Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 165 - 167

Chương 165: Làm khó dễ 

Tiêu phu nhân quan sát cô, ánh mắt rơi vào bờ vai lõa lồ của cô, cười lạnh nói: "Giống như cô người phụ nữ không biết liêm sỉ, chưa kết hôn mà đã lên giường với đàn ông, còn sợ bị người ta thấy sao?" 

Bà ta lại có mặt mũi nói hai chữ "Liêm sỉ" với cô? Nếu như tối hôm qua không phải nghe chính miệng Tiêu Ký Phàm nói những lời đó với cô, đánh chết cô cũng sẽ không tin Tiêu phu nhân ung dung hoa lệ như thế sẽ là loại phụ nữ ba thối nát đó [chỉ về mặt: nàng dâu, người vợ, người mẹ] . Bà ta vẫn đều coi mình là Tiêu phu nhân là Hoàng Hậu để người ta thi lễ sao! 

Nhưng mà, sự châm chọc của bà ta cũng không phải bịa đặt, cô đúng là không kết hôn thì bò lên trên giường của Tiêu Ký Phàm, còn đoạt vị hôn phu của người khác. Cô căn bản đúng là loại phụ nữ không tư cách như Tiêu Ký Phàm nói, chỉ suy nghĩ tới, trên mặt cô đã phiếm hồng. 

"Xem ra trước đó không cho cô tiền là tôi sai rồi, nói cái gì mà không cần tiền của Tiêu gia, không cần đàn ông của Tiêu gia, lời nói hùng hồn lúc trước đi đâu rồi? Thế nào mà mới tốn công phu vài ngày, thì lại bắt đầu quyến rũ Ký Phàm?" 

"Bởi vì cháu yêu anh ấy!" Cô không hề quyến rũ anh, là Tiêu Ký Phàm cướp hôn, nhưng mà loại giải thích này cũng không được. Bởi vì cô rất may mắn lúc trước được Tiêu Ký Phàm mang cô từ giáo đường đi, bằng không cô đời này đều không có khả năng ở cùng một chỗ với anh. 

"Yêu?" Tiếng nói sắc bén của Tiêu phu nhân giương giọng lên mỉa mai: "Cô dựa vào cái gì mà yêu Ký Phàm? Sao lại không hiểu phải suy nghĩ một chút thân phận địa vị của mình chứ? Trên đời này nào có chuyện nào tốt như vậy? Nào có cô bé lọ lem nào mệnh tốt như vậy?" 

"..." 

"Nếu như cô đủ thông minh, lập tức rời khỏi Ký Phàm! Đời này cô đừng nghĩ gả cho nó!" Tiêu Ký Phàm phải lấy Duẫn Ngọc Hân! Đây là chuyện nhiều năm trước mà bà đã hứa hẹn với ba của Duẫn Ngọc Hân, cho nên, mặc kệ dùng biện pháp gì, bà đều sẽ ngăn cản tiếp nữa. 

"Xin lỗi, cháu không thể rời khỏi anh ấy" Lâm Tử Hàn kiên quyết nói, cô không thể rời khỏi anh, cũng không muốn Tiểu Thư Tuyết lại trưởng thành giữa hoàn cảnh không có ba mẹ. 

"Tôi sẽ để cô tự nguyện rời khỏi Tiêu gia" Tiêu phu nhân tàn bạo nói. 

Biểu tình của bà ta, khiến trong lòng Lâm Tử Hàn có chút sởn tóc gáy, Tiêu phu nhân tựa như một con sói xám đang đợi con thỏ trắng nhỏ, toàn thân tản ra hơi thở dọa người. 

Bà ta sẽ làm như thế nào? Làm thế nào để cô tự nguyện rời đi? Giết cô? Hay là...? 

