Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 02 - Phần 3

 

Trái với Thanh Dương, Xương Ý ngày ngày kề cận bên A Hành, dắt nàng đi khắp mọi nơi mà bọn họ từng chơi đùa hồi nhỏ, hy vọng có thể khơi gợi quá khứ của nàng.

Có điều A Hành một mực làm thinh không nói, cũng chẳng hề để lộ chút sinh khí. Xương Ý vẫn vô cùng kiên nhẫn, nàng làm thinh cả ngày thì y một mình lải nhải cả ngày, kể lể hết mọi chuyện khi xưa cho nàng nghe.

Ngày qua ngày, Xương Ý cứ kiên trì nhẫn lại, còn A Hành vẫn ngây ngô như cũ.

Một hôm A Hành ngồi như tượng gỗ trong sân, cúi đầu đờ đẫn ngắm ngón chân mình, như đang say ngủ, lại tựa hồ trầm tư.

Xương Phó ngồi xuống bên cạnh, nàng cũng chẳng buồn ngẩng lên.

“Lần đầu tiên ta gặp Xương Ý là khi chàng tới Nhược Thủy nhậm chức. Nghe trưởng lão trong tộc thông báo vương tử của Hiên Viên tộc sắp tới, dặn bọn ta không được gây chuyện, ta rất ấm ức, người Nhược Thủy bọn ta tự tại đã quen, cớ gì phải nghe người ta sai khiến? Cuối cùng ta bèn cải trang đi nghênh tiếp gã vương tử đó. Dọc đường, ta hoạnh họe làm nhục Xương Ý vô số lần nhưng chàng chẳng hề tức giận, ngược lại ta dần dần bị cảm hóa bởi tấm lòng và khí phách của chàng. Quen biết chàng từng ấy năm, ta chưa hề thấy chàng giận dữ, lần đầu tiên chứng kiến chàng nổi cơn thịnh nộ là vì muội. Hai trăm năm trước, chàng cùng ta lên đến Thần Nông, chỉ trong một đêm ám sát mười tám viên Thần tướng của chúng, khiến phụ vương nổi giận lôi đình, giam chàng vào Hỏa ngục. Đối với kẻ tu luyện mộc linh, bị giam vào Hỏa ngục chính là cực hình sống không bằng chết, phụ vương nói hễ chàng nhận lỗi sẽ lập tức thả ra, nhưng suốt một năm trời, chàng thà chịu giày vò hành hạ đến nỗi chỉ còn da bọc xương cũng quyết không nhận lỗi, sau cùng phụ vương đành bó tay, vừa mắng mỏ chàng cứng đầu cố chấp, vừa bất lực thả chàng ra…”

Xương Phó cứ thế rủ rỉ chuyện trò, thuật lại những chuyện xoay quanh Xương Ý suốt hai trăm năm qua, y đau buồn ra sao, y oán giận Thanh Dương nhường nào, khi phát hiện ma châu y đã mừng đến thế nào, rồi để cứu A Hành, y và Thanh Dương suýt nữa đã cạn kiệt linh lực tinh huyết mà chết.

Hoàng Đế và Luy Tổ đã có mật chỉ, Thanh Dương và Xương Ý lại kín miệng như bưng nên chẳng mấy ai biết tới chuyện ma châu, ngay cả A Hành cũng mãi đến giờ mới biết, hóa ra nàng khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại.

Xương Phó vuốt tóc A Hành, “Tiểu muội à, đối với muội thì chỉ là một giấc ngủ, có lẽ muội còn tiếc nuối sao thức dậy quá mau, khiến nỗi đau trong lòng muội chưa kịp tiêu tan, nhưng đối với Tứ ca muội đã là hai trăm năm rồi đó! Dù muội đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ nhưng trái tim muội vẫn là máu thịt, nhất định có thể cảm nhận được những đau buồn của Xương Ý, ta xin muội đấy, đừng làm Tứ ca muội buồn thêm nữa. Đã hai trăm năm rồi ta chưa hề thấy chàng cười, chỉ mình muội mới có thể trả lại cho chàng nụ cười thực sự mà thôi.”

