Phiêu Du Giang Hồ - Phần 1 - Chương 07

Chương 19: Chốn xưa, gặp người cũ, đang kích động...
“Đây đúng là núi Hương Vân hả? Núi Hương Vân là có thật à? Đây là núi Hương Vân thật hả?”
Ôi, Thượng đế ơi, hãy tha thứ cho sự kích động của con lúc này.
Nếu bạn đã từng xuyên không, hay nếu như bạn cũng muốn xuyên không, thì sau khi bạn xuyên không, việc không thể không làm chính là... nhớ tham quan danh lam thắng cảnh ở đây nhé!
“Tiểu Tình à, nơi này muôn dặm không một gợn mây, trời xanh trong vời vợi, bốn phía chẳng có bóng người, sương mù vấn vít, mà lại hoang vu hẻo lánh...”, Âu Dương Y lại bắt đầu trổ tài ngôn ngữ của mình.
“Âu! Dương! Y! Huynh có thể đừng nói toàn thành ngữ như vậy nữa được không?”, tôi ôm đầu, hét lên với huynh ấy.
Huynh ấy nói hết phần của cả mấy người, còn tôi không có phần được phát ngôn hay sao.
Sở dĩ tôi đến núi Hương Vân này là do Âu Dương Thiếu Nhân nói đây là một danh lam thắng cảnh. Nơi nảy sinh mối tình tuyệt đẹp giữa chiến thần và mỹ thần thời cổ, trên đỉnh núi có một cái miếu gọi là miếu Nhân Duyên.
Oa!!! Tuyệt vời quá đi! Tôi phải đi cầu duyên thôi, la... la... la... mỹ nam ơi, mỹ nam hỡi!

“Thượng Quan Tình! Nàng lại ngây người ra rồi”, Âu Dương Huyền đưa ánh mắt chán nản nhìn tôi, nhưng lại bị tôi vểnh mỏ phớt lờ.
Chẳng thèm để tâm đến huynh ấy làm gì. Đợi tôi lên tới đỉnh núi, điều ước đầu tiên tôi ước chính là... mắt Âu Dương Thiếu Nhân sẽ không nhìn thấy gì nữa, ước cho hắn không thể làm tên háo sắc được nữa. Tiếp theo tôi ước Âu Dương Y không thể nói ra những câu thành ngữ nữa, mở miệng nói thành ngữ sẽ bị câm luôn. Ước cho Âu Dương Huyền ngày nào cũng nói đi nói lại đúng một ngàn lần: “Thượng Quan nữ hiệp vạn thọ vô cương”. Âu Dương Thiếu Nhiên thì khá đáng yêu, nên tôi tạm thời bỏ qua, nhưng dù sao tôi cũng dùng hết ba điều ước rồi.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, tóm lại...
“Mọi người nghe đây, xông thẳng lên đỉnh núi!”, Thượng Quan nữ hiệp tôi hào khí ngút trời ra lệnh, hất tóc tạo dáng hiên ngang oai hùng... tiến lên đỉnh núi.
Sau bốn canh giờ...
“Còn... còn bao lâu nữa mới lên đến đỉnh?”, đứng giữa lưng chừng núi, ngửa mặt trông lên, tôi muốn khóc! Đi vậy mà vẫn chưa thấy đỉnh núi đâu. Tại sao ở đây không có cáp treo cơ chứ?
“Tiểu Tình à, sắp đến nơi rồi đấy. Nếu ta đoán không lầm, khi hoàng hôn buông xuống chúng ta sẽ đến đỉnh núi thôi”, Âu Dương Y tốt bụng nói với tôi.
Hoàng hôn! Chúng tôi bắt đầu leo núi từ sáng sớm phải không vậy?
“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm”, tôi quyết định giở trò phá đám. Có muốn đến miếu Nhân Duyên gì gì đó thì cũng phải đợi bổn nữ hiệp ăn no đã rồi đi vẫn chưa muộn!
“Đồ con heo! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi!”, Âu Dương Huyền với vẻ mặt vô cùng coi thường nói với tôi.
“Hừ! Dù sao tôi cũng hơn huynh, cái loại cuồng nấm hương”, tôi cãi lại đôm đốp, lập tức nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Huyền chuyển màu xám ngoét. Hừ! Ai bảo dám mỉa mai tôi chứ.

