Kỵ sỹ không đầu - Chương 01

Chương 1: ĐỒNG CỎ BỊ THIÊU CHÁY

Từ trên bầu trời xanh không một gơn mây, mặt trời giữa trưa chiếu xuống đồng bằng Tếchdát mênh mông ở gần một trăm dặm về phía Nam thành phố Tây Ban Nhan – Xanh Antôniô đơ Bekhar. Những vật thể khác lạ đối với đồng cỏ hoang lấp lánh trong những tia nắng vàng cho thấy sự hiện diện của con người ở nơi mà từ trước tới nay con người chưa xuất hiện.
Ngay ở khoảng cách xa người ta đã có thể nhận ra đó là những chiếc xe mui cong phủ vải gai trắng xóa.
Có tất cả một chục chiếc – Con số quá ít so với một đoàn xe buôn hay đoàn xe tải của chính quyền. Đúng hơn cả đó là đoàn xe của một đám dân di cư nào đó đang rời khỏi bờ vịnh để hướng tới một trong những khu cư dân mới trên sông Lêông.
Kéo thành một chuỗi dài, những chiếc xe di động chậm chạp trên đồng cỏ, đến nỗi sự chuyển động của chúng hàu như không nhận thấy mà chỉ có thể đoán được nhờ vị trí giữa chúng. Những vệt sẫm màu giữa các xe chúng tỏ chúng được thắng ngựa. Những con sơn dương sợ hãi bỏ chạy, bọn chim choắt mỏ cong vừa bay lên vừa kêu cho thấy rằng đoàn xe đang chuyển động. Cả loài thú và loài chim đều ngỡ ngàng. Những con vật kỳ lạ nào đã xâm phạm vào lãnh địa hoang dã muôn thuở của chúng vậy?
Trên khắp đồng cỏ hầu như không có qua một sự vận động nào: chim không bay, thú không chạy. Trong thời gian giữa trưa oi nồng, tất cả mọi sinh vật đều im lìm ẩn mình trong bóng râm. Chỉ có con người bị lòng hiếu danh và óc hám lợi xui khiến là cứ việc phá vỡ quy luật thiên nhiên nhiệt đới và thách thức với mặt trời nóng bỏng đang thiêu đốt.
Và chủ của đoàn xe, mặc cho cái nóng hầm hập ban trưa, vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Mỗi chiếc xe thắng tám con la lực lưỡng, chở một lượng lương thực lớn, những đồ gỗ rất sang trọng hay có thể nói là quý giá, những nữ nô lệ da đen và con cái họ, còn các nô lệ nam da đen thì đi bộ cạnh đoàn xe, một vài người mệt lử lê bước phía sau, nặng nhọc nhấc những bàn chân sây sát. Đi đầu là một chiếc xe nhẹ, thắng những con la đực thiến. Trên ghế xà ích là một người đánh xe da đen mặc áo dâu, vẻ mệt nhoài vì nóng bức. Tất cả cho thấy rằng đây không phải là một đám dân cư nghèo khổ từ các bang miền Bắc đi tìm cho mình quê hương mới, mà là một người miền Nam giầu có đã tậu được một điền trang và đang trên đường tới đó cùng với gia đình, tài sản và nô lệ của mình. Đúng vậy, đoàn xe này thuộc sở hữu của một chủ điền ở Inđianôl, trên bờ vịnh Matogorđa, đang xuyên qua đồng cỏ tiến tới vùng đất sở hữu mới của mình.
Giữa những kỵ sĩ đi áp tải đoàn xe, như thường lệ, đi đầu chính là ông chủ đồn điền Vili Pôinđekter - một người tuổi khoảng năm mươi, cao gầy với khuôn mặt vàng nhợt bệnh hoạn, một phong thái kiêu hãnh nhưng khô khan – ông ta ăn vận đơn giản nhưng khá sang trọng. Trên người ông là chiếc áo khoác dài được cắt rất thoáng bằng vải anpăc, áo gilê bằng vải láng đen và quần vải pankô, ở ngực áo ghi lê nổi rõ chiếc cổ áo sơ mi bằng vải gai nõn, thêm một băng vải đen viền quanh cổ áo. Chân mang đôi ủng bằng nai lượt da mềm. Chiếc mũ rơm rộng vành chiếu một bóng đen lên mặt ông chủ đồn điền.
