Hoa hồng giấy - Chương 11.2

Khang Kiếm bỗng mở cửa xe rồi đẩy Bạch Nhạn vào ghế sau. Anh ngồi vào xe, khóa chặt cửa lại.
- Anh muốn làm gì? - Bạch Nhạn chau mày.
Khang Kiếm thở dài:
- Liễu Tinh ở trong phòng, có một số chuyện không tiện nói.
Anh rút từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào tay Bạch Nhạn:
- Bạch Nhạn, trong này là tiền nhuận bút và tiền thưởng của anh, không nhiều lắm nhưng cũng không phải là nhỏ, anh vốn định thỉnh thoảng làm cho em bất ngờ, không ngờ chúng ta lại ly hôn. Em giữ lấy, muốn có bất ngờ gì thì tự mình mua. Password là ngày sinh nhật âm lịch của em.
- Sếp Khang…
Bạch Nhạn chấn động, hôm nay đâu phải ngày lễ ngày Tết gì, tự nhiên anh đưa cho cô thứ này, khiến cô cảm thấy thật bất an, thật chua xót.
- Bạch Nhạn, sau này nếu xảy ra chuyện gì hay có ai đến tìm em, em phải kiên cường nhé, chúng ta đã ly hôn, những thứ em có được là tài sản hợp pháp của em, không liên quan gì đến anh.
- Sếp Khang…
- Tiểu khu này nhiều người sinh sống, đối diện lại có chợ, rất phức tạp. Tốt nhất em dọn về nhà kia đi! Bên đó là tiểu khu cao cấp, an ninh tốt, an toàn hơn ở đây nhiều. Nếu em ngại nhà to vắng vẻ, vậy thì bán đi mà mua một căn khác phù hợp với em, nhưng cố gắng mua căn tốt một chút, nhất định phải đối xử tốt với chính mình.
Khang Kiếm dịu dàng vuốt má cô.
- Sếp Khang, anh…sao bỗng dưng lại tốt với em như vậy, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em nên muốn hối lộ em?
Bạch Nhạn gạt tay anh ra rồi hỏi.
Khang Kiếm cười chua chát:
- Bạch Nhạn, trước đây anh đã làm nhiều chuyện ngu ngốc, nhưng anh cũng đã yêu em, sao em lại không nhớ tới?
- Em chỉ nhớ hai ngày liền anh không gọi điện cho em, khai thật đi, anh đi đâu, làm gì? - Bạch Nhạn hung hãn lườm anh.
- Anh đi huyện Vân. Bố anh bị đột quỵ và nôn ra máu ở đó, đã đưa đi cấp cứu. Người thì không sao, nhưng bây giờ ông ấy giống như người bị thiểu năng, ánh mắt đờ dại, không nói không rằng, không ai chăm sóc, chỉ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, không ăn không uống, ngay cả đại tiểu tiện cũng không tự xử lý được. Anh đưa ông ấy tới Bệnh viện số Một của tỉnh để nằm đó theo dõi. Bác sĩ nói có thể do ông ấy về hưu, tâm lý hụt hẫng quá lớn, lại gặp phải cú sốc gì đó nên mới thành ra như vậy.
- Cú sốc này có lẽ liên quan tới mẹ em!
Bạch Nhạn nhớ lại mấy ngày trước, ông Khang Vân Lâm nói với cô chuyện muốn tới huyện Vân để cầu hôn.
- Anh cũng đoán vậy, nhưng đó không phải là lỗi của bà ấy, là do bố anh không biết nhìn người. - Khang Kiếm bình thản nói.
Hai người cùng thở dài, có chút bất lực, nhưng lại cảm thấy ấm lòng. Hiện giờ, cuối cùng họ đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện của ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai, không oán không hận, chỉ như nói những chuyện vụn vặt trong nhà.
- Vậy trong nhà bây giờ chắc lộn xộn lắm, thím Ngô lại vất vả rồi, vừa phải chăm sóc mẹ anh, lại vừa chăm sóc bố anh.
- Anh…muốn đưa bố mẹ anh tới một viện dưỡng lão ở Bắc Kinh, ở đó mọi điều kiện đều rất tốt. Thím Ngô thì anh đã đưa cho một khoản tiền dưỡng già và cho thím ấy về quê! Bạch Nhạn, anh vẫn luôn lo lắng mẹ sẽ không chịu nổi việc bố anh bị bệnh, nhưng em có biết mẹ nói gì với anh không?
