Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 02 - Phần 2
Nửa đêm, A Hành lẻn đến thổ lộ tâm tình khiến Xi Vưu hắn vui mừng vô hạn, hai người hoan lạc suốt đêm.
Nhưng ngày hôm sau, đội quân của hắn bị mai phục, vô số binh lính bị giết, hắn trông thấy Phong Bá, huynh đệ keo sơn của hắn khắp người đầm đìa máu, chết ngay trước mắt mình, đám Si Mỵ Võng Lượng[2] chỉ mặt A Hành gào lên: “Là ả bán đứng chúng ta! Chính ả đã hại chết Phong Bá!”
[2] Si Mỵ Võng Lượng: theo truyền thuyết là thuộc hạ dưới trướng Xi Vưu, sau này được dùng để chỉ chung các loài yêu ma quỷ quái. (ND)
Xa xa, Thiếu Hạo dẫn theo thiên quân vạn mã ập đến, dịu dàng gọi: “A Hành.”
Xi Vưu lạnh buốt cả người, trợn mắt nhìn A Hành, “Là nàng làm phải không? Nàng bảo Thiếu Hạo mai phục chúng ta ư?”
A Hành làm thinh, chỉ ngồi lặng.
Si Mỵ Vọng Lượng lại bày ra la liệt tội chứng của A Hành, khiến tất cả binh sĩ kích động, mặt đầy những máu, vung giáo tuốt gươm, sôi sục căm thù đòi giết nàng.
Xi Vưu nhìn Phong Bá ngã gục dưới chân, lại nhìn A Hành bên cạnh, lòng như chìm xuống hầm băng, đau đớn quặn lên trong dạ.
A Hành không cầu khẩn, cũng chẳng biện minh, chỉ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.
Xi Vưu đột nhiên hồi tưởng lại những chuyện xa xưa, hoa đào nở rộ, A Hành tay xách giày thêu, tay vén quần lụa tung tăng giữa dòng suối, đuổi theo vờn nghịch những cánh hoa rơi, muôn vàn cánh đào lả tả rụng xuống trước mặt hắn, khiến hắn chợt nhớ trước khi nàng rơi xuống Ngu uyên còn khóc ra máu, gằn từng chữ: “Nếu hôm nay đổi lại là ta, ta sẽ tin tưởng ngươi!” Lòng hắn từ từ lắng xuống, hết thảy mọi nôn nóng, nghi kỵ, thậm chí đau đớn và cô đơn đều tan biến cả. Thì ra rất nhiều đau khổ trên đời này đều từ lòng mình mà ra, nếu lòng tĩnh tại thì đâu đâu cũng là miền an lạc.
Xi Vưu kiên quyết nói với bọn Si Mỵ Võng Lượng như chém đinh chặt sắt: “Ta tin nàng, vì nàng là A Hành của ta! Nếu các ngươi muốn giết nàng thì phải bước qua xác ta trước đã!”
Vừa dứt lời, A Hành, Phong Bá, Si Mỵ Vọng Lượng đều biến mất cả.
Chẳng có Thiếu Hạo, chẳng thấy chiến trường, cũng không hề có máu tươi hay thi thể, hết thảy mọi thứ đều không có.
Xi Vưu ngây người ra, không dám tin rằng hết thảy giang sơn nhuốm máu, sinh tử hào tình kia chỉ là ảo ảnh!
Cảm thán thay, bóng câu qua cửa, lửa xẹt đá mài, trần ai trong mộng[3], được rồi mất, mất rồi lại được, dường như cả cuộc đời này chỉ là một trường ảo tưởng trong trận pháp vừa rồi mà thôi. Vui vì có được ư? Đau bởi mất mát ư? Ảo ảnh tan rồi, điều quan trọng nhất còn đọng lại trong lòng người là gì đây?