Bên phải và bên trái ông là hai kỵ sĩ, đó là một thanh niên trạc hai mươi tuổi và một người đàn ông già hơn khoảng sáu bảy tuổi. Người đầu là con trai ông Pôinđekter. Khuôn mặt yêu đời cởi mở của chàng trai hoàn toàn không giống với khuôn mặt khô khan của người cha và vẻ ảm đạm của kỵ sĩ thứ ba - người anh họ của chàng.
Chàng trai mặc một chiếc áo blu bằng vải bóng màu xanh da trời may theo kiểu Pháp, chiếc quần cũng bằng thứ vải đó. Bộ đồ hợp với khí hậu miền Nam cũng tỏ ra rất hợp với chàng trai, cả chiếc mũ Panama trắng cũng vậy.
Người anh họ của chàng - một sỹ quan tình nguyện đã giải ngũ - bận quân phục bằng nỉ xanh thẫm, đội chiếc mũ két cũng bằng nỉ.
Còn một kỵ sĩ nữa đi ngựa cách đó không xa, hắng cũng là người da trắng - thật ra không trắng hoàn toàn. Những đường nét thô thiển trên khuon mặt, quần áo rẻ tiền, cái roi mà hắn cầm nơi tay pảhi hoa lên một cách nghệ thuật - Tất cả đều nói lên rằng hắn là người quản lý những người da đen, kẻ luôn hành hạ họ.
Trong cỗ xe nhẹ chở hai thiếu nữ. Một nàng da trắng lộng lẫy, còn người kia là một cô gái da đen. Đó là con gái độc nhất của ngày Vili Pôinđekter và cô hầu da đen của nàng.
Các lữ khách đến từ bờ sông Mixixipi bang Luziana.
Bản thân ông chủ đồn điền không sinh ra ở bang này, nói cách khác ông không phải là người Krêôl (2: Con cháu những người Pháp hoặc Tây Ban Nha, đến Châu Mỹ rất sớm. họ giữ nguyên tiếng nói và phong tục tập quán của dân tộc mình). Nhưng nhìn khuôn mặt của người con trai và đặc biệt là những đường nét thanh tú ở khuôn mặt người con gái - thỉnh thoảng từ sau tấm màn nhìn ra ngoài người ta dễ dàng đoán ra được rằng họ là con cháu của những kiều dân Pháp, của một trong những người hơn một trăm năm trước đây đã vượt Đại Tây Dương.
Vili Pôinđekter, chủ nhân của những đồn điền mía lớn, từng là một trong những nhà quý tộc miền Nam kiêu ngạo, hoang phí và hiếu khách bật nhất. Nhưng rồi cuối cùng ông ta đã bị phá sản và đành phải rời ngôi nhà của mình ở Mixixipi cùng gia đình và một nhóm nô lệ da đen còn lại đi vào đồng cỏ Tếchdát hoang dã.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Những người đi bộ chậm chạp lê từng bước trên cái bóng của mình. Các kỵ sĩ da trắng mệt lử vì cáinóng khủng khiếp, im lặng ngồi trên lưng ngựa. Thậm chí những người da đen, ít nhạy cảm hơn với cái nóng cũng đã thôi tán chuyện, tụ lại thành từng nhóm, cũng lặng lẽ lê bước sau những chiếc xe.
im lặng rợn người như ở bãi tha ma, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng roi vun vút nghe như những phát súng lục và tiếng kêu “òa” vang lên êm như nhung từ những đôi môi dày của người đánh xe da đen này hoặc người đánh xe da đen khác.
Đàn xe chuyển động chậm chạp, như vừa đi vừa dò đường. Nói đúng ra thì không có con đường hẳn hoi. Con đường đực nhận ra bởi vết bánh xe của những chiếc xe kéo đã đi qua đây trước đó, dấu vết đó là những thân cỏ bị đổ rạp, xéo nát.
