Hẻm cụt - Chương 16-17
Nó vừa về nhà thì dập vào người nó 1 bầu ko khí nặng nề,ông bà Khang
hình như đã về,nhưng ko thấy Vũ đâu…Nó lên phòng anh thì thấy anh đang
ngồi trong góc tối thẫn thờ,nó đến gần đặt tay lên vai anh,lúc này anh
mới dứt khỏi dòng suy nghĩ quay sang nhìn nó…anh ôm chầm lấy nó,từ anh
nó bị lan truyền 1 cảm giác bất an khó tả…anh ôm nó 1 lúc rồi đẩy nó
ra,nhưng lại tránh ánh mắt của nó
_Em về phòng nghỉ đi,sáng mai anh đưa em đi khám bệnh nữa – Anh mỉm
cười,lúc này anh mới nhìn vào nó,nhưng ánh mắt phản phức nỗi buồn rười
rượi…Hình như anh đang giấu nó điều gì…
Bóng nó khuất sau cánh cửa,anh bần thần cuộn mình trong dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện giữa anh và ba mẹ
“_Con ko thể yêu Mai Trinh đc – Bà Khang nó…
_ Mẹ…mẹ nói gì vậy? – Vũ nghèn ngẹn ko hiểu mẹ mình nói gì,hỏi lại
_Hãy nghe mẹ con trước khi mọi chuyện quá muộn… – Ông Khang gầm mặt lên tiếng
_Tại sao vậy?ba mẹ biết con ko có Trinh con sẽ ko thể sống nổi mà – Vũ suy sụp ngẹn ngào nói
Ông bà Khang nhìn đứa con trai tội nghiệp đang thống khổ trong tình yêu mà lòng ngậm ngùi… 1 bí mật đã đc hé mở…
_Bởi vì….”
…
_Anh!!! – Tiếng nó gọi Vũ cắt ngang dòng hồi ức,anh quay sang nhìn nó mỉm cười
_Sao em chưa ngủ đi,khuya rồi mà,hay em mệt ở đâu à – Anh lo lắng nhìn nó
_Ko!! Chỉ là em ko ngủ đc – Nó lắc lắc cái đầu trông thật yêu,nó ngồi bệch xuống đất,2 tay gác lên đùi Vũ rồi gục đầu lên
_Sao anh ko ngủ mà cứ ngồi mãi vậy? anh có chuyện gì à? – Nó ngẩn lên nhìn Vũ
Anh bất giác né tránh ánh mắt của nó,anh kéo nó dậy ngồi vào lòng
anh,vòng tay rắn chắc ôm nó nhẹ nhàng,nó tựa vào lòng anh tận hưởng hơi
ấm từ thân hình to khỏe của anh,mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể anh nhanh
chóng dìu nó vào giấc ngủ an lành…Ngồi ngắm nó ngủ,lòng anh ko khỏi nhức
nhói…Dòng kí ức lại ùa về… từng câu từng chữ của mẹ anh như cào xé tâm
can anh…
“_Mẹ ko chấp nhận cho con đến với Trinh đc…vì … Trinh là…”
Vũ nhắm nghiền mắt,cúi xuống thỏ thẻ vào tai Trinh
_Anh sẽ bảo vệ mẹ con em…Anh sẽ ko đầu hàng số phận…anh sẽ ko bao giờ để em rời xa anh 1 lần nữa…
Nó khẽ mỉm cười mặc dù vẫn đang say giấc…hay chăng nó đang chìm trong
giấc mơ đẹp và thoảng nghe những lời ngọt ngào của anh khiến nó an tâm
trong vòng tay anh hơn…
……
——–
_Em xong chưa? – Vũ từ ngoài cửa gọi với vào trong khi nó vẫn còn ở lì trong WC
_Xong rồi ạ – Nó chạy ra thì chợt…
_Á – Nó trượt nhào tới
Vũ chạy đến đợ kịp nó,mặt trắng bệch ko 1 giọt máu .Anh cáu lên…
_Em là mẹ rồi mà ko chịu cẩn thận 1 chút nào thế hả?