[3] Nguyên văn: “嘆隙中駒, 石中火, 夢中身” (Thán khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân), ba câu này rút từ bài Hành Hương tử của Tô Đông Pha (1036-1101) thời Tống, có thể hiểu là: cảm thán thay, cuộc đời thoảng qua như chớp mắt, chẳng khác nào bóng câu bay ngang cửa sổ, ngọn lửa xẹt ra khi đánh lửa hay những câu chuyện vụt trôi qua trong cơn mộng mị. (ND)
Từ mấy trăm năm trước, khi được Viêm Đế đưa về Thần Nông sơn, bắt đầu học làm người, hắn vẫn luôn hoang mang lạc lối giữa đa đoan nhân tính, mãi đến lúc này, hắn mới sực hiểu ra mình muốn có thứ gì.
Diệt Ma trận được coi là trận pháp lợi hại nhất của Bàn Cổ, nhưng trừ trận đầu tiên, còn lại đều là đấu tranh nội tâm, tự mình vật lộn giằng co với chính mình, lẽ nào kiếp người cũng là như thế? Để đánh bại Kim Giáp thần cản đường, cần phải có thực lực nhất định, nhưng chướng ngại vật chắn lối thực sự lại chính là bản thân mình, hết thảy vui buồn được mất thật ra đều nằm trong tay mình cả, được cũng do mình, mất cũng do mình.
Xi Vưu không khỏi tự hỏi Diệt Ma trận của Bàn Cổ, rốt cuộc dùng để diệt thứ yêu ma gì? Là ma quái trên thế gian, hay thế gian vốn không có ma quái, mọi thứ đều khởi từ tâm ma?
Từ xưa tới nay, vì tâm cao khí ngạo, vì chút tự ái như có như không giấu tận đáy lòng, hắn nhất mực không chịu thừa nhận rằng mình thua kém Thiếu Hạo, kỳ thực, hắn luôn ghen ghét đố kỵ với Thiếu Hạo, đố kỵ trước phong thái hào hoa, thân phận tôn quý cùng mối duyên trời ban của y với A Hành, sâu thẳm trong lòng hắn từng giờ từng khắc đều lo sợ A Hành sẽ thay lòng, yêu càng nhiều thì nghi kỵ càng sâu, mới tạo thành thảm kịch năm xưa.
Nếu vừa nãy hắn không tin tưởng A Hành thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?
Oành oành, ùng ùng!
Tiếng sấm nổ vang trời truyền đến khiến Xi Vưu chẳng còn lòng dạ nào suy ngẫm hàm nghĩa Diệt Ma trận của Bàn Cổ nữa, hắn lập tức chấn chỉnh lại tinh thần, rảo bước tiến vào tượng thứ tư của Diệt Ma trận – Diệt kính.
Hạt châu xanh biếc đang nằm trên phiến đá, bị xích Long Cốt chằng chịt khóa chặt, mây mù đen kịt tụ lại dày đặc phía trên, rung lên theo từng luồng sấm sét nhoáng nhoàng, như có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
Xi Vưu chạy như bay đến, “A Hành, ta đến rồi đây!” Y phục trên người hắn rách tơi tả, thương tích đầy mình nhưng nét mặt và đáy lòng lại rộn lên vui sướng.
Sấm chớp đột nhiên nổi lên ùng oàng như vô số rắn vàng uốn éo trên không, cả nền trời đen kịt lấp loáng ánh chớp, thoắt tối thoắt sáng.
Vô số rắn vàng từ bốn phương tám hướng đổ xô lại, hợp thành một con rắn khổng lồ vẫn không ngừng lớn mãi, chỉ lát sau đã hóa thành một con mãng xà. Ngũ lôi giáng xuống đánh ầm một tiếng, ánh chớp loang loáng, hệt như một con mãng xà vàng rực bổ xuống hạt châu.
Xi Vưu vội xông tới lấy thân mình che cho hạt châu.
Đoàng!
Sấm sét giáng trúng lưng Xi Vưu, toàn thân hắn không ngừng co giật, rũ rượi nằm đè lên hạt châu.
