Ánh sao chiều - Chương 12 - 02

 

- Có phải em định nói là trường hợp có những tin xuất hiện tern các báo loại lá cải, hay bất cứ ở đâu, về những liên hệ của chúng ta, bố em sẽ chẳng thèm để ý? Coop hỏi, đầy vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.

- Không, em không định bảo thế. Chắc ông sẽ quan tâm nhiều lắm chứ! Nhưng em không cần biết chuyện ông nghĩ như thế nào. Em là một cô gái đã trưởng thành rồi mà!

- Thì đó chính là điều anh định nêu ra. Giọng Coop càng có vẻ lo lắng hơn. Chắc ông sẽ không thích thấy em liên hệ thân mật với một ngôi sao điện ảnh, chưa nói đến một người có tuổi tác như anh. Hay một người có những tiếng tăm như Coop. Ống vốn là một người phóng đãng nổi tiếng nhiều năm nay. Alex biết chắc là cả bố cô cũng biết chuyện đó.

- Có thể lắm. Ông nhỏ hơn anh ba tuổi – Mẫu tin cô vừa cho chẳng làm Coop lên tinh thần chút nào ngoài việc dường như Alex chẳng quan tâm đến ý kiến của bố cô. Nhưng nếu tức giận thực sự, ông cũng có thể gây cho cô hay cho Coop những rắc rối, không biết chắc là bằng cách nào cũng có cách gây rắc rối.

- Liệu ông có cúp số tiền của em không? Giọng Coop có vẻ căng thẳng.

- Không. Alex mỉm cười, như cho chuyện này không phải là chuyện của ông. Nhưng cô nghĩ có lẽ là Coop không muốn mang trách nhiệm là đã khiến cho gia đình gây phiền toái cho cô. Nỗi lo lắng ấy của ông là cô cảm động. Hầu hết số tiền em có là của ông nội để lại. Số còn lại là số tiền thừa kế không thay đổi được vì bố em lập ra. Cho dù họ có cúp phần của em thì em cũng không cần. Em tự mình sống được. Em là bác sĩ mà! – là người phụ nũ sống độc lập nhất mà ông từng gặp. Cô không hề muốn bất cứ thứ gì của bất cứ ai, và chắc chắn là kể cả ông. Cô không cần Coop, chỉ yêu ông thôi. Ngay cả tình yêu này cũng rất độc lập. Cô thích sống cạnh ông, nhưng cũng có thể dứt bỏ bất cứ lúc nào nếu thấy cần phải làm thế. Quả thật Alex đang ở trong một vị thế mà ai cũng ước mong, trẻ, khôn ngoan, không ràng buộc, giàu có, xinh đẹp và độc lập. Một phụ nữ hoàn hảo Coop chỉ tiếc một điều là giá cô tùy thuộc vào mình thêm thì hay hơn. Ông không có một bảo đảm gì, một ràng buộc gì với Alex. Cô như một sự lựa chọn trong nhất thời, cho đến khi có một sự cố khác.

- Trả lời như vậy đủ chưa? Alex nghiêng người qua hôn Coop. Với mái tóc đen bỏ xõa trên đôi vai, đôi chân trắng, chiếc quần sooc và chiếc áo thun ngắn tay, trông cô chẳng khác gì một cô bé choai choai ở hồ bơi vừa rồi.

- Cũng tạm đủ vào lúc này. Anh chỉ không muốn gây rắc rối cho em với gia đình, một cái giá cao cho một cuộc tình như vậy.

- Coop, em phải trả một cái giá như thế rồi – Alex nói với vẻ trầm tư.

- Anh cũng đoán được chuyện đó – ông nghĩ chắc cô chợt nhớ lại những kỷ niệm đau thương nhiều năm trước đây, lúc cô em gái chạy theo người hôn phu của cô.

Phần còn lại trong ngày, mọi việc đã diễn tiến suôn sẻ, dễ chịu. Hai người đọc báo, nằm phơi nắng trên ban công, và ân ái. Những tiếng ồn ào của đám trẻ sau cùng cũng đã lắng xuống và im hẳn. Sau khi bọn chúng rời khỏi hồ bơi, cô cùng Coop ra bơi một lúc trước khi ăn tối. Mark đã chùi rửa, thu dọn sạch sẽ khi buổi tiệc của lũ trẻ chấm dứt.

