Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương Phiên ngoại 11-12

 

PHIÊN NGOẠI 11: PHỤ THÂN KHÔNG DỄ LÀM [ nhất ] 

“Nha, ngươi tốn hơi thừa lời sao? Phù Vân Khâu Trạch, đau, còn cắn nữa ta sẽ không khách khí !” Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng đột nhiên hóa thành dữ tợn, hai tay chống hai má hắn, dùng sức nhéo! 

“Đem con trả lại cho ta!” 

Đều lúc này rồi, nàng còn nghĩ con? Hắn đắc ý cười, nhìn phía trên đẫy đà bị mình cắn ra dấu răng, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đụng chạm, ấn kí xinh đẹp, hồng hồng, nho nhỏ như một con bướm, tựa như chứng minh hết thảy cũng không phải là mộng, mỗi lần làm cho hắn khó có thể tự kềm chế mơ tưởng! 

“Ta thích nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ của nàng, chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm nhận được nàng thực sự đang tồn tại, đang ở bên cạnh ta!” 

Đôi mắt màu tím ôn nhu, hắn dùng cánh môi lạnh lạnh nhẹ nhàng âu yếm, mũi thở trong lúc đó, tràn ngập hương thơm ngọt ngào như hoa lê, một loại hương vị độc đáo chỉ thuộc vể một mình nàng! 

Nàng sửng sốt, nháy mắt lại nhu hòa xuống dưới, vươn ngọc thủ, ở trên mặt hắn vuốt ve qua lại, sáu năm, thời gian giống như chưa bao giờ dừng lại ở trên người hắn, ngược lại làm cho hắn càng có thêm mị lực của nam tử, cách xa sáu năm, lần đầu tiên gặp lại, nàng giống như quên cả hô hấp, quên mất, hắn là phu quân của nàng, hơn nữa, đúng là bất khả tư nghị biểu lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, không muốn hắn bày ra vẻ mặt “yêu nghiệt” trước mặt mọi người. 

“Vì sao ngươi không có già, còn ta lại già đi? Tuy rằng ta hơn tuổi hơn ngươi, nhưng chênh lệch như vậy cũng là quá lớn, Phù Vân Khâu Trạch, ngươi ở trong cung nhất định mỗi ngày rượu ngon món ngon, sơn trân hải vị, bằng không, sao có thể bảo dưỡng tốt như vậy.” Than thở , nàng lại dùng sức nhéo nhéo. 

Già đi? Hắn từ từ tới gần nàng, mũi chạm mũi, có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hai người hòa quyện vào nhau, phất động vào mặt đối phương, giống như lốc xoáy xoay tròn, triền miên mà dây dưa. 

Ánh mắt tinh tế đánh giá da thịt của nàng, ngoại trừ không trắng noãn như trước kia, nhưng màu da bánh mật ngược lại thích hợp với cá tính hoạt bát của nàng, mắt hạnh như trước, sáng ngời hữu thần, nhu tình vạn loại. 

“Sơn trân hải vị cũng không bằng mỗi ngày được cùng nàng ăn cháo trắng, mới hai mươi sáu đã cho là già? Kia về sau sao có thể sinh cho ta thêm nhiều hoàng tử, công chúa? Thái hoàng Thái Hậu trước kia còn nói, ta chỉ có mình nàng là hoàng phi, nói như thế nào, cũng không thể thiếu sáu cái.” Vươn một tay, ve vuốt gương mặt kiều nhỏ, khuôn mặt như ngọc tràn đầy ý cười. 

Lúc ấy mình còn trầm mặc không nói, cho rằng sáu đứa thì nhiều lắm, nhưng mà hiện tại, xem ra, cũng chỉ có nhiều một chút, nàng mới không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, đương nhiên, này đó đều là hiện tại mới ý thức được , cho dù sẽ có càng nhiều hoàng tử đến cướp lấy yêu thương của nàng, nhưng mà chỉ có như thế, hắn mới yên tâm. 

