Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 199 - 200

 

CHƯƠNG 199: THỨC TỈNH, LÀ TA GIẾT TA

Nằm trên long sàn, thiên hạ bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Thiên Âm hoa đồ án trên trán xoay tròn dần dần ảm đạm đi xuống, vết rách kéo dài hoàn toàn bao vây toàn bộ đóa hoa, tốc độ xoay tròn càng ngày càng chậm, cơ hồ dùng mắt thường nhìn không thấy tốc độ chuyển động của nó. 

Long Quân điện, yên tĩnh không tiếng động, hồng y nam tử nằm ở nhuyễn tháp nhắm chặt mi mắt, trên trán đầy mồ hôi, chảy xuống má, bạc môi trắng bệt. 

“hai người đều đã ngủ hai ngày, như thế nào còn chưa thức tỉnh, Ngân Nhi không có việc gì đi?” Khâu Trạch ở bên trong điện đi qua đi lại, cầm ti quyên, thỉnh thoảng lại tiến lên, vì nàng chà lau mồ hôi trên mặt. 

Trước kia, nàng cũng từng như thế, không ngừng bị mơ tưởng truy đuổi, nhưng ít nhất cũng nói mớ, kêu khóc lên tiếng, không hề giống như lần này, tựa như đã chết đi, không một tiếng động, nếu không phải lấy tay thử đặt lên mũi kiểm tra hơi thở của nàng, chỉ sợ thực đã nghĩ đến nàng ngủ đến bất tỉnh. 

“Hẳn là không sai biệt lắm .” Lạc Dật nhìn nhìn sắc trời, ngoài điện đèn lồng treo cao, tánh trăng lộ ra một hình cong cong, chính là, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được mặt trên ánh trăng còn lộ ra một bóng ma, từ từ thượng lan tràn,“Ngươi đang sợ hãi cái gì?” 

Tất cả những thứ này, đều tượng trưng cho việc ngự ma phong sắp được cởi bỏ, chỉ đợi khoảng nửa canh giờ nữa, hai người bọn họ sẽ thức tỉnh. 

Sợ hãi cái gì? Khâu Trạch ngẩn ra, thế này mới phát hiện, toàn thân mình cũng đều là mồ hôi lạnh, thân nhiệt so với bình thường còn lạnh hơn, hắn rõ ràng, hết thảy những cái này đều là vì cái gì. 

“Sợ hãi việc cũng khiến ngươi sợ hãi.” Hắn chua sót cười, ngồi ở mép giường, liếc mắt nhìn Lạc Dật đứng ở bên cửa sổ đón gió thu. 

Hắn tựa như một cơn gió, vô luận là khi nào, đều có thể gây cho người ta một thứ cảm giác thân thiết, có lẽ chính bởi vì như thế, cho dù lúc trước hắn mang theo Ngân Nhi rời đi trước mặt mình, mình cũng chưa từng hận hắn. 

Bởi vì tất cả mọi thứ hắn làm đều là vì nàng! 

“Nếu cảm thấy lạnh, ta sẽ đóng cửa sổ lại” 

Thở dài một tiếng, Lạc Dật tiến lên, hai tay nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, cũng chặn luôn gió thu lạnh lẽo từ ngoài luồn vào, 

“Thể chế của ngươi có chút khác hẳn với người thường, liền ngay cả ngự y đều không thể sứ giúp ngươi cải thiện, là vì nàng sao?” 

Gương mặt ôn nhu như gió, liếc nhìn nàng, bất tri bất giác đem hai tay đặt phía sau, rất sợ nàng tỉnh lại nhìn thấy, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào. 

“Ngươi hẳn là biết vì sao chỉ có ta sau khi đầu thai chuyển thế vẫn nhớ rõ kiếp trước, còn Khinh Âm cũng đem tất cả mọi chuyện quên đi. Nhưng mà, vì sao hắn lại nhớ lại đến, rõ ràng, sau khi uống qua Mạnh bà thang, không thể nào nhớ lại kiếp trước……” Khâu Trạch nghĩ đến chuyện này, có chút bất an, chẳng lẽ, lại có chuyện không rõ phát sinh? Ba người, nếu trong đó một người quên mất, liền có thể giải thoát vận mệnh, nhưng xem ra, kiếp này vẫn như thế, liên lụy không rõ. 