Tôi hôm ấy cô và Coop đi xem phim. Nhiều người quay lại nhìn khi ông mua vé ở quầy, hai người đã đến xin ông chữ khi Coop gói bắp rang. Alex giờ đã quen với việc được mọi người chú ý mỗi khi ra ngoài, và thấy vui thích khi có người bảo cô tránh sang bên trong khi họ chụp nhanh một bức ảnh của Coop, thường thường đứng với người của nhóm họ. Họ thường lên tiếng hỏi thẳng cô:

- Cô có phải là người nổi danh không?

- Vậy xin cô đứng sang một bên. Alex làm theo lời họ, tươi cười đến đứng sau máy ảnh, làm điệu bộ trêu Coop. Alex vẫn cho chuyện ấy là vui.

Sau đó họ đến cửa hàng bán thức ăn làm sẵn, ăn xăng uých rồi về nhà sớm. Alex phải thức dậy lúc 6 giờ và phải có mặt ở bệnh viện lúc 7 giờ. Những ngày cuối tuần đã trôi qua tốt đẹp và chưa bao giờ thấy cô sung sướng bên cạnh Coop như thế. Coop không hề hay biết khi cô thức dậy ra đi. Ông chỉ mỉm cười khi nhìn thấy mảnh giấy cô viết để lại cạnh chiếc áo choàng.

- Coop yêu quí. Cảm ơn anh về những ngày cuối tuần tuyệt vời… yên bình và thoải mái… Nếu anh muốn ảnh có chữ ký, hãy gọi người đại diện của em… sẽ gọi lại anh sau. Yêu anh Alex.

Điều lạ lùng khiến chính Coop cũng không ngờ là ông cũng yêu cô. Ông vẫn nghĩ, Alex cũng chỉ là một sự tiêu khiển nhất thời, vì cô khác với những cô gái khác mà ông thường hò hẹn. Nhưng giờ thì ông sửng sốt thấy mình đã yêu thích Alex vô cùng, một con người thật sự rất tử tế và rất đáng yêu. Thông thường ông chỉ hưởng thụ một mối tình như thế trong vài tuần lễ hay một tháng là cùng, rồi chuyển sang một cô gái khác. Giờ đây, với Alex, Coop thấy mình đang nghĩ đến tương lai. Lời khuyên của Abe còn văng vẳng bên tai ông. Và nếu muốn có một cô vợ giàu, điều mà ông không chắc lắm, thì Alex là con người hoàn toàn thích hợp. Ông thấy là Alex cũng chẳng có gì làm mình bối rối lắm, mà còn chuyện nên làm nữa. Có lúc ông mong cô không phải là một trong những người giàu nhất nước, nhưng lại cũng không chắc mình sẽ nhìn con người cô ra sao, mình có tính vui chơi với cô trong một thời gian ngắn nếu cô không giàu như thế. Điểm này làm phức tạp thêm vấn đề mà cũng làm cho câu chuyện thêm màu sắc hấp dẫn. Ông đâm ra ngờ vực đến động cơ của chính mình. Nhưng, dù với tất cả những suy nghĩ trên, ông vẫn thấy là mình đã yêu Alex, mặc cho tương lai ra sao cũng được.

“Sao mình không nghỉ ngơi và thoải mái hưởng thụ nó?” Ông nhìn bóng mình trong gương tự hỏi trong khi cầm lấy chiếc áo choàng.

Có một điều làm ông thấy hơi khó chịu về Alex, là cô đã làm cho ông tự vấn, đã thách thức lương tâmm ông. Ông có yêu cô thật không? Hay đây chỉ là một cô gái giàu có, có thể giải quyết cho ông tất cả những vấn đề, mãi mãi nếu ông lấy cô ta? Và liệu bố cô có để cho cô làm như thế không? Coop không hoàn toàn chấp nhận chuyện Alex bảo cô không thèm để ý đến những điều bố cô bảo, và ý kiến của ông Madison chẳng có ý nghĩa gì đối với cô. Dù sao Alex cũng là người của dòng họ Madison, gia đình góp phần trách nhiệm về chuyện cô lấy ai, sinh con cái của dòng họ nào, và sử dụng tiền bạc ra sao.