“Thôi được rồi, đằng trước có một thôn nhỏ. Chúng ta đến đó tìm chút gì ăn đã”, Âu Dương Y vội tới giảng hòa.
“Nhưng, tôi không đi nổi nữa đâu”, tôi không nói dối, thực sự tôi không nhấc nổi chân nữa rồi, lớn đến từng này tuổi đầu nhưng chưa bao giờ tôi phải đi quãng đường xa như thế.
“Nàng là con heo phải không? Sao mới đi được một lát đã không lê nổi chân nữa rồi?”, Âu Dương Huyền lại lần nữa châm chọc tôi không thương tiếc.
“Âu Dương Huyền! Huynh không thể nói dễ nghe hơn chút được hả”, lửa giận đùng đùng bốc cao khiến tôi phải hét lên. Âu Dương Huyền đáng ghét kia! Cả đời tôi chưa từng nợ nần gì huynh, sao đi đến đâu huynh cũng đối đầu với tôi thế hả?
Hắn liền trừng mắt nhìn, tôi cũng trợn mắt nhìn lại! Xí!!! Không chèn ép được tôi đâu! Nhất định hôm nay tôi phải phân thắng bại với huynh. Tôi phải để cho huynh biết ánh mắt Thượng Quan nữ hiệp đây có sức sát thương ghê gớm thế nào.
Đúng lúc thắng lợi sắp thuộc về tôi, Âu Dương Huyền đột nhiên xông đến xốc tôi lên vai.
“A... buông tôi ra!”
Tên đáng ghét này vừa cõng tôi vừa thi triển khinh công bay lên cao.
Trời ơi! Cứu tôi với! Tôi chết mất thôi! Thượng đế che chở! Không, phải là Ngọc đế che chở mới đúng. Tóm lại, che chở con đi các ngài ơi!
“Âu Dương Huyền! Huynh bị điên à, buông tôi ra!”
Cố sống cố chết bám chặt vào y phục của Âu Dương Huyền, chỉ cần tôi lỏng tay chút thôi là mười mấy năm tươi đẹp sống trên cõi đời này xem như đi tong!

Âu Dương Huyền lại đổi tư thế, ôm chặt tôi trong lòng, cười gian xảo nói: “Thượng Quan Tình, nếu nàng muốn sống để hưởng thụ bữa trưa nay thì phải ôm chặt lấy ta”.
Đúng là đồ ác độc. Tuy trong lòng vô cùng bức bối, nhưng tôi lại nhớ tới câu tục ngữ: Sống chung dưới một mái nhà không thể không chịu nhịn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Giờ thì tôi chỉ có thể liều mình túm chặt lấy Âu Dương Huyền mà thôi. Không có bất kỳ hành động gây rối nào, tôi cứ ôm Âu Dương Huyền, gối đầu lên vai huynh ấy, chẳng phải đi bộ trên đường nữa, lại được nghỉ ngơi. Thực ra cũng tuyệt vời đấy chứ.
Trực giác mách bảo tôi rằng, lúc này chắc chắn Âu Dương Huyền đang cười.
Huynh ấy cười... trông cũng khá đẹp trai.
Không kiềm chế được, tôi ngước lên ngắm nhìn gương mặt huynh ấy.
Quả nhiên huynh ấy đang cười, đúng là nụ cười đó rất dễ coi, ngập tràn hương vị của ánh mặt trời. Chỉ là, tôi đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa tôi và huynh ấy gần nhau đến lạ thường.
Mặt tôi chợt đỏ lên, khoảng cách thế này thường sẽ xuất hiện khi những cặp đôi đang chuẩn bị hôn nhau. Gần, gần mặt Âu Dương Huyền lắm rồi. Bầu không khí mờ ám này là gì vậy?
Tôi muốn kháng cự khi khuôn mặt huynh ấy đang mỗi lúc một gần hơn, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích. Ngay đến trái tim cũng đang đập loạn nhịp, không thể nào khống chế được. Đúng lúc tôi cho rằng Âu Dương Huyền sẽ hôn mình, thì đột nhiên lại thấy tiếng Âu Dương Thiếu Nhân vọng tới: “A Huyền! Đệ mệt rồi, có cần huynh thay cho không?”.

