Thịnh Thế Trà Hương - Chương 31-32

Chương 31

Tần Thiên hỏi qua tên nha hoàn nọ mới biết đối phương là Thanh Liễu, là nha hoàn bậc hai ở đây. Thanh Liễu dẫn nàng vào đại sảnh, Tần Thiên buông hộp đồ ăn, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên Thanh Liễu nói:

- Ngươi chờ chút đã, ta có làm một chiếc túi thơm cho Bích Ti, ngươi giúp ta mang qua cho nàng được không?

Bích Ti là nha hoàn bậc hai bên người Đại phu nhân.

Cũng chỉ là thuận đường, Tần Thiên đương nhiên không từ chối. Thanh Liễu nói phải về phòng lấy, đưa nàng đi theo cùng.

Tần Thiên đi theo Thanh Liễu đi qua hành lang dẫn tới ba gian phòng nhỏ phía tây, Thanh Liễu để nàng ngồi rồi xoay người tìm trong một chiếc hòm nhỏ, tìm nửa ngày cũng không ra.

Thanh Liễu cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhân tiện nói:

- Có lẽ là để ở bên kia…

Nàng quay đầu nói với Tần Thiên:

- Ngươi chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay.

Tần Thiên gật đầu đồng ý, sau khi Thanh Liễu rời khỏi đây thì thành thật ngồi đó chờ.

Chỉ chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến, lúc đầu Tần Thiên còn tưởng là Thanh Liễu đến, còn chưa kịp nói thì tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng kế bên sau đó là tiếng đóng mở cửa, không lâu sau, Tần Thiên nghe được hai người cách vách nói chuyện.

Kết cấu sương phòng đơn giản, không gian lại bé cho nên hiệu quả cách âm rất kém, tiếng bên đó nói chuyện có thể nghe rất rõ ràng.

Đó là giọng một nam một nữ. Nam tử nói:

- Hôm qua nhị phòng đưa tiền tiêu hàng tháng lại, theo quy củ, ngươi 2 lạng.

Nữ tử nói:

- Tiền tiêu hàng tháng của Đại thiếu gia đều là 20 lạng, chúng ta lén ăn bớt như vậy, cứ thế này có thể bị Đại phu nhân phát hiện không? Giọng cô nương kia đầy sự lo lắng.

Tần Thiên nghe đến đó, lập tức trợn tròn mắt.

Còn có người hầu lớn mật như thế, tiền tiêu hàng tháng của chủ nhân cũng dám cắt xén?

Bỗng nhiên cảm thấy mình thật bi thảm, sao chuyện đen tối trong Trang phủ đều để cho mình nghe thấy? Chẳng lẽ đây là tính chất đặc biệt của nữ tử xuyên qua?

Tần Thiên không hề muốn nghe những chuyện này nhưng giờ đâm lao thì phải theo lao, muốn chạy cũng không được. Chỉ sợ mình vừa gây động thì hai người kia sẽ phát hiện mọi bí mật đều bị mình nghe được, chẳng biết sẽ có chuyện gì nữa.

Tuy rằng Đại thiếu gia bị người hầu lừa gạt thật đáng thương nhưng Tần Thiên cũng không hề muốn vì vậy mà tự chuốc phiền toái.

Nàng không dám gây ồn, chỉ mong hai người có thể nói xong rồi đi trước khi Thanh Liễu về, giống như tứ tiểu thư và Phương cô nương, nói xong thì đi, sẽ không phát hiện sự tồn tại của mình.

Tiếng nam nhân đó lại vang lên, dường như đang cười:

- Sợ cái gì, Đại thiếu gia nào biết được cái gì. Hàng tháng hắn tiêu tốn số tiền không nhỏ vào văn phòng tứ bảo, những cái đó Nhị phu nhân không chịu chi riêng mà đều lấy từ tiền tiêu hàng tháng, chúng ta báo nhiều một chút thì hắn có thể hỏi sao? Có thể điều tra sao? Đại phu nhân mặc kệ chuyện nội viện, chỉ cần chúng ta không để Đại thiếu gia đói hay lạnh, hầu hạ Đại thiếu gia chu đáo thì bà sao biết được? Huống chi mọi người bên thiếu gia đều có phần, ai nói ra chính là tự chặt đường tài lộc của mình thôi.

Nữ tử khẽ cười một tiếng:

- Cũng đúng, Đại thiếu gia vừa câm vừa điếc, thật dễ qua mặt.

Hai người đang nói, lại một tiếng bước chân truyền đến, Tần Thiên nghe được lập tức biến sắc, thầm than “không ổn rồi”.

