Săn Chồng - Chương 20

- Tại sao? Chẳng phải đã lắp điều hòa rồi

- Trời lạnh như thế này, bình nước nóng với đèn sưởi nhà tắm cũng chẳng có, làm sao mà tắm được?

- Cũng phải!

Tòa nhà đối diện với nhà trọ tôi thuê sắp hoàn thiện rồi. Trước đây hắn ta từng nói, đợi khi nào tòa nhà đó hoàn thiện sẽ cho tôi một căn nho nhỏ, đến giờ hắn ta còn chẳng buồn nhắc đến.

- Đi thôi, đến khách sạn đi! - Lưu Minh Cương đưa tay lên xem đồng hồ rồi vỗ vỗ vào đầu tôi.

- Em muốn đi mátxa chân! - Tôi cảm thấy ấm ức vì hắn ta nói lời không giữ lời.

- Ngày mai đi, ngày mai anh lên hầm mỏ rồi, em muốn làm gì thì làm! - Hắn ta nói xong, thấy tôi chẳng động đậy gì, tỏ vẻ bất lực. - Lại dỗi rồi, lại dỗi rồi!

- Thế này mà là dỗi à? Em chỉ đi mátxa chân, chứ có phải toàn thân đâu? - Tôi chỉ mong hắn cãi nhau với tôi, cãi cho tơi bời hoa lá thì càng tốt, dù sao tôi cũng chỉ thích cầm tiền chứ không thích lên giường với hắn.

- Thôi được rồi, được rồi bà cô của tôi ạ! Đi nào, đi mátxa chân trước! - Hắn ta đầu hàng

Mọi thứ vẫn giống hệt như bình thường, Lưu Minh Cương vừa mệt mỏi chìm vào giấc mộng, tôi liền mặc váy ngủ vào, ngồi xuống bục cửa sổ, châm một điếu thuốc lên và dõi mắt nhìn ra ánh đèn bên ngoài, âm thầm tìm kiếm linh hồn đã bị thất lạc của mình.

Cứ mỗi đêm như thế này tôi lại thấy sợ hãi, bởi vì tôi phát hiện ra rằng mình càng ngày càng lệ thuộc vào người đàn ông này, liệu đó có phải là sự buông thả của chính bản thân mình? Tôi nên định nghĩa như thế nào về bản thân đây?

Tôi vẫn nghĩ đến người đàn bà đó, mặc dù chúng tôi chưa từng gặp mặt, nhưng tôi tin rằng, đến khi sự việc bại lộ, mọi thứ được phơi bày ra trước ánh sáng, lúc ấy kết cục của tôi có lẽ còn thê thảm hơn cả Lãnh Linh.

Tôi nghĩ, đợi khi nào hắn cho tôi một căn nhà, tôi sẽ lập tức biến mất trước mặt hắn. Cái tôi cần đâu có nhiều, chỉ là một nơi để yên thân, như thế ít nhất có thể giải quyết được vấn đề nơi ăn chốn ở của mẹ tôi về già.

Bởi vì vội về nhà nên sáu giờ tôi đã dậy, Lưu Minh Cương vẫn ngủ say tít thò lò, tôi cũng chẳng buồn đánh thức hắn ta dậy, chỉ với tay lấy chìa khóa xe ở trong túi của hắn ta.

Về đến nhà, tôi nhìn thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi trong phòng khách, ông ta đang cầm một cốc nước. Tôi chợt cảm thấy dường như mình đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng tôi không nhớ ra nổi là người họ hàng nào của mình. Sau đó, nhìn thấy cái cốc mà ông ta đang uống tôi mới hiểu rõ ngọn ngành. Đó chí là cái cốc giữ ấm của mẹ tôi, hóa ra mẹ tôi đang tự tìm một người đàn ông cho chính mình.

