người Tình Bá Đạo _ chương 155 - 156
Chương 155: Ly hôn, lấy tôi
Trong bóng tối, tuy rằng tôi không thể thấy rõ được thái độ của anh ta, nhưng cũng biết anh ta đang dùng ánh mắt nào nhìn tôi, có lẽ là khinh bỉ rồi. Loại phụ nữ giống như tôi có lẽ là loại loại anh ta ghét nhất, chúng tôi vốn không phải là người đi trên cùng một con đường, có thể gặp nhau đã là một sự bất ngờ rồi, hơn nữa đừng nói sẽ có một ngày chúng tôi yêu nhau.
Nhưng nửa năm này cũng phải cảm ơn anh ta, nếu không có anh ta, có lẽ tôi sẽ rất mệt.
Qua rất lâu mà anh ta vẫn chưa nói gì, trong bóng tối, tôi xuống giường nhặt con búp bê lên, một lần nữa đặt nó vào giữa hai chúng tôi, nói:”Ngày mai anh về một mình đi, đồ của tôi tôi sẽ chuyển nhanh ra ngoài, sau này không quấy rầy anh nữa.”
Tay anh ta sờ đầu tôi hai cái, vỗ một phát nói:”Ừm, anh đi trước. Anh bây giờ không thể chấp nhận được, lòng anh rất hỗn loạn, em cho anh một chút thời gian để anh tiếp nhận sự thật.”
Tôi sẽ không quay lại Mộ Phong, nơi đó đã không còn gì để níu giữ tôi lại nữa, những đồ tôi thích đều đang ở trong túi xách, lần sau gặp lại tất nhiên sẽ trở thành hai người xa lạ, không cần vì một số việc không quan trọng mà khiến mình khó chịu, “Tôi không muốn tiếp tục lừa cha mẹ tôi nữa, cảm giác tội lỗi trong lòng rất nặng, ngày mai tôi sẽ thẳng thắn nói chuyện với bọn họ. Còn nữa, sau khi anh trở về, cũng có thể ném hết đồ đặc của tôi đi cho đỡ ngứa mắt.”
“Bây giờ anh không thể nghĩ được cái gì, anh muốn yên tĩnh một thời gian, sau khi nghĩ thông anh sẽ đến đón em, anh cứ ở đây đợi anh đến đón em nhé.”
Bây giờ anh ta đã biết quá khứ của tôi rồi, có lẽ anh ta khinh thường tôi lắm. Bây giờ ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường, tôi đã cảm thấy khó chịu, anh ta nói đợi anh ta nghĩ thông rồi sẽ đến đón tôi, để tôi đợi anh ta đến đón tôi, nếu anh ta phải cần tám năm mười năm mới nghĩ thông, hoặc nếu nghĩ mãi vẫn không thông, vậy tôi cứ phải đợi anh ta nghĩ thông sao? Tôi lập tức xoay người xuống giường, tìm điện thoại gọi cho Hiên nhi:”Hiên nhi, em về rồi.”
Đầu bên kia rất yên tĩnh, chắc không phải ở Duy Đô.
Hiên nhi hưng phấn hét to:”Thiển Thiển, em về rồi, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở khu chung cư Tĩnh Hải, khoảng tầm hai mươi phút là có thể đến nhà chị.”
“Chị lập tức bảo Già Minh đến khu chung cư Tĩnh Hải đón em, ở đó đợi bọn chị nhé.”
Sau khi ngắt điện thoại, Lạc Thanh hỏi:”Đã trễ thế này rồi em còn định đi đâu?”
“Đi gặp bạn bè.”
“Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, ngày mai hẵng đi.”
Bây giờ cùng ngủ với anh tôi cảm thấy rất
khó chịu, tôi đã từng là nhân tình, anh coi thường tôi đấy là việc của
anh, tôi bây giờ muốn đi gặp Hiên nhi cũng là việc của tôi :”Đây là
chuyện của tôi, không cần anh quản.”
Mười phút sau, tôi thay xong quần áo ra khỏi khu chung cư Tĩnh Hải, nhìn điện thoại, mười giờ bốn ba phút tối, tôi lại gọi vào số của Hiên nhi, Hiên nhi tắt đi, sau đó lại nghe thấy tiếng của cô vọng lại:”Thiển Thiển, ở đây.”