Tôi ngoái đầu nhìn, thấy khuôn mặt đang âm thầm chịu đựng của Âu Dương Thiếu Nhân. Trông cứ như huynh ấy đang muốn đi vệ sinh vậy.
“Rắc, rắc!”, có lẽ vì đột nhiên bị tiếng của Âu Dương Thiếu Nhân hù dọa mà tôi và Âu Dương Huyền đều không kịp phản ứng với sự cố tiếp theo. Sau một hồi mặt mũi tối tăm, sao mọc đầy đầu, tôi mới nhận ra sự thật đau buồn... chúng tôi vừa rơi từ trên cây xuống.
“Huyền huynh! Huynh không sao chứ?”, lách ra khỏi nhà tù mang tên Âu Dương Huyền, tôi lo lắng vội hỏi, tên tiểu tử này sao cứ ôm tôi trong lòng như thế, tình nguyện làm chiếc đệm di động mỗi khi tôi đáp đất hả.
Chết tiệt! Huynh không biết là tôi rất nặng sao?
“Không sao, nhưng nàng nặng quá”, Âu Dương Huyền lại điềm nhiên như không nhìn tôi.
Nếu phải lo cho tên tiểu tử này thì quả là lo bò trắng răng.
Tôi đứng dậy, vô tình đưa mắt nhìn cây đại thụ trước mặt, đột nhiên phát hiện trên cây có khắc một dấu hiệu rất lạ!
Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là ký hiệu mũi tên của Hokage! Như vậy có nghĩa Giang Thần cũng đang ở đây! Hả! Thượng đế ơi! Chia tay nhau lâu như thế, cuối cùng cũng gặp lại tên đó rồi! Phải đem những chuyện kỳ lạ mà tôi gặp kể cho cậu ta nghe mới được.
“Này, đồ ngốc! Nàng ngây người cười gì với cái cây kia thế hả?”
“Âu Dương Huyền! Huynh ngậm miệng giùm tôi!”
Đúng là tên tiểu tử đáng chết, bản tính khó mà thay đổi được.

“Tiểu Tình à, hai người đừng cãi nhau nữa được không”, Âu Dương Y vội chạy đến giảng hòa.
“Những người phiêu bạt giang hồ, có ai mà không cầm theo đao chứ, nếu không mang đao, chỉ có thể là tiều phu mang bên người dao rựa. Nếu người không dùng đao, không muốn mang theo đao, thì hãy tìm một người bảo vệ mình khỏi lưỡi đao vô tình”, có giọng nói oang oang vang lên rất gần. Với cái giọng điệu như thế, ngoài người của thế kỷ Hai mươi mốt vĩ đại chúng tôi, còn ai có thể nói hay được thế chứ.
Tôi mỉm cười bí hiểm, quay đầu nói với bốn huynh đệ Âu Dương: “Ha ha! Tôi gặp lại người quen rồi”.
“Sao nàng lại có người quen ở đây?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi lại vẻ khó hiểu.
Tôi mỉm cười không nói, quay người chạy về phía bìa rừng. Mấy người phía sau cũng vội vã đuổi theo.
Trên đường, tôi gặp một vị đại thúc râu ria xồm xoàm đang tiến đến. Quạt giấy phe phẩy, tôi hiên ngang nói: “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu muốn đi qua đây, hãy để lại tiền mãi lộ”.
Vị đại thúc kia ngoài vẻ mặt kinh ngạc, vẫn không quên run rẩy sợ hãi nói: “Đại hiệp! Đại hiệp tha mạng”.
Ha ha! Ha ha! Buồn cười quá!

