Hừng đông - Chương 29 - Part 2

 

"Cho em một phút thôi", tôi nói, kéo tay tôi ra khi chúng tôi đến cửa.
Trán anh nhăn lại. "Bella?".
"Làm ơn đi? Ba mươi giây thôi".
Tôi không chờ anh trả lời. Tôi phóng qua cửa, kéo nó đóng lại sau lưng tôi. Tôi chạy thẳng đến kệ sách. Mùi của Alice vẫn còn mới-ít hơn một ngày. Một ngọn lửa mà tôi đã không thắp cháy thấp nhưng nóng ở trong lò sưởi. Tôi kéo mạnh cuốn "Người lái buôn thành Venice" ra khỏi kệ và lật nó mở đến trang tựa đề.
Ở đó, gần lề bên trái phủ đầy lông của trang giấy bị xé rách, dưới hàng chữ "Người lái buôn của thành Venice sáng tác bởi William Shakespeare", là một dòng ghi chép:
"Hủy nó đi".
Bên dưới là một cái tên và một dòng địa chỉ ở Seattle.
Khi Edward vào qua cánh cửa chỉ sau mười ba giây thay vì ba mươi, tôi đang nhìn cuốn sách cháy dở.
"Việc gì xảy ra vậy, Bella?".
"Chị ấy đã ở đây. Chị ấy xé một trang ra khỏi cuốn sách của em để viết ghi chú của chị ấy lên nó".
"Tại sao?".
"Em không biết tại sao".
"Tại sao em lại đang đốt nó?".
"Em-em-" tôi nhăn mặt lo lắng, để lộ ra tất cả sự thất vọng và đau đớn của mình trên mặt. Tôi không biết điều gì Alice cố nói với tôi, chỉ là chị ấy đã đi thật lâu để giữ nó cho một mình tôi. Người duy nhất mà Edward không thể đọc được suy nghĩ. Như vậy là chị ấy không muốn cho anh biết, và nó hoàn toàn là vì lý do tốt. "Nó dường như dành riêng cho em".
"Chúng ta không biết cô ấy đang làm gì", anh lặng lẽ nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể nói dối Edward. Đó có phải là điều mà Alice muốn tôi làm không? Yêu cầu cuối cùng của chị ấy?
"Khi chúng em trên chuyến bay đến Italy", tôi thì thầm-điều này không phải là một lời nói dối, có lẽ không nằm trong nội dung"trên đường chúng em đi để cứu anh- chị ấy nói dối Jasper để anh ấy không đến sau chúng em. Chị ấy biết rằng nếu để anh ấy đối mặt với nhà Volturi, anh ấy sẽ chết. Chị ấy sẵng sàng hy sinh bản thân mình hơn là đặt anh ấy vào nguy hiểm. Sẵn sàng chết vì em, và cũng sẵn sàng chết vì anh".
Edward không trả lời.
"Chị ấy có tiên tri", tôi nói. Nó làm cho con tim vẫn còn đau đớn của tôi không cảm thấy giống như một lời nói dối theo bất kỳ cách nào.
"Anh không tin", Edward nói. Anh không nói như là anh đang cáu giận với tôi - anh nói như thể anh đang cáu giận với bản thân mình. "Có thể chỉ Jasper đang gặp nguy hiểm. Kế hoạch của cô ấy sẽ thực hiện với chúng ta, nhưng anh ấy có thể chết nếu anh ấy ở lại. Có lẽ..."
"Chị ấy có thể nói với chúng ta điều đó. Gửi anh ấy đi".
"Nhưng liệu Jasper có đi không? Có thể chị ấy lại nói dối anh ấy".
"Có thể". Tôi giả vờ đồng ý. "Chúng ta nên về nhà. Không còn nhiều thời gian nữa".
Edward nắm lấy tay tôi, và chúng tôi chạy đi.