Vào thời khắc này, Tiêu Ký Phàm đi đến, nhìn liếc mắt hai người phụ nữ đang giằng co, quay đầu nói với Tiêu phu nhân: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước, trước hết để cho Tử Hàn thay quần áo" 

Tiêu phu nhân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ký Phàm tiện tay khóa cửa phòng lại, đi tới bên giường, kéo Lâm Tử Hàn từ góc giường ra, hỏi: "Bà ấy nói cái gì với em?" 

Lâm Tử Hàn kéo chăn lắc đầu: "Không có gì" 

Dù cho cô không nói, Tiêu Ký Phàm cũng có thể đoán được Tiêu phu nhân nhất định sẽ không nói ra lời hữu ích gì, anh than nhẹ một tiếng. Ôm cô vào trong lòng, ôn nhu nói: "Mặc kệ bà ấy nói cái gì, em cũng đừng để ở trong lòng" 

"Vâng" 

"Được rồi, trước tiên mặc quần áo vào đi, cẩn thận cảm lạnh" Tiêu Ký Phàm buông cô ra. 

Lâm Tử Hàn quan sát trang phục giản dị trên người Tiêu Ký Phàm, nghi hoặc hỏi thăm: "Anh không phải đi làm sao?" 

"Ngày hôm nay không có gì chuyện trọng yếu, anh ở nhà cũng có thể làm" Tiêu Ký Phàm tùy ý nói, Lâm Tử Hàn mới vừa vào Tiêu gia ở, nhất định không có thói quen, anh càng sợ Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân sẽ gây khó xử cho cô, cho nên quyết định ở nhà cùng cô. 

Ăn xong bữa sáng, Tiêu phu nhân đến nhà hàng xóm đánh bài, Lâm Tử Hàn lúc này mới dám đi ra ngoài vườn hít thở không khí. Tiêu gia quả nhiên là nhà giàu, toàn bộ nhà cửa thiết kế trang bị rất thoáng mát mà khí phái. 

Cô đi theo con đường đá nhỏ đến hậu viện, ở giữa hậu viện thiết kế một bể bơi, khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nước bể màu xanh biển ánh sáng lên. 

Lâm Tử Hàn ngồi xổm người xuống bên cạnh bể bơi, đang chuẩn bị đưa tay ra vốc nước bể, "Vù" một tiếng một bóng người đột nhiên từ dưới nước nổi lên. Lâm Tử Hàn bị dọa cho hoảng sợ, nhìn lại, thì ra là Duẫn Ngọc Hân, cô ta ở dưới này từ lúc nào? Mình tại sao một chút cũng không biết? 

"Giám đốc Duẫn" Cô vỗ vỗ trái tim bị dọa đến đập "thình thịch", lễ phép gọi một tiếng. 

Giọt nước từ hai bên gò má xinh đẹp của Ngọc Hân chảy xuống, phân không rõ là nước bể hay là nước mắt, cô ta đưa tay lau đi giọt nước trên mặt. Lạnh lùng hừ một tiếng, nhảy lên trên bên bờ, khoác khăn choàng đi vào trong nhà. 

Sau khi đi vài bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, thản nhiên hỏi thăm: "Chuyện đứa trẻ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao nó là con của Ký Phàm?" 

Lâm Tử Hàn nhìn cô ta, giật giật khóe miệng chung quy cũng không nói ra bất cứ lời nào, bởi vì cô căn bản không biết nên mở miệng nói sao, lẽ nào phải nói cho cô ta tình hình thực tế sao? Cô ta cũng chưa chắc tin. 

Chuyện ly kỳ như thế, ngay cả chính cô vừa mới bắt đầu đều không thể tin tưởng, chớ nói chi là cô ta. 

"Cô biết Ký Phàm từ khi nào?" Duẫn Ngọc Hân tiếp tục ép hỏi nói: "Cô vào Tiêu thị, mang con đến công ty, đều là sớm đã thiết kế tốt có đúng hay không?" 

"Tôi không có" Lâm Tử Hàn lắc đầu, chuyện không phải như cô ta nói, cô trước đó căn bản là không biết Tiêu Ký Phàm sẽ là ba của Tiểu Thư Tuyết. 