Xương Ý xách một chú cá lại gần, thấy thê tử và muội muội cùng ngồi dưới gốc phượng hoàng hóng mát liền cười hỏi: “Nàng nói gì với tiểu muội thế?”

Xương Phó cười đáp: “Có gì đâu.”

Xương Ý giơ cá lên khoe với A Hành, “Tối nay ăn cá nhé?”

Thấy A Hành vẫn ngây ra như phỗng, chẳng nói chẳng rằng, Xương Ý cũng đã quen, đành tự trả lời: “Ta đưa cá tới nhà bếp rồi quay lại với muội.”

“Dâu lạnh.”

Giọng nói rất khẽ vang lên sau lưng khiến Xương Ý đột ngột quay ngoắt lại, vẻ mặt đầy kích động: “Muội bảo gì cơ?”

A Hành đưa mắt nhìn cây dâu, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, chỉ có giọng nói là rành rọt: “Dâu lạnh, muội muốn ăn dâu lạnh.”

Xương Ý mừng rỡ như điên, quăng luôn cả cá đi, gào lên gọi lớn: “Mẫu hậu, mẫu hậu! Đại ca, Đại ca! Mọi người mau ra đây, A Hành đòi ăn dâu lạnh này!”

Luy Tổ và Thanh Dương cuống quýt chạy ra, Xương Ý ngồi xuống bên A Hành dè dặt hỏi, như chưa dám tin rằng nàng đã thật sự tỉnh lại: “Muội nói lại xem, muội thích ăn gì nào?”

Luy Tổ và Thanh Dương đăm đăm nhìn nàng đầy mong đợi, nhưng A Hành chỉ trân trân dán mắt vào cây dâu, khẽ đáp: “Dâu lạnh.”

Nghe nàng nói, Luy Tổ mừng mừng tủi tủi, miệng cười mà nước mắt rưng rưng. Thanh Dương vẫn giữ gương mặt thản nhiên, chẳng nói một lời, chỉ phất tay giáng tuyết, có điều lòng y đang xúc động khôn cùng, linh khí bất ổn, băng tuyết lại hóa ra mưa đá lộp độp đổ xuống, khiến mọi người trở tay không kịp.

Xương Ý một tay che chắn cho Xương Phó, một tay kéo A Hành chạy vào nhà, cười chế giễu: “Đại ca, huynh làm được không thế? Hôm qua đệ vừa kể cho A Hành biết sự lợi hại của huynh, thế mà hôm nay huynh lại làm mất mặt đệ, A Hành chứng kiến có khi chẳng nghĩ là huynh kém, mà sẽ cho rằng đệ huênh hoang khoác lác cũng nên, phải không, tiểu muội?”

Thanh Dương căng thẳng nhìn A Hành, hồi lâu mới thấy nàng mím môi, khẽ gật đầu, y chợt thấy lòng mình ấm lại.

Xương Phó cũng góp chuyện, lắc đầu quầy quậy đùa: “Đại ca thừa sức làm ấy chứ. Nhất định khi nãy Đại ca có mưu tính cao siêu gì đó, chẳng qua chúng ta không nhận ra thôi, đằng sau trận mưa đá này hẳn phải ẩn giấu tâm cơ phi thường.”

Luy Tổ phì cười, cốc cho Xương Phó một cái: “Con bé này chỉ được cái mồm mép, lại đi đôi với Xương Ý cứng đầu cứng cổ, cạy răng không được một câu, đúng là bù trừ cho nhau.”

Xương Phó đỏ mặt ngượng ngùng, vội giấu mặt vào vai A Hành.

Bao cảm xúc chua xót, đắng cay, ấm áp đồng loạt trào lên trong lòng Thanh Dương, y gắng gượng trấn định lại tinh thần, từ từ mới biến được mưa đá thành mưa tuyết.

“Nào, mình đi ăn dâu lạnh.” Xương Phó dắt tay A Hành chạy vào rừng dâu, còn vui vẻ kéo nàng quay một vòng. A Hành cũng vui lây theo Xương Phó, dần he hé nụ cười.

Xương Phó không quên ngoảnh lại gọi Thanh Dương và Xương Ý: “Đại ca, Xương Ý, cùng đi hái dâu lạnh nhé!”

