Hừng đông - Chương 15 - Part 1
Chương 15: Tick tock tick tock tick tock
-Hey Jake, em tưởng anh nói anh muốn em lúc gần tối chứ. Sao anh không nói Leah đánh thức em dậy lúc chị ấy đi ngủ?
-Bởi vì anh chưa cần em lắm. Anh vẫn khỏe.
-Chị ấyđã đi được một nửa vòng về phía bắc. Có gì mới không? Không. Không có gì cả.
-Anh đã đi dò sát rồi à?
Cậu ta tới mép của bên tôi đã đi tuần nên quay tới một hướng khác.
-Phải - anh đã chạy thêm vài bậc thang nữa. Em biết đấy, để kiểm tra thôi .Nếu gia đình Cullens chuẩn bị đi săn ...
-ý kiến hay.
Seth siết chặt lại chu vi chính.
Thật dễ dàng hơn nhiều để chạy với cậu ta thay vì với Leah. Mặc dù chị ấy đã cố gắng -cố gắng rất nhiều - nhưng luôn luôn có một góc khuất trong tâm trí chị ấy. Chị ấy không muốn ở đây. Chị ấy không muốn cảm nhận được chiều hướng dịu đi đối với ma cà rồng trong đầu tôi. Chị ấy không muốn đối mặt với tình bạn ấm ám của Cozy đối với họ, một tình bạn mà càng ngày càng bền vững hơn.
Hài hước thật mặc dù tôi đã từng nghĩ vấn đề lớn nhất của chị ấy chỉ có thể là tôi thôi. Chúng tôi luôn làm nhau bực mình khi vẫn còn trong bầy đàn của Sam. Nhưng bây giờ thì không còn một sự đối kháng nào đối với tôi cả, chỉ là với gia đình Cullens và Bella. Tôi tự hỏi là tại sao? Có lẽ đó đơn giản chỉ là lòng biết ơn vì tôi đã không ép buộc chị ấy phải rời khỏi. Có thể chỉ vì bây giờ tôi đã hiểu về thái độ thù địch của chị ấy nhiều hơn. Sao cũng được, chạy với Leah không đến nỗi tệ như tôi tưởng tượng.
Lẽ dĩ nhiên, chị ấy không dễ dàng đến nỗi đó. Thức ăn và quần áo mà Esme đã gởi cho chị ấy tất cả giờ đều đã nằm dưới sông rồi. Cho dù tôi đã ăn phần của tôi - không phải bởi vì nó thơm một cách không cưỡng lại được, nhưng bởi vì tôi muốn làm gương về sự bao dung mà quên thân mình vì Leah - nhưng chị ấy vẫn từ chối. Con nai nhỏ mà chị ấy bắt được vào buổi trưa không thể hoàn toàn làm thỏa mãn cơn đói. Mà nó còn làm tâm trạng chị ấy tệ hơn nữa. Leah ghét ăn thịt sống.
-Có lẽ chúng ta nên chạy quét một vòng hướng đông hả anh? Seth đề nghị. Đi sâu hơn, để xem họ có đang đợi chúng ta ngoài đó không.
-Anh cũng đang nghĩ về chuyện đó, tôi đồng ý. Nhưng hãy làm thế khi tất cả chúng ta đều tỉnh táo. Anh không muốn giảm bớt đề phòng. Tuy vậy chúng ta nên làm trước khi nhà Cullens thử đi ra ngoài. Sớm thôi.
-Phải.
Chuyện đó làm tôi phải suy nghĩ.
-Nếu gia đình Cullens có thể ra ngoài khu vực gần nhất một cách an toàn thì họ thực sự nên đi tiếp tục. Họ có lẽ nên đi ngay giây phút mà chúng tôi tới để cảnh báo họ. Họ có thể phải có đủ khả năng đi những chỗ khác. Và họ có nhiều bạn bè ở trên vùng bắc mà, không phải sao? Đem theo Bella và chạy trốn. Nó dường như là một câu trả lời rõ ràng đối với những vấn đề của họ. Tôi có lẽ phải đề nghị chuyện đó, nhưng tôi sợ họ sẽ nghe theo tôi. Và tôi thì không muốn Bella biến mất - không bao giờ biết được cô ấy sẽ vượt qua được hay không.
