Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 41-42

Chương 41

Anh không thương tôi

Tương Hân khóc một lúc lâu, mới thoáng dịu đi chút.

“Đã ăn cơm chưa, tôi mang em đi ăn một chút gì nhé?” Lạc Kì than thở một tiếng, giúp cô lau nước mắt trên mặt.

“Lạc Kì, chúng ta kết hôn đi!” Ngẩng mặt,cô chờ mong nhìn anh.

“Hân……”

“Lạc Kì, em thật sự không thể không có anh, anh cũng yêu em mà không phải sao?”

Hai tay gắt gao giữ lấy cánh tay anh, giống như người chết đuối cố bám lấy cái cọc duy nhất.

“Tương Hân, em có biết, tôi đã từng có vợ, hơn nữa……”

“Đừng nói nữa, em hiểu mà.”

Ngón tay đè môi anh lại, cô hiểu được, nguyên nhân lớn nhất anh không thể nhận cô, là Tề Phàm và đứa nhỏ kia.

“Em đi đổi quần áo, em đói quá rồi.”

Miễn cưỡng nở nụ cười, cô xoay người trở về phòng.

Lạc Kì đứng ở phòng khách, gọi điện cho Tề Phàm, muốn hỏi xem cô thế nào rồi, nhưng đường dây bận.

“Lạc Kì, anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em ư?”

Tương Hân bỗng nhiên mở cửa phòng, cắn môi, lớn tiếng hỏi anh.

Lạc Kì suy nghĩ một chút, nhìn cô, môi cố nặn ra một nụ cười.

“Đã nghĩ tới, hơn nữa còn rất muốn.”

Nhưng mà, Tương Hân, xin lỗi, tôi muốn có Tề Phàm trước rồi.

Lần này Tương Hân nở nụ cười thật sự.

======

Điện thoại trong tay Tề Phàm sắp cầm không được, lời Lạc Kì nói khẳng định như vậy, anh nói, anh đã nghĩ tới việc lấy Tương Hân, hơn nữa, còn rất muốn!

Liều mạng nói cho mình không cần phải để ý, để ý chính là trúng kế của Tương Hân, nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi xuống.

“Phàm Phàm đau lắm à?”

Thiên n khẩn trương nhìn Tề Phàm, bàn tay nhỏ bé muốn giúp cô lau nước mắt.

“Phàm Phàm ngoan, Phàm Phàm không đau, Phàm Phàm không được đau!”

Càng lau, nước mắt càng nhiều, Thiên n cũng sợ tới mức khóc luôn.

“Phàm Phàm rất đau, làm sao bây giờ? Phàm Phàm –, bà nội! Phàm Phàm rất đau, vẫn khóc, làm sao bây giờ?”

“Phàm Phàm, là ai gọi điện thoại tới, sao lại thế này ?”

Bà Lạc đang muốn lấy rượu thuốc bóp lưng cho cô, về lại thấy cô và Thiên n khóc oà thế này, nhất thời cũng không có chủ ý.

“Mẹ, con van mẹ, để con về đi.”

“Có phải Lạc Kì không, nó lại bắt nạt con !”

Ôm lấy Thiên n, bà Lạc thở dài, rõ ràng mắt bà thấy Lạc Kì có ý với Tề Phàm, nhưng chuyện gì vừa xảy ra chứ.

“Mẹ, đừng uổng phí tâm tư , con và Lạc Kì, thật sự đã chia tay rồi.”

Nói xong, mặt cô vùi vào gối, khóc thất thanh.

Bà Lạc biết lúc này nhiều lời vô ích, ôm Thiên n xuống lầu trước để Tề Phàm yên lặng một chút.

Thiên n lại né khỏi lòng bà, ngồi lên giường, ở bên cạnh Tề Phàm, cánh tay nhỏ ôm sát lấy người cô.

“Con muốn ở bên Phàm Phàm! Phàm Phàm vừa nói, nhìn thấy con, Phàm Phàm sẽ không đau nữa!”