Còn một chuyện nữa… con cái. Coop vốn ghét nghĩ đến chuyện có con cho dù là những đứa con giàu có. Ông cho chúng là một gánh nặng không bao giờ muốn mang vào người. Nhưng Alex vẫn còn rất trẻ, thế nào cũng nghĩ đến chuyện sinh con. Cả hai chưa bao giờ nghiêm chỉnh đề cập đến vấn đề này, nhưng ông thấy rõ là một ngày nào đó thế nào Alex cũng muốn có con. Đây quả là những thứ rất phức tạp cứ xoắn mãi trong đầu óc ông. Tệ hơn nữa là ông không muốn là phật lòng Alex. Với bất cứ người phụ nữ nào trước đây ông đã từng dan díu, chưa bao giờ ông lo về điểm này. Có trách nhiệm, được trọng nể, với ông là một gánh nặng lớn mà ông thường không muốn nghĩ đến, nhưng giờ lại là những thứ đã xuất hiện trong đầu óc ông kể từ khi có Alex.

Coop đang cạo mặt thì nghe chuông điện thoại reo. Ông biết là Paloma ở đâu đó, nhưng dù ở đâu, cô ta cũng chẳng cầm máy trả lời. Vì thế chuông cứ reo. Ông chợt nghĩ có thể Alex gọi, nên vội chạy ra nghe, mặt vẫn còn dính đầy kem. Vừa nghe giọng nói, Coop đã thấy bực mình, vì đó là Charlene.

- Em gọi anh tuần vừa qua nhưng không thấy anh gọi lại. Giọng cô gái bắt đầu giận dữ, trách móc.

- Anh không hề biết là em đã gọi. Ông trả lời thành thật. Em có để lại trong máy tin nhắn không? Coop lấy khăn lau sạch bọt kem trên mặt.

- Em nói chuyện với Paloma – Giọng Charlene đã có vẻ bình tĩnh hơn. Chỉ nghe giọng cô ta là Coop bực mình rồi. Nhưng việc chung đụng ngắn ngủi với Charlene dường như đã xa cách nhiều năm ánh sáng so với hoàn cảnh lúc này giữa ông và Alex, một cuộc tình đứng đắn với một người phụ nữ đáng kính, chứ không phải những màn tình dục với một cô gái mà ông chẳng biết gì nhiều. Cảm tưởng của ông về hai cô gái hoàn toàn khác hẳn, giống như hai thế giới riêng biệt.

- Vậy là đúng rồi – Coop vui vẻ nói. Ông muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này càng sớm càng tốt. Ông không muốn và cũng không hề dự tính gặp lại cô ta nữa. Ông hài lòng là những tờ báo lá cải đã không đánh hơi được vụ dan díu giữa ông và Charlene, vì ít khi hai người cùng đi ra ngoài. Hầu hết thời gian họ gặp nhau là ở trong phòng ngủ.

- Cô ấy chỉ thuật lại tin nhắn khi nào cô ấy thích thôi, và chuyện này cũng không xảy ra thường lắm.

- Em cần gặp anh.

Coop đáp thẳng thừng:

- Không được đâu. Chiều nay anh đã rời thị trấn rồi. Câu nói dối này vẫn làm nản lòng các cô gái ông không muốn gặp. Charlene, anh nghĩ là chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Quả thích thú thật, nhưng giữa hai chúng ta cũng chỉ có thế thôi. Coop chỉ cặp với Charlene có hai tuần lễ, khoảng thời gian giữa Pamela và Alex, chẳng có nền tảng gì cho màn kịch lưu luyến, than vãn.

- Em đã có thai – Charlene tin thật khi nghe ông bảo sắp rời thị trấn và nghĩ nên cho ông biết ngay tin này khi có dịp. Phía đầu dây bên kia Coop yên lặng một lúc lâu. Chuyện này trước đây vẫn xảy đến với ông, nên ông thấy cũng chẳng khó khăn gì lắm để thu xếp nó. Vài giọt nước mắt, một vài câu an ủi, một ít xúc động, và một món tiền để trả cho chi phí phá thai. Thế là xong chuyện. Ông cho vụ này cũng chẳng khác gì những vụ trước đây.

