Bức thư bị lãng quên - Chương 05 - Phần 1

Chương 5. Phản khách vi chủ

An Ninh vẫn muốn hỏi Từ Mạc Đình chuyện liên quan đến bức thư đó, nhưng sợ nếu diễn đạt không đúng, cô sẽ bị “game over”.

Trên lý thuyết, cô không nhớ là đã nhận được bức thư đó của anh, nhưng dựa vào trí nhớ luôn mơ hồ của cô thì điều này cũng có thể xảy ra, cho nên xem ra chuyện này cũng hợp với logic: anh đã gửi và cô đã quên, nhưng thông thường cô vẫn trả lời khi nhận được thư của người khác, cho dù thư trả lời chỉ là một câu xin lỗi... Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở chỗ nào.

“Hồn ơi về đi!” Nữ đồng nghiệp mỉm cười vỗ vai người đang ngẩn ra. “An Ninh, thực sự xin lỗi, người của phòng Nghiệp vụ đã đi hết rồi, cho nên tôi không thể không nhờ cô đi với tôi tiếp khách thay sếp tổng, không vấn đề gì chứ? Tôi đã bàn với chủ nhiệm bên cô, ngày mai cho cô nghỉ bù.”

An Ninh cũng không thấy có vấn đề gì, tính ra là cô được lợi mà. Sáu rưỡi, họ đến một nhà hàng nổi tiếng nằm trong khu trung tâm. Ông chủ họ Hạ, người Hồng Kông, bốn mươi tuổi, là người cẩn trọng, bình tĩnh, nói chuyện có lý lẽ lại không kém phần hài hước, ngồi cùng ông lúc đó còn có mấy đối tác bên phía đại lục.

Sau khi nữ đồng nghiệp mời rượu một vòng, An Ninh cũng bồi tiếp không ít đồ uống, mấy nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi đây cũng có thể xem là lịch sự, không hề ép buộc tiểu cô nương của chúng ta phải uống rượu, có vị còn nói đùa với đồng nghiệp nữ của cô: “Giám đốc Sở hiếm khi đưa mấy tiểu cô nương ra, thật biết giữ của đấy. Trước đây Tiểu Trương ở phòng Nghiệp vụ các cô uống rượu rất lợi hại, tôi sợ anh ta rồi.”

Mọi người đều cười, giữa chừng lại có một vị khách được người phục vụ dẫn vào khiến An Ninh trợn mắt há miệng, người cứng đơ. Ông chủ Hạ đứng dậy bắt tay anh ta. Lúc Chu Cẩm Trình ngồi xuống có liếc qua nhìn cô nhưng không nói lời nào.

Anh ta hiển nhiên là quen biết mấy người ở đây, có người còn rót rượu mời anh ta: “Cẩm Trình, ban nãy không phải anh nói đang ở bữa tiệc với Cao lão tiên sinh sao?”

Chu Cẩm Trình cười, nói: “Cũng đã lâu không gặp các vị rồi, qua đây ngồi một lúc. Sao hả, không hoan nghênh tôi à?”

“Câu này là anh nói đấy nhé, quan lớn của ngành ngoại giao ra mặt, chúng tôi đốt pháo chào đón còn không kịp nữa là.”

Cười rộ một hồi rồi có người hỏi Meo Meo đang tĩnh lặng bên này: “Tiểu cô nương đang thực tập ở Long Thái à? Tôi thấy cô không hơn tuổi con gái tôi là mấy, chắc khoảng hai mươi hả?”

An Ninh không biết đây là khen hay chê nữa, chỉ đáp lại một câu: “Vâng, đang thực tập ạ!”

Sở Kiều đành phải giải thích: “Ông chủ Trần, An Ninh đang học nghiên cứu sinh ở một trường đại học danh tiếng, hiện nay cô ấy đang công tác tại phòng Hóa nghiệm chỗ chúng tôi, năng lực rất khá, ngài đừng xem thường người ta nhé!”

Đối phương cười ha hả: “Không dám, không dám!”, rồi ông ta quay sang khen với ông chủ Hạ: “Nhân tài của Long Thái quả nhiên là kiệt xuất!”

