Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 013-014

013. ĐẠI HOẠCH TOÀN THẮNG

Tứ phía, đều là thân ảnh của nàng, đỏ tươi vì nhiễm máu,đôi chân trần cũng không nhịn được bị huyền băng đông lạnh phát tím, vươn tay ngọc, nhẹ vỗ về mặt băng hàn khí, nhắm mắt lại, nàng tháo xuống mặt nạ, đem hai má dán tại mặt băng phía trên, trong suốt nước mắt như chặt đứt tuyến bàn chảy xuống. 
“Thứ Sát, Thứ Sát……” 
Ở trong này, tựa hồ có thể cảm giác được hắn tồn tại, chưa bao giờ rời đi. 

“Hồng nguyệt, vì cái gì, vì cái gì nàng lại phản bội bộ tộc ma thuật, vì cái gì! Nàng là thê tử của ta, là trưởng lão ma thuật, nhưng cũng là nàng, hại chết mấy vị huynh đệ!” Thanh âm lên án mang theo nồng đậm hận ý, trong mắt Thứ Sát, chảy xuống huyết lệ(máu), bên trong đồng tử phản chiếu dung nhan của nàng, xấu hổ vô cùng. 
Ta, thân bất do kỷ a, Thứ Sát. Nửa gương mặt đã bị đông lạnh, nàng đứng thẳng thắt lưng, cầm lấy mặt nạ, một lần nữa đeo lên, trong mắt hiện lên sương mù quyết liệt. 
Mộc Hiệp yên lặng nhìn băng cầu vẫn không nhúc nhích, tâm tình không yên, nếu nàng dễ dàng bị chính mình giết chết, như vậy, nàng sẽ không phải là Hồng Nguyệt. 
“Khâu Trạch, phía trước là cái tình huống gì?” Y Y tuy là tò mò, cũng không dám đi lên trước, thân thủ kéo ống tay áo hắn, cũng là chạm đến một bàn tay lạnh lẽo. 
Trong lòng cả kinh, quay đầu, sắc mặt hắn tái nhợt, hai tròng mắt màu tím gắt gao nhìn chằm chằm tình thế phía trước, còn chưa kịp buộc tóc, còn có kia một thân thục y, thấy thế nào cũng là chật vật, nhưng là, kỳ thật một màn này, hắn đã đoán được mà? 
Nàng cúi đầu, cảm giác chua xót trong lòng tràn ra. 
“Không có việc gì, Mộc Hiệp nhất định sẽ thắng .” Ánh mắt lom lom nhìn chăm chú, hắn cầm tay nhỏ bé của nàng. 
“Ân.” 
Mặt đất yên tĩnh đột nhiên biến hóa, chấn động hai cái, một cỗ nhiệt khí màu đỏ từ đỉnh cầu(quả cầu bao quanh con nữ yêu ở chap trước), thẳng tắp cắt xuống,quả cầu băng giống như là trái dưa hấu bị mở lớn, hai mặt chẻ ngang. 
“Thật đúng là tiểu hài tử chơi đùa cùng gia gia đây.” Trong tay quạt lông nhiệt khí sôi trào, nàng khinh miệt cười. 