Tôi quay đầu lại, thấy Hiên nhi đang dựa vào Già Minh, hai người đứng cạnh xe ô tô.
Tôi bước nhanh về phía bọn họ, ôm Hiên nhi một cái thật chặt:”Già Minh, cho tôi mượn bạn gái anh ôm một lúc.”
Già Minh hỏi:”Thiển Thiển, tóc em làm sao thế?”
Hết nói nổi, xem ra mái tóc của tôi còn
quan trọng hơn cả tôi đây, mấy người này điều đầu tiên hỏi đều là tóc
của tôi :”Tóc cắt đi rồi, hai người không cảm thấy để thế này càng dễ
lừa người hơn à?”
Hiên nhi cười thành tiếng:”Thiển Thiển, em muốn lừa ai đấy? Đến nỗi hy sinh cả chính tóc của mình.”
Tôi cào cào tóc, cười gượng hai tiếng:”Đi thôi, đi uống rượu. Ở đây chắn đường của người khác là không có đạo đức.”
Sau khi lên xe, tôi cứ dán mắt vào Hiên nhi:”Nửa năm không gặp, chị càng ngày càng nhiều thịt đấy, xem ra Già Minh đối với chị không tồi.”
Bụng của cô rất tròn, chắc là đã có bé cưng rồi, tôi rất muốn sờ một chút.
Hiên nhi nói thầm bên tai tôi:”Có bé cưng rồi, khoảng 5 tháng, không lâu nữa em có thể thăng chức làm dì rồi.”
Động tác của hai người họ cũng nhanh quá
đi, đã 5 tháng rồi cơ đấy, nếu lần này tôi không về, chỉ sợ không được
làm dì. Tôi cẩn thận dè dặt hỏi:”Hiên nhi, em, muốn sờ bụng chị một
chút, có được không?”
Hiên nhi gật đầu, kéo tay tôi về phía bụng
cô, tôi đột nhiên rất sợ, rụt tay lại. Phải mang một quả cầu thịt trên
bụng là một việc khổ sở đến cỡ nào, hơn nữa rất khủng bố rất khủng bố,
trong bụng có thêm một sinh mạng.
Hiên nhi lo lắng hỏi:”Thiển Thiển, em bị làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu, giả bộ không có việc gì nói:”Em không sao, chúc mừng chị có thể làm mẹ rồi.”
Hiển nhiên Hiên nhi không tin:”Thiển Thiển, em đang sợ cái gì, không phải em nói muốn sờ bụng chị một chút sao?”
Khẽ cắn môi, vươn tay về phía bụng
cô:”Hiên nhi, trong bụng có thêm một khối thịt lớn lên có cảm giác gì?
Có thấy khó chịu không?”
Già Minh cố ý vô tình nói:”Có gì mà khó chịu, phụ nữ ai mà chẳng phải trải qua cửa này.”
Hiên nhi gầm nhẹ ra tiếng:”Già Minh, anh thì biết cái gì, anh thử làm phụ nữ có thai đi rồi sẽ biết nó có vị gì, tối nay anh ngủ ở sofa.”
Chậc, nói sai một cậu là phải ngủ ở
sofa, có thể thấy Già Minh đáng thương bao nhiêu:”Đừng tức giận, đừng
tức giận, động thai khí không tốt đâu.”
Già Minh nói:”Vợ à, đừng giận nữa, trời cao đất rộng con là nhất, động thai khí không tốt đâu.”
Quả nhiên thai phụ thích tức giận, xem ra tôi nên tránh xa cô mấy tháng, đợi Hiên nhi sinh cục cưng ra rồi mới quay về tìm cô.
“Thiển Thiển, không phải em muốn đi uống rượu sao? Chúng ta cùng đi.”
Có lẽ là vì Hiên nhi đang là một thai phụ, Già Minh cũng không nói nữa, trực tiếp đưa chúng tôi tới Duy Đô
Trong ghế lô, Hiên nhi một bên nhăn nhó ngồi uống nước lọc, một bên oán hận trừng mắt nhìn Già Minh, Già Minh không ngừng tố khổ với tôi:”Anh thực hối hận có con sớm như vậy, hồi trước anh nói đi đông, cô ấy tuyệt đối không dám đi tây, bây giờ cô ấy nói đi tây, anh tuyệt đối không dám đi đông, không còn cách nào khác, trời cao đất rộng cũng không lớn bằng con.”