Mới sáu năm không thấy, hắn sao lại trở nên ba hoa như vậy? 

“Sáu cái? Phù Vân Khâu Trạch, ngươi thật khéo nói đùa, sinh một tiểu quỷ kia liền đau đến muốn chết, không cần, ta không sinh , hơn nữa, ai nói cho phép ngươi ôm ta, trở về chỗ của ngươi ngay, không được ôm nữa.” Bàn tay đang vuốt ve mặt đột nhiên biến thành chống đẩy, nàng cố ý đẩy mình cách xa hắn, ý thức nóng vội muốn thoát khỏi hắn, ngược lại không chú ý mình đã muốn chuyển qua mép giường. 

A! Nàng nới rộng cái miệng nhỏ, nghĩ đến chính mình sẽ như vậy ngã xuống, một đôi bàn tay to cũng là hợp thời ôm lấy thắt lưng, cổ tay vung, thoải mái mà đem nàng nhét vào trong lòng. 

“Không ôm không được, xem ra, nàng cũng muốn ta ôm nàng, chính là khẩu thị tâm phi mà thôi, không phải sao?” Hắn đắc ý nhìn vẻ mặt ửng hồng của nàng, nếu nàng không vội vàng đẩy người ra, mình cũng không thể thuận lợi nhanh chóng ôm lấy nàng. 

Cái gì “khẩu thị tâm phi”, chính mình là còn thật sự ,“Hưu” một chút nàng liền lùi về rảnh tay, dùng chân đá hắn, tên chết tiệt này, đều khi nào thì sẽ không cùng chính mình tranh cãi, hôm nay cùng hắn chơi trốn miêu miêu cả một ngày, hắn không mệt, nhưng nàng thì mệt muốn chết rồi! 

“Yêu, dùng xong rồi liền đâu? Y Y, trẫm cũng không nhớ rõ nàng có thói quen xấu như vậy nha!” Ôm chân, hắn trưng ra vẻ mặt vô tội, tiếng nói nhẹ nhàng khoan khoái nháy mắt trở nên trầm thấp, giống như cố ý làm cho người bên ngoài nghe được, còn dài cổ kêu to. 

Hắn, hắn nói vậy là có ý gì! Mặt đỏ tim đập, ác, nàng thật sự là tức chết mà! 

“Phốc xích!” 

Quả thực, nàng rõ ràng nghe được, từ ngoài cửa, ngoài tường, phía trên mái hiên đều vang lên tiếng cười, mặt đỏ lan dần xuống cả cổ, Y Y nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái. 

“Cái này, ngươi vừa lòng chưa?” Thật là hận không thể bóp chết hắn! 

“Cái gì vừa lòng hay không hài lòng?” Hắn làm vẻ mặt nghi hoặc hỏi, thuận đường đem nàng ôm chặt vào lòng,“Mặc kệ vừa lòng hay không hài lòng, đây đều là sự thật, nếu nàng cảm thấy ta nói không đúng, vậy nàng nói đi.” 

“Ta nói…… Ngươi chính là một tên sắc lang!” Bất đắc dĩ nhìn bàn tay không yên phận của hắn đang không ngừng xoa nắn trên bộ vị mềm mại, mẫn cảm của mình, nàng từ chối vài cái, lại suy sụp buông tha cho, bởi vì sức lực của mình cùng hắn căn bản không thể chống lại. 

Sắc lang…… Nếu nam tử giống như hắn mà còn bị gọi là sắc lang, chỉ sợ thế gian này, vốn không có nam tử không sắc . 

Hắn cúi đầu, thối cắn vành tai phấn nộn mà mẫn cảm, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi ve vuốt, vẽ một vòng, thẳng đến khi cảm nhận được nàng thẹn thùng vòng thân, mới một đường đi xuống hôn môi, từ cổ, ôn nhu kéo dài đến xương quai xanh, dần dần đi xuống, lướt qua bộ ngực đẫy đà, như chuồn chuồn lướt nước, lại qua cái bụng bằng phẳng, đến khi sắp đến nơi cấm địa thì…… 

“Nương, nương.” Cửa truyền đến tiếng gõ cửa cùng thanh âm kêu gọi. 