_Em xin lỗi- Nó phụng phịu với Vũ
_Anh thua em luôn…Đi thôi,anh đưa em đi đến bệnh viện – Vũ mỉm cười lắc đầu
Đường phố nhẹ bỗng,gió và lá vật nhau bay tung tóe… 1 buổi sáng đẹp trời…
…
_Hôm nay trông cô có vẻ khỏe nhiều rồi,cứ như vậy sẽ tốt cho thai nhi – Bác sĩ mỉm cười hài lòng
_À!! Tôi cần anh lưu ý 1 số việc sau để tiện chăm sóc cho phụ nữ khi mang thai – Bác sĩ nhìn Vũ nói
_Anh ở lại nói chuyện với bác sĩ,em raqq ngoài đi dạo 1 lúc nhé – Nó cảm
thấy ngộp ngạc,khó chịu với căn phòng sực mùi thuốc này nên cáo lui
…Nó dạo bước trong khuôn viên rợp bóng cây xanh của bệnh viện…Ngồi xuống
chiếc ghế đá,nó lại lấy tay xoa bụng tự cười tủm tỉm,lúc đầu nó lo sợ
và chỉ muốn vứt bỏ tất cả,nhưng Vũ đã cho nó 1 chỗ dựa vững chắc,nó an
tâm và cảm thấy yêu con nó vô cùng,tình mẫu tử đã giúp nó sống tiếp …Nó
nheo mắt ngước nhìn những tia nắng
Lọt qua khe lá,đầu óc mông lung…nó nhớ đến chị…”Ko biết giờ chị đang làm
gì?em thật có lỗi,chị đã giúp đõ em quá nhiều? Em cám ơn chị,chị
Tuyết…Chị mãi là người chị tốt nhất trong cuộc đời em…em nợ chị rất
nhiều”…
———————–
Trong làn khói thuốc mờ ảo. Tuyết nâng chén ly rượu lên say nồng…Từ
ngày nó đi,Tuyết đã phải làm nhiều hơn thay cho cả phần nó…Cũng phải
thôi,con đường này bước vào thì dễ nhưng bước ra ko phải là 1 điều dễ
dàng… Cô ngày đêm chìm trong men rượu,tiếp khách đến mệt nhoài để bù đắp
cái mà gã mama gọi là thiếu nợ…cái nợ ko xuất xứ đó có quyền gán cho
bất cứ con nào gọi là kave đem lại lợi ích cho chúng…
Cô lê cái thân xác rệu rã trở về nhà,con đường heo hắt ánh đèn vàng mờ
nhạt,bước đi ko định hướng gõ cồm cộp trên mặt đường…Tuyết cô đơn trên
con đường này,cô đi với vẻ bất cần đời…và…lặng lẽ phía sau cô là 1 bóng
người mập mờ trong bóng tối…với đôi mắt lạnh lẽo dõi theo cô….
_Này cô em,đi đâu đấy có cần bọn anh hộ tống ko? – 1 toán thanh niên
nhìn mặt băm trợn,lố lăng đi ngược hướng chặn đường Tuyết với những hành
động và lời nói khiếm nhã và giọng cười khanh khách nghe phát nôn
_Biến đi lũ khốn – Tuyết hoắc mắt lạnh tanh buông lời như dao sắt về phía lũ bụi đời xó chợ
_Oa,trời,em đẹp mà sao miệng lưỡi kinh thế,đi chơi với bọn anh 1 đêm
đi,đảm bảo em sẽ mê anh luôn – 1 tên như đầu đàn cười hô hố ôm lấy eo
Tuyết,ép cô vào người
Tuyết đẩy hắn ra và tặng kèm 1 cái tát giáng trời,tên đầu đàn đỏ mặt gầm lên như thú dữ
_Á,con đ.ĩ này,nói ngọt ko nghe đúng ko?muốn bạo lực chứ gì? – Hắn gằn
lên và tán thẳng vào mặt Tuyết 1 ko thương tiếc khiến cô chao đảo đất
trời
Cô té gục xuống đất,tên đầu đàn bước đến,đè Tuyết xuống đất,hắn ngồi lên
người cô và giật tung hàn nút áo của Tuyết…Cô nhắm mắt lại,buông xuôi
chính mình…Bốp…bốp…
Sau 2 tiếng động vang lên,cả thảy 5,6 tên mày xanh mặt tím run lên cầm
cặp,còn thằng đầu đàn máu me đầm đìa nằm bất động…Tuyết ngồi dậy,tựa
người vào tường,đôi mắt vô cảm xúc dán xuống đất,cô lấy bao thuốc,đánh
lửa đưa lên miệng…phà ra 1 làn khói sương mờ…nhếch mép cười…
