Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 07-09

Chương 7

Náo nhiệt chấm dứt, đám đông cũng về. Đối mặt với một đống bừa bãi, Tề Phàm buồn bực đá văng đôi giày cao gót, tự túc đi đôi dép lông màu hồng, tựa vào sô pha, xoa mắt cá chân đau nhức.

“Sao thế này, mười hai giờ, đến lúc cô bé lọ lem cởi giày thủy tinh rồi à?” Giọng Lạc Kì lạnh lùng vang lên.

Tề Phàm ngẩng đầu nhanh, cô vừa vụng trộm đưa cho anh tờ giấy, mời anh ở lại sau khi người về, vốn tưởng anh đã đi, nên cô sinh hờn dỗi, không nghĩ tới, anh thật sự không đi.

“Đúng vậy, mười hai giờ, cô bé lọ lem sẽ hiện nguyên hình .” Trác Thất cắn đầu lưỡi, nghịch ngợm cười.

“Đêm nay, anh còn không có cơ hội khiêu vũ với em.” Lạc Kì giường như nói vô tình, nhưng nghe thế nào vẫn thấy có chút oán hận.

“Ai bảo anh được hoan nghênh vậy, bị một đám mỹ nữ vây chật như nêm cối, em lại gần còn không được cơ mà.” Tề Phàm chu miệng.

“Thế giờ, anh có vinh hạnh mời em khiêu một điệu không?” Lạc Kì cúi người vươn tay.

“Em kệ cởi giày rồi.” Tay đặt lên lòng bàn tay anh, Tề Phàm cười đến yêu diễm.

“Tùy em mà.”

Không có âm nhạc, hai người nhảy theo nhạc trong lòng, không ngờ không có lỗi nào.

“Thích quà anh tặng không?”

Lạc Kì cảm thấy không khí có chút mờ ám, nên tìm lời để nói.

“Không thích.”

Tay tự tiện nâng vòng ruby đeo trước ngực, cô ghét bỏ bĩu môi.

“Vì sao?”

Không nghĩ tới cô trả lời thẳng thắn vậy, anh nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

“Bởi vì không phải thứ em muốn .”

Lại đi sát vào trong lòng anh, Tề Phàm dựa vào ngực anh, rầu rĩ nói.

“Vậy em muốn cái gì, anh mua cho em.”

Có phải vì không mở điều hòa không? Sao trong phòng lại nóng vậy?

“Nếu, em nói em muốn một lễ vật, là anh, anh có cho em không?”

“Phàm Phàm, giọng hài hước của em, anh thật sự không dám khen tặng.”

Dịch dần ra phía sau từng bước, cô nâng đầu, thẳng tắp nhìn về phía anh.

“Lạc Kì, em không hay nói giỡn, thứ em muốn , chính là anh.”

“Thôi nào, Phàm Phàm, đừng làm loạn.”

Buông tay cô ra, Lạc Kì cũng lui về phía sau từng bước một. Cô không gọi anh anh Tiểu Kì nữa, mà dám gọi thẳng tên của anh, làm cho tâm anh không chịu được xốn xang.

“Lạc Kì, em thật sự không có hay nói giỡn, anh chờ một chút.”

Nói xong, cô nhấc váy chạy lên tầng, một lát sau lại nhẹ nhàng quay lại, đứng ở trước mặt anh, vừa chạy, có chút thở gấp, ngực phập phồng, anh nhìn mà miệng lưỡi phát khô.

“Lạc Kì, em nói thật. Anh xem, ngay cả thứ này em cũng chuẩn bị .”

Nhìn thứ gì trong tay cô, mặt Lạc Kì bỗng mất tự nhiên hồng hồng. Thực buồn cười, đại công tử đào hoa là thế, vậy mà chỉ vì nhìn thấy “đồ dùng phổ biến” kia mà đỏ mặt, cái này mà truyền ra ngoài, người ta cười đến chết mất.