Tôi gật đầu coi như chào ông ta. Ông ta vội vàng đứng dậy, trong mắt ánh lên sự hân hoan không thể giấu nổi, ngập ngừng:

- Là Y Y phải không?

Tôi gật đầu, nôn nóng muốn tìm ra đáp án, thế nên tôi đi nhanh vào trong nhà bếp.

Mẹ tôi đang cho cá vào trong chảo dầu, tiếng dầu sôi rào rào nghe thật khó chịu. Mẹ tôi mặt đỏ bừng, hôm nay bà còn trang điểm một chút, mặc áo màu đỏ và quần ống đứng màu đen, tóc búi cao ở sau gáy.

- Về rồi à? Mau gọi điện cho dì con, hỏi xem dì con đang ở đâu?

- Mặt mẹ dính cái gì à? - Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, bà liền ngạc nhiên hỏi.

- Ở nhà nấu cơm mà phải đi giày da, mẹ không sợ đau chân à? - Tôi chỉ đôi khuyên tai vàng trên tai bà, cười nói. - Tất cả những gì có giá trị trong nhà đều được mẹ phô bày ra hết rồi đấy!

- Chẳng phải nhà có khách hay sao? - Bà lấy tay xoa xoa mặt, ngại ngùng cười. - Mẹ con trang điểm thế này trông có trẻ ra không?

- Có chứ! - Tôi nhíu mày, nhẹ nhàng nói. - Ha ha, mẹ đánh ngầm à, chẳng thông báo trước với con gì cả!

- Cái con ranh này, dám nói mẹ như thế à? - Nói rồi bà liền khép cửa lại, ghé vào tai tôi thì thầm. - Mẹ sợ con có ý kiến!

- Dẫn về nhà rồi còn kêu sợ con có ý kiến à? Chẳng phải tự do yêu đương hay sao? - Tôi he hé cái nắp chảo ra xem.

Mẹ gõ vào đầu tôi một cái, nói:

- Nói nhỏ thôi con ranh!

Mẹ có phần hơi phấn khích quá. Bà định nói gì đó nhưng thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ nên lại thôi và quay sang tắt bếp.

- Sao mẹ quen được? - Tôi hỏi.

- Dì hai con giới thiệu đấy, bọn họ là giáo viên trong trường! - Mẹ đón lấy cái dĩa tôi đưa, dán mắt nhìn tôi, chờ đợi câu hỏi tiếp theo.

- Bao nhiêu tuổi?

- Hơn mẹ ba tuổi!

- Con thấy hơn mẹ mười ba tuổi thì có, trông ông ta già hơn mẹ nhiều!

- Sức khỏe ông ấy không tốt, con gái ông ấy cũng tầm tuổi con!

- Vợ ông ta chết rồi à?

- Chưa! - Mẹ cầm đũa ra, vừa rửa vừa nói, rồi đột nhiên giọng bà trầm xuống.

- Mẹ đau lòng gì chứ? Còn chưa lấy nhau mà đã nghĩ cho người ta rồi! - Tôi bĩu môi, không nhịn được, bật cười.

- Có gì đâu! - Mẹ có vẻ thất thần.

Hai vợ chồng dì hai đã đến. Mẹ sực tỉnh, vội vàng bảo tôi dọn bàn.

Cả căn nhà đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, bởi vì dì hai với ông ta là đồng nghiệp, đương nhiên hai người không cần giữ kẽ với nhau nữa. Đây là lần đầu tiên cả nhà đông vui như thế này kể từ sau khi tôi ly hôn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy xót xa. Mẹ tôi sống cũng chẳng hạnh phúc gì, còn trẻ đã góa chồng, ở vậy nuôi con, về già cũng chẳng có con cái bên cạnh. Quả thực mẹ tôi cần có một người bạn đời.

- Y Y, mang chai rượu ra đây! - Chồng dì hai bả

Mẹ tôi đã nhanh chân đi lấy chai rượu ra trước khi chồng dì bảo:

- Bảo nó làm gì, nó có biết chỗ nào đâu!

