Bức thư bị lãng quên - Chương 06 - Phần 1

Chương 6. Nóng lạnh tự biết

Lý An Ninh trở thành người “may mắn” khi được sư huynh nổi tiếng Giang Húc ngắm trúng và là nhân vật có liên quan tới lão đại khoa Ngoại giao sau cuộc thi Đại sứ hình tượng. Bây giờ cô đi đến đâu cũng nhận được không ít chỉ trích, vậy là người có chiều cao 1m65 trong trạng thái vô thức lại biểu hiện thêm điệu bộ “cao ngạo”, làm đám người nhìn cô chỉ dám thì thầm mà không dám lớn tiếng.

Nói đến chuyện Giang Húc, phải quay ngược về ba tuần trước đó. Anh ta và bạn bè uống rượu, lúc đó tâm trạng Giang Húc không được tốt, uống hết một chai, rượu vào lời ra liền nói mình đã phải lòng một nữ sinh của khoa Vật lý. Hôm sau, chuyện này bị một người nào đó cùng đi uống rượu truyền ra ngoài khiến các fan của Giang Húc tan nát cõi lòng. Có rất nhiều những cuộc điều tra được tiến hành, cuối cùng đối tượng rơi vào một người họ Phó của khoa Vật lý. Một vài nữ sinh to gan trực tiếp tìm đến gây sự, mà người họ Phó nào đó cũng không phủ nhận: “Là tôi đấy thì sao?”

Nhưng một vài nhân vật thông minh lần theo đầu mối, tìm hiểu gốc rễ lại phát hiện ra, kỳ thực còn có một người khác, mà người khác này có thể là bạn cùng phòng của Phó Tường Vi, vì nghe nói Giang sư huynh đã “chủ động” đến tìm cô ta mấy lần.

Lúc đó, Từ Mạc Đình nghe được tin tức này ở ký túc xá, chỉ “hừ” lạnh một tiếng.

Người vô tội nhất chính là Lý An Ninh, chẳng làm gì mà cũng trở thành nữ diễn viên đầy tai tiếng, gần đây còn có lời đồn cô ngược đãi lão đại khoa Ngoại giao. An Ninh khóc không ra nước mắt, việc của Giang Húc có thể không để tâm, nhưng mà, nhưng mà... cô ngược đãi Từ Mạc Đình khi nào chứ?

Do áp lực tinh thần quá lớn nên nhiều ngày nay cô đi làm muộn, tình hình không được tốt. Hôm nay cô vừa bước vào phòng làm việc, trưởng phòng đã đi tới thông báo tin tức: “Hôm nay trên viện có người xuống thị sát, thị trưởng thành phố cũng đi cùng, những nhân viên cốt cán của chúng ta phải làm tốt chức trách của mình, phải cố gắng để mọi chuyện được suôn sẻ.”

Giai Giai giơ tay: “Phòng Hóa nghiệm chúng ta cũng phải tham gia sao?”

“Không nhất định, nhưng nếu bọn họ tới, chúng ta chí ít phải làm việc không để xảy ra sai sót gì, tất cả nên chuẩn bị trước thì tốt hơn.” Trưởng phòng nói xong, đi đến trước mặt An Ninh: “Đợi một lúc nữa cô lên trên giúp một tay, hôm nay người bên sếp có thể không đủ, Sở Kiều nói cô làm việc này rất tốt.”

“Vâng.”

Cô đang bàn bạc cặn kẽ với trưởng phòng, Giai Giai đứng bên cạnh cô tỏ vẻ chờ đợi. Đến khi kết thúc, An Ninh quay người hỏi, cô ấy mới kích động nói: “An Ninh, lần trước cô đi tiếp khách với sếp phải không? Cô có gặp một anh chàng phong thái hiên ngang, tiêu sái bất phàm, cả khi cau mày cũng mang vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng không?”

“Không có.”

“...”