“Phàm Phàm, xin lỗi. Giờ không còn sớm, anh nghĩ cần phải trở về, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.” (Cam: Cừu sắp vào miệng sói rồi, chỉ đổi lại anh là cừu, chị là sói thôi, hô hô)

Ho nhẹ một tiếng, anh chật vật xoay người, định rời đi thì…

“Lạc Kì, anh nhìn em này, em có gì mà không thể?”

Giọng nói của cô kéo Lạc Kì quay người lại.

Tề Phàm đứng trước mặt anh, hóa ra dưới bộ lễ phục kia, không mặc gì ư?

Nghĩ cô cả đêm mặc bộ quần áo như vậy ngay trong gian phòng lúc ẩn lúc hiện, còn cùng người khác khiêu vũ, anh thật sự xúc động tới mức muốn bóp chết cô.

Ánh mắt từ trên xuống dưới, không e dè lưu luyến trên người cô. Tầm mắt xuống khu rừng rậm u tối kia, con ngươi anh sẫm lại.

Anh nhìn chăm chú, làm cho tâm Tề Phàm rất muốn rớt ra ngoài. Giả bộ trấn định, cô cố lấy dũng khí bước tới gần anh.

Lạc Kì nắm chặt tay, khắc chế trong lòng không biết là lửa giận hay là dục vọng nữa.

Ngực anh phập phồng, trong long thầm cổ vũ cô, khi cô lại gần anh, tự chủ của anh chính thức tuyên bố tan rã.

Mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc, cảm giác được anh cứng ngắc, Tề Phàm cười đắc ý.

Tính kế

Nâng mặt cô lên, anh không chút dịu dàng hôn lên đôi môi đang nói của cô.

Hơi thở của thổi tới mặt cô, cô hồi hộp, cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô chỉ lo lắng, cô không đủ tốt đẹp thôi.

Cô đang nghĩ nếu mình ngất tại đây trong cái hôn này thì sao, anh lại chậm rãi buông cô ra, ngồi cười ôm lấy cô.

“ Phòng ngủ của em là gian nào vậy?”

“Phòng trên tầng 2 ý.” Anh vội vàng làm cô đỏ mặt, lắc đầu cười xấu xa.

“Cứ cười đi, giờ cho em cười thoải mái, ngốc lắm tí nữa cho em khóc cầu xin luôn.” Anh ra giọng uy hiếp, cô lại ôm sát anh.

Đem cô đặt ở trên giường, ga giường mang màu đỏ thẫm tục tĩu, môi anh cong lên, cô thật đúng là chuẩn bị rất chu đáo.

“Cười đi, em biết anh cảm thấy tục tĩu nhưng em thích.”

“Là lần đầu tiên?” Anh bỗng nhiên cau mày hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Tề Phàm biết, nói là lần đầu tiên, nhất định sẽ dọa anh chạy mất dép.

“Tiểu yêu nữ!”

Anh nói lời này, không mang ý mắng ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một ít.

Nhưng nghe đến cô đã đem thân cho người khác, nghĩ đến tên đã từng thấy điều tốt đẹp của cô trước anh, anh có chút bực mình.

Nhưng ngay cả anh cũng không rõ ràng, rốt cuộc anh tức cái gì.

Cởi áo khoác, quỳ xuống khóa người trên người cô, từ trên nhìn xuống, cô có chút ngượng ngùng, tay thì che trên che dưới nơi quan trọng.

“Giờ còn biết thẹn thùng?” Lạc Kì không có ý tốt, cười cười cúi đầu, hôn lên nơi anh đã hàng ngày muốn đến đòi mạng.

“Lạc Kì ……”

Tay anh như thi triển ma pháp, mỗi nơi đụng chạm trên người cô đều tác động đến hô hấp của cô.

Cảm giác như vậy, quá mức kích thích, cô trông như lúc nào cũng có thể ngất.

“Thoải mái đi, em chỉ cần cảm thụ là được rồi.” Phản ứng thành thật của cô cũng làm cho anh cũng rất hưng phấn.

“Vâng.”

