Hoa hồng giấy - Chương 09.7

Khang Kiếm không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cậu Giản, hiện giờ cậu có ý định kết hôn không?
Giản Đơn cười ha ha:
- Em và bạn gái em mới yêu được một năm, chưa gặp bố mẹ hai bên, cưới xin còn xa vời lắm! Dù em muốn thì bạn gái em cũng không chịu, cô ấy nói kết hôn rồi nhiều việc, không được tự do nữa, cô ấy muốn chơi thêm mấy năm.
Khang Kiếm quay đầu ra ngoài cửa sổ, như bị phong cảnh bên ngoài thu hút:
- Nhưng rồi đến một ngày, cậu sẽ rất muốn dùng pháp luật buộc chặt tên mình bên cạnh một cái tên khác, cậu rất muốn cùng cô ấy sinh một đứa con, từ đó giữa hai người đã có sự ràng buộc về máu mủ, cậu từ chối nhiều cuộc xã giao, rất muốn trở về nhà chỉ để ăn cơm cô ấy nấu, sau đó cùng cô ấy xem một bộ phim hài, nói những chuyện vụn vặt trong gia đình, cậu uống rượu, hút thuốc nhiều một chút, cô ấy sẽ lên giọng với cậu, cậu không tức giận, chỉ cảm thấy ấm áp. Khi đó, cậu cũng sẽ giống như tôi bây giờ.
Giản Đơn thu nụ cười lại, không khỏi băn khoăn.
- Sếp Khang, tạm thời em không tài nào lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời của sếp, nhưng em cảm nhận được tình cảm của sếp rất sâu nặng. Vậy… chị Bạch giận anh chuyện gì vậy?
Khang Kiếm nhắm mắt, thở dài:
- Bới vì tôi ngốc, đến giờ mới hiểu được.
Bà Bạch Mộ Mai rất kinh ngạc khi Khang Kiếm gọi diện cho bà.
Bà trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vừa hay tôi chưa ăn cơm, cùng ăn bữa cơm đi!
- Không cần, tôi chỉ làm phiền bà nửa tiếng thôi. - Giọng Khang Kiếm lịch sự mà xa cách.
Nửa tiếng thì làm được gì, chỉ có uống cà phê thôi. Bà Bạch Mộ Mai hẹn gặp tại quán cà phê Lam Sơn.
Giản Đơn lái xe quẹo trái quẹo phải nửa ngày trời, cuối cùng nhìn thấy một dãy đèn đủ màu lấp lánh, hình như làm bằng hạt châu nhiều màu rẻ tiền, tưng bừng nhảy nhót trong đêm tối.
Trong quán cũng chẳng ra sao, xộc vào mũi không phải là mùi cà phê thơm nồng mà là mùi nước xịt phòng. Ánh đèn mở ảo, trên bàn đều có nến thả, mắt phải rất tinh thì mới nhìn rõ mặt của những người khách khác.
Bà Bạch Mộ Mai đã đến trước, nhìn thấy Khang Kiếm thì cười tươi như hoa.
- Đây là quán cà phê mà tôi thích nhất, ở đây có một ca sĩ hát nhạc của Thái Cẩm rất hay, sofa ngồi cũng rất dễ chịu. - Bà Bạch Mộ Mai nói, nét mặt như tơ.
Đúng là con hơn cha, phong độ và khí chất của Khang Kiếm vượt xa ông Khang Vân Lâm thời trẻ, ngắm rất đã mắt.
Khang Kiếm lãnh đạm gật đầu, như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ánh mắt nhìn bà Bạch Mộ Mai như một hồ nước phẳng lặng.
Bà Bạch Mộ Mai mất hứng ngồi xuống, uể oải vẫy tay gọi phục vụ.
Bà Bạch Mộ Mai gọi một ly cà phê Ireland, Khang Kiếm chỉ gọi một ly nước trắng. Khang Kiếm cho rằng, đối diện với khuôn mặt này của bà Bạch Mộ Mai, dù thức ăn đồ uống ngon lành tới đâu cũng chẳng thể nào nuốt xuống được.
- Tôi đột ngột từ Tân Giang tới đây, là muốn…
Khang Kiếm vừa cất lời, bà Bạch Mộ Mai đã nhếch môi ngắt lời anh:
- Cậu đến nói với tôi chuyện cậu và Bạch Nhạn ly hôn. Thực ra không cần thiết, tôi đã biết lâu rồi.
Giọng điệu lạnh nhạt của bà Bạch Mộ Mai khiến Khang Kiếm chấn động.