“Là Tiểu Ngư Nhi, con tỉnh rồi, đều tại ngươi, chỉ cần rời khỏi ta, nó sẽ không quen.” Khắc chế cảm giác rục rịch, nao nao trong lòng, lấy tay đẩy mặt hắn ra, muốn bò xuống giường.

Vì con, nàng dám đẩy mình ra? Phù Vân Khâu Trạch vẻ mặt bất khả tư nghị, chân sau cau chặt, đem thân thể mềm mại vừa nhảy xuống giường kéo về giường. 

“Con quan trọng hay là ta trọng yếu? Cách xa sáu năm, chẳng lẽ một khắc cũng không nguyện ý chiều theo ta?” Tràn đầy không cam lòng, dùng sức khỏa nhập nàng vào trong lòng, một tay chế trụ cằm nàng, hôn lên cánh môi mềm như trừng phạt,“Cho ta, ta muốn nàng, ngay lập tức!” 

Kinh ngạc cảm thụ bàn tay to như mang theo lửa nóng đang ở trên người mình dao động, ngọc thủ muốn bắt lấy, ngược lại bị phản chế, theo bàn tay to ở trên người hắn sờ soạng, cảm nhận cơ ngực rắn chắn của hắn đang run động, cảm giác thật thoải mái! 

Không ngờ, thể trạng hắn lại trở nên to lớn như thế, không giống bộ dáng thư sinh trước kia, làm cho người ta có cảm giác muốn phạm tội. 

Phi phi phi! Y Y ngươi là đại sắc nữ, không phải chỉ là một nam nhân thôi sao, ý nghĩ kỳ quái có ích lợi gì, còn không bằng trực tiếp ăn vào bụng, mắt thèm không bằng đỡ thèm! 

Phù Vân Khâu Trạch vừa lòng nhìn nữ nhân trong lòng từ chống cự biến thành tham lam sờ soạng, đang muốn nhắm mắt lại hưởng thụ ôn nhu hết sức, không nghĩ tới, cửa sổ đúng lúc “Cách” một tiếng từ ngoài mở ra, lộ ra một khuôn mặt phấn nộn. 

“Phụ thân, người cùng nương đang làm gì?” 

Chết tiệt! Phù Vân Khâu Trạch căm giận bất bình, cắn chặt răng, nhìn gương mặt “ngây thơ vô (số) tội’ của con trai 

Từ lúc nhìn thấy con trai đến giờ, hắn cho rằng, đây là chuyện đáng mừng nhất, không ngờ, Tiểu Ngư Nhi lại đeo mẹ như vậy. 

“Phụ thân, người cùng nương ở làm gì?” ló đầu vào, Tiểu Ngư Nhi mê mang hỏi. 

Lại tới nữa, lại là vấn đề này, chỉ cần mình thừa dịp con rời đi tới gần Y Y, không đến nửa khắc con lại quay về, hơn nữa mỗi lần đều là vấn đề này. 

“Đương nhiên là đang thân thiết,” Hắn nghiêm trang đáp, mấy lần trước đều bị Y Y nói năng hàm hồ, qua loa cho xong, lần này, tuyệt đối phải nói rõ: 

“Này để cho thấy cha mẹ tình cảm rất tốt, cho nên mới có hành động như vậy, nếu Tiểu Ngư Nhi thích cha mẹ, sẽ làm như không nhìn thấy, sau đó chạy sang một bên.” Đúng vậy, tiểu hài tử đều hẳn là như vậy mới đúng, hắn cười khanh khách, nhéo nhéo má con. 

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì nha! Y Y dở khóc dở cười, chôn mặt trong ngực Khâu Trạch, đối với một tiểu hài tử, những lời này sao có thể nói ra miệng. 