Xương Ý đùa bỡn ẩy Thanh Dương chạy lên trước, Thanh Dương tuy có phần miễn cưỡng, nhưng vẫn không giấu được nét tươi cười nơi khóe mắt.

Luy Tổ ngồi dưới hiên nhà, ngắm nhìn các con nô giỡn dưới màn mưa tuyết, môi cười tươi tắn mà mắt rưng rưng lệ.

Sau khi chịu mở miệng nói chuyện, A Hành cũng dần dần nhớ lại những chuyện xưa kia, có điều ký ức của nàng hầu hết đều lung tung lộn xộn, cái nhớ cái quên, ví dụ như hỏi những chuyện thuở nhỏ, nàng có thể kể ra vanh vách, nhưng hỏi tới chuyện khi ở Cao Tân, nàng lại quên sạch.

Thầy thuốc nói, có thể những hồi ức đó quá đỗi bi thảm nên thần thức của nàng sau khi chịu tổn thương đã tự động loại bỏ chúng, chỉ còn ghi nhớ những chuyện vui vẻ mà thôi.

Luy Tổ chẳng hề để tâm chuyện đó, Xương Ý thì vô cùng mừng rỡ, lấy làm may mắn. Chỉ mình Thanh Dương ngấm ngầm lo lắng, dẫu sao trên đời cũng có những chuyện không thể cứ lãng quên là né tránh được.

Hoàng Đế giấu kín tin A Hành tái sinh, người đời chỉ biết Đại vương tử phi của Cao Tân hơi khó ở, được Thiên Hạo đưa về Triêu Vân phong tĩnh dưỡng chứ chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện.

Xi Vưu thân mang trọng thương, đi lại cũng khó khăn, không cách nào lên tới Triêu Vân phong được, may mà có Xương Phó lén lút đưa tin, báo cho hắn biết sức khỏe A Hành đã khá dần lên, khuyên hắn đừng quá lo lắng.

Vừa xuống giường đi lại được, Xi Vưu lập tức tới Triêu Vân phong cầu kiến, nhưng Luy Tổ và Xương Ý không bằng lòng cho hắn gặp A Hành.

Thanh Dương chỉ lạnh lùng nói: “A Hành không phải trẻ con, gặp hay không gặp cứ để nó quyết định.” Nói rồi y liếc Xương Ý, “Năm xưa khi còn là một gã vô danh tiểu tốt, Xi Vưu đã dám đỡ một kiếm của ta, lẻn lên Triêu Vân, nếu bây giờ hắn muốn gặp A Hành thì ai mà cản được?”

Nhớ lại hôm tới tìm Xi Vưu thông báo rằng A Hành có lẽ vẫn còn sống, hắn đã mững mừng tủi tủi, lập tức vứt bỏ mọi thứ, bất chấp sinh mạng tới cứu tiểu muội, Xương Phó quyết định đứng về phía Thanh Dương. Nàng siết tay Xương Ý, dịu giọng: “Để tiểu muội tự quyết định đi!”

Cung nữ dẫn Xi Vưu băng qua tiền điện, chỉ cho hắn con đường mòn quanh co, “Tướng quân cứ đi theo con đường này sẽ tới, Vương cơ đang đợi ngài.”

Xi Vưu guồng chân chạy như bay, chỉ hận không thể trông thấy A Hành ngay lập tức.

Hai bên đường trồng đầy những gốc phượng hoàng cao ngất, hoa nở đỏ rực trên cành, đong đưa đón gió, dưới đất cũng rợp một lớp hoa tàn đỏ ối. A Hành vận áo xanh đứng dưới bóng cây âm u, khiến dáng người nàng càng thêm phần mong manh yếu đuối.

Thoạt trông thấy A Hành, Xi Vưu chợt khựng lại, tim đập như trống làng, đắng cay và mừng rỡ đan xen trong lòng, tương tư đằng đẵng suốt hai trăm năm, vậy mà hôm nay gặp gỡ bỗng hóa ra gần quê[4] mà nơm nớp.