"Lâm Tử Hàn, cô thật hèn hạ..." Nước mắt của Duẫn Ngọc Hân đã tràn khỏi viền mắt, quay đầu đã qua đi đến cửa chính. Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng cô ta rời đi, khẽ thở dài, cô chưa từng chứng kiến một mặt thương tâm và bất lực như vậy của Duẫn Ngọc Hân, Duẫn Ngọc Hân đã từng không ai bì nổi thế mà. 

 

Chương 166: Muốn cô gặp mặt Tạ Vân Triết? 

Ở Tiêu gia ngây người hai ngày, bởi vì có Tiêu Ký Phàm làm bạn, Tiêu phu nhân cũng không làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Tử Hàn. 

Sáng sớm, Tiêu phu nhân liền mang theo Tiểu Thư Tuyết chơi ở hoa viên, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tiểu Thư Tuyết và Tiêu phu nhân làm đau đớn trái tim Duẫn Ngọc Hân, trời biết cô ta có bao nhiêu chán ghét đứa bé này! 

Thời gian rảnh rỗi, Tiêu phu nhân cuối cùng phát hiện sự dị thường của Duẫn Ngọc Hân, ngồi ở bên người cô ta vỗ vỗ tay cô ta nói: "Tiểu Thư Tuyết là một đứa bé khôn ngoan, cháu sẽ tiếp nhận nó có đúng không?" 

Duẫn Ngọc Hân nhìn liếc mắt Tiểu Thư Tuyết cách đó không xa, đau lòng mở miệng nói: "Bác gái, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Ký Phàm, cháu cái gì cũng tiếp nhận" 

Tiếp nhận Tiểu Thư Tuyết căn bản không phải một vấn đề, cô ta hận chính là, vì sao nó lại là con gái của Lâm Tử Hàn! 

"Vậy là tốt rồi" Tiêu phu nhân cười tủm tỉm đưa Tiểu Thư Tuyết tới, ôm con bé ở trên đùi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái nói: "Tiêu gia ít người, bác vẫn đều ngóng trông Ký Phàm có thể sinh thêm mấy đứa nữa" 

Duẫn Ngọc Hân cũng không nghe rõ bà đang nói cái gì, ánh mắt sớm đã bị Tiêu Ký Phàm đang đi tới bên này mê hoặc, Tiêu Ký Phàm vẫn đều nuông chiều mình sao lại đột nhiên thay đổi chứ? 

"Ký Phàm..." Cô ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chăm chú vào anh si ngốc gọi. 

"Ngọc Hân, buổi sáng tốt lành!" Tiêu Ký Phàm mỉm cười nói. 

"Ba ba Tiêu, ba có đúng là muốn dẫn con và mẹ đi ra ngoài chơi không?" Tiểu Thư Tuyết nhìn Tiêu Ký Phàm lớn tiếng hỏi, đã lâu không đi ra ngoài chơi đùa rồi. 

"Đúng vậy!" Tiêu Ký Phàm sủng nịch nắm tay nhỏ bé của con bé, xoay người đi khỏi. 

"Muốn đi đâu chơi đây?" 

"..." 

Thân ảnh hai người một lớn một nhỏ biến mất tại chỗ rẽ hoa viên, Tiêu phu nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Trong lòng Ký Phàm cũng chỉ có Lâm Tử Hàn, thật không biết nó là trúng tà gì?" 

Không nhận được lời đáp của Ngọc Hân, quay đầu lại mới phát hiện cô ta lại bắt đầu đờ ra, lắc đầu đứng dậy đi khỏi hoa viên, đi vào trong nhà. 

====.........===== 

"Ký Phàm, sao lại tiêu pha như vậy, muốn tới chỗ này ăn điểm tâm sáng sao?" Lâm Tử Hàn quan sát căn phòng được trang bị xa hoa hỏi. 

