Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 02 - Phần 1
Chương 2:
Gặp nhau há dễ nhận được
liền [1]
Xi Vưu không sao tin nổi,
thiếu nữ áo xanh trước mặt giống hệt A Hành trong ký úc của hắn, cũng chính là
người con gái hắn tương tư suốt hai trăm năm, nguyện từ bỏ mọi thứ để đổi lấy
nàng, vậy mà hai trăm năm sau gặp lại đã thành người dưng xa lạ, bao ân oán dây
dưa thuở trước dường như chưa từng xảy ra.
Thà rằng nàng căm hận
hắn, còn hơn là lãng quên hắn!
[1] Xem chú thích đầu
chương 1.
Thanh Dương vừa đem hạt
châu về Triêu Vân phong, Luy Tổ lập tức phái người đi mời Hoàng Đế tới.
Hoàng Đế căn vặn thật kỹ
lai lịch của hạt châu, lại thấy hạt châu hấp thụ tinh huyết linh lực, bèn
thuyết phục Luy Tổ: “Ta biết sau khi Hành nhi qua đời, bà đau lòng khôn xiết,
ta cũng mong Hành nhi có thể trở về, nhưng thứ này không phải Hành nhi, chỉ là
ma vật do Ngu uyên kết thành, nếu không hủy đi e hậu họa vô cùng.”
Luy Tổ xuất thân từ “Tứ
thế gia” danh môn thượng cổ, hiển nhiên biết rõ ma vật đáng sợ nhường nào. Bà
mân mê hạt châu, hồi lâu mới đáp: “Dù là ma vật cũng do Hành nhi biến thành,
thiếp không tin nó lại hại cả cha mẹ đại ca.”
Thanh Dương và Xương Ý
nhất loạt quỳ xuống dập đầu cầu khẩn Hoàng Đế.
Hoàng Đế bất đắc dĩ đành
đồng ý thử một lần, “Nếu quả thật đây là ma vật hại người, phải lập tức trừ khử
trước khi nó gây họa cho nhân thế đó.” Nếu để người trong thiên hạ biết được
Hoàng Đế dung dưỡng ma vật, danh vọng của ông sẽ bị hủy hoại, cực kỳ bất lợi
cho vương đồ bá nghiệp.
Hoàng Đế bí mật triệu
Tri Mạt thạo bày trận pháp lên Triêu Vân phong bày bố Thần trận, lại cắt đặt
hai tâm phúc của mình là Ly Chu và Tượng Võng trấn trận.
Hoàng Đế, Luy Tổ, Thanh
Dương, Xương Ý đồng thời rỏ linh lực cùng tinh huyết của mình vào hạt châu.
Hệt như Ngu uyên nuốt
chửng mọi thứ, hạt châu này cũng tham lam hút hết linh lực và tinh huyết rỏ
xuống, họ càng đổ nhiều tinh huyết và tinh lực thì hạt châu càng hút mạnh.
Hoàng Đế thấy tình thế không ổn, bèn quả quyết cắt đứt mối dây liên kết giữa
mình và hạt châu, nhưng Luy Tổ, Thanh Dương, Xương Ý rõ ràng cảm thấy như bị
Ngu uyên nuốt chửng, vẫn khăng khăng không từ bỏ.
Sắc mặt Luy Tổ nhợt hẳn
đi, hệt như gốc đại thụ bị rút kiệt nước. Hoàng Đế phải cưỡng chế kéo bà ra,
đồng thời cao giọng hạ lệnh ngừng trận pháp.
Xương Ý bủn rủn ngã lăn
ra đất, hai mắt nhắm nghiền, mặt vàng như nghệ, cả người run lên cầm cập, rõ
ràng đã bị trọng thương. Xương Phó trấn giữ bên ngoài trận pháp thấy vậy vội
nhào tới giúp y bảo hộ linh thể.
Thanh Dương tái mét mặt,
đờ người ngã phịch xuống đất, mất hết tri giác. Tuy y thần lực cao cường nhưng
chính vì ỷ vào thần lực, lại áy náy trước cái chết của A Hành nên khi nãy đã
bất chấp nguy hiểm, dốc hết linh lực và tinh huyết hơn cả, một lòng muốn cứu
sống em gái, bởi vậy nên bị thương nặng hơn hết, nếu không phải Hoàng Đế kịp
thời ngăn cản, e rằng tính mạng cũng khó giữ.