[4] Nguyên văn: ‘cận hương tình khiếp’, chỉ nỗi lòng của kẻ xa quê lâu ngày nay mới trở về, càng gần tới quê nhà lòng dạ càng thấp thỏm lo âu, chỉ sợ ở quê đã xảy ra chuyện gì đó không may, vật đổi sao dời. (ND)

Hắn khẽ khàng lại gần, hồi lâu mới dám mở miệng dịu dàng gọi một tiếng “A Hành”, như sợ chỉ hơi sơ sẩy, giấc mộng đẹp này sẽ tan đi mất.

A Hành khoan thai quay lại, trông thấy một nam tử áo đỏ phía sau, giữa cả trời hoa rụng tơi bời, vẻ mặt hắn mừng mừng tủi tủi, cặp mắt đen láy rực lên niềm xót xa cùng vui sướng.

Nàng gật đầu cười, “Ta A Hành đây, ngươi là Xi Vưu của Thần Nông ư?”

Vừa nghe được nửa câu đầu, đôi mắt Xi Vưu đã sáng lên mừng rỡ, niềm vui chân thành toát ra từ tận đáy lòng hắn khiến A Hành cũng cảm động lây, tim đập thình thịch. Nhưng nghe nốt nửa câu sau, ánh mắt hắn liền tối sầm lại, đau đớn trào lên trong mắt, vô duyên vô cớ, ruột gan nàng bỗng quặn thắt như bị ai cào xé.

A Hành lộ vẻ áy náy: “Ta vừa qua cơn bệnh nặng, quên mất rất nhiều chuyện xưa kia, nghe Đại ca nói trước đây chúng ta từng quen nhau, nhưng ta thực không nhớ ra ngươi!”

Xi Vưu không sao tin nổi, thiếu nữ áo xanh trước mắt giống hệt A Hành trong kí ức của hắn, cũng chính là người con gái hắn tương tư suốt hai trăm năm, nguyện từ bỏ mọi thứ để đối lấy nàng, vậy mà hai trăm năm sau gặp lại đã thành người dưng xa lạ, bao ân oán dây dưa thuở trước dường như chưa từng xảy ra.

Thà rằng nàng căm hận hắn, còn hơn là lãng quên hắn!

“A Hành, ta là Xi Vưu, là…” Hắn là gì của nàng đây? Xi Vưu chợt khựng lại. Hắn chẳng rõ trong lòng nàng mình là gì nữa. Hắn vội hốt hoảng kể lại mọi chuyện xưa kia giữa hai người, lời hứa dưới cội hoa đào, ân ái triền miên giữa nhà sàn…

A Hành đỏ bừng mặt quát: “Đừng nói nữa! Ta biết cả rồi, Đại ca kể với ta, nói ta… nói ta và ngươi… là tình nhân.” Nàng cắn môi, “Đại ca nói ngươi và Chúc Dung đã ép ta rơi xuống Ngu uyên, có phải không?”

“Nhìn bề ngoài thì là lỗi của Chúc Dung, nhưng thực ra không liên quan tới hắn, là do ta sai.”

“Nhưng Đại ca cũng nói ngươi bất chấp tính mạng cứu sống ta.”

Xi Vưu lặng yên, bồn chồn nhìn nàng.

A Hành mỉm cười: “Ngươi hại chết ta, rồi lại cứu sống ta, chúng ta coi như dứt điểm, từ nay không ai nợ ai, được chứ?”

Xi Vưu nghe như sét đánh ngang tai, lòng quặn lên đau buốt, hắn thê thiết nhìn A Hành, không sao tin nổi nàng lại thốt ra những lời lạnh lẽo vô tình nhường ấy.

A Hành cười: “Có lẽ ngươi và A Hành khi trước rất hạnh phúc, nhưng ta không phải cô ấy, những chuyện giữa ngươi và cô ấy đối với ta chỉ như chuyện của một người xa lạ thôi, ta không muốn ôm nỗi đau của cô ấy mà sống. Trời cao đã cho ta cơ hội tái sinh, ta muốn bắt đầu lại từ đầu.”