Bà Lạc mắt đỏ lên, Lạc Kì này, thật sự không biết đã là làm cái gì nữa!

======

Ăn qua cơm chiều, Lạc Kì trở về.

Thiên n đang ở trong phòng, ngồi trên cái giường nhỏ của nó, đút từng thìa cháo cho Tề Phàm.

Má phình lên, thổi một lúc lâu, mới yên tâm đút cho Tề Phàm.

“Phàm Phàm, mẹ phải ăn thiệt nhiều thiệt nhiều, mới có thể nhanh khoẻ được, con không thích Phàm Phàm sinh bệnh.”

“Có Thiên n mẹ, Phàm Phàm nhất định sẽ khoẻ mau.”

“Phàm Phàm, mẹ còn đau không?”

“Không đau, Phàm Phàm không đau!”

Cười dịu dàng xoa đầu con, trong lòng có chút ấm áp.

Hẳn là không đau, bởi vì, đã đau đến mức không biết đau là gì!

“Sao lại thế này, khi anh ra ngoài, không phải em nói không có việc gì sao!”

Thấy Tề Phàm như vậy, Lạc Kì nhất thời sốt ruột, có chút lớn tiếng, Thiên n hoảng sợ, thân mình rụt vào lòng Tề Phàm.

“Anh quát cái gì! Dọa đến Thiên n rồi!”

Trấn an sờ sờ tóc Thiên n,“Thiên n đừng sợ.”

Lạc Kì ý thức được mình thất thố, tiến lên từng bước một, bắt lấy bát trong tay Thiên n.

“Thiên n ngoan, để ba ba chăm sóc Tề Phàm, Thiên n tìm bà nội trước đi, được không?”

Thiên n quay đầu nhìn Tề Phàm, cậu không muốn đi, cậu đi rồi, Phàm Phàm sẽ đau.

“Thiên n, Phàm Phàm giờ không đau nữa, khi nào đau lại gọi Thiên n nhé.”

Thiên n nhìn thoáng qua Lạc Kì, lại liếc mắt một cái với Tề Phàm, gật gật đầu.

Thiên n vừa đi, Tề Phàm thu lại nụ cười không một dấu vết, Lạc Kì có chút tư vị không vui.

“Đã đi bệnh viện chưa?”

“Không chết được.” Không đối mặt, không muốn nhìn thấy anh, anh quan tâm tới cô gái kia như vậy, sao không qua đêm ở bên đó luôn.

“Em không thể nói dễ nghe hơn chút sao!”

“Dễ nghe? Đối với anh tôi đã nói nhiều lời dễ nghe như vậy, nhưng anh có từng để ý sao!”

Không biết sao cô lại khó chịu, nói thêm nữa anh sợ anh sẽ bị cô làm tức chết.

Thổi nguội cháo đưa ra trước mặt cô, Tề Phàm lại quay sang không chịu ăn.

“Tôi ăn no rồi.”

“Em!”

Nếu không phải giờ cô ra cái dạng này, anh thật muốn đem mông cô qua đánh cho vài phát, rốt cuộc là cô muốn thế nào!

“Đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi .”

“Hôm nay em không thể ngủ ở đây, giường này quá nhỏ, hai người chúng ta không ngủ được.”

“Ai muốn ngủ cùng anh, hả!”

Bị lời anh nói dọa cô nhảy dựng lên, Tề Phàm vừa động, trên lưng đau đến mức mặt cô mặt nhăn thành một đường.

“Em không thể cẩn thận một chút sao!”

Xốc quần áo trên người cô lên, muốn nhìn xem cô bị thương ở chỗ nào, chỉ liếc mắt một cái, anh đã bị vết xanh tím trên lưng cô làm sợ tới mức hít vào một ngụm khí lạnh.

“Bị như vậy, em còn bảo anh không có việc gì, em có đầu óc hay không thế!”

“Đúng, tôi không có đầu óc, anh vừa lòng chưa? Nếu vừa lòng rồi thì mời anh đi ra ngoài.”