Thấy hạt ma châu này
suýt hại chết hai đứa con mình, Hoàng Đế nổi giận đùng đùng, hạ lệnh cho Ly
Chu: “Mang Tứ Tượng kính lại đây, bày Diệt Ma trận, tiêu hủy ma vật này đi.”
Luy Tổ yếu ớt níu tay áo
Hoàng Đế vật nài: “Đừng mà!”
Nhìn dáng vẻ già nua
tiều tụy của Luy Tổ, Hoàng Đế cũng chạnh lòng xót xa, bèn kiếm lời an ủi: “Hành
nhi là đứa con gái duy nhất của ta, bà tưởng ta không thương nó ư? Có điều thứ
này không phải Hành nhi, Thanh Dương vẫn luôn hổ thẹn trong lòng vì cái chết
của Hành nhi, Xương Ý lại là đứa chấp mê bất ngộ, một ngày chưa trừ khử hạt
châu này, hai đứa nó nhất định sẽ nghĩ cách đánh thức nó dậy. Hôm nay may mà có
ta và Tri Mạt ở đây, giữ được mạng cho chúng, nhưng lần sau thì sao? Ta thật
không muốn mất thêm hai đứa con trai nữa đâu. Đã mất một đứa con gái rồi, lẽ
nào bà đành lòng vì nó mà đánh mất nốt hai đứa con trai sao?”
Nhìn hai đứa con trai
trọng thương dưới đất, Luy Tổ hiểu Hoàng Đế nói phải, không thể giữ hạt ma châu
này lại được. Nhưng từ tận đáy lòng, bà luôn cảm thấy đó là hóa thân của A
Hành, lòng đau như dao cắt, nước mắt lã chã. Hoàng Đế biết Luy Tổ rất có ảnh
hưởng đối với bọn Tri Mạt, sợ lát nữa Luy Tổ lại lên tiếng ngăn cản, bèn âm
thầm vận linh lực khiến bà hôn mê, ngủ thiếp đi rồi sai cung nữ đưa Luy Tổ,
Thanh Dương, Xương Ý về Triêu Vân điện.
Ly Chu bẩm: “Tứ Tượng
kính đem đến đây rồi, bày trận luôn bây giờ ư?” Diệt Ma trận là sát trận do Bàn
Cổ lập ra, bất kể thần hay ma, một khi vào trận ắt cầm chắc cái chết, xưa nay
chưa từng thấy kẻ nào sống sót bước ra khỏi Diệt Ma trận. Muốn bày trận cần tới
thần khí Tứ Tượng kính, từ sau khi Bàn Cổ qua đời, Tứ Tượng kính do tổ tiên Tây
Lăng Thị cất giữ, sau này Luy Tổ gả về Hiên Viên tộc, Tứ Tượng kính cũng trở
thành của hồi môn của bà.
Đặt tay lên hạt châu,
Hoàng Đế cũng cảm nhận được mối ràng buộc máu thịt giữa hạt châu và mình nên
chần chừ chưa quyết.
Ly Chu kính cẩn đứng một
bên đợi lệnh.
Nói cho cùng Hoàng Đế
cũng là bá chủ một phương, dù lòng không nỡ nhưng ông tuyệt đối không để tình
cảm chi phối, trù trừ hồi lâu bèn gật đầu ra hiệu cho Tri Mạt. Tri Mạt nhận
lệnh, bắt đầu bày Diệt Ma trận.
Trận pháp vừa rậm rịch
bày bố, sắc trời tối sầm lại, mưa to gió lớn ào ào trút xuống. Trời cao như
cũng cảm nhận được mọi chuyện, bèn giáng sấm chớp xuống ì ùng.
Khí thiêng trong trời
đất được Tứ Tượng kính triệu hồi vần vũ tụ lại. Thanh Dương và Xương Ý cũng cảm
nhận được sự thay đổi của đất trời, đồng loạt tỉnh dậy, trông ra ngoài thấy sắc
trời đen kịt, mưa như trút nước, lập tức hiểu ra mọi chuyện, liền gắng gượng
vùng dậy, nhưng Hoàng Đế sớm lường trước mọi chuyện, đã sai Thần tướng canh
giữ, không cho hai người rời khỏi phòng nửa bước.