“Đừng nghe hắn.” 

Nói xong, đem dược liệu cầm trong tay đặt xuống, thoáng nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của mấy người giúp việc, còn không phải vì lời nói ái muội kia sao, nàng bất đắc dĩ cúi đầu, vờ như không nghe, nhìn không thấy. 

“Cho nên hãy nghe nhị cha nuôi, Tiểu Ngư Nhi, lại đây.” Hồng bào vung, một thân ảnh khác thong thả bước ra, nét mặt tươi cười như hoa, tựa hồ rất là vừa lòng, sóng to gió lớn đêm qua bị con nuôi cấp bình ổn , Phù Vân Khâu Trạch, ngươi ăn cũng sẽ mắc nghẹn , Mẫn Hách tà ác nghĩ. 

“Nhị cha nuôi, ngày hôm qua người ôm Tiểu Ngư Nhi, bằng không Tiểu Ngư Nhi cũng không thể trèo tới cửa sổ , cùng phụ thân còn có nương cùng nhau ngủ có cảm giác thật tốt, về sau, mỗi ngày Tiểu Ngư Nhi đều phải cùng cha mẹ cùng nhau ngủ.” Vui tươi hớn hở vọt đi qua, Tiểu Ngư Nhi căn bản không chú ý tới người nào đó đứng phía sau, bởi vì một câu cuối cùng của hắn, mặt đã đen một nửa. 

“Khụ……” Y Y mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, rõ ràng cảm giác được ánh mắt không có hảo ý của Mẫn Hách đang ở quét trên người mình, hơi xoay người, làm như không chú ý. 

Mà Phù Vân Khâu Trạch rốt cục hiểu được, vì sao Tiểu Ngư Nhi có thể trèo cửa sổ vào, rõ ràng cửa sổ cao hơn con rất nhiều, con trai có thể trèo cửa sổ mà vào, thị vệ canh gác bên ngoài lại không thể lên tiếng, suy đi nghĩ lại, nếu không có hắn đứng giữa làm khó dễ, sao có thể làm được! 

Hắn cứng ngắc giơ lên khóe miệng, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Mẫn Hách, cho dù trong lòng vô cùng khó chịu, cũng chỉ có thể cười khổ mà chống đỡ, ai bảo đối phương trong miệng con là “Nhị cha nuôi”. 

“Tiểu Ngư Nhi hiện tại mới biết được phụ thân là ai, nói vậy nhất định thật cao hứng, về sau có cái gì không hiểu, đều có thể hỏi cha con nha, hơn nữa, thân là hoàng tử, về sau quản chế thiên hạ, cần phải học nhiều hơn chơi, bằng không, sau này làm sao kế thừa ngôi vị hoàng đế?” Mẫn Hách vuốt đầu Tiểu Ngư Nhi, lời nói thấm thía, nhưng mà lại nhiều thêm một tia nghiền ngẫm . 

Học nhiều hơn chơi? Tiểu Ngư Nhi nhăn cái mày nho nhỏ, kinh ngạc nhìn phía phụ thân. 

“Phụ thân, Tiểu Ngư Nhi không thích học tập, có thể không học được không a? Tiểu Ngư Nhi thích nghe chuyện xưa, bình thường chỉ cần nghe một lần sẽ nhớ, phụ thân, người kể chuyện xưa cho Tiểu Ngư Nhi nghe, không học tập được không? Hơn nữa, kế thừa ngôi vị hoàng đế là cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này mỗi ngày đều phải học, đầu đã váng, mắt muốn hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhíu thành hình dạng một tiểu lười biếng đáng yêu. 

Phù Vân Khâu Trạch nhất thời bị nghẹn, không nói gì nhìn về phía Y Y, nàng dạy con thế nào vậy, không chỉ không học bài, còn thích nơi nơi gây sự, mất đi chính mình, cả ngày đi theo nàng thu thập tàn cục, còn bị người khác chỉ vào mũi nói thành tiểu người hầu, rõ ràng, nàng mới là người nơi nơi gây chuyện thị phi. 