======

Cô không thể đối mặt với anh, lúc trước cô vẫn cứ nghĩ, đối với cô, anh cũng có chút quan tâm để ý.

Hoá ra, không phải như thế.

“Tề Phàm, đừng tưởng anh không có biện pháp với em!”

Thật sự bị cô tức đến điên người, vây cô trên giường, anh ôm cô đi về phòng ngủ anh.

“Lạc Kì, anh điên rồi, buông!”

“Đúng, anh điên rồi, bị em làm tức đến điên rồi!”

Không để ý tới của tiếng quát của cô, anh đặt cô lên chiếc giường từng thuộc về bọn họ.

Không muốn để tiếp tục bị thương

Tề Phàm chưa bao giờ uất ức như vậy! Bị cuốn ở trong chăn, không thể động cũng không thể nhúc nhích, như cái kén sâu lông nằm ở trên giường.

“Thả em ra!”

“Thả ra sợ em chạy mất.”

Lạc Kì bị bộ dáng chọc cười, tâm tình tốt hơn, cởi hết cúc quần áo của mình.

“Anh muốn làm gì!”

Anh sẽ không biến thái đến vậy chứ, cô thành thế này , anh còn muốn……

“Tắm rửa chứ, bằng không em nghĩ anh và em muốn làm gì, hả?”

Anh cũng không thể lý giải, cô kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, anh làm sao có thể cảm thấy lúc này bộ dáng thẹn thùng của cô động lòng người đến vậy!

Đợi anh tắm rửa xong đi ra, Tề Phàm vẫn ở một chỗ không nhúc nhích, kề sát vào lại thấy, cô đang ngủ!

Cẩn thận khở chăn ra, cô đã có một chút mồ hôi, như anh đã cuộn cô lâu lắm rồi.

“Phàm Phàm?”

Nhỏ giọng gọi cô, cô ưm một tiếng, cũng không tỉnh.

Lấy khăn giúp cô lau mặt , tay chân sau đó thật cẩn thận đặt tay cô lại.

Điện thoại của cô nhận được tin nhắn, anh cầm lấy giúp cô xem, người gởi là thiên sứ.

“Nghe Phi nói hôm nay em bị người ta thấy hết trơn, anh cũng rất thông cảm cho nỗi niềm của em ……” (=)) giống câu hôm trước chị Phàm nói với anh ý)

Lạc Kì tâm tình đang tốt lại bị cái tin nhắn này làm cho tức sạch.

Tay nắm chặt thành quyền, sau vô số lần hít sâu, vẫn không thể ngăn chặn tốc độ tim đập.

“Tề Phàm, em tỉnh lại cho anh!”

“Tề Phàm, có nghe thấy không, tỉnh lại!”

Đứng ở bên giường, anh hận không thể lay cô đến tỉnh thì thôi.

“Lạc Kì? Anh lại phát điên cái gì thế, trở về phòng của anh đi, anh còn ầm ỹ đến Thiên n!”

Người vươn tới, nhưng không có lao đến Thiên n, đột nhiên bừng tỉnh, lúc này cô đang ở phòng Lạc Kì.

“Có chuyện gì!”

Ném điện thoại di động cho cô, cô tốt nhất nên cho anh lời giải thích tốt nhất!

Tề Phàm cầm lấy di động nhìn lướt qua, tay xoá luôn. Trời! Chẳng lẽ người giúp cô phủ chăn không phải Hàn Phi! Sau này cô không còn mặt mũi gặp Trang Không Nghiêm nữa!

“Nói, sao lại thế này!”

Dáng vẻ của cô rõ ràng nói cho anh, tin nhắn đó, là thật !

“Tin nhắn không phải nói rất rõ ràng à, anh muốn em nói cái gì? Em ở phòng tắm ngã sấp xuống, đương nhiên không có mặc quần áo, người ta đưa em đi bệnh viện, cũng là ý tốt.”