“Hắn hạ thiết chú trên linh hồn Ngân Nhi, vô luận nàng đến thế nào, hắn đều trọn đời đi theo, không vì linh hồn của nàng dao động mà đã bị ảnh hưởng 

“Kiếp này, tuy rằng sát khí của hắn giảm bớt rất nhiều, nhưng mà, khó bảo toàn hắn sẽ không tái xúc phạm tới Y Y, hiện tại, nàng cũng không phải là Ngân Nhi, mà là Y Y, kết cục, rốt cuộc có bất đồng hay không?” Gượng ép khẽ động khóe miệng, tay cầm ti quyên căng thẳng, có chút không thể tin được, mình cũng là cố chấp như vậy. 

Kiếp trước, hắn trơ mắt nhìn hai tay mình cầm chuôi kiếm hướng về phía nàng, vẫn nhớ rõ dung nhan xinh đẹp kia có bao ngạc nhiên, ai oán, tựa hồ, thương vào cốt tủy, nhập vào máu, kiếp này, nàng sẽ hận hắn sao? 

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ biết nàng là Ngân Nhi, dù nàng còn quấn trong chăn, không thể nói, chỉ có thể phát ra thanh âm “Nhất nhất”, thái hoàng Thái Hậu cũng bởi vậy vì nàng gọi là Y Y, là kết cục đã định, hay là mệnh số, không ngờ Khinh Âm lại là hoàng nhi của Hoàng Thục phi, lại cùng nàng mưu triều soán vị, trọn đời dây dưa, như cũ tiếp tục. 

“Cho dù là ta, cũng vô pháp đoán trước…..” Lạc Dật đồng dạng mặt co mày cáu, liếc mắt nhìn Mẫn Hách, “Chấp niệm của hắn, trong nhất thời không thể tiêu trừ không được, trừ phi……” 

“Trừ phi là ta chủ động buông tha cho, có phải hay không?” Hắn hừ lạnh,“Kiếp trước vì để cho Ngân Nhi sống sót, ngược lại khiến nàng vì cứu mình mà chết đi, kiếp này, vô luận như thế nào, ta cũng không buông tay.” 

“Mặc dù, làm cho cả Lạc Tang bất hạnh?” 

Lạc Dật nếu có chút thâm ý hỏi, kiếp trước Khinh Âm là người như thế nào, bọn họ đều rõ ràng, nhớ lại hồi ức kiếp trước, hắn có khi sẽ trở về tính cách trước kia, ai có thể đoán được? 

Khâu Trạch trầm mặc xuống i, đột nhiên kiên định gật đầu: 

“Hắn kỳ thật cũng có tài cán cùng cơ trí của bậc đế vương, nếu như có thể, ta tình từ bỏ ngôi vị hoàng đế, chỉ cầu cùng Ngân Nhi cộng thủ cả đời.” 

Phù Vân như yên, hắn có thể nắm chắc chỉ có hiện tại, kiếp sau, chỉ sợ chính mình sẽ thật sự quên mất nàng. 

“Sau khi hắn có được đại quyền, ngươi cảm thấy, ngươi cùng Ngân Nhi sẽ có kết quả sao?” Lạc Dật lắc lắc đầu,“Chỉ có hắn chịu buông tay, mới là điểm mấu chốt , nếu không, ta sao có thể nói với ngươi, ‘kiên nhẫn chờ đợi, mây tan thấy trăng sáng’, này đó là thời cơ!” 

xác thực, kiếp trước nếu không phải Khinh Âm chấp nhất, bọn họ, cũng sẽ không chết! 

Hắn vẫn nhớ rõ, khi trên mặt bị phun đầy máu đỏ tươi, toàn thân cơ hồ không thể nhúc nhích, loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này, khiến cho trong đầu trống rỗng. 

Đột nhiên, trên nhuyễn tháp, thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàng lay động. 