Hạ Thiên Liên cũng không khiêm tốn: “Trung Quốc đại lục là nơi địa linh nhân kiệt.”

Vị quan chức nào đó bên này hỏi Chu Cẩm Trình: “Anh có chút quan hệ nào với người nhà họ Từ không?”

“Cũng có thể coi là có.”

Ông chủ Trần: “Nghe nói thái tử gia nhà họ Từ làm cùng cơ quan với anh?”

Cẩm Trình cười, nói: “Anh ta bước vào đó hoàn toàn dựa vào năng lực. Người trẻ tuổi ngạo mạn quen rồi, ngay cả tôi cậu ta cũng không để mắt tới.”

Ấy, sao lại có cảm giác quen quen. Lúc này di động của An Ninh đổ chuông, bởi vì cô ngồi phía trong, ra ngoài không tiện, mấy người ngồi ngoài lại đang nói chuyện, cô nghĩ nhận điện thoại một lúc chắc không sao: “Xin chào!”

Giọng của đối phương ôn hòa, nhã nhặn: “Em đang ở đâu?”

“Tiệc tiếp khách.”

“Sao lại ở những nơi như vậy?” Hình như anh có chút không hài lòng về việc này, nhưng Từ Mạc Đình trước nay luôn điềm tĩnh, chỉ nói: “Em đừng ăn mấy món nhiều dầu mỡ, ăn chút cơm vào, còn nữa, đừng uống rượu.”

Thế này mà gọi là điềm tĩnh sao? An Ninh suy nghĩ, dường như mỗi lần đi đâu cô đều phải báo cáo tình hình thực tế, thật không công bằng: “Anh đang làm gì?”

Người ở đầu máy bên kia hình như đang mỉm cười: “Anh đang ở bể bơi trong trường cùng với đám Trương Tề. Không có nữ sinh, em yên tâm.”

Em đâu có không yên tâm.

“Khi nào em về?”

“Em về một mình cũng được.” Cô thấy tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn.

Đầu dây bên kia hơi trầm ngâm: “Cũng được.”

Sau khi An Ninh cúp máy liền nghe thấy có người nói: “Tôi đã từng nghe về cậu con trai duy nhất nhà họ Từ này, mới có hai mươi lăm tuổi nhưng xử sự tương đối nghiêm khắc, mạnh mẽ, quyết liệt, tương lai không biết sẽ trở thành nhân vật lợi hại như thế nào.”

Nghiêm khắc? An Ninh nghe không quen tai cũng không sao, tất nhiên, cô sẽ không thừa nhận cô đang liên tưởng đến... Từ Mạc Đình, anh cũng tương đối khiêm nhường, nhã nhặn mà. Lúc này ông chủ Trần ngồi đối diện cảm khái nói một câu: “Tôi vì công việc cũng có tiếp xúc với cậu ta một lần... Cái cậu Từ Mạc Đình này làm việc thật không biết nể mặt ai, châm chước một chút cũng không được, tôi còn nói tôi với ba cậu ta là chỗ quen biết cũ, các vị nói xem cậu ta trả lời như thế nào? Hoan nghênh ngài tới tìm ba tôi ôn chuyện cũ.”

Haizz!

An Ninh sặc nước. Chu Cẩm Trình ngồi bên cạnh tiện tay rót một ly nước đưa cô, còn hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao, không sao!” Chỉ là nhất thời suy nghĩ quá chênh lệch so với thực tế, cô tưởng tượng không nổi.

“Cậu Chu, lần đầu tiên thấy cậu săn sóc con gái đấy.”

Chu Cẩm Trình chỉ cười không nói.

Bữa tiệc kéo dài đến gần tám giờ mới kết thúc, Sở Kiều muốn đưa cô về nhưng cô khéo léo từ chối, nói rằng ở ngã tư có xe bus. Sở Kiều nghĩ ở đây vẫn còn mấy sếp lớn, vì thế cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò cô đi đường cẩn thận. An Ninh vừa đi đến điểm xe bus thì một chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô. Chu Cẩm Trình thò đầu ra: “Tôi đưa em về được chứ?”

An Ninh có chút kinh ngạc, lúc trước không phải anh ta đã nhận lời mấy ông sếp sẽ đi tăng nữa sao: “Không cần đâu.”