“Thôi được, thôi được, niệm tình thái độ của bạn học Giang thành khẩn như thế, bổn nữ hiệp tha cho đấy”.
Chiếc quạt đột nhiên khép lại, vị đại thúc kia cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt tôi. Liền đưa tay tháo bộ râu xồm xoàm, rồi nói vẻ ai oán: “Thượng Quan Tình, lần sau không được dọa người như thế đâu nhé”.
Vị đại thúc kia xoay người hô biến, biến trở lại thành Giang Thần.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương, tôi chạy đến kéo tay Giang Thần, hào hứng nói với cậu ta: “Tiểu tử, hiện tại đại tỷ đã trà trộn thành công, sau này chỉ cần theo đại tỷ đây là được rồi!”
Cố nhân trùng phùng hả? Đúng là khiến tôi vô cùng kích động.
Phải ôn lại chuyện cũ mới được!

Chương 20: Phiền phức vương khắp người
“Lại đây! Lại đây! Giang Thần, tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút về mối duyên kỳ ngộ của chúng tôi”, tôi vui vẻ hào hứng níu tay kéo chân Giang Thần trước cặp mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương. Phải tìm khách điếm nghỉ tạm chút đã.
Còn việc tới miếu nhân duyên ấy à, đợi khi nào tiểu gia có thời gian thì đi cũng chưa muộn.
“Giang Thần, tôi kể cho cậu nghe, sau khi chia tay cậu, tôi liền...”, trong khi tôi trình bày lại một lượt tất cả những việc mình gặp phải, Giang Thần chăm chú lắng nghe với vẻ vô cùng sùng bái, chỉ tiếc là chưa thấy các vì sao lấp lánh tung tăng lượn lờ trước mắt.
“Tiểu Tình, cô thật lợi hại! Hu hu, tại sao số tôi không được may mắn như thế chứ”, Giang Thần hậm hực uống một hớp rượu.
Ây da! Xem ra thứ mà tên tiểu tử này học được nhanh nhất thời cổ đại chính là... mượn rượu giải sầu.
“À! Ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Đúng rồi, thế tình hình của cậu thế nào?”, tôi cười cười hỏi lại.
Đột nhiên nét mặt Giang Thần trở nên trắng bệch, cậu ta thất thần nói với tôi: “Tôi đang bị người ta truy sát!”.
“Phụt!”, canh hạt sen tôi vừa mới uống đều nhất loạt bay ra đáp lên mặt Giang Thần. Tôi há mồm trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Cậu cưỡng bức nữ nhi nhà lành? Hay là giết người?”.

Nhìn thế nào, nói thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy Giang Thần vô cùng yếu đuối, sao lại có thể làm ra những chuyện như thế chứ. Cho dù cậu ta có tâm địa xấu xa thì cũng chẳng có gan mà làm.
“Không phải, chỉ là tôi lại không cẩn thận nên đã niệm thần chú đưa Giang Tử Hạo đến đây thôi”, Giang Thần mặt vẫn không chút huyết sắc nói.
“Phụt!”, ngụm canh hạt sen thứ hai tôi vừa đưa vào miệng đã lại dâng hiến cho mặt Giang Thần, “Cái gì? Giang Tử Hạo? Chính là người đã đoạt chức quán quân trò đấm bốc thanh niên toàn quốc đấy hả? Ôi, Thượng đế ơi! Cậu niệm chú kiểu gì mà lại đưa hắn ta đến. Haizzz, mà đây chưa phải là vấn đề chính. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hắn chính là anh trai của cậu đúng không?”.
“Ừm... đó cũng là điều khiến tôi đau đầu nhất. Hu hu, bây giờ anh ấy đang bới tung cả thế giới này tìm tôi. Tôi sợ lắm. Điều không may hơn là tôi cũng đang bị một nam nhân bám riết. Lúc này, tôi đang phải chạy trốn họ”, Giang Thần nghĩ đến những bất hạnh của bản thân, nỗi nghẹn ngào như muốn trào ra.
Bị... nam nhân bám riết?
Ha ha! Lẽ nào đây chính là khuynh hướng đam mỹ trong truyền thuyết? Á... ha ha!
“Giang Thần à, sự nghiệp đam mỹ vĩ đại đang mời gọi cậu đấy, đừng buồn nữa nhé”, tôi đầy trượng nghĩa khuyên nhủ cậu ta.
“Tiểu Tình chết tiệt! Tôi không phải là ‘gay’!”, Giang Thần phẫn nộ nhìn tôi.
Haizzz, đa số các tên gay lúc đầu đều không phải là gay mà.
“Nghe ta nói này Thượng Quan Tình, nàng không quên sự tồn tại của chúng ta đấy chứ?”, một giọng nói ai oán âm trầm vọng đến, lúc đó tôi mới đột nhiên bừng tỉnh, trên bàn ăn này không chỉ có hai người là tôi và Giang Thần, còn có cả bốn huynh đệ nhà Âu Dương nữa.
“À, ừm, xin lỗi nhé, quên mất các huynh. Nào, ăn đi, ăn đi”, tôi miễn cưỡng bưng bát bắt đầu ăn.
Sau giây phút tĩnh lặng, mọi thanh âm xung quanh đều trở nên rõ ràng.