Nhất định là Thanh Liễu đã trở lại, chuyện này không thể giấu được nữa.

Quả nhiên, tiếng bước chân đi ngang qua sương phòng cách vách, người nam nhân kia gọi lại:

- Thanh Liễu, ngươi tới vừa đúng, chia bạc, tháng này ngươi một lạng.

Thanh Liễu như cực kì sợ hãi mà kêu lên:

- Nói chuyện này làm gì, trong phòng ta có người.

“Xong đời rồi…” Tần Thiên đen mặt muốn khóc.

Thì ra không phải lần nghe lén nào cũng có kết quả tốt…

Giây sau, ba bóng người vây kín cửa phòng Thanh Liễu.

Trong ba người, Thanh Liễu thì nàng biết, một nam một nữ còn lại vẫn là lần đầu gặp mặt, nam 17,18 tuổi, mặc áo xám vải thô của nô tài, nữ tử 16,17 tuổi mặc áo hồng nhạt, váy màu trắng, xem ra là nhất đẳng nha hoàn.

Lúc này ánh mắt ba người nhìn Tần Thiên sắc như dao, bộ dạng như muốn giết Tần Thiên bịt miệng.

- A a…

Tần Thiên cười khan mấy tiếng, chậm rãi đứng lên, nói câu vô nghĩa:

- Các ngươi cứ coi như ta không nghe thấy gì, ta nghễnh ngãng…

Ba người đi vào, Thanh Liễu xoay người đóng cửa lại, hai người còn lại nhìn Tần Thiên như hổ rình mồi.

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin ngươi? Mặt nam nhân kia đầy âm trầm.

Nữ tử mặc áo hồng đỏ mặt:

- Hải Phú, làm sao bây giờ? Nếu nàng nói việc này ra chúng ta sẽ không có kết cục gì tốt.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Tần Thiên vươn hai tay, làm động tác trấn an:

- Ai cũng biết là ta đã đến đây, nếu ta xảy ra chuyện gì các ngươi sẽ không tránh khỏi liên đới đâu…

Vừa nói vừa nhìn một chỗ trống mà chạy ra. Thanh Liễu nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, đẩy nàng lên giường. Tần Thiên ngã xuống, mồm định kêu lên nhưng vừa mới lên tiếng thì Hải Phú xông lên bưng miệng nàng lại. Thanh Liễu cùng nữ tử kia cũng xông lên giữ nàng lại.

Tần Thiên không thể động đậy, nhìn ánh mắt hung tợn của Hải Phú mới thực sự ý thức được nguy hiểm của bản thân.

Miệng và tay chân bị bọn họ giữ đến phát đau, Tần Thiên hoảng sợ mở to mắt kêu lớn.

Hải Phú trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng kêu:

- Giờ giết chết ngươi sau đó chôn ngươi xuống rừng tùng, chúng ta nói với phu nhân rằng ngươi đã quay về, ngươi nói bọn họ có nghi ngờ không? Bọn họ không tìm không thấy ngươi, chỉ nghĩ rằng ngươi bỏ trốn. Qua mấy ngày sẽ có ai quan tâm đến sống chết của một tiểu nha hoàn như ngươi.

Người Tần Thiên toát mồ hôi lạnh, hắn nói không phải không có đạo lý. Tần Thiên dùng hết sức mà lắc đầu. Hải Phú thấp giọng:

- Ngươi không muốn chết?

Tần Thiên lại dùng sức gật gật đầu.

Hải Phú nhìn nàng, yên lặng một hồi, sau đó nói:

- Nể tình chúng ta đều là nô tài, chúng ta sẽ không làm quá tuyệt tình.

Nữ tử áo hồng nói:

- Hải Phú, nha đầu này nhất định sẽ nói ra ngoài.

- Liễu Hương, ngươi đừng lo, ta sẽ có cách.

Hải Phú ngắt lời nàng rồi lại nhìn về phía Tần Thiên:

- Về sau, ngươi cũng tham gia với chúng ta, hàng tháng chúng ta cho ngươi chút bạc, một tiểu nha hoàn như ngươi một tháng chỉ 100 tiền, vô duyên vô cớ được thêm tiền, coi như lợi cho ngươi rồi.

Hải Phú dùng sức trên tay rồi uy hiếp:

- Ngươi có đồng ý không?

Tần Thiên hiểu bọn họ đang ép nàng thông đồng làm bậy, nếu nàng nói việc này ra bọn họ nhất định sẽ lôi kéo nàng gặp họa cùng. Đại phu nhân ghét nhất người hầu lừa dối chủ nhân, hơn nữa đối tượng còn là Đại thiếu gia, nhất định rất giận dữ. Lần trước bán Tiểu Mai, mắt cũng chẳng buồn chớp.