Xương Ý bất chấp thương
thế, toan xông ra can ngăn, liền bị hai viên Thần tướng cản trở, ấn xuống
giường, lấy xích Long Cốt xích lại. Mặc cho Xương Ý vừa giận vừa cuống chửi
toáng lên, hai viên Thần tướng ngoài miệng thì “Điện hạ thứ tội” nhưng ra tay
rất mau mắn, hiển nhiên Hoàng Đế đã ban nghiêm lệnh.
Thanh Dương cử động khó
khăn lại hiểu con người Hoàng Đế hơn ai hết, tự biết chẳng có cơ hội xông ra, y
chỉ ngồi lặng, đăm đăm trông về đỉnh Hiên Viên – sau màn mây dông vần vũ đang
cuồn cuộn tụ về trên đỉnh Hiên Viên kia, thấp thoáng lóe lên ánh chớp, chờ tới
khi bày xong trận pháp, sấm nổ vang trời, trận pháp sẽ tự động dẫn lửa trời
giáng xuống, ngũ lôi oanh kích công phá hạt châu, triệt để hủy diệt nó.
Từ sau khi A Hành qua
đời, Xương Ý không buồn mở miệng trò chuyện với Đại ca, lúc này thấy tình thế
cấp bách, chẳng biết làm sao, mới đành lên tiếng cầu khẩn: “Đại ca, huynh cứ
thế giương mắt nhìn tiểu muội tan xương nát thịt ư? Đệ không cần biết nó có
phải ma hay không, đệ chỉ biết nó là muội muội của mình thôi.”
Y vừa dứt lời đã thấy
Xương Phó khoác áo choàng, bưng hai hộp đồ ăn bước vào. Nàng đặt đồ ăn xuống
đất, ghé tai Xương Ý nói nhỏ: “Thiếp đã huy động tinh binh Nhược Thủy, nhất
định phải tìm cách trộm hạt châu đem ra.”
Xương Ý rung động cả tâm
thân, siết chặt lấy tay Xương Phó, lòng rưng rưng bao điều muốn nói mà không
sao thốt nên lời. Chống lại Hoàng Đế là tội chết, vậy mà Xương Phó vẫn bất chấp
hậu quả, chẳng nề đem số mệnh cả tộc ra đối chọi với Hoàng Đế, nhưng y có thể
ích kỷ, thí bỏ cả Xương Ý và Nhược Thủy tộc sao?
Hiểu lòng y đang nghĩ
gì, Xương Phó dịu giọng: “Chàng quên lời thề giữa hai ta trong đêm tân hôn rồi
ư? Phu thê một lòng, bên nhau suốt kiếp, sống chung chăn gối, chết chung huyệt
mộ! Muội muội của chàng cũng là muội muội của thiếp, muội muội của thiếp chính
là người của Nhược Thủy tộc, bất kể nguy hiểm đến đâu, Nhược Thủy tộc bọn thiếp
quyết không bỏ rơi người của mình!”
Thấy Xương Ý gật gật
đầu, Xương Phó kiên quyết đứng phắt dậy, toan bước ra ngoài, xông vào màn mưa
gió, chợt Thanh Dương lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đám bán yêu Nhược Thủy tộc cũng
có thể phá giải Diệt Ma trận mà Hiên Viên tộc bày bố, Hiên Viên chẳng được cả
đại hoang tôn xưng là một trong Tam đại Thần tộc. Giờ đây muội đã thành trưởng
tộc, hành sự phải động não một chút, đừng tưởng cứ đâm đầu tìm chết là anh dũng
đâu!”
Xương Ý rối cả ruột,
liền trừng mắt nhìn Thanh Dương, vùng vẫy định nhào tới đánh cho y một trận,
chỉ có Xương Phó tinh tế, nhận ra ẩn ý trong lời Thanh Dương, “Đại ca thấy làm
vậy không ổn, vậy huynh có cách nào hay hơn không?”
Thanh Dương hờ hững đáp:
“Giờ đây người nên ra tay cứu A Hành nhất không phải muội, mà muội cũng chẳng
có năng lực đó.”
