Tâm Can - Chương 03 - Phần 1
Chương 3
Lúc này không có ai làm nền cho hai người, ngoài ánh sáng rợp đất trời, chỉ có anh và cô, hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc ấm áp.
“Tâm Can…” Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Mười năm hạnh phúc.”
Trong quý này, sự tập trung của các ngôi sao nhân lễ kỷ niệm hai mươi năm Đài truyền hình là điều được mong đợi nhất. Vì vậy, thông tin về tiểu công tử nhà họ Thôi vừa từ nước ngoài về được làm khách mời của Đài truyền hình đã truyền khắp thành phố, những người nghe được thông tin đều lập tức tìm đến, không chỉ có phóng viên mà còn có cả các thương nhân, chi ra rất nhiều tiền cho chi phí quảng cáo bình chọn. Nhìn thấy nhà tài trợ ngày càng đông, Đài truyền hình bắt đầu nghĩ thêm một tiết mục, hôm đó nữ khách mời nào tham gia bốc thăm trúng thưởng, ngoài nhận được phần thưởng của Đài, còn được nhảy một điệu với Thôi công tử.
Một Thôi công tử lịch lãm tuấn tú, nhẹ nhàng tinh tế, được nhảy cùng anh ấy thì còn gì bằng!
Trên sân khấu, Thôi Thuấn Thần đang trả lời các câu hỏi của MC một cách lịch sự và vui vẻ. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh thật nhẹ nhàng và ôn hòa, hình ảnh này khiến Tân Cam dần dần bị cuốn hút. Chàng trai có nụ cười đẹp, đứng đắn, ấm áp, lại đang thích cô, quả là điều đáng mừng. Đã từng có quan hệ mờ ám với cái tên Trịnh Phiên Nhiên đó suốt mười năm, cô không bao giờ nghĩ rằng cả đời này mình còn có thể yêu được một người đứng đắn, lịch sự và ấm áp, ba từ đó thật xa vời đối với cô.
Nhưng… sự quyến rũ của tối hôm nay, những người được đi dưới ánh nắng mặt trời sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được sự mê hoặc ấy. Anh đã đến với cô mà không ai có thể thay thế được. Thật kỳ lạ… Tân Cam khẽ nhếch môi cười, trong hoàn cảnh này, tự nhiên cô lại nhớ đến Trịnh Phiên Nhiên.
Bầu không khí trên sân khấu đang nóng lên, Thôi Thuấn Thần bốc thăm năm giải thưởng, trong đó sẽ có bốn tiểu thư chủ động công bố giải thưởng của mình để đổi lấy cơ hội được nhảy với anh một lần. Trên sân khấu, mọi người đang chen nhau bốc thăm.
Giọng của MC vui mừng công bố: “Cuối cùng! Giải đặc biệt! Chúng tôi xin kính mời ông Trịnh Phiên Nhiên - Tổng Giám đốc Tập đoàn ZIC sẽ giúp chúng ta bốc thăm giải thưởng!”
Toàn khán phòng bỗng nhiên im lặng. Trong thành phố này, nghe ba chữ Trịnh Phiên Nhiên cũng đủ làm cho ai nấy đều cảm thấy choáng váng. Tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô khiến Tân Cam cảm thấy tai cô như ù đi. Cô nhún vai nhìn lên sân khấu, thấy chàng trai mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, dáng đi ung dung, tự tin đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
Một người đàn ông như Trịnh Phiên Nhiên dường như sinh ra là để được sùng bái và phục tùng.
Trên tay MC là hộp giải thưởng, Trịnh Phiên Nhiên ra hiệu MC đưa hộp bốc thăm đến, sau đó anh cầm micro, hơi cúi đầu, nhìn về một phía xa rồi mỉm cười nói: “Bạn nhảy của tôi là… Tân Cam.”
Vừa nói xong, tất cả các cô gái trong khán phòng đều tỏ thái độ khó chịu. MC định nhắc nhở anh một vài quy định, nhưng chưa kịp nói thì đã bị ngăn lại, không một ai dám có ý kiến với Trịnh Phiên Nhiên. Đi theo những chùm tia sáng anh đã tìm được Tân Cam, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào trung tâm của chùm ánh sáng đó: một chiếc váy hồng và một mái tóc đen nhánh dưới ánh sáng trắng, xinh đẹp rạng rỡ làm rung động lòng người. Cô ngồi im lặng trong sự ngạc nhiên của mọi người, vẻ đẹp của cô xuất phát từ tâm hồn mạnh mẽ mà không phải ai cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
Cô nghe thấy giọng anh vẳng bên tai: “Tân Cam”, cô nhìn anh, ánh mắt say đắm. Thực ra anh rất ít khi gọi tên cô, lúc ở bên nhau thì không cần thiết phải gọi tên, khi không ở bên nhau thì… Trong suốt mười năm, thời gian hai người phải xa nhau rất ít.