Mặc dầu chậm như rùa nhưng những con vật bị thắng vào xe cũng đã gắng hết sức mình. Ông chủ đồn điền cho rằng đến dinh cơ mới chỉ còn lại khoảng hai mươi dặm không hơn. Ông hy vọng đi được tới đó trước khi trời sập tối. Vì vậy ông đã quyết định tiếp tục lên đường, coi khinh cả cái nóng ban trưa.
Đội nhiên viên quản lý ra hiệu cho những người xà ích dùng xe lại. phi lên khoảng trăm acđơ (3: đơn vị đo chiều dài Anh khoảng 91.44cm) hắn bất ngờ kéo mạnh dây cương dường như phía trước là một chướng ngại vật nào đó.
Rồi hắn phi như bay về phía đoàn xe. Trong điệu bộ của hắn toán ra sự báo động. Cái gì xảy ra vậy?
Những người da đỏ chăng? Người ta đã nói rằnghọ thường xuất hiện ở đây.
- Cái gì xảy ra vậy, ông Xanxôm? – Ông chủ đồng điền hỏi khi người giám thị tới gần.
- Cỏ bị cháy hết. Đã có đám cháy trong đồng cỏ.
- Đã có đám cháy? Nhưng giờ đây đồng cỏ đã cháy hết rồi cơ mà – Ông chủ đoàn xe vừa lật đật hỏi, vừa ném cái nhìn lo lắng về phía cỗ xe nhẹ - Ở đâu? Ta không nhìn thấy khói.
- Không, thưa ngày – Viên quản lý lắp bắp, sau khi hiểu ra rằng, hắn đã báo động một cách vô ích – Tôi không nói rằng hiện giờ nó đang cháy, tôi chỉ nói rằng hiện giờ nó đang cháy, tôi chỉ nói rằng đồng cỏ đã bị cháy và tất cả trở nên đen thui như con mười pích ấy.
- Vậy đây chưa phải là tai họa! Tôi tưởng rằng chúng ta có thể yên tâm chu du trên đồng cỏ đen, cũng như trên đồng cỏ xanh vậy. Đồ ngu xuẩn, Jôn Xanxôm, chẳng có gì mà cũng làm ồn lên!... Ê, chúng bay, bọn mọi đen, nhanh chân lẹ tay lên! Cầm lấy roi! Đi lên! Đi lên nào!
- Nhưng xin ngày hãy nói, ngày đại úy Kôlhaun – Viên quản lý hướng về phía con người vốn rất xa vời đối với hắn – Chúng ta sẽ tìm đường ra sao đây?
- Tìm đường làm gì? Nhảm nhí! Không lẽ chúng ta lạc đường rồi à?
- Tôi sợ rằng đúng như vậy. Các dấu bánh xe nhìn không thấy nữa: chúng đã bị cháy cùng với cỏ rồi.
- Chuyện vặt! Làm như không thể đi qua được khoảng cỏ bị cháy không dấu vết ấy. Chúng ta sẽ tìm ra chúng theo hướng này.
- Vâng, nếu chỉ còn lại hướng ấy – Viên quản lý trả lời mộc mạc, hắn ta, mặc dầu quê ở một trong các bang miền Đông, nhưng không phải chỉ một lần đến những vùng đồng cỏ và hắn đã biết thế nào là cuộc sống ở vùng biên giới – tôi không nhìn ra cái gì cả, mặc dầu tôi đã ngồi trên yên!...
- Đi lên! Bọn mọi đen! Đi lên! – Kôlhaun hét lên, chấm dứt cuộc nói chuyện.
Sau khi giục ngựa, hắn phi về phía trước, để cho mọi người hiểu rằng lệnh cần phải được thi hành.
Đoàn xe lại chuyển động, nhưng vừa tới giới hạn của đồng cỏ cháy, đoàn xe bất ngờ dừng lại.