Xương Ý giận dữ buông
lời chế nhạo: “Vậy ai mới nên? Chắc là chàng rể huynh chọn cho A Hành, Cao Tân
Thiếu Hạo hả? Tuy hắn có năng lực thật đấy, nhưng chúng ta lấy đâu ra Hà Đồ Lạc
Thư mà trao đổi nữa!”
Thanh Dương chẳng chấp
Xương Ý, chỉ ngoảnh sang bảo Xương Phó: “Muội cưỡi tọa kỵ của ta đi tìm Xi Vưu,
báo tin cho hắn hay.”
Xương Phó sực hiểu ra,
hàng năm nàng đều cùng Xương Ý tới Ngu uyên bái tế A Hành, suốt hai trăm năm,
năm nào cũng thấy ngoài Ngu uyên có thêm mấy gốc đào. Mấy năm đầu Xương Ý
thường nổi giận nhổ sạch, nhưng Xi Vưu lại lặng lẽ trồng xuống, Xương Ý nhổ bao
nhiêu, hắn trồng lại bấy nhiêu, về sau Xương Ý chẳng buồn nhổ nữa, chỉ cười
nhạt nói: “Để xem hắn trồng được bao lâu”, thật chẳng ngờ, hắn đã trồng suốt
hai trăm năm.
Thanh Dương lại dặn dò:
“Muội bảo Chu Du lập tức báo cho Thiếu Hạo hay.”
Thấy Xương Ý định phản
đối, Thanh Dương trừng mắt nhìn y: “Dù sao A Hành cũng là vợ cưới hỏi đàng
hoàng của Thiếu Hạo, cứu hay không cứu là do hắn, nhưng phải cho hắn biết tình
hình hiện tại, huống hồ thêm một người là thêm một cơ hội kia mà.”
Xương Ý trầm ngâm giây
lát rồi gật đầu với Xương Phó, nàng liền khép vạt áo, bước ra ngoài trời mưa
gió.
Vì bày bố Diệt Ma trận,
trăm dặm quanh Hiên Viên sơn vần vũ mây đen, mưa rào rào như trút nước, ánh
chớp lấp loáng sau màn mây dông tựa vô số rắn vàng uốn éo, cả bầu trời như một
mảnh vải đen kịt thêu đầy những hoa văn vàng rực rối mắt.
Mưa gầm gió rít thổi bạt
đi tất cả âm thanh, vậy mà trong tiếng mưa gió sầm sập, vẫn nghe văng vẳng
giọng ca thê thiết.
“A ối à ối a
Mình đành nhắm mắt mãi
sao
Chẳng buồn hé mở chút
nào nhìn ta
Nếu ta làm nát lòng hoa
Xin mình cứ móc mắt ta
cho rồi
Miễn mình mở mắt ra
thôi...
A ối à ối a
Mình đành quên lãng thế
sao
Quên bao ngày tháng xiết
bao hẹn thề
Vì ta, mình luồng tái tê
Móc tim, ta cũng sá gì
mình ơi
Miễn mình lại tái sinh
thôi…”
Xi Vưu giẫm trên lưng
đại bàng, áo đỏ phần phật, xé gió băng mưa mà đến.
Ly Chu bước ra quát:
“Mau dừng bước, phía trước là cấm địa của Hiên Viên tộc.”
Xi Vưu chẳng buồn nhìn
lão, cao giọng nói với Hoàng Đế trên đỉnh núi: “Ta là Xi Vưu, Đốc Quốc Đại
tướng quân của Thần Nông, mấy hôm trước lỡ đánh mất một hạt tâm châu, ngày đêm
trăn trở không yên, nghe nói Hoàng Đế nhặt được bèn vội vã tới xin lại, mong
ngài ban trả cho ta, Xi Vưu vô cùng cảm kích.”
Ly Chu hỏi: “Chẳng hay
Đại tướng quân làm sao chứng minh được hạt châu đó là của ngài?”
Xi Vưu bèn tả lại rành
rọt từ kích cỡ đến màu sắc hạt châu khiến Ly Chu cứng họng không vặn vẹo nổi.
Thấy vậy Tượng Võng khẽ bẩm Hoàng Đế: “ Hay là để thuộc hạ dẫn binh đuổi hắn
đi?”
