Người Tình Bá Đạo _ Chương 45 - 46 - 47
Chương 45: Suýt bị cưỡng hiếp
Dấu hôn thứ 5
Tới phòng 1818, hắn đặt tôi lên giường, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, khiến tôi chợt cảm thấy bất an, đột nhiên phát hiện mình quá thiếu kinh nghiệm, mơ hồ cùng hắn vào phòng, nếu hắn có làm gì tôi, căn bản không có cách nào phản kháng được. ( chịu chị bây giờ mới thấy, em thấy từ chap trước cơ *vênh mặt*)
Không được, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi hiện tại muốn chạy trốn, bằng không chờ hắn ra khỏi phòng tắm tôi coi như xong đời.
Đan chân nhảy xuống giường, mới nhảy được vài bước đã cảm thấy hết sức, thực hối hận trước kia không chịu vận động nhiều. Tiếp tục nhảy về phía trước, khi tôi sắp nhảy đến cửa, phía sau truyền đến thanh âm của hắn:” Này, cô đang làm gì đấy?”
Tắt thở, một chân đứng đó:” Tôi muốn tới phòng 888.”
“ Quay về, ở 1818.”
“ Nhưng mà….”
“ Không có nhưng mà, quay lại ngay cho tôi.”
Dưới chân mềm nhũn, tôi ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu nhìn lại hắn, hắn khỏa nửa thân trên, bên hông quấn một cái khăn tắm.
“ Ong “ một tiếng, nhất thời trong đầu tôi trống rỗng, sớm biết rằng sẽ như vậy, tôi thà ngồi trên mặt đất cũng không theo hắn tới đây, tôi nghĩ hắn là người tốt, ai ngờ lại là một con sắc lang, biết phải làm sao bây giờ? Chân của tôi bị thương, căn bản phản kháng không được. Hiệu quả cách âm của tường trong khách sạn lại rất tốt, lần này thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Hạ Mộc Lạo, anh ở nơi nào, mau tới cứu tôi.
Hắn từng bước đi đến bên tôi, thập phần căng thẳng, phản xạ có điều kiện lui về phía sau. Trong lòng mặc niệm nói: Đừng tới đây, mau dừng cước bộ. Xin anh, đừng động vào tôi.
“ Này, đã vào phòng rồi mà còn giả bộ ngượng ngùng làm gì, cô vừa nãy không phải rất chủ động sao?”
Đột nhiên cảm thấy Hạ Mộc Lạo tốt lắm, liên tục mấy đem ngủ cùng một cái giường với hắn chưa hề làm gì tôi, chỉ đặt tay lên người không cho tôi lộn xộn. Tôi từng rất sợ Hạ Mộc Lạo, nhưng người đàn ông trước mặt này còn khủng bố hơn, càng làm tôi cảm thấy sợ. Diện mạo tuy rằng không thể khủng hoảng hơn, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một con sắc lang mà thôi.
Sợ hãi theo đáy lòng lan tới toàn thân, trong thanh âm cũng có chút run rẩy, cố gắng trấn an mình:” Anh không được qua đây, tôi muốn ra ngoài.”
Hắn giống như một con vật nhỏ, bế tôi khỏi mặt đất:” Chờ tôi tắm xong mới nói những lời này, cô không biết đã muộn rồi sao?”
Hắn đặt tôi lên giường, đầu bị đập vào tủ đầu giường, như có ngàn sao nhảy múa trước mặt, nước mắt chảy ròng ròng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, không nóng không lạnh phun ra một câu;” Tôi vốn nghĩ cô và mấy người phụ nữ kia giống nhau, cởi sạch quần áo, mở chân nằm ở trên giường chờ tôi. Nhưng cô lại ngoài dự kiến muốn chạy trốn, tôi hoàn toàn có thể cưỡng hiếp cô mà không cần do dự.”
Giờ phút này tôi thực sự rất hối hận, hối hận vì sao mình lại ngốc như vậy, lời hắn nói rõ ràng như vậy, tôi như thế nào lại tưởng hắn là người tốt, tại sao lại sợ hắn vứt bỏ giữa đường:” Cho xin, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ lên giường của anh, làm ơn tha cho tôi đi.”
Thắt lưng hắn hạ xuống, đưa mặt lại gần, khăn tắm bên hông theo động tác của hắn mà rơi xuống đất, thân thể của người đàn ông thành thục kia hoàn toàn lộ rõ trước mặt tôi. Tôi vội nhắm mắt chặt lại, trong lòng run lên từng hồi, thanh âm cũng mang theo tiếng nức nở:” Xin anh, tha cho tôi đi mà.”
“ Toàn thân tôi đều đã cho cô xem hết, vậy mà bây giờ vẫn còn muốn đi sao? Cô cho rằng tôi là ai nào? Cô cần phải biết ở Mộ Phong này có bao nhiêu phụ nữ muốn lên giường với tôi mà không được kia kìa.”
Tôi vốn nghĩ rằng Hạ Mộc Lạo là kẻ tự phụ nhất, ai nghĩ rằng hôm nay lại gặp được một kẻ so với hắn còn tự phụ hơn.