Ông ta đeo một cặp kính rất dày, độ dày của kính khiến cho người ta liên tưởng đến học thức uyên bác của ông ta. Thỉnh thoảng ông ta có liếc nhìn tôi, nhưng mỗi lần tôi ngẩng đầu lên, ông ta đều đánh mắt sang hướng khác, trong mắt ánh lên sự hụt hẫng và xót xa, giống như đang kìm nén một cái gì đó.

Một lát sau, chồng dì bảo:

- Y Y, mau kính bác Châu của cháu một ly đi!

Người lớn đã nói vậy tôi đâu dám từ chối, dù sao đối với mẹ tôi mà nói thì đây cũng là chuyện vui. Tôi rót một cốc rượu, nói:

- Nào, cháu mời bác Châu!

Ông ta có vẻ vui mừng, vội vàng nâng cốc uống cạn.

- Cháu cũng phải uống cạn! - Dì chỉ vào cốc tôi, nói.

Tôi vừa định nói không uống nổi thì thấy ông ta mỉm cười, nói:

- Không sao, con gái uống ít rượu thôi!

Không náo nhiệt như cuộc tụ tập của thanh niên, thỉnh thoảng dì tôi lên tiếng cười đùa trêu chọc mọi người, ngoài ra không khí cả buổi khá yên tĩnh. Thỉnh thoảng mẹ tôi có gắp thức ăn cho ông ta. Ông ta cũng chẳng khách khí, rất tự nhiên đưa bát lên đón lấy, xem ra hai người đã quen biết một thời gian rồi. Tôi ngoảnh sang nhìn hai vợ chồng dì, cũng thấy họ không có phản ứng gì, chứng tỏ đã sớm coi ông ấy là người một nhà.

Người đàn ông đó nâng cốc rượu lên, nhìn tôi nói:

- Nào Y Y, nhấp một ngụm nào!

- Cám ơn bác Châu! - Tôi cười gượng gạo rồi mím môi nhấp một ngụm đối phó.

- Con gái bác cũng tầm tuổi cháu! - Ông ta thốt lên câu này, rồi đột nhiên trở nên phấn khích, quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn cái cốc trong tay tôi, đôi môi dường như run run.

 

Mẹ tôi thấy vậy liền huých huých cánh tay vào ông:

- Đừng nhớ nữa, nó sắp về đến nơi rồi, sau này Y Y cũng sẽ là con gái của anh mà!

Mẹ tôi vừa nói dứt lời, dì đã phụ họa:

- Đúng đấy, sau này có hai đứa con gái ở bên cạnh, anh phải tích cóp ít tiền tiết kiệm đi!

- Y Y, ăn xong bữa cơm này, sau này không được gọi là bác Châu nữa! - Mẹ tôi cười, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý, chắc chỉ thiếu nước bắt tôi quỳ xuống trước mặt ông ta, khấu đầu ba cái, gọi một tiếng: “Bố!”.

Tôi mỉm cười, không lên tiếng, trong lòng vô cùng khó chịu. Tôi cảm thấy mẹ không nên ép buộc tôi phải làm theo ý của bà. Là bà tìm bạn đời chứ có phải tôi tìm bố đâu, cho dù có muốn tôi thay đổi cách xưng hô thì cũng cần phải cho tôi chút thời gian để thích nghi chứ. Tôi đâu phải là đứa bé hai, ba tuổi, cho một cái kẹo là sẵn sàng gọi bất kỳ ai là bố, dù gì tôi cũng có cách nghĩ riêng của tôi chứ? Hơn nữa tôi luôn để dành một vị trí trong lòng cho bố đẻ của mình.