Nụ cười hoàn mỹ một chút, lại mị hoặc một chút của cô, nếu cô biết, nhất định khó coi cực kỳ.

Bởi vì cô đang hồi hộp, tâm sắp rớt ra ngoài.

.

“Bánh trôi nhỏ, em rất đẹp……”

Anh lại vừa gọi biệt hiệu của cô, cái giọng ái muội khàn khàn ở bên tai cô vang lên, thân cô từng đợt run rẩy.

Cô không kiên nhẫn vặn vẹo thân mình, phun ra một tiếng thanh thoát tới rên rỉ.

“Em thật mẫn cảm, anh còn chưa bắt đầu đâu.” Cười khẽ , phản ứng của cô, thật tốt.

Lạc Kì ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, cô sợ hãi rên muốn đứng dậy, móng tay cào lên tấm lưng tráng kiện.

“Đừng nóng vội, bánh trôi nhỏ, anh có thể cho em nhiều nữa ……”

Giống như trẻ con bú sữa mẹ làm cô có cảm giác tê dại.

Khoái cảm xa lạ, một luồng hơi nóng từ bụng theo giữa hai chân chảy ra, cô xấu hổ khép hai chân lại.

Bàn tay to của anh vỗ về chơi đùa, một khác ngón tay khách dùng lực vuốt ve, đau đớn cùng vui sướng, cô sắp không chịu nổi.

Ngón tay thô ráp đi vào vùng đất mềm mại nhất của cô, cẩn thận đâm vào, thăm dò đi tới.

“Lạc Kì!”

Dị vật đi vào, cô cảm thấy có chút không khoẻ, trong nháy mắt, còn có một dòng điện từ ngón tay anh truyền tới, lan ra toàn thân cô.

Cô nắm chặt ga dưới giường, móng tay dùng sức quá lớn, sinh đau.

“Xem kìa, em nhiệt tình quá ……”

Ngón tay rút khỏi, đặt trước mắt cô, trên mặt lóe ra sự tinh ranh, làm cho cô muốn choáng váng, rồi giả bộ mất trí nhớ.

“Anh đừng thế……”

Cô sắp phát điên mất rồi.

“Muốn như vậy, còn muốn nhiều nữa……”

Hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cùng cô dây dưa chơi đùa, ngón tay trở về nơi mà nó đã từng bắt đầu công thành đoạt đất, cô cảm thấy mình hình như có thể thích ứng thì một ngón tay nữa lại thêm vào.

Anh ra ra vào vào, khẽ động tới nơi thần kinh mẫn cảm của Tề Phàm, anh nếm thử nơi tư mật của cô, làm cô kinh hoảng không biết như thế nào cho phải.

“Lạc Kì, đừng như vậy, em không chịu được……”

Cảm giác càng ngày càng kỳ quái, Tề Phàm sợ, sợ mình sẽ ngất xỉu đi.

Trong thân thể giống như có một quả cầu lửa lớn, cô sắp bị ánh sáng và sức nóng tổn thương, lại tìm không thấy biện pháp giải quyết, chỉ phải nắm chặt cánh tay Lạc Kì, thỉnh cầu anh cứu giúp.

“Bánh trôi nhỏ, em có thể mà……”

Ngón tay đang rảnh lại tăng tốc độ, Tề Phàm rướn cao người, ôm chặt anh, rốt cục sau một tiếng thở dài, đạt lần cực khoái đầu tiên.

“Em rất tuyệt.”

Nghiền ngẫm ngón tay đoan trang của mình đã làm thân thể Tề Phàm thành màu phấn hồng, cô đã cho anh rất nhiều kinh hỷ.

Không thể đợi thêm chút nữa,anh nhanh chóng cởi quần áo mình, bỏ thứ che đậy duy nhất trên thân thể, anh nghe được tiếng Tề Phàm hít không khí.

“Tiểu bánh trôi, em còn chưa vừa lòng sao?”

“Biến thái!” Tề Phàm xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, thật đáng sợ, thật lớn dữ tợn! Cô thật sự có chịu được nó sao?

