Săn Chồng - Chương 19

Tôi đột nhiên nghĩ, nếu như Lâm Tiểu Vĩ là một người khiến cho tôi sùng bái thì có thể tôi đã chấp nhận tất cả những gì anh ta đã làm. Điều này nói lên cái gì, nói lên rằng tình yêu có sức mạnh vô biên! Lại lạc đề rồi! Tôi đỗ xe ở trước cửa khách sạn rồi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Ngô.

Xe lăn bánh trên con đường quốc lộ, tôi cũng chìm đắm trong sự hưng phấn. Được đi riêng với Tổng giám đốc Ngô là một cơ hội hiếm có mà!

Nói một cách chính xác là tôi đã thầm thích Tổng giám đốc Ngô rồi. Nói trắng ra là, kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ấy, kể từ lúc anh ấy mỉm cười với tôi ở cầu thang máy, tôi đã bắt đầu đắm chìm vào thứ tình cảm ấy mà không sao thoát ra được.

Lúc này trái tim tôi giống như một con ngựa bị đứt cương nhảy lung tung, không sao ngăn lại được. Thảo nào gà mẹ đẻ xong cứ nhất định phải kêu cục ta cục tác ầm ĩ, không kêu không được, vì trong lòng vui quá, nhất định phải kêu lên mới được. Tôi cắn chặt môi, chỉ sợ nhỡ một chút bốc đồng không kìm nén được bản thân mà kêu lên sung sướng. tôi thật sự vui đến phát điên rồi!

- Mùa xuân sang có hoa anh đào, la la la….

- Cô hát cái gì vậy?

- Hả?... Đâu, đâu có! - Tôi hốt hoảng, lắp rắp trả lời, sau đó căng thẳng cắn chặt môi. Đáng ghét, sao mình lại hát thành tiếng thế này? Ái chà, mình không sao chỉ đạo được cái đầu của mình nữa!

- Lái xe nhanh như vậy làm gì? - Tổng giám đốc Ngô tiếp tục cười. - Cô cũng thích đua xe à?

Thế này có chết tôi không cơ chứ? Ai bảo giọng nói của anh ấy có từ tính mạnh quá cơ, cứ nghe thấy anh ấy nói là cả thế giới của tôi đều cộng hưởng theo.

- Dạ… - Tôi ậm ừ đáp, lúc này mới phát hiện ra mình đang lái với tốc độ 120km/h, thế là vội vàng giảm tốc độ, chân tay lóng ngóng suýt chút nữa nhầm tay ga thành phanh xe.

- Vợ tôi cũng rất thích đua xe! - Tổng giám đốc Ngô trầm ngâm trong kí ức ngọt ngào, khóe môi nở nụ cười dịu dàng. - Cô ấy lúc nào lái xe cũng lóng ngóng như vây, khiến cho tôi không lúc nào dám rời mắt khỏi cô ấy

Tim tôi chợt thắt lại, có chút xót xa, một chút ấm ức. Nhưng mà anh ấy nghĩ đến vợ mình thì có gì sai trái? Chỉ có tôi tự tưởng tượng rồi nghĩ ngợi viển vông mà.

Trời nắng to, lại chẳng có gió. Tổng giám đốc Ngô liền kéo cửa kính xuống, đeo kính râm vào:

- Tắt điều hòa đi, tắm nắng một tí nhỉ! - Nói rồi anh lại bắt đầu ho như cuốc kêu.

Tôi một tay nắm vôlăng, một tay lục túi xách tìm lọ thuốc cảm cúm đưa cho anh.

Tổng giám đốc Ngô bỏ kính râm xuống, đón lấy lọ thuốc mỉm cười vẻ tinh nghịch:

- Mua cho tôi đấy à?

Tôi gật đầu, mặt đỏ bừng lên.

- Cảm ơn nhé! - Tổng giám đốc Ngô thu ánh mắt lại rồi lấy thuốc uống.

- Anh không ngủ được à? - Tôi vờ hỏi chuyện để che đi sự

Tổng giám đốc Ngô cho thuốc vào miệng rồi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi:

- Ừ, dạo này tình trạng của vợ tôi không được tốt cho lắm!

- Ờ, đi Vũ Đương Sơn… mời bác sĩ ạ? - Hỏi xong tôi mới thấy mình lắm chuyện, dù gì cũng chẳng phải là bạn bè thân thiết, ai lại đi hỏi mấy chuyện riêng tư này?

Tổng giám đốc Ngô lắc đầu, nói như đang tự cười nhạo chính mình:

- Nghe nói ở đó cầu nguyện rất linh, tôi muốn thử xem sao, biết đâu lại có chuyển biến tốt đẹp. Hầy, có phải tôi rất mê tín không?