- Cậu và con bé vốn không phải cùng một loại người, ly hôn thì ly hôn đi! – Bà Bạch Mộ Mai nâng ly cà phê, nhỏ nhẹ nhấp một ngụm.
Khang Kiếm lại một lần nữa kinh ngạc, câu nói này không giống như xuất phát từ một người mẹ, mà giống như một người chẳng liên quan gì đang phân tích rất thẳng thừng.
- Bây giờ Bạch Nhạn ở đâu? – Khang Kiếm nhướn mày, có những lời đã lên đến miệng lại nuốt vào bụng.
- Nó không ở Tân Giang sao? – Bà Bạch Mộ Mai cảm thấy Khang Kiếm hỏi rất kỳ quặc.
- Chúng tôi chưa ly hôn, nhưng cô ấy dọn ra ngoài, bây giờ tôi không tìm thấy cô ấy.
Bà Bạch Mộ Mai nhún vai:
- Cho nên, cậu nghĩ rằng nó trốn ở chỗ tôi?
Khang Kiếm không nói gì.
- Từ khi vào học trường y tá, đã nhiều năm rồi chúng tôi không sống cùng một mái nhà. Nó vốn không coi tôi là mẹ. - Bà Bạch Mộ Mai thở dài ai oán, tì cằm hờn dỗi, mắt khẽ nheo lại.
- Hôm trước hình như cô ấy có về huyện Vân một lần - Khang Kiếm không chớp mắt, nhìn thẳng vào bà Bạch Mộ Mai.
- Đúng vậy, đến để đoạn tuyệt quan hệ mẹ con vớt tôi.
Khang Kiếm hoảng hốt đến mức tim như ngừng đập.
- Chính vì tôi không nói với nó tôi là bạn cũ của bố cậu, nên nó nổi trận lôi đình với tôi. Thực ra chuyện này nói hay không thì có liên quan gì, đâu phải cậu là bạn tôi, hà cớ gì tôi phải báo cáo với nó? Hơn nữa cũng đã là chuyện từ lâu rồi, tôi sợ nói nhiều quá sẽ khiến mẹ cậu không vui. Làm người tốt thật chẳng dễ dàng, thôi đi, cứ coi như tôi chưa từng sinh ra cái đồ vô ơn như nó.
- Xem ra tôi đến đây là sai lầm rồi. Không phải bà chưa từng sinh ra Bạch Nhạn, mà là bà không xứng đáng làm mẹ cô ấy. - Giọng Khang Kiếm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Anh cảm thấy người đàn bà tự cho mình là khuynh quốc khuynh thành trước mặt này giống như một con ác ma máu lạnh, cả tim, máu, xương cốt đều lạnh tanh như băng.
Nếu là người mẹ bình thường khác, khi biết được anh đã làm tổn thương con gái họ, nhất định sẽ xòe đôi cánh che chở cho con gái, nếu không nghiêm khắc trách mắng anh thì cũng sẽ nhìn anh đầy căm giận.
Bạch Nhạn là cốt nhục của bà ta, bà ta không những không thèm hỏi cô đang đau khổ ra sao, mà còn tỏ thái độ lạnh lùng như đang xem kịch, lại còn nói với anh bằng giọng điệu mờ ám.
Trái tim Khang Kiếm lúc này không phải là tức giận, mà là quặn đau, bao nhiêu năm đó, ở bên một người mẹ như vậy, Bạch Nhạn đã sống thế nào?
Anh cho rằng dù bà Bạch Mộ Mai vô liêm sỉ đến đâu, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, chí ít bà ta cũng quan tâm tới Bạch Nhạn như một người mẹ, nhưng một chút cũng không.
Trước đó, ngay trước mặt anh, sự quan tâm thăm hỏi của bà ta với Bạch Nhạn đều là giả dối.
Nhất định là Bạch Nhạn đã đau tới mức không thể chịu đựng được nữa, mới quyết định cắt đứt quan hệ với bà Bạch Mộ Mai?
Khi đó, anh đang ở đâu?
- Trong mắt bà, Bạch Nhạn là cái gì? - Anh trừng mắt nhìn Bạch Mộ Mai, lòng hối hận tới mức thật sự muốn chém chết bản thân mình.