_Lại là anh à?muốn gì đây? Ko phải tôi đang ra sức trả nợ cho anh cả phần của con pé Trinh sao? – Cô nói giọng mỉa mai
_Đứng dậy,đi – Giọng nói lãnh băng ra lệnh
_Hờ,tối nay anh tính bao tôi sao?… Duy lão đại – Tuyết cười mỉa nhướng
mày,hắt đôi mắt lãnh đạm như soi xoáy vào tâm can người đối diện
Duy kéo tay tuyết lôi đi mặc cho cô vùng tay ra,anh lôi Tuyết ném vào xe 1 cánh thô bạo…
————
Tia nắng găn gắt luồn qua rèm cửa,châm lên mi mắt khiến Tuyết khó chịu
lay mắt nheo nheo khẽ mở ra…Người cô đau nhức như vừa trải qua 1 cơn
bệnh cảm kinh khủng,cô khó khăn trở người trên chiếc giường to lớn,1
vòng tay cứng cỏi vẫn còn đang ôm đỡ lấy đầu cô,gương mặt hắn lạnh
toát,đôi mắt sắt lạnh nhắm nghiền,đôi môi nồng nàn và đôi tay mạnh mẽ
như muôn bóp nghiền cô ra đêm qua giờ như 1 giấc mộng mờ ảo…Cô khẽ đưa
tay chạm khẽ lên gương mặt đó…thật nhẹ…thật nhẹ,như sợ nó sẽ tan biến đi
ngay khi cô chạm vào…Đôi mắt anh nhay nhay từ từ mở ra,Tuyết rút vội
tay lại nhoài người dậy,lấy tay hất tóc sang 1 bên nôm thật quyến rũ,cô
mặc quần áo rồi ngồi ở mép giường mặc chiếc vớ quần màu nâu đỏ,cô đánh
lửa châm 1 điếu thuốc,trong làn khói nhàn nhạt,Duy ngồi tựa vào giường
nhìn ngắm từng hành động cử chỉ của Tuyết ko rời mắt,mái tóc xoăn dài rũ
xuống trên nền da tuyết trắng,đôi môi đỏ căng mộng ngọt ngào như quả
dâu tây,đôi gò má cao thanh thoát,Tuyết thật đẹp…nhưng ko phải đẹp lạnh
lẽo như tảng băng giống Trinh,mà cô đẹp tựa những bông Tuyết đầu đông ấm
áp,tuyết rơi…rơi vào trái tim lạnh lẽo của ai đó,mang dư vị của sự ấm
nồng của mùa thu…
_Nhìn đủ chưa?…- Cô nhìn Duy lạnh lùng cất tiếng,nhếch miệng cười nửa môi mỉa mai – Tôi phải đi làm đây,thưa ông chủ
Duy thu ánh nhìn lại,với tay lấy chiếc ví,anh rút ra 1 cọc tiền giấy mới cứng hất thẳng vào Tuyết cười lạnh lẽo
_Giá đêm qua cho cô
Tuyết lặng thinh 1 lúc,hướng mắt nhìn những tờ tiền vải trên giường,tung
tóe cả dưới sàn,cô nhếch miệng cay đắng,đôi mắt khinh đời bạt bẽo tới
nao lòng,Tuyết cầm điếu thuốc châm thẳng vào tờ tiền nằm vung vải trên
giường,1 đốm cháy lóe lên,rồi phút chốc lan sang những tờ tiền khác tạo
thành 1 ngọn lửa 1 cách nhanh chóng…Đàn em của Duy hớt hãi chạy vào khi
thấy đèn báo cháy nhấp nháy và khói phả ra từ phòng Duy…Chúng ra sức dập
lửa ko để ý gì đến 2 nhân vật chính. Tuyết đứng dậy dửng dưng bước
đi,để lại sau lưng 1 mớ hỗn độn…Duy vẫn dửng dưng ngồi nhìn ngọn lửa ko 1
chút sợ hãi,ánh nhìn long lên như 1 đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mà chúng
thích,nụ cười thích thú,anh đứng dậy mặc vội đồ đi nhanh ra cửa…Tuyết
đang sãi bước bỗng bị kéo giật lại ngã về phía sau vào lòng ai đó…cô
ngẩng lên và kịp nhận ra Duy,cô gằn vùng thoát khỏi bàn tay thép của anh
nhưng bất lực,cô đứng lặng ,hướng mắt nhìn thẳng về 1 chân trời…Anh cúi
xuống khe khẽ vào tai cô như gió…
_Tôi phải trả bao nhiêu để có cuộc đời em? – 1 nụ cười mỉm khiến gương mặt lạnh lùng của anh sáng lên
Tuyết mở đôi mắt tròn xoe hơi mờ sương nhìn Duy… Anh đặt lên đôi môi ngỡ ngàng đó 1 nụ hôn nồng thắm….