Hoàng Đế lắc đầu: “Xi
Vưu tính tình cuồng ngạo, hắn vừa nhận mình là Đốc Quốc Đại tướng quân của Thần
Nông nhằm chứng tỏ rằng hắn có thể huy động quân đội Thần Nông, cảnh cáo chúng
ta nếu không muốn hắn động binh thì đừng dại động binh trước. Lỡ chúng ta không
chứng minh được hạt châu đó không phải của hắn thì hắn sẽ thắng thế, mà quả thực
hiện giờ chúng ta chưa có cách nào chứng minh được cả.” Hoàng Đế không muốn
vạch áo cho người xem lưng nên chẳng hề cho bọn Ly Chu biết lai lịch hạt châu,
càng không đời nào tiết lộ với người đời rằng hạt ma châu đó là hóa thân của
con gái mình. Nếu người trong thiên hạ biết con gái ông đã thành ma, danh tiếng
của ông ta sẽ phải chịu đả kích ghê gớm.
Tượng Võng giận dữ thét:
“Đánh thì đánh! Ai sợ hắn chứ?” Những tướng sĩ bỏ mạng trong trận Đại Thì sơn
đa phần là thuộc hạ của Tượng Võng, nên lão thù Xi Vưu tới tận xương tủy.
Hoàng Đế trừng mắt với
Tượng Võng: “Sao ngươi mãi không sửa được tính nóng nảy thế? Ta đã bảo ngươi
bao nhiêu lần, phải cẩn thận kẻo rút dây động rừng kia mà? Không nhịn việc nhỏ
sẽ hỏng hết việc lớn! Hiện giờ quốc lực Hiên Viên có thể toàn diện khai chiến
được với Thần Nông sao?” Thấy Tượng Võng cúi đầu làm thinh, Hoàng Đế nghĩ ngợi
rồi lạnh lùng phán: “Cứ để hắn biết khó khắc lui! Xưa nay chưa một ai vượt qua
được Diệt Ma trận, nếu hắn cứ muốn đâm đầu thì càng hợp ý ta, dù hắn bỏ mạng
trong trận cũng không liên quan gì tới chúng ta cả!”
Ly Chu hiểu Hoàng Đế
muốn dựa vào Diệt Ma trận để lấy mạng Xi Vưu, bèn cao giọng bảo hắn: “Hạt châu
này hút máu người, đoạt mạng người, hẳn không phải tâm châu của Đại tướng quân.
Hiện giờ Diệt Ma trận đã bày xong, mời Tướng quân đích thân vào thử xem, một
khi xác định không phải tâm châu, xin ngài tức tốc lui ra, để khỏi bị ma vật
liên lụy, rước họa vào mình.”
Lão vừa dứt lời, mọi
người đều lục đục lui xuống.
Xi Vưu rảo bước tiến vào
Diệt Ma trận. Viêm Đế từng giảng giải cho hắn về uy lực của trận thế này, Diệt
Ma trận do thượng cổ thần khí Tứ Tượng kính bày ra, bao gồm bốn trận pháp, ngụ
ý chỉ tứ tượng trong đời người – tử, sinh, ảo, diệt. Trận pháp vô cùng quái dị,
xưa nay chưa kẻ nào vượt qua nổi, vô số cao thủ xông vào, không hóa điên thì bỏ
mạng, nghe nói Bàn Cổ từng tuyên bố kẻ nào vượt qua được Diệt Ma trận sẽ ban
cho Tứ Tượng kính, mãi về sau một tên ngốc nhà Tây Lăng không có chút linh lực
nào lạc vào trận pháp, lại lớ ngớ thoát ra được, Bàn Cổ bèn ban Từ Tượng kính
cho tổ tiên Tây Lăng Thị.
Xi Vưu đã bước vào tượng
đầu tiên của Diệt Ma trận – Tử kính.
Hai mươi tư khối đá tảng
được chạm trổ thành hai mươi tư thần tướng thân mang kim giáp, vung kích vàng,
trợn mắt hung hãn nhìn Xi Vưu.
