Kỵ sỹ không đầu - Chương 06

Chương 6: CON MUXTANG ĐỐM SAO

Felim không lầm: đấy chính là giọng của cậu chủ hắn: Moric Giêran.
Vừa ra khỏi cửa, gã hầu nhìn thấy ngay chàng Muxtangher đang tiến lại gần. Như mọi khi, chàng trở về nhà trên con ngựa của mình, nhưng giờ đây khắp mình con ngựa tía đẫm mồ hôi, nên trông nó đen nhẫy, cổ và sườn bốc khói.
Con ngựa tía không về một mình, nó còn kéo theo một đồng loại của mình, hay nói chính xác hơn, một tù nhân bị lắcxô khá căng buộc vào mỏ yên. Chiếc dây da vòng chặt lấy hàm con muxtang vừa bị bắt gắn vào một chiếc dây khác vòng qua đầu sát tai con vật.
Đó là một con muxtang rất khác thường. Thậm chí giữa những đàn lớn, thường đến ăn trên các đồng cỏ, nơi có thể gặp những con ngựa lạ lùng nhất thì loại này cũng rất hiếm. Con ngựa này màu Sôcôla sẫm với những chấm trắng, được điểm một cách đều đặn như những chấm đen trên bộ lông con báo. Màu sắc đặc biệt kết hợp với vóc dáng hoàn hảo. Đó là một con ngựa có bộ ngực rộng, hai sườn dốc xuống, bốn chân vừa mảnh vừa thẳng và cái đầu có thể làm mẫu mực vẻ đẹp của loài ngựa. Con ngựa khá lớn, nếu là loài muxtang, nhưng nhỏ hơn con ngựa giống Anh bình thường, thậm chí còn nhỏ hơn con tía – cũng là một con muxtang mà nó đã giúp chủ bắt con đốm này làm tù binh.
Con ngựa đẹp còn tơ, nó ở trong đàn thường đến ăn cỏ ở nguồn sông Alamô, nơi chàng Muxtangher đã ba lần đuổi theo nó mà không kết quả. Chỉ tới lần thứ năm, Moric mới gặp may. Nguyên nhân sự mong muốn có bằng được chính con ngựa hoang này là một bí mật của chàng Muxtangher.
Felim chưa lần nào thấy cậu chủ của mình hài lòng như vậy, thậm chí so cả với khi Moric về nhà, mà điều này vẫn thường xảy ra, với năm, sáu con muxtang săn được.
Và cũng chưa bao giờ Felim nhìn thấy một tù nhân xinh đẹp như con ngựa tơ có đốm sao này. Nó làm mê mẩn bất cứ một con người nào am hiểu vẻ đẹp của loài ngựa như tay cựu giám mã của lâu đài Balax.
- Ghip, ghip, hoan hô! – Felim hét lên khi thấy nữ tù nhân. Vinh quang thay thánh Patric và các nữ thánh thiêng liêng, cậu Moric cuối cùng đã tóm được con ngựa sao! Con ngựa tơ này, mẹ kiếp! Ngựa ra ngựa!... Cậu đuổi theo nó đen như vậy cũng không có gì là lạ. Ei, Chúa tôi! Ở hội chợ Balinôxlơ của chúng ta người ta có thể quảng tiền vì nó bằng bất cứ giá nào. Thế nào người ta cũng dắt nó đi. Những thôi… Chúng ta để nó ở đâu bây giờ nhỉ? Ở sân quần ngựa cùng với tất cả à?
- Không, ở đó nó có thể bị đá hậu. Ta hãy buộc nó dưới chái. Kactrô hiếu khách sẽ nhường cho nó, còn chú mình sẽ qua đêm dưới trời. Felim, đã khi nào ngươi thấy một giai nhân như thế này chưa … ta muốn nói: con ngựa đẹp như thế?
- Chưa bao giờ, cậu Moric ạ, cả đời chưa bao giờ! Mà cháu đã thấy bao nhiêu giống ngựa thuần chủng ở Balibalax ấy chứ. Ngồi lên nó thì tuyệt lắm nhỉ! Chỉ có điều là điệu bộ nó trông ghê chưa kìa, cứ như là nó muốn ăn thịt người ta. Cậu còn chưa cưỡi nó phải không ạ?