Khuôn mặt hai người đều là lạnh lùng, không có người nào đi qua, chính là đứng ở tại chỗ, muốn biết, sau khi hắn tỉnh lại, là Khinh Âm, hay vẫn là Mẫn Hách hiện tại? 

Lông mi dài nhỏ nhẹ nhàng rung động, hắn phun ra một hơi, từ từ mở mi mắt, nhìn thấy bên trong khắc rồng loan bay lượn, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại. 

“Ngân Nhi!” Hắn như cương thi ngồi bật dậy, vừa vặn nhìn thấy hai người trầm mặt nhìn mình, ánh mắt cũng trầm xuống. 

“Kết cục như thế nào, không cần ta lập lại cho ngươi biết phải không?” Khâu Trạch lãnh hạ thanh, đôi mắ màu tím t mang theo một chút cảm xúc phức tạp, hai tay nắm chặt lại lập tức buông ra, nhìn khuôn mặt yêu mị của hắn, hình ảnh cả nhà Viêm phủ ‘thây chất thành đống, máu chảy thành sông’ lại hiện lên trước mắt, huyết tinh hương vị lan tràn toàn bộ hơithở…… 

Chính là, vì sao hắn tỉnh, Y Y còn chưa tỉnh lại? Ý thức được điểm này, hắn thoát ra khỏi ảo tưởng, quay đầu lo lắng nhìn thiên hạ ngủ say như cũ. 

Thiên Âm hoa đồ án ở ngay lúc này “Lách cách” một tiếng rồi vỡ tan mở ra, những mảnh vỡ của đóa hoa như hóa thành lân tinh, phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt rùi trôi đi không thấy, biến mất trong không trung. 

Nàng ưm một tiếng, khẽ cau mày, mi mắt kích động vài cái, rốt cục thức tỉnh. 

Đợi nàng nhìn rõ ba gương mặt, hốc mắt bất giác phiếm hồng. 

“Rốt cuộc, là ai đã giết ta?” 

ánh mắt chán ghét, sắc bén ở trên mặt ba người bồi hồi, thanh âm khàn khàn, phảng phất đọng lại hận ý mênh mông, trong nội điện yên tĩnh, tựa như thanh âm vang vọng của lệ quỷ khiến tâm ba người trống trải. 

Không khí, nhất thời đọng lại. 

 

CHƯƠNG 200: AI CŨNG KHÔNG GẶP

Rốt cuộc là ai giết ta? 

Ánh mắt sắc bén, khiến cho ba người đều nhất thời không thể mở miệng, chúc quang (ánh nến) nhẹ nhàng chớp động, tạo thành ba đạo thân ảnh thật dài, loang lổ chớp lên. 

“Ngân Nhi……” đôi mắt dài nhỏ của Mẫn Hách khinh liễm, mở miệng đầu tiên, lập tức bị một đôi mắt hạnh lãnh trừng, lời muốn nói lại nuốt trở lại trong miệng. 

“Ngân Nhi đã chết.” thanh âm của nàng khẽ run, có thể giải thoát hoàn toàn khỏi cơn ác mộng,“Ngay lúc hai thanh kiếm cùng thuật pháp lao đến, trơ mắt nhìn máu tươi văng khắp nơi, sau đó chết đi, trên đời này đã không còn Ngân Nhi!” Vì sao, lại trở về, nàng không cần, không cần….vì sao còn trở lại, vì sao không thể quên đi! 

Tất cả mọi người, đều đã thương mình, từ người mình hận nhất, cho đến người lúc nào cũng mở cũng miệng nói yêu mình, này, thật sự là một chuyện đáng chê cười! 

“Y Y, nàng đừng kích động, hãy nghe ta nói……” Khâu Trạch cầm ti quyên, muốn chà lau mồ hôi trên mặt nàng, lại bị một bàn tay hất ra, hắn nhíu nhíu mày, không nói. 

“Lạc Dật ca ca, lại đây.” Nàng nở một nụ cười tươi tắn như hoa lê, hướng thân ảnh màu trắng nhẹ giọng kêu. 