Bà Bạch Mộ Mai liếc xéo Khang Kiếm:
- Không ngờ cậu lại có trái tim thương người như vậy! Tôi sinh nó ra, cho nó ăn, cho nó mặc, cho nó đi học. Nếu không phải vì nó là con gái tôi, nó có lấy được cậu không? Tốt rồi, bây giờ nó cứng cáp rồi, trở mặt không nhận mẹ nữa, tôi cũng chẳng nói gì. Làm mẹ làm đến mức này rồi, còn muốn tôi phải thế nào nữa? Tôi cũng không dại mặt mà chạy đến nhà cậu nhờ nhà cậu nuôi dưỡng, đúng là, lý nào lại thế?
Khang Kiếm cắn môi, cảm thấy nếu ngồi tiếp thì chỉ mất thời gian. Bây giờ anh phải nhanh chóng quay về Tân Giang, tìm được Bạch Nhạn rồi anh phải ôm cô thật chặt. Không liên quan gì đến tình dục, chỉ muốn sưởi ấm cho cô, khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
- Tôi rất vui khi nghe được quyết định của Bạch Nhạn từ chính miệng bà. Tôi tin rằng, cắt đứt sự ràng buộc máu mủ này, cô ấy sẽ sống vui vẻ hơn trước. Làm phiền bà quá! - Khang Kiếm cầm hóa đơn đi tới quầy.
Anh không nói hẹn gặp lại. Anh tin rằng anh và Bạch Nhạn sẽ chẳng còn gặp lại bà Bạch Mộ Mai.
Bà ta xinh đẹp quyến rũ, bà ta nghiêng nước nghiêng thành, bà ta sắc nước hương trời, khiến đàn ông mê mẩn điên đảo, đều là vui thú và niềm tự hào của một mình bà ta, không liên quan đến bọn họ.
Ông Khang Vân Lâm ở tỉnh thành xa xôi, tuổi đã cao, không có gan cũng chẳng có sức để diễn màn kịch vĩ đại vì mỹ nhân từ bỏ giang sơn.
Bạch Mộ Mai - người đàn bà như cái gai độc đã cắm sâu trong tim Khang Kiếm suốt hai mươi tư năm - hôm nay, cuối cùng anh đã nhổ được ra.
Sau này, Bạch Nhạn là Bạch Nhạn của một mình anh, không còn liên quan gì đến người đàn bà này nữa.
Tâm trạng Khang Kiếm nhẹ nhõm và sáng sủa chưa từng có, lúc tính tiền, anh nở một nụ cười rạng ngời ấm áp với cô thu ngân.
Bà Bạch Mộ Mai đã bao giờ phải chịu sự ghẻ lạnh như thế từ đàn ông, tức đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp căng cứng lên, vung tay, không cẩn thận hất đổ ly cà phê, chất lỏng màu nâu men theo cạnh bàn, nhỏ từng giọt tí tách xuống thảm thành một vết bẩn mờ mờ.
Bà trợn mắt, quay phắt sang một bên, không nhìn theo bóng Khang Kiếm. Có điều trong lòng không khỏi bùi ngùi: Gã trai này biết gánh vác hơn cha hắn.
Đêm, đen như mực.
Giản Đơn lái xe suốt một ngày, mệt mỏi gục trên vô lăng ngủ thiếp đi. Khang Kiếm không đánh thức anh ta dậy, khẽ mở cửa xe ngồi vào trong.
Bạch Nhạn vẫn còn ở Tân Giang, không xa anh bao nhiêu, vậy thì tốt. Anh không vội nữa, để Giản Đơn ngủ một giấc tử tế đã. Đảm bảo sự an toàn của bản thân, không để người yêu thương mình lo lắng, đó cũng là một sự báo đáp đối với người thương.
Không cần phải nhờ người khác giúp đỡ nữa, đây là vấn đề của hai người, anh sẽ dốc hết tâm sức để giải quyết. Đối với anh, Bạch Nhạn không phải là hoàn toàn không có tình cảm, là do những chuyện anh làm quá kinh khủng đã dọa cô chạy mất.
Công cuộc theo đuổi bà xã còn trường kỳ, anh sẽ tiếp tục nỗ lực.
Khang Kiếm lấy điện thoại ra, miệng khẽ cười.
“Bà xã, lúc này, đặc biệt nhớ em, em đã ngủ chưa? Nếu ngủ rồi, vậy nhất định phải mơ thấy anh nhé. Anh nghĩ anh cũng sẽ mơ thấy em”.
Trên màn hình hiện lên một chú bướm, hai cánh chấp chớp, một tiếng “tinh” vang lên, tin nhắn đã được gửi.
Trăng treo đầu ngọn liễu.