Trong gió thoảng tiếng chim trong vắt như 1 lần nữa mở ra thêm 1 khởi đầu… 1 hạnh phúc mới….
Chương 17
Rung rung mi mắt,nó hé dần đôi mắt,đón lấy 1 cơn gió thổi nhẹ,nó hít 1
hơi sảng khoái rồi đứng dậy tiếp tục cuộc dạo bộ trong khuôn viên bệnh
viện…Bỗng… bước chân nó sững lại,chùn xuống,mặt tái xám,mắt đen sẫm
lại,mọi thứ xung quanh như quay cuồng và sụp đỗ trong phút chốc…Trước
mặt nó là… Hùng và Loan,cô ta ôm lấy cánh tay anh,đầu tựa vào vai
anh,mỉm cười hạnh phúc…Còn anh,đôi mắt man mác nỗi sầu hướng nhìn về 1
phía mông lung lắm,bước đi lạnh lùng bên cạnh Loan,dường như anh chỉ là 1
cái xác trống rỗng chứa đầy ân hận…
Bất giác nó nép mình vào sau thân cây,2 tay bịt chặt miệng lại ngăn cho
nỗi niềm xúc cảm đang trào lên ko tuôn ra ngoài…nó nấc liên hồi,người
run liên tục…Trái tim nó se lại,ko hiểu nó thổn thức hay đứa con trong
bụng nó đang thổn thức trước người cha tệ bạc của nó…Khi bóng 2 người
khuất dáng,nó lẩy bẩy ngồi phịch xuống chiếc ghế đá cạnh gốc cây,bây giờ
nó mới để ý rằng đây là bệnh viện nhà họ Hào,nơi Hùng làm việc,nó đến
đây 1 lần nên nhất thời ko nhận ra ngay đc… ko gian trở nên yên vắng lạ
thường,tịnh đến mức có thể nghe đc tiếng chiếc lá rơi chạm vào mặt
đất…Lấy tay gạt đi những giọt nước mắt còn động tren má,khẽ đưa tay đặt
lên bụng,tâm trạng nó giờ đây mơ hồ lắm,thời gian qua bên Vũ,anh đem lại
cho nó sự ấm áp vững trãi,nhưng nó thể chối bả 1 điều rằng,trái tim của
nó vẫn chưa thôi nghĩ về 1 người,ở bên anh nó vẫn thấp thoáng cảm giác
day dứt, có lỗi,nó ko thể phân biệt đc đâu mới là người nó yêu…Mọi cảm
xúc miên man đang tuôn ra cuốn theo gió thì…
_Mai Trinh…!!!
Một giọng nói quen quen cắt ngang dòng suy nghĩ của nó,nó quay lại,mặt
biến sắc,tái xanh nhợt nhạt,môi run lắp bắp ko thốt lên đc,mắt tái dại
nhìn người đó đăm đăm….