- Nói gì?
- Mẹ nói, tốt rồi, từ nay về sau bà đã có thể ngủ yên giấc, không còn phải lo được lo mất, bố đã thật sự thuộc về một mình bà.
- Bà ấy…chắc chắn rất yêu ông ấy…
Nói tới đây, mắt Bạch Nhạn bỗng ngấn nước, cô thấy đau lòng thay cho bà Lý Tâm Hà.
- Cũng có lẽ. - Sống mũi Khang Kiếm cũng cay cay - Cách lý giải tình yêu của mỗi người không giống nhau. Bọn họ đã là kẻ thù của nhau suốt nửa đời người, nửa sau cuộc đời chỉ như vậy thôi, có mất mà cũng có được. Tình yêu, không lý lẽ nào có thể giải thích được, đúng không? Bạch Nhạn, anh không tiễn em lên lầu nữa, em hãy tự chăm sóc mình nhé.
Anh bước xuống, vòng qua đầu xe mở cửa cho cô.
Bạch Nhạn cúi đầu giơ bàn tay bị thương lên ngắm nghía thật kỹ dưới ánh sáng của ngọn đèn đường rồi lẩm bẩm:
- Vâng, cũng không biết bao giờ mới khỏi nữa, Liễu Tinh chỉ ở đây có vài ngày thôi, sau này phải làm sao đây?
Tim Khang Kiếm run lên.
- Anh…sau này sẽ gọi điện cho em…
Anh không dám đáp lại câu nói của Bạch Nhạn.
- Nói phải giữ lấy lời nhé?
Bạch Nhạn nhoài đầu qua, rúc nửa người vào lòng anh, như đang tránh gió.
- Ừ!
Anh cho phép mình đưa tay ra, ôm chặt lấy Bạch Nhạn mong manh, yếu mềm.
- Ngày nào cũng phải gọi, buổi sáng báo cáo một lần, buổi tối báo cáo một lần. - Được nước lấn tới, cô rúc vào lòng anh, cắn lên vai anh.
- Được!
Khang Kiếm đi rồi, chiếc xe chạy ngoằn ngoèo, ánh đèn ở đuôi xe cũng chao đảo theo.
Đợi đến khi không nhìn thấy gì nữa, những giọt nước mắt mà Bạch Nhạn dùng toàn bộ sức lực để kìm chế mới lã chã rơi xuống. Tối nay biểu hiện của sếp Khang rất kì quặc, giống như một người đang trăn trối chuyện hậu sự trước lúc lâm chung. Mỗi câu nói đều vô cùng xúc động và hết sức chân thành. Nếu cô đoán không nhầm, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì, hoặc anh đã linh cảm được sắp có chuyện lớn xảy ra.
Con người, vào thời khắc nguy hiểm nhất, phản ứng bản năng sẽ là tự cứu mình, nhưng vào lúc đó, anh lại nghĩ tới một người khác, tại sao?
Tiền lương, sổ tiết kiệm và nhà của anh đều đưa hết cho cô, bây giờ lại đưa cho cô tấm thẻ này. Bạch Nhạn biết trong tấm thẻ này không phải là tiền thưởng gì hết, có thể là những đồng tiền dơ bẩn, nhơ nhớp. Nhưng sự dơ bẩn, nhơ nhớp này lại khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Lúc này, cô nắm chặt tấm thẻ, mặc cho nước mắt lăn dài xuống gò má, lòng đã hoàn toàn bình yên trở lại.
Đợi tâm trạng ổn định lại rồi Bạch Nhạn mới lên nhà. Cửa khép hờ, Liễu Tinh không ở trong phòng ngủ, cũng không ở trong phòng khách, chiếc hộp giấy trên bàn mở ra, bên trong rỗng không.
- Liễu Tinh?
- Mình đang trong này. - Tiếng Liễu Tinh vang lên trong phòng vệ sinh - Nhạn, không biết mình bị lạnh hay ăn phải thứ gì mà bụng tự nhiên đau quá.
Có một thứ cảm giác, gọi là xa lạ.
Có một thứ cảm giác, gọi là lâu ngày gặp lại.