“Huống chi, cho dù em bị người ta nhìn thấy hết, Lạc tiên sinh, xin hỏi cái này có liên quan gì tới chuyện của anh?”

Lạc Kì lúc này càng thêm thống hận mình, nếu không phải anh đi trước, nếu anh đưa cô đi bệnh viện, như vậy, sẽ không có thêm chuyện phát sinh.

Tuy anh tức giận đến mức hận không thể bóp chết cô sau đó lại bóp chết mình, nhưng anh vẫn không có làm gì.

Cô nói rất đúng, hết thảy từ lúc anh kí tên vào tớ giấy ly hôn, cô đã không còn quan hệ gì với anh.

Giận dỗi, anh cầm rượu thuốc dưới ngăn tủ, chân quỳ gối tới bên giường.

“Mẹ nói trước khi đi ngủ phải giúp em bóp rượu thuốc, buổi tối em sẽ không đau.”

Nhấc áo cô lên, để rượu vào trong tay, ấn lên lưng cô, giúp cô xoa vết tụ máu.

“A!”

Lực tay anh có mạnh, cô đau kêu rên một tiếng.

“Đau lắm à!”

Anh bị cô làm cho hoảng sợ, tay lại đặt lên nhưng lực yếu đi nhiều.

“Vẫn còn đau à? Đau thì lên tiếng.”

Cô vẫn nhíu chặt mi, cắn môi, cũng không lên tiếng nữa, anh không muốn cô nhẫn nhịn vất vả như vậy.

“Có gì đâu, thứ đau nhất em cũng thử qua rồi.”

Nín lệ dưới hốc mắt, cô cố nặn ra nụ cười.

“Tề Phàm, mặc kệ em tin hay không tin, nếu có thể, anh nguyện ý thay em bị đau.”

“Lạc Kì, nếu có thể, em cũng nguyện ý chưa từng yêu anh.”

Cô không nên lại vì lời anh nói mà lay động, cô không phải đối tượng anh muốn kết hôn, lời với cô, chẳng qua chỉ là màn kịch giả tạo mà khôi hài.

Lạc Kì không thèm nhắc lại, biểu hiện đêm nay của cô là kháng cự, làm cho anh tới gần cũng không thể.

Giúp cô xoa bóp, mặc quần áo xong, anh rửa tay trở về, ngủ ở bên cạnh cô.

Người như ôm lấy cô, lại cảm thấy cô cứng ngắc.

“Yên tâm, anh không đến mức cầm thú như vậy, em bị thương thành thế này, anh đâu còn muốn làm cái loại chuyện đó.”

“Anh chỉ là muốn ôm em một cái.”

Cô thuận theo tựa vào trong lòng anh, giống như lưng thật sự không hề đau.

“Lạc Kì.”

“Hả?”

Đầu để trên vai cô, giống như lại nhớ tới thời điểm trước đây, cô luôn ở trước ngực mình, ngọt ngào gọi tên anh.

Thanh âm không lớn, lại có thể khiến cho lồng ngực anh tim đập thình thịch.

“Chờ em tốt lên một chút, em sẽ chuyển đi ngay. Nếu Tương tiểu thư, không thể nhận Thiên n, cũng không thể giảng hoà được, để em mang con đi nhé?”

“Em lại đang miên man suy nghĩ cái gì!”

Đang tốt, sao cô còn nói tới chuyện này!

“Chuyện Thiên n ở nhà trẻ, ba đã an bài tốt rồi, nó nằm trong quân khu, tin tức chắc đã bị phong toả.”

“Em đi đón đưa cũng không có vấn đề gì.”

“Ngủ.”

Không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu sợ hãi trong lòng anh đến từ đâu, anh thầm nghĩ cứ ôm cô như vậy thì tốt rồi.

“Em chỉ là muốn nói với anh trước.”

Cho cô giãy dụa, cô cũng không muốn nhiều lời, cô ở trong lòng anh muốn trầm luân lần cuối cùng.

Khi cô hô hấp đều đều, anh mới mở mắt ra, nhìn ánh mắt sáng quắc của cô.