“Ơ kìa... các huynh có biết chuyện gì không? Họ lại đến đấy?”
“Hả, thật sao? Thông tin chính xác không?”
“Không sai đâu, mấy ngày trước họ vừa mới cướp lương vận của quan phủ đấy”.
Tiếng bàn luận sôi nổi ở bàn bên đã thu hút được sự chú ý của Âu Dương Thiếu Nhân. Âu Dương Thiếu Nhân vẫy tay gọi tiểu nhị.
“Tiểu nhị! Bàn bên kia đang nói về sơn tặc à?”
“Có lẽ vậy. Quan khách à, ngài đến đây du ngoạn phải không, dải đất chúng tôi đang sống đây có một sơn trại, bên trong có rất nhiều sơn tặc, cứ cách một khoảng thời gian họ sẽ cướp đồ của vài ông chủ lớn nhiều tiền. Nhưng ngài yên tâm, nghỉ trong khách điếm của chúng tôi, sẽ không sao đâu. Ông chủ chúng tôi cũng có chút quen biết với sơn tặc, nên họ sẽ không đến quấy nhiễu ở đây đâu. Hơn nữa nghe nói sơn tặc ở đây...”, Tiểu Nhị không quên tiếp tục chào hàng.
“Sơn tặc hả, sơn tặc trông thế nào?”, tôi hiếu kỳ nhảy đến bên cạnh Âu Dương Thiếu Nhân, hỏi tiểu nhị.
“Ha ha! Cô nương đây từ nhỏ chưa từng ra khỏi cửa ấy mà”, Âu Dương Thiếu Nhân vội vàng giải thích khi nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của tiểu nhị. Sau đó tiểu nhị liền tỏ vẻ thông cảm rời đi.

Chuyện gì thế này? Nè! Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!
“Thiếu Nhân, sơn tặc trông như thế nào?”, tôi ngoái đầu hỏi Âu Dương Thiếu Nhân.
Ai ngờ lại nhận được ánh mắt coi thường của huynh ấy.

“Đồ ngốc, nàng cho rằng cứ là sơn tặc thì sẽ xấu xí vô cùng, một mắt sáng một mắt mù, tay có sáu ngón phải không?”, giọng Âu Dương Huyền lãnh đạm thờ ơ bắn tới.
Tôi trả lời theo bản năng: “Sao huynh biết tôi nghĩ như thế?”.
Trên thực tế, đúng là tôi nghĩ như thế.
“Ha ha! Đồ ngốc!”
Oạch! Âu Dương Huyền! Cả đời tôi nợ nần gì huynh mà sao huynh cứ hoạnh họe tôi thế hả!
Tức tối! Vô cùng tức tối! Quay người lại, tôi tiếp tục tán chuyện cùng Giang Thần, bốn huynh đệ Âu Dương ai về phòng nấy ngủ.
Xí, tối nay không say không về!