- Chưa, Felim ạ. Ta sẽ chăm sóc tới nó khi ta có nhiều thời gian hơn. Phải thận trọng. Vì ta sợ làm hỏng mất con vật hoàn hảo thế kia. Ta sẽ bắt đầu thuần nó, khi đưa nó vào vùng cư dân.
- Thế bao giờ cậu định đi đến đó?
- Ngày mai. Chúng ta cần ra đi lúc sáng sớm, để buổi chiều đến kịp được đồn biên.
- Thế thì tốt quá: cháu mừng không phải vì cháu mà vì cậu, cậu Moric ạ. Cậu có biết không, cậu Moric, rượu uytky của chúng ta đã gần hết rồi. Nghe tiếng óc ách trong bình là biết. Những tay bịp ở đồn biên láu quá. Họ pha thêm và rót không đầy. Galông uytki Anh uống lâu gấp ba lần cái thứ “đồ bỏ” của Mỹ này, cũng như chính cái bọn Mỹ nó đặt tên cho nó vậy.
- Về uytki thì chú đừng lo lắng, Felim ạ. Chỗ đó chắc còn đủ cho ngày hôm nay và đủ rót đầy biđông cho chuyến đi ngày mai. Đừng nản, anh bạn cũ người Balibalaz ạ! Đầu tiên chú hãy thu xếp cho cô ngựa đốm sao, sau đó chúng ta sẽ dành thời gian nói về việc dự trữ thứ nước chữa bệnh mà ta biết rằng ngươi yêu thích hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
- Và cả cậu nữa chứ, cậu Moric! – Felim vừa cười vừa chêm vào.
Chàng Muxtangher cười nhảy xuống ngựa.
Họ đưa con ngựa tơ đốm sao vào chái nhà, còn con Kactrô thì buộc vào gốc cây. Felim bắt đầu tắm cho ngựa.
Mệt đến lả cả người, chàng Muxtangher ngả người xuống chiếc giường làm bằng những tấm da ngựa của mình. Không một con muxtang nàolàm chàng phải săn đuổi lâu như con ngựa đốm sao. Nó cần đến một sự kiên trì mà ngoài chàng ra không một ai trên đời này có thể có được, ngay cả Felim, ngay cả Kactrô, con ngựa trung thành của chàng.
Mặc dầu mấy ngày liền ngồi trên lưng ngựa và ba ngày cuối săn đuổi liên miên theo con đốm sao, dù mệt đến chết người, chàng Muxtangher vẫn không sao chợp mắt nổi vì một điều gì đó.
Đã mấy đêm chàng đau khổ vì mất ngủ, xoay hết bên này sang bên kia, đến nỗi không chỉ anh hầu Felim mà thậm chí cả con chó Tara cũng ngạc nhiên vì tâm trạng này của chủ.
Người hầu lại nghĩ rằng, chủ hắn nóng lòng bẫy con ngựa đốm sao, cho nên đây không phải là nguyên nhân làm thay đổi tâm trạng của chàng.
Tưởng rằng cuộc đi săn thắng lợi làm chàng dịu đi thì lại gây tác động ngược lại. Ít nhất là Felim đã nghĩ như vậy. Cuối cùng hắn quyết định dùng cái quyền là em sữa (con nhũ mẫu) để hỏi chàng Muxtangher xem việc gì đã xảy ra.
Khi chàng trai lại một lần nữa trở mình, giọng của người hầu vọng tới:
- Cậu Moric, có chuyện gì vậy? Vì Chúa hãy nói cho cháu biết với.
- Không có gì, Felim ạ, không có gì đâu. Sao chú lại hỏi ta điều đó?
- Sao cháu lại không hỏi được cơ chứ? Cậu không một phút nào chợp mắt kể từ lần cuối cùng cậu từ khu cư dân trở về. Một cái gì đó đã cướp mất giấc ngủ của cậu. Không lẽ cậu đang mơ tới một trong những cô gái người Mếchxích - những cô Mulat (cô gái lai) như người ta vẫn thường gọi? Không, cháu không tin vào điều này. Điều này không thích hợp với con cháu của một dòng họ lâu đời như dòng họ Giêran.