Nói rồi nàng hành lễ với Xi Vưu, “Dù sao ta cũng là gái có chồng, ta và Thiếu Hạo lại không phải thường dân, hôn nhân của chúng ta còn liên quan tới quốc thể, ngài thân là Đại tướng quân Thần Nông quốc, hẳn có thể hiểu cho cái khó của ta. Sau này mong Tướng quân hãy coi ta như người dưng nước lã.” Đoạn nàng giơ tay tiễn khách, “Đại tướng quân, mời ngài về cho!”

“A Hành!” Lòng nghẹn ứ bi thương và khao khát, Xi Vưu dang tay ra như khẩn cầu, mong được ôm lấy nàng lần nữa.

A Hành phất tay áo, lập tức ngọn lửa bùng lên tận trời cao, ngăn cách nàng và Xi Vưu.

A Hành lùi lại mấy bước, vẻ không vui: “Dù trước đây chúng ta từng quen biết, nhưng ta đã nói rõ ràng rồi, xin Tướng quân tự trọng.”

Bên kia màn lửa phừng phừng, Xi Vưu bật cười thảm thiết: “Nàng quên nhưng ta vẫn ghi tâm khắc cốt.”

A Hành cau mày bực bội: “Phụ vương nói hôm nay Thiếu Hạo sẽ tới Triêu Vân phong đón ta về Cao Tân, ta phải về thu dọn hành lý, xin Tướng quân cứ tự nhiên!” Nói rồi nàng giũ áo đi thẳng.

Xi Vưu khao khát được tận tay ôm lấy A Hành, linh lực của hắn cũng theo ý niệm trỗi lên, biến ra mấy sợi dây leo vươn về phía nàng. Thấy vậy, A Hành hốt hoảng lùi lại, thét lên thất thanh: “Ngươi định làm gì?”

Dáng vẻ hoảng hốt của nàng vẫn y hệt hai trăm năm về trước, Xi Vưu nhìn mà tê tái cõi lòng, linh lực tiêu tan cả, mấy sợi dây leo cũng biến mất.

A Hành cuống quýt bỏ chạy, thoáng cái đã mất dạng, để lại Xi Vưu hồn xiêu phách lạc đứng ngây ra dưới gốc phượng hoàng.

Nàng đã quên, nàng quả thực đã quên rồi!

Xi Vưu chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, hết thảy đều biến sắc.

A Hành quả thực đã quên hắn!

Hai ả cung nữ lại gần cúi người hành lễ, rồi khẽ khàng cất tiếng: “Tướng quân, Đại điện hạ sai chúng tôi tiễn ngài xuống núi!”

Chiều hôm đó, Thiếu Hạo vừa tới Triêu Vân phong, Thanh Dương liền sai cung nữ tới bẩm với A Hành.

Thấy A Hành hết thay đồ lại kiểm tra hành lý, lề mề mãi không ra, Luy Tổ cười, khẽ đẩy vai nàng: “Sáng mai mới về kia mà, đâu phải về ngay đâu, con lo gì chứ?”

A Hành bước ra khỏi cửa liền trông thấy Thanh Dương, Thiếu Hạo, Xương Ý và Xương Phó đều đang ngồi trên bãi cỏ, vừa uống rượu vừa ngắm hoàng hôn, chốc chốc lại rộ lên một trận cười, chẳng hiểu họ nói chuyện gì. Ánh ta dương rọi lên người bọn họ một màu đỏ ối, toát lên vẻ ấm áp khôn tả.

A Hành lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu rồi mỉm cười chạy lại: “Đại ca, Tứ ca, Tứ tẩu.”

Mọi người nhất loạt ngoảnh lại, Thiếu Hạo lập tức đứng dậy, trông thấy A Hành, y bỗng hơi hồi hộp.

Thanh Dương giới thiệu với nàng: “Đây chính là Thiếu Hạo, phu quân của muội, y tới đón muội về Cao Tân đó.”

A Hành bình thản hành lễ, chỉ nghe Thiếu Hạo hỏi: “Nghe Thanh Dương nói nàng đã quên những chuyện khi xưa?”

“Vâng, có những chuyện thiếp vẫn nhớ, nhưng có những việc lại quên khuấy mất.”

“Nàng còn nhớ ta không?”