Trước cơn thịnh nộ lôi đình của đất trời, dù là kẻ thần lực cao cường nhất Thần tộc cũng không sao chịu nổi, chỉ trong nháy mắt, Xi Vưu đã bị đánh đến nỗi khí tức rối loạn, linh lực tan tác.
Mây dông trên trời đang ngưng tụ lại, chuẩn bị cho đòn sấm sét nặng nề hơn.
Xi Vưu toan di chuyển hạt châu, nhưng hạt châu trước sau vẫn dính chặt lấy phiến đá như thể mọc lên từ đó, chẳng hề nhúc nhích mảy may.
Cuồng phong rít gào, mưa táp xối xả, Xi Vưu ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây dông đen kịt lại đè xuống hệt một trái núi, sấm chớp loang loáng tựa từng lưỡi gươm sắc bén từ từ tụ lại, hợp thành một con rồng vàng rực chói lòa, khiến bốn bề sáng trưng như ban ngày.
Nếu Xi Vưu còn chút lý trí, hắn hẳn đã nhận ra mình không thể đỡ nổi đòn này. Tuy thiên lôi giáng xuống quả là đáng sợ, nhưng chỉ tấn công vào ma châu, ví như hắn vứt hạt châu lại mà bỏ chạy, ắt vẫn còn kịp giữ mạng.
Có điều Xi Vưu chẳng những không hề sợ sệt, mà còn cười sằng sặc, rút trường đao rạch lên hai tay, để linh huyết từ thân thể mình chảy sang hạt châu rồi ngẩng nhìn trời cao giọng chửi: “Nàng hút máu thì ta vui vẻ dâng máu, nàng hút linh lực, ta cũng vui vẻ dâng linh lực, việc gì đến ngươi? Ai khiến ngươi chõ mõm vào? Ngươi dám hủy diệt nàng, ta sẽ hủy diệt ngươi!”
Thiên lôi uỳnh một tiếng bổ xuống, từng đạo sét đều nhằm vào hạt châu, Xi Vưu tóc tai rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, vung trường đao chém xuống con rồng vàng rực đang nhào tới, liều mạng đối chọi cả với trời, “Thiên đạo của ngươi quả là vô lý, ngu muội tối tăm, ta phải hủy diệt thứ thiên đạo này!”
Mây dông ập xuống như núi, sấm sét bổ xuống như rồng, Xi Vưu hộc ra mấy búng máu, chẳng nể tan xương nát thịt, hồn phách tiêu tan, linh lực tản mác, gắng gượng ngưng tụ một nguồn linh lực vượt quá sứa chịu đựng của cơ thể, lưỡi đao nở phình ra quét ngang trời đất, mây dông sấm sét đều bị dồn ép, tốc độ chậm hẳn lại.
Nhưng đại thể khó cưỡng, mây dông như núi lở, sấm sét tựa rồng thần vẫn từ từ ập xuống Xi Vưu, khiến ánh đao đỏ rực dần thu nhỏ lại, Xi Vưu lảo đảo chực ngã, ngũ quan ứa máu, máu loang đầy cả mặt, tóc tai phấp phới, trông chẳng khác nào ác ma.
“Ta nói cho ngươi hay, Bàn Cổ tạo ra được ngươi thì ta cũng hủy diệt được ngươi!” Xi Vưu gầm lên với trời cao, dốc toàn lực vung đao chém lên trời, cắt đôi sấm sét sáng lòa như rồng thần đó. Oành một tiếng, mây dông tan biến, ánh sáng rợp trời, vô số tia sét lấp loáng tựa sao băng từ người hắn bắn ra. Thân thể Xi Vưu bị đánh thủng lỗ chỗ, máu tuôn ra như suối, nhỏ xuống hạt châu, đem theo cả linh khí cuồn cuộn trong trời đất.