“Mẫn Hách yêu nam, ngươi cùng tiểu hài tử nói nhiều như vậy làm cái gì!” Y Y bị Khâu Trạch nhìn đến toàn thân không tự nhiên, chỉ phải đỏ mặt quay đầu, đi khiển trách Mẫn Hách. 

Ánh mắt kia rõ ràng đem mình nhìn đến xuyên thấu, hừ, có bản lĩnh, người làm phụ thân như hắn sáu năm trước sao không xuất hiện, bằng không con cũng sẽ không học theo mình . 

“Dù sao hắn sớm muộn gì đều phải biết, sao không rõ ràng một chút, cho con biết trên vai mình còn có trách nhiệm nặng nề thế nào, mà sau này, đừng nói thân là hoàng tử, dù chỉ là thảo dân bình thường, những đứa trẻ đồng trang lứa so với hắn còn tốt hơn.” Tế mắt nhất loan, Mẫn Hách thật ra ăn ngay nói thật. 

“……” Nàng chỉ có thể âm thầm thở dài, con trai tư chất thông minh, chính là không muốn học tập, dù mình có dùng biện pháp gì, bất quá, Khâu Trạch đã đến đây, vậy cứ đem con giao cho hắn quản là được , dù sao mình quản cũng không tốt, nghĩ vậy, mắt hạnh quay tròn, bất tri bất giác triển lộ ý cười. 

Hoàn toàn không biết nàng suy nghĩ cái gì, Phù Vân Khâu Trạch buồn rầu dùng giấy phiến chống đỡ cái trán, tự hỏi một lát, gương mặt tuấn mỹ đột nhiên giơ lên một nụ cười đắc ý. 

“Có thể, Tiểu Ngư Nhi, nhưng mà, con cũng phải đáp ứng phụ thân một điều kiện.” 

“Cái gì?” Vừa nghe đến có thể không cần học tập, Tiểu Ngư Nhi đang mặt nhăn mày nhíu sắc mặt đột nhiên nở rộ như đóa hoa, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được giơ lên, nụ cười này, giống Khâu Trạch y như đúc. 

Nghe được hắn đáp ứng Tiểu Ngư Nhi không cần học tập, đừng nói là Y Y vẻ mặt không đồng ý, ngay cả Mẫn Hách, cũng thập phần kinh ngạc, hai người cũng không hiểu được dụng ý trong câu nói của hắn, nhưng nhìn bộ dáng xảo quyệt của hắn, đủ có thể đoán rằng ra, không học tập, sao có khả năng? 

“Về sau, con phải ngủ một mình, không được quấn quít lấy nương cùng ta.” Khâu Trạch tà ác cười, lạnh lùng xem xét gương mặt đã hiểu rõ của Mẫn Hách, hừ, muốn cho con chiếm lấy thời gian của mình cùng Y Y một chỗ, vọng tưởng! 

“Này……” Tiểu Ngư Nhi gãi gãi đầu, nhưng nghĩ đến có thể không cần học tập, liền gật đầu đồng ý ,“Ân, phụ thân, Tiểu Ngư Nhi đáp ứng người.” 

Không phải chứ? Như vậy cũng được…… Y Y kinh ngạc, tiến lên đem Tiểu Ngư Nhi thu đến trước mặt, hung hăng nhéo lỗ tai non nớt của hắn. 

“Cha con đáp ứng con, nhưng nương còn chưa đáp ứng!” 

“Cha, cứu mạng, cứu mạng!” Tiểu Ngư Nhi tội nghiệp muốn lấy tay bảo vệ lỗ tai, nhưng bị nhéo thật chặt, hắn không thể bảo vệ, tay nhỏ bé chỉ có thể ở trên tay nương lạp xả, mắt to ngập nước xem xét hướng phụ thân. 