- Nhưng nếu giờ nàng đống ý nhưng thoát rồi lại đi nói cho phu nhân lấy công thì làm sao? Thanh Liễu lo lắng.

Hải Phú cười nhạt:

- Đến lúc đó chúng ta cùng nói là nàng phát hiện chuyện của chúng ta, ép chúng ta sau đó chê chúng ta cho bạc không nhiều nên mới tố giác để lấy công. Chỉ cần phu nhân hơi tin tưởng chúng ta thì nàng cũng sẽ chẳng có kết cục tốt.

Nói xong lại nhìn về phía Tần Thiên:

- Cho nên, tiểu nha hoàn, ngươi thành thật một chút, nếu ngươi đã biết chuyện của chúng ta thì không còn đường nào để đi. Nếu không chúng ta cùng nhau chết. Thế nào? Có đồng ý không?

Chương 32

Lúc Tần Thiên ra khỏi Thanh Tùng viện cảm giác như đang mơ.

Nàng cúi đầu nhìn thỏi bạc trắng bóng trong tay, trong lòng lẫn lộn đủ mọi cảm giác.

Đại thiếu gia tuy rằng đáng thương nhưng còn không quan trọng bằng mạng của nàng cho nên nàng đồng ý với đề nghị của đối phương. Nếu lúc ấy nàng không đồng ý chưa biết chừng thật sự sẽ bị bọn họ giết người diệt khẩu. Mình chỉ là một tiểu nha hoàn, mất tích thì thôi, ai sẽ quan tâm?

Nhưng là… Điều này cũng không có nghĩa rằng nàng thật sự muốn trở thành đồng phạm, làm chuyện bắt nạt người tàn tật đó.

Bạc trong tay như tảng đá lớn đè lên ngực nàng khiến cho nàng không thở nổi. Nàng bước chậm về phía trước, trong đầu như có vạn con ngựa đang chạy ầm ầm, náo loạn, cả nửa ngày cũng không thể suy nghĩ rõ ràng.

Nàng trở lại Thanh Âm viện, mãi đến tối vẫn như mất hồn vía, lương tâm và lí trí đấu tranh kịch liệt.

Lương tâm nói cho nàng, ngươi làm như vậy là không đúng, Đại thiếu gia là người đáng thương, người hầu càn rỡ như vậy, hôm nay dám cắt xén tiền của hắn thì sau này có lẽ còn dám lấy mạng hắn lắm. Mà ngươi thì sao, chính là tội đồng lõa không thể tha thứ bởi vì ngươi cũng luôn nhận được lợi từ đó. Ngươi hẳn là phải nói mọi chuyện với Đại phu nhân để Đại phu nhân xử lý chuyện này.

Lý trí nói cho nàng, ngươi đừng có ngốc, nếu thực sự làm như vậy ngươi cũng sẽ chẳng có kết quả tốt, bọn họ chết cũng sẽ kéo ngươi chết cùng. Ngươi tới Thanh Âm viện chưa được bao lâu, Đại phu nhân sẽ tin ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, ngươi bị oan hay không cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ kiếm chút tiền mà thôi, không chắc sẽ làm hại tính mạng Đại thiếu gia, cho dù thật sự như thế, trên đời có bao người đáng thương hơn, ngươi giúp được mấy ngươi? Không cần vì lòng thương hại mà làm hại chính mình. Nếu thật sự lương tâm bất an, không nhận tiền là được, để đó ra ngoài làm việc thiện là được. Ngươi là vì bất đắc dĩ, không phải là đồng lõa.

Nhưng thật sự là vậy sao? Đại thiếu gia vạn nhất vì thế mà xảy ra chuyện thì nàng có thể phủi sạch quan hệ?

Nàng cảm thấy lòng rối như tơ vò, nàng quét sân không sạch, giặt quần áo quên không phơi, ăn cơm không cẩn thận làm vỡ bát.

Trương ma ma và Đan Nhi ở bên đều quan tâm hỏi:

- Tần Thiên, ngươi sao vậy? Không khỏe sao?

- Tần Thiên, ngươi như mất hồn vậy?

Tần Thiên trả lời:

- Ta không sao, chỉ là đầu óc hơi choáng váng.

Đan Nhi nói:

- Vậy ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, buổi tối trong viện đã có chúng ta!

Trương ma ma nói:

- Chút nữa ta cho người hầm cháo cho ngươi.

Thúy Vi cũng nói:

- Có lẽ là bị sốt, để ta cạo gió, đợi ta chút.