Hút đủ máu tươi và linh lực, hạt châu bỗng đỏ rực lên, uỳnh một tiếng, ánh đỏ phụt ra xông thẳng tới chín tầng mây, đất trời lúc thì vàng rực, khi lại đỏ ối, lấp loáng chói cả mắt, sông núi cũng ngả nghiêng như sắp đến ngày tận thế.
Thiếu Hạo đến chậm hơn Xi Vưu một bước, khi y tiến vào Tử kính của Diệt Ma trận, cũng gặp phải hai mươi tư Kim Giáp thần.
Giao đấu một hồi với Kim Giáp thần, cũng như Xi Vưu, y mau chóng phát hiện ra khuyết điểm của bọn chúng, tuy đánh bại chúng không khó nhưng muốn đánh bại ngay tức khắc lại chẳng dễ dàng gì, mà để cứu được A Hành, phải càng nhanh càng tốt.
Thiếu Hạo ngẫm nghĩ rồi thình lình biến thành một vị Kim Giáp thần. Nước là cội nguồn của vạn vật, có thể tùy ý thay đổi hình dạng, mà y lại tu luyện thủy linh, đương nhiên thừa sức mô phỏng vạn vật, Thiếu Hạo thần lực cao cường, Kim Giáp thần do y biến ra giống y như đúc, dù Hoàng Đế đích thân tới cũng không phân biệt được.
Hai mươi tư Kim Giáp thần ngơ ngác nhìn nhau, quả nhiên thấy dôi ra thêm một người. Đột nhiên một tên Kim Giáp thần hung tợn vung tay đánh một tên khác, tên kia trả đòn, lại đánh trúng một tên khác. Chẳng bao lâu đám Kim Giáp thần đã quấn lấy nhau đánh đấm loạn xà ngầu, mù mịt cả đất trời, cát bay đá chạy, mỗi đòn giáng xuống đều nặng tựa ngàn cân, trận pháp trở bỗng chốc rối tung.
Đợi đến khi sóng yên gió lặng, đám Kim Giáp thần kẻ cụt tay người mất chân, hết thảy đều tan thành xác pháo, chỉ còn duy nhất một tên đứng giữa bãi chiến trường, chẳng sây sất mảy may, đột nhiên hắn mỉm cười, biến trở lại thành Thiếu Hạo.
Nhìn đống đá ngổn ngang dưới chân, Thiếu Hạo lắc đầu: “Dù sao cũng không phải còn người có máu có thịt, hèn chi chẳng linh hoạt cơ biến gì cả!”
Nói rồi y tiếp tục bước, tiến vào tượng thứ hai của Diệt Ma trận – Sinh kính.
Gió tuyết vần vũ đầy trời, tiêu điều giá buốt. Thiếu Hạo vừa đi vừa không ngừng cảnh giác, tâm trí cứ miên man nghĩ ngợi, tại sao tượng này lại gọi là Sinh kính nhỉ?
Để chống chọi giá rét, y đã phải dốc hết thần lực. Nhìn gió tuyết mịt mù phía trước, chẳng trông thấy đường, Thiếu Hạo chỉ biết hồi tưởng lại tết thả đèn của Cao Tân, nhớ tới những ngọn đèn lung linh muôn màu, ấm áp mà mỹ lệ, lấy đó làm động lực cất bước.
Mỗi ngọn đèn đều do một tay ai đó thắp lên nhằm sưởi ấm cho một người nào đó, y phải bảo vệ những ngọn đèn đó, giữ gìn hơi ấm cho họ, nhưng còn y thì sao? Có ai từng thắp đèn vì y? Có ai bằng lòng đem lại hơi ấm cho y?
Trời mỗi lúc một thêm lạnh buốt, nhưng y tìm mãi chẳng thấy ngọn đèn nào thắp lên vì mình, giữa cuồng phong bão tuyết, tất cả đèn đuốc đều dần dần lụi tắt, bóng đêm và giá rét ập đến, buộc y nếm trải hết thảy tàn khốc và lạnh lẽo trong đời thêm lần nữa.