_Hồng…Hồng…L..o..a…n…Loan…!!! – Môi mấp máy thều thào từng chữ như ko còn hơi sức
Ả nhìn Trinh sắt nhọn,miệng nhếch lên,gương tỏ đầy vẻ chiến thắng…Thoáng
thấy bóng ai khiến mặt cô ta hoảng hốt 1 chút nhưng mau chóng lấy lại
bình tĩnh,cô ta hất hàm như ra lệnh…
_Tôi có chuyện muốn nói với cô,sang quán cà phê bên kia đường đi…
Cả 2 bước vào 1 quán nước khá sang trọng,đc trng trí rất nhã,nhạc dịu êm
mang lại cho khách 1 sự thoải mái thư giãn…Nó nhấp 1 ngụm trà rồi đưa
mắt nhìn Hồng Loan…
_Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
Ả buông ly cà phê đá xuống,nhìn nó kiêu ngạo,nụ cười gian trá…
_Tôi và Hùng sẽ tổ chức đám cưới vào cuối tháng này. Anh ấy sẽ lấy tôi vì tôi đã có con với anh ấy…
Như 1 tiếng sét ngang tai,đầu óc nó ong lên,mọi thứ trước mắt như tối
sầm lại,mặt trắng bệch cắt ko 1 hột máu,mắt đen sa sầm mờ mịt… “con…
con của cô ta và Hùng…anh chấp nhận lấy cô ta vì trách nhiệm mà 1 người
đạo lý phải làm,vậy còn nó?…Anh ko có trách nhiệm sao?nó cũng đang mang
trong mình giọt máu của anh mà…”…Nó như rơi vào khoản ko bóng tối,trái
tim nó nhức vô cùng,nhưng trong tận sâu thăm thẳm,1 tia sáng ấm áp,1 bàn
tay vững chắc đang dìu nó bước đi,nó thấy bình yên lạ…. Nó cúi lặng
người,nó ko khóc, nó ko thể khóc lúc này…Nó phải mạnh mẽ,nó ko muốn như
Hùng,ko thể quyết đoán và đánh mất thứ quan trọng đc nữa…Nó ngước lên
nhìn Loan trừng trừng lạnh toát khiến cô ả khẽ rùng mình 1 cái nhưng
cũng nhanh chóng lấy lại đc phong thái ngạo nghễ,ả nhếch mép tuôn ra cái
giọng chua như chanh ko đường…
_Hôm trước,tôi có thấy cô đi cùng ai đó,trông ko phải hạng xoàng,hay
thật,vừa bị Hùng hất bỏ thì đã mồi đc đại gia khác ngay nhỉ,ko biết có
phải tại cô giống mẹ ko nhỉ?…- Ả giả vờ thở dài tỏ vẻ nuối tiếc tiếp tục
nói – Tội nghiệp cho cô,nhưng cô hãy chấp nhận 1 điều,Hùng đã thuộc về
tôi… – 1 tràn cười đắc thắc tuôn ra
…Bốp… 1 cái tát như trời gầm…ả Loan choáng hết mấy phút mới tỉnh lại, gầm lên muốn ăn thua đủ,nhưng khi nhìn lên,1 khuôn mặt lạnh ngắt,đôi mắt hoắc sâu đáng sợ như muốn giết người,ả đứng hình trước ánh mắt bén nhọn của nó,trước giờ nó luôn âm thầm cam chịu,và cũng chính vì thế mà ả mới có đc Hùng…nhưng lúc này…nó thật sự…
_Cô đã thua rồi,cô mới là kẻ thua cuộc – nó nhếch mép cười khinh mỉa,giọng nói như đóng băng
_Mày…mày …nói… cái gì? – Ả biến sắc đột ngột,hết tím tái vì giận lại
chuyển sang xanh nhợt sợ hãi rồi biến thành trắng bệch như ai tạt 1 gáo
nước lạnh vào mặt…miệng lắp bắp ko thành lời
Nó cười,1 nụ cười của kẻ chiến thắng,nhưng nhìn vô cùng dễ sợ…Nó chóng tay lên bàn,mắt xoáy vào tâm can ả…