Không được, như vậy thì quá ngu ngốc. Tôi sẽ bảo họ đi đi. Không có lý do gì để ở lại, và như vậy có lẽ sẽ tốt hơn - bớt đau khổ và sẽ tốt hơn - cho tôi nếu Bella rời khỏi.
Nói thì dễ rồi, nhưng khi Bella không còn ở ngay đó nữa, sẽ không còn vẻ rộn ràng vì thấy tôi nữa và còn níu vào sự sống bằng những móng tay cô ấy cùng một lúc ...
-Ồ, em đã hỏi Edward về chuyện đó rồi, Seth nghĩ.
-Chuyện gì?
-Em đã hỏi anh ấy tại sao họ lại chưa bỏ đi. Đi lên nhà của Tanya hay gì đó. Đến nơi nào thật xa mà Sam không thể đuổi theo họ được.
Tôi phải nhắc nhở bản thân mình rằng tôi đã quyết định cho gia đình Cullens lời khuyên chính xác như vậy. Đó là tốt nhất. Thế nên tôi không nên giận Seth vì đã nói trước tôi. Không thể giận được.
-Vậy thì hắn ta nói gì? Họ đang chờ một lối đi à?
-Không. Họ sẽ không đi. Và đó không nên nghe như là một tin tốt.
-Tại sao không? Thật là quá ngu ngốc.
-Không hẳn thế, Seth nói, đang che chở. Cần nhiều thời gian để xây dựng lên cơ sở y tế mà Carlisle đang có ở đây. Ông ấy có đầy đủ đồ dùng cần thiết để chăm sóc cho Bella, và cả giấy ủy nhiệm để lấy thêm nữa. Đó là một trong những lý do mà họ muốn đi săn. Carlisle nghĩ rằng họ sẽ cần thêm nhiều máu cho Bella sớm thôi. Chị ấy đã dùng hết tất cả nhóm máu O mà họ đã dự trữ cho chị ấy. Ông ấy không thích rút hết kho dự trữ ra. Ông ấy sẽ đi mua thêm nữa. Anh có biết là anh có thể mua máu không? Nếu anh là bác sĩ.
Tôi chưa sẵn sàng để làm người theo thuyết logic. Vẫn thấy ngu ngốc. Họ có thể đem đi hết cùng với họ mà, đúng không? Và chôm chỉa những thứ mà họ cần trên đường họ đi. Ai mà quan tâm đến luật pháp khi mà là những kẻ bất tử làm chi?
Edward không muốn có bất cứ sự mạo hiểm nào khi di chuyển chị ấy
-Cô ấy đã khá hơn rồi.
-Đúng vậy, Seth đồng ý. Trong đầu cậu ta đang so sánh những hình ảnh về Bella bị cắm đầy người bởi những cái ống dẫn trong ký ức của tôi với lần cuối cậu ta thấy cô ấy khi cậu ta rời khỏi nhà. Cô ấy mỉm cười với cậu ta và vẫy tay. Nhưng chị ấy không thể di chuyển nhiều, anh biết mà. Cái thứ đó đang đạp cô ấy gần chết.
Tôi nuốt ngược lại chất axit trong bụng xuống cổ họng. Phải, anh biết. Đã làm gãy thêm mấy cái xương sườn khác nữa rồi, cậu ta nói với tôi một cách ủ rũ.
Tôi bước loạng choạng, và tôi bước tiếp khi đã có lại được nhịp của mình.
-Carlisle đã băng bó lại chị ấy. Chỉ là một vết nứt khác, ông ta nói. Sau đó Rosalie nói gì đó về việc ngay cả những em bé con của người bình thường cũng biết làm gãy xương. Edward nhìn như anh ấy đã chuẩn bị xé xác đầu cô ta ra.
-Đáng tiếc là anh ta không làm thế.
Lúc này, Seth hoàn toàn đang trong trạng thái báo cáo - biết rằng đó đều là những tin tức sống còn đối với tôi, mặc dù tôi chưa bao giờ đòi hỏi để nghe.
-Bella đã bị sốt tới sốt lui hôm nay. Chỉ là bị nhẹ thôi - toát mồ hôi và sau đó là rùng mình. Carlisle không chắc về nguyên nhân gây ra - chị ấy có thể chỉ bị ốm. Hệ thống miễn dịch của chị ấy không được tốt lắm lúc này.
-Phải rồi, anh chắc là đó chỉ là sự ngẫu nhiên.