“Em ngốc, đợi một lát em sẽ rất thích!”

Không cùng cô nói lời vô nghĩa, một cái động thân, hai người kết hợp nhất thể.

Không nghĩ mình sẽ quan tâm đau đớn, nhưng cô vẫn đau tới rớt nước mắt, không muốn cho anh nhìn thấy, cô giả vờ ôm anh, đặt đầu anh qua vai.

Anh không có cố kỵ, bừa bãi va chạm, cô cắn răng vẫn nhịn không được một tiếng tiếng kêu đau đớn.

Rốt cục cảm giác đau đớn dần dần vơi đi, kia thân hình tê dại lại đánh úp lại, dưới thân cô từng đợt run rẩy vì vô số dòng nhiệt tình cảm của anh.

Rốt cục anh gầm nhẹ, để trận đấu sức này tới cảnh giới cao nhất.

Hô hấp bình ổn, kích tình rút đi, Lạc Kì không chút lưu luyến đứng dậy.

“Vì sao gạt anh?”

“Gì cơ?”

“Đây là lần đầu tiên của em.” Phản ứng trúc trắc của cô, mặt còn chưa khô nước mắt, ga giường còn ám lại vết máu, tất cả là bằng chứng.

“Em ……”

“Em có biết mình đang làm cái gì không!” Anh tức giận, vì xúc động.

“Lạc Kì, em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn anh thôi!”

“Em có biết, anh không chạm vào xử nữ!”

“Chỉ làm như một lần phóng túng, nam nữ hoan ái, anh tất yếu phải như vậy sao.”

“Anh hy vọng không có lần sau!” Lời của cô, không những làm anh tức giận, ngược lại càng thêm tức giận, phóng túng? Nam nữ hoan ái? Chết tiệt đối với cô đây chính là vậy. Anh lại quay về chốn hoan ái!

Mà Anh chết tiệt không biết đến tột cùng tức cô vì cái gì, vẫn nên tự trách mình!

Thấy anh tức giận, Tề Phàm lại tuyệt không sợ, giảo hoạt cười.

“Đợi chút!” Cô gọi anh lại.

“Còn có việc gì à?”

“Dù sao làm cũng làm rồi, lần thứ mấy, có khác gì đâu. Lần đầu tiên, cũng chẳng khác lần 2, qua là lần thứ hai tới lần n như nhau. Anh sẽ không mất hết hy vọng đấy chứ? Nhưng mà, nên làm, cũng đừng lãng phí, anh giúp em đi, cùng dùng hết nó, được không?” Lắc lắc cái hộp trong tay, cô cười mị hoặc.

Lạc Kì vừa mới bình ổn dục vọng, giờ lại rục rịch.

Rốt cục, anh đầu hang theo bản năng, cô quả nhiên có bản lĩnh, khiêu khích xúc động nguyên thủy nhất trong anh.

Ngay cả khi anh phong lưu đã thành tính, cũng chưa thử qua lưu luyến với một cô gái lâu như vậy.

Một ngày hai đêm, bọn họ ngay cả nhà cũng chưa ra khi nào, ngoại trừ điều tất yếu là ăn cơm và nghỉ ngơi, họ chỉ ở trên giường vận động, thậm chí ban đêm Tề Phàm còn bò khỏi giường trần truồng ngồi gặm một cái đùi gà, anh nằm ở trên giường không biết làm sao khi có tinh thần, một tay hạ gục cô, cô tức giận lấy chân anh làm chân gà cắn!

Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, Anh giống như một tiểu tử lần đầu nếm trái cấm, lần lượt mê mệt bới kích tình của cô.

Cuối cùng cũng dùng xong, anh buông người trên tay, lại có chút không tha.

“Em là tình nhân hoàn mỹ.” Anh cười.

“Anh cũng thế.” Tề Phàm cũng cười, thân thể đau, xương cốt đau, đầu đau, thế thì sao, anh là Lạc Kì mà cô muốn.