A Hành hổ thẹn lắc đầu: “Thiếp chỉ nhớ mẹ và các anh thôi.”

Thiếu Hạo tỏ vẻ cảm thông: “Đó hẳn là những ký ức vui vẻ nhất của nàng, đương nhiên sẽ nhớ kỹ.”

Cả hai đều gượng gạo làm thinh, chẳng biết phải nói gì thêm nữa. Thấy vậy Thanh Dương liền xách hồ rượu bỏ đi, Xương Phó len lén giật tay áo Xương Ý rồi cũng lặng đi nốt, để hai người ở lại.

Thiếu Hạo hỏi: “Nàng muốn đi dạo một lát không?”

A Hành gật đầu, hai người cùng sánh vai, vừa đi Thiếu Hạo vừa thủ thỉ kể lại chuyện xưa, họ đã gặp nhau lần đầu ở Ngọc sơn ra sao, nàng từng sống ở Cao Tân thế nào, A Hành chỉ một mực yên lặng lắng nghe.

Tới bên vách núi, A Hành chợt dừng bước, Thiếu Hạo cũng dừng lại, đứng bên nàng, cùng ngắm hoàng hôn.

Bên dưới vách núi chằng chịt những dây leo, cành lá đan vào nhau xanh ngắt, giữa đám lá xanh lại nổi lên một chéo áo đỏ, chính là Xi Vưu đang đu người bám lấy dây leo.

Hai người trên đỉnh núi gượng gạo lặng thinh, kẻ dưới thung sâu nín thở theo dõi, chỉ có gió lồng thổi tung muôn ngàn cánh phượng hoàng.

A Hành chợt chun mũi hít hít rồi thốt lên: “Rượu thơm quá!”

Thiếu Hạo bật cười đưa hồ rượu cho nàng, “Đây là Thư Điền tửu ta cất dựa theo bí quyết nàng tặng đó.”

A Hành uống ừng ực liền mấy ngụm cho đã thèm mới chịu trả hồ rượu cho Thiếu Hạo, giữa lúc kẻ đưa qua, người đưa lại, bầu không khí gượng gạo cũng xẹp bớt vài phần.

A Hành uống hơi nhanh, hơi rượu bốc lên khiến nàng đỏ bừng hai má, mấy cánh phượng hoàng hoa vương trên tóc càng tô điểm thêm vẻ hồng hào.

Thiếu Hạo định giơ tay phủi tóc giùm nàng nhưng A Hành vô thức né đi, khiến y ngượng ngùng rụt tay lại.

“Xin lỗi!”

Hai người đồng thanh tạ lỗi, rồi đồng thời sững người, trên đời đâu có đôi vợ chồng nào lại khách khí với nhau thế này?

Vầng dương đã khuất hẳn dưới Ngu uyên, bầu trời đen thăm thẳm.

Thiếu Hạo đứng bên vách núi, vạt áo phất phơ trong gió, toát lên vẻ quạnh hiu vô hạn: “A Hành, nàng còn nhớ những lời hai ta từng nói lúc ở Ngu uyên không?”

A Hành cau mày nghĩ ngợi một hồi rồi hổ thẹn lắc đầu: “Thiếp quên cả rồi.”

“Khi đó ta bị Yến Long đánh lén, sắp bỏ mạng tới nơi, nàng vốn có thể bỏ chạy một mình, nhưng vì cứu ta mà kẹt lại Ngu uyên. Chúng ta cho rằng mình đã cầm chắc cái chết, trước lúc lâm chung, ta từng nói nếu còn có kiếp sau, chúng ta sẽ kết thành chồng vợ.”

A Hành cười, “Chẳng phải bây giờ chúng ta đang là vợ chồng đây sao?”

Thiếu Hạo lắc đầu, “Chúng ta chỉ là bất đắc dĩ bị Cao Tân và Hiên Viên trói lại với nhau mà thôi.”

Thấy A Hành làm thinh, Thiếu Hạo khẽ nói tiếp: “Kể từ khi chúng ta bước lên cầu Nhân Duyên do Huyền điểu bắc nên, ta và nàng đã bị trói chặt vào nhau cả đời cả kiếp, có bằng lòng hay không cũng mặc. Hiện giờ trời cao để nàng sống lại, có lẽ cũng chính là ban cho chúng ta một cơ hội, nàng có muốn thử không? Thử cho hai ta một cơ hội, làm vợ chồng thật sự?”