Mưa phùn rả rích, Liễu Tinh xuống xe buýt, mở ô ra, qua màn mưa giăng mắc, cô nhìn thấy Giản Đơn đứng trước cổng bệnh viện lo lắng nhìn dòng người qua lại. Theo bản năng, cô hạ ô thấp xuống che kín người.
Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo đính hôn sớm, tình cảm này rất rõ rệt, cô chưa từng được con trai theo đuổi, càng chưa từng có chàng trai nào trồng cây si trước cửa nhà cô. Khi Lý Trạch Hạo từ trường Sư phạm tỉnh về thăm cô, anh ta luôn gọi điện thông báo trước. Cô vội vàng tới Học viện Y mượn phòng ký túc cho anh, cắn răng bỏ bớt một xấp phiếu ăn, hôm anh ta đến, cô đứng đợi ở ga từ sáng sớm.
Tim Liễu Tinh không kìm chế được đập thình thịch, những hạt mưa lạnh cóng cũng không xua đi được nỗi thẹn thùng ửng đỏ trên gương mặt. Cô khẽ nhấc ô lên, len lén nhìn qua. Giản Đơn hẳn không phải mới đến, nửa vai áo đều đã ướt đẫm mưa, ống quần cũng thế.
Gần như ngày nào anh ta cũng gọi điện và nhắn tin cho Liễu Tinh, muốn nói chuyện với cô. Liễu Tinh thật sự không có can đảm để nói chuyện, đành làm con đà điểu rúc đầu trong cát, trốn được ngày nào hay ngày nấy.
Không còn cách nào khác, anh đành tới cổng bệnh viện bắt người.
Liễu Tinh sẽ không tự tưởng bở mà cho rằng Giản Đơn đến trồng cây si cô, cô biết Giản Đơn là quân tử, vô duyên vô cớ lên giường với cô nên anh thấy cần phải giải thích hay nói gì đó.
Nói gì? Say rượu làm càn chắc!
Liễu Tinh như kiến bò trên chảo sốt ruột vừa nhìn kim đồng hồ nhích từng giây một, đã sắp tới giờ làm, nếu đến muộn thì tiền thưởng chuyên cần tháng này sẽ không cánh mà bay.
Phụ nữ, đã không có tình yêu lại còn bị phá sản, chẳng phải là lỗ to sao?
Liễu Tinh cắn răng, dày mặt tiến về phía trước, trước khi còn cách Giản Đơn ba bước chân, cô vờ ngước mắt lên mỉm cười nhìn anh như vô tình bắt gặp:
- Thư ký Giản, sao anh lại ở đây?
Nhìn thấy Liễu Tinh, miệng lưỡi Giản Đơn bỗng tê cứng, đầu óc trống rỗng, không thốt ra được câu nào. Trước khi tới đây, không những anh đã vạch sẵn những điều cần nói mà thậm chí còn phác ra giấy.
Giản Đơn luôn cảm thấy mình là một người có nề nếp, chưa từng làm chuyện gì kinh thiên động địa. Ai ngờ người như anh cũng chơi tình một đêm, tuy là tình một đêm còn chưa tới bến. Người ta chơi tình một đêm đều chọn người xa lạ, anh lại chọn đúng cô bạn của vợ cũ của thủ trưởng, hai người còn cùng nhau làm phù dâu phù rể, quá đáng sợ.
Có điều, anh quá tập trung vào chuyện này, nên không có thời gian đau buồn khổ sở vì thất tình. Thực ra, mấy hôm nay anh rất ít khi nhắc tới cô bạn gái cũ, cả ngày đầu óc chỉ suy nghĩ xem phải nói như thế nào về chuyện này với Liễu Tinh!
Giản Đơn mãi không nói gì, Liễu Tinh thấy thật đúng ý cô.
- Sắp đến giờ làm rồi, tôi đi trước nhé.
- Tôi có chuyện muốn nói.
Không để cô chạy trốn, Giản Đơn đã túm lấy tay cô.
Da thịt đụng chạm, cả hai đều không tự chủ được mà khẽ run rẩy.
- Anh Giản, nếu anh muốn nói chuyện tối hôm thứ Sáu thì chúng ta là người lớn, đều hiểu rõ đó là chuyện ngoài ý muốn, anh đừng để bụng, cũng đừng canh cánh điều gì. Sau này, anh làm việc còn tôi đi làm, tất cả đều không có gì thay đổi.