Này, chính là đồ đệ Thứ Sát sao? Cũng thật làm cho người ta thất vọng a…… 
“Phải không? Vậy ngươi nói kiến thức ma thuật chân chính đi, sư mẫu.” Vết sẹo xẹt qua mặt nổi lên nụ cười quỷ dị, Mộc Hiệp trong tay không biết khi nào có một sợi tơ trong suốt, mạng nhện đan nhau, mười ngón phân đoạn, gắt gao vòng ở thắt lưng,cổ, chân của yêu nữ. 
Nguyên bản băng cầu bị cắt ,tìm lại được sinh mệnh, tự động dính hợp, Hồng Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, lại lần nữa bị phong bế, lần này không như lần trước, hiện tại nàng đã toàn thân bị khống chế, thúc thủ vô sách(bó tay hết cách). 
“Thứ Sát……” Thanh âm nỉ non thật nhỏ như có như không…… 
Tác động sợi tơ ở mười ngón cứng đờ, Mộc Hiệp đúng là không hạ thủ được,lúc còn nhỏ sư phó cùng sư mẫu hai người mang theo chính mình tu luyện ma thuật, bởi vì nghịch ngợm mà thường xuyên bị sư phó trách phạt không cho ăn uống, sư mẫu luôn vụng trộm sau lưng sư phó mang đồ ăn cho hắn, sư mẫu lúc trước, thật sự đã không còn sao? 
“Mộc Hiệp, đừng quên, là nàng giết sư phó của ngươi, cũng là nàng, giết thái hoàng Thái Hậu!” Mắt thấy Mộc Hiệp vẫn không nhúc nhích, Phù Vân Khâu Trạch lạnh giọng nhắc nhở. 
“Cái gì, thái hoàng Thái Hậu không phải bệnh chết sao?” Y Y kinh ngạc nhìn hai người, bọn họ gạt chính mình? 
Mộc Hiệp ngẩn người đột nhiên trong lúc đó bừng tỉnh, mười ngón tựa như đang tấu nhạc khí không ngừng nhảy lên, sợi tơ trên tay cũng đem Hồng Nguyệt vây ở bên trong càng ngày càng thít chặt, băng cầu theo chú ngữ(lời chú) trong lòng, không ngừng thu nhỏ lại, người ở bên trong đã muốn như lung trung chi điểu(chim trong lồng), sinh mệnh nhâm nhân bài bố(sinh mệnh mặc cho người định đoạt). 
“Đốt, diệt!” Nhắm lại hai mắt, hắn niệm ra chú ngữ chính mình không muốn niệm nhất. 
“Bùm!” Thanh âm xương cốt cùng máu thịt bị vò nát, sợi tơ trong suốt phía trên mười ngón cũng tùy theo trôi đi, băng cầu nhiễm một tầng hồng diễm lệ, nhưng như thế nào cũng không thể hiểu nổi, nhìn từ xa giống như là một cái thủy tinh màu đỏ, ở dưới dương quang sáng sớm sắc đẹp càng loá mắt. 
Phù Vân Khâu Trạch nhẹ nhàng thở ra, thân thể cuối cùng chống đỡ không được, yếu ớt ngã xuống đất. 