Trịnh Phiên Nhiên tự tin sải những bước dài, nhìn cô say đắm, anh lại gần mỉm cười đưa tay mời cô. Hành động đó đã làm cho những người xung quanh cảm thấy rất hứng thú, họ hét lên một cách hiếu kỳ.
Lúc này cô đang nghĩ, anh sẽ lại gần vén tóc cô, sau đó phóng khoáng rời đi… Đang mơ màng thì không biết từ lúc nào Tân Cam đã ở trong vòng tay anh.
“Anh nghĩ em sẽ dè dặt một chút cơ.” Anh ôm lấy cô, thì thầm.
Tân Cam thở dài: “Em cũng nghĩ vậy.” Cô vùi sâu vào lòng anh: “Mẹ kiếp, anh cũng thừa hơi thật đấy, thôi những pha hoang đường kiểu này đi, em sẽ tổn thọ mất.” Anh cười thầm về sự tranh luận bất thường này của cô.
“Sao anh lại đến đây?” Tân Cam ngẩng lên, vừa cười vừa hỏi. Ánh đèn thật đẹp, đôi mắt cô càng đẹp hơn, sáng như những vì tinh tú trên bầu trời, Trịnh Phiên Nhiên bất giác cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô. Động tác đó thật dịu dàng, ấm áp. Tân Cam sững sờ giây lát, bỏ lỡ một vũ khúc, anh khẽ “hừm” một tiếng. “Tự nhiên muốn nhảy thì đến thôi.” Anh trả lời thản nhiên như không.
Tân Cam mỉm cười, xoay một vòng trong cánh tay anh, chiếc váy tung bay như đóa hoa mâm xôi, đáy mắt Trịnh Phiên Nhiên chợt lóe lên, giang tay ôm chặt lấy cô, đóa hoa đó càng nở rộ trong vòng tay anh.
Lúc này không có ai làm nền cho hai người, ngoài ánh sáng rợp đất trời, chỉ có anh và cô, hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc ấm áp.
“Tâm Can…” Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Mười năm hạnh phúc.”
Một nửa khúc nhạc Waltz đã gần trôi qua, lúc này hai người đang chìm đắm trong âm nhạc và ôm nhau nhảy nhẹ nhàng. Trịnh Phiên Nhiên một tay ôm lưng cô, một tay ôm chặt đầu cô ép vào trước lồng ngực mình, nước mắt cô ướt đẫm chiếc áo sơ mi của anh.
Hóa ra anh cũng nhớ.
Ngày hôm nay của mười năm về trước, ngày cô đã cho anh một cái tát sau lần lên giường đầu tiên. Đã mười năm rồi, những gì lúc đầu cô muốn, Trịnh Phiên Nhiên đều trả cho cô gấp mười, gấp trăm lần rồi, cho đến tận bây giờ, giữa hai người, anh chưa bao giờ cảm thấy mình mắc nợ cô. Nếu cô cảm thấy vẫn chưa đủ thì chỉ là cô không biết thỏa mãn với những gì mình đã có.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Đừng khóc em nhé!” Tân Cam giang tay ôm chầm lấy anh.
“Cảm ơn anh!” Cô thì thầm: “… Trịnh Phiên Nhiên.” Cô thầm cảm ơn anh vẫn còn nhớ.
Lúc này hai người họ quấn lấy nhau, hạnh phúc như xung quanh không có ai, cảm nhận của những người xung quanh cũng khác nhau. Thôi Thuấn Thần đút hai tay vào túi quần, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú lúc ẩn lúc hiện trong lòng Trịnh Phiên Nhiên. Thôi Thuấn Hoa tức giận quăng bó hoa đang cầm sẵn trên tay, anh ta quay sang kéo người phụ trách chương trình vào góc sân khấu: “Tôi bảo anh là Thôi Thuấn Thần cơ mà, sao anh lại làm cho người ta xấu hổ thế hả?”
Người phụ trách ấp úng: “Xin lỗi ông, chúng tôi cũng không ngờ, nhưng lời của ngài Tổng Giám đốc mới làm sao chúng tôi dám cãi lời?”
“Tổng Giám đốc mới là ai?” Thôi Thuấn Hoa tức giận hỏi.