Chương 21: Tự mình đến sào huyệt của sơn tặc
Màn đêm buông xuống. Nhìn trời đêm trăng sáng vằng vặc, tôi đã ngà ngà say.
“Trời đêm đẹp quá!”
“Giang Thần, cậu nói xem đêm nay sao lại đẹp thế chứ?”, tôi hỏi ngốc nghếch.
Giang Thần vẫn nốc rượu, chắc cậu ta đang hậm hực nghĩ tại sao mình uống thế rồi mà còn chưa say.
“Không uống nữa, không uống nữa. Tiểu Tình, cô vừa nói gì thế?”, cuối cùng Giang Thần cũng giành thời gian đoái hoài đến tôi.
“À, tôi nói trời đêm nay rất đẹp”, tôi buồn rầu nói. Tên tiểu tử này không nghe thấy mình nói thật hả?
“Ừm... là vì đêm nay có mưa sao băng đấy”, Giang Thần nói vẻ đương nhiên.
Đang lúc nhàn rỗi, bên cạnh lại có một thiếu niên thiên tài, đúng là còn gì bằng. Lại còn thảnh thơi ngắm sao trời nữa chứ!
“Vậy chúng ta đi ngắm mưa sao băng thôi!”, nghĩ như thế, tôi liền hào hứng nói. Tuyệt thật! Thời cổ đại mà ngắm mưa sao băng, thì còn thú vui nào hơn thế nữa?
A, ha ha! Ngồi đây mà rung động vì trời sao kia thì chẳng bằng hành động luôn cho rồi, nói xong tôi liền kéo tay Giang Thần chạy đi tìm một nơi rộng rãi thoáng đãng để ngồi ngắm sao.

“Tiểu Tình, quanh đây có sơn tặc không vậy, chúng ta đi ra ngoài thế này có vấn đề gì không?”, Giang Thần lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chúng ta không có tiền. Sơn tặc bắt chúng ta làm gì chứ”.
Ui da, có phải do gió to quá không, tại sao lại đau đầu thế này, lẽ nào do tác dụng của rượu?
Tôi cố mở to mắt, luồng sáng cách đó không xa, rất đẹp.
“Giang Thần! Ha ha! Tôi nhìn thấy sao băng rồi!”, tôi reo lên ngốc nghếch.
“Híc! Đó là lửa mà.”
Đầu đau như búa bổ, mắt lại như nở hoa, trời đất quay cuồng. Chuyện xảy ra sau đó tôi hoàn toàn chẳng biết gì nữa.
Câu chuyện tiếp theo được chắp nối lại từ những lời kể của Giang Thần:
Khi ngọn lửa phía xa bừng sáng, tôi biết sắp có chuyện xảy ra. Nhưng rượu đã ngấm khiến người Thượng Quan Tình cứ nhũn ra, chẳng hề động đậy.
Tiếng ngựa chạy tới càng lúc càng gần, tôi sợ quá liền hét to gọi Thượng Quan Tình: “Tiểu Tình, sơn tặc đến! Sơn tặc đến rồi!”.
“Hả? Sơn tặc? Hừm... tiểu gia tôi đây đang... đang tìm họ”, nói xong, Thượng Quan Tình đột nhiên nhảy dựng lên, muốn chặn ngựa của sơn tặc đang chạy đến. Còn Giang Thần tôi lập tức trốn sau tảng đá. Thượng đế ơi, làm ơn đừng để xảy ra chuyện gì!
“Đường này, là đường ta mở, cây... cây... cây này là ta trồng!”, Thượng Quan Tình chắn đường, say bí tỉ nói.
Thượng Quan Tình à, Thượng Quan Tình, ngay đến một chút ý thức về nguy hiểm cô cũng không có hả?
“Đại ca, tính sao giờ?”