Lời ghi chú của Alice không làm tôi ngập tràn hy vọng. Nếu có cách nào khác để tránh cuộc tàn sát đang đến gần, Alice sẽ phải ở lại. Tôi không thể thấy một khả năng khác. Nó có thể là điều gì đó mà chị ấy đã đưa cho tôi. Không phải là cách chạy trốn. Nhưng còn điều gì mà chị ấy nghĩ là tôi cần đến nó? Có thể là một cách để cứu điều gì đó chăng? Còn điều gì tôi có thể cứu được đây?
Carlisle và những người khác đã không để thời gian trôi qua vô ích khi chúng tôi vắng mặt. Chúng tôi mới chỉ tách ra khỏi gia đình trong năm phút, và họ đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Trong góc nhà, Jacob đã trở lại hình dáng con người, với Renesmee ngồi trong lòng, cả hai người đang nhìn chúng tôi với cặp măt mở to.
Rosalie đã thay chiếc đầm lụa dài bằng một cái quần jean khỏe mạnh, giày chạy bộ, và một chiếc áo sơ mi có hàng nút ở giữa được dệt sợi dày mà những du khách ba lô hay dùng cho những chuyến đi dài. Esme cũng phục sức tương tự. Có một quả địa cầu trên bàn uống cà phê, nhưng họ đã không nhìn vào nó nữa, chỉ đang chờ chúng tôi.
Bầu không khí hiện tại lạc quan hơn trước đó; tôi có cảm giác là tốt cho mọi người hơn khi họ được hành động. Những hy vọng của họ được đặt vào những chỉ dẫn của Alice.
Tôi nhìn vào quả địa cầu và tự hỏi nơi nào sẽ là nơi chúng tôi bắt đầu.
"Bọn con phải ở lại đây sao?". Edward hỏi, đang nhìn Carlisle. Giọng anh nghe không được vui.
"Alice nói rằng chúng ta phải cho mọi người thấy Renesmee, và chúng ta phải cẩn thận với việc này", Carlisle nói. "Chúng ta sẽ gửi bất cứ người nào mà chúng ta có thể tìm thấy về đây với con - Và Edward, con là người giỏi nhất trong chiến trường mà đặc biệt như là bãi mìn này".
Edward gật đầu nhanh, nhưng vẫn rầu rĩ. "Có nhiều khu vực phải kiểm soát".
"Bọn anh đang tách ra", Emmett trả lời. "Rose và anh đi săn tìm những ma cà rồng du cư".
"Con sẽ có những người giúp đỡ đầy đủ ở đây", Carlisle nói. " Gia đình Tanya sẽ đế¿n đây trong buổi sáng, và họ không biết tại sao. Đầu tiên, con phải thuyết phục họ không phản ứng theo cách mà Irina đã làm. Thứ hai, con phải tìm ra điều gì mà Alice muốn nói về Eleazar. Sau đó, sau tất cả những điều đó, họ sẽ ở lại làm chứng cho chúng ta không? Nó sẽ lại bắt đầu khi những người khác đến-nếu chúng ta có thể thuyết phục bất kỳ ai đến trước nhất". Carlisle thở dài. "nhiệm vụ của con có thể khó khăn nhất. Chúng ta sẽ quay về để hỗ trợ con càng sớm càng tốt".
Carlisle đặt tay ông lên vai Edward trong một giây và hôn lên trán. Esme ôm chặt cả hai chúng tôi, và Emmett đấm cả hai chúng tôi vào cánh tay. Rosalie ép một nụ cười gượng gạo cho Edward và tôi, gửi một cái hôn gió cho Renesmee, và sau đó là một cái nhăn mặt chia tay cho Jacob.
"Chúc may mắn", Edward nói với họ.
"Và cho con nữa", Carlisle nói. "Tất cả chúng ta đều cần nó".