Kim Giáp thần dũng mãnh
vô song, lại không có máu thịt, không biết mệt mỏi đau đớn, càng chẳng biết sợ
sệt, tựa hồ chẳng hề có khuyết điểm, nhưng thực tế, ưu thế của chúng chính là
khuyết điểm, không có cảm giác, hành động sẽ rất cứng nhắc, thiếu linh hoạt.
Đối phó với chúng, hạng cao thủ tuyệt đỉnh linh lực cao thâm như Xi Vưu chỉ cần
dùng hư chiêu đến dử, dần dà sẽ tìm ra sơ hở trong chiêu thức rồi dựa vào đó mà
phản công. Nhưng hắn đang lo lắng cho A Hành, lòng như lửa đốt, nào dám lãng
phí thời gian, vừa ra tay đã dốc hết toàn lực, lấy cứng chọi cứng, Kim Giáp
thần cương mãnh thì Xi Vưu còn cương mãnh hơn, một mình hắn đấu ngang ngửa với
hai mươi tư pho tượng đá.
Có điều, dần dà Xi Vưu
phát hiện ra, dùng linh lực công kích chẳng thương tổn được Kim Giáp thần, chúng
không ngại nước lửa, cũng chẳng sợ gì đao kiếm.
Tẳng mây đen kịt trên
không càng lúc càng trĩu xuống, Xi Vưu nôn nóng muốn dứt điểm, thầm hạ quyết
tâm dù chết cũng phải vượt qua trận này.
Thấy một tên Kim Giáp
thần tấn công mình, hắn không tránh không né, chỉ gầm lên 1 tiếng, hai tay đưa
ra đối chiêu với Kim Giáp thần. Tuy Xi Vưu cương mãnh nhưng dù sao cũng là máu
thịt đối chọi với đá tảng, hắn không khỏi thấy huyết khí cuộn lên trong lồng
ngực, song vẫn thừa cơ túm lấy tay Kim Giáp thần, thét lớn, bẻ gãy rời vứt
xuống đất, đoạn phun ra một bụng máu.
“Tới đi!”
Xi Vưu gầm lên, dùng
phương pháp hoang dã nhất mà cũng hữu hiệu nhất, đối phó với đám Kim Giáp thần.
Chỉ một tuần hương, hai
mươi tư Kim Giáp thần đều biến thành những pho tượng đá cụt tay, không ngăn cản
nổi Xi Vưu nữa, đổi lại, hắn cũng phải trả giá đắt, khắp người đầy thương tích,
đồng thời gãy mất hai rẻ xương sườn.
Đây mới là tượng đầu
tiên trong tứ tượng!
Xi Vưu ngước mắt nhìn
mây đen vần vũ trên đầu, lao vút đi.
Tượng thứ hai là Sinh
kính, tên sao trận vậy, không có tấn công, cũng khỏi cần trả giá hay đổ máu,
thoạt nhìn vô cùng yên bình. Trận pháp hội tụ băng tuyết do hàn khí kết thành,
chẳng có xảo quyệt gì phá được, cách duy nhất chỉ là lê bước băng qua gió tuyết
mà thôi.
Xi Vưu bước vào giữa một
trời gió tuyết, càng đi sắc trời càng tối sầm lại, tuyết đổ càng nhiều, lạnh
đến đông cứng cả xương cốt, dẫu thần tiên linh lực cao thâm bậc nhất cũng không
sao chịu nổi cái giá buốt do hàn khí chí âm của trời đất tạo thành. Mới đầu Xi
Vưu thấy lạnh buốt cả xương, phải liên tục vận linh lực phản kháng, nhưng cứ đi
đi mãi, hắn dần dà lạnh đến mất đi cả tri giác, không còn cảm thấy lạnh, cũng
chẳng cảm nhận được gió tuyết nữa, thần trí chỉ còn là một mảnh mơ hồ, chừng
như đã quên cả mình là ai.
Trong cơn mơ màng, hắn
tựa hồ quay trở lại thuở ấu thơ, khi còn là một con dã thú tung hoành giữa rừng
già, không ngừng giết chóc, giành giật địa bàn, cướp đoạt thức ăn.
Đồng loại của hắn hoặc
chết hoặc tới mùa xuân lại đi xây tổ ấm, hễ hắn mon men lại gần, chúng đều nhe
nanh múa vuốt gầm gừ đe dọa. Hắn không hiểu tại sao lại thế, chỉ thấy mình vô
cùng cô đơn, nỗi cô đơn còn buốt giá hơn băng tuyết.