_Cô nghĩ cô có đc Hùng ư?Đúng,cô có anh ta,nhưng đó ko phải là cái xác
sao? Cô nghĩ chỉ cần để anh ta bên cạnh cô thì coi như đã giữ đc anh ta
sao?cô chắc sẽ hạnh phúc khi chung sống với 1 cái xác rỗng tuyếch, cô sẽ
hạnh phúc thật ko,khi mà người nằm bên cô hằng đêm mà trái tim và tâm
trí người đó lại hướng về 1 cô gái khác…Cô cam chịu ko? – Từng lời từng
chữ của nó đâm thẳng vào Loan trúng tâm ả…Mặt ả lúc này ngệch ra ko 1
chút sắc thái
_Đây là những gì cô muốn,cô có đc anh ấy,mẹ anh ta thỏa lòng với cô con
dâu…Nhưng mọi thứ chỉ là 1 vở kịch ko hơn ko kém…tất cả sẽ đau khổ và
dằn vặt,đó là cái giá mà các người tự chuốc lấy…Cô thật sự thảm hại Hồng
Loan ạ!!! – giọng nói lạnh buốt pha chút giễu cợt lẫn thương hại
Nó bước đi thẳng,để lại đằng sau nó 1 kẻ chiến bại…Ả ngồi đó,ly cà phê
tan gần hết đá,nhưng vẫn ngồi lặng…Ả là 1 người mưu mô xảo trá,những gì ả
muốn đều phải có đc bất chấp mội thủ đoạn…nhưng sau tất cả…ả lại trắng
tay…và bậy giờ…ả là 1 kẻ đáng thương… Còn anh,kẻ phả bội,anh đã có đc
những gì mình muốn,sự nghiệp,tiền tài,nhưng cái giá cho suốt đời này của
là sự đau khổ dằn vặt,hạnh phúc vĩnh viễn ko còn nữa…
Vừa bước ra khỏi quán,nước mắt nó chậc trào,nỗi đau thương quằn xé trong
lòng,đau cho mối tình tan vỡ 1 thời,thương cho đứa con tội nghiệp…Nó
cảm thấy choáng,mọi thứ vừa qua thoảng như cơn ác mộng,chớp mắt nó đã
tan biến nhưng để lại những cảm giác sợ hãi,ân hận,tiếc nuối và… đau
thương…Nó loạng choạng đi về hướng bệnh viện thì…
_Mai Trinh!!!!!
Một giọng hét kinh hãi xé vạn vật…mọi thứ tối sầm lại…1 giọng ai đó quen thuộc nhỏ dần,nhỏ dần trong cơn nghẹn ngào…
Tránh ra…cấp cứu….
Những tiếng ồn ào phá vỡ cả ko gian yên tĩnh của bệnh viện…Vũ ôm thân
hình đầy máu của nó chạy vào,miệng ko ngừng thét lên,mặt anh tái xanh
như tàu lá chuối…đặt nó nằm lên chiếc cán đẩy đến phòng cấp cứu,trái tim
anh 1 lần nữa vì nó ngừng đập,nước giàn giụa,miệng ko thôi gọi tên nó…
Cánh cửa phòng cấp cứ đóng lại…anh tựa người vào tường trượt dài xuống
đất,đôi tay còn lấm máu ôm lấy đầu,mắt mũi ngập trong biển nước,hình ảnh
chiếc xe du lịch 15 chỗ lao vút đến,tiếng thắng xe như xé nát lòng
anh,thân hình nó bay lên rồi đỗ sầm xuống mặt đường,và chìm vào vũng
máu,anh đau đớn trách chính mình …đáng lẽ anh phải đến nhanh hơn,sau khi
nói chuyện với bác sĩ xong anh tìm nó khắp nơi nhưng ko thấy,điện thoại
cũng ko bắt,Vũ hớt hãi tìm nó,anh như xới tung cả cái khuôn viên bệnh
viện,thấp thoáng thấy nó bước ra khỏi quán café bên kia đường,anh thở
phào nhẹ nhõm chạy đến nơi thì…
…Ở 1 góc phòng cấp cứu…1 chiếc bóng lặng lẽ chờ đợi trong sự dằn vặt…