Đồng nghiệp Giáp đại tỷ: “Thế có người nào khoảng trên ba mươi, dưới bốn mươi tuổi, chín chắn bình tĩnh, tài chính hùng hậu, đeo kính không gọng, đồng hồ hiệu Rolex hàng sản xuất giới hạn, khi nghe người ta nói chuyện thì hay nghiêng đầu không?”

An Ninh đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ, không phải là...

“Anh ta họ Chu.”

Trưởng phòng, em có thể thu hồi câu “vâng” vừa nãy không?

Buổi trưa, thư ký thường trực của sếp Hạ gọi điện thoại nội bộ xuống. An Ninh đang chỉnh lý tài liệu bỗng im lặng trong giây lát, cuối cùng thẳng lưng, tỏ vẻ “đã đâm lao phải theo lao” bước ra cửa.

Trước khi cô đi, trưởng phòng nhắc nhở: “An Ninh à, toàn là quan chức chính phủ, cô phải làm việc cẩn thận.”

“Dạ.”

Vừa đến tầng mười lăm, đang chuẩn bị đến phòng thư ký báo cáo, Sở Kiều đã nhìn thấy cô trước: “An Ninh!”

An Ninh quay đầu chào Giám đốc Sở.

“Lại phiền cô lên đây giúp đỡ rồi.”

An Ninh cười, nói: “Đã mời đến tất phải tiếp.” Cô đã chuẩn bị tâm lý, trố́n không được thì phải làm cho tốt thôi.

Sở Kiều cũng không vòng vo: “Thật ra là gọi tên cô đầu tiên đấy, An Ninh, hóa ra cô quen Chu Cẩm Trình?”

“Tôi phải làm gì sao?”

Sở Kiều mỉm cười, không để bụng chuyện cô chuyển đề tài, giải thích công việc tiếp theo: “Lát nữa phiền cô cùng A Lan đi rót trà, nếu bọn họ hỏi sự tình của công ty thì cô biết sao cứ nói vậy. Còn nữa, sau đó cô với tôi dẫn họ đi một vòng các phòng ban, phần giới thiệu để tôi lo, cô chỉ cần đi cùng là được.”

An Ninh gật đầu. A Lan đi tới mỉm cười với cô, nhân tiện chia cho cô một nửa số cốc giấy đang cầm trên tay: “Trong đó có một người là người tình trong mộng của tôi.”

An Ninh tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc đẩy cửa bước vào, An Ninh vốn thản nhiên cũng suýt nữa trượt chân khi nhìn thấy người đang đứng bên cửa sổ.

A Lan ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”

“Không sao.” Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, bưng khay trà Long Tỉnh, từng bước đến gần. Hạ Thiên Liên nhận cốc trà từ cô, cười nói: “Vất vả cho cô rồi.”

An Ninh cũng cười, đang định đi vòng bên trái, kết quả là nghe thấy sếp lớn nói: “Qua chào hỏi cậu của cô một tiếng đi.”

“Khi Cẩm Trình đến có nói, bên này có một người họ hàng.” Một vị quan chức bụng to lớn tiếng nói. “Hóa ra là cháu gái bên ngoại à?”

Chu Cẩm Trình ngồi trên ghế, tỏ vẻ là người có thân phận và lập trường: “Có thể coi là vậy. Cô ấy là con gái của Lý Khải Sơn.”

Câu nói này làm không ít người bất động. An Ninh cau mày nhìn Chu Cẩm Trình, cuối cùng bước tới nhẹ nhàng đặt cốc trà lên bàn trước mặt anh ta: “Mời dùng trà.”

“Em đã quen công việc bên này chưa?”

“Rồi.”

Chu Cẩm Trình hình như cũng chỉ tiện miệng hỏi, gật đầu với cô, vừa uống trà vừa tiếp chuyện người bên cạnh.

Sau đó, mỗi lần An Ninh mời trà đều nhận được mấy câu như: “Cô gái, ba cô hồi nhậm chức ở thành phố này có ơn huệ với tôi đó” hay: “Sau này đến nhà bác ăn cơm” v.v...