Tôi lập tức ngồi ra đằng xa:”Già Minh, em không dám đồng cảm với anh đâu, sau khi bé cưng ra đời rồi anh sẽ càng đáng thương, cả ngày phải bế con không nói, quỹ đen của anh ũng phải cống tiến để mua tã cho con thôi.”
Hiên nhi cười thành tiếng:”Vậy đấy, có con rồi mà anh ta còn dám chôn giấu quỹ đen, chị sẽ mang con chạy theo mĩ nam khác.”
Tôi không nhịn được cười to, đúng lúc đó cửa ghế lô bật mở, Hoa Thần đang đứng ở cửa, tôi không quay đầu, dời tầm mắt chuyển về phía Hiên nhi.
“Thiển Thiển, về cùng anh.”
Tôi vẫn không thèm nhìn anh:”Lí do?”
Trong lòng rất bình tĩnh, không còn tình cảm ban đầu với anh nữa, không thể không thừa nhận thời gian là một thứ rất tốt.
“Anh có lời muốn nói với em.”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên nói:”Làm sao tôi biết được anh có ý đồ xấu hay không, có gì thì nói luôn ở đây đi, có cả nhân chứng nữa, tránh để vợ anh nói tôi câu dẫn anh.”
Hoa Thần đi vào, đưa tay đến trước mặt tôi:”Anh muốn nói chuyện riêng với em.”
Tôi không nhìn tay anh, lập tức đứng dậy ra ngoài, anh theo sau tôi. Tôi không muốn Hiên nhi biết, tôi thà đối mặt với Hoa Thần, cũng không muốn cô dùng ánh mắt khác nhìn tôi.
Ra ngoài Duy Đô, đầu có chút ong ong, tôi nhắm mắt lại:”Thực ra anh không cần phải đến tìm tôi, chúng ta không quay lại quá khứ được đâu.”
Anh ôm tôi vào lòng từ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi bên tai tôi:”Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới chịu trở về bên anh?”
Giãy dụa trong sự khống chế của anh, đi
lên phía trước hai bước, lạnh giọng nói:”Không ngờ Hoa tiên sinh lại
dùng khẩu khí này nói chuyện với tôi, nhớ nửa năm trước Hoa tiên sinh
nói tôi là loại phụ nữ không biết thân biết phận, còn nói tôi đừng bao
giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, hiện tại tôi chưa làm gì để xuất hiện
trước mặt anh, là anh liên tục tìm đến dây dưa tôi, xin hỏi có phải Hoa
tiên sinh đã coi lời của mình trở thành gió thổi phải không?”
Nửa năm trước những lời anh nói với tôi
tôi vẫn khắc cốt ghi tâm, sự xúc phạm vô tình trước kia đổi lấy Tô Thiển
Thiển vô tâm vô phế. Bây giờ, bất kể anh nói gì, chúng tôi cũng không
thể quay lại quá khứ, những vết thương vô hình không thể biến mất. Tuy
nói tôi có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng không có nghĩa là tôi không tính
toán những đau khổ trong quá khứ mà anh đã gây ra cho tôi. Cái đã xảy
ra thì đã xảy ra rồi, xin lỗi hay bù đắp cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Hoa Thần cầm tay tôi, nhẹ giọng nói:”Thiển Thiển, về cùng anh, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
Không đợi tôi trả lời, Hoa Thần đã chặn ngang ôm lấy tôi, tôi không chịu, vừa đẩy anh ra vừa giãy dụa. “Buông ra, tôi không muốn phải ở một chỗ với anh.”
Anh không để ý đến lời của tôi, ôm tôi lên xe, ở trên xe tôi không dám giãy dụa, anh đi rất nhanh, vì cái mạng nho nhỏ của mình tôi chỉ có thể ngồi yên trên đùi anh, đột nhiên cảm thấy anh cứ như một người điên vậy, đi nhanh như thế là để liều mạng à?