“Còn tính gì nữa, mau kéo ả ta đi cùng luôn, phía sau đuổi đến rồi kia kìa”.
Sơn tặc nói xong liền kéo Thượng Quan Tình lên ngựa rồi tiếp tục lao đi.
***
Nắng ban mai đã trải khắp trên cơ thể tôi, sau cảm giác ngọt ngào, tại sao lại cảm thấy...
Eo mỏi lưng đau thế này? Lẽ nào đêm qua mình nằm mơ rồi vận động gì đó quá sức? Thôi đúng rồi, nằm mơ thấy bị sơn tặc tóm. Ha ha!
Mơ mơ hồ hồ giây lát, đôi mắt lim dim bỗng mở to.
...
“Ôi mẹ ơi!”, tôi mở mắt thô lố ra và thấy một đôi mắt cũng đang nhìn như đóng đinh vào mình. Tôi bị dọa đến nỗi phải hét lên.
Sợ chết mất thôi! Sợ chết mất thôi!
Tôi liền nghĩ đến việc bỏ chạy. Động đậy, cựa quậy, ơ... kỳ lạ, sao không cử động được? Ánh mắt di chuyển, rồi tôi nhìn thấy... dây trói.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, dáo dác ngó khắp xung quanh, cúi đầu nhìn bản thân, sau đó lại ngước lên quan sát cái kẻ vừa mới chằm chằm nhìn mình.
Bất giác tôi há miệng, thốt ra một câu: “OH! MY GOD!”.
Thượng đế ơi! Trong lúc con say xỉn bị bắt đi rồi sao?

“Tại sao các người lại bắt tôi? Các người đã dùng cách gì? Cho tôi uống thuốc mê phải không? Các người bắt tôi làm gì? Vì tiền tài hay vì sắc đẹp? Tuy biết mình có vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa thẹn trăng hờn. Vượt qua Điêu Thuyền, thắng cả Tây Thi. Nhưng nói cho các người biết, tôi không phải là Lâm Đại Ngọc[1]. Nếu các người cố tình ăn hiếp, tôi sẽ ném tất cả các người vào rừng Amazon cho cá ăn thịt đấy. Tôi... tôi nói cho các người biết, Bush là bạn của phụ thân tôi, Laden là bằng hữu của tôi, Altman là bằng hữu của tiểu đệ tôi. Nếu các người ức hiếp tôi...”
[1] Một nhân vật trong “Hồng lâu mộng”, là một cô gái đẹp, đa sầu đa cảm.
Có lẽ giọng tôi quá to, nên mấy người trong phòng đã không chịu nổi phải chen nhau chạy ra ngoài, có kẻ lớn tiếng hét về phía cửa: “Lão đại, nha đầu điên tỉnh rồi. Đang nổi khùng nói linh tinh đây này”.
“Tôi không điên! Tiểu gia tôi là...”, đang định nói mình là Thượng Quan Tình, trong lòng lại nghĩ, những người này nhất định rất ghét hiệp khách giang hồ, tốt nhất không nên tự chuốc họa vào thân, tôi đành gượng gạo nuốt ba chữ còn lại xuống.
Đợi bổn nữ hiệp thoát ra, nhất định sẽ cho mặt các ngươi nếm đủ các loại thâm tím bầm giập.
Thôi bỏ đi, không nên nói với họ, đợi lão đại đến thì thương lượng tiếp.
Dù sao mấy tên tiểu tử này vẫn còn chút nhân tính, đã không giam tôi trong ngục tối. May mà tôi vẫn được nằm trên giường. Nhưng... trên giường lại rất dễ xảy ra sự cố.