Tôi nhìn họ ra đi, ước rằng tôi có thể cảm nhận được bất cứ hy vọng nào để giúp đỡ họ, và ước rằng tôi có thể ở một mình với máy tính chỉ trong và giây. Tôi phải tìm hiểu ai là J. Jenks, và tại sao Alice đã đi chừng ấy đoạn đường để đưa tên của ông ta cho riêng tôi.
Renesmee xoay người lại trên tay Jacob để chạm vào má của cậu ấy.
"Anh không biết liệu bạn của Carlisle có đến không. Anh hy vọng như thế. Nghe như có vẻ chúng ta sẽ hơi đông người hơn đấy", Jacob khẽ trả lời Renesmee.
Vậy là con bé đã biết. Renesmee đã hiểu quá rõ ràng những gì đang diễn ra. Toàn bộ việc đưa cho cô bé bất cứ điều gì in sâu vào tâm trí người sói mà cô bé muốn khiến cô bé đã trở nên già dặn khá nhanh. Chẳng phải việc giấu con bé quan trọng hơn là trả lời những câu hỏi của nó hay sao?
Tôi nhìn kỹ vào mặt con. Con bé không có vẻ hoảng sợ, chỉ là nôn nóng và rất nghiêm trang khi nó giao tiếp với Jacob bằng cách yên lặng của mình.
"không, chúng ta không thể giúp gì được; chúng ta phải ở đây", cậu ấy tiếp tục. "Mọi người đang đến đây để gặp em, không phải là để xem phong cảnh đâu".
Renesmee nhăn nhó với cậu.
"Không, anh không phải đi đâu cả", cậu nói với con bé. Và sau đó Jacob nhìn Edward, mặt cậu kinh ngạc do nhận ra rằng hình như cậu đã sai. "Là tôi sao?".
Edward ngập ngừng.
"Muốn nói gì thì nói nhanh lên", Jacob nói, giọng cậu sống sượng với căng thẳng trong đó. Cậu ấy đúng khi ở giới hạn chịu đựng của mình, giống như phần còn lại của chúng tôi.
"Những ma cà rồng đang đến để giúp chúng tôi không giống với những gì chúng tôi thể hiện", Edward nói. "Gia đình Tanya là những người duy nhất ủng hộ chúng tôi với sự kính trọng mạng sống của con người, và mặc dù họ không nghĩ nhiều về người sói. Tôi nghĩ rằng nó có thể sẽ an toàn hơn"
"Tôi có thể tự chăm lo cho bản thân mình", Jacob ngắt lời.
"An toàn hơn cho Renesmee", Edward tiếp tục, "nếu việc lựa chọn để tin câu chuyện của chúng tôi về con bé không bị làm hỏng bởi việc liên minh với người sói".
"Một vài người bạn. Họ sẽ chống lại anh chỉ vì người anh đang giao du với hay sao?".
"Tôi nghĩ họ hầu hết có sự dung thứ dưới những tình huống thông thường. Nhưng cậu nên hiểu rằng-chấp nhận Nessie sẽ không phải là một việc đơn giản cho bất kỳ ai trong số họ. Tại sao lại làm cho việc không đáng kể trở nên khó khăn hơn?".
Carlisle đã giải thích các luật lệ về đứa trẻ bất tử cho Jacob đêm qua. "đứa trẻ bất tử có thực sự tồi tệ như thế không?". Cậu ấy hỏi.
"Cậu có thể tưởng tượng độ sâu của những vết sẹo mà họ để lại trên những linh hồn ma cà rồng tụ hợp lại".
"Edward.. ". Thật là kỳ cục khi nghe Jacob gọi tên của Edward mà không có sự chua cay trong đó.
"Tôi biết, Jake. Tôi biết khó khăn như thế nào để rời xa cô bé. Chúng ta sẽ thực hiện nó bằng tai - xem họ phản ứng lại như thế nào với con bé. Trong bất kỳ trường hợp nào, Nessie sẽ phải để lộ tung tích của mình và tiếp tục trong vài tuần tiếp theo. Cô bé cần phải ở lại ngôi nhà tranh cho đến đúng thời điểm cho chúng ta giới thiệu cô bé. Cho đến khi nào cậu có thể giữ khoảng cách an toàn với ngôi nhà lớn.. ".