“Lên đi, xe phía sau đang đến rồi.”

Quả nhiên phía sau có hai chiếc xe hơi đang đến, đây là đường một chiều, một bên lại đang tu sửa, thật đúng là... Không có sự lựa chọn nào khác, cô đành cắn răng ngồi lên xe: “Cậu... trẻ, vậy làm phiền cậu rồi.”

Anh ta hơi cau mày: “Hay là gọi tên tôi đi, lối xưng hô này nghe có vẻ kỳ cục.”

Chu Cẩm Trình hả? Chả trách anh ta luôn vượt quá bổn phận.

Khi đối phương đưa tay qua, An Ninh bỗng nhiên sợ hãi nhảy dựng lên, cánh tay Cẩm Trình đưa ra lưng chừng thì dừng lại, sau đó anh ta thu tay về, có chút gượng gạo.

“À... Đã lâu không gặp cậu rồi.” An Ninh cẩn thận vuốt vuốt tóc trước trán, cười cười.

Chu Cẩm Trình vẫn chú ý lái xe, rất lâu sau anh ta mới nói: “Tôi xin lỗi.”

An Ninh cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu: “Không cần, tôi cũng đã quên rồi.”

Đúng là An Ninh đã quên Chu Cẩm Trình, dẫu sao cũng đã nhiều năm không gặp rồi.

Năm đó khi ba mẹ ly hôn, cô còn chưa hiểu chuyện, la hét, khóc lóc, anh ta có trách nhiệm đưa cô đi, tóm lại đó là việc xảy ra ngoài ý muốn, cô ngã lăn từ trên xe xuống đất, phải nằm viện hơn hai tháng, haizz, thật là mất mặt.

Suốt dọc đường, hai người đều không nói gì nữa.

Lúc An Ninh về đến phòng, chị họ gọi điện tới nói rằng Hai mươi chín tháng này không thể tới thành phố tìm cô. “Chị bị cảm rồi, mấy ngày trước người của công ty mẹ đến huấn luyện, Meo Meo, vậy là chị không có thời gian phì phèo điếu thuốc, không thể vừa ngậm thuốc vừa lắc lư được!”

“Chị, em đau đầu, em muốn đi ngủ.”

“Sao lại đau đầu? Được rồi, được rồi, mau mau đi ngủ đi, nếu đau quá thì nhớ uống thuốc giảm đau đấy.”

An Ninh ngủ đến trưa hôm sau mới dậy, cũng may hôm nay được nghỉ bù. Mở điện thoại đã thấy có rất nhiều tin nhắn đến, trong đó có một tin là: “Phòng thí nghiệm dưới tầng hầm khu phòng họp số một có thể dùng, có vấn đề gì thì đến tìm anh.”

Mao Mao ngồi bên cạnh nhìn bạn Meo, lắc đầu: “Không ổn, không ổn, tiểu cô nương không thể suốt ngày nhìn Blackberry cười như mùa xuân phơi phới thế này được, đến đây, đọc truyện ngôn tình với A Mao tôi đi.”

An Ninh: “...”

Từ Mạc Đình rất ít khi ở ký túc xá, một là do nhà anh ở gần nơi làm việc hơn, hai là ở trường cũng không có chuyện gì quan trọng, tất nhiên điểm thứ hai là của trước đây, còn hiện nay, do việc riêng tới tấp nên việc “về trường” đã thành lệ thường. Hôm nay vừa đến đã bị mấy huynh đệ nhàn rỗi mời đi nhà hàng dùng bữa tối, đúng lúc anh đang đói bụng.

Lão tam vừa ngồi xuống đã huých huých Từ lão đại: “Mạc Đình, miss khoa Ngoại ngữ cách chúng ta hơn mười mét đang nuốt chửng bóng dáng anh kìa.”

Trương Tề “phì” một tiếng, phun cả trà trong miệng: “Cậu có thể không nói những chuyện như thế này khi tôi đang uống nước không?!” Nhân tiện nhìn qua ánh mắt của đối phương, anh lắc đầu: “Ánh mắt này thật đúng là... Cậu nói với cô ta, lão đại chúng ta là hoa đã có chủ, bảo cô ta hãy tự trọng một chút.”