Kết quả kiểm tra của Bạch Nhạn rất tốt, truyền nước xong, thấy trời không còn sớm, mua đồ về căn hộ nấu nướng thì sợ hơi cập rập vì thế cô hẹn với Lãnh Phong, Minh Thiên và Liễu Tinh cùng đi nhà hàng.
Nhà hàng mới khai trương, băng rôn còn treo phất phới, rất nhiều khuyến mại, khách khá đông không khí tựa như “mọi người mau tới đây, ta sẽ cho ăn no”.
Ông chủ nhà hàng từng được Lãnh Phong mổ nên đã bố trí cho bốn người vị trí tốt nhất, sát cửa sổ, hai bên là cây cảnh, yên tĩnh giữa chốn ồn ào.
Bữa ăn diễn ra rất nhanh.
Lãnh Phong phải vội về bệnh viện để trực đêm, Thương Minh Thiên tâm sự chất chồng, cả buổi tối lông mày cau tít, căn bản không động đũa. Lúc Bạch Nhạn giới thiệu anh với Liễu Tinh, anh chỉ hơi ngước mắt rồi lại thu lại ngay, khiến Liễu Tinh bị đả kích nặng nề.
Tình hình của Liễu Tinh bây giờ, nói thế nào nhỉ, trông thì có vẻ tốt hơn bao giờ hết, người đi tới đâu tiếng cười nói đi tới đó, ăn mặc càng ngày càng hiện đại. Trước đây đều nhìn giá rồi mới xem đến quần áo, bây giờ chỉ cần vừa mắt là bất chấp giá cả, lôi thẻ ra quẹt luôn.
Nhưng Bạch Nhạn không khỏi có chút xót xa. Đây rõ ràng là sự tỏ vẻ cố ý, dường như phải dùng một sự thờ ơ lộ liễu để nhấn mạnh sự tồn tại của một niềm vui nào đó.
Tình cảm mười bốn năm, không phải chỉ một thoáng chốc là có thể tan thành mây khói.
- Cô Liễu, buổi tối cô không có việc gì thì ở lại với Bạch Nhạn. - Lãnh Phong lái xe đưa hai người tới cổng tiểu khu, dặn dò.
Liễu Tinh ngạc nhiên liếc Lãnh Phong rồi lại nhìn Bạch Nhạn, như bừng tỉnh ngộ: “Được… được thôi!”, cô nàng lén véo Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn bình thản tạm biệt Lãnh Phong và Minh Thiên.
- Nhạn, không ngờ nha, cậu còn chưa cởi trói đã có người nhung nhớ rồi. Nói mau, cậu chinh phục cái cơn hàn lưu Siberia kia lúc nào thế hả? – Liễu Tinh cực kỳ hưng phấn,
Bạch Nhạn lườm cô nàng:
- Mình với bác sĩ Lãnh chỉ là tình bạn giữa hai người đồng nghiệp, cũng như cậu thôi, đừng nói lung tung.
- Không giống đâu nhé, sao anh ta chẳng tốt với mình như thế.
- Dù sao bây giờ mình và bác sĩ Lãnh không có chuyện gì hết, sau này cũng không thể có chuyện. - Bạch Nhạn khẳng định.
- Tại sao? Cậu ly hôn rồi thì có quyền tự do kết bạn chứ. Mình cảm thấy bác sĩ Lãnh không tệ, tay nghề cao, lại không đi quá giới hạn, đàn ông đích thực đấy.
- Mình không nói anh ta xấu, nhưng bọn mình không hợp. - Bạch Nhạn níu tay Liễu Tinh cùng đi lên lầu.
Liễu Tinh chặc lưỡi:
- Nhạn, cậu lại thế rồi, cứ như là rất hiểu bản thân vậy. Vậy thì ai hợp với cậu, sếp Khang mà cậu tự chọn chẳng phải cũng thế sao.
Bạch Nhạn không nói gì, thở dài, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Liễu Tinh ôm khung cửa, cũng thở dài theo:
- Phụ nữ với nam giới đúng là không giống nhau, đàn ông kết thúc một mối tình, có thể rất nhanh đã bập vào mối tình thứ hai, nhưng phụ nữ thì không được, nếu không lưu luyến chuyện cũ thì cũng chìm đắm trong đó, đau khổ đay dứt, cần có một quá trình hồi phục rất dài. Nhạn, mặc dù cậu và sếp Khang cưới rồi lại bỏ, nhưng vẫn còn có một chút tình cảm, nhất thời không thể tiếp nhận sự theo đuổi của người khác được.
- Liễu Tinh, giờ cậu có thể đi diễn thuyết về tình cảm được rồi đấy. - Bạch Nhạn cười rồi bước vào phòng, thay bộ đồ ngủ rộng rãi.