"Tôi có thể làm điều đó. Những người bạn sẽ đến vào buổi sáng, hử?".
"phải. Những người thân thiết nhất của chúng tôi. Trong trường hợp đặc biệt này, hoàn toàn tốt hơn nếu chúng tôi có mọi thứ được để mở càng sớm càng tốt. Cậu có thể ở lại đây. Tanya đã biết cậu. Cô ấy thậm chí đã gặp Seth".
"Đúng". "Cậu nên nói với Sam điều gì đang diễn ra. Sẽ sớm có nhiều người lạ trong khu rừng".
Ý kiến hay. Mặc dù tôi nợ anh ấy vài sự yên tĩnh sau tối hôm qua".
"Nghe theo Alice luôn luôn là điều đúng".
Jacob nghiến răng, và tôi có thể thấy rằng cậu ấy chia sẻ suy nghĩ của Sam về những gì mà Alice và Jasper đã làm.
Trong khi họ đang nói chuyện, tôi thơ thẩn đi về những cửa sổ ở phía sau, cố gắng tìm kiếm điên cuồng và sốt ruột. Không có việc khó khăn nào để làm. Tôi dựa đầu vào bức tường chạy vòng từ phòng khách thẳng đến phòng ăn, kế bên một cái bàn máy tính. Tôi lướt những ngón tay của mình trên bàn phím trong khi nhìn chằm chằm vào trong rừng, cố gắng làm ra vẻ nhưng đó là một việc làm đãng trí. Ma cà rồng có bao giờ làm những việc đãng trí hay không? Tôi không nghĩ có bất kỳ ai đang chú ý đến mình, nhưng tôi không quay lại để chắc chắn. Màn hình vẫn còn chưa tắt. Tôi vuốt lên các phím bấm lần nữa. Sau đó tôi gõ chúng thật yên lặng trên mặt bàn gỗ, chỉ làm cho nó có vẻ tình cờ. Một cái vuốt khác ngang qua các phím.
Tôi kiểm tra cẩn thận màn hình trong vùng thần kinh ngoại vi của mình.
Không có J.Jenks, nhưng có một Jason Jenks. Một luật sư. Tôi quét bàn phím, trong khi cố giữ sự nhịp nhàng của động tác, như là người bị bận tâm trong việc vuốt ve một con mèo mà bạn bỏ quên trên lòng mình. Jason Jenks có một trang web vui mắt cho công ty của ông ta, nhưng địa chỉ ở trang chủ lại bị sai. Địa chỉ ghi ở Seattle, nhưng lại khác mã vùng. Tôi ghi lại số điện thoại và lại vuốt cái bàn phím nhịp nhàng. Lần này thì tôi tìm được địa chỉ, nhưng không có cái nào gần đúng cả, nếu như địa chỉ không tồn tại. Tôi muốn nhìn vào cái bản đồ, nhưng tôi quyết định mình đã cố gắng có được may mắn của mình rồi. Một nhát quét nữa, để xóa đi qui trình tìm kiếm của tôi...
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và quét mặt gỗ thêm vài lần nữa. Tôi nghe thấy những bước chân nhẹ đang băng ngang qua sàn tiến về chỗ tôi, và tôi quay về với điều mà tôi hy vọng với vẻ mặt như trước.
Renesmee đến chỗ tôi, và tôi giơ tay ra. Con bé lao vào tay tôi, với mùi chó sói nồng nặc, và rúc đầu vào cổ tôi.
Tôi không biết tôi có thể đứng như thế này không. Nhiều như tôi lo sợ cho cuộc sống của mình, của Edward, của những thành viên còn lại trong gia đình tôi, nó không giống như cơn đau đứt ruột mà tôi cảm nhận cho con gái tôi. Phải có một cách để cứu con bé, thậm chí nếu đó là điều duy nhất tôi có thể làm.