Người phụ trách chuyển ánh mắt ra giữa sân khấu, nhìn người đàn ông lịch lãm đang nhảy với cô gái đẹp nhất ấy, đó chính là Trịnh Phiên Nhiên…
Lúc này Thôi Thuấn Hoa vô cùng tức giận, mặt anh ta nóng bừng, Trịnh Phiên Nhiên - một kẻ thích tiêu tiền lại chơi trò ấu trĩ, đúng là kẻ biến thái! Đại biến thái!
Tên đại biến thái Trịnh Phiên Nhiên đang tắm trong cái bồn còn to hơn cả bể bơi, Tân Cam cũng nhúng nhúng tay vào nước, bị anh trêu vài câu, cô nhanh trí đáp lại khiến anh cảm thấy tức giận. Để tránh bị anh kéo vào đè chết trong bồn tắm, cô vội vàng lau sạch tay bỏ đi.
Phòng ngủ thật lộn xộn bừa bãi, chú Trần đã về quê thăm cháu, cái tên biến thái đang tắm kia không cho phép bất cứ ai vào phòng, kể cả căn phòng mấy ngày vẫn chưa được dọn dẹp.
Tân Cam buộc mái tóc dài còn chưa khô hẳn lên, tiện tay giúp anh dọn dẹp. Trịnh Phiên Nhiên mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm, lúc này cô đang xếp mấy quyển tạp chí thành từng chồng, cô mặc bộ áo tắm của anh, cánh tay hiện ra trắng nõn, thon thả, đôi vai mảnh mai, duyên dáng. Cô hất tóc ra phía sau, khuôn mặt tinh khôi và dịu dàng, thần thái yên tĩnh. Trịnh Phiên Nhiên âm thầm đứng một bên ngắm nhìn cô, không lên tiếng.
Tân Cam xếp những chiếc gối lên sofa, cô quay đầu phát hiện ra anh đang đứng nhìn, mỉm cười nói: “Này! Em đói rồi đấy.” Anh tiến lại gần, ôm chặt cô vào lòng, “Ừm, anh cũng đang đói đây.”
Tân Cam liếc nhìn anh, lòng thầm nghĩ, cái tên này sao tự nhiên hôm nay tâm trạng lại vui vẻ thế.
Mấy hôm sau, chú Trần về, việc đầu tiên là đi vào phòng Trịnh Phiên Nhiên, lúc này anh đang ngồi trên sofa xem tài liệu, rung chân một cách nho nhã, anh không ngẩng đầu nhìn chú, cũng không cho phép chú dọn dẹp căn phòng đang rất lộn xộn.
“… Thiếu gia.” Chú Trần nói nhẹ nhàng.
Trịnh Phiên Nhiên chau mày: “Ừm?”
“Không có gì.” Chú Trần thở dài. May mà thời gian này có tiểu thư đến giúp, nếu không thì chẳng biết căn phòng sẽ thành ra thế nào nữa?
Còn không biết ngại khi bình thường sạch sẽ là thế. Thiếu gia, cậu có thể không như trẻ con thế được không? Cậu đã lớn, cậu quên rồi sao?
“Hoa hồng trắng có ý nghĩa gì?” Trịnh Phiên Nhiên đang xem tài liệu, bất ngờ hỏi một câu.
Chú Trần nghĩ một lúc rồi nói: “Đó là sự thuần khiết của thiên sứ.” Nói xong chú Trần lại nhìn vào mắt của thiếu gia. Trịnh Phiên Nhiên cười với vẻ lạnh lùng, anh ném toàn bộ giấy tờ trong tay xuống bàn, rồi ngồi bệt xuống, nhìn một đống tạp chí lộn xộn trên thảm, anh thở dài một tiếng, khuôn mặt dần dần mất hết cảm xúc.
Khi gặp Cố Trầm Trầm, Tân Cam luôn cảm thấy kỳ lạ, lần trước gặp nhau đã lâu, cứ nghĩ cô ta đã về đi học rồi chứ. Nhưng lần này gặp mặt, Tân Cam mới biết suy nghĩ của mình thật ngốc nghếch… Con người này đã có tâm địa từ mấy năm rồi, đã mắc phải tội lỗi thì làm sao có thể quay đầu lại? Khuôn mặt đối diện ấy, ngoài vẻ dương dương tự đắc, còn đâu giống hệt khuôn mặt cô trong gương, lúc này Tân Cam không tài nào mở miệng được.
Cố Trầm Trầm xoa nhẹ khuôn mặt đã phẫu thuật ở Mỹ, chỉ mỉm cười thôi hình như cũng đã luyện đến vài nghìn lần, khiến Tân Cam sởn tóc gáy.