- Ngốc thế, anh bạn! Lúc nào chú cũng tưởng tượng ra một cái gì đó. Tốt hơn hết là cho ta một cái gì đó để nhấm nháp. Đừng quên là từ sáng ta chưa được cái gì vào bụng. Chú có tìm được cho ta cái gì trong kho không?
- Lương thực chả còn mấy mỗi. Chỉ còn được vẻn vẹn có ba ngày, bởi dù cậu có săn được con muxtang thì chẳng cộng thêm được cái gì vào kho cả. Có ít thịt nai nguội và bánh bột bắp. Nếu cậu muốn cháu sẽ nấu thịt với đậu.
- Được, ta đợi được!
- Hay để chờ đợi được thoải mái hơn, đầu tiên cậu hãy nhấp giọng bằng thứ thuốc Bắc này.
- Ồ, ta cũng không phản đối.
- Nguyên chất hay pha nước?
- Một cốc pha nước đường. Chỉ có điều ngươi hãy lấy nước lạnh dưới sông.
Felim đã cầm lấy chiếc bình bạc chuẩn bị ra đi, bỗng con Tara sủa ầm lên và nhảy ra cửa. Felim với vẻ hơi đề phòng tiến về phía lối ra vào.
Tiếng sủa của con chó được thay bằng tiếng rít ăng ẳng vui mừng như nó đang đón chào người bạn cũ.
- Đấy là ông Zep Xtump – Sau khi ngóng ra cửa, Felim thông báo và hắn bình thản bước tới, đầu tiên là đón khách, thứ nữa là hoàn thành lệnh của chủ.
Con người mới xuất hiện trong ngôi nhà chẳng có nét nào giống các chủ nhân.
Ông cao không dưới sáu fút (đơn vị đo bằng 30,5cm), mang một đôi giày làm bằng hai lớp da cá sấu, hai ống chân dài ngoãng bó trong chiếc quần may bằngmột thứ vải len thô dệt tay tận một thời nào đó, được nhuộm bằng nước cây sơn thù du mà giờ đây những vết ố bẩn đã làm mất màu. Ông mặc chiếc sơmi bằng da hươu, phủ lên nó một chiếc áo khoác ngắn xanh lá cây đã phai màu được may từ một chiếc chăn lông tuyết đã sờn. Một chiếc mũ phớt xài xạc màu hung bổ sung thêm cho bộ đồ khiêm tốn của mình.
Trang bị của Zep Xtump vẫn thường thấy ở những người thợ săn trong những khu rừng Bắc Mỹ. Chiếc túi đựng đạn, chiếc sừng lớn, cong như lưỡi liềm đựng thuốc súng từ vai quàng qua phía bên phải thắt lưng, chiếc áo khoác ngắn được nịt chặt bởi một thắt lưng da treo những chiếc bao da, từ đó thò ra những cái cán thô sợ cũa những con dao lớn làm bằng sừng hươu.
Khác với phần đông thợ săn vùng Tếchdát, ông không bao giờ đi loại giày da mềm, không đi ghệt, không bận những chiếc áo có dính tua viền. Tên bộ quần áo giản đơn không hề có lấy một hình thêu, trên các vũ khí không có hình trang trí. Tất cả đều giản dị, chẳng có gì tô vẽ cho đẹp mắt. Tưởng như Zep lên án tất cả những sự chưng diện.
Thậm chí khẩu súng săn, thứ vũ khí đáng tin cậy, công cụ chính của nghề ông, cũng trông như một cây sắt dài, được gắn vàomột khúc gỗ không được bào nhẵn, Khi người chủ chống cây súng xuống đất, nòng của nó cao đến tận vai ông.
Người đi săn với trang phục và vũ khí vừa được chúng ta mô tả khoảng năm mươi tuổi. ông có nước da rám nắng, khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ khắc khổ.
