Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 051-052
051 . ĐỪNG CHO NÀNG BIẾT
Tại ngự thư phòng.
Vài vị thái giám
nhìn thân ảnh màu đen xuất hiện chớp nhoáng ở đây, sớm đã thành thói
quen, bọn họ ngay lập tức cúi lưng bước chậm ra ngoài , không quên đóng
cửa phòng lại, đi xuống đứng chỗ bậc thang canh gác.
“Chuyện gì?”
Vẫn chưa buông bút, Phù Vân Khâu Trạch gương mặt khôi ngô tuấn tú
nghiêm túc kỳ lạ, nhìn một đống tấu chương có thể xếp thành ngọn núi
nhỏ trên bàn mà xoa xoa huyệt thái dương.
Người quỳ trên mặt đất ngẩng đầu, chỉ dám nhìn tới vạt áo hắn, do dự không biết có nên nói hay không…
“Là về hoàng phi .”
Y Y? Nàng lại xông vào cái họa gì đây? Bất quá từ lần trước sau khi
chiến thắng Mẫn Hách Vương gia, nàng đã bớt tính nghịch ngợm mải chơi,
cơ hồ đem toàn bộ sức lực đặt vào ma thuật rồi.
Nhíu mày, Phù Vân Khâu Trạch bỏ cái bút trong tay ra, đứng dậy vươn vai.
“Y Y làm sao?” Đôi mắt màu tím hiện lên một tia nghi vấn, đột nhiên
nhìn thấy gương mặt Mộc Hiệp ngưng trọng, Phù Vân Khâu Trạch không khỏi
ngẩn ra, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt hắn, không chút băn khoăn áo
bào có thể vướng tro bụi.
“Không biết Hoàng Thượng đã từng nghe hoàng phi nói, nàng gần đây hay nằm mơ, hơn nữa sau khi tỉnh lại liền không nhớ rõ?”
“Nàng có nói qua một lần.” Mi mắt chớp động.
“Hoàng Thượng ,mời xem.” Hắn cung kính lấy một quyển sách cũ bên hông ra .
Tuy là chưa hiểu gì nhưng Phù Vân Khâu Trạch vẫn tiếp nhận, năm ngón
tay lật mở trang sách, vừa nhìn mặt chữ, sắc mặt liền biến đổi, bàn tay
cầm sách không khỏi cứng đờ, quyển sách trong tay rơi xuống, mà khi rơi
xuống đất , quyển sách ấy vẫn mở toang.
Ngự ma phong, đây là
thiên nhân tiên thuật, dùng thuật này, trừ bỏ tiêu hao một khối lượng
lớn pháp lực, đồng thời, còn có thể giảm bớt tuổi thọ, giảm bớt mức độ
của pháp lực, thuật này có áp chế trí nhớ của con người, thấy trong
mộng nhưng khi tỉnh lại vẫn quên sạch, đồng thời, thuật này lợi hại
nhất ở chỗ, đó là……
Đó là … phần sách này bị xé mất một góc rồi.
“Ngươi là như thế nào biết được trí nhớ của nàng bị phong ấn ?” Nhặt
cuốn sách lên, hắn nhẹ nhàng khép lại, bạc thần khẽ nhếch, đôi mắt màu
tím thâm thúy sâu như biển.
“Thần, sử dụng bạch nhãn.” Mộc Hiệp nghe được khẩu khí của hắn liền sửng sốt, chẳng lẽ, Hoàng Thượng đã sớm biết việc này?
“Hoàng phi có biết không?” Bàn tay cầm quyển sách căng thẳng.
“Thần chưa dám báo.” Mộc Hiệp cuống quít cúi đầu, chưa bao giờ thấy qua
Hoàng Thượng khẩn trương như thế, trong lòng có chút kinh ngạc, chính
mình hiện tại mới phát hiện, nhưng Hoàng Thượng tựa hồ đã sớm biết
trước, rốt cuộc là Mộc Hiệp hắn đạo hạnh quá nhỏ bé, hay Hoàng Thượng
đã muốn sâu không lường được rồi?
Phù Vân Khâu Trạch nhẹ gật đầu , lúc này mới thả lỏng hai tay.
“Không có trẫm cho phép, ngươi ai cũng không thể nói, nhất là hoàng
phi.” Lạnh giọng ra lệnh, khuôn mặt tươi cười đơn thuần của nàng như ẩn
như hiện trong đầu, hắn nhíu mày.
Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“Nhưng là, ả cung nữ có ngân mắt kia, nàng không phải cũng có thể……”
Mộc Hiệp lo lắng nói, dù sao, nàng ta cũng là do Mẫn Hách Vương gia
phái tới , khó có thể nói nàng ta có nhìn ra được hay không , sau đó
mật báo Mẫn Hách.
Phù Vân Khâu Trạch hừ lạnh, đi đến long tòa,
kéo trường bào, chậm rãi ngồi xuống, bạc thần khẽ nhếch, tử mâu bắn ra
tinh quang lóng lánh loá mắt.
“Pháp lực của ả ta không bằng
ngươi, tạm thời nhìn không ra, đợi ả biết được, cũng là chuyện của mười
năm sau đó rồi.” Nếu không phải bởi vì như thế,hắn đâu có để ả ở lại
bên cạnh Y Y.
“Hoàng phi là phượng phúc bổn quốc, rốt cuộc là
người phương nào, tại sao phong ấn trí nhớ của nàng? Chẳng lẽ, từ khi
nàng sinh ra, đã có trí nhớ kiếp trước?” Mộc Hiệp nghĩ không ra, hết
lần này đến lần khác, Hoàng Thượng tựa hồ cố ý lén gạt hắn, rốt cuộc,
là vì cái gì? Rõ ràng, chuyện của Hoàng Thượng hắn đều rõ ràng, nhưng
vì cái gì……
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là…… Hắn kinh ngạc mở to mắt, nhìn Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt phức tạp gật đầu.
Nhất thời, ngự thư phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, liền ngay cả thái
giám chờ nửa ngày bên ngoài, cũng không khỏi kỳ quái hai mắt nhìn nhau
…
052. VƯƠNG GIA LA PHU QUỐC
Tấm rèm che nhẹ lay động,
tiếng động va chạm “lách cách” thật nhỏ lọt vào tai, lư hương tỏa ra
loại hương liệu thượng hạng, khói mờ vấn vít chung quanh, trong phòng,
không có nửa bóng dáng cung nữ hay thái giám, thỉnh thoảng chỉ truyền
đến tiếng kêu thanh thúy của tách trà.
Hoàng Thục phi nâng bàn
tay mềm mại nghịch vài sợi tóc buông xõa ,tay còn lại tao nhã đặt trên
đầu gối, nàng mặc trường bào màu xanh biếc có đính trân châu óng ánh
cực kỳ khéo léo , cao quý.
“Trấn Vương gia, ý của ngươi là, nếu
hoàng nhi của bản cung thua, phải cấp La Phu quốc vạn lượng hoàng kim?”
Nàng thùy hạ mi mắt, nghễ mắt vương gia La Phu quốc, một bên âm hiểm
cười.
Thật đúng là có dũng khí ăn hiếp người khác! Nếu không phải vì hắn nắm trong tay một nửa quân quyền La Phu quốc,.. hừ!
Bên trong ống tay áo bất chợt nổi lên màu đen kỳ dị như ngọn lửa nhưng
không đốt cháy tơ lụa , ngón tay ẩn ẩn buông lỏng, quang mang ma mị
cũng lập tức đốt diệt.
Trấn Vương gia nâng mắt nhìn xuyên qua làn
khói mờ ảo của chén trà, thoáng nhìn ống tay áo người nào đó như ẩn như
hiện màu đen, rồi hạ tầm mắt, thẳng tắp dừng lại trên mặt nước trà bồng
bềnh, con mắt lộ vẻ trào phúng sắc.
“Nếu không phải bổn vương bỏ
La Phu quốc, ngàn dặm xa xôi đến Lạc Tang này, còn cho các ngươi cơ hội
ám sát phượng phúc? Không nói đến toàn bộ tấu chương của La Phu quốc
đều hoãn lại, thiên danh sĩ binh(1 nghìn tên lính) cùng bổn vương còn
thiên tân vạn khổ đến đây, nói như thế nào, cũng phải cho bọn họ chút
phí vất vả, không phải sao?” Hắn cười mị mắt, dạo qua một vòng trên
người hoàng Thục phi, nhìn đám trân châu thừa thãi trên áo váy nàng,
miệng khé nhếch . “Lấy địa vị , quyền lợi trong cung của hoàng Thục
phi, vạn lượng hoàng kim bất quá cũng chỉ là cái lông trâu mà thôi.”