Tề Phàm, rốt cuộc, anh nên làm sao với em bây giờ?

======

Lâu sau đó Tề Phàm cũng không hẳn tốt lên, nhưng đã không còn đau đến mức khó nhịn như trước.

“Phàm Phàm, mẹ đau như vậy, có phải về sau chỉ có thể làm Phàm Bình Thường không?”

“Thiên n sợ Phàm Phàm không thể làm Na Mĩ sao?”

“Không phải, anh thiên sứ (ca ca) lần trước nói cho con, Phàm Phàm là trời sinh phải sắm vai rất nhiều người. Nhưng hiện tại Phàm Phàm không thể cử động, có phải chỉ có thể làm Phàm Phàm không?”

“Thiên n thích mẹ sắm vai người khác không?”

Thiên n chống má, suy nghĩ một hồi lâu.

“Dạ, thích ! Con thích Phàm Phàm ở trong TV !”

“Thật sự sao?”

“Dạ, thật sự thật sự!”

Thiên n không hiểu lời anh thiên sứ nói, nhưng thiên sứ nói cho cậu, nếu cậu nói như vậy, Phàm Phàm sẽ vui vẻ.

Quả nhiên, anh thiên sứ sẽ không gạt người .

Hơn nữa, cậu cũng không nói dối, nghĩ tới dáng vẻ Phàm Phàm làm Na Mĩ , cậu rất thích nha.

======

Ngủ hai tuần trong phòng Lạc Kì, Tề Phàm đã có thể tự mình xoay người, hơn nữa ở cùng anh tim cô đập sẽ không chịu nổi.

Thừa dịp anh không ở đây, cô về phòng Thiên n.

“Đã thành cái dạng này, em còn muốn đi đâu?”

Lạc Kì cầm rượu thuốc đi vào, cô đã đi tới cửa.

“Em không sao rồi, không cần ngủ ở nơi này nữa.”

“Không được, nếu buổi tối em phải đi toilet, Thiên n sao nâng em dậy được.”

“Thì anh cũng làm em ngã một lần còn gì!”

Bế cô lại trên giường, không khỏi phân trần nhấc quần áo cô lên.

Hai ngày nay, anh giúp cô xoa bóp, máu tụ cũng dần dần nhạt đi, chính là xung quanh còn có chút đen đen, nhìn dọa người.

Anh xoa bóp cho cô thoải mái, cô không tự giác than thở một tiếng.

“Thoải mái à?”

“Vâng.”

Lời cô nói có chút làm nũng.

“Thế có muốn thoải mái hơn không?”

Anh làm chuyện xấu dụ dỗ cô, thanh âm ám ách.

“Hả?”

Quay đầu, quả nhiên thấy anh cười tà tứ, liếc trắng mắt, cô quay đầu không muốn để ý đến anh.

“Không muốn sao?”

Anh tiến sườn mặt cô, đứng đắn hỏi cô.

“Không muốn.”

Cô cự tuyệt rõ ràng.

“Chà.”

Tuy rằng đã sớm đoán trước đến đáp án, lại vẫn là khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Thu thập xong, đặt cô lại anh nằm ở bên người cô.

Đêm nay tâm tình cô tốt, không kháng cự, thậm chí còn cọ cọ bên cạnh anh.

Điện thoại lúc này vang lên, màn hình biểu hiện: Điện báo Hân.

Tề Phàm mở mắt ra, nhìn anh.

Cô không nói gì, nhưng anh ngón tay đặt chỗ nghe, thế nào cũng không nhấn nổi.

Tề Phàm nắm lấy thắt lưng anh, thân thể anh cứng đờ, tay anh như vô thức , ấn tắt máy.

Quay lại ôm lấy cô, lại không biết vì sao lại có cảm giác, ôm cô càng chặt, cô cách mình lại càng xa?

Chương 42

Núi sông cũng có lúc gặp lại

Trang Nghiêm nhìn Tề Phàm ngồi đối diện, nhàn nhã uống nước đá, cơn tức vốn có đều bị thay thế bởi sự đau lòng.