Khâu Trạch nhịn cười, nhưng chỉ khẽ nhếch khóe môi, tiết lộ ý tưởng của hắn, nhìn thấy Y Y nghiến răng nghiến lợi, cười cái gì mà cười! Giáo huấn con, ngươi cũng có trách nhiệm! 

“Sao rồi, lại nháo loạn?” Đột nhiên, một thân ảnh trắng muốt, toàn thân bạch y màu lê hoa, một nam tử như thần tiên từ trên trời hạ phàm, vân đạm phong kinh, mang theo hơi thở ôn nhu, ý cười trong trẻo, vẻ mặt nhu hòa nhìn xuống cảnh tượng bên trong sân. 

Là hắn! Khâu Trạch nheo mắt, trong lòng cười lạnh, giỏi cho ngươi, Lạc Dật, chờ chính là ngươi! 

 

PHIÊN NGOẠI 12: LÀM PHỤ HOÀNG THẬT KHÔNG DỄ (Nhị) 

Lạc Dật quay về rồi ! Y Y bước nhanh tới , nhíu đôi lông mày lại rồi tự động đỡ cái sọt trên vai hắn xuống, nhìn bên trong đựng đầy ắp dược thảo quý hiếm. 

“Đại cha nuôi!” Tiểu Ngư nhi thấy mẫu thân không nhéo mình nữa liền nhảy vào lòng Lạc Dật, thân thiết ôm cổ hôn chụt một cái lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. 

“Chậc, Chậc, chậc, nhìn đi kìa, nhi tử nhà ngươi vô cùng thân thiết với đại cha nuôi a ” Mẫn Hách trêu tức Phù Vân Khâu Trạch, thích thú nhìn gương mặt đang bừng bừng nổi giận của hắn. 

Phù Vân Khâu Trạch nhếch môi, đôi mắt màu tím thoáng tản ra tia sáng ý vị , hắn cười lạnh. 

“Đúng vậy, nhưng dù sao thì nó cũng là nhi tử của ta, còn ngươi cùng lắm chỉ có thể làm nhị cha nuôi , muốn cười nhạo ta ư , ngươi xem lại bản thân mình đi đã nhé.” Hắn vung tay áo, ngoảnh mặt nhìn sang nhi tử bảo bối,ánh mắt đột nhiên nhu hòa như nước không có tý liên quan nào tới cái nhìn mỉa mai lạnh lùng vừa rồi,đúng là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. 

Nói gì thì nói , bây giờ phải tạo ấn tượng tốt cho tiểu Ngư nhi cái đã, nếu không, muốn dụ dỗ nó quay về hoàng cung sống e là rất khó. 

Mẫn Hách tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nheo mắt cười giễu một tiếng, cố gắng đè nén lửa giận đang dâng lên trong lòng, hừ, dù sao để hắn xa Y Y 6 năm trời cũng đủ rồi, có làm nhị cha nuôi thì hắn vẫn là người ở bên cạnh tiểu Ngư Nhi nhiều hơn! 

Tại sao cứ chạm mặt nhau là bọn họ lại gây gổ thế nhỉ? Y Y bất đắc dĩ lắc đầu,nàng không thèm quan tâm tới bọn họ, ôm cái sọt đi đưa cho hiệu thuốc bắc. 

“Đại cha nuôi, nương nói nửa tháng sau cha nuôi mới về cơ, tiểu Ngư nhi nhớ cha nuôi muốn chết luôn ý.” Tiểu tử đáng yêu chu mỏ làm nũng, vô cùng ngọt ngào vuốt mông lão cha nuôi đáng kính. 

“Ta cũng nhớ tiểu Ngư nhi lắm này, vì thế mới vội vàng trở về đây đấy chứ, cái trống lắc này cha nuôi mua tặng con , cầm lấy đi chơi đi.” Liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh như tảng băng ngàn năm của Phù Vân Khâu Trạch, Lạc Dật âm thầm toát mồ hôi hột,phải nhanh chóng đuổi con cá bé nhỏ này ra ngoài mới được.Lạc Dật nghĩ thầm : trước đây dùng lệnh bài của tiên đế để ngăn cản Phù Vân Khâu Trạch đến tìm Y Y , chắc chắn hắn đã ôm hận với mình, giờ lại nhìn thấy cảnh nhi tử bảo bối quấn quýt bên mình , trời ạ , hắn không muốn giết mình mới là chuyện lạ nha. 