Mặc dầu vậy, khi nhìn kỹ, bạn bắt đầu có cảm giác con người này không thiếu tính khôi hài. Ánh hóm hỉnh trong đôi mắt nhỏ màu xám của ông nói lên rằng người thợ già biết cách thưởng thức những câu đùa và bản thân ông cũng không từ chối việc đùa cợt.
Felim đã nhớ tên ông: Zepulông Xtump hay “già Zep Xtump” như người ta vẫn thường gọi. Khi người ta hỏi ông sinh ra ở đâu, ông luôn trả lời: “Dân Kentucki, cả sinh, cả trưởng”
Zep Xtump sinh ra và lớn lên ở bang Kentucki, cả một thời trẻ đã đi qua những khu rừng nguyên sơ thuộc vùng hạ Mixixipi, chỉ làm độc cómột nghề đi săn. Giờ đây ở phía xế của cuộc đời, ông tiếp tục làmcông việc đó trong những cảnh rừng già miền Tây Nam Tếchdát.
Tara nhảy nhót đón chào người đi săn với tất cả sự vui mừng của loài chó. Rõ ràng Zep Xtump và chủ nhà là những người bạn thân.
- Khỏe chứ hả? – Zep vừa chào vắn tắt, vừa che kín cả khung cửa nhà bằng cái thân hình vĩ đại của mình.
- Xin chào, bác Xtump! – Chàng Muxtangher vừa chào, vừa đứng dậy đón khách - Mời bác vào và ngồi xuống đây.
Người đi săn chẳng đợi mời. Ông bước qua ngưỡng cửa, sau khi vụng về xoay người, ông ngồi xuống chiếc ghế đẩu không lấy gì làm vững chắc mà trước đó Felim đã ngồi. Chỗ ngồi thấp đến nỗi đầu gối Xtump cao gần tới cằm ông, còn cây súng dài giống như một ngọn giáo nhô lên ngất nghểu trên đầu.
- Quỷ tha ma bắt cái ghế này đi – Ông càu nhàu, rõ ràng là chẳng hài lòng với cái tư thế đó – Và nói chung là cả mọi thứ ghế. Chẳng thà là khúc gỗ còn tốt hơn, ít nhất cũng không cảm thấy mình đang sắp nhào lộn.
- Bác ngồi lại đây này - Chủ nhà vừa nói vừa chỉ vào chiếc hòm da – Nó đáng tin cậy hơn.
Già Zep không để nhắc lại, ông đứng lên, vươn thẳng người và ngồi sang chiếc rương nhỏ.
- Đi bộ như mọi khi hả bác Xtump?
- Không, với con nghẽo già, tôi buộc nó vào gốc cây rồi. Tôi không đi săn.
- Có lẽ không bao giờ bác đi săn bằng ngựa, phải thế không ạ?
- Tôi là gì nào? Đồ ngu chắc? Bọn săn bằng ngựa đúng là một lũ ngu thậm tệ.
- Nhưng ở khắp Tếchdát này người ta làm như vậy.
- Tất cả hay không phải là tất cả, thì đây cũng là một thói quen ngu ngốc. Trên hai chân mình, trong một ngày, tôi vẫn săn được nhiều thú hơn cái bọn ngồi trên mình ngựa săn được trongcả một tuần. Tất nhiên đối với anh ngựa là cần vì anh săn một loại thú khác, nhưng khi rình một con gấu hay một con gà tây rừng, thì ngựa sẽ làm cho chúng hoảng sợ chạy hết. Tôi giữ con nghẽo già chỉ để chở những gì tôi săn được.
- Bác nói con ngựa của bác đấy ư? Felim sẽ buộc nó vào dưới mái che. Bác ngủ lại với chúng tôi chứ ạ?
- Thật thà mà nói, tôi đến đây với một ý định. Đừng lo cho con ngựa của tôi. Nó đã được buộc kỹ. Tý nữa tôi sẽ thả nó đi ăn.
- Bác có muốn nhấm nháp tý gì không? Felim sẽ làm bữa tối như mọi khi. Rất tiếc là không có gì ngoài thịt nai, không thể kiếm được món gì hơn.