Năm này qua năm khác,
toàn là giết chóc, đổ máu, chết thảm, năm này qua năm khác, đám dã thú trong
rừng dường như cũng nhận ra hắn khác bọn chúng, không chịu gần gũi với hắn nữa,
năm lại năm, chỉ còn mình hắn tung hoành. Nỗi cô đơn mỗi lúc một thêm nặng
trĩu, nỗi cô đơn trơ trọi bởi không tìm được đồng loại trên thế gian, niềm đau
khổ dồn nén lại, không nơi giãi bày thổ lộ, nhưng hắn cũng chẳng hiểu nổi, mình
đau khổ vì lẽ gì?
Có lần hắn tò mò mon men
tới một thôn trang của con người, thấy đám trẻ tung tẩy nô đùa, hắn thích thú
vô cùng, dường như những tiếng cười giòn tan ấy có thể xua tan hết bao đau khổ
dồn nén trong lòng vậy. Hắn muốn lại gần bọn họ, nhưng bọn họ ném đá vào hắn,
lấy lửa đốt hắn, vung đao kiếm đâm hắn.
Đầu hắn bị đá ném trúng,
lông lá trên người bị lửa thiêu, thân thể bị thương vì đao kiếm, hắn đành vắt
chân lên cổ mà chạy, chạy đến lúc mệt nhoài.
Trời đất tối đen, như
đang dịu dàng dỗ dành hắn, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thôi! Chỉ cần ngủ thiếp đi,
sẽ chẳng phải chịu đau đớn nữa!
Xi Vưu toan ngả lưng nằm
xuống đánh giấc, nhưng tận sâu trong đáy lòng cứ nhức nhối một chấp niệm, dường
như trái tim hắn đã khuyết đi một mảnh, dù muốn ngủ cũng phải tìm lại được mảnh
tim đã mất, dựa vào nó mà ngủ thì sẽ có thể sở hữu tiếng cười xua tan hết thảy
tối tăm và đau khổ, sẽ có được sự dịu dàng, sẽ không còn cô đơn nữa.
Rốt cuộc là thiếu mất
cái gì nhỉ? Và mảnh khuyết đó giờ đang ở đâu?
Xi Vưu ngửa mặt đón gió,
tiếp tục lê bước, lảo đảo băng qua bão tuyết.
Đột nhiên tuyết tạnh mây
tan, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rọi lên mình Xi Vưu, trông hắn hệt như
một cây cột băng tuyết, chẳng còn ra hình người, từ đầu đến chân đều đóng băng,
mặt mũi bị băng tuyết phủ kín.
Xi Vưu sững sờ khựng
lại, ngơ ngác không hiểu mình đang ở đâu, cũng chẳng rõ mình là ai. Trước đây
cũng từng có kẻ kiên trì vượt qua được Sinh kính nhưng bước ra khỏi trận là mất
hết thần trí. Vốn dĩ Bàn Cổ dùng khí âm hàn giá buốt nhất đất trời trong trận
này để ví von với cuộc đời lạnh lẽo tàn khốc, khảo nghiệm ý nghĩa cuộc sống của
con người ta: ngươi vượt qua được Tử trận của Kim Giáp thần, chứng tỏ ngươi đủ
năng lực giành lấy mọi thứ mà ngươi muốn, nhưng bất kể vì danh, vì lợi, vì
quyền, vì tình, vì nghĩa, chấp niệm của ngươi có thể sưởi ấm kiếp sống lạnh lẽo
của ngươi không? Có thể khiến ngươi kiên cường đối mặt với hết thảy giá buốt
trên thế gian, chống đỡ cho ngươi vượt qua phong ba bão táp trong đời chăng?
Chỉ lát sau, Xi Vưu đột
ngột vùng khỏi đống băng tuyết đông cứng trên người, dang tay ngửa mặt nhìn
trời, thét lớn: “A Hành! Là A Hành! Ta phải tìm được A Hành!”
Hắn biết sấm sét đã
giáng xuống bên ngoài trận pháp, A Hành sắp gặp nguy ngập nên chẳng dám chần
chừ, lập tức tiến vào tượng thứ ba – Ảo kính.