Nói xong, tay hắn đã luồn vào váy tôi sờ soạng, thân mình run lên, vội bắt chặt tay hắn,” Xin anh, đừng động vào tôi.” Nói còn chưa dứt, đôi môi đã bị hắn ngấu nghiến, kéo dài âm thanh xâm lấn vào tận trong cổ họng.
Tay của tôi so với hắn một chút cũng không đấu lại được, tay trái thì bị vỏ sò đâm bị thương căn bản không dùng được lực, tay phải tuy là bắt được tay hắn, nhưng mà hắn chỉ cần dùng tí sức là thoát ra được, tiếp tục sờ soạng.
Chương 46: Hữu kinh vô hiểm ( Sợ hãi nhưng không có nguy hiểm)
Đôi môi của hắn, nhẹ nhàng rời khỏi môi tôi, một đường hôn tới vành tai, tôi khóc thành tiếng, cho dù phải làm bất cứ việc gì cũng được, tôi vẫn không muốn bị hắn cường bạo:” Tôi lần đầu đến Mộ Phong, căn bản không biết anh, buông tha cho tôi có được không? Tha cho tôi được không?”
Động tác trên tay hắn chợt ngừng lại, môi cũng rời khỏi vành tai của tôi.
Thấy hắn không có hành động tiếp theo nào, to gan mở mắt ra, nước mắt theo khóe chảy ròng ròng, trong mơ hồ tôi vẫn nhận thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn.
Không khí nhất thời lâm vào tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập “thình..thịch..thình..thịch..”. Nâng tay lau đi nước mắt, hình dáng của hắn dần hiện ra rõ ràng trước mắt.
Thấy hắn im lặng không lên tiếng, tôi tiếp tục nói:” Nhà tôi ở Thẩm Phong, ngày nghỉ quốc khánh cùng bạn trai đến Mộ Phong tham quan, tôi căn bản không biết anh là ai, càng không thể ngã sấp xuống đường để khiến anh chú ý, nếu anh không tin có thể đến quầy lễ tân kiểm tra, phòng 888 đăng kí tên bạn trai tôi Hạ Mộc Lạo, anh đã nói rằng khách sạn này là sản nghiệp của anh, tin rằng anh muốn tra cái gì cũng rất đơn giản.”
Hắn ôn hòa phun ra một câu:” Sau đó thì sao?”
Thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, tôi hít vào một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nhìn thẳng hắn:” Chúng tôi cùng tới cửa khẩu chơi, nhưng lại bị lạc mất anh ấy, tôi một thân vô xu không di động, cho nên…”
Tôi nói còn chưa hết, đã bị hắn chen ngang vào:” Cho nên liền làm bộ như chân bị thương, biết tôi hiểu lầm, cô cũng hùa theo, lợi dụng tôi đưa cô về.”
Thấy hắn toàn xuyên tạc ý tứ của tôi, cuống quít giải thích, tôi biết nếu không giải thích rõ ràng, hắn chắc chắn sẽ không buông tha tôi:” Không phải, tôi lúc ấy căn bản không biết anh đang nói cái gì, tôi nghĩ anh l;à người tốt, mãi đến khi anh vào phòng tắm rửa tôi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chân của tôi thực sự bị thương, bằng không lúc anh đang tắm tôi đã sớm đi rồi.”
Ánh mắt hắn hơi hơi nhíu lại:” Ý của cô là nếu chân của cô không bị thương cô đã sớm chạy đi? Còn nữa, lúc ấy cho tôi là người tốt, hiện tại mới phát hiện ra tôi là người xấu?’
Tôi nhanh nhanh gật đầu, lại lắc đầu, hắn căm tức nhìn tôi. Trong màn đêm căng thẳng kia, hắn sẽ không đem tôi…
“ Cô tên là gì?”
“ Tô Thiển Thiển.”
“ Vẫn là sinh viên sao?”
“ Ừ, là sinh viên.”
“ Khi nào rời đi?”
“ Kì nghỉ chấm dứt liền rời đi.”
“ Tô Thiển Thiển, cô là người phụ nữ đầu tiên dám đào tẩu trên giường của tôi, bất kì người phụ nữ nào cũng mong được lên giường với tôi, cô lại muốn chạy trốn, cô có biết hành động này đã khiến lòng tự tôn của tôi bị tổn thương không?” ( haha chít với anh nì mất, trẻ con quá, kute ghê!!!)
Hả? Hắn nói tôi là người đầu tiên đào tẩu trên giường của hắn, ý tứ kia là muốn buông tha tôi sao? Ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều:” Tôi không phải muốn tổn thương lòng tự tôn của anh mà làm như vậy, tôi thực sự không biết anh, hơn nữa tôi rất yêu bạn trai của tôi.”
“ Được, lần này tôi tha cho cô, lần sau còn xuất hiện trên giường của tôi, tôi mặc kệ cô có đồng ý hay không, nhất định sẽ không buông tha cô.”
Yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu, có một số việc xảy ra một lần là đủ rồi, lần này xem như tôi bị xúi quẩy:” Sẽ không có lần sau.”
Chương 47: Cố tình gây sự
Hắn mặc đồ xong, ôm lấy người tôi.
Tới cửa phòng 888, nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng khi tay còn chưa chạm vào cửa, trong lòng liền do dự, bọ họ đã về chưa nhỉ? “ Làm sao vậy? Hối hận?”
Trừng mắt nhìn Lạc Mạc, thật vất vả mới có thể chạy thoát khỏi giường của hắn, như thế nào có thể hối hận:” Cho tôi mượn di động gọi điện thoại.”
Trong ánh mắt hắn tràn đầy ý cười:” Ở trong túi quần tôi, cô tự lấy đi.”
Người xấu, còn dám đùa tôi? Với tay xuống dưới, lấy diện thoại di động của hắn ra, ấn số điện thoại của tôi, máy vừa thông phía bên kia liền tiếp:” Hey, Thiển Thiển à?”
“ Hạ Mộc Lạo, em ở trước cửa.”
Không tới một phút cánh cửa phòng bật mở. Lúc vừa mở cửa, thái độ đầu tiên trên khuôn mặt Hạ Mộc Lạo là vội vàng, nhưng khi cửa hoàn toàn được mở ra, khuôn mặt Hạ Mộc Lạo dần dần trở nên đen kịt:” Tô Thiển Thiển, xuống ngay!”
Nhìn thấy gân xanh trên trán hắn, trong
lòng căng thẳng, tay không tự giác nắm chặt lấy áo của Lạc Mạc. Hạ Mộc
Lọa thấy tôi không nói, càng tức giận:” Tô Thiển Thiển, tìm được chỗ dựa
vững chắc nên quên tôi luôn rồi phải không?” ( chộ ôi! có người ăn dấm kìa ~)
Hạ Mộc Lạo chết tiệt! Không có việc gì lại cố tình gây sự. Oán hận cắn môi, không thèm nhìn hắn. Lạc Mạc mặt không chút thay đổi nói:” Chân của cô ấy bị thương.”
Tiếng bước chân Hạ Mộc Lạo đi đến gần tôi:” Thiển Thiển, tại sao lại bị thương?”
Mẹ nó, vừa nãy còn tức giận ngút trời, bây giờ còn dám đóng giả làm người tốt, không thèm quay đầu, tiếp tục ngó lơ hắn. Lạc Mạc khẽ cười nói:” Cô không phải thích ở trên người tôi đấy chứ, lúc nãy còn vội vã muốn tôi đưa cô đi, bây giờ lại luyến tiếc không muốn rời.”
Tôi ngay lập tức giang hai tay về hướng Hạ Mộc Lạo, Hạ Mộc Lạo đỡ lấy tôi từ trong tay Lạc Mạc:” Cảm ơn anh đã đưa bạn gái tôi về.”
Khóe miệng Lạc Mạc nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên người tôi:” Lần này anh đánh mất cô ấy, tôi đến trả lại cho anh. Nhưng nếu anh lại đánh mất thêm lần nữa, tôi sẽ đem cô ấy giấu đi, không bao giờ cho anh nhìn thấy nữa…”
Nói xong, mĩ nam tức giận xoay người, để lại cho tôi và Hạ Mộc Lạo một cái bóng dáng.
“ Lạc Mạc, đợi đã.”
Lạc Mạc không quay đầu, dừng cước bộ lại:” Không cần cảm ơn, chỉ cần nhớ kĩ những lời tôi đã nói với cô.”
Khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi mới quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt đăm chiêu của Hạ Mộc Lạo nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi:” Chân em làm sao mà bị thương?”
“ Gót giày bị gãy, chân đau.”
Hắn cau mày ôm tôi vào phòng, đặt tôi lên giường:” Chân nào bị thương?”
“ Chân trái.” Hắn ngồi ở bên giường, đem chân tôi đặt ngang lên đùi hắn, nhẹ nhàng xoa. Tuy rằng hắn dùng lực rất nhẹ, nhưng chân kia vẫn truyền đến từng trận đau đớn.
“ Di động ở đầu giường, gọi cho Hoa Thần, nói em đã quay về.”
Trong lòng cả kinh, Hoa Thần đã đi tìm tôi sao? “ Hạ Mộc Lạo, anh về lúc nào?”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn tôi liếc một cái:” Đồ ngốc, lần sau còn dám đi đâu lung tung, anh liền cột em vào phòng.”
Khi hắn nói những lời này, trên tay không tự giác tăng thêm lực đạo, đau đến mức nhe răng trợn mắt:” Hạ Mộc Lạo, không khiến tôi đau chết , anh sẽ không vui sao?”
Hắn lại giảm nhẹ lực, dịu dàng nói:” Được, được, anh nhẹ tay.”
Bị hắn bất thình lình đối xử dịu dàng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Cầm lấy di động ở đầu giường, gọi một cú điện thoại báo bình an.