Ho nhẹ một tiếng, Lạc Dật ngồi xuống ghế , rót chén trà uống mấy ngụm cho đỡ khát, hoàn toàn làm như không nhìn thấy những ai đang có mặt ở đấy. 

Hừ, hắn dám giả vờ không thấy mình ư? Khâu Trạch thù càng thêm thù, nhấc tay cướp tách trà trên tay Lạc Dật đặt mạnh xuống bàn. 

Há há, vở kịch hay bắt đầu diễn rồi, đêm qua hắn còn nghĩ Lạc Dật đoán được Khâu Trạch tới nên đã chuồn đi rồi, không ngờ hôm nay Lạc Dật vẫn quay lại , là hắn đoán sai ư? Thôi thôi không sao hết , dù sao thì hiện tại mới quan trọng và hiện tại là hai người bọn họ sắp gây gổ với nhau . 

Mẫn Hách tý tách ăn hạt dưa , đang định cười trộm liền bị hai người kia trừng mắt nhìn ,hắn đành xấu hổ cúi đầu nhịn cười. 

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai ngọc thụ lâm phong như thế này à ? Y Y đã từng nói, nếu như nàng xuyên đến triều đại khác thì diện mạo của nàng với Lạc Dật được xếp vào hạng mục khá dễ nhìn, nghe cũng biết nàng đang tự khen mình thôi. Đương nhiên, nàng cũng tự động bỏ bớt cái người nào đó không cho thổi phồng. 

“Khụ, hoàng thượng sáu năm không gặp, người có khỏe không? ” Hắn không còn cách nào khác , cái tên thối tha kia đang cắm gằm mặt ăn hạt dưa rồi , dù sao thì người quắp Y Y chạy trốn 6 năm cũng là Lạc Dật hắn nha. 

“Khỏe hay không , với tài tiên đoán như thần của ngươi chắc chắn phải biết rõ ràng chứ? Hôm nay ta đến đây làm gì có lẽ ngươi cũng đoán ra được nhỉ,sao nào ,ngươi không chạy nữa ư? À , phải nói là không mang Y Y và tiểu Ngư nhi đi trốn nữa hả? Nhanh hơn một chút là trẫm đã không thể tìm thấy các ngươi rồi! ” Tách trà trong tay Phù Vân Khâu Trạch bị nắm quá chặt bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt. 

Lạc Dật nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào cái tách trà làm nó biến mất trong không gian , chỉ để lai một nhúm bột trắng trên mặt bàn. 

Xem ra, hắn không ra tay với mình đã là cực lực kiềm chế rồi. Lạc Dật đảo mắt liếc nhìn hai nắm đấm run bần bật của Phù Vân Khâu Trạch , trên gương mặt của vị hoàng đế trẻ tuổi lúc này nổi đầy gân xanh . 

“Đó là lệnh bài thái hoàng thái hậu ban cho ta, hoàng thượng nếu bất mãn thì đừng nghe lệnh là được , ta đâu có ép buộc ngươi a .” Cho nên, nói tóm lại mọi chuyện ân oán không liên quan gì đến Lạc Dật hắn. 