Lúc mẹ y qua đời, phụ vương từng hứa sẽ chăm lo cho y thật tốt, nhưng từ khi Thường Hy bộ đưa hai chị em như ngọc như ngà tiến cung, phụ vương liền quên bẵng mẹ y, cũng quên luôn lời hứa với bà. Phụ vương càng có thêm nhiều con trai, y càng hiếm khi được gặp Người, hằng ngày y đều phập phồng chờ mong được gặp phụ vương, nhưng đợi hoài đợi mãi, sau cùng chỉ thấy Đại Thường Hy thị, mẹ ruột Yến Long mỉm cười bước ra thông báo: phụ vương chơi với Yến Long và Trung Dung đã mệt, hiện giờ đang nghỉ ngơi, bảo y cứ về trước. Thỉnh thoảng, lúc gọi phụ vương, y đột nhiên lo lắng, chẳng hiểu phụ vương có nhớ ra mình không? Vú già vẫn chăm sóc y từ nhỏ cũng phụng mệnh hai chị em Thường Hy thị hạ độc y, tuy không phải độc dược chết người nhưng dần dần sẽ làm tổn thương tới trí lực, khiến đầu óc y ngày càng sút kém, càng lúc càng ngốc nghếch, tới chừng nào không thể tranh đoạt vương vị với Yến long được nữa. Lòng đầy uất ức, y tưởng phụ vương sẽ làm chủ cho mình, bèn thật thà kể hết với Người, nào ngờ Thường Hy thị làm mình làm mẩy, khóc lóc đòi tự vẫn khiến phụ vương quay quắt lại khiển trách y, mắng y mới mấy tuổi ranh mà đã nham hiểm độc ác, rắp tâm vu vạ cho mẫu phi. Bấy giờ y mới vỡ lẽ, tòa cung điện nơi y sinh ra và lớn lên, từ lâu đã chẳng còn chỗ cho y nữa. Từ đó trở đi, y buộc lòng phiêu bạt giữa nhân gian, gắng gạn lọc lấy chút hơi ấm trong ngọn lửa phừng phừng của lò rèn. Y luôn nỗ lực hoàn thành tốt mọi chuyện, muốn làm một vị vương tử tốt trong lòng dân chúng, làm một đứa con trai ngoan của phụ vương, nhưng những cố gắng của y chỉ đổi lại được thái độ nghi kỵ ngày càng tăng của Người…
Sự lạnh lẽo vô tình trên Ngũ Thần sơn khiến y nghẹt thở.
Lạnh quá đi mất! Trên người, trong lòng đều lạnh ngắt, chẳng tìm nổi chút hơi ấm!
Tại sao không ai thắp cho y một ngọn đèn?
Đột nhiên y trông thấy mẹ mình đứng phía cuối con đường tăm tối, tươi cười vẫy tay gọi y, như thể nói: lại đây con, sà vào lòng mẹ ngủ một giấc đi. Chỉ đợi có vậy, y mỉm cười tiến lại, đi về phía bóng đêm thăm thẳm, về phía giấc ngủ vĩnh hằng.
Từng bước từng bước, khi cả thân hình sắp chìm sâu vào bóng đêm, y chợt thoáng thấy một bóng người quen quen, hơi rượu thơm nức xộc lên cổ họng, chút hơi ấm nhỏ nhoi dần dần nhen nhóm trong lòng.
Y ngỡ ngàng ngoảnh lại, chỉ thấy gió tuyết mịt mù, đất trời tối đen như mực, nhưng dường như xa xa thấp thoáng ánh lửa, có người đang nhen lửa, uống rượu, đợi y.
Thiếu Hạo ngơ ngác nhìn mẹ mình đang đứng cuối con đường tăm tối, rồi lại nhìn sang đốm lửa lập lòe kia, phân vân chẳng biết nên đi về hướng nào.