- Cũng không hẳn! “Phật tại tâm” mà, anh tin là có thì nó sẽ là có, anh nghĩ là không thì nó sẽ là không. Cầu nguyện là sự gửi gắm vào những điều tốt đẹp, có linh hay không không quan trọng, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện mê tín cả.

Anh gật gật đầu biểu thị vẻ tán đồng.

Không khí nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh kể cho tôi nghe một vài chuyện về vợ mình. Anh lẩm bẩm như nói một mình, không nói rõ về phương diện nào hoặc đề cập đến chuyện cụ thể nào, chỉ là đột nhiên thốt lên một câu rồi trầm ngâm một lúc, rồi lại thốt lên một câ

- Lúc đi Bắc Kinh học thạc sĩ, sức khỏe cô ấy tốt lắm, bạn bè ai cũng gọi cô ấy là Vương Hy Phượng 8.

- Con người thật kỳ lạ, ngày hôm qua vẫn còn nhảy nhót như chim sáo, chớp mắt một cái đã nằm trong bệnh viện.

- Thỉnh thoảng tôi nổi giận cô ấy cũng sợ, nhưng phần lớn là cô ấy nổi giận.

Tôi im lặng lái xe, cẩn thận lắng tai nghe từng lời anh nói và thể hiện thái độ hết sức điềm đạm. Không phải tôi không thích nghe những chuyện này mà ngược lại, tôi rất muốn tìm hiểu về vợ anh. Nhưng tôi lại sợ ánh mắt kinh ngạc hay vẻ hào hứng của mình sẽ khiến cho anh không muốn kể tiếp.

Điều tôi muốn biết nhất là vợ anh mắc bệnh gì, cô ấy có xinh đẹp không và rốt cuộc hai người họ yêu nhau sâu đậm đến đâu.

Chắc chắn là rất sâu đậm, ít nhất là trong trái tim của Tổng giám đốc Ngô, cô ấy đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, nếu không anh ấy đã chẳng nở nụ cười hạnh phúc và dịu dàng khi kể những chuyện này. Tôi nghĩ có lẽ đây chính là cảm giác thích một ai đó. Khi bạn thích một ai đó, mỗi niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận… của người ấy đều tác động đến từng sợi dây thần kinh của bạn.

Tôi chợt nhớ lại những điều sáng nay mình nghe được ở trong nhà vệ sinh, cân nhắc có nên nói cho anh biết hay không. Sau một hồi cân nhắc, tôi lại nghĩ, ngộ nhỡ những lời nói ấy chẳng có liên quan gì đến khách sạn thì chẳng phải tôi đã vô tình đặt chuyện hay sao?

Trước mặt Tổng giám đốc Ngô, tôi phải cố gắng làm một người khiêm nhường và đơn giản, chỉ sợ bị anh nhận thấy mình phức tạp, đa nghi. Hơn nữa tôi không muốn những điều mình nói khiến anh phải lo lắng.

Đã vào mùa đông, người đi du lịch không đông lắm, ai nấy đều lặng lẽ thăm thú, cả khu du lịch như tăng thêm hơi thở thần bí, những người đi thắp hương lễ Phật cũng trở nên cực kỳ nghiêm trang. Tôi nghĩ, con người luôn rất thận trọng trước mặt thần linh, điều này chứng tỏ cái gì? Sự thành khẩn, tín ngưỡng hay là do có tật giật mình?

Sau khi đặt chân vào điện Tử Tiêu, Tổng giám đốc Ngô đã mua hơn 1.000 tệ tiền hương để đi cầu nguyện. Tôi ngồi trên ghế đá, lặng lẽ nhìn anh ở phía xa. Tôi để mặc cho ánh mắt của mình thản nhiên nhìn anh, chẳng một chút e sợ, thích nhìn thế nào thì nhìn.

- Cô đang cười gì thế? - Tổng giám đốc Ngô không biết đã ngồi xuống đối diện tôi từ khi nào, tò mò nhìn tôi, hỏi. - Có phải cười tôi quá tin vào chuyện này?

- Đâu có, đâu có, rất tốt! - Tôi vừa lắc đầu vừa xua tay, tôi tát cho mình một cái: Thưa bà cô, nghe xem mày đã nói cái gì đi, dám nói với sếp của mình là “Rất tốt” à? Mày nói chuyện kiểu gì thế hả? Ăn thêm một cái tát nữa bây giờ!

Tổng giám đốc Ngô không hề để ý đến những lời tôi nói, chỉ vào Phật điện phía đối diện,

- Cô… không vào xem một quẻ à?

- Ha ha, không xem đâu, số mệnh của tôi chẳng ra gì mà! - Mẹ tôi thường nói số tôi chẳng ra gì, mặc dù tôi không tin lắm nhưng thời gian đã dần khiến tôi mất đi sự tự tin và làm tiêu tan “nhuệ khí” của tôi. Chính vì vậy tôi luôn tránh xa mấy chỗ bói toán, lúc này tôi nhất quyết không đi. Ngộ nhỡ bói ra đúng với những gì mẹ tôi đã nói thì chẳng phải sẽ là thật hay sao?