Lão tam cảm thán: “Đáng tiếc cho một mỹ nhân như vậy, sao lại không nhìn tôi cơ chứ, nếu nhìn tôi sẽ lập tức hoàn lương!”

“Ha, rõ ràng chị dâu còn xinh hơn cô ta.”

Từ Mạc Đình rất muốn nói một câu để khen “bà xã” mình, nhưng lại không phát biểu gì, có một vài điều mình anh hiểu là đủ rồi.

Trương Tề cười, nói với anh: “Từ sau khi cậu xuất đầu lộ diện tại cuộc thi gì gì đó, có thể nói là nổi như cồn, những việc phiền hà này cũng kéo đến theo, nên nói là hạnh phúc hay bất hạnh đây?”

Từ Mạc Đình chỉ khẽ nhếch khóe miệng: “Có người áy náy là được rồi.”

Lúc này, người nào đó vừa từ ký túc xá đi ra, hắt hơi liền hai cái.

Mao Mao cười, nói: “Meo Meo, có người nhớ bà.”

An Ninh: “Bà nhớ tôi à?”

Tường Vi “xì” một tiếng: “Bà ấy mà nhớ cũng chỉ là nhớ giai thôi.”

Mao Mao: “Tri kỷ chính là được tôi luyện như vậy.”

“...”

Ba người vừa ra khỏi ký túc xá thì có hai du học sinh ngoại quốc tới hỏi đường. Mao Mao đảo giò đến bên cạnh hai người, nhiệt tình chỉ dẫn: “Go this way, then, go that way!” Năm phút sau, hai người đó mặt mày méo mó, để tránh mỗi lúc càng có nhiều người dừng lại xem, Tường Vi liền bước tới nói hai câu, kéo A Mao đi. Mao Mao phụng phịu: “Bọn họ sắp hiểu rồi, bà nói xen vào làm gì.”

Bước vào quán ăn, Tường Vi không nhẫn nại được nữa, nói: “Đó không phải là hai người con trai sao hả?”

“Đúng rồi! Hai giai, đẹp trai, hơn nữa còn là hàng ngoại!”

Tường Vi “hừ” một tiếng: “Thế mà cũng gọi là đẹp trai sao? Meo Meo, bà nói xem đẹp trai hay không?”

Người đang mải suy nghĩ gì đó không buồn để tâm, đáp: “Ừ, đẹp.”

Mao Mao ngửa mặt cười ha ha.

“Chị dâu!” Bên cạnh có người hét lên, Mao Mao và Tường Vi cùng lúc ngoái đầu lại, chỉ có ai đó mắt không buồn động đậy, đến khi bị Tường Vi kéo áo, An Ninh mới quay đầu lại, ánh mắt liền giao nhau với một người ngồi bên trong, á, trùng hợp quá.

Trương Tề bước tới, khuôn mặt tươi cười, khẩu khí quen thuộc: “Các bạn cũng tới đây ăn cơm à, chị dâu, có muốn ngồi cùng không?”

An Ninh bị cách xưng hô này làm cho ngượng ngùng, đang định nói là không cần nhưng hành động của hai người bên cạnh đã phản lại cô. Mao Mao cướp ngay chỗ ngồi gần cửa sổ đặt mông xuống, sau đó còn vẫy tay gọi cô.

Không biết là cố ý hay vô tình, chỗ trống duy nhất lại ở ngay bên cạnh Từ Mạc Đình, An Ninh bước tới ngồi xuống, nhìn anh mỉm cười.

Anh nhìn cô hết sức tự nhiên: “Muộn thế này em mới ăn cơm à?”

“Ừ, buổi chiều có hai cuộc thí nghiệm.” Hôm nay anh mặc áo khoác mỏng màu đen, cả người toát lên vẻ khí khái, còn mang chút lạnh lùng nữa.

Mạc Đình cảm thấy cô đang nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, bàn tay đặt dưới bàn của anh nắm lấy bàn tay cô, từ từ đặt lên đầu gối mình, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.

Bên kia, hai nam hai nữ đã hoàn thành phần tự giới thiệu. Lão tam chăm chú nhìn Tường Vi: “Hey, mỹ nhân, nhìn em hơi quen quen.”