………
—————–
_Hùng…Hùng…- Rầm – Sau tiếng gọi hớt hãi là cái đẩy cửa thô bạo của Quân…
_Này,cậu làm gì hớt hãi vậy,cái gì thì từ từ – Vừa nói nhưng mắt Hùng vẫn ko rời khỏi tập hồ sơ
_Tri..nh…Mai…Trinh…Mai trinh – Quân thở hồng hộc
Tập hồ sơ trên tay Hùng rơi xuống đất…
_Cậu…cậu vừa nói gì? –Hùng nắm lấy quân lắp bắp hỏi
_Trinh…cô ấy bị tai nạn đang ở phòng cấp cứu – Quân thở dốc cố nói
_Cậu…cậu nói gì?…cậu chắc là cô ấy chứ? – Hùng trắng mặt trợn mắt vằn sọc đỏ hoe như gầm lên…
_Chính tôi đưa cô ấy vào phòng cấp cứu,có vẻ nghiêm trọng lắm,cô ấy mất nhiều máu lắm…
Quân chưa kịp nói hết câu Hùng đã bổ nhào ra cửa cắm đầu chạy như chết
đến phòng cấp cứu…Hùng đứng lặng trước cửa phòng cấp cứu,lòng bồi hồi
như đánh mất 1 thứ gì đó rất quan trọng…Vũ cứ cúi gầm mặt chìm trong nỗi
lo lắng tột cùng mà ko để ý đến sự xuất hiện của Hùng… Bỗng cánh cửa
phòng cấp cứu bật mở…1 vị bác sĩ với cái nét trầm trầm,vẻ mặt đầy nỗi
buồn phiền…
_Ai là người thân của bệnh nhân?
Vũ bật dậy chưa kịp nói gì thì thấy Hùng chạy đến níu lấy vị bác sĩ,vừa
lo lắng,vừa ngạc nhiên,Vũ nhìn Hùng đăm đăm đầy vẻ nghi hoặc…
_Bác sĩ cô ấy sao rồi ạ? – Hùng khẩn thiết hỏi bác sĩ
_Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm,nhưng… – Vị bác sĩ bỏ lửng câu nói khiến Hùng và Vũ ko khỏi lo lắng…
_Đứa bé ko còn nữa – Vị bác sĩ nói với giọng trầm buồn
Vũ thở nhẹ nhõm khi biết Trinh ổn,nhưng lòng quặn nhói đau khi biết đứa
con nó ko còn… Hùng trợn mắt nhìn bác sĩ ko thốt nên lời…
_Đứa… bé…đứa bé…Bác sĩ,ngài nói gì thế ?- Hùng ngẹn lại,khó khăn nói từng câu
_Cậu ko biết cô ấy có thai sao? – Vị bác sĩ ngạc nhiên hỏi
Hùng chôn chân bất thần đứng nguyên đó,miệng lắp bắp như người điên…
_Sao?…Trinh…Trinh có con với mình sao?…sao có thể…Trời ơi…
Vũ giật mình khi nghe Hùng nói…
_Mày là Hùng,người đã phản bội Trinh? – Vũ gằn lên giận dữ
Lúc này Hùng mới biết sự có mặt của Vũ,chưa kịp thốt nên lời nào
thì…Bốp…Hùng huỵch xuống,máu rỉ ra khóe miệng….chưa định hình đc gì thì
đã lãnh thêm cú bồi nữa từ Vũ,xẩy xẩm mặt mày,Hùng nằm dưới đất miệng
vẫn rầm rì…
_Mày…là …ai? Sao…
Vũ nắm xốc cổ áo Hùng ấn vào tường,mọi tức giận dồn về đôi mắt anh đỏ hoe,đôi tay vo thành nắm đấm nổi cả gân xanh…
_Mày có biết Trinh vì mày đã đau khổ đến nhường nào ko?đồ kn… -Vũ gầm lên,giơ tay đấm cho Hùng phát nữa thì bị chặn lại
_Đủ rồi – Quân chạy đến giữ Vũ lại – Đây là bệnh viện
Vũ hạ tay quay đi ko quên 1 ánh mắt chết chóc và lời cảnh cáo…
_Mày tránh xa cô ấy ra…Nếu ko tao sẽ cho gia đình mày ko còn đất dung thân…
Hùng tuột dần dần xuống sàn,nước mắt trào ra…
_Phải…tại tôi…