mọi người đang ngồi ở phòng khách với dáng vẻ rầu rĩ thì Trúc Lâm bước vào, gương mặt mừng rỡ:
“Bà chủ, các cô cậu chủ, xem ai này!”
Tất cả vô cùng kinh ngạc khi Yến Phi xuất hiện ngay cửa. Nó nhìn mọi người rồi mỉm cười:
“Mẹ, chị Du Phương, bé Thanh, nhóc Du Thiện, Yến Phi đã trở về đây!”
Yến Phi nhẹ nhàng bước vào nhà. Bà chủ Du vẫn chưa hết ngạc nhiên:
“Yến Phi, con… là con sao? Con đã trở về!”
“Yến Phi, em…”
Du Phương ngừng nói vì Yến Phi ngăn lại:
“Mọi người khoan hãy bàn về việc này. Bây giờ con rất muốn biết sự thật về dòng họ Du, biết
thật cặn kẽ về nguồn gốc của mọi người! Tại sao nhà họ Du vốn là ma lại muốn kết hôn với
con người?”
Tất cả những người kia đưa mắt nhìn nhau, Yến Phi ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh đó giương mắt nhìn họ như thể chờ đợi sự thật. Bà chủ Du bảo:
“Con đã muốn thế thì để chị Du Phương nói cho con nghe về dòng họ Du cũng như là về loài Nhật Ma!”