Trương Tề cười, nói: “Cô ấy chính là người đoạt giải ba cuộc thi Đại sứ hình tượng lần này, hiện giờ danh tiếng còn nổi hơn cả quán quân ấy chứ!”

Tường Vi khiêm tốn: “Cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng thôi.”

“...”

Lão tam tỉnh ngộ: “Em chính là người mà được lão đại nâng đỡ đó ư?”, rồi cảm khái lắc đầu: “Quả nhiên là người nhà chị dâu, quá là thiên vị rồi.”

Tường Vi không hề để bụng chuyện này, ngược lại còn lấy đó làm niềm kiêu hãnh: “Meo Meo nhà chúng tôi là người mà ai thấy cũng yêu, xe thấy là muốn chở.”

Trương Tề chen ngang: “Vậy hóa ra lão đại chỉ là cấp độ thường dân lại còn vọng tưởng trèo cao, thật không biết lượng sức mình. Tôi là tôi tuyệt đối ủng hộ chị dâu!”

“Được rồi.” Mạc Đình ngắt lời, có ý cảnh cáo.

Họ Trương nào đó vô cùng nhanh trí giơ tay gọi người phục vụ mang thêm món ăn, tiện thể chuyển đề tài: “Đúng rồi, lúc nãy chị dâu đang nói ai đẹp trai?”

“...” Người này cố ý sao? Có điều, người bên cạnh dường như không hề quan tâm, An Ninh cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi: “À... là hai du học sinh ngoại quốc.”

Mao Mao: “Người nước ngoài, lực lưỡng, cơ bắp, rất hoàn hảo!”, sau đó hỏi Trương Tề: “Anh cũng không kém đâu, đã có đối tượng chưa vậy?”

An Ninh lặng lẽ quay đầu, Tường Vi thì đang cố kiềm chế sự kích động.

Trương Tề đáp: “Có rồi.”

Mao Mao vừa nghe đối phương nói đã có đối tượng, liền thở dài than vãn: “Người sinh ta chưa sinh, người có ta chưa có.”

Lão tam cười không dừng được, cuối cùng nói: “Sao không hỏi anh chứ?”

Mao Mao: “Vừa nhìn đã biết là chưa có rồi.”

Lão tam: “... Tiểu cô nương...”

Mao Mao: “Tôi trông bé lắm sao?”

Lão tam: “Được rồi, đại cô nương...”

Mao Mao: “Tôi trông to lắm sao?”

Lão tam: “... Lưu manh!”

“...”

Mao Mao đang định mở miệng, An Ninh nhanh trí ngăn lại: “Mọi người ăn xong định làm gì?” Ba bước của lưu manh A Mao là: “Cởi quần áo, nằm lên giường, giạng chân ra.” Cô khẳng định Mao Mao trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể nói chuyện đó.

“Trước mắt không có chương trình gì, có điều Mạc Đình có thể bận công việc, chị dâu có ý kiến gì không?” Trương Tề cười, hỏi.

Không có ý kiến. An Ninh khó xử, vừa vào tăng một đã muốn đi tăng hai, đắn đo suy nghĩ một lát, cô nói: “Có muốn đi xem phim không?”

Mọi người đều đồng ý, chỉ có Từ Mạc Đình thấp giọng nói với cô một câu như nói ở nơi không người: “Bọn họ đi thôi, em đi với anh.”

Tim An Ninh đập mạnh nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nhìn những ánh mắt gian xảo xung quanh, cô có chút bất lực, cuối cùng không biết tại sao lại có suy nghĩ: Mình ngượng ngùng với người khác không bằng để người khác ngượng ngùng, thế là cô nghiêng người hôn lên khóe môi ai đó: “Được thôi.”

“...”

Trương Tề cảm khái nói với Từ Mạc Đình: “Nàng nhà cậu thật đúng là... có sức công phá kinh hồn!”

Từ Mạc Đình dừng tay gõ laptop, nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt anh chợt lóe sáng, quay sang Trương Tề hỏi: “Bộ phim hôm qua thế nào?”