- Phật tổ ngồi dưới gốc bồ đề bảy bảy bốn chín ngày mới ngộ được chân lý Phật học. Những kẻ đã nếm trải ngọt ngào và cay đắng của tình yêu như chúng ta đương nhiên cũng có vài điều tâm đắc. Thực ra, đàn ông trừ việc cùng cậu lên giường, cũng chẳng có tích sự gì mấy. Nhưng lên giường được cũng đã là không tồi rồi, chí ít cũng có thể sưởi ấm cậu. Nếu đột ngột lên giường với người đàn ông khác, lại phải trải qua thời kỳ tìm hiểu, còn lo kích cỡ có phù hợp hay không. Haizz, mặc áo đòi hỏi phải mới, nhưng người thì phải cũ mới tốt! Nhưng người ta có nghĩ thế đâu.
- Kích cỡ gì cơ? – Bạch Nhạn vừa hỏi dứt lời đã hiểu ra luôn, mặt nóng bừng lên, đuổi theo đánh Liễu Tinh – Cái đồ lưu manh nhà cậu, lời này mà cũng nói ra được.
Liễu Tinh cười lớn chạy trốn khắp nơi:
- Mình nói thật mà, cậu thử hỏi bác sĩ Lãnh là biết ngay, anh ấy gặp biết bao đàn ông rồi, kích cỡ chỗ đó của đàn ông muôn hình muôn dạng mà.
- Liên quan gì đến cậu chứ?
Bạch Nhạn cười đứt cả hơi, hai người cười đùa một hồi rồi ngã lăn lên giường, nghe thấy điện thoại báo chuông tin nhắn thì tiện tay với lấy xem.
- Ai thế? – Liễu Tinh ngừng cười, thò đầu ra xem, thấy Bạch Nhạn ngẩn người ngơ ngác.
Bạch Nhạn vội xóa tin nhắn đi:
- Người ta nhắn nhầm thôi.
- Bác sĩ Lãnh à? – Liễu Tinh không tin, tò mò hỏi.
- Nhầm số mà. Liễu Tinh, cậu đi tắm trước đi, rồi giặt một cái khăn mang ra lau chiếu. Mình vào bếp bổ dưa hấu cho cậu ăn. - Bạch Nhạn ngồi dậy, vừa nói vừa đi vào bếp.
Liễu Tinh ờ một tiếng, bĩu môi liếc chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Hai người tắm rửa xong, trèo lên giường xem tivi một lát, Liễu Tinh kêu buồn ngủ, Bạch Nhạn tắt đèn, tắt ti vi, cùng nằm xuống với Liễu Tinh. Rất nhanh Liễu Tinh đã ngáy ngon lành, cô lại chẳng hề buồn ngủ chút nào, trong đầu lúc thì hiện lên gương mặt như bảng pha màu của Minh Tinh, lúc thì lại là gương mặt nghiêm trọng của Minh Thiên, cuối cùng là ánh mắt sâu thẳm như biển đêm của sếp Khang.
Cô đã dọn ra khỏi nhà rồi, đã trịnh trọng tuyên bố với anh cô thật sự muốn ly hôn, tại sao anh còn không chịu tin?
Bạch Nhạn thật sự không hiểu, Lục Địch Phi ly hôn như thay áo, sống phóng khoáng biết chừng nào. Hai người họ chia tay trong hòa bình, không ảnh hưởng gì đến anh, cớ sao anh lại không chịu?
Lẽ nào anh vẫn còn cố chấp cái gọi là “tình yêu” của anh, anh không biết rằng tình yêu ấy của anh, cô đã không còn nghĩ đến, không cần, cũng không dám đón nhận nữa.
Bạch Nhạn khẽ thở dài, lại trở mình.
- Trạch Hạo, đừng nghịch nữa, em phải ngủ. – Liễu Tinh nằm cạnh lẩm bẩm nói mơ, tay huơ lên không trung rồi từ từ đặt lên eo Bạch Nhạn, miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
Bạch Nhạn đau lòng vuốt mi Liễu Tinh, mắt đỏ hoe.
Liễu Tinh ngốc quá! Cô thầm than trong lòng.
Tuy Lý Trạch Hạo đã thay lòng đổi dạ, nhưng anh ta cũng là một bông hồng giấy trong trái tim Liễu Tinh, vĩnh viễn chiếm một vị trí trong cuộc đời cô ấy.
Điều này không thể phủ nhận.