Trời nhẹ mây cao bát
ngát, núi rừng xanh ngắt mênh mông, loài hoa dại không tên nở khắp sườn đồi,
khiến khung cảnh đượm vẻ bình yên mà mỹ lệ.
Xi Vưu loạng choạng chạy
như điên như dại, A Hành, đợi ta, ta đến bây giờ đây! Lần này ta quyết không
làm nàng thất vọng nữa đâu!
Cứ chạy mãi chạy mãi,
đột nhiên hắn thoáng thấy Thiếu Hạo áo trắng như tuyết, dung mạo tuấn tú, phong
thái ung dung đang đứng đón gió giữa đồng hoa, còn cười bảo hắn: “Ngươi tới
chậm một bước, ta đã cứu được A Hành rồi!”
“A Hành đâu?”
Vừa dứt lời đã thấy A
Hành khoan thai tiến lại, nắm chặt lấy tay Thiếu Hạo, tựa người vào y, đắm đuối
ngước mắt nhìn y.
Thiếu Hạo nắm lấy tay
nàng leo lên lưng Huyền điểu, ném lại một câu: “Ngươi mau ra khỏi trận đi, ta
đưa A Hành về Cao Tân đây!”
“A Hành, A Hành!”
Bất luận hắn thét gọi
thế nào, A Hành chỉ một mực tươi cười, tựa vào lòng Thiếu Hạo.
Xi Vưu hồn xiêu phách
lạc lê bước, mặc cho Tiêu Dao sà xuống bên cạnh, xót xa nhìn hắn. Cơn giận điên
cuồng trào lên trong lòng Xi Vưu, hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng Thiếu Hạo?
Vì sao hết lần này tới lần khác nàng đều chọn Thiếu Hạo mà vứt bỏ hắn? Tại sao
nàng không tha thứ cho hắn, trong khi lại dễ dàng quên khuấy Thiếu Hạo từng vì
nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư mà bỏ rơi nàng? Lẽ nào bởi Thiếu Hạo xuất thân tôn quý,
sẽ có ngày trở thành vua một nước hay sao?
Được lắm! Ta sẽ cho nàng
thấy rốt cuộc ta và y, ai mới thành vua một nước?
Nói là làm, hắn liền
cưỡi Tiêu Dao quay về Thần Nông, vung kiếm huy động đại quân, vó sắt quét qua,
máu rải vạn dặm, hạ hết toàn thành này tới tòa thành khác, diệt Hiên Viên, hủy
Cao Tân, cả thiên hạ đều quỳ dưới chân hắn, tướng lĩnh thuộc hạ hắn đồng loạt
rộ lên hoan hô. Nhưng người quỳ rạp dưới chân hắn ngày càng đông, ánh mắt mọi
người càng kính sợ e dè, hắn càng cảm thấy khó chịu, tiếng hoan hô vang trời
dậy đất của bao nhiêu người chỉ làm hắn day dứt nhớ vò rượu Du Võng lén trộm
đến Thảo Ao lĩnh cho hắn.
Hắn xách rượu tới tìm Du
Võng, Du Võng lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi đến ban chết cho ta phải không? Nghe
nói đám tướng quân kia khuyên ngươi phế tên vô dụng ta đây, tự lập làm đế.”
“Không, ta chỉ tới tìm
ngươi uống rượu.”
Du Võng quay lưng lại
phía hắn, bóng lưng y lẻ loi mà cao khiết, “Lòng ngươi tanh lòm những máu, làm
ta phát nôn!”
Xi Vưu lẳng lặng lui ra
khỏi đại điện, ngửa cổ dốc rượu vào miệng, nhưng không sao tìm lại mùi vị xưa
kia nữa. Những tháng ngày trên Thảo Ao lĩnh, khi hắn còn chạy bằng bốn chân như
dã thú, hung tợn trừng mắt nhìn Du Võng, trong khi Du Võng chỉ ngốc nghếch cười
khì, dùng rượu dụ dỗ hắn, làm thân với hắn cũng chẳng cách nào quay trở lại.
Đại quân bao vây quanh
đô thành của Cao Tân, chỉ còn Cao Tân vương thất cố thủ trong thành, đây đã là
trận chiến cuối cùng.