Anh đưa tôi về khu chung cư Tĩnh Hải, đến 1303 anh ấn vài hồi chuông cửa, không đến mấy phút cửa liền mở.
Nhìn thấy tôi, biểu tình của dì từ khiếp sợ chuyển sang vui mừng:”Thiển Thiển, cháu cuối cùng cũng trở về rồi.”
Hoa Thần ôm tôi vào trong, dì lập tức đóng cửa lại.
Tôi lạnh giọng hỏi:”Xin hỏi Hoa tiên sinh còn muốn ôm bao lâu? Nếu đã quá lâu không ôm phụ nữ, có thể về nhà ôm vợ anh, tôi có tay có chân có thể tự đi.”
Hoa Thần nghe lời buông tôi ra:”Nơi này vẫn giống như hồi trước, lúc em đi là thế này, bây giờ em về nó vẫn là thế này, mãi mãi không thay đổi, đợi em trở về.”
Không để ý đến anh, tự ngồi lên ghế sofa:”Người quay về thì làm sao? Lòng đâu có trở lại. Cho dù nơi này không đổi, nhưng lòng tôi đã thay đổi rồi, anh có mang tôi về cũng chẳng làm được chuyện gì đâu, chỉ tăng thêm phiền toái thôi.”
Hoa Thần ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm tôi vào trong lòng:”Thiển Thiển, anh nhớ em.”
Dì nghe thấy câu này lập tức ra khỏi
phòng, bà vừa đi tôi liền đẩy Hoa Thần ra:”Tôi đã nói không thể quay lại
rồi, anh thức sự nghe không hiểu à?”
“Thiển Thiển, rốt cuộc em muốn cái gì? Anh
thừa nhận anh lừa em kết hôn với Tô Ngưng là anh không đúng, nhưng em
không thể thông cảm cho lập trường của anh một chút sao? Thân là tổng
giám đốc tập đoàn Hoa thị anh có trách nhiệm với tập đoàn Hoa thị, em có
thể thay đổi góc độ suy nghĩ cho anh được không?”
“Tôi rời đi không phải càng tốt à? Đối với
tập đoàn Hoa thị của anh mà nói, vợ của anh không phải đã là sự giúp đỡ
tốt nhất rồi ư? Hơn nữa vợ anh không phải là người tôi có thể động
vào.”
Hoa Thần nắm chặt tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, chân thành nói:”Thiển Thiển, phải làm thế nào, mới có thể khiến em tin tưởng anh thêm một lần nữa.”
Tôi cười nhẹ thành tiếng:”Cách không phải là không có, nhưng phải xem anh có nguyện ý không đã.”
“Em nói đi.”
“Ly hôn với vợ anh.”
Chương 156: Nói ra sự thật
Anh gia tăng thêm lực trên cổ tay, nói:”Thứ em muốn chính là anh lấy em sao?”
Thứ tôi muốn đã từng đơn giản như vậy,
nhưng mà, bây giờ không như thế nữa, cho dù anh nguyện ý lấy tôi, tôi
cũng không muốn gả cho anh, xoay người nào có đạo lý quay đầu. Dựa vào
xu thế này, đừng nói bắt anh lấy tôi, cho dù mang tôi cùng ra ngoài cũng
phải đồng ý, nhưng anh bây giờ đã là người có gia đình rồi, tôi không
muốn không minh bạch ở cùng một chỗ với anh:”Chúng ta cứ cắt đứt như vậy
đi, đừng liên lạc với nhau nữa, cũng đừng tìm nhau nữa, ngày ngày trốn
tránh ẩn nấp rất mệt. Tôi không muốn làm người thứ ba không thể nhìn
thấy ánh sáng mặt trời, tôi cũng có trách nhiệm của mình, cứ thế này đi,
tôi đi đây.”
Thế này được rồi chứ? Anh làm tôi tổn thương, tôi lựa chọn rời đi, bây giờ lòng tôi bình tĩnh nói chấm dứt với anh, đây cũng nên là kết thúc của chúng ta đi. Đừng tìm tôi nữa, đừng liên lạc với tôi nữa, chúng ta ai đi đường nấy, lần trước đi quá vội vàng chưa kịp nói rõ, bây giờ đã bổ sung toàn bộ rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Đôi môi nóng rực của anh hôn lên cổ tôi, một bên mơ hồ nói không rõ:”Thiển Thiển, kỳ thực anh vẫn luôn yêu em, quá khứ của chúng ta đừng tính toán nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, quên hết mọi lỗi lầm của đối phương, tìm lại hạnh phúc của chính mình.”