Các kỵ sĩ tập hợp lại một chỗ chụm đầu thảo luận xem nên làm gì. Tình ình khó khăn - về điều này tất cả đều khẳng định, khi nhìn vùng đồng bằng trải rộng trước mắt họ.
Xung quanh không nhìn thấy gì, ngoài khoảng mênh mông đen thui. Không ở đâu thấy màu xanh – không một nhành cây, một ngọn cỏ. Đám cháy đã hoành hành ở đây chưa lâu – vào khoảng hạ chí. Cỏ héo rũ và những bông hoa rực rỡ của đồng cỏ - Tất cả biến thành tro dưới hơi thở của ngọn lửa hung tàn.
Phía trước, bên phải, bên trái, nơi còn nhìn được trong tầm mắt trải ra một bức tranh trống rỗng. Bầu trời giờ đây đâu còn là mầu thanh thiên, nó trở nên xanh thẫm, còn mặt trời, tuy không bị mây che phủ, vậy mà như không muốn chiếu sáng nơi đây nữa, nhăn nhó nhìn lên mặt đất tối sầm.
Viên quản lý nói đúng: không còn lại dấu vết nào của con đường.
Đám cháy, sau khi biến đồng cỏ úa rũ thành than đã xóa hết những dấu bánh xe còn lưu lại trên con đường trước đây.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ? – Chính ông chủ đồn điền đặt ra câu hỏi, giọng của ông đầy vẻ bối rối.
- làm gì ư, chú Vili!... Tất nhiên là tiếp tục con đường. Con sông phải ở về phía này của đám cháy. Nếu tìm được cách vượt qua khoảng nửa dặm, chúng ta sẽ đi lên phía trên hoặc xuống phía dưới theo dòng chảy … Ở đó chúng ta sẽ rõ.
- Nhưng Kacxi, chính chúng ta đang nhầm lẫn điều này!
- Chưa chắc … Cháu cho rằng, khoảng cháy không lớn đến như vậy đâu, Không đáng sợ, nếu chúng ta đi trệch ra khỏi con đường: dù sao cũng vậy, sớm hay muộn, chúng ta sẽ đi tới được con sông, nếu không ở đoạn này thì ở đoạn khác.
- Được rồi, anh bạn của ta. Anh biết rõ hơn ta, ta trông cậy vào anh.
- Đừng sợ, chú ạ. Cháu nhiều lần cũng lâm vào thế bí như vậy … Tiến lên, bọn mọi đen, theo ta!
Và viên sĩ quan giải ngũ ném một cái nhìn tự mãn về phía cỗ xe nhẹ, mà từ sau tấm màn của nó thấp thoáng khuôn mặt tuyệt đẹp pha chút hoảng hốt của cô gái. Kôlhaun giục ngựa và tự tin phi về phía trước.
Tiếp sau tiếng vun vút của những chiếc roi da là tiếnt vó của tám con la, lẫn với tiếng bánh xe cót két. Những chiếc xe lại lên đường.
Những con la đi nhanh hơn. Mặt đất màu đen, không quen với mắt của loài động vật, dường như xua đuổi chúng. Chỉ vừa chạm vó vào tro là chúng lập tức nhấc chân lên. Những con la non thở phì phì sợ hãi. Chúng chỉ hơi yên tâm khi nhìn những con la già và bước theo sau bằng những bước đều đặn.
Và đoàn xe cứ như vậy đi được gần một dặm. Sau đó cả đoàn lại dừng lại. Đó là mệnh lệnh của con người tự đưa mình lên thành người dẫn đường. Hắn kéo dây cương, nhưng trong dáng điệu không còn vẻ tự tin như trước kia nữa. Có thể là hắn đang phân vân không biết nên đi về hướng nào.
Phong cảnh, nếu như có thê gọi được là như vậy, đã thay đổi, nhưng không phải là khá hơn. Tất cả đều như cũ, đen tới tận chân trời.Chỉ có điều mặt đất không còn bằng phẳng nữa: nó trở nên mấp mô. Những chuỗi gò thấp thay thế cho đồng bằng. Ở đây không phải hoàn toàn không có cây cối. Đây là di tích còn lại của những gì trước khi cháy - Những loại cây có nhiều chạc, những bụ giai và một vài loại keo mọc riêng rẽ hay thành từng đám. Những vòm lá đầy lông tơ của chúng biến dị không để lại dấu vết, chỉ còn lại những thân cây đen thui và những cành đen cháy.