“Không phải chỉ bị thương phía sau lưng à, sao lại gầy thế này ?”

“Biết anh tức giận, em nhất thời sốt ruột, nên gầy !”

Thật sự có chút xem thường mình thành cái dạng này, cô cười vô tâm vô phế, anh lại không tiền đồ vui đùa với cô một câu, trái tim đập thình thịch.

“Tề Phàm, anh không để ý tới chuyện riêng của em, anh chỉ giận em không tín nhiệm anh”

“Thật ra là không phải, chỉ là, qua những chuyện như thế, em không muốn nhắc lại.”

“Nếu ly hôn rồi, sao còn quay về đó?”

Đây là thứ giờ anh chú ý nhất, nếu cô muốn quay về với Lạc Kì, như vậy, anh chỉ có thể trách mình chậm chân. Nhưng nếu, chỉ vì đứa nhỏ, anh sẽ không buông tay.

Anh sẽ cho cô tất cả, mà những thứ này, Lạc Kì không thể cho được.

Tề Phàm uống hết chén nước, thở dài, nói hai vị của Lạc gia cẩn thận chăm sóc cô có nỗi khổ tâm, mà lại không thể dứt bỏ cô và Thiên n.

Giải thích nguyên nhân kết quả xong, cô mới dừng lại, thở dài một hơi.

“Sự tình chính là như vậy .”

“Vậy giờ em tính thê nào?”

May mắn, quả nhiên như anh suy nghĩ, cô về với Lạc Kì, chẳng qua là bị ép buộc.

“Em muốn nhận đề nghị của anh, ký hợp đồng với Hoa Thịnh.”

Anh không nghĩ tới, cô sẽ vui vẻ đáp ứng vậy, nhất thời không thể tin tưởng.

“Sao lại thay đổi chủ ý ?”

“Em muốn cho Thiên n giữ lại cái gì đó, mà làm diễn viên là thứ duy nhất em am hiểu và có tự tin.”

“Em nghĩ, sau này khi Thiên n kể về em cũng có thể có loại cảm giác tự hào.”

Bất chấp nguyên nhân vì sao cô đáp ứng, Trang Nghiêm tất nhiên là thập phần cao hứng .

“Anh sẽ tìm thời gian, thương lượng công việc với Hàn Phi .”

Đang nói, Trác Thất gọi điện thoại tới, hoá ra là Lục Kiêu đã trở lại, muốn tới Thịnh Thế tụ tập.

Sau lần phát sinh chuyện không vui với Lạc Kì ở Thịnh Thế, Tề Phàm chưa từng bước vào nơi đó, giờ Trác Thất mời, cô bất giác kháng cự.

“Sao? Có việc?”

Sắc mặt cô không được tốt, có chuyện gì sao?

“Không có việc gì, lần trước không phải nói với anh, bạn trai của mẹ nuôi con em đi tập huấn sao. Giờ đã trở lại, nói là muốn gặp gỡ, nhưng mà em không muốn đi.”

“Lạc Kì sẽ đi?”

“Vâng.”

“Không ngại nếu mang anh đi cùng chứ”

Trang Nghiêm rất muốn trông thấy Lạc Kì này, rốt cuộc là loại đàn ông gì mà đáng giá để Tề Phàm làm như vậy.

“Anh muốn đi cùng với em?”

“Đúng , anh cũng muốn biết thêm về bạn của em.”

Anh còn muốn biết thêm một chút về quá khứ của em.

“Nhưng, vừa rồi em đã từ chối cô ấy.”

“Giờ em cũng có thể gọi lại cho cô ấy, hỏi cô ấy có thể mang bạn cùng đi không.”

“Nhưng bạn trai của mẹ nuôi Thiên n mời khách, nếu không đi, hình như không được tốt.”

“Nhưng đi, lại gặp Lạc Kì. Mang theo anh, coi như chống đỡ giữ thể diện cũng hay.”