“ Nhưng mà bữa tiệc nào cũng có kết thúc, hy vọng em nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta, dừng ở đây.”

“Vâng.” Tề Phàm cười có chút thâm ý, Lạc Kì, có một số việc, sợ không phải do anh đâu.

Chương 8

“Phàm Phàm, mấy ngày nay cậu bận việc gì vậy? Đến cái bóng của cậu tớ cũng bắt không được, buổi tối sang nhà tớ ăn cơm đi.”

“Được, bảo mẹ chuẩn bị hai phần nhé, giờ tớ có thể ăn đây.”

“Phàm Phàm, cậu bị sốt à? Tớ thấy mười lần trả lời, chin lần nói giảm béo, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à, à không, chắc là tiên hạ phảm?”

“Đừng xía vào!”

“Mặc kệ cậu, tối đến sớm một chút nhé.”

“Được, đến lúc đó gặp.”

Lúc Trác Thất gọi điện thoại tới, Tề Phàm còn chưa tan học, tắt điện thoại, nghĩ, cô và Lạc Kì đã tách nhau một tháng rồi, xem ra, đây là thời điểm nên quấy rầy anh một chút, óc vừa hoạt động, cô nhắn cái tin luôn cho anh.

“Nếu em nói, còn một hộp nữa, anh có đến không?”

Vậy mà làm Lạc Kì thất thần lúc mười hai giờ! Lạc Kì hít sâu, lấy điện thoại ra thật mạnh nhưng đặt trên bàn, sợ tới mức người trong phòng không ai dám lên tiếng.

Ông chủ nhỏ từ khi tiếp quản công ty đến nay, khuôn mặt luôn chan chứa ánh nắng tươi sáng của nụ cười, hôm nay làm sao vậy, vừa rồi còn tốt mà, sao chỉ chớp mắt, nhiều nắng đã thành nhiều mây?

“Việc còn lại các anh sửa trước đi, rồi đưa kế hoạch tôi xem, hôm nay đến đây thôi, các vị đi làm việc đi.”

Phân phó người xong, anh một mình ngồi trên ghế đổi tới đổi lui, thật là có chút không thể kiềm chế, chỉ là một cái tin nhắn của Tề Phàm thôi mà không khéo đã làm anh tâm thần, muốn xóa cũng không thể xóa nổi, trong đầu toàn là cảnh cô quấn quít lấy mình, bộ dáng đẹp đẽ mang theo vẻ quyến rũ đang vặn vẹo thân thể mềm mại, bên tai thậm chí còn vang lên tiếng rên rỉ cô mị hoặc!

Mân mê tin nhắn nửa ngày, viết lại sửa, viết lại sửa, cuối cùng hận không thể đem điện thoại quăng luôn! Cảm thấy vẫn nên gọi điện cho rõ ràng.

“Aizz, xem ra anh thật sự đã già rồi, một cái tin nhắn đã thấy rối rắm thế này? Thế nào giờ, lo lắng lâu như vậy, đáp án của anh là gì?” Như biết anh đang mâu thuẫn, trong giọng nói của cô rõ rang chọc tức anh.

“Nhóc bánh trôi, em thế này là khiêu khích anh sao?” Giọng nói anh lộ ra tia nguy hiểm, Tề Phàm đương nhiên biết đang chọc giận anh , nhưng mục đích của cô còn chưa đạt tới, cho dù là đao kề cổ, cũng không thể lùi bước.

“Em nào dám, chỉ là muốn cùng anh thương lượng, nếu anh không chịu, thì thôi. Em tin là sẽ có người khác nhận.”

Cô đang đánh cược, sợ anh đối với cô không một chút để ý. Đàn ông không phải đều vậy sao, vô luận có cảm tình hay không, chỉ cần đã ngủ cùng, lại cho người khác ngủ nữa, đều cảm thấy mất mặt, tuy như vậy cô tự làm mình rẻ rúm, nhưng, cười khổ một chút, cô, chi cho Lạc Kì, chẳng qua anh cho là chỉ quan hệ thôi.