Hơn nữa, tôi cũng chẳng thích ông ta cho lắm. Kể từ lúc ngồi vào ăn cơm cho đến giờ, ông ta cứ ho liên tục, ho xong lại khạc đờm ra, nhìn qua là biết sức khỏe không được tốt. Tôi thật chẳng hiểu mẹ tôi thích ông ta ở điểm nào. Tìm bạn đời chứ có phải tìm người nói chuyện đâu, sức khỏe là quan trọng nhất. Tìm một người sức khỏe không ra gì, ngộ nhỡ có đau ốm gì thì chẳng phải chuốc mệt vào thân sao?

Dì hai nói:

- Thực ra bác ấy rất tốt, là giáo viên về hưu, tính cách tật thà, ít nói. Suy nghĩ từ góc độ hiện tại, bác ấy đã xin nghỉ hưu sớm, có tiền lương hưu, sau này có thể bù chi bù chít cho cái nhà này! - Nói rồi dì nhìn tôi. - Y Y, cháu nhất định phải đối xử tốt với bác ấy!

- Sao phải nói nặng lời thế ạ? - Tôi bất mãn nhìn dì hai rồi ngoảnh ra nhìn cửa sổ, khẽ nói. - Không biết sớm là mẹ cháu muốn tìm bạn đời, chứ nếu biết trước cháu đã tìm cho bà một bạn đời ở thành phố rồi! Chuyện xảy ra khi nào thế ạ?

Dì hai thở dài:

- Ở với nhau từ lâu rồi!

- Tại cháu thường ngày ít về thăm mẹ, chẳng trách mà bà ấy thấy cô đơn! - Tôi biết dì hai đang nói cho tôi nghe.

- Đối xử với ông ấy cho tốt vào, coi ống ấy như bố đẻ ấy! - Dì hai nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi. - Sau này đều là người một nhà mà!

Tôi cúi đầu, khẽ gật đầu. Cho dù thế nào, chỉ cần mẹ tôi thích là được, điều này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Hai vợ chồng dì hai ăn cơm xong là ra về, tôi đánh mắt ra hiệu với mẹ tôi đi vào phòng ngủ.

- Nói đi! - Mẹ biết tôi đã cố kìm nén lâu lắm rồi, vừa đóng cửa lại vừa nói.

- Hình như sức khỏe của ông ấy không được tốt cho lắm! - Tôi đi thẳng vào vấn đề.

- Mẹ biết! - Mẹ tôi cúi đầu nói.

- Thế sao mẹ lại đâm đầu vào đó? Con không muốn mẹ trở thành ôsin của ông ta, sức khỏe của mẹ cũng đâu có tốt gì?

- Cũng chẳng có gì to tát đâu. Con xem, nhà ta có bao nhiêu việc nặng, mà ông ấy thì có chút vấn đề ở họng, không phải bệnh gì nghiêm trọng hết!

- Dù gì mẹ cũng nghĩ cho kỹ đi, con thấy tìm một người có sức khỏe tốt một chút thì đỡ vất vả cho mẹ hơn!

- Mẹ hiểu ý tốt của con, chỉ có điều bọn mẹ bây giờ không giống như thanh niên các con, mẹ thật sự … hài lòng với ông ấy!

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của mẹ, tôi chẳng còn gì để nói nữa. Tôi quá hiểu tính khí của bà, chỉ cần bà muốn làm gì, không ai có thể can thiệp được. Sự thực là mẹ tôi thật sự cần có người bầu bạn.

- Con chỉ sợ mẹ nuốt không trôi thôi chứ con thì chẳng có ý kiến gì! - Tôi ôm lấy vai mẹ. - Thế thì từ nay về sau mẹ có thể trở thành ôsin của ông t

- Mẹ đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi! - Mẹ cười bối rối.

- Tối nay không ở lại được một đêm à con? - Lúc ra đến cửa, mẹ tôi hỏi.

- Sáng mai con còn phải đi làm mà.

Người đàn ông đó đưa tay lên xem đồng hồ:

- Không còn sớm nữa, thôi đi sớm đi, không có đường sá ban đêm không được an toàn!