Giống như lại nhìn thấy thiên hạ kiếp trước đang làm nũng, ở trên giường không chịu xuống, hắn mông lung nhìn, bất tri bất giác đi qua, khuôn mặt tươi cười quen thuộc, nhưng sao lại mang theo một chút cảm giác xa lạ. 

Ngay lúc hắn tới gần, trong giây lát, một tay của nàng rất nhanh nắm lấy cánh tay Lạc Dật, trên mặt ý cười chuyển hoán thành thật sâu châm chọc. 

“Chính là hai cánh tay này, cầm kiếm hướng về phía ta, các người có biết, lòng của ta lúc ấy đau đớn bao nhiêu hay không?” 

Cắn cắn môi, chỉ cảm thấy trái tim đau thắt, nàng buông tay, ôm ngực, che trái tim, hít sâu, ánh mắt căm hận chưa từng rời đi. 

“Thực xin lỗi! Ngân Nhi ~” Lạc Dật ôn nhu nói, thùy hạ mi mắt che khuất đôi mắt ngọc lưu ly, che dấu đau xót nơi có, lúc thương tổn nàng là lúc chính mình cũng đã bị thương tổn…… 

“Ta nói rồi, ta không phải Ngân Nhi!” 

Nàng ôm lấy long chẩm, dùng sức đứng ở trước mặt ba người, 

“Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì không thể quên các ngươi, vì cái gì các ngươi còn muốn xuất hiện ở trước mặt của ta, đều cút ra ngoài cho ta, cút hết đi!” 

“Y Y, nàng bình tĩnh một chút, hảo, chúng ta đi ra ngoài.” Khâu Trạch hướng hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, khi lùi ra sau bức rèm che, hắn quay đầu, liếc thấy toàn thân Y Y run rẩy, nhẹ giọng: 

“Thân thể của nàng còn chưa hồi phục, trước hãy nghỉ ngơi mấy ngày, ngày mai ngự y sẽ đến xem chẩn, ta cho Tiểu Thanh tiến vào hầu hạ nàng.” 

Nàng cúi đầu, sợi tóc hỗn loạn thùy lạc hai gò má, nhẹ nhàng thở phì phò, thân hình nhìn có vẻ nhu nhược như vậy, lại kiên cường không muốn biểu hiện ra ngoài, không đáp lại, nàng nghiêng người nằm xuống, dùng chăn che lắp toàn thân, đem mình tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. 

Thấy nàng không phản đối, hắn hướng ra cửa gọi Tiểu Thanh:“Đi vào hảo hảo chiếu cố nàng.” 

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Hạ thấp người, Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Mẫn Hách Vương gia, nhưng hắn ngay cả liếc mắt nhìn nàng một lần cũng không có,ánh mắt cứ hướng về nội điện, gương mặt hơi tái, đầu đầy mồ hôi. 

Tuy là lo lắng cho Vương gia, nhưng nàng lại không dám hỏi nhiều, thấy ba người đều đi ra, chỉ phải im lặng, bưng điểm ăn tiến vào nội điện. 

“Hoàng phi, người hãy ăn chút gì đi.” 

Đi đến bên giường, Tiểu Thanh nhẹ nhàng kéo kéo đệm chăn, mặc dù là ở bên ngoài đại, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nàng rống giận, mang theo đau đớn rất lớn, giống như nàng mới trước đây bị ngâm mình ở trong độc dược, thừa nhận đau xót thật lớn. 

Không có đáp lại, nhưng trong đệm chăn nhẹ nhàng rung động làm nàng hiểu được chút cái gì. 

[] 

Liếc mắt nhìn ti quyên bên giường, nàng đem đệm chăn kéo ra, hiện ra sợi tóc hỗn độn che dấu gương mặt tái nhợt, còn có hai má ướt át, đầy nước mắt. 

“Hoàng phi, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải hảo hảo sống sót,” Nàng cầm lấy ti quyên màu trắng, nhẹ nhàng chà lau, một tay vén những sợi tóc hổn loạn trên mặt nàng lên, vén ra sau tai, “Tiểu Thanh giúp người chải tóc lại, được không?” 