"Anh có một người bạn nói muốn gặp em, anh bị anh ấy làm phiền không thể làm gì khác hơn là để anh ấy gặp." Tiêu Ký Phàm vừa nói, vừa cho Tiểu Thư Tuyết trong lòng uống trà. 

"Bạn của anh? Ai vậy?" Lâm Tử Hàn hiếu kỳ hỏi thăm, Từ Nhạc Phong? Hay là..., nghĩ đến Tạ Vân Triết, cô giật mình, nghìn vạn lần không nên nha! 

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô càng không ngừng trấn an bản thân, uống một ngụm trà. 

"Tạ Vân Triết!" 

Phụt! Tiếng nước trà phun ra từ miệng cô, thần thánh ơi! Tạ Vân Triết?! 

Tiêu Ký Phàm nhìn liếc mắt nước trà bị văng đầy sàn nhà, cười tà nói: "Gặp cấp trên cũ của mình, quá kích động?" 

"Em không thể không gặp anh ta được không?" Lâm Tử Hàn sững sờ mở miệng, trong lòng đang không ngừng cầu khẩn: Tạ Vân Triết à! Anh nghìn vạn lần đừng xuất hiện nha! 

"Không thể" Tiêu Ký Phàm không chút suy nghĩ nào nói, nghĩ đến lòng hiếu kỳ của Tạ Vân Triết có thể giết chết một con mèo, không gặp được Lâm Tử Hàn anh ấy nhất định không bỏ qua! 

"Hả?" Lâm Tử Hàn kêu rên một tiếng, đứng dậy đi đến cửa phòng. Tiêu Ký Phàm ôm cánh tay cô, hỏi: "Em muốn đi đâu?" 

"Em muốn đi toilet!" Lâm Tử Hàn hoảng loạn nói, chỉ cần có thể né tránh Tạ Vân Triết, muốn cô ở trong toilet một ngày cũng không thành vấn đề. Bởi vì cô căn bản là không chuẩn bị tốt để gặp Tạ Vân Triết nha! 

"Toilet ở bên kia" Tiêu Ký Phàm chỉ chỉ chỗ rửa tay trong phòng, muốn chuồn mất? Không có cửa đâu! 

"Ờ." Trốn không thoát, Lâm Tử Hàn kiên trì đi vào toilet trong phòng, ngồi trên phiến đá cẩm thạch cắn ngón tay bắt đầu nghĩ đối sách. Mắt thấy Tạ Vân Triết sắp tới rồi, cô gấp đến độ xoay quanh trong toilet. 

———^.^———— 

Bên trong xe tráng lệ, Tạ Vân Triết nhẹ nhàng hát theo đài phát thanh, ngón tay gõ nhịp trên tay lái. 

Suy nghĩ một chút sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Tiêu Ký Phàm, cười tủm tỉm nói: "Ký Phàm, anh còn năm phút đồng hồ nữa thì đến, bảo em dâu đừng nóng vội nhé!" 

Cúp điện thoại, giẫm lên chân ga, xe chạy nhanh hơn. Dù sao đoạn đường này không có cameras, anh bây giờ đang khẩn cấp muốn nhìn một chút, rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì, có thể làm cho khối băng Tiêu Ký Phàm kia yêu như vậy, ngay cả xinh đẹp như Duẫn Ngọc Hân cũng không muốn. 

Vẫn tưởng rằng cậu ta không muốn kết hôn, sau khi đột nhiên nhắc tới muốn kết hôn. Mới vừa nghe được tin tức này anh thiếu chút nữa không nước bọt trong miệng nghẹn chết, lời này mà từ trong miệng cậu ta nói ra quả thực là không thể tưởng tượng nổi. 

Tâm tình của anh hào hứng cực độ đột nhiên một người phanh gấp, đầu thiếu chút nữa đập vào tay lái, may là đeo dây an toàn. Anh kinh ngạc nhìn chiếc xe Mercedes Benz đang chắn ngang đường phía trước, còn không chờ anh kịp phản ứng, bốn cánh cửa xe Mercedes Benz đồng thời mở ra. Bốn gã đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm bước ra xe, trực tiếp đi tới chỗ anh. 