- Thế cô cảm thấy thế nào mới gọi là tốt số?

- Thần tiên! - Tôi giả bộ thản nhiên trả lời. - Nhưng mà người thì chẳng thể làm thần tiên được!

- Cũng chưa chắc, thực ra con người cũng có thể trở thành thần tiên. Vứt bỏ hết tình thù, thế tục, quên hết đi những tạp niệm, trong lòng chỉ có sự trong sáng và thanh tịnh thì sẽ trở thành thần tiên. Đời người không phải là một sự hưởng thụ mà là một công việc hết sức nặng nhọc. Con người sở dĩ cảm thấy sống rất mệt là bởi vì trong lòng anh ta có quá nhiều điều phức tạp và rối loạn. Vạn sự vạn vật, chỉ có đơn giản là tốt nhất!

Anh nói những lời này cứ như một thánh nhân, tràn đầy hơi thở của trí tuệ vô biên nhưng lại phảng phất một nỗi thê lương khó tả, khiến cho tôi suýt chút nữa thì rơi vào đôi mắt sâu thẳm ấy.

Mạc Y Y, mày đã say anh ấy mất rồi!

Lúc xuống núi, tôi đi phía trước, tinh thần không sao tập trung được, chẳng may bước hụt, cơ thể như đổ nhào xuống.

Vào khoảnh khắc ấy, cánh tay tôi như bị một sức mạnh nào đó giữ chặt lấy. Tôi lập tức nhận thức được rằng mình phải bám vào “cái cọc cứu mạng” này, có như vậy mới thoát khỏi kiếp sống thực vật hoặc cái họa thịt nát xương tan.

Sau khi đứng vững, tôi mới phát hiện ra rằng người vừa cứu tôi chính là Tổng giám đốc Ngô. Đầu óc tôi như nổ tung, vội vàng thả tay anh ra. Cơ thể mất đà, suýt chút nữa lại ngã ngửa ra. Tổng giám đốc Ngô lại lần nữa giữ lấy tôi.

- Đi đường cũng bất cẩn thế đấy! - Tổng giám đốc Ngô dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt ấy như có một sức mạnh vô hình khiến cho tôi sắp đứng không vững nữa.

Mặt tôi đỏ lựng lên, vốn định giải thích một chút, ví dụ như bảo: Đầu óc tôi kém phát triển… nhưng vừa mở miệng ra đã thành hai tiếng “cảm ơn” rồi.

Xem ra trong chuyến đi Vũ Đương Sơn lần này, cái số của tôi là phải ngã.

Về sau lúc xuống núi, hai chúng tôi đều duy trì cùng một tốc độ cứ như có hẹn ước ngầm, bậc cầu thang cũng đủ rộng để cho chúng tôi đi làm hai hàng.

Đi hết đoạn cầu thang là đến một mặt phẳng nơi dành cho mọi người nghỉ ngơi, thăm thú phong cảnh và mua đồ. Một bà lão tóc bạc phơ nhìn thấy chúng tôi từ xa đi lại liền cười ngọt ngào nói:

- Hai cháu ơi, qua đây bà xem tướng cho!

Tôi cúi đầu, trống ngực đập thình thịch.

Tổng giám đốc Ngô không hỏi xem tôi có đồng ý không liền kéo tôi về phía đó, hào hứng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bắt chước giọng điệu của bà cụ ấy, nói:

- Được ạ, thế thì bà xem đi!

Bà lão thấy anh ấy nhiệt tình nên cũng nheo nheo mắt nhìn tôi chăm chú. Tổng giám đốc Ngô cũng nhìn tôi chăm chú. Tôi bị cái nhìn của hai người ấy khiến cho bối rối không biết làm thế nào.

- Cháu sinh năm nào? - Bà lão cầm lấy tay tôi, đưa ra xa nhìn.

- Cháu sinh ngày 7 tháng 8 năm 83 ạ! - Tôi ngoan ngoãn trả lời.

- Tuổi Tuất à, sinh lúc

- Mười hai giờ đêm ạ! - Cái này tôi nhớ rất rõ, mẹ tôi nói tối đó mẹ đau bụng vật vã suốt từ bảy giờ tối đến tận sáng sớm hôm sau mới sinh tôi.

Bà cụ hỏi xong tôi liền quay sang xem tay Tổng giám đốc Ngô.

Bà cụ xem tay Tổng giám đốc Ngô một lát rồi quay lại xem tay tôi, sau đó miệng lẩm bẩm cái gì đấy.