Chợt y nghe thấy tiếng chân người, bóng một thiếu nữ áo xanh mờ mờ ảo ảo vụt qua, nắm lấy tay y, kéo y đi về phía ánh lửa lập lòe.
Chẳng hiểu sao lòng y bỗng thấy ấm áp lạ lùng, hơn nữa còn dâng lên một niềm kiên quyết, nhất định không được từ bỏ, không thể chết tại Ngu uyên!
Ngu uyên? Ngu uyên là đâu nhỉ?
Y chẳng rõ nữa, chỉ biết chật vật lê bước về phía ngọn lửa lập lòe xa tít đằng kia, càng tiến gần đến ngọn lửa, thân thể y càng lạnh buốt, như thể cả người đã đông cứng thành băng, mấy lần toan dừng lại nhưng hơi rượu thơm lừng cứ vướng vất bên cánh mũi, trong cổ họng, nữ tử áo xanh vẫn nắm chặt tay y, nhen lên chút hơi ấm trong lòng y.
Cuối cùng y cũng trông rõ gã thiếu niên ngồi bên đống lửa cười tươi tắn, còn rạng ngời lóa mắt hơn cả ánh mặt trời chói chang mùa hạ, bên tai Thiếu Hạo chợt nghe sang sảng giọng gã: “Ta họ Hiên Viên.” Đột nhiên, y sực nhớ ra gã thiếu niên có nụ cười khiến người ta phát ghen tỵ ấy, là Thanh Dương! Còn thiếu nữ kéo y đến đây chính là A Hành. A Hành nghiêng đầu cười rồi biến mất, bóng Thanh Dương cũng tan đi trong màn tuyết trắng, chỉ còn hơi ấm ngập đầy lòng y.
Bóng đêm đen kịt trước mặt dần tan biến, vầng dương bắt đầu ló dạng.
Thiếu Hạo khắp mình đầy băng tuyết, đứng ngây như phỗng, lát sau mới từ từ bóc từng khối băng trên người ra, ngẩng đầu nhìn thái dương.
Thì ra đây chính là Sinh kính!
Y vừa ra đời đã mất mẹ, vú già nuôi y khôn lớn lại ngày ngày hạ độc y, các đệ đệ luôn rắp tâm tìm cách hại chết y, y coi phụ vương là người cha thân yêu nhất, nhưng ông lại không coi y là đứa con thân thiết nhất… Dường như trời cao luôn tàn nhẫn ngăn cách y với mọi người, nhưng giờ đây y chợt nhận ra, ông trời đã ban cho y ánh lửa ấm áp mà y luôn khao khát.
Thanh Dương, ta nhất định sẽ cứu được A Hành!
Thiếu Hạo chạy như bay về phia tượng thứ ba của Diệt Ma trận - Ảo kính.
Núi non trùng điệp, đường sá quanh co, bôn ba một hồi, y mới trông thấy hạt châu tít trên vách núi, y đánh bại mấy con yêu thú chặn đường, giao hạt châu cho Thanh Dương rồi cùng nhau nghĩ cách cứu sống A Hành.
Phụ vương cuối cùng cũng nhận ra y thích hợp làm người thừa kế hơn Yến Long, bèn truyền vương vị cho y.
Rốt cuộc y cũng hoàn thành giấc mộng từ thuở nhỏ của mình, trở thành Tuấn Đế, bảo vệ cho từng ngọn đèn lung linh trên sông nước Cao Tân. Y dốc lòng lo cho dân cho nước, xây dựng Cao Tân ngày một thêm tươi đẹp phồn vinh.
Hoàng Đế phát động chiến tranh, đưa đại binh tiến về phía Đông, sau khi đánh bại Thần Nông, cũng hủy luôn giao ước với Cao Tân. Y bèn dẫn binh giao chiến với Hoàng Đế.
Thiên quân dấy động, vạn mã tung vó, y và Thanh Dương gặp nhau trên chiến trường, đành phải động tới binh đao.