Mọi người quan tâm làm cho Tần Thiên trong lòng ấm áp nhưng nàng biết, các nàng tốt với mình là vì trong mắt họ, nàng là tiểu cô nương đơn thuần, nhu thuận. Nhưng các nàng không biết đó không phải là bản tính của nàng mà là vì sinh tồn mà có. Nàng không hề đơn thuần, nàng thực sự biết tính toán, suy nghĩ.

Buổi tối nàng ngủ rất bất an, trong giấc mơ khi thì thấy Trang Tín Ngạn bị nha hoàn làm nhục hắn ở chỗ không người, lúc thì lại mơ đám người Hải Phú mưu hại hắn, khi lại mơ cả người Trang Tín Ngạn đầy máu đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng như chất vấn vì sao mình trơ mắt để mọi thứ xảy ra.

Tần Thiên lập tức bừng tỉnh.

Nàng ngồi dậy, nhìn căn phòng tối mà thở hổn hển, cả người bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Cách đó không xa, đám Đan Nhi đang ngủ say, phát ra tiếng thở đều đều, hiển nhiên là chìm trong mộng đẹp.

Quả nhiên không thể làm chuyện xấu… Tần Thiên ôm ngực, cười khổ lắc đầu.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tối nay ánh trăng rất đẹp, sao sáng như những viên ngọc lấp lánh khiến cây cổ thụ ngàn năm trong viện như phủ thêm lớp sương mỏng.

Nàng đã không còn buồn ngủ, hoặc là, nàng không dám ngủ tiếp, sợ ác mộng lại quấn lấy mình.

Chẳng lẽ về sau nàng cứ phải sống trong áy náy sao? Không có gì xảy ra thì không sao, nếu thật sự có chuyện thì nàng chắc chắn, cả đời này nàng sẽ không thể sống thoải mái.

So với sống khó chịu như vậy không bằng thử con đường khác. Đại phu nhân không phải là người không phân biệt đúng sai, ai nói nàng nhất định không có cơ hội gột sạch nghi ngờ.

Vạn nhất Đại phu nhân không tin nàng……

Mặc kệ! Tần Thiên nặng nề thở ra một hơi.

Mặc kệ như thế nào, bắt nạt một người tàn tật, nàng khinh!

Nghĩ thông suốt này hết thảy, lòng Tần Thiên cũng thoải mái lại, nàng lại nằm xuống, dần chìm vào giấc mộng đẹp.

Mơ mơ màng màng, nàng nhớ tới một chuyện.

Đúng là, nàng và Trang Tín Ngạn bát tự chọi nhau, vừa dính đến hắn là đã gặp chuyện xui. Trốn cũng không được.

Ngày hôm sau, chờ Đại phu nhân và Nguyệt Nương từ Trà Hành trở về, Tần Thiên tìm cơ hội gặp riêng Nguyệt Nương, đem những chuyện xảy ra ở trong Thanh Tùng viện kể lại từ đầu đến cuối. Cuối cùng, giao thỏi bạc kia cho bà.

Nguyệt Nương nhìn thỏi bạc trong tay, không nói gì, xoay người đi vào nhà.

Tần Thiên luôn nghĩ Đại phu nhân sẽ có động tĩnh gì đó, nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị nhưng không ngờ, Nguyệt Nương nói với Đại phu nhân rồi nhưng qua hai ngày vẫn sóng yên biển lặng. Mãi đến ngày thứ ba, Tần Thiên nhìn thấy Hải Phú đi theo Đại thiếu gia chạy đến bên Nguyệt Nương thân thiết gọi một tiếng “mẫu thân” thì Tần Thiên mới hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nhìn bộ dáng hoạt bát, tươi cười của Hải Phú trước mặt Nguyệt Nương sao không giống bộ dáng hung tợn khi đối xử với mình ngày đó. Tần Thiên nhớ tới những ngày lo lắng đã qua, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Trong phòng, Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân đứng bên bàn, trên bàn bày văn phòng tứ bảo.

Trang Tín Ngạn viết: “Dựa theo lời mẫu thân nói, nha đầu này có tài buôn bán thiên phú, bỏ qua thì thật đáng tiếc. Nhưng chuyện làm ăn biến hóa, lòng người giả dối, cưỡng bức lợi dụng không chỗ nào không có. Nha đầu có trí tuệ nhưng lại là người không kiên định thì nhất định sẽ gây họa cho Thịnh thế chúng ta. Lần này, con khảo nghiệm không chỉ là lòng trung thành của nàng mà là cả lương tâm của nàng”

Đại phu nhân ở bên người hắn gật đầu mỉm cười:

- Nguyệt Nương không tra được thân thế của nàng, với nàng ta vẫn có chút nghi ngờ, nay cách khảo nghiệm này của ngươi rất tốt, cứ như vậy, ta sẽ không nghi ngờ gì nữa. Tần Thiên này cần được bồi dưỡng tốt, tương lai sẽ rất hữu dụng.

Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân một cái, mỉm cười, tiếp tục viết nói: “Trên đời này vốn không có sự tin tưởng vô duyên vô cớ, đạo dùng người cẩn thận vẫn hơn”.

Đại phu nhân xoay mặt nhìn con một cái.

Phương pháp xử sự cẩn thận như thế là vì những năm qua quen nhìn cảnh nịnh nọt, lòng người xảo trá?

Nghĩ đến đây, lòng Đại phu nhân chua xót, bà xoa bả vai con, trong động tác có sự yêu thương vô hạn.

Ngoài phòng, Hái Phú tìm cơ hội đi đến trước mặt Tần Thiên.

Bên này, Tần Thiên đang giặt quần áo, nàng ngẩng đầu nhìn Hải Phú cười nhạt nói:

- A, vị đại ca này, là đến đưa bạc cho ta!

Nói xong, nàng lấy bàn chà quần áo lại rồi dùng sức chà quần áo, bọt nước văng tứ tung, chủ yếu là bắn vào người Hải Phú.

Không thể phát tiết cơn giận lên người chủ nhân, Hải Phú đương nhiên là con dê thế mạng.

Hải Phú cười cười, Tần Thiên phát hiện, bộ dáng ôn hòa của hắn nhìn qua vẫn rất hồn hậu, khuôn mặt sạm nắng, mày rậm mắt to, nhưng nếu dùng vẻ mặt hung tợn như lần trước thì vẫn có chút giống hung thần ác sát.

Hải Phú không để ý lau bọt nước trên người, cười nói:

- Tiểu nha đầu, xem ra ngươi đều biết, cũng không trách mà Đại thiếu gia và Đại phu nhân chịu phí chút tâm tư, ngươi đúng là thông minh.

- Đại thiếu gia?

Tần Thiên ném quần áo trong tay, lạnh lùng nói:

- Đại thiếu gia cũng biết?

Hải Phú nhìn vẻ mặt nàng cảm giác như mình nói sai. Nhưng sai chỗ nào thì nhất thời lại không rõ. Theo hắn thấy, mạng của nô tài đều là do chủ nhân, vì chủ nhân mà lên núi đao xuống biển lửa đều được, chút khảo nghiệm đó có là cái gì? Làm sao hiểu được tâm tư Tần Thiên.

Hắn nhức đầu:

- Đại thiếu gia đương nhiên là biết… nhưng mà, tiểu nha đầu, chúc mừng ngươi.

Hải Phú nhìn nàng cười cổ quái.

- Chúc mừng ta? Chúc mừng ta cái gì?

Tần Thiên cắn răng nói, giờ nàng hận không thể dội cả chậu nước này lên đầu hắn. Hay cho nàng vì Trang Tín Ngạn mà suy nghĩ rối rắm, hoảng sợ chết khiếp mà tất cả những điều này đều là do bọn họ tính kế. Hắn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ, nhất định cảm thấy rất thú vị.

Hải Phú cười:

- Các chủ nhân có thể vì ngươi mà hao phí tâm tư như vậy, về sau ngươi nhất định được bọn họ tin tưởng, tương lai nhất định sẽ sáng lạn. Đến lúc đó sung sướng thì đừng quên chút công lao của Hải Phú ca ca nhé.

Hải Phú vỗ ngực. Lời nói của hắn như ngọn đèn sáng khiến cho suy nghĩ của Tần Thiên thông suốt lại.

***

Buổi tối, lúc Trang Tín Ngạn từ trong phòng đi ra, Tần Thiên đang đốt đèn ở hành lang, nghe được tiếng động phía sau, Tần Thiên xoay người sang chỗ khác, liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt trầm tĩnh, tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn. Như là cảm nhận được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cũng nhìn lại về phía nàng.

Đôi mắt trong suốt như nước suối dưới ánh đèn chiếu ra ánh sáng diễm lệ mà thản nhiên, lại cũng lộ ra sự lạnh lùng, cô đơn đến tột cùng khiến người ta không nhịn được mà thương xót…

Nhưng hắn đáng thương thế nào cũng không đến lượt ngươi thương. Tần Thiên thầm nhủ với mình, trong mắt hắn, ngươi chẳng qua chỉ là một người hầu trung thành thề sống thề chết mà thôi.

Tần Thiên thản nhiên nhìn hắn một cái, xoay người sang chỗ khác.