Ông ta vui vẻ vẫy tay tạm biệt tôi, hành động này khiến tôi cảm thấy như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Tâm trạng đột nhiên thấy khá hơn. Tôi lái chiếc BMW của Lưu Minh Cương lao như bay trên đường. Trên đường về tôi nhận được điện thoại của Hướng Phong Thu, anh ấy mời tôi đi uống trà.

Kể từ bữa rượu trước, chúng tôi chưa gặp lại nhau, chỉ có điều anh ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi, nhưng toàn là những câu kiểu như: “Những vì sao lấp lánh ở trên trời, ánh trăng minh chứng cho tình yêu anh dành cho em, bạn bè một kiếp một kiếp tình…”, mới nhìn qua đã biết không phải là nguyên tác nên tôi cũng chẳng buồn nhắn lại.

Tề Tề lúc nào cũng nửa đùa nửa thật, bảo tôi cân nhắc đến anh ấy xem thế nào. Cô ấy nói dù chúng tôi cũng là bạn học cũ, chẳng gì hai người cũng có những hiểu biết nhất định về nhau, có thể đến với nhau nhanh hơn so với người ngoài. Ngoài ra, cô còn đặc biệt nhấn mạnh đến một vấn đề đã cũ rích là: đàn bà đã ly hôn rồi khó kiếm chồng, giờ mà còn kén chọn thì sau này chẳng còn đâu để mà kén với chọn nữa.

Thực ra không phải tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị tôi dập tắt. Chủ yếu là do ba nguyên nhân: Thứ nhất: tôi đã từng ly hôn, anh ấy thì chưa kết hôn, như thế này thì không công bằng với anh ấy, luôn cảm thấy chúng tôi bất bình đẳng, chẳng ai dám đảm bảo sau này lấy nhau rồi anh sẽ không mang chuyện này ra nói? Thứ hai, chúng tôi là bạn học, tình cảm giữa những người bạn học với nhau rất trong sáng, tình cảm nhiều khi giống tình anh em hơn, vì quá quen thuộc rồi nên tôi mới không nỡ ra tay. Thứ ba, cho dù tôi không biết anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng xem ra cũng chẳng được nhiều lắm, nếu không anh đã sớm mua nhà rồi. Xem ra Hướng Phong Thu cũng giống như tôi, chẳng có gì hết, hai chúng tôi mà ở với nhau e rằng chỉ có bát nướ trắng nấu với mì ăn liền. Về điểm này thì cả hai chúng tôi là môn đăng hộ đối.

Do vậy chuyện chúng tôi ở bên nhau gần như là điều không thể. Tôi đã lấy chồng một lần rồi, tôi không có đủ thời gian để chơi trò tình yêu này được.

Đỗ xe lại, tôi nhìn thấy Hướng Phong Thu đang vẫy tay với mình. Chẳng hiểu vì sao chân tôi đột nhiên bị trẹo, cả người tôi đỗ ập xuống đất.

Hướng Phong Thu chạy ào tới đỡ tôi dậy, cười giống hệt như một gã người rừng.

- Sao anh giống hệt sao Chổi thế hả? - Tôi có hơi cáu, liền tức tối bẹo tay anh một cái.

Hướng Phong Thu kêu “Ái” một tiếng, đau đến gập cả lưng.

- Có lẽ là do sức hấp dẫn của em quá lớn!

Hướng Phong Thu vừa dứt lời, tôi liền nhằm thẳng bụng anh thúc một cú đấm.

Chúng tôi lên tầng, tìm đến một nơi yên tĩnh và ngồi xuống. Hướng Phong Thu nhăm nhó xoa xoa chỗ vừa bị tôi bẹo, hỏi:

- Em uống gì?

- Trà Thiết Quan m đi!

- Biết thưởng thức đấy! - Anh giơ nhón tay cái lên khen ngợi tôi làm tôi giật nảy mình, nhân viên phục vụ nhìn thấy thế liền mím miệng cười.