- Anh rất tiếc khi gnhe em nói chuyện này. Anh không muốn tỏ ra sỗ sàng quá, nhưng em có chắc cái thai ấy là của anh không? Phụ nữ thường rất ghét nghe ai hỏi thế, nhưng có một số không biết chắc được cái thai trong bụng là của ai, và trong trường hợp này Coop thường tỏ thái độ ít tế nhị hơn. Ông cho là với Charlene, câu hỏi tern của mình chẳng có gì tàn nhẫn. Ông biết cô ta đã từng có nhiều vụ ái tình trước khi gặp ông, có thể cả ngay khi đang dan díu với ông, và chắc chắn là sau đó nữa. Tình dục vốn là điểm tựa chính của cuộc sống Charlene, là phương tiện truyền đạt đầu tiên của cô ta, cũng như cách một phụ nữ dùng thực phẩm và đi mua sắm vậy. Giọng Charlene lại trở nên giận dữ khi cô ta trả lời Coop:

- Tất nhiên là của anh rồi, nếu không em gọi cho anh làm gi?

- Anh rất hiểu về chuyện này. Em có bác sĩ nào giỏi không? Coop cảm thấy ngay một mối đe dọa khi cô gái báo tin trên, nên ông trở nên dè dặt.

- Không. Em không có tiền.

- Anh sẽ bảo kế toán của anh gửi cho em một chi phiếu để trang trải mọi thứ. Hiện tại chuyện đó không còn là vấn đề lớn như ngày xưa phải lái xe qua Mexico hay qua u châu để giải quyết. Giờ nó đã thành chuyện thông thường như đi đánh bóng một chiếc răng, chẳng nguy hiểm gì và cũng chẳng tốn kém mấy. Anh sẽ gửi cho em tên vài vị bác sĩ. Đây chỉ là một đợt sóng nhỏ trong cuộc sống bao la như đại dương của ông, chưa được xem là như là một đợt thủy triều nữa. Còn nhiều thứ có thể còn tệ hại hơn. Như một vụ xì căng đan công khai, thứ mà lúc này ông không muốn có, vì Alex.

- Em sẽ sinh đứa bé. Vẻ dứt khoát không những trong câu nói mà còn trong giọng nói của Charlene, làm cho Coop nghĩ ngay đến mối nguy hiểm vì nó tiềm ẩn cả một vụ hăm dọa nữa. Ông chỉ muốn bảo vệ chính bản thân mình và Alex. Ông không hề yêu Charlene; với cô gái này ông không hề có ý muốn che chở cô ta như Alex.

- Charlene, anh nghĩ là ý kiến ấy của em không ổn lắm đâu! Theo Coop với cuộc tình ngắn ngủi như vậy, nếu quả thật cô gái nghĩ đến chuyên có con, thì cô ta đã cho ông biết rồi, nên đây chỉ là sự cố tình của Charlene, muốn kéo ông đi sâu vào vụ này để moi tiền như một số phụ nữ khác, khi họ muốn có con với một người có tiếng tăm – chúng ta chẳng biết nhau nhiều lắm. Và em cũng còn quá trẻ, quá hấp dẫn để bị ràng buộc với một đứa con nhỏ. Nhiều rắc rối lắm. Trong quá khứ, luận điệu có vẻ hợp lý ấy đã giúp ông gỡ rối, nhưng Charlene dường như không hề có ý lùi bước.

- Em đã phá thai sáu lần rồi, không thể làm thêm một lần nữa. Coop ạ. Hơn nữa em muốn có một đứa con của chúng ta – Đứa con của chúng ta, chiếc chìa khóa của vụ này đây rồi. Rõ ràng cô gái đã muốn lôi ông vào món súp của cô ta, khiến ông càng ngờ vực vụ có thai này của cô gái. Một mánh khóe để moi tiền chăng? Em muốn gặp anh.

- Đó cũng không phải là ý kiến hay nữa. Coop thấy ngay điều cô ta muốn, lôi ông về lại với mình và làm cho ông ấy có bổn phận đối với cô ta. Nhưng đây lại là điều Coop không bao giờ muốn. Ông không tin cô ta không thành thật khi nói những chuyện trên, và nhất định sẽ không làm điều gì thương hại đến mối liên hệ giữa ông và Alex. Cuộc tình ái lăng nhăng với Charlene chỉ kéo dài có ba tuần lễ, nhưng cuộc tình với Alex có thể kéo dài đến suốt đời.

- Anh không thể bảo em phải làm gì, nhưng thật tình anh nghĩ em nên phá thai.