Tạ Vân Triết trừng mắt nhìn mình bị bốn gã đàn ông vây quanh, kinh ngạc không thể nói rõ, ban ngày ban mặt, bọn họ đây là muốn làm gì? Cướp sao? Nào có ai đi xe Mercedes Benz lại đi cướp. 

 

Chương 167: Vân Triết bị uy hiếp 

Không đợi anh suy đoán hoàn tất, cửa xe liền bị người từ bên ngoài giật lại, gã đàn ông không phân trần kéo anh ra khỏi xe, áp lên phía trước xe Mercedes Benz. 

Tài xế thay đổi đầu xe, xe chạy với tốc độ như bay trên đường nhựa. 

Tạ Vân Triết hổn hển quát: "Các anh làm cái gì vậy? Muốn mang tôi đi đâu?" 

"Xấu hổ quá, oan ức cho anh!" Mặt A Nghị không chút thay đổi nói ra, ngay cả nhìn cũng không có liếc anh một cái. Anh phải ngăn lại anh ấy đi gặp Lâm Tử Hàn, để bảo hộ Lãnh Phong, anh không thể không làm như vậy. 

"Các anh bắt người, cũng phải có một lý do chứ?" Tạ Vân Triết cũng không phải người sợ chết, cho nên cũng không bị khí thế của bọn họ hù dọa. 

"Không có lý do gì!" Giọng nói lạnh lùng, không phải không có lý do gì, mà là lý do này không phải anh ấy có thể biết được. Trước khi Lâm Tử Hàn không tự mình thẳng thắn nói với Lãnh Phong, anh sẽ không để cho hai người bọn họ gặp mặt. 

Bảo hộ Lãnh Phong, là trách nhiệm duy nhất đời này của anh, từ bảy năm trước Lãnh Phong cứu anh từ trong tay tử thần, anh cũng đã giao tính mạng của mình cho Lãnh Phong. 

Sau khi hỏi ba câu không đáp, Tạ Vân Triết cũng không muốn hỏi lại, dù sao người đã ở trong tay bọn họ, phản kháng cũng không có ích gì. Hơn nữa nhìn thủ pháp của bọn họ không giống như là tội phạm bắt cóc, đùa đến bọn họ đối với mình chưa chắc là chuyện tốt. 

Xe chạy hơn nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước cửa sau khách sạn năm sao của tập đoàn Vương thị, gã đàn ông mặc đồ đen áp giải Tạ Vân Triết vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, trực tiếp lên tới tầng hai mốt. Đưa anh vào một gian phòng tổng thống, không chút khách khí tịch thu điện thoại của anh. 

Tạ Vân Triết quan sát căn phòng xa hoa này, trong lòng nhiều ít còn có chút sợ hãi, gã đàn ông bắt anh quá gọn gàng chỉnh tề, nhìn làm cho lòng người ta phát hoảng. 

"Anh có thể ngủ, xem TV, hoặc là làm chuyện khác." A Nghị nói xong, không để cho Tạ Vân Triết cơ hội đặt câu hỏi, xoay người đi ra ngoài. Mặt khác vài gã đàn ông đi theo phía sau anh cùng nhau rời đi. 

*********** 

Đợi hơn một giờ, Tạ Vân Triết được xưng năm phút đồng hồ sau sẽ tới ngay cả bóng người cũng không thấy. Lâm Tử Hàn vẫn đang ở trạng thái khẩn trương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thực sự là trời cũng giúp cô, Tạ Vân Triết tự mình thất hẹn. 

"Ký Phàm, bạn của anh có thể tạm thời có việc, hay là lần sau chúng ta gặp lại nhé" Lâm Tử Hàn dè dặt nói kiến nghị. 