Y Y nhắm chặt hai mắt, không có tức giận, cắn chặt môi dưới hơi hơi lơi lỏng, không biết có nghe được lời nàng nói hay không. 

Mỉm cười, từ bàn trang điểm lấy ra một chiếc lược, nhẹ nhàng chải lên tóc mai, vuốt dọc xuống, động tác cẩn thận lại nhẹ nhàng, sợ làm đau nàng. 

Đợi chải tóc xong, lại đi lấy ít nước, đem ti quyên sạch sẽ thấm ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng. 

“Đã lâu không có hầu hạ hoàng phi , cũng không biết hoàng phi còn thích Tiểu Thanh chăm sóc không? Nếu có chỗ nào không khỏe, người hãy nói cho Tiểu Thanh biết đi?” 

đôi mắt màu bạc không có tiêu cự nhìn chăm chú nàng, lại thấy nến sắp dùng hết, vốn định đi qua thay mới, lại bị một bàn tay non mềm bắt lấy. 

Kinh ngạc thùy hạ mi mắt, nhìn hoàng phi không biết khi nào mở ra hai mắt, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. 

“Tiểu Thanh……” Y Y thấp nam nói xong, giống như ở nhớ kỹ của nàng tên, lại giống như ở kêu gọi nàng,“Tiểu Thanh, tiểu lục đâu?” 

“Tiểu lục còn tại phủ Vương gia, Tiểu Thanh phái người đi lấy cho người.” 

“Không cần.” Nàng lắc lắc đầu, muốn ngồi dậy,“Hiện tại đã quá muộn, tiểu lục cũng thích ngủ buổi tối, ngày mai mới phái người đi qua lấy, đừng quấy nhiễu nó.” 

Tiểu Thanh vội vàng đỡ bả vai của nàng, giúp nàng ngồi dậy, rồi đem một cái gối đầu đặt ở sau lưng của nàng. 

“Hảo, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ phái người đi qua lấy.” Nàng có chút khó xử,“Nhưng mà, hoàng phi, về sau người thật sự không muốn nhìn thấy Hoàng Thượng nữa sao? Mấy ngày nay, hoàng thượng cả ngày cứ trầm mặc không nói, ai đều nhìn ra được người thực tịch mịch.” 

Y Y ngẩn ra, nàng không rõ, Tiểu Thanh bình thường rất ít nói chuyện vì sao phải nói giúp Khâu Trạch, lập tức, trong lòng cũng sáng tỏ, đối thoại vừa rồi hẳn nàng cũng nghe được một ít. 

“Ngươi hiện tại lại giúp hắn nói chuyện, như thế nào, đối với chủ tử của ngươi, ngươi không phải càng nên giúp hắn nói cái gì đó sao?” lời nói hơi châm chọc, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của nàng lại không có ý cười nhạo nào. 

Tiểu Thanh xoay người bưng lên một chén cháo, nhẹ nhàng thổi, múc một muỗng đưa đến bên miệng của nàng. 

“Chủ tử phân phó qua, không có phân phó của chủ tử, nô tỳ không được nói nhiều, hơn nữa, hoàng phi dường như cũng không muốn biết.” Rốt cuộc, mấy người bọn họ có liên hệ như thế nào, vì sao lúc đi ra, người người trên mặt đều là thần sắc đau đớn? Nàng muốn biết, nhưng thân làm nô tỳ, tất nhiên là hiểu được, mình không có cái quyền đó. 

“Tốt lắm, Tiểu Thanh, ba người bọn họ, vô luận là ai, ta cũng không gặp, cho nên, chuyện nào có liên quan đến bọn họ, ta lại càng không muốn nghe.” húp một ngụm cháo, nàng thoáng kích động lên. 

“Dạ, nô tỳ về sau sẽ không nhắc lại,” đôi mắt màu bạc bất đắc dĩ ngước nhìn gương mặt của nàng,“Hoàng phi, người cùng trước kia không giống nhau.” 

Không giống nhau? Y Y hít sâu một hơi, bên môi nổi lên một nụ cười khổ, ai có thể còn giống như trước, sau khi đã nhớ lại đớn đau ở kiếp trước….