“Tôi cảm thấy quả thực là đẹp hơn trước rất nhiều, cô thấy thế nào?” Cô ta vừa cười vừa nói: “Ngũ quan của cô thật là đẹp, khi tôi lấy tấm ảnh của cô đưa cho bác sỹ phẫu thuật, ông ấy bảo đây là gương mặt đẹp nhất phương Đông mà ông ấy từng thấy.”
Tai Tân Cam ù đi, chỉ nhìn thấy lờ mờ hình ảnh Cố Trầm Trầm trước mắt, mấp máy môi: “Cô ta điên rồi thì phải?” Tân Cam nói một cách khó khăn, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào gương mặt đối diện: “Cố Trầm Trầm, tại sao cô lại nghe lời bà ta? Rõ ràng cô biết bà ta không phải vì muốn tốt cho cô nên mới làm vậy còn gì.”
“Cô
tỉnh lại đi, bà ấy là mẹ tôi, không muốn tốt cho
tôi, chẳng nhẽ lại muốn tốt cho cô?” Cố Trầm Trầm
khẽ nhíu mày, động tác này vốn dĩ là của Tân Cam
nhưng giờ cô ta đã học và bắt chước một cách thuần
thục. “Tôi đến để nói với cô một câu, tôi nhất
định sẽ trở thành Trịnh phu nhân! Cái danh vị mà cả
đời cô muốn đạt được, trong tương lai sẽ là của
tôi… Cô nhìn tôi của hiện tại đi.” Cô ta duyên dáng
quay một vòng, mỉm cười. Trán Tân Cam toát mồ hôi lạnh,
nhiều đến mức chảy cả vào mắt, cảm giác đau đớn
khiến cô nhắm chặt mắt lại.
“Tôi bây giờ trẻ
hơn cô, dung mạo xinh đẹp cũng không thua kém cô, lại có
thứ mà cô vĩnh viễn không bao giờ đạt được.” Ngay
cả giọng nói của cô ta dường như cũng đang cố sức
tạo áp lực lên Tân Cam. Cố Trầm Trầm vô cùng đắc ý:
“Bà ấy có lý do gì mà không lựa chọn tôi chứ?”
Cánh tay đang bịt chặt mắt của Tân Cam run lẩy bẩy, biết rõ rằng cô ta đang dương dương tự đắc nói về những yếu điểm của mình, nhưng cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào đáp trả.
“Tân Cam?” Giọng Thôi Thuấn Thần vang lên, giống như ánh mặt trời chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp mây đen. Tân Cam ngước lên nhìn, tựa như nắm được chiếc thuyền rơm cứu mạng: “Thôi Thuấn Thần!”
“Anh có việc đi ngang qua, từ xa thấy hình như em ngồi đây, liền lại gần xem thử. Quả nhiên là em thật.” Anh ấy lịch sự gật đầu chào Cố Trầm Trầm, ánh mắt ngay lập tức quay lại phía Tân Cam. Cố Trầm Trầm cẩn thận dò xét thái độ của Thuấn Thần, tươi cười hỏi: “Thôi Tổng, lâu rồi không gặp, có khi nào nhận nhầm hai chúng tôi không? Nhìn từ xa, có phải trông chúng tôi rất giống nhau không?”
Thôi Thuấn Thần khựng lại một chút, vẫn giữ thái độ lịch sự, anh mỉm cười đáp: “Bây giờ nhìn kỹ, quả là có chút nét tương đồng.” Khuôn mặt anh tú, giọng điệu chân thành quả quyết đó khiến Cố Trầm Trầm gượng nở một nụ cười gằn khô khốc trên gương mặt xinh đẹp.
Tân Cam đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi Thôi Thuấn Thần: “Anh có lái xe đến không? Cho em đi nhờ một đoạn nhé?”
“Đương nhiên rồi.” Thôi Thuấn Thần lịch lãm cầm giúp cô túi xách và áo khoác, đỡ cô đi ra ngoài. Cố Trầm Trầm nở một nụ cười mỉa mai phía sau lưng họ. Tân Cam vòng qua lối rẽ, giữ một người phục vụ lại, nhét vào tay anh ta vài tờ tiền rồi chỉ về phía chiếc bàn nơi Cố Trầm Trầm đang ngồi: “Em gái tôi hôm nay chưa uống thuốc đã lén bỏ trốn ra ngoài, hiện giờ tôi lại có chút việc gấp, phiền anh đưa cô ấy trở lại bệnh viện.”