A Hành không đáp, chỉ thẫn thờ ngắm nhìn vòm trời mênh mang, chẳng hiểu đang nghĩ gì.

Thiếu Hạo lại hỏi: “Nàng còn nhớ Xi Vưu không?”

“Thiếp không nhớ.”

Thiếu Hạo toan nói thêm gì đó, nhưng bị A Hành chặn lại, “Đã quên được hắn cũng không có gì quan trọng, thôi cứ để quên luôn đi!” Đoạn nàng cười nhìn Thiếu Hạo, “Đại ca nói thiếp và Xi Vưu từng là tình nhân, chàng có để bụng chuyện đó không?”

“Đương nhiên không rồi. Hai ta đã định nhân duyên từ lâu, nếu ta có lòng với nàng thì kẻ nào dám tranh đoạt chứ, là tự ta đẩy nàng ra xa thôi.”

“Vậy sao bây giờ chàng còn muốn làm vợ chồng với thiếp?”

“Ta… ta… dạo tân hôn, chúng ta từng giao hẹn chỉ làm vợ chồng hờ.” Thiếu Hạo xưa nay luôn ung dung hoạt bát, vậy mà lúc này lại căng thẳng đến lắp ba lắp bắp, “Giờ đây, ta thấy hối hận.”

A Hành đăm đăm nhìn Thiếu Hạo như muốn thấu cõi lòng y. Thiếu Hạo bỗng thấy tim đập thình thịch, dường như cả đất trời đều tan biến trong khoảnh khắc, chỉ còn lại nàng A Hành trước mặt, mỗi hơi thở tựa hồ xé nát trái tim y.

Hồi lâu A Hành chìa tay cho Thiếu Hạo, “Vậy được, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, bỏ qua tất cả mọi chuyện khi trước, kể từ nay về sau, thiếp sẽ làm vương tử phi thật sự của chàng.”

Dưới vách núi chợt vang lên tiếng thở hổn hển, Thiếu Hạo giơ tay toan đánh xuống, chợt trông thấy một con vượn thả mình tuột khỏi vách đá, túm lấy dây leo mà đu lên cây, y liền ngừng tay, nắm chặt lấy tay A Hành, kéo nàng vào lòng, rồi dịu dàng hôn lên trán nàng. A Hành tựa vào người y, không hề cự tuyệt.

Thiếu Hạo vòng tay ôm chặt lấy A Hành, thì thầm thề với nàng lời thề trang trọng nhất trong đời: “Ta không chỉ muốn một vị vương tử phi, mà còn muốn nàng một lòng một dạ làm vợ ta suốt đời suốt kiếp này.”

A Hành run bắn cả người, toan ngẩng lên nói gì đó nhưng bị Thiếu Hạo ngăn lại, “Đừng nói gì cả, ta không muốn nghe gì hết, nàng chỉ cần nhớ lấy lời thề của ta là đủ.”

A Hành cảm nhận được bàn tay y khẽ run rẩy như một lời khẩn cầu thầm lặng, hồi lâu, nàng ngả đầu vào vai y, từ từ nhắm nghiền mắt.

Hỏa minh châu treo trong sơn đình tỏa ánh hồng rực rỡ, rọi sáng cho Thiếu Hạo và A Hành, bóng hai người hắt lên vách núi đối diện, má tựa vai kề, vô cùng thân mật âu yếm.

Xi Vưu tựa lưng vào vách núi, bám chặt lấy dây leo, treo mình lơ lửng trên không, vừa khéo đối diện với hai cái bóng trên vách.

Sắc mặt hắn tái mét, cặp mắt trân trân dán vào hai bóng người kề cận nhau trên vách núi, gió núi lồng lộn thổi, dây leo đu đưa khiến thân hình hắn lắc lư theo, hệt như một chiếc lá khô trơ trọi lay lắt trên cành, chỉ chực buông mình theo gió.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3