Nói cho cùng, nếu không phải chính mình đáp ứng hắn, chỉ cần hắn trợ
giúp hoàng nhi đi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó ranh giới trăm dặm
về phía bắc sẽ cắt đất cho hắn, thì hắn đâu có tới Lạc Tang? Không ngờ
giờ đây còn giở trò uy hiếp nàng.
Khép lại ống tay áo, nàng che miệng cười, mềm mại đáng yêu dựa người vào lưng ghế.
“Lấy địa vị hiện tại của bản cung, vạn lượng hoàng kim xác thực không
là vấn đề, nhưng mà, Trấn Vương gia đáp ứng bản phi , thì phải hoàn
thành đã.” Chỉ cần hoàng nhi có thể cướp được ngôi vị hoàng đế, một cái
tiểu quốc La Phu, san bằng nó đâu có khó gì, muốn trăm dặm lãnh thổ,
muốn vạn lượng hoàng kim? Quả thực là người si nói mộng(nói chuyện viển
vông / người ngốc nói mê).
“Ha ha, kia, đó là đương nhiên rồi ,”
Cười mỉa, vội ho một tiếng, hắn nhấp ngụm trà, đổi giọng hỏi,“Nghe nói
hoàng phi luôn luôn không thích tham dự yến hội, cũng không học võ
thuật, ngày ấy, sao lại có thể thắng Vương gia? Thật sự là ra ngoài dự
kiến của bổn vương.”
Bất đắc dĩ cười một cái, hoàng Thục phi
khinh liễm đôi mắt, trong lời hắn nói có ý gì, nàng còn không hiểu sao?
Hoàng nhi, sao lại có thể vì một nha đầu mà quên đi ứng chiến .
“Không biết Trấn Vương gia có từng nghe nói tới cái tên Mộc Hiệp?”
“Mộc Hiệp?” Hắn nghi hoặc suy tư một lát, đột nhiên kêu sợ hãi ra
tiếng,“ Mộc Hiệp , người giết hồng nguyệt!” Cho dù ở La Phu quốc xa xôi
nhưng ai cũng biết tiếng tăm lừng lẫy của sát thủ hồng nguyệt, không
ngờ lại chết dưới tay đồ đệ của trượng phu mình, người này, quả thực
lợi hại.
Gật nhẹ đầu, nàng dùng ngón tay xoa nhẹ ấn đường, người
này là tảng đá tồn tại rất lâu trong lòng nàng, thế nào cũng không thể
lay động.
“Đúng vậy, chính là nàng, hơn nữa, nàng là đồ đệ của
Mộc Hiệp, lần trước hoàng nhi tiến hành ám sát, sau khi thất bại, có
thể là bọn họ đã cảnh giác, nên chĩa mũi nhọn vào hoàng nhi đã học được
chút ảo thuật, nếu không, với tư chất của nàng, tuyệt đối không thắng
được hoàng nhi của bản cung.” Đối với chuyện này, nàng có mười phần nắm
chắc, bởi các hoàng tử không ai có thể vượt qua Mẫn Hách .
Chính
là, hoàng nhi hiện nay không biết vì cớ gì cứ luôn nóng vội, liên tiếp
muốn đích thân động thủ giết hoàng phi, nếu không phải nàng sợ nhiều
lần đả thảo kinh xà mà ra mặt ngăn trở, tình thế chỉ sợ đã không thể
vãn hồi.
Vốn tưởng rằng chính mình lo lắng nhiều, bất quá…… Hoàng Thục phi xoa xoa cái chấm đỏ trên trán, ánh mắt thoáng trầm xuống.
“Như thế, thật đúng là đại sự không ổn……” Trấn Vương gia lập tức nghiêm
túc đóng lại nắp trà, hai tay chống lên tay ghế đứng dậy, chậm rãi
thong thả bước qua bước lại.
“Một khi thắng, văn võ bá quan sẽ
nhìn ra thực lực của hoàng nhi, đến lúc đó muốn chiếm lòng người liền
dễ dàng hơn rất nhiều, mà ngày ngồi trên ngai vàng càng tới gần hơn,
còn nếu thua, chúng ta sẽ phải tính việc lâu dài…… Bản cung, phải chờ
bao nhiêu cái bảy năm nữa đây……” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, câu nói sau
tựa như một câu hỏi , lại như một câu thì thầm với bản thân , hai má
vốn hồng nhuận nay nhuộm một tầng sầu bi, mâu quang tựa tinh quang khi
bình minh lên rồi dần dần ảm đạm xuống……