Tuy vậy tâm trạng chị ấy rất vui. Chị ấy đã nói chuyện với Charlie, cười lớn và tất cả -
-Charlie! Cái gì?! Ý em là sao, cô ấy đã nói chuyện với Charlie à?!
Bây giờ thì Seth nói lắp bắp; cơn thịnh nộ của tôi đã làm cậu ta bất ngờ. Em đoán là chú ấy đã gọi tới mỗi ngày để nói chuyện với chị ấy. Có vài lần mẹ chị ấy cũng gọi nữa. Bella nói nghe đã khá hơn rất nhiều rồi, chị ấy đã trấn an chú ấy rằng chị ấy đang hồi phục -
-Đang hồi phục à? Họ đang nghĩ cái quái gì thế?! Tạo hy vọng cho Charlie rồi sau đó ông ấy có thể bị hủy diệt càng tệ hơn khi cô ấy chết à? Anh nghĩ họ đang làm cho chú ấy sẵn sàng với chuyện đó rồi! Cố gắng chuẩn bị cho chú ấy rồi! Tại sao cô ấy lại tạo thêm hy vọng cho chú ấy như vậy?
-Chị ấy có lẽ sẽ không bị chết, Seth nghĩ một cách lặng lẽ.
Tôi hít một hơi dài, cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại. Seth. Cho dù nếu cô ấy có vượt qua được chuyện này, cô ấy cũng không còn là người nữa. Cô ấy cũng biết vậy, và những người kia cũng thế. Nếu cô ấy không chết, cô ấy sẽ phải thuyết phục về cái hình dạng như cái xác chết của mình, nhóc à. Hoặc là thế, hoặc là biến mất đi. Anh đã nghĩ rằng họ đang cố gắng để làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho chú Charlie. Tại sao ...?
-Em nghĩ rằng đó là ý kiến của Bella. Không ai nói gì cả, nhưng khuôn mặt của Edward cũng hơi giống với những chuyện mà anh đang nghĩ bây giờ.
-Lại chung một tần số suy nghĩ với tên hút máu một lần nữa.
Chúng tôi chạy trong im lặng trong vài phút. Tôi bắt đầu tách ra theo một đường mới, thăm dò về phía nam.
-Đừng đi quá xa.
-Tại sao?
-Bella nói em nói anh ghé qua đó.
Răng tôi nghiến chặt lại.
-Alice cũng muốn anh nữa. Chị ấy nói chị ấy quá mệt mỏi vì phải treo ngược lên trần nhà như những con dơi treo trong tháp chuông. Seth khịt mũi cười. Em đã thay phiên với Edward lúc nãy. Cố gắng giữ cho nhiệt độ của Bella ổn định. Lạnh qua nóng, khi cần thiết. Em đoán nếu anh không muốn đi, thì em có thể quay trở lại -
-Không. Anh sẽ đi. Tôi cắt ngang.
-Được thôi. Seth không nói thêm lời bình luận nào nữa. Cậu ta tập trung hết sức vào khu rừng trống.
Tôi vẫn đi theo hướng nam, tìm kiếm bất cứ thứ gì mới. Tôi quay ngược lại khi tôi đến gần những dấu hiệu đầu tiên của khu dân cư. Chưa đến gần thị trấn lắm, nhưng tôi không muốn có những tin đồn về sói lại tiếp tục nữa. Chúng tôi đã ngoan và tàng hình trong một khoảng thời gian dài rồi.
Tôi băng ngang qua vòng ngoài của khu vực trên đường quay lại, hướng tới căn nhà. Mặc dù tôi biết đó là một điều ngu ngốc để làm nhưng tôi vẫn không dừng bản thân mình lại được. Tôi chẳc hẳn là loại người thích bị người khác hành hạ.
-Không có gì sai trái với anh cả Jake à. Đây không phải là một hoàn cảnh bình thường.
-Im đi, làm ơn đi Seth.
-Im liền.
Tôi không còn chần chừ ở ngay cửa lần này nữa; tôi chỉ bước vào như tôi thuộc về nơi này. Tôi đoán là chuyện đó sẽ làm Rosalie nổi dóa lên, nhưng đó chỉ là một sự cố gắng lãng phí. Không thấy Rosalie hay Bella ở đâu cả. Tôi nhìn lung tung xung quanh, hy vọng rằng tôi đã bỏ lỡ họ ở đâu đó, tim tôi bị ép chặt vào lồng ngực bằng một kiểu kỳ lạ, không thoải mái.