Giai Giai nói chẳng rõ ràng gì cả, anh chàng phong thái hiên ngang, tiêu sái bất phàm, cả khi cau mày cũng mang vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng... Những miêu tả này thật quá chung chung.

An Ninh từ từ bước tới, đưa cốc trà cuối cùng trên khay.

“Cảm ơn.” Anh nói.

An Ninh khoát tay: “Ấy, không dám.”

Hai người đứng gần đó nghiêng mắt nhìn sang, trong đó, một người lớn tuổi bật cười: “Mạc Đình, đừng lãnh đạm với người ta thế chứ, tiểu cô nương nhà người ta nhìn thấy cậu là thấy hồi hộp rồi.”

Từ Mạc Đình chuyền đi chuyền lại chiếc cốc giấy trên tay, thái độ của anh luôn lãnh đạm, không hay phản ứng trước các sự việc, giống như một người ngoài cuộc, chỉ đứng từ xa nhìn mọi thứ thay đổi. Lúc này anh chợt cười, bình dị, dễ gần: “Em hồi hộp sao?”

Người trải qua nhiều kinh nghiệm có thể khẳng định là anh đang trêu đùa cô, theo bản năng, cô trừng mắt với anh rồi nhanh trí quay người rời đi.

Ánh mắt Mạc Đình chợt lóe lên, anh cúi đầu cười nhạt, nụ cười không thể chân thật hơn. Anh phát hiện lòng mình đã được xoa dịu quá dễ dàng, đưa tay day nhẹ hàng lông mày, tuy không muốn thừa nhận nhưng hình như anh đã thực sự bị nuốt tươi rồi.

Mạc Đình nhấp một ngụm trà, trước nay anh không thích dùng cốc giấy, cũng không thích trà xanh.

Anh phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu nhìn ánh mắt như có suy tư của Chu Cẩm Trình, anh khẽ gật đầu.

Khi An Ninh bước ra ngoài, thấy A Lan luôn đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện, liền biểu hiện thái độ hưng phấn quá độ: “An Ninh, đứng trước mặt anh ấy, cô không hồi hộp sao?”

Người nào đó không khỏi ho lên một tiếng: “Người cô ngắm trúng là Từ Mạc Đình ư?”

“Anh ấy họ Từ?”

“Ừm... tôi đoán thế.”

A Lan nghi ngờ, nhìn cô chằm chằm: “Suýt nữa tôi quên mất, bạn nhỏ An Ninh hình như cũng là con ông cháu cha, nói, có phải có quan hệ với nhà anh ấy không?”

“Tôi...” Mẹ tôi chỉ là một giáo viên Ngữ văn.

Một cái cớ không thể cự tuyệt: “Lý An Ninh, cô có nhớ lần đầu cô tới công ty không? Là ai dẫn cô đi tham quan? Là ai dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm? Là ai...”

An Ninh đầu hàng: “Nếu chỉ là giới thiệu làm quen, tôi có thể thử xem.” Đây có thể xem là bán “bạn” cầu vinh không?

A Lan cảm kích đến rớt nước mắt, sau đó lại thấp giọng như bị ma nhập: “Anh ấy thực sự làm người khác thán phục phải không? Tầm tuổi như chúng ta sao mà đã... khó hình dung đến vậy!”

An Ninh do dự mở miệng: “A Lan, tôi kém cô một tuổi.”

“...” A Lan: “Tôi mãi mãi tuổi mười tám!”

“... Được thôi.”

Hai cô gái buôn dưa lê không được bao lâu, Sở Kiều đã tới gọi An Ninh đi “dạo phố” rồi.

Hạ Thiên Liên đang nói chuyện vui vẻ với mấy vị lãnh đạo ở phía trước, một đám người cưỡi ngựa xem hoa theo sau, An Ninh đi chậm nhất. Lúc đến phòng Kỹ thuật, Chu Cẩm Trình đợi cô tới gần cùng đi với anh ta.