Vừa nãy nghe cuộc đối thoại giữa cô và Cố Trầm Trầm, tất cả nhân viên trong quán cà phê đã không ngớt xì xào bàn tán; khi nghe cô nói những lời này, họ đương nhiên không còn nghi ngờ gì nữa.
“Nếu cô ấy nói điều gì nhảm nhí hoặc cố ý kháng cự, phiền anh thông báo cho số 120, chỉ cần tiêm cho cô ấy một mũi là mọi chuyển ổn ngay.”
Mọi đồ vật của Thôi Thuấn Thần đều mang khí chất giống chủ nhân: tao nhã, điềm đạm. Mùi thơm và sự êm ái của chiếc xe khiến nhịp tim của Tân Cam dần ổn định lại. Thuấn Thần với tay lấy bình nước đưa cho cô, thuận tay bật dàn stereo trong xe lên. Giai điệu du dương lay động lòng người của bài hát tiếng Pháp dường như kéo dài bất tận khiến cô cảm thấy thư thái hơn nhiều.
“Vừa rồi em trong tình trạng đó... Cố Trầm Trầm có gây khó dễ gì cho em không?” Không kìm lòng được, Thuấn Thần cất tiếng hỏi.
“Cô ta chỉ tự chuốc lấy phiền phức thôi.” Tân Cam cười nhạt: “Anh thấy đấy, em chính là loại người như vậy.”
“… Phải rồi,” Thuấn Thần bắt đầu lái xe, “lay động lòng người khiến trái tim anh vỡ vụn.”
Thuấn Thần lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung chỉ có thể xem như đạt đến mức độ nói trôi chảy. “Lay động lòng người”, từ này dùng ở đây quả là có chút không chính xác, nhưng thật sự nếu đem so với những từ ngữ hoa mỹ, tao nhã khác thì biểu đạt cảm xúc tốt hơn nhiều.
“Lần trước tại lễ kỷ niệm thành lập Đài truyền hình, thật có lỗi với anh quá.” Tân Cam nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói mơ hồ nhẹ nhàng cất lên: “Em chẳng biết gì cả cho đến phút cuối, nếu không nhất định đã thông báo cho anh.”
“Phiên Nhiên hôm trước đã mời anh ăn cơm để chuộc lỗi rồi.” Thuấn Thần cười lớn, trong xe lúc này tràn ngập ánh sáng. “Là do anh sơ ý, Trịnh Tổng vì tình yêu mà tiêu tiền như rác, ở nơi này ai ai cũng biết, anh cũng nên rèn luyện bài tập này chứ.”
Tân Cam lặng đi một lúc, đến lúc này cô mới cảm thấy đầu óc choáng váng, cô không muốn vướng bận gì với Thuấn Thần trong tình cảnh này nữa, liền chỉ tay về phía trước: “Phiền anh dừng xe lại đằng kia.”
Thuấn Thần đỗ xe ở lề đường, Tân Cam bước xuống, anh hạ cửa kính xe, vươn người ra gọi: “Tân Cam! Sao em không hỏi tại sao anh lại thích em?”
Rõ ràng Tân Cam đang đứng ở bên ngoài, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Thôi Thuấn Thần ở trong xe, nhưng Tân Cam cảm thấy dường như ánh sáng là từ trong xe rọi ra, dường như thứ ánh sáng ấy đang soi tỏ cô từng chút, từng chút một.
“Thực sự là em không định hỏi à?” Anh ấy vờ thất vọng, nhưng ngay lập tức tươi cười nói: “Em không hỏi nhưng anh vẫn muốn cho em biết: lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ là ở bên ngoài nhà vệ sinh, em đẩy cửa bước ra, anh thấy lúc đó khuôn mặt em đang ửng hồng.”
Lúc đó, anh được cử đến để ngăn chặn những việc hoang đường đang xảy ra, lại gặp ngay Tân Cam - một người nổi tiếng xinh đẹp đang được sắp đặt với anh trai mình. Sau khi lỡ xông vào, anh ngay lập tức không nói nên lời mà lùi lại phía sau. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đúng như lời đồn đại, hai má ửng hồng như vầng thái dương, lúc cô khẽ chau mày, thực sự vô cùng đáng yêu.
Lúc này, tiểu công tử nhà họ Thôi chợt có suy nghĩ khuôn mặt khiến trái tim anh rung động ngay từ lần gặp đầu tiên này không thể là vợ anh sau này được.
“Cảm ơn!” Nghe anh nói, Tân Cam có vẻ hơi ngượng nghịu: “Tạm biệt.”