014. DƯỢC NỮ


Nội cung Phượng Dương. 
Hắc y nam tử quỳ gối ở ngoài bức rèm che toàn thân mồ hôi sũng nước, hai tai cẩn thận lắng nghe bên trong nội điện, sợ chính mình một cái không chú tâm, đầu trực tiếp chuyển nhà. 
“Xem ra, Mộc Hiệp mấy năm nay công lực tiến bộ không ít, ngay cả Hồng Nguyệt cũng không thể đối phó hắn .” 
Bàn tay ngọc được bảo dưỡng cẩn trọng đang cầm tách trà, từ từ thổi khí, nheo mắt lại thấy nhiệt khí lả lướt như mây tản ra,làn khói tiếp theo lại bay lên, sinh sôi không ngừng, chỉ đợi đến khi gần nguội lạnh, nhiệt khí mới có thể tiêu tán. 
“Thuộc hạ đáng chết, không nghĩ tới Hồng Nguyệt không thể đối phó hắn, bằng không,sẽ sai phái thêm người ra tay.” Hắc y nam tử xoa xoa mồ hôi trên trán,cái bao phía trên cổ tay, dây nhỏ màu đỏ thêu chữ “Chiếm” ,tự tuyên cáo thân phận của hắn, bộ tộc chiếm vu, sát thủ bậc nhất. 
Đem tách trà đặt lên bàn, một tay nâng làn váy, vén bức rèm che, hoàng Thục phi nhìn ngườiddangff cúi gằm trên mặt đất, che miệng cười nhẹ,ngón tay nhọn hoắt màu trắng, chỉ cần huy động rất nhỏ, liền giết người trong nháy mắt. 
Lấy khăn tay bên trong ống tay áo, nàng chà lau mồ hôi lạnh trên trán hắn. 
“Đáng chết, quả thật là nên chết.” 
Thân ảnh quỳ trên mặt đất run lên, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại chờ đợi số mệnh. 
Đột nhiên một nam tử khoảng chừng 15 tuổi bước vào, trên đầu đội vương miện màu tím,đôi lông mày uốn lượn hình rồng, mặc bộ y phục hai màu,ống tay áo đỏ thẫm, thắt sợi tơ nhiều màu sắc trên cổ tay, áo choàng thạch thanh bay bay gợi lên vẻ oai phong trí tuệ kì quái, chiếc hài nhỏ nhẹ nhàng đặt lên tấm thảm. Khuôn mặt tròn như ánh trăng rằm, đẹp như cánh hoa mùa xuân, lông mi đẹp như vẽ, hai má đào hồng hồng, đôi mâu quang trong trẻo sáng lấp lánh như nước mùa thu.Đối với bóng người quỳ trên mặt đất ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hắn nhìn hoàng Thục phi cười nói. 
“Mẫu hậu, đã tìm được người chúng ta cần chưa?” 
Thu hồi bàn tay đang chà lau, nàng nâng mi, cúi đầu nhìn Lạc Lôi trên mặt đất đang hết sức lo sợ, thiếu chút nữa là quên chuyện này. 
“Lạc Lôi, bảo ngươi tìm người, đã tìm được chưa?” Khăn lụa trong tay bị ả vứt lên không trung thoáng cái bén lửa, chưa rơi xuống đất đã biến thành bột phấn, phiêu tán trong không gian. 
Mở hai mắt, Lạc Lôi cuống quít phục trên nền đất, biết tánh mạng chính mình tạm thời bình yên. 
“Bẩm hoàng Thục phi nương nương, người này đã tìm được, thuộc hạ đã muốn đem nàng mang đến, đang chờ hoàng Thục phi nương nương cùng Vương gia triệu kiến.” 
Nghe được lời ấy, trong mắt Mẫn Hách Vương gia chảy qua các loại màu sắc, bên môi gợi lên ý cười làm cho người ta lông tóc dựng đứng. 
“Mang vào đi.” Hoàng Thục phi kéo tay Mẫn Hách Vương gia, đi đến ghế chậm rãi ngồi xuống, nếu không phải vì chuyện này, chỉ sợ nửa tháng cũng không thấy được mặt đứa con duy nhất của mình. 
Đáng vui mừng hơn, thuật pháp của hắn đã sắp đuổi kịp chính mình,thật là trò giỏi hơn thầy. 
“Thảo dân Mạc Thanh khấu kiến hoàng Thục phi nương nương, khấu kiến Mẫn Hách Vương gia.” Một nữ tử mười ba tuổi đi đến quỳ trên mặt đất. 
“Ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn xem.” Hoàng thục phi một tay chống cằm, rất muốn nhìn xem hoàng nhi kiếm ra nữ tử như thế nào . 
Nhẹ nâng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, miệng anh đào nhỏ , mũi tinh xảo , đôi lông mày lá liễu, đôi mắt màu bạc vô tiêu cự. 
“Mẫn Hách, đáng giá vì nàng mà đợi mười năm?” Trừ bỏ cặp ánh mắt kia , coi như cũng không có cái gì đặc biệt, hoàng Thục phi có chút do dự. 
Hắn hí mắt tà mị cười, rời khỏi tay hoàng Thục phi , cất bước đi đến trước mặt dược nữ. 
Một tay khinh nâng cằm của nàng , một cái cúi người, in lên đôi môi của nàng tinh tế nhấm nháp, nhìn đồng tử thiên hạ đột nhiên mở lớn , hắn trong mắt chỉ có lạnh như băng.
“Mẫu hậu, tin tưởng Mẫn Hách, mười năm sau, nàng tuyệt đối có thể giúp chúng ta một tay!” Chà lau hương vị trên môi, nhìn Mạc Thanh xụi lơ dưới đất, hắn cười đắc ý.