Liễu Tinh so vai nói tằng tằng một tràng như súng liên thanh.
- Chỉ thế thôi ư? - Lòng Giản Đơn vô cớ phiền muộn.
- Nếu không thì thế nào? - Liễu Tinh thiếu điều van xin anh tha mạng, thời gian là vàng bạc đó, lại mấy phút trôi qua rồi.
- Tôi… - Giản Đơn há mồm, kéo cô vào bên đường để không chặn lối xe cộ - Tôi cho rằng không chỉ có thế.
- Anh Giản, tôi biết anh muốn quở trách tư cách tôi thấp kém, tác phong bừa bãi. Thực ra anh không cần nói, tôi cũng đã tự nghiêm túc kiểm điểm rồi. Xin lỗi anh Giản, đều tại tôi cả…Á…
Liễu Tinh bỗng hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cứng đờ.
Giản Đơn ngạc nhiên xoay người lại, nhìn theo ánh mắt cô. Cách đó không xa, một người đàn ông thư sinh nho nhã đang đứng, tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt.
Chiếc bình giữ nhiệt đã lâu không gặp.
Liễu Tinh không khỏi nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cô và Lý Trạch Hạo, anh nấu ăn giỏi hơn cô. Mùa đông, không nỡ để cô phải trực đêm vất vả, hễ có thời gian là anh sẽ nấu chút canh đem tới cho cô. Cô nhận chiếc bình giữ nhiệt, họ cùng ngồi ở đầu cầu thang, anh ngắm nhìn cô vừa cười tít mắt vừa húp canh. Rồi cô bỗng nghiêng mặt sang, họ liền hôn nhau.
Hôm nay, chiếc bình giữ nhiệt này là để đưa cho ai?
Người Liễu Tinh lảo đảo như đứng không vững, cô bất giác túm chặt lấy Giản Đơn, dựa vào lòng anh.
Dựa vào biểu hiện của Liễu Tinh, Giản Đơn đoán ngay được người đàn ông phía đối diện kia là ai. Nghĩ tới việc Liễu Tinh cùng mình uống rượu giải sầu, anh vội giang tay ra ôm eo cô một cách đầy nghĩa khí rồi trừng mắt nhìn Lý Trạch Hạo.
Cuộc sống có những lúc rất kịch, có những lúc rất sến, nhưng đó chính là sự thực. Lý Trạch Hạo thở dài, nở một nụ cười chua chát.
Con người, sợ nhất là sự so sánh, cũng sợ nhất là thời gian.
Có so sánh, mới biết mình đã từng hạnh phúc đến nhường nào.
Trải qua sự giày vò của thời gian, mới khiến anh ta nhìn rõ bản chất thật của một con người.
Mười bốn năm, tình yêu của Liễu Tinh dành cho anh vẫn nguyên vẹn như xưa, hơn nữa lại càng nồng nàn, một điều ông xã hai điều ông xã, gọi tới mức khiến anh cảm thấy mình là người đàn ông ưu tú và đẹp trai nhất trên trái đất này.
Chẳng qua mới chỉ bốn tháng, anh và Y Đồng Đồng đã trở nên xa lạ như người dưng nước lã, có lúc còn không nhìn thẳng vào mắt nhau. Bọn họ không chính thức chia tay, nhưng còn lạnh nhạt hơn cả những cặp đã chia tay.
Trước mặt anh, cô ta luôn đem Khang Kiếm ra so sánh. Điểm này không bằng, điểm kia không xứng. Cuối cùng, cô ta mỉa mai nói với anh rằng, anh còn chẳng bằng một cái móng chân của Khang Kiếm. Bây giờ cô ta là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Nghe những lời này của Y Đồng Đồng, anh không tức giận, có lẽ từ “tức giận”không đủ để miêu tả cảm xúc của anh.
Anh trở nên rất trầm lặng, cảm thấy bi thương cho chính mình, cảm thấy tội nghiệp cho Y Đồng Đồng.
Tất cả mọi thứ hiện giờ, đều là quả báo của bọn họ.
Tình yêu, thật sự sẽ không đứng yên chờ đợi.
Lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ôm chặt Liễu Tinh, Lý Trạch Hạo giấu chiếc phích ra phía sau lưng, cụp mắt xuống rồi quay người bỏ đi.
- Anh ấy…anh ấy chẳng nói gì cả.