Ánh đao bóng kiếm, máu chảy thành sông, như bao lần đánh lộn trước đây, họ bất phân thắng bại. Sau cùng y đứng đối diện với Thanh Dương, thắng thua lần này phụ thuộc vào chính bản thân bọn họ. Có điều lần này không chỉ là tỷ thí để phân định thắng thua, mà là quyết đấu để tranh sinh tử.
Hai người đánh nhau suốt ba ngày ba đêm, thương tích đầy mình, nếu còn dẳng dai nữa, ắt trong quân sẽ sinh biến.
Thiếu Hạo ngưng tụ linh lực toàn thân vào mũi kiếm, đâm thẳng về phía Thanh Dương, Thanh Dương cũng vung kiếm quét qua y.
Y thật sự phải lấy mạng Thanh Dương sao?
Y có thể do dự được ư? Chỉ cần thoáng do dự, y sẽ chết dưới kiếm của Thanh Dương!
Không phải Thanh Dương chết, thì là y chết!
Tròng mắt Thiếu Hạo co rút lại nhưng ngọn kiếm vẫn lấp loáng lạnh người, bổ xuống Thanh Dương.
Đột nhiên, đoàng một tiếng, ánh hồng phủ ngập bầu trời, xua tan tất cả.
Thiếu Hạo đầu bù tóc rối, máu vấy đầy áo, nắm chặt kiếm đâm tới, nhưng trước mặt chẳng thấy một ai, Y sững sờ nhìn thanh kiếm trong tay mình, ngơ ngác không hiểu một kiếm vừa rồi đã chém xuống chưa? Nếu không chém xuống, Thanh Dương có giết y không? Nếu đã chém rồi, vậy…
Thiếu Hạo run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, y chẳng dám nghĩ tiếp nữa, chỉ biết mừng thầm vì tất cả là ảo ảnh.
Nhưng có thật đó chỉ là ảo ảnh không?
Thiếu Hạo ngẩng đầu nhìn trời cao, mãi một lúc lâu, ánh sáng chói lòa kia mới dần tan biến, mưa tạnh gió ngừng, trận pháp đã bị phá.
Hai người hôn mê bất tỉnh nằm dài trên phiến đá, một người là Xi Vưu, dù ngất lịm vẫn dang tay che chở cho kẻ bên dưới, kẻ kia cả người không một mảnh vải, cuộn tròn lại như đứa trẻ sơ sinh trong lòng Xi Vưu, chính là A Hành.
Thấy A Hành trần truồng, Thiếu Hạo vội quay ngoắt đi, cởi phăng áo ngoài, gọi Xương Phó và Chu Du đứng chờ bên ngoài vào bế nàng ra.
Phát hiện A Hành đang ôm chặt một chú chim, Xương Phó ngạc nhiên hỏi: “Sao lại có con chim ở đây thế?”
Thiếu Hạo không ngoảnh lại, thuận miệng đáp: “Hẳn là con Lang điểu đã chết theo A Hành đấy mà.”
Xương Phó nghe nói chợt sinh lòng kính trọng, bèn nhẹ nhàng gỡ Lang điểu ra khỏi tay A Hành.
Xương Phó và Chu Du vừa mặc xong y phục cho A Hành đã thấy Hoàng Đế xuất hiện, vẻ mặt tái xanh, thần tình nhớn nhác như không tin nổi có người phá được Diệt Ma trận. Bất ngờ bắt gặp Thiếu Hạo, Hoàng Đế sững người hỏi: “Sao con lại ở đây?”
Thiếu Hạo cung kính hành lễ: “Nghe nói A Hành đã sống lại. con tới đón nàng về.”