Quả thực cả hai chúng tôi đều có lỗi, nhưng những lỗi lầm kia nói không tính toán là có thể không tính toán, tôi vẫn còn nhớ rõ những nỗi khổ anh đã từng gây ra cho tôi:”Tôi không làm được.”
“Anh sẽ nhanh chóng ly hôn với Tô Ngưng, sau đó, lấy em về.”
Anh ôm tôi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường. Nhìn thấy dục hỏa trong mắt anh, tôi theo bản năng lùi về phía sau, nụ hôn nóng rực từ vành tai bắt đầu dời xuống, tôi cắn chặt môi dưới không cho mình rên thành tiếng. Tay anh luồn vào trong áo tôi, vân vê lưng tôi.
Không thể như thế này được, không thể
như thế này được, tôi dùng hết sức đẩy anh ra, thở gấp nói:”Không phải
anh đã nói phụ nữ đã bị người khác chạm vào anh không cần sao? Bây giờ
không được đụng vào tôi.”
Anh nhích lại gần, tình loạn ý mê nói:”Anh nói rồi, chỉ cần em về cùng anh, quá khứ chuyện gì anh cũng không tính toán.”
Tôi giang tay chống lên ngực anh, duy trì khoảng cách.
Vẫn nên nói ra thôi, cho dù đã 5 năm
trôi qua, chuyện đó cũng đó xảy ra rồi, tôi cũng không muốn phải tiếp
tục giấu diếm lâu như vậy nữa. Nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ từng
chữ một:”5 năm trước ở Mộ Phong tôi đã bị Hạ Mộc Lạo chạm vào rồi.”
Cả người Hoa Thân run lên, buông tôi ra:”Nếu anh không tin thì sao?”
Trong lòng anh vẫn tin, anh vẫn để ý, nếu không anh đã không buông tôi ra:”Thực ra là anh tin, nếu không tại sao anh lại buông tôi ra? Anh nghĩ đi, 5 năm trước, có phải Hạ Mộc Lạo đã nói anh hãy chấm dứt với tôi không? Nếu giữa tôi và anh ta thực sự không có gì, vậy lúc tấm ảnh kia bị phát tán khắp Thẩm Phong, tại sao anh ta lại phải xuất hiện? Còn muốn cha anh ta thừa nhận tôi, nếu giữa tôi và anh ta thực sự không có một chút quan hệ nào, anh ta hoàn toàn có thể bỏ mặc tôi.”
Dục hỏa trong mắt Hoa Thần biến thành lửa giận, anh xoay người ra ngoài, nhưng vẫn không quên đóng mạnh cửa lại.
Phản ứng của anh giống hệt nửa năm trước, anh biết Hạ Mộc Lạo chạm vào tôi liền vứt bỏ tôi, sau đó đóng sầm cửa lại.
Haiz, anh sẽ không vì tôi mà thay đổi, anh sẽ không vì tôi mà thay đổi lập trường không cần phụ nữ đã bị người khác động vào của mình. Phải biết 5 năm trước tôi đã bị Hạ Mộc Lạo chạm vào rồi, đối với anh mà nói chắc đó là một sự sỉ nhục? Phụ nữ bị người khác động vào anh đã cần 4 năm, anh nói có thể không tính toán chuyện cũ, vậy mà lại tính toán chuyện này.
Lúc nói cho anh biết chuyện này, tôi vẫn nghĩ, nếu anh có thể không tính toán, vẫn nguyện ý vì tôi ly hôn với Tô Ngưng, vậy tôi sẽ đồng ý lấy anh, dù gì chúng tôi đã từng sống với nhau 4 năm. Dù sao, đã không thể quay về được nữa rồi.
Phản ứng của anh đã khiến lòng tôi trở lạnh, sau này, cho dù anh có giải thích như thế nào, tôi và anh cũng không thể nữa, tôi không cần một người đàn ông đã vứt bỏ tôi mấy lần, tuyệt đối không cần.
Ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, ra phòng khách cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc tôi chuẩn bị mở cửa, tiếng dì
vọng lại từ đằng sau:”Thiển Thiển, đã nửa năm rồi, hai người vẫn muốn
tra tấn đối phương ư?”
Là anh tra tấn tôi, mỗi lần đều là anh vứt
bỏ tôi, sao có thể nói là tra tấn đối phương:”Dì, dì nghĩ sai rồi, cháu
nào có bản lĩnh tra tấn anh ta, cháu chỉ là phần bị anh ta vứt bỏ
thôi.”
“Thiển Thiển, cháu có biết nửa năm này cháu rời đi cậu ấy có biết bao khổ sở không, tuy rằng cậu ấy đã kết hôn, nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn quay về đây xem cháu đã về hay chưa, mỗi ngày đều thất vọng. Năm ngoái, cậu ấy vui vẻ đến Mộ Phong tìm cháu, cứ tưởng rằng cháu sẽ theo cậu ấy về, dì đã đặc biệt chuẩn bị những món cháu thích ăn nhất, nhưng đợi đến muộn vẫn không thấy hai đứa trở lại, mãi cho đến hôm sau mới thấy cậu ấy về một mình, dì mới biết cháu đã hiểu lầm cậu ấy quá sâu. Cho dù cậu ấy không phải là con dì, nhưng sống cùng nhau 8 năm, dù ít dù nhiều cũng có tình cảm, thấy cậu ấy ngày đêm bị vây quanh trong cô đơn tịch mịch, dì rất đau lòng, cũng hy vọng cháu về sớm một chút. Bây giờ, cháu đã về rồi, nhưng hai đứa lại làm tổn thương lẫn nhau, là người từng trải dì không thể không nói vài câu, hạnh phúc không phải là ai cho ai, mà là cả hai cùng cố gắng, đừng vì nhất thời xúc động mà hối hận nửa đời.”
Hạnh phúc quả thực cần cả hai người cố gắng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh có đủ điều kiện để làm tôi hạnh phúc. Anh nói anh có lập trường của anh, nhưng tôi cũng có lập trường của tôi, trước kia tôi chưa từng bao giờ yêu cầu anh lấy tôi, là anh lúc phải kết hôn với Tô Ngưng nói muốn lấy tôi, hơn nữa trước khi tôi đi anh còn vô tình xúc phạm tôi, tất cả những điều đó có thể gọi là nhất thời xúc động sao? Chỉ có thể nói trong tình cảm của chúng tôi có rất nhiều những yếu tố hỗn loạn khác, chỉ có thể nói chúng tôi không hợp nhau:”Dì, cháu và anh ấy đã không thể quay trở lại quá khứ được nữa rồi, dì cũng đừng khuyên cháu nữa, tình cảm không phải cứ khuyên là quay về được, lòng đi tình cảm cũng hết, bây giờ cháu và anh ấy đối mặt chính là tình huống này. Cháu đi đây, tạm biệt.”
Tôi vươn tay ra mở cửa, dì vẫn nói:”Thiển Thiển, cậu ấy đã không còn coi cháu là thế thân nữa rồi, cháu vẫn chưa nhận ra sao? Cậu ấy yêu cháu, tiểu Nặc đã chết 8 năm, chuyện của hai đứa nó cũng sớm qua rồi, nếu cháu vì chuyện của tiểu Nặc nên mới rời xa cậu ấy, là mẹ tiểu Nặc dì phải nói cho cháu biết, tiểu Nặc đã qua đời, bọn họ đã sớm kết thúc, người bây giờ cậu ấy yêu là cháu, xin cháu đừng coi tình cảm của cậu ấy trở thành chuyện cũ.”
Nước mắt đọng lại trên mu bàn tay, bà cũng biết tôi là thế thân, tuy rằng bây giờ anh không xem tôi là thế thân nữa, nhưng điều đó thì có thể nói rõ cái gì? Chấm dứt là chấm dứt, không cần phải tiếp tục nữa. “Dì, dì đừng nói gì nữa, cho dù giữa chúng cháu không có tiểu Nặc, cũng thành một kết cục đã định rồi, kết thúc chính là kết thúc.” Nói xong, mở cửa chạy nhanh ra ngoài.