An Ninh vốn định giả bộ như không có chuyện gì, kết quả, câu đầu tiên của đối phương là: “Tuần tới anh về thành phố G, em về cùng anh một chuyến nhé?”

An Ninh thấy vướng mắc trong lòng, chỉ nói: “Tuần sau có thể tôi sẽ rất bận.”

“Anh đã nói chuyện với sếp của em.”

Cô dừng lại, trong lòng thấy hơi bất an, trầm tĩnh cúi đầu: “Tôi không muốn đi.” Nhiều năm nay, mỗi lần nói ra một câu, cô luôn nghĩ mình có thể ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh, nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá cao bản thân rồi.

Một sự im lặng ngắn ngủi. “Vậy khi nào em sẽ đi?” Chu Cẩm Trình lùi một bước.

Tôi chưa bao giờ muốn đi. An Ninh đang định mở miệng, bên cạnh có người nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ngữ điệu lạnh nhạt quen thuộc: “Cô ấy sẽ không đi đâu hết.”

Không gian bị bầu không khí kỳ dị bao trùm. Chu Cẩm Trình nhìn cô, An Ninh cúi mặt, cho đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi cách xử sự của anh.

“Xin lỗi, cô ấy không thể tiếp chuyện.” Khi Từ Mạc Đình dẫn cô đi, An Ninh thấy hơi nóng mặt, cô cảm thấy xấu hổ vì sự mềm yếu của mình, những lúc như vậy đột nhiên muốn dựa vào một người, vì người này rất đáng tin cậy.

“Mạc Đình, anh thật tốt.” Cô lí nhí mở miệng, cảm thấy bước chân người bên cạnh chợt dừng lại. Lúc bước vào phòng hội nghị, An Ninh định ngồi xuống trước thì bị người ta giữ lấy sau gáy, ép vào cửa hôn tới tấp với khí thế sấm đánh liên hồi không kịp bịt tai. Đầu lưỡi anh như công thành cướp đất, nhanh chóng cuốn lấy, như chỉ dẫn cô đáp lại nụ hôn của mình. Anh đang hôn mãnh liệt, bỗng biến thành liếm nhẹ, An Ninh cảm thấy cả khoang não đã bị hút sạch, đôi mắt ướt át rã rời nhìn người trước mặt. Từ Mạc Đình cúi mặt, ngăn cản sự mê hoặc nào đó của tuổi xanh.

An Ninh hồi phục tinh thần đang vừa hoảng loạn vừa vô cùng xấu hổ. Đây là công ty, lúc nào cũng có người ra vào phòng hội nghị, cô trừng mắt với người nào đó. Mạc Đình khó giấu nổi những rung động khẽ khàng trong lồng ngực, nhưng mở miệng vẫn là sự bình tĩnh vốn có: “Ăn tối với anh nhé?”

Lúc này đầu óc An Ninh vẫn bị anh làm cho hỗn loạn, không biết tại sao lại nói: “Bạn cùng phòng em hỏi khi nào thì anh mời bọn họ ăn tiệc hỷ?”

Một tia sửng sốt lóe lên trong mắt Từ Mạc Đình, rồi lập tức thu lại, anh mỉm cười: “Vậy thì hôm nay đi, phu nhân.”

“...”

Ngay lúc đó, có người gõ cửa: “An Ninh, khi nào thì mời chúng tôi uống rượu hỷ đây?”

Là Giai Giai. Ý thức được những lời lúc trước của mình, An Ninh rên rỉ vùi vào ngực Từ Mạc Đình. Mất mặt quá!

Hôm đó, khi Chu Cẩm Trình ra về, có nói với cô một câu: “Anh sẽ gặp em nói chuyện sau.”

An Ninh trước nay luôn tuyệt tình với người này, nhưng rốt cuộc vẫn nói: “Nếu muốn quay về, tôi sẽ tự về.”

Lúc nổ máy, Chu Cẩm Trình đưa tay day day hàng lông mày, nhìn qua gương chiếu hậu thấy một chàng trai anh tuấn đang bước về phía cô. Nếu như là Từ Mạc Đình, vậy thì khó khăn rồi.