Hoàng Đế đưa mắt nhìn A Hành, vẻ mặt dần dịu xuống, ông bước lại vén tay áo nàng lên, tìm vết sẹo nơi cánh tay. Đó là vết thương hồi nhỏ của A Hành, để phạt tội nàng ham chơi, Hoàng Đế đã hạ lệnh khắc sâu vết sẹo đó lên người nàng, mãi mãi không thể tẩy xóa. Xác nhận người này đích thực là A Hành, nghĩ lại mối liên minh với Cao Tân lại được củng cố, Hoàng Đế đổi giận làm vui, tươi cười bảo Xương Phó: “Con mau đưa Hành nhi về Triêu Vân phong để mẫu hậu gặp mặt, hẳn bà ấy sẽ khỏe lại ngay.”
Xương Phó băn khoăn nhìn Xi Vưu đang hôn mê rồi lại phân vân nhìn sang Thiếu Hạo, thấy Thiếu Hạo gật đầu tỏ ý mọi chuyện đã có y lo liệu, nàng mới yên tâm ôm A Hành bay về phía Triêu Vân điện.
Hoàng Đế liếc nhìn Xi Vưu đang trọng thương ngất lịm, ánh mắt lóe lên như đã có sẵn tính toán trong lòng. Thấy vậy, Thiếu Hạo ung dung bước tới chắn trước mặt Xi Vưu, mỉm cười hành lễ với Hoàng Đế, “Vừa nãy trên đường tới đây con thấy đại quân Thần Nông đã đóng ngoài biên ải như đang đợi ai đó, còn loáng thoáng nghe thấy mấy tên vô lại Si Mỵ Võng Lương bàn tán cái gì mà nếu không thấy quay về thì cứ xông vào là xong.” Mọi người đều biết thuộc hạ của Xi Vưu toàn những kẻ xuất thân thảo mãng, ngỗ ngược khó thuần, đến Du Võng chúng cũng chẳng coi ra gì, chỉ thần phục một mình Xi Vưu.
Hoàng Đế cười nhạt hỏi: “Con định nán lại đây mấy ngày, hay quay về Cao Tân ngay?”
Thiếu Hạo khom lưng hành lễ: “Con định ở lại mấy hôm.”
Hoàng Đế gật đầu vẻ hài lòng: “Chuyện ở đây đừng tiết lộ với kẻ khác, bất lợi cho A Hành đã đành, còn bất lợi cả cho con nữa.”
Thiếu Hạo lễ phép: “Con hiểu.”
Hoàng Đế vừa đi khỏi, Thiếu Hạo liền sai Chu Du đỡ Xi Vưu dậy, kiểm tra thương thế một lượt, thấy hắn bị thương không nhẹ, lại sợ Hoàng Đế âm thầm giở thủ đoạn, y quyết định tự mình đi một chuyến, “Chúng ta đưa Xi Vưu về Thần Nông trước đã.”
Chu Du thắc mắc: “Điện hạ gặp Si Mỵ Võng Lượng khi nào thế? Tôi cùng điện hạ tới đây, sao tôi chẳng thấy gì cả? Nghe nói bốn người bọn họ là huynh đệ sinh tử, dung mạo giống hệt nhau, tôi luôn muốn gặp mặt xem thử!”
Thiếu Hạo hỏi ngược lại: “Hằng ngày điện hạ nhà ngươi dạy ngươi thế nào?”
“Hỏi ít, làm nhiều.”
Nghe vậy Thiếu Hạo nhìn Chu Du cười không đáp. Bất giác, Chu Du cảm thấy tuy Thiếu Hạo tươi cười hòa nhã, nhưng ánh mắt sắc lạnh chẳng kém Thanh Dương, đành nuốt hết bao thắc mắc vào lòng.
Một tháng sau A Hành mới tỉnh lại, nhưng người tuy tỉnh mà thần trí vẫn ở đâu đâu, cả ngày chỉ ngây người, chẳng nói chẳng rắng, hệt như một pho tượng vô tri vô giác.
Trước tình cảnh đó, Thanh Dương vẫn thờ ơ lạnh lùng, chẳng rõ trong lòng y nghĩ gì, chỉ thấy y sai Chu Du đi khắp nơi kiếm linh đan diệu dược, tìm đủ cách điều dưỡng cho A Hành.