- Em sẽ không phá thai – cô ta nói với giọng van nài, rồi bắt đầu khóc, bắt đầu kể lể với ông là cô ta đã yêu ông nhiều như thế nào, đã nghĩ là họ sẽ sống bên nhau mãi mãi, đã nghĩ là ông cũng yêu mình, và không biết phải làm sao với một đứa bé không có bố.

Coop lạnh lùng nói:

- Em nói đúng. Đứa bé nào cũng cần có một người cha công nhận nó. Nhưng anh sẽ không cưới em. Anh cũng sẽ không đến gặp em hay đứa bé đó nữa. Anh không muốn làm cha, và chưa bao giờ anh tỏ cho em thấy rõ đã yêu em, Charlene ạ. Chúng ta chỉ là hai con người đã trưởng thanh trao đổi tình dục với nhau trong vài tuần lễ, không thể thế. Em đừng lầm lộn điều đó.

- A, thì chính chuyện này mới sinh ra em bé - Cô ta chợt khúc khích cười khiến Coop càng thấy bực bội – Nó cũng là con của anh đấy Coop ạ.

- Nó không phải là con anh. Vào thời điểm này thì nó chẳng phải là con ai cả, mà chỉ là một tế bào kích thước bằng đầu cây kim và chẳng có nghĩa gì cả, Rồi em cũng chẳng thấy nhớ cái tế bào ấy nữa. Ông biết điều này không hoàn toàn đúng, vì những kích thích tố sẽ làm cô ta tin là mình yêu thương nó, nhưng ông không nói ra.

- Em là người Công giáo – Coop nhăn mặt khi cô gái bảo thế.

- Charlene, anh cũng là người Công giáo. Nhưng cả hai chúng ta vẫn ngủ với nhua mà đâu cần đến lễ thành hôn! Trong hoàn cảnh này chắc em không còn lựa chọn nào khác. Hoặc em tỏ ra có ý thức hơn, hoặc rất điên rồ. Và nếu em chọn là kẻ điên rồ, thì anh cũng chẳng muốn dây dưa gì đến vụ này nữa. Nếu em muốn có đứa bé ấy thì cứ tùy em, không có sự trợ giúp hay an ủi nào của anh cả. Ông muốn cô ta biết rõ ngay từ lúc này là ý định của mình không hề lay chuyển. Cô ta nên biết rõ điều đó để khỏi nuôi dưỡng bất cứ ảo tưởng nào về ông.

- Anh phải chu cấp cho em. Luật bảo thế. Trong thời gian thai nghén em không thể đi làm được, không thể mang cái bụng lớn đi làm người mẫu hay diễn xuất được. Anh phải giúp em. Giọng cô ta trở nên thực tiễn hơn và không đến nỗi đần độn lắm. Em nghĩ chúng ta nên gặp nhau và bàn tính chuyện này. Cô gái như vui vẻ hẳn lên khi nói câu tern. Ông nghĩ chắc Charlene rốt cuộc cũng đã dồn được ông, bắt ông phải trở lại với cô ta, hay còn có thể ấy cô ta nữa nếu cô ta có con. Ý nghĩ trên càng thấy ông chán ghét cô gái thêm. Ông cho Charlene không chỉ là mối đe dọa về nguồn tài chính của mình, mà còn là một mối đe dọa cho mối liên hệ giữa ông và Alex nữa, mỗi liên hệ rất có ý nghĩa đối với Coop.

- Anh sẽ không gặp em. Giọng ông trở nên lạnh lùng, cương quyết.

- Em nghĩ anh nên gặp em, Coop à. Thiên hạ sẽ nghĩ sao nếu họ biết là anh không chăm sóc em, hay đứa con của chúng ta? Charlene nói Coop như một người vợ ông cưới được mười năm và có cùng nhau bảy đứa con.

Và họ sẽ nghĩ sao nếu biết em đang hăm dọa bắt chẹt anh? Coop hỏi vặn lại.

- Đây không phải là hăm dọa bắt chẹt gì cả, mà là vấn đề trách nhiệm làm cha. Charlene đáp tỉnh bơ. Coop, ai cũng thế cả. Người ta lấy nhau rồi sinh con. Hay đôi khi sinh con rồi lấy nhau. Coop chỉ muốn tát và mặt cô ta. Trước giờ chưa ai dám nói thế với ông, vừa lạnh lùng vừa trâng tráo. Những cô gái trước đây từng mang bầu với ông đều tỏ ra biết điều. Charlene thì muốn thế. Đây là cơ hội bằng vàng của cô ta.