Đột nhiên, tôi biết đó là tất cả những gì mà tôi mong muốn hơn bất kỳ điều gì khác. Phần còn lại tôi sẽ chịu đựng nếu tôi phải thế, nhưng không phải mạng sống của con bé phải trả giá. Không phải điều đó.
Con bé là một thứ mà tôi đơn giản phải cứu sống.
Liệu Alice có biết tôi sẽ cảm thấy như thế nào không?
Tay của Renesmee nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
Con bé cho tôi thấy tất cả những khuôn mặt của tôi, của Edward, Jacob, Rosalie, Esme, Carlisle, Alice, Jasper, đang lướt qua tất cả các khuôn mặt trong gia đình nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Seth và Leah. Charlie, Sue, và Billy. Lặp đi lặp lại. Đang lo lắng, cũng như những thành viên còn lại của chúng tôi. Thế nhưng, con bé cũng chỉ đang lo lắng. Jake đã giữ những điều tệ nhất không cho con bé biết xa như tôi có thể nói cho nó. Phần về việc chúng tôi không có hy vọng như thế nào, tất cả chúng tôi sẽ chết trong vòng một tháng thời gian ra làm sao.
Con bé dừng lại ở khuôn mặt của Alice, khao khát và bối rối. Alice đang ở đâu?
"Mẹ không biết", Tôi thầm thì. "nhưng cô ấy là Alice. Cô ấy đang làm điều đúng đắn, luôn luôn như thế".
Điều đúng đắn cho Alice, dù thế nào đi nữa. Tôi ghét phải nghĩ về chị ấy theo cách đó, nhưng làm thế nào khác để hiểu được tình hình?
Renesmee thở dài, và vẻ khao khát mạnh lên.
"Mẹ cũng nhớ cô ấy".
Tôi cảm thấy mặt mình đang làm việc, cố gắng để tìm ra vẻ mặt có thể giấu nỗi đau buồn vào trong. Đôi mắt của tôi cảm thấy lạ và khô; chúng như nhắm mắt làm ngơ trước những cảm giác không thoải mái. Tôi cắn nhẹ môi. Khi tôi thở nhịp thở tiếp theo, không khí đập vào cổ họng, như là tôi bị ngạt thở trong luồng khí đó.
Renesmee quay lại để nhìn tôi, và tôi thấy gương mặt của mình phản chiếu trong suy nghĩ và trong mắt con. Tôi nhìn giống như Esme vào buổi sáng này.
Vậy đây là những gì cảm nhận giống như là khóc.
Đôi mắt của Renesmee lấp lánh ướt khi con bé nhìn gương mặt của tôi. Con bé sờ tay lên mặt tôi, sau đó cho tôi thấy không có gì cả, chỉ cố gắng xoa dịu tôi.
Tôi dường như chưa bao giờ thấy mối quan hệ mẹ - con đảo ngược giữa chúng tôi, theo cách luôn luôn xảy ra cho Renée và tôi. Nhưng tôi đã không có được cái nhìn sáng sủa về tương lai.
Một giọt nước mắt lăn xuống đuôi mắt của Renesmee. Tôi lau nó đi bằng một cái hôn. Con bé sờ vào mắt mình trong sự sửng sốt và sau đó nhìn vào những đầu ngón tay ướt.
"Đừng khóc, cưng của mẹ" tôi nói với con. "Mời việc sẽ ổn thôi. Con sẽ gặp được những điều tốt đẹp. Mẹ sẽ tìm cho con một cách để vượt qua".
Nếu tôi không thể làm được gì, tôi vẫn sẽ cứu Renesmee của tôi. Tôi đã có những suy nghĩ tích cực hơn bao giờ hết rằng đây là điều mà Alice sẽ đưa cho tôi. Chị ấy sẽ phải biết. Chị ấy sẽ phải để lại cho tôi một cách nào đó.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3