An Ninh rất muốn thu cái từ “tiệc hỷ” vào trong bụng, như thể cô chưa từng nói, hoặc là cô sẽ đợi lần sau, chí ít là đợi đến khi anh quên đi từ này. Thế là người không giỏi nói dối ấp úng mở miệng: “Máy em hết pin rồi.”

“Dùng điện thoại của anh đi.” Chiếc di động màu xám đã được đưa ra trước mặt cô.

An Ninh trù trừ nhận lấy, quay đầu liếc nhìn con phố lấp loáng ánh đèn ngoài cửa xe, cúi đầu bấm số.

Đối phương nhấc máy rất nhanh: “Xin hỏi bạn là...?” Giọng nói mềm mại vừa quen vừa lạ.

Cô không khỏi thở dài một tiếng: “Là tôi.”

Đối phương dừng lại một chút, lập tức khôi phục giọng điệu thường ngày: “Còn tưởng là giai đẹp chứ! Meo Meo, bà làm gì đấy, đang yên lành lại đổi số à?”

Tôi cũng không muốn mà: “Mao Mao, có muốn ra ngoài ăn cơm không?”

“Bà mời?!”

“À, Từ Mạc Đình mời.”

Bên kia là một tràng hú, một lúc lâu sau Tường Vi nghe máy: “Meo Meo, bọn tôi kiên quyết yêu cầu đến nhà em rể ăn cơm!”

An Ninh quay lại hỏi đương sự. Lúc này, trong Từ Mạc Đình là tâm lý hồi hộp cho “lời khó nói” của anh với cô, mà sự thật này luôn là điều bất ngờ với cô.

“Cũng được.” Dễ dàng vậy sao?

An Ninh nói địa chỉ, sau khi cúp máy mới nghĩ đến một vấn đề rất thực tế: “Đồ ăn ở chỗ anh đủ không?” Thực tế là không phải cô lo xa, mà đúng là bọn Mao Mao ăn uống còn ghê hơn cả châu chấu.

Từ Mạc Đình bẻ lái: “Không đủ, cho nên chúng ta phải đi siêu thị trước.”

Đi siêu thị với Từ Mạc Đình sẽ là khung cảnh như thế nào? An Ninh nhìn nửa gương mặt anh tuấn đang đẩy xe hàng, nói thật, tướng mạo, vóc dáng của anh đều xuất chúng, ngay cả khi mặc đồ thường ngày cũng có thể bộc lộ vẻ đặc biệt, giọng nói của Từ Mạc Đình trầm thấp, không hề biểu hiện sự xuất sắc của anh. Anh không muốn làm người khác chú ý, có điều đã có không ít người phải ngoái lại nhìn lúc anh lướt qua họ.

“Em ăn được hải sản không?” Lúc đi qua khu đồ đông lạnh, anh đột nhiên ghé sát tai cô hỏi nhỏ.

“Được.”

Mạc Đình cúi xuống nhặt mấy hộp thức ăn đông lạnh. An Ninh bỗng nhiên nhớ ra Tường Vi không có rượu không vui, thế là kéo kéo tay áo người bên cạnh: “Mạc Đình, em có thể mua rượu không?”

Câu này vừa nói ra thì hai người đều dừng lại, cô nói tự nhiên như vậy, giống như họ là một cặp tình nhân lâu năm. An Ninh lập tức ho mấy tiếng, quay người bước đi: “Em đi lấy rượu, anh chờ một chút.”

Từ Mạc Đình nhìn người đang chạy đi, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

An Ninh vừa quay người để về chỗ anh thì bị một người vỗ nhẹ vào vai.

“Lý An Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

An Ninh nghiêng người, một nam sinh cao lớn trước mặt đang cười ha ha với cô, cô có chút kinh ngạc: “Lớp phó?”

“Hiếm khi nhận ra tôi nhanh như vậy.” Đối phương mỉm cười. “Đi siêu thị à?”

“Ừ.”