Sau khi nhân viên phục vụ đi lấy đồ uống, Hướng Phong Thu liền nói:

-Uống trà Thiết Quan m rất ngon, có tác dụng thanh tâm, sáng mắt, diệt khuẩn, tiêu viêm. Vì vậy những người uống thuốc này đều rất thoát tục.

- Anh có chuyện gì à? - Tôi hỏi, trông bộ dạng anh hôm nay có vẻ khác hẳn với hôm trước. Theo như suy tôi thì nếu một người quá nhiệt tình với bạn, không phải vì anh ta có tật giật mình, thì chắc chắn là đang có việc cần nhờ bạn giúp.

- Không có gì. Ái chà, em có biết là uống trà có thể đoán ra tuổi tác không? Uống trà xanh là thiếu niên, Thiết Quan m là thanh niên, Đơn Tùng là thanh niên, Phổ Nhĩ là người già. Có nhiều người trà Thiết Quan m giống như con người ở độ tuổi ba mươi, đang trong giai đoạn phát triển cao nhất của con người. Cách pha trà Thiết Quan m cũng rất cầu kì, nếu như nước chưa đủ ấm, trà sẽ dính chặt vào cốc. Còn khi dùng nước sôi nó sẽ nhanh chóng nở to ra, giống như là gặp được chuyện vui mừng vậy. Sau khi đổ nước sôi vào, từ từ hãy rót trà, để ngâm một lát, như vậy những tinh túy trong trà mới được hòa vào trong nước, lúc ấy trà mới ngon.

Hướng Phong Thu thao thao bất tuyệt cứ như bị trúng tà. Mấy lần tôi định cắt ngang nhưng anh đều nói át đi. Tôi bực bội lấy tay ra hiệu STOP, lúc này Hướng Phong Thu mới vội vàng “phanh” lại.

- Uống trà là vì muốn được yên tĩnh, vậy mà anh cứ bắn như súng liên thanh là sao?

- Sao thế? Tâm trạng không tốt à? - Hướng Phong Thu nhìn tôi chằm chằm rồi ấm ức nói. - Hầy, anh mời em uống trà em còn xì cái mặt ra thế kia à?

Tôi nhấp một ngụm trà, không nói gì. Hướng Phong Thu thấy tôi sầm mặt cũng chẳng nói thêm nữa.

- Đã thích nghi với công việc mới chưa? - Tôi hỏi, cảm thấy mình không nên cứ xầm xì mặt mày như thế này.

- Cũng tàm tạm! - Thấy tôi mở miệng, Hướng Phong Thu cũng lấy lại tinh thần. - Chỉ có điều lương thấp h trước đây một chút!

- Thế đang yên đang lành sao tự nhiên anh lại về đây làm gì?

- Ở nhà còn có mẹ già đang đợi anh mà! - Hướng Phong Thu vỗ vỗ trán, lí nhí nói. - Suốt ngày đợi anh dẫn con dâu của bà về!

- Thế con con dâu của cụ đâu?

- Chia tay rồi!

- Anh có đối tượng mới à?

- Làm gì có, là vì chuyện nhà cửa. Giá nhà ở Thượng Hải đắt lắm, lại liên tục tăng giá, tiền tiết kiệm mãi vẫn không đủ cho đợt trả đầu tiên. Có một hôm, cô ấy nói không có nhà thì chúng ta chia tay đi, ai nấy tự đi kiếm nhà cho mình!

Tôi nói:

- Đúng là một ý hay!

- Thực ra tình cảm giữa bọn anh rất tốt, hôm chia tay nhau cô ấy đã khóc lóc thảm thiết, nhưng chẳng có cách nào khác. Anh làm việc ở cái trường tư đó với mức lương ba cọc ba đồng, chẳng bao giờ kiếm đủ để mà trả tiền nhà đợt đầu. Muốn nhảy sang nghề khác nhưng lại chẳng có ai giới thiệu! - Hướng Phong Thu tỏ vẻ bất cần nhưng vẫn không giấu nổi vẻ ủ ê, chán nản trong

- Về sau thì sao?