Trương Tề cười khổ: “Tôi chỉ có thể nói là bạn bè của chị dâu quá mạnh mẽ, nhưng có điều tôi và lão tam không thể hiểu nổi, tại sao chỉ cần thấy trên phim có hai diễn viên nam nhìn nhau quá hai giây là bọn họ lại rít lên?”

Từ Mạc Đình ngoài mặt tuy tỏ ra ngây ngô, nghĩ người nước ngoài quan hệ nam nữ buông thả là chuyện bình thường, nhưng trong lòng anh lại rất cẩn trọng đối với chuyện tình cảm, cũng có thể nói là “chung thủy tới cùng”. Anh không thích đứng núi này trông núi nọ, vì thế có thể nhận định những thứ như vậy không hề ảnh hưởng tới anh. Anh thấy tính cách này không có gì là không tốt, mỗi người đều có con đường riêng của mình, chỉ là sau khi đã xác định một con đường, anh nhất định sẽ đi tới cùng.

Hôm đó, anh đưa cô về nhà anh, vừa đặt chìa khóa lên bàn, ngước mắt nhìn người đang nắm chặt nắm đấm cửa: “Em định đứng mãi ở đó sao?”

“Không.” An Ninh mỉm cười, chắp tay phía sau từ từ bước vào, nghĩ bụng: “Chết chắc rồi!” Ban nãy cô giở trò lưu manh, không phải là bị báo ứng chứ? Cho đến giờ, An Ninh vẫn không hiểu tại sao cô lại có thể chủ động nhào tới hôn anh, hay là do ánh mắt chăm chú của mọi người khiến não cô lúc đó bị teo rồi?

An Ninh chậm rãi đi vào, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi ở của Từ Mạc Đình. Nhà của anh tương đối sạch sẽ, ngăn nắp, sàn trải thảm màu sữa, chính giữa phòng khách đặt một giá sách đơn giản, sofa màu nhạt, phối với thảm sàn vô cùng trang nhã, phòng ngủ và gian bếp đều là dạng mở, không gian rộng rãi nhưng không hề trống trải, mọi thứ đều được đặt đúng vị trí... Quả nhiên anh là người rất cẩn thận và tỉ mỉ.

Lúc tinh thần ổn định trở lại, thấy người đứng cạnh giường đang cởi chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt An Ninh chuyển từ nhìn trân trối sang đắm chìm, ách, body thật chuẩn, nước da cũng được, không đúng, không đúng: “Anh... anh cởi quần áo làm gì?”

Đối phương hơi cau mày: “Anh không thích trên người có mùi dầu mỡ.” Nói xong, anh lôi ra một chiếc sơ mi màu trắng mặc vào.

Nước mắt tuôn trào, đầu óc cô thật đen tối...

Ai biết người bên đó lại cười khẽ: “Em muốn anh làm gì?”

“Không.” Đây tuyệt đối không phải là lời phát ra từ tâm can.

Từ Mạc Đình nhìn cô, người nào đó lập tức phấn chấn tinh thần, nói: “Anh làm việc đi, em ở bên cạnh đọc sách, không quấy nhiễu anh đâu.”

Từ Mạc Đình thực sự không tiếp tục đối lý được với cô, mở laptop ra làm việc.

Từng giây, từng phút trôi qua, trong không gian chỉ có hai người, có một sự tĩnh lặng đặc biệt.

An Ninh tiện tay rút cuốn Chính trị thế giới lật xem, nhập tâm được khoảng mười lăm phút thì cảm thấy cuốn sách trên tay có chút vô vị, thế là cô đưa mắt nhìn anh trong ánh sáng mờ ảo... Gương mặt Từ Mạc Đình dưới ánh đèn rất điển trai, có thể miêu tả là “vô cùng thanh thoát”.

An Ninh có chút thất thần, lấy một chiếc bút vẽ lại trên giấy.

“Em làm gì đó?” Anh nghiêng đầu nhìn.

“Em có làm gì đâu.”

Từ Mạc Đình mỉm cười, mí mắt khép hờ, che đậy sự tò mò: “Vậy em đang nhìn gì?”

“... Em đâu có nhìn.” Cô lúng túng cúi đầu lật mấy trang Chính trị thế giới.