Nước mắt Liễu Tinh lã chã rơi.
- Đó là bởi vì hắn không còn mặt mũi nào để nói. - Giản Đơn hừ giọng, cau mày nhìn Liễu Tinh - Cô khóc cái gì?
- Trông anh ấy rất gầy, rất tiều tụy…
- Cô không đành lòng?
- Không phải - Liễu Tinh lắc đầu - Chỉ hơi thổn thức thôi. Anh nói có phải hôm nay anh ấy tới tìm tôi không?
- Tôi có phải là chiếc guốc đi trong bụng hắn ta đâu. - Giản Đơn cau mày, liếc xéo cô - Rốt cuộc hôm nay cô có đi làm hay không?
- Á, anh hại chết tôi rồi. - Liễu Tinh kêu toáng lên, lau nước mắt rồi giẫm lên những vũng nước, tê tái chạy về phía khu nhà khám bệnh.
Nhìn điệu bộ thảm hại của cô, Giản Đơn không nhịn được bật cười. Cười xong mới ngẩn người, toi rồi, anh còn chưa nói chuyện với cô mà!
Liễu Tinh nghiêng người dựa vào cửa, thở dài nhìn Giản Đơn lúc thì cau mày, lúc thì vò đầu bức tóc bực bội đi tới đi lui. Vừa rồi khi nép vào trong lòng Giản Đơn, mùi hương đặc trưng của đàn ông xộc tới khiến tim cô bỗng loạn nhịp - Cảm giác có một nơi nương tựa, cảm giác được bảo vệ như vậy, thật sự, đã lâu lắm rồi không gặp.
Liễu Tinh vào làm, bệnh nhân đầu tiên là Lâm Phong.
Lâm Phong lại mang bầu, sắc mặt đầy đặn hơn trước rất nhiều, trên mặt toát lên sự thỏa mãn của một phu nhân nhà giàu. Từ sau vụ sảy thai lần trước, cô không trở lại bệnh viện làm việc nữa. Chút tiền lương còm cõi mỗi tháng còn không đủ cho chồng cô ấy uống một bữa trà!
- Thai được 12 tuần, tim thai đập mạnh, tiếng tim đập cũng rất tốt.
Trưởng khoa Phụ sản đích thân kiểm tra cho Lâm Phong, vừa giúp cô kéo áo xuống vừa nói.
Lâm Phong nhờ Liễu Tinh khép cánh cửa bên ngoài lại.
- Chị Lư, chị siêu âm hộ em có được không?
- Bây giờ em đâu cần phải làm siêu âm. - Trưởng khoa Phụ sản không hiểu.
Lâm Phong đỏ mặt:
- Em muốn biết giới tính của thai nhi, không giấu gì mọi người, nếu là con gái thì em không muốn giữ.
- Tại sao? - Liễu Tinh sửng sốt - Con gái thì đã sao, cậu cũng là con gái đấy thôi?
Mắt Lâm Phong đỏ hoe, cô khụt khịt mũi, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Chồng mình có bồ nhí ở ngoài, cô ta sinh cho anh ta một đứa con trai. Chỉ có điều cô bồ nhí đó là tiếp viên nhà hàng, nhà ở nông thôn nên mẹ chồng mình chê cô ta, nói là chỉ cần mình sinh được con trai thì cô ta không bao giờ bước được vào cửa, cũng sẽ không được phân chia gia sản. Đến nước này rồi, mình bắt buộc phải sinh con trai thì mới có thể trụ vững.
Phòng khám thai lặng ngắt như tờ.
Rất lâu sau, trưởng khoa Lư mới thở dài:
- Bệnh viện không cho phép siêu âm giới tính thai nhi. Nếu em muốn biết cái thai có mạnh khỏe không, chị sẽ làm giúp em.
- Cảm ơn chị Lư. - Lâm Phong cười rạng rỡ nắm chặt tay bác sĩ Lư.
Liễu Tinh nhìn theo Lâm Phong với vẻ cảm thông. Cô không cùng Lâm Phong tới phòng siêu âm, chỉ cảm thấy trong lòng bức bối và rất muốn nói chuyện với Bạch Nhạn.
Với bất kỳ chuyện gì, cách nhìn nhận của Bạch Nhạn cũng độc đáo, cũng biết cách an ủi người khác.