- Về sau cô ấy lấy một người đàn ông đã từng li hôn. Cô ấy không yêu người đàn ông đó, nhưng anh ta có nhà.

- Sau đó vì anh không thể nhìn cảnh đó nữa nên anh đã về đây?

- Không hoàn toàn là vì lý do này, bố anh qua đời rồi, anh không yên tâm về mẹ. Anh cảm thấy lựa chọn của anh là đúng, hiện giờ anh thấy ít áp lực hơn, nhiệm vụ chủ yếu là tìm đối tượng kết hôn thôi, chứ còn sống ở đâu mà chả vậy!

- Hôm nay mời em uống trà có phải là có chuyện cần bàn bạc không? Định thuê em về nhà ăn Tết với anh, để cho mẹ anh yên tâm đôi chút chứ gì? - Tôi cố tình trêu chọc.

- A ha ha, em không nói thì anh cũng chẳng nghĩ ra cái cách này đấy! Câu nói này của em đã chắc nhở anh đấy! Tuyệt lắm, tiền thuê khuyến mại 50% chứ?

- Thôi được rồi, anh đừng có kêu ầm ĩ như con ếch nữa! Em cũng đang muốn thuê một người về đối phó với mẹ em đây! Uống trà đi, chuyện này em chịu, không giúp nổi đâu!

- Mẹ em cũng giục à? Tuyệt quá, như thế chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau rồi!

Nhớ đến chuyện của mẹ:

- Anh nói xem, đến độ tuổi của bố mẹ mình bây giờ mà còn tái hôn, thế thì tình cảm có là thật không?

- Có lẽ vẫn là có. Những người trên bốn mươi coi trọng cái tình cái nghĩa khi chung sống với nhau. Mẹ em tìm được người rồi à?

- Tìm được một người, nhưng sức khỏe không được tốt, em cảm thấy bà không cần thiết phải tự chuốc lấy gánh nặng vào thân như vậy! Thế nhưng mẹ em cứ một mực làm như thế, còn nói rằng hôn nhân là sự hi sinh! - Tôi bất lực nhìn anh. - Nếu như ai cũng nghĩ như bà thì chẳng phải phụ nữ đều thành nô lệ của đàn ông hết sao?

- Anh rất ổn mà, đấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đây chính là điểm chân thực hơn của người thế hệ trước so với thế hệ mìnhvề thái độ đốivới hôn nhân. Với chúng ta hiện giờ, hôn nhân thường bị ảnh hưởng bởi một số điều kiện vật chất bên ngoài khiến cho chúng ta bị lạc đường và quên đi rằng bản chất thực sự của hôn nhân chính là tình yêu. Đối với tình yêu chân chính, chúng ta thiếu đi dũng khí, lúc nào cũng nghĩ rằng tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ, vì vậy nhiều khi con người không phải là đi tìm kiếm đối tượng kết hôn mà là tìm kiếm một đối tác làm ăn.

- Đã là thời đại nào rồi mà anh còn cường điệu cái gọi là tình yêu chân chính trong hôn nhân? Điều kiện vật chất là những nhu cầu tất yếu của con người!

- Nghe nói chồng trước của em rất có tiền, chẳng phải em cũng ly hôn với anh ta rồi hay sao?

- Đúng thế, em là người kiêu hãnh và thuần túy! - Tôi nói rồi lườm anh ta một cái sắc lẻm. - Thưa thầy Hướng, xin đừng tùy tiện can thiệp vào đời tư của người khác như vậy!

Đang nói chuyện thì điện thoại tôi đổ chuông, là Lưu Minh Cương gọi đến.