"Ba ba Tiêu, người ta không muốn ngồi ở chỗ này đâu." Tiểu Thư Tuyết rất hợp thời ở một bên làm nũng, Lâm Tử Hàn sờ sờ tóc con bé, tiểu tử này cuối cùng cũng làm người tốt. 

Tiêu Ký Phàm lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị bấm điện thoại, Lâm Tử Hàn chặn tới, giả vờ bất mãn nói: "Ký Phàm, Tạ Vân Triết không tuân thủ như vậy, anh để ý đến anh ta làm gì? Không để ý tới anh ta! Chúng ta không bao giờ đợi nữa! Có đúng hay không, Thư Tuyết?" 

"Đúng!" Tiểu Thư Tuyết gật đầu. 

"Được rồi." Tiêu Ký Phàm đứng dậy, cùng Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết ra khỏi phòng. 

———^.^——- 

Sau khi một nhà ba người ở bên ngoài chơi một ngày, ăn xong cơm tối ở nhà hàng chuẩn bị trở về nhà. Lâm Tử Hàn đứng ở cửa nhà hàng đợi Tiêu Ký Phàm đi xuống tầng một lấy xe trước. 

Sắc trời đã tối, chính là thời gian ăn cơm, người ra vào nhà hàng cũng nhiều hơn. Ánh mắt Lâm Tử Hàn bất tri bất giác bị một vị phu nhân trang phục quý phái hấp dẫn, vị phu nhân đuổi phía sau người đàn ông, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Van xin con, không nên bỏ lại mẹ mặc kệ nha, theo mẹ về nhà có được không?" 

Người đàn ông lạnh lùng gạt tay bà ta đang bám lên tay mình, ra lệnh cho người đàn ông phía sau: "Tiểu Mạnh, đưa phu nhân trở về!" 

Vị phu nhân được một người đàn ông khác mang đi, Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng, kinh ngạc mà gọi: "A Nghị!" Là anh ta? Quả nhiên là anh ta! 

A Nghị cũng đồng thời trông thấy Lâm Tử Hàn, khẽ sửng sốt một chút, cúi đầu lướt qua cô đi vào nhà hàng. 

"Đứng lại!" Lâm Tử Hàn khẽ quát một tiếng, A Nghị quả nhiên đứng lại. Lâm Tử Hàn thanh thanh cổ họng, đi đến trước mặt đánh giá anh ta, dùng giọng điệu răn dạy nói: "Trách không được anh không thích Tử Y, thì ra là thích kiểu này, nghĩ không ra anh còn có một mặt tuyệt tình như vậy, tôi ghét nhất chính là loại đàn ông có mới nới cũ như anh!" 

"..." 

"Im lặng? Im lặng chính là chấp nhận..." 

"Bà ấy là mẹ tôi!" A Nghị lạnh lùng mà cắt ngang cô. 

Gì? Bà ấy... là mẹ anh ta? Lâm Tử Hàn quẫn bách, để không để cho mình quá xấu hổ, cố ý nâng cao âm lượng nói: "Coi như là mẹ anh, cũng không thể đối xử với bà ấy như thế..." 

"Lâm tiểu thư, nếu như cô có thời gian, thì nên quản chuyện của mình đi!" A Nghị không hề phiền hà trừng mắt với cô, cô quản nhiều quá! 

"Tôi làm sao vậy?" 

"Ngày hôm nay tôi có thể giúp cô, ngày mai thì sao? Ai tới giúp?" A Nghị cau mày, anh không có khả năng mỗi ngày đều bắt cóc Tạ Vân Triết, không phải sao? 

"Anh có ý gì?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm. 

"Tạ Vân Triết." A Nghị hảo tâm nhắc nhở. Lâm Tử Hàn kinh hãi, trừng hai mắt lớn đến muốn rơi ra, vô ý thức hỏi thăm: "Ngày hôm nay Tạ Vân Triết chưa tới, là anh ở sau lưng động tay động chân? Anh..." 

"Nếu không cô cho là gì?"