"Cô ấy không sao", Edward thì thầm. "Hay vẫn vậy, tôi nên nói thế."
Edward đang ngồi trên ghế sô pha úp mặt vào hai bàn tay; hắn ta đã không nhìn lên khi nói. Esme đang ngồi kế bên, vòng tay thật chặt qua vai hắn ta.
"Chào Jacob", bà ấy nói. "Tôi rất vui vì cháu đã quay trở lại."
"Con cũng vậy", Alice nói với một tiếng thở dài. Cô ta đang nhảy xuống cầu thang, làm vẻ mặt nhăn nhăn lại. Giống như tôi đã trễ cho cuộc hẹn.
"Ừ, chào", tôi nói. Cảm giác thật kỳ lạ khi cố tỏ ra lịch sự.
"Bella đâu rồi?"
"Trong toilet", Alice nói với tôi. "Hầu hết là các chất lỏng ăn kiêng, cậu biết đấy. Thêm nữa, cái quá trình thai nghén cũng gây cho cậu bị như vậy, tôi nghe thế."
"À."
Tôi bối rối đứng đó, đẩy tới đẩy lui trên hai gót chân.
"Ồ, tuyệt vời", Rosalie lầm bầm. Tôi xoay đầu lại và thấy ả ta đang xuống từ cái hành lang khuất một nửa sau cầu thang. Ả ta bế Bella nhẹ nhàng trên hai tay, một cái cười khinh bỏ khắc nghiệt trên mặt dành cho tôi. "Tôi biết ngay khi tôi ngửi được cái mùi mắc ói này."
Và cũng như trước đó, khuôn mặt của Bella sáng bừng lên như trẻ con trong buổi sáng Giáng sinh. Giống như tôi đã đem đến cho cô ấy món quà lớn nhất từ trước tới giờ.
Thật không công bằng.
"Jacob", cô ấy nói thì thào. "Cậu đã đến."
"Chào Bella."
Esme và Edward đều đứng dậy. Tôi nhìn Rosalie đặt Bella xuống ghế sofa một cách cẩn thận. Tôi nhìn thấy - Bella đã trắng toát và đang nén hơi thở như thế nào- giống như cô ấy đang bị bắt không được gây ra tiếng ồn cho dù cô ấy có bị đau bao nhiêu đi nữa.
Edward đặt tay lên ngang trán cô ấy và sau đó theo chiều dài xuống cổ. Anh ta cố gắng làm như là anh ta đang vén tóc cô ấy ngược ra sau nhưng tôi nhìn giống như đó là bác sĩ đang khám bệnh.
"Em có lạnh không?". Edward khẽ nói.
"Em khỏe."
"Bella, em biết Carlisle đã nói gì với em rồi đấy", Rosalie nói. "Đừng hạ thấp mọi chuyện. Nó không giúp chúng tôi chăm sóc cho mẹ con em được."
"Được rồi, em hơi lạnh một chút. Edward, anh có thể đưa cho em cái mền đó không?"
Tôi trợn mắt lên. "Đó không phải là lý do để mình ở đây sao?"
"Cậu vừa mới bước vào thôi", Bella nói. "Sau khi chạy suốt cả ngày, mình cá đấy. Nghỉ ngơi một chút đi. Mình sẽ có thể ấm lại ngay bây giờ."
Tôi lờ cô ấy đi, đến ngồi xuống sàn kế bên cái ghế sofa trong khi cô ấy vẫn đang nói tôi phải làm gì. Mặc dù vào lúc này tôi không biết chắc là như thế nào ... Cô ấy trông rất dễ vỡ, và tôi sợ khi phải cử động quanh cô ấy, kể cả việc vòng tay ôm cô ấy. Thế nên tôi chỉ nhích tới gần bên cô ấy một cách cẩn thận, để tay tôi lên tay cô ấy và nắm bàn tay cô ấy. Sau đó tôi đặt bàn tay khác lên mặt cô ấy. Thật khó để nói nếu cô ấy cảm thấy lạnh hơn bình thường.
"Cám ơn Jake", cô ấy nói, và tôi cảm thấy cô ấy rùng mình một cái.
"Được rồi", tôi nói.