Liễu Tinh muốn kể cho Bạch Nhạn chuyện Giản Đơn, chuyện Lý Trạch Hạo, kể cả chuyện Lâm Phong.
Gọi liền mấy lần nhưng điện thoại của Bạch Nhạn đều bận.
Bạch Nhạn nấu cháo điện thoại với ai thế nhỉ? Liễu Tinh băn khoăn cụp máy.
Thời tiết xấu, nhiệt độ lại thấp, Bạch Nhạn ngồi mãi trong nhà như người tàn phế nên thấy chán chường, tivi không muốn xem, tay làm gì cũng bất tiện. Đi đi lại lại mấy vòng từ phòng bếp tới phòng ngủ, cô cảm thấy cần phải kiếm chuyện gì đó để làm.

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Lãnh Phong.
Lãnh Phong rất bận, mãi một lúc sau mới nghe máy:
- Chuyện gì thế, Bạch Nhạn?
- Buổi sáng nhiều bệnh nhân lắm à?
- Ừ, hôm nay có chuyên gia khám nên người ta xếp hàng rất đông, buổi chiều còn ba ca mổ nữa, đúng là một ngày tất bật.
- Ồ! - Bạch Nhạn thoáng chút bất an, cảm giác như mình gọi điện tới không đúng lúc.
- Em có chuyện gì à?
- Em định hẹn anh tối nay đi ăn cơm, Liễu Tinh nói ở gần đây mới mở một quán ăn Hồ Nam, có món đầu cá sốt cay rất ngon. Anh làm việc đi, chúng ta hẹn sau vậy.
- Không, anh có thời gian, nhưng phải đợi anh một lát, anh tới đón em. - Trái tim Lãnh Phong lại không nhanh nhẹn như lời nói, từ trước tới giờ Bạch Nhạn chưa từng chủ động hẹn với anh, thậm chí rất ít khi chủ động gọi điện cho anh.
- Muộn đến mấy em cũng sẽ đợi. Lãnh Phong, trời mưa đường trơn, anh chạy xe chậm thôi nhé. - Bạch Nhạn căn dặn.
Lãnh Phong ngước mắt nhìn lên những người đang đợi ngoài phòng khám, không nói gì thêm.

Bạch Nhạn cúp máy, uống một tách trà rồi ôm theo một cái gối dựa to tướng đi vào phòng ngủ, dựa vào thành giường, chọn một tư thế nằm thoải mái nhất, sau đó thảnh thơi bấm số điện thoại của sếp Khang, ngang nhiên quấy rối anh trong giờ làm việc.
- Lại chán quá à? - Khang Kiếm chưa nói đã cười.
Đây đã là cuộc điện thoại thứ tư trong ngày hôm nay của Bạch Nhạn gọi cho anh. Buổi sáng Liễu Tinh nấu cháo cho ít nước, cơm không ra cơm, cháo không ra cháo, cô gọi điện tới oán trách. Cuộc thứ hai, cô nói mưa suốt mấy ngày liền, quần áo phơi ở ban công mãi không khô, khiến cô không có quần áo để thay. Cuộc thứ ba, không biết cô xem phải bộ phim gì mà làu bàu suốt nửa ngày, mắng biên kịch là đồ rẻ tiền, làm tổn hại nơ ron thần kinh của khán giả khi viết ra những tình tiết ấu trĩ như vậy.
Anh cứ vừa nghe vừa cười, không cần trả lời, vẫn vừa có thế làm việc vừa thỉnh thoảng ừ hử một tiếng là được.
- Sếp ơi, em vừa gọi điện hẹn anh Lãnh cùng đi ăn món ăn của quê hương Mao chủ tịch[1]. - Bạch Nhạn nói.
[1] Tức đặc sản của tỉnh Hồ Nam.
Khang Kiếm nhíu mày, đặt bút trong tay xuống, dụi khóe mắt cay xè:
- Ngoài trời đang mưa mà?
- Thì chính vì trời mưa nên quán mới không đông khách, mới càng thoải mái, mới có thể thưởng thức được món ngon.
- Ừ! Vậy thì đi đi, ăn xong về nhà thì gọi điện cho anh.
- Vậy sếp nói cho em biết, vừa rồi trong lòng anh có thấy hơi cay cay không? Ồ, đương nhiên là không rồi, em có phải là vợ anh đâu, em là vợ cũ thôi. Vợ cũ ra ngoài với ai là quyền của cô ấy, anh không cần, cũng không có tư cách gì để ghen tuông.