- Cái gì có thể ngon hơn thịt nai cơ chứ! Hơn chăng chỉ có thịt gấu… Chỉ có điều thứ thịt này phải được nướng thật kỹ trên than hồng. Đưa tôi xào xào giúp cho nào… Felim, hãy tới chỗ con nghẽo của ta mang con gà tây lại đây.
- Thật là tuyệt! – Chàng Muxtangher kêu lên - Thức ăn dự trữ của bọn tôi cạn hết rồi. Mấy ngày nay tôi đi lùng một con muxtang loại rất hiếm nên không mang súng săn theo. Thời gian gần đây tôi, Felim và cả Tara nữa sống khốn khổ quá.
- Con muxtang nào? – Người đi săn hỏi vẻ quan tâm, không hề chú ý chút nào tới những câu cuối của chủ nhân.
- Con ngựa tơ màu sôcôla đậm có những đốm sao trắng. Con ngựa tuyệt vời.
- Ồ, quái quỉ thật, chàng trai ạ! Cũng chính điều này đã đưa tôi đến đây đấy!
- Thật ư?
- Tôi đã nhìn thấy con muxtang này rồi. Con ngựa tơ mà anh vẫn nói tới phải không? Tôi thì không thấy rõ lắm, vì nó chưa bao giờ cho phép tôi tới gần nó tới nửa dặm. Tôi chỉ nhìn thấy nó vài lần trong đồng cỏ, nó rất đáng cho anh bỏ công, tôi quả quyết đấy. Sau lần cuối cùng gặp anh, tôi đến sông Lêông. Có một người mới đến, một người mà tôi biết từ hồi ở Mixixipi cơ. Đó là một chủ đồng điền giàu có, ông ta sống rất phong lưu. Tôi đã cung cấp cho ông ta không ít hươu nai và gà tây. Ông ta tên là Pôinđekter.
- Pôinđekter?
- Đúng. Tất cả những ai từng sống trên bờ sông Mixixipi đều biết đến cái tên này - Suốt từ Orlêăng cho tới Xanh-Lui. Bấy giờ ông ta còn giàu, giờ thì rõ ràng ông ta đã nghèo đi. Ông ta mang theo tới đây khoảng hơn chục nô lệ da đen. Ngoài ra còn có người cháu tên là Kôlhaun, hắn ta có nhiều tiền, và gã trai nàykhông biết làm gì hơn ngoài cách cho chú mình vay lấy lãi, hắn cũng khôn chán. Giờ đây tôi sẽ nói về cái điều đã khiến tôi tới đây tìm anh. Người chủ đồn điền này có một cô con gái, một cô gái rất thích ngựa. Hồi ở Luiziana cô bé đã cưỡi những con ngựa hung dữ nhất mà người ta có được. Cô bé nghe tôi nói chuyện với ông già về con ngựa đốm sao, và thế là cô bé không để cho cha yên khi ông này chưa hứa với cô là sẽ không tiếc tiền mua cho cô con ngựa đó. Ông ta đã hứa bỏ ra hai trăm đôla cho con ngựa. Tất nhiên những chàng săn ngựa ở đây, nếu hay được điều này thì tất cả đều đổ dồn đi săn con ngựa. Thế đấy, tôi chưa nói điều này với ai cả, tôi cưỡi con nghẽo già của mình đi tới đây tìm anh. Hãy kiếm con ngựa đốm sao – Hai trăm đôla sẽ ở trong túi anh! Zep Xtump này xin đảm bảo điều này.
- Bác đi với tôi không, bác Xtump? – Chàng Iếclăng trẻ tuổi vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cửa.
Người đi săn đi theo sau chàng, hơi ngạc nhiên vì lời mời bất ngờ.
Moric đưa khách tới chô mái che và hỏi:
- Giống con muxtang mà bác đã nói tới không, bác Xtump?
- Ồ, tôi sẽ chết ngay, nếu không phải là nó! Đã bắt được rồi cơ đấy! Anh thật may mắn, chàng trai ạ, hai trăm đôla từ trên trời rơi xuống. Quỷ thật, nó thật đáng giá với số tiền này! Con vật đẹp lạ lùng! Nó sẽ là niềm vui cho tiểu thư Pôinđekter!