“Được rồi.”

Tề Phàm nghĩ , anh nói cũng có chút có lý, nên đồng ý .

Gọi lại cho Trác Thất, hẹn cô ở trước cửa Thịnh Thế, Cô và Trang Nghiêm tính tiền rời khỏi đi về Thịnh Thế.

Chung Tử trong lúc chờ mọi người đến Thịnh Thế đang chuẩn bị màn trêu cợt Lục Kiêu, chỉ có Lạc Kì ngồi một bên buồn bã hút thuốc.

Tề Phàm chuyển đi đã non nửa tháng, một cuộc điện thoại cũng không có.

Cuối tuần nào cô cũng đem Thiên n về bên kia, ở một hai ngày rồi cho về.

Nhưng những việc này, đều là Hàn Phi và trợ lý làm, một lần cô cũng không có lộ mặt.

Anh biết hôm nay cô cũng không đến, nơi này, là nơi đau đớn nhất trong cuộc cô, sợ là cả đời này cô cũng không bước nửa bước vào đây nữa.

“Đến đây đến đây!”

Cổ Hiểu Đồng vừa chạy vừa cầm lấy tuýp màu đồng trên bàn, chuẩn bị phụt giấy đón anh!

Lục Kiêu đi ở phía trước, đẩy cửa, giấy đủ mọi màu sắc văng lên người anh, theo sát sau đó là Trác Thất, Tề Phàm, Trang Nghiêm, không may mắn thoát khỏi.

Chung Sấm xông lên áp đảo Lục Kiêu, đám còn lại nhân cơ hội đè lên Lục Kiêu, giở trò với anh.

Lạc Kì giương mắt nhìn Tề Phàm, mãn nhãn cuồng nhiệt, đang muốn tiến lên, lại thấy người đàn ông bên cạnh cô.

Tề Phàm thấy anh đến gần, tay tự nhiên ôm lấy tay Trang Nghiêm, ánh mắt cũng không nhìn anh.

Lạc Kì bước đến càng nhanh, vươn tay phải, cười.

“Lạc Kì, chưa gặp mặt?”

“Trang Nghiêm.”

“Đã nghe danh bấy lâu.”

“Cũng vậy.”

Lạc Kì rõ ràng địch ý cũng không có dọa đến Trang Nghiêm, nhưng anh ta ngược lại chỉ cười lạnh nhạt, tay đặt xuống vỗ về ngón tay Tề Phàm .

Động tác vô cùng thân thiết như thế, Lạc Kì nhìn mà ánh mắt cũng phát hỏa, nhưng cũng không biểu hiện ra hẳn.

Anh biết người trước mắt này là Trang Nghiêm, là ông tổng của Hoa Thịnh, nhưng mà, anh ta không phải ở Hongkong sao?

Lục Kiêu thấy hai người này không có ý gì nữa, lập tức mời mọi người ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xong, Hà Vĩ Xuyên cũng đến.

======

Trang Nghiêm rất ngạc nhiên đây là nhân vật gì, vì sao vừa đến không khí đã lập tức trầm xuống.

Mà người vừa đến, ánh mắt cũng không rời Trác Thất, rõ ràng như thế cũng làm cho anh hiểu được vài phần.

Trái đất quả nhiên là tròn, dạo qua một vòng, chắc chắn sẽ gặp lại.

Nên nói là duyên phận quá sâu, hay nói thế giới này quá nhỏ?

Trong phòng, người nào cũng có đến hàng nghìn cái quan hệ.

Trang Nghiêm ngồi ngay ngắn ở trước bàn, Tề Phàm cùng Trác Thất vẫn tránh ở một bên nói chuyện phiếm, Lạc Kì uống rượu với một người đàn ông khác, ánh mắt cũng không ngừng liếc về phía Tề Phàm, phát hiện cô vẫn không có nhìn qua mình, trong lòng ngập tràn cảm xúc ngổn ngang.