Hu hu, Âu Dương Thiếu Nhân, mau đến cứu tôi!
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì lão đại trong truyền thuyết xuất hiện!
Cái đó, sơn tặc có dáng vẻ thế này sao?
Người vừa đến mặc một chiếc áo ngắn trông rất “chuyên nghiệp”. Chỉ là không có cặp mắt một mất một còn, không có bàn tay sáu ngón như trong tưởng tượng của tôi. Mọi thứ to nhỏ trên người hắn cũng chẳng khắc tôi là mấy. Hơn nữa dáng vẻ của hắn còn rất cao lớn và đẹp một cách tự nhiên. Tuy không “mỹ miều” bằng bốn huynh đệ Âu Dương. Nhưng đối với tôi mà nói, cũng thật là ấn tượng. Đẹp trai thế này sao lại đi làm sơn tặc chứ, vả lại còn trói một tiểu thư yêu kiều xinh đẹp như tôi. Nếu thích tôi thì trực tiếp đuổi theo là được rồi. À mà không được, tốt nhất là nên cống hiến một chút cho sự nghiệp đam mỹ, như vậy chắc cũng khá khẩm đấy!
“Này, nha đầu điên, cô tên gì?”, lão đại hào hứng hỏi tôi.
“Huynh với tôi không quen biết, tại sao lại trói tôi?”, tôi hỏi lại.
Không phải cướp tiền bạc, lẽ nào là trấn sắc đẹp? Thật đáng sợ! Thật sợ quá đi mất!
“Hả? Nha đầu có nhầm không đấy, là cô nương chặn đường của chúng ta, chúng ta không có cách nào khác nên mới lượm cô về đấy”, tên lão đại điển trai thầm suy tính rồi bất chợt bắn mấy viên đạn loại nhỏ về phía tôi.

“Không phải chứ? Tại sao lại thế? Tôi không phải con ngốc đâu nhé”, tôi nói vẻ khinh thường. Xì! Định lừa tiểu gia đây hả?
“Còn không phải sao? Cô nương chẳng phải vì say quá mà quên hết đấy chứ? Vậy để ta nhắc cho cô nương nhớ lại. Cây này là ta trồng, đường này là...”
“Dừng ngay! Tôi tin, tôi tin mà”, nghe hắn nói như thế, tôi đành thừa nhận trong đau thương.
Trong lúc tôi say rượu, nếu có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là việc hết sức bình thường. Thế nhưng, những lời này là của cổ nhân, làm thế nào tôi nói ra được nhỉ.
MY GOD!!!
Nói như thế... con ngốc là tôi đây đã chặn đường sơn tặc? Đúng là mỡ dâng miệng mèo mà!
Đức chúa vạn năng ơi! Hãy cho con xin một tia sét để con chết đi cho rồi.
“Giờ mau nói, cô nương tên gì?”, hắn thấy tôi đã hiểu ra mọi chuyện, liền hỏi lại câu đó.
“Âu Dương Tình!”, tôi thuận miệng bịa bừa một cái tên.
Hừ! Có ngu mới nói cho ngươi biết tên thật.
“Ừm... Âu Dương Tình? Trông cũng khá xinh đẹp. Ở lại đây làm trại chủ phu nhân của ta”, tên điển trai đó chẳng có ý tốt gì, đưa tay vuốt ve mặt tôi rồi nói.

Hu hu, sao tình tiết vở kịch này cũng phát triển nhanh thế cơ chứ!
Tôi hét lên the thé: “Không muốn! Không muốn! Không muốn! Tôi không muốn! Không muốn! Không muốn! Không muốn! Không muốn!”.
“Còn hét nữa ta sẽ hôn cô nương đấy”, tên điển trai đó trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng buông một câu.
Tôi nghe thấy vậy lập tức im bặt, thật kinh khủng, tiểu gia đây không muốn hôn hắn đâu.
Đáng chết! Ta nguyền rủa ngươi ăn mì ăn liền mà không có gia vị.
Oạch! Người cổ đại đâu có ăn mì ăn liền! Tôi hận!
“Cô nương yên tâm, ta không định làm gì cô nương đâu, vả lại người như ta cũng rất có nguyên tắc. Phải thấy cô nương bằng lòng ta mới để ý đến. Đợi tới khi cô nương bằng lòng chấp nhận, lúc đó tổ chức tiệc rượu cũng được”, tên điển trai biểu lộ vẻ mặt ‘cô nương yên tâm’ với tôi. Sau đó, hắn vội vã bước đi, trước khi đi còn cởi dây trói, hạ lệnh để tôi có thể tự do đi lại.
Tôi không biết mình lúc này nên khóc hay nên cười.
Ý của tên tiểu tử này có phải là: Từ giây phút này trở đi tôi đã bắt đầu dấn thân vào con đường làm trại chủ phu nhân?
Không muốn đâu!!! Âu Dương Thiếu Nhân, mau đến cứu tôi đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3