“Em dám!” Quả nhiên, Tề Phàm mím môi cười, cô đã thắng.

“Anh nói em có dám hay không? Như vậy, đổi lại anh có dám không?” Lại kích tiếp, sắp thành công rồi!

“Em đang kích anh? Tề Phàm, em đừng cho là mình thông minh.”

“Được rồi, anh thắng , em tha cho, em sẽ không phiền anh, tuy rằng hy vọng là anh lắm, nhưng đành bất đắc dĩ đêm nay, em đi tìm người khác thay thế vậy.” Anh đã phun ra cả họ và tên cô, chứng tỏ anh đã phát điên rồi. Không lãng phí lời lẽ, cô ngoan ngoãn nói, lập tức dập máy, đây tiền cược cuối cùng của cô.

Thật sự là cái tên giảo hoạt, bất quá, người đàn ông của cô, ngây thơ sao được, cô giảo hoạt cười, trong miệng lẩm bẩm.

“Lạc Kì, đêm nay em chờ anh.

Không thể kháng cự

Nhiều giờ sau trước cửa Tề gia, giờ phút này, anh- muốn- giết- người!

Tề Phàm con nhóc này, một cái tin nhắn, vài câu vô nghĩa, vậy mà anh thật sự cấp tốc đứng trước cửa nhà cô! Anh hẳn là điên rồi mới có thể không thể gặp cô cùng tên khác xằng bậy, đối với anh, việc này thật vớ vẩn!

Giận nhất là, Tề Phàm không biết chết ở đâu rồi! Lo lắng, phẫn nộ, sợ hãi, nhìn đến cô gái mặt tươi cười bước xuống xe taxi kia, toàn bộ hoạt động của anh đình chỉ, nhìn thấy cô trở về, anh đã cảm thấy an tâm! Nháy mắt, tâm lại nhắc nhở, không phải cô từ chỗ tên thay thế kia về đó chứ?

“Làm sao anh lại đứng ở đây? Chờ lâu chưa?” Làm bộ kinh ngạc, thấy anh nháy mắt đen mặt, liền có chừng có mực, nếu để anh tức bỏ đi, sẽ không có lợi.

“Em vừa đi làm về à?” Không để ý tới vấn đề của cô, anh chỉ quan tâm thứ anh muốn biết .

“Dẫn Trác Thất ăn cơm.” Cô ăn ngay nói thật.

“À, thế, người thay thế của em đâu?” Tâm lúc này đây mới thật sự thả lỏng, vẫn không quên chế nhạo cô.

“À –, cái đó, đêm nay bỗng nhiên em vô tâm tình, đổi ngày rồi.”

“Em có biết không, nếu em là đàn ông, anh đã sớm đánh cho em quỳ rạp trên đất để tìm rồi!” Lạc Kì nói mà nghiến răng nghiến lợi.

“Ý của anh là, nếu em là đàn ông, anh cũng sẽ đứng ở đây chờ em cả đêm sao? Oa, hóa ra đi Mĩ năm năm, anh không khỏi đẹp trai ra, mà còn bồi dưỡng nhiều ham thú vậy, thế chắc không đổi khẩu vị nhỉ, nếu có, làm ơn bảo luôn, em vừa mới trưởng thành thôi, sợ nhất thời không tiếp thụ được.”

“Tề Phàm!” Vẻ mặt của anh như muốn ăn sống nuốt tươi luôn cô.

“Sao nào, muốn bóp chết em?” Tiến lên phía trước, cô cười tới đáng đánh đòn.

“Thế thì tiện cho em quá! Phải đòi hỏi em cho đến chết!” Khoác cô đang kháng nghị lên vai, đoạt lấy hộp nho nhỏ trên tay cô, lấy chìa khóa, đầu Tề Phàm bị dốc xuống, rất khó chịu, cũng không giãy dụa, bụm mặt, khanh khách cười đến vui vẻ.