Ăn cơm Trang Nghiêm ngồi cùng Tề Phàm, thấy Trác Thất ăn cái gì cũng ngon lành, liền cúi đầu thì thầm với Phàm Phàm.

“Em mà giống Trác Thất ăn cái gì cũng được, nhất định sẽ mê chết người.”

“Cô ấy ăn không mập, em thì không thế. Thời gian dài như vậy vì công tác cần, nên giảm béo đã thành nghiện.”

Cô không tự giác quyệt miệng làm nũng, Trang Nghiêm ngây ngốc, mà Lạc Kì đối diện thì sắp phát điên.

Ăn cơm, người ăn cũng mang đầy tâm sự.

Trong phòng mấy người Chung Tử không ngừng kính rượu Trác Thất và Tề Phàm, Lục Kiêu nhìn không được, che chở cho Trác Thất.

Trang Nghiêm dùng ánh mắt hỏi Tề Phàm, Tề Phàm cười lắc đầu, hôm nay, cô muốn uống rượu.

Lạc Kì rất muốn đoạt lấy chén rượu của cô, lại ngại Trang Nghiêm ở đây, bất đắc dĩ ngừng lại.

Lục Kiêu nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt của ba người này, đành phải làm người tốt.

Lôi kéo Hà Vĩ Xuyên, cả bàn rượu cũng bị hai người bọn họ uống hết.

Đàn ông đánh giá đàn ông, từ trước đến nay chỉ có thể ở trên bàn rượu.

Tâm tư đều rõ mồn một.

Ai thua ai thắng thì để thiên mệnh an bài.

“Tái giá”

Hàn Phi ký hợp đồng với Trang Nghiêm ngày đó phóng viên tuyên bố lịch trình, làm Tề Phàm và thiên sứ ôm cốc trà lạnh mà buồn ngủ.

Thiên n giờ đã đi nhà trẻ, kết bạn với rất nhiều bạn bè mới, mỗi tuần đến nhà Phàm Phàm, đều kể bao nhiêu chuyện mới cho cô nghe.

Bạn nhỏ nào đó vì nhớ mẹ mà hay khóc nhè, lại có bạn nhỏ nào nữa vì mất một ít bánh bích quy mà đã tìm cô giáo cáo trạng, có bạn nhỏ ở nhà trẻ là một đứa bé rất xinh gái……

Tề Phàm không những không muốn nghe, còn muốn cố gắng nhớ kỹ những tên người này.

Vì nếu lần sau Thiên n nhắc lại mà Tề Phàm không nhớ rõ là ai, cậu sẽ mất hứng.

Tối hôm qua Thiên n ngủ ở nhà Tề Phàm, tiểu tử kia ăn chút hoa quả, buổi tối vẫn không nỡ đi ngủ, liên lụy Tề Phàm cũng mất ngủ theo.

“Phàm Phàm, em không có ý kiến gì sao?”

Hàn Phi ngẩng đầu từ một đống văn kiện, nhìn đương sự lại có vẻ mặt chả liên quan, có chút căm tức.

“Đúng vậy, em cũng muốn nghe suy nghĩ của anh một chút.”

Trang Nghiêm hiển nhiên cũng không thích cô cứ làm chủ mà dửng dưng.

“Vâng, em cảm thấy, em đến Hoa Thịnh, tương đương với tái giá, cũng chính là lần kết hôn thứ hai, không cần phải đàng hoàng, tiêu chuẩn thấp xuống cũng được.”

Bị gọi đến tên, Tề Phàm nghĩ, nói thẳng ý tưởng trong lòng.

“Lần kết hôn thứ hai? Tái giá?”

Trang Nghiêm cẩn thận nhấm nuốt hai từ, cười với Hàn Phi hiển nhiên, hai người nhất trí.

“Vậy theo lời Tề Phàm mà làm!”

Trang Nghiêm giao việc cho Hàn Phi.

Nhưng thật ra Tề Phàm vẻ mặt mờ mịt, cô nói gì mà cứ dựa theo cô mà làm a!

-còn nữa-