- Em muốn anh ghen à? - Khang Kiếm bình tĩnh hỏi.
- Em không muốn, nhưng em chưa nhìn thấy anh ghen bao giờ nên cũng hơi tò mò.
- Bạch Nhạn, anh không trẻ con thế đâu. Anh tin em.
- Nhưng em chả tin anh. - Bạch Nhạn cười cười lý luận - Anh hứa buổi sáng và buổi tối sẽ gọi điện cho em, nhưng anh có làm được đâu?
Khang Kiếm thở dài, anh không có cơ hội. Bởi vì cô luôn gọi đến trước khi anh kịp bấm số.
Khang Kiếm cũng đang kìm chế để không nhớ tới Bạch Nhạn quá nhiều.
Mấy hôm nay, các loại tin đồn lan khắp Ủy ban như gió lốc cuồn cuộn trước cơn giông tố. Sau khi giám đốc Tổng của Sở Xây dựng bị song quy, ngay kế đó, trưởng ban Đấu thầu và ông chủ của mấy công ty xây dựng cũng đồng loạt ngã ngựa, tất cả mọi người đều đang xôn xao bàn tán, tiếp theo sẽ đến lượt người quản lý mảng xây dựng thành phố - Khang Kiếm.
Trở thành trung tâm của cơn gió lốc nhưng Khang Kiếm vẫn làm việc bình thường như mọi ngày, vẫn điều động và chỉ đạo công việc do mình quản lý đâu ra đấy, không hề bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Anh biết có rất nhiều con mắt đang quan sát anh, vì thế anh càng phải tỏ ra bình thường. Song quy là phải đấu trí. Không có chứng cứ mà chỉ suy đoán vu vơ là không được. Vấn đề là phải dằn lòng, không thể động thủ trước.
Có điều, Khang Kiếm hiểu rất rõ, đây là trở ngại lớn nhất kể từ khi anh đi theo con đường chính trị. Bố anh vừa mới về hưu, anh thiếu đi một tầng ô dù bảo vệ, vì thế kẻ địch đã không thể kìm chế nổi.
Anh lại không hề để ý đến việc mất đi sự che chở của ông Khang Vân Lâm, điều anh bận tâm là đúng vào lúc Bạch Nhạn bị thương, anh lại không thể ở bên cạnh cô, đến quan tâm anh cũng phải kìm chế lại.

Bạch Nhạn đã ly hôn với anh, nếu anh xảy ra chuyện gì, anh không thể kéo cô vào cuộc.
- Sếp ơi em chán quá, nếu tối nay được đi dạo phố, mua một bịch bắp rang bơ rồi cùng đi xem phim thì tuyệt biết mấy!
Lòng Khang Kiếm chua xót, anh hiểu ẩn ý của cô, nhưng anh lại không thể đáp ứng.
- Đợi tay lành lại thì bảo Liễu Tinh đưa em đi dạo phố và xem phim cho đã đời.
- Liễu Tinh là đồ ki bo, lúc nào cũng nhòm ngó ví tiền của em, bắt em phải mời. Em cũng muốn có người mời em đi.
Anh muốn nói, giữa họ không cần dùng từ “mời”, anh sẽ đưa em đi dạo phố, mua quần áo, mua đồ ngon, xem phim, mua quà vặt cho em, muốn bao nhiêu anh sẽ mua bấy nhiêu.
Anh không nói gì, chỉ cười khan mấy tiếng.
- Sếp có đang nghe không đấy?
- Nghe đây.
- Thực ra em chỉ nói thế thôi, em biết công việc sếp bận rộn, đợi hết bận thì sếp sẽ đi với em, đúng không?
- Ừ! - Khang Kiếm gật đầu, sống mũi cay cay.
- Sếp ơi, chẳng hiểu sao em lại thấy hơi nhớ anh! - Bạch Nhạn thở dài, dịu dàng thủ thỉ.
Trời đêm nhập nhoạng, đường phố mới lên đèn, mưa lạnh im lìm rơi không ngớt.
Lãnh Phong dừng xe, cầm ô chạy sang phía bên kia, cẩn thận đỡ Bạch Nhạn xuống rồi cùng bước vào quán ăn Hồ Nam.