Chương 9

Bị hành hung ở trên giường, Tề Phàm đau đớn thét lớn một tiếng, ôm cái gáy, trừng mắt với anh. Xem ra, anh thật sự tức giận, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.

“Cởi quần áo!”

“Em không muốn không được à?. Hơn nữa, em nói rồi hôm nay em không có tâm tình!”

Cô còn trêu chọc anh, anh tức giận xông tới kéo rách áo sơmi của cô, lột váy ngắn cô lên tới thắt lưng, thô bạo hôn lên.

“Không tâm tình? Anh lập tức cho em có tâm tình!”

Tề Phàm chân uốn như rắn quấn chặt thắt lưng anh, cười đến yêu mị.

“Lạc Kì, mấy ngày này, anh có nhớ em không?”

“Em nghĩ là có à?”

Vẻ khinh thường hất về phía cô, không một chút che dấu.

“Ôi, rõ lạnh lùng.” Cô phẫn nộ quay sang, tuy đã có nghĩ tới, nhưng khi nghe chính anh nói ra, vẫn có chút bi thương, từ từ nhắm hai mắt, mặc anh cắn cắn da thịt mịn màng bên gáy.

Thấy cô nhắm mắt lại, Lạc Kì dỡ vè lãnh khốc ngụy trang xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Có nhớ chăng? Anh chả nhớ sắp điên rồi. Về nước lâu như vậy, mặc dù có thời điểm thấy cần, nhưng anh cũng chưa từng thấy phải bắt buộc đi tìm một bạn gái cố định.

Nhưng một lần điên cuồng với Phàm Phàm đó làm cho anh cảm thấy, có lẽ, cũng nên tìm một người bên mình. Một tháng qua, anh tiếp xúc với nhiều phụ nữ như vậy, không một ai có thể gây cho anh loại rung động thế này. Cảm giác này làm cho anh thực căm tức, thân thể đau đớn làm cho anh thức trắng đêm, nhưng lại không thể tìm ai đó để có thể tùy tiện giải quyết.

Giờ, cô dâng đến miệng, anh muốn bù đắp cho một tháng này của anh, có lẽ là do mới mẻ, nhất định là vậy!

Ngoại trừ Tương Hân, bất kì người nào, cảm giác mới mẻ anh cũng không để ý tới. (Cam: Bà Tương Hân này là kì đà đấy, theo tiếng trung là tiểu tam đấy, con mụ rõ ghét)

Nghĩ thông suốt điều này, bực mình cũng tiêu tan, anh thúc tiến vào cô, tự giải quyết nhiệt tình đã chồng chất quá lâu của mình.

Phản ứng sinh động của Tề Phàm, làm cho người ta rất khó tin tưởng, cô đã từng là một cô gái xử nữ khi gặp anh.

Cô có thể cho anh bao niềm vui, tiếng rên rỉ kiều mỵ, làm người ta huyết mạch sôi sục, phản ứng thành thực của cô làm anh mê muội, lần lượt bị cuốn vào cơn thủy triều kịch liệt, phóng túng trầm luân.

Thân thể bọn họ thích hợp với nhau, bọn họ cần lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, loại khoái cảm vô cực này làm người ta vui sướng……

======

Từ đó về sau, đêm nào anh cũng đến.

Khi anh lại lấy ra thêm một cái hộp nữa, Tề Phàm đang bị bọc trong một chiếc chăn mỏng phía sau anh, cái chân nhỏ chìa ra cố ý đá vào mông anh.

“Em có thể ngày nào cũng gửi cho anh cái tin, ‘còn một hộp’ không ?” Quay đầu, anh hỏi thật.

“Ừm– không nhất định, cùng lắm, em nghĩ, chắc là không. Cái này, ăn nhiều quá, sẽ ngấy .”

Anh có chút thất vọng, mặt nhăn mày nhíu, muốn xem nhẹ mất mát trong lòng, giờ phút này, thứ có thể làm cho anh quên hết thảy , chỉ có thân thể Tề Phàm, tà tà cười, anh hướng tới gần cô ……