- Cưng à, anh đang trên đường về, đợi điện thoại của anh nhé, lát nữa anh sẽ đến gặp em! - Lưu Minh Cương nói cứ như đang ra lệnh cho đám công nhân trên hầm mỏ của mình vậy.

Hướng Phong Thu bĩu môi nói:

- Còn khiêm tốn nữa, chẳng phải có người đang theo đuổi em rồi đấy sao?

- Làm gì có, chỉ thông báo em tối nay phải làm thêm giờ thôi! - Tôi nói xong liền tự cười nhạo mình, thì đúng là làm thêm giờ thật còn gì!

Hướng Phong Thu đứng dậy tiễn tôi xuống lầu. Để khiến cho anh không nảy sinh nghi ngờ, tôi liền đưa ra đề nghị sẽ đưa anh về trường trước. Suốt dọc đường đi, Hướng Phong Thu chỉ nhìn ra cửa sổ, không nói nửa lời, cứ thất thần như người mất hồn. Có lẽ cuộc nói chuyện của chúng tôi ban nãy đã động đến vết thương lòng của anh.

Có người nói, thưởng thức trà cũng phải có tâm trạng. Chỉ khi nào con người ta hoàn toàn thư thái, rảnh rỗi, tâm trạng nhẹ nhàng, thanh thản mới có thể cảm nhận được vị ngon của trà. Vì vậy cả hai chùng tôi đều chẳng cảm nhận được hương vị thật sự của trà Thiết Quan m.

Chuyện Tổng giám đốc Ngô bị điều đi xảy ra rất nhanh và cũng rất đường đột. Thứ Hai vừa mới nghe được vài thông tin. Thế mà thứ Tư, trong buổi họp Chủ tịch đã tuyên bố việc bổ nhiệm chức vụ và đưa Diệp Cường lên thay Tổng giám đốc Ngô.

Nguyên nhân của việc này đang được bàn tán xôn xao. Có người nói ai đó bị điều đi là bởi vì anh ta chẳng còn ô dù nào cả, nên bị điều về trụ sở ngồi không. Có người nói vì phải chăm bà vợ bệnh tật, anh đã chủ động đưa ra đề nghị điều chuyển công tác. Có người nói rằng: “Các người đều nhầm rồi, bộ các người không nhìn thấy đám kiểm toán viên về đây kiểm tra lần đó sao? Anh ta gặp vấn đề về kinh tế, bị người khác tố cáo lên trên, chẳng ai biết là bị điều chuyển công tác hay là bị bắt nữa!”. Còn có người nói, có ai đó đã viết thư gửi lên cấp trên, tố cáo anh có vấn đề về kinh tế, về sau không điều tra ra được cái gì nhưng anh vẫn một mực yêu cầu chuyển về trụ sở chính làm việc.

Không cần biết mọi người phỏng đoán ra sao, nhưng anh thật sự sắp phải đi rồi.

Mười giờ sáng, có một đám người đến, không chỉ có Tổng giám đốc Tập đoàn và các thành viên trong Hội đồng Quản trị mà còn có cả Chủ tịch của khách sạn này.

- Mười giờ rưỡi sáng nay sẽ họp trên phòng hội nghị, thông báo với các thành viên trong Hội đồng Quản trị của khách sạn và toàn bộ cán bộ tầm trung đến dự cuộc họp! - Tổng giám đốc Ngô cười nói. - Đây là lần cuối cùng tôi giao nhiệm vụ cho cô, đừng có để xảy ra sai sót gì đấy!

Tôi vốn nghĩ, tất cả đều đã là quá khứ, nhưng lại cảm thấy có gì không thỏa đáng. Nguyên nhân thực sự là gì tôi cũng không biết, cũng không thể khẳnganh ấy được điều đi lần này là một chuyện không lành, nhưng không được nói chuyện với anh khiến cho tâm trạng tôi cực kỳ khó chịu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3