- Anh lạc đường rồi, phải không anh bạn! - Người chủ đồn điền vừa hỏi, vừa vội vàng phi về phía đứa cháu.
- Không chú ạ, bây giờ còn chưa lạc. Cháu dừng lại để quan sát. Chúng ta cần phải đi men theo thung lũng này. Hãy chờ cả đoàn tiếp tục lên đường. Chúng ta đi đúng đây, cháu đảm bảo điều này.
Đoàn xe lại tiếp tục chuyển động, nó đi xuống dưới theo một sườn dốc, hướng men theo thung lũng, lần nữa leo một đoạn dốc lên một đỉnh gò cao và lại dừng lại.
- Dù sao thì anh cũng đã lạc rồi, phải không Kacxi! – Người chủ đồn điền vừa nhắc lại câu hỏi, vừa tiến lại gần người cháu.
- Quỷ tha ma bắt! Cháu sợ rằng chú nói đúng. Chú bảo, quỷ nào có thể mò ra đường trong đám cháy này cơ chứ!... Không, không – Kôlhaun đột nhiên kêu lên, khi nhìn thấy cỗ xe nhẹ đang tiến lại gần - Giờ đây cháu đã rõ. Chúng ta đi đúng đường. Con sông phải ở hướng này. Tiến lên!
Và viên đại úy lại giục ngựa, nhưng rõ ràng tự hắn cũng không biết đi về hướng nào.
Những chiếc xe đi theo sau hắn. nhưng sự luống cuống củak không thoát khỏi mắt những người đánh xe. Họ để ý thấy đoàn xe không chuyển động về phía trước mà đi vòng quanh thung lũng theo những bụi cây.
Nhưng tiếng kêu tin tưởng của người lãnh đạo lập tức nâng cao tinh thần cho những người đi đường. Họ đồng lòng vung roi và còn có những tiếng thốt lên vui mừng.
Thế là lại lên đường, nơi mà trước họ có lẽ có chừng mươi chiếc xe đã đi qua, và rõ ràng là chưa lâu: dấu của các bánh xe và vết móng s8át hoàn toàn còn mới, như là chúng qua đây khoảng một giờ trước. Rõ ràng cũng có một đoàn xe như vậy đi qua đống cỏ bị đốt cháy này.
Cũng nhưn họ, đoàn xe đó cũng theo con đường của mình để tới bờ sông Lêông. Rất có thể đó là một đoàn xe của nhà nước đang hướng tới đồn biên phòng Ind. Trong trường hợp như vậy chỉ cần đi theo dấu vết của chúng. Đồn nằm cũng về hướng đó, chỉ có điều xa hơn dinh cơ một chút.
Không thể chờ đợi được điều gì tốt đẹp hơn. Sự bốt rối của Kôlhaun biến mất, hắn lại trở nên sảng khoái và hạ lệnh lên đường với sự hài lòng không giấu giếm.
Có lẽ đi được khoảng một dăm, đoàn xe hầu như đi theo những dấuvết mà họ tìm thấy. Chúng mang họ đi không phải là thẳng về phía trước, mà loay hoay giữa gnhững bụi rậm bị cháy lụi. Sự tin tưởng đầy tự mãn của Kacxi chuyển thành sự chán nản u ám. Trên khuôn mặt hắn phản chiếu một nỗi thất vọng sâu sắc, khi cuối cùng hắn đã đoán ra rằng những dấu vết của tất cả bốn mươi bốn chiếc bánh xe mà họ đi theo lại chính là dấu vết đểl ại của cỗ xe nhẹ và mười chiếc xe tải – Mà nếuhọ cứ đi theo chúng thì hẳn họ sẽ vượt qua toàn bộ con đường từ vịnh Matagôrđa tới đây.