“Lạc Dật, ngươi biết rõ trẫm không thể chống lại mệnh lệnh của hoàng thái hậu, hơn nữa,… hơn nữa nếu không phải do ngươi bảo vệ Lạc Tang quốc, chỉ sợ giang sơn đã đổi chủ rồi ” Nói đến đây,Phù Vân Khâu Trạch không quên liếc nhìn người nào đó đang chột dạ cắm cúi ăn hạt dưa “Nhưng ngươi cũng nên thông cảm cho ta, ta vô cùng lo lắng Y Y sẽ gặp điều gì bất trắc ở bên ngoài, dù sao thì ở đây không thể so với trong cung được, bằng không, ta đâu liều mạng thống trị giang sơn để cho con dân no ấm, cuộc sống đầy đủ, chí ít thì cũng giúp nàng có một cuộc sống yên bình ở dân gian.” Nắm tay của hắn chậm rãi thả lỏng, hắn không chú ý tới có một bóng dáng nhỏ bé đứng trốn trong góc nghe lén giờ phút này hoàn toàn đờ đẫn. 

Đúng thế, hắn không phân biệt ngày đêm , điên cuồng lao vào giải quyết chính sự , tất cả chỉ vì nàng , vậy mà đau khổ chua xót trong sáu năm qua chỉ có mình hắn nếm . 

“Nếu không thông cảm với hoàng thượng thì e rằng hôm nay ta đã dẫn nàng cao chạy xa bay rồi” Lạc Dật từ từ lên tiếng. 

“Dù thế nào thì ta vẫn chỉ có thể làm ca ca của nàng…” Thấy nàng lăng lăng nhìn mình,sau đó mắt hạnh lại dời đi chăm chú nhìn Phù Vân Khâu Trạch,hắn(là Lạc Dật nhé) bất đắc dĩ lắc đầu, mọi chuyện không thể cưỡng cầu , nhất là chuyện tình cảm,hắn thua rồi! 

Lần đầu tiên trông thấy tia sáng tự tin trong mắt Lạc Dật vụt tắt, Phù Vân Khâu Trạch cúi đầu ngắm nhìn cánh hoa thiên âm phiêu phiêu trên chiếc giày của mình, sáu năm trôi qua, chỉ có nó vẫn giữ nguyên như thuở ban đầu,nó bay xuống vòng đi vòng lại trên không trung rồi hạ cánh êm đềm, còn đối với bọn họ , tất cả những gì xảy ra trong quá khứ hiện tại nhẹ nhàng như đám mây bồng bềnh trôi về phía chân trời kia rồi. 

“Ta tha thứ cho ngươi về chuyện dùng lệnh bài chia cắt ta và Y Y tận sáu năm , tuy nhiên … ” Nói xong, hắn chỉ vào cái người đang cắn hạt dưa ” Tại sao hắn lại âm thầm phái binh ngăn trở ta? “ 

“Khụ khụ, ” Người nào đó lập tức bị sặc hạt dưa, cuống quít uống một ngụm nước cho xuôi cổ họng rồi gượng cười “Nàng suýt trở thành vương phi của ta, tặng cho ngươi mà ta vui vẻ chịu để yên á? Nếu không làm thế , ta đây sao có thể chiêm ngưỡng được tình cảm mãnh liệt của ngươi a? Dù sao thì bây giờ ta cũng yên tâm giao Y Y cho ngươi mà.” Dứt lời, hắn chỉ tay vào góc nơi Y Y đứng, đành phải lôi nàng ra làm bia đỡ đạn , tha thứ cho ta nhé? 

Y Y… tại sao nàng khóc? Khâu Trạch khó hiểu, nhìn nàng lao tới đánh hắn và Mẫn Hách mỗi người một cái , vô cùng công bằng. _ 

“Hai người các ngươi là đồ bại hoại, hại ta cứ nghĩ rằng sáu năm sau hắn mới muốn tìm ta! Bại hoại! “ 

“Này này, tại sao chỉ đánh ta, Lạc Dật cũng có phần đấy nhé , ái ái…” 

Phù Vân Khâu Trạch trừng mắt ,thì ra nàng không biết gì cả nên mới chạy trốn hắn liên miên như vậy… Tầm mắt hắn dao động, quay đầu nhìn Lạc Dật liền thấy người này đang bưng một tách trà khác uống ngon lành tựa như hắn không liên quan tới bất cứ chuyện gì đang diễn ra ở chung quanh.