- Charlene, anh sẽ không cưới em dù em có sinh đứa bé ấy hay không. Chúng ta hãy làm rõ ràng chuyện ấy bây giờ. Anh không cần biết em làm gì. Anh sẽ trả tiền để em đi phá thai, chỉ có thế thôi. Nếu em muốn anh trợ cấp cho em, thì phải đi kiện – ông nghĩ chắc thế nào cô gái cũng làm chuyện đó, rất có thể còn làm rùm beng lên nữa.

- Coop, em thật tình không muốn làm chuyện đó, vì làm thế hình ảnh của cả hai chúng ta trước dư luận sẽ rất xấu, có thể tạo những tác hại rất tồi tệ cho nghề nghiệp của chúng ta. – Ông không muốn làm cô ta tức giận thêm bằng cách bảo cô ta chẳng có nghề nghiệp gì. Chẳng ai còn thuê ông diễn xuất ngoài những màn phụ diễn và những đoạn phim quảng cáo thương mại. Nhưng ông vẫn không muốn bị lôi cuốn vào một vụ xì căn đan với cô gái này. Trước giờ ông chưa hề dính vào một vụ xì căn đan nào. Có thể người ta cho ông là một con người chú trọng bề ngoài hay một mẫu người ăn chơi phóng đãng, nhưng không ai có dị nghị về một vụ xì căn đan nào về ông. Tình thế này có thể thay đổi, nếu Charlene thực hiện ý muốn của cô ta. Và với mối liên hệ hiện tại của ông với Alex, thời điểm của một vụ xì căn đan như thế là sẽ vô cùng tai hại đối với Coop, và chắc chắn Arthur Madison sẽ vô cùng thích thú với vụ này – Em chỉ đến ăn trưa với anh một chút trước khhi anh đi có được không? – Giọng Charlene giờ lại nhẹ nhàng đáng thương, từ một con cá mập đổi sang một con cá chép, khiến ông trong chốc lát bỗng thấy thương hại cô ta.

- Không. Không được. Anh sẽ gửi cho em một chi phiếu trong sáng nay. Sau đó em muốn làm gì tùy ý, nhưng em nên nhớ kỹ là anh dứt khoát không đổi ý, sẽ không dính líu gì đến vụ em điên rồ mối sinh đứa bé của anh.

- Đấy, anh cũng cho nó là đứa bé của anh đấy mà! Coop, nó sẽ là đứa con của chúng ta, và sẽ là một đứa bé xinh đẹp. – Coop thấy buồn nôn khi nghe cái giọng vuốt ve ấy của Charlene.

- Em điên mất rồi! Chào em, Charlene.

- Chào bố. Charlene thì thầm gác máy trong khi ông ngồi nhìn sững chiếc máy điện thoại với vẻ kinh hoàng. Quả là một cơn ác mộng. Ông băn khoăn không biết Charlene sẽ làm gì khi nhận ra mình không thuận theo ý cô ta. Charlene sẽ đi phá thai hay nhất định sẽ sinh đứa con ấy? Nếu cô ta sinh con thì đây là một vụ xì căn đan lớn nhất là với Alex. Thông thường ông không đề cập những chuyện như thế với Alex, nhưng sẽ có quá nhiều rủi ro nếu làm thế, nên ông quyết định phải thành thật với cô. Charlene là một quả đại pháo không còn kiểm soát được, và không biết cô ta sẽ làm gì. Có hai việc ông cần phải làm ngay, dù không thích tí nào.

Đầu tiên ông phải gửi cho Charlene một chi phiếu để trang trải vụ phái thai của cô ta. Sau đó, gặp Alex để nói rõ cho cô biết câu chuyện. Ông qua phòng ngủ lấy tập chi phiếu ghi số tiền mà ông cho là thích hợp, rồi gọi Alex ở bệnh viện, để lại lời nhắn cô gọi lại khi rỗi việc. Ông cũng không sốt sắng muốn kể lại cho cô nghe câu chuyện, nhưng dường như đây là phương cách khôn ngoan nhất. Ông chỉ mong Alex không cắt đứt liên hệ sau khi nghe chuyện này.