Lớp phó hình như có hứng thú nói chuyện với An Ninh, cô không biết làm sao để nói với anh ta rằng cô đang vội.

“Lớp phó, không phải anh đi du học Nhật Bản sao? Tại sao lại ở đây?”

“Về rồi! Chỉ là hình thức trao đổi sinh viên, ra nước ngoài có một năm thôi.” Vừa nói anh ta vừa liên tưởng đến điều gì đó: “Từ Mạc Đình không phải cũng như vậy sao?”

Nghe thấy vậy, An Ninh nghi hoặc: “Cái gì mà cũng như vậy?”

“Aiz! Cô không biết sao? Trường cậu ta ở bên Mỹ, về đây theo diện trao đổi sinh viên một năm, khoảng cuối năm nay chắc cũng sẽ sang lại đó...”

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tâm trạng An Ninh bỗng trầm xuống.

Trước nay An Ninh luôn tỏ vẻ thản nhiên, ung dung, lớp phó đột nhiên nhìn thấy cô mặt buồn rười rượi chợt cảm thấy không ổn, nhận ra cô có thể có quan hệ với Từ Mạc Đình, liền ngượng ngùng: “Có phải tôi đã nói ra điều không nên nói không?”

“Không.” An Ninh lắc đầu, nhưng đưa ra một nghi vấn: “Lớp phó, tình hình này hình như ngược với tình hình của anh thì phải?” Hỏi xong cô thấy vô cùng ngượng ngùng vì sắc mặt đối phương rất xấu, cô vội vàng chữa cháy: “Thực ra cũng có thể nói là ý nghĩa như nhau!”

“Cảm ơn cô đã an ủi.” Người nào đó thở dài.

Đến khi lớp phó rời đi, An Ninh bần thần trước giá rượu đến nửa phút mới quay về khu đồ đông lạnh. Từ Mạc Đình đang dựa vào xe đẩy đợi cô.

Lúc An Ninh bình tĩnh nhìn vào mắt anh, đối phương nở một nụ cười, không hề có ý hối thúc: “Em chọn được chưa?”

An Ninh đáp: “Rồi”, rồi bước tới bỏ đồ trên tay vào xe đẩy.

“Sao thế?” Từ Mạc Đình là một người có trực giác nhạy bén.

An Ninh bị câu hỏi của anh làm giật mình, khẽ lắc đầu: “Không, không sao, chỉ là gặp một người quen thôi.”

“Ồ!” Biểu hiện sóng yên gió lặng, đi được hai bước anh mới điềm tĩnh hỏi: “Anh có quen không?”

Rốt cuộc cô vẫn là người không giỏi nói dối: “Là lớp phó hồi cấp ba.”

Mạc Đình lúc này không truy vấn thêm nữa, cũng có thể nói là anh đang kiềm chế, có lẽ là vì anh có nhiều mối quan hệ khiến anh phải che giấu một vài mặt tối, mỗi hành động anh đều suy nghĩ kỹ càng.

Khi về đến căn hộ, đám Mao Mao đã đợi ở dưới, vừa nhìn thấy An Ninh liền chạy đến ôm như đã nhiều năm không gặp, rồi quay đầu hét “em rể” náo loạn cả khu.

Lúc trong thang máy, Mao Mao luôn miệng lẩm bẩm: “Đã có thể vào nhà của Từ Mạc Đình, đã có thể vào nhà của Từ Mạc Đình...”

An Ninh lén lùi ra sau một bước, cùi chỏ không may đụng vào Từ Mạc Đình, theo bản năng cô lại lùi một bước nữa. Cô không phát hiện ra ánh mắt đối phương hơi nheo lại.

Tường Vi cười nịnh: “Ngại quá em rể, bọn tôi đến đây quấy nhiễu... hai người.”

“Không sao.” Đối phương nói chuyện rất cởi mở.

Triều Dương trịnh trọng nói: “Meo Meo nhà chúng tôi sau này phải nhờ đến anh rồi.”

“Tất nhiên rồi.”

An Ninh: “...”