- Chữ bát của hai người rất tốt, ở cùng với nhau đúng là đại cát đại lợi, chẳng trách mà mới nhìn đã thấy có tướng vợ chồng rồi! - Một lúc lâu sau, bà cụ đã xem ra tướng số của chúng tôi, miệng nở nụ cười tươi. - Mấy năm đầu sẽ tranh cãi liên miên! - Bà ấy nói rồi chỉ vào tôi. - Đó là bởi vì cô ấy rất nóng tính, lại ngang ngạnh, nhưng chỉ cần qua tuồi 31 thì mọi việc sau này sẽ thuận lợi.

Tổng giám đốc Ngô nghe xong liền quay sang nhìn tôi, bật cười ha ha rồi nháy mắt với tôi, thì thầm:

- Đúng là biết cách dỗ dành người khác!

Anh liền đứng dậy đưa cho bà cụ 100 tệ. Bà cụ mừng lắm, vội vàng lấy ra hai sợi dây đỏ buộc lại thành vòng đeo tay:

- Tặng cho hai cháu, chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc!

- Sao anh lại trả tiền?

- Người ta cũng khó khăn mà, ngần ấy tuổi rồi có ít đâu! - Nói rồi anh đưa cho tôi một sợi dây, miệng khẽ nhoẻn cười. - Nào, đeo vào! - Nói rồi anh chăm chú đeo vào tay mình.

Trong lòng tôi bỗng dậy sóng.

Anh đeo xong liền giơ ra cho tôi nhìn. Đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Lưu Minh Cương gọi đến, nghe giọng có vẻ anh ta đang rất vui:

- Cưng à, tối nay anh về!

Mặt tôi không hề biến sắc:

- A lô, chào anh, tôi đang ở Vũ Đương Sơn có việc, có chuyện gì không?

- Chào cái gì mà chào, em có biết anh là ai không? Em có phải là Y Y không hả? - Lưu Minh Cương lại trở lại với bộ dạng thô tục của mọi khi.

- Ok, tôi biết rồi, tôi gọi lại anh sau! - Nói rồi tôi vội vàng cúp máy rồi tắ

Tổng giám đốc Ngô thấy tôi nghe xong điện thoại liền quay lại hỏi:

- Trước đây cô đã từng đến đây chưa?

- Tôi từng đến đây một lần. Nói chung tôi xưa nay không đam mê cảnh sắc cho lắm, vì vậy đến đâu cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, về nhà là chẳng còn nhớ gì hết! - Tôi nói xong liền nhớ đến một bài văn viết về chuyến du ngoạn Vũ Đương Sơn mà tôi đã từng đọc. Bài viết ấy dài hơn hai nghìn từ, nói rằng công trình Vũ Đương Sơn này mặc dù là do con người làm nên nhưng lại đẹp như một kiệt tác tự nhiên, là sự hòa trộn giữa con người, trời đất tạo nên một chữ “Đạo” chỉnh thể và hài hòa. Lúc ấy tôi không khỏi ngưỡng mộ người này vì con mắt nhìn cảnh giới sự vật của anh ta.

- Thanh niên bây giờ chỉ thích những nơi hiện đại, điều này có thể hiểu được, đợi đến khi cô đến độ tuổi nào đó, cô sẽ nghĩ đến những nơi như thế này. Thái độ đối với mỗi sự việc cũng sẽ thay đổi theo tuổi tác… - Đột nhiên anh im lặng, nhìn tôi rồi nói. - Chuyện cô ly hôn tôi mới biết mấy hôm trước. Nếu như tôi biết chuyện hai người có mâu thuẫn chắc chắn tôi sẽ khuyên nhủ cô kịp thời. Sự hiểu biết của cô đối với hôn nhân có lẽ cũng không bi quan đến vậy.

- Vấn đề của chúng tôi không giống như anh nghĩ đâu. Nguyên nhân hai người mâu thuẫn với nhau… xuất phát từ một số vấn đề có tính nguyên tắc…

- Tôi không ngờ anh ấy lại nói sang chuyện này nên nói năng có phần không ăn nhập.

- Những vấn đề mang tính nguyên tắc không phải là đột nhiên phát sinh, nó luôn bùng phát do sự tích tụ của những mâu thuẫn thường ngày. Chính vì vậy có người mới nói rằng: “Sát thủ của hôn nhân không phải là ngoại tình hay một nhân tố gì khác, mà chính là thời gian”… - Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp. - Thế hệ các cô có rất nhiểu điểm khác biệt với thế hệ của chúng tôi. Có cái tôi, có cá tính, không muốn trao đi, có quá đòi hỏi, không biết gò ép bản thân, nóng vội đưa ra một số quyết định, bị tổn thương vẫn không chịu cúi đầu… Đương nhiên những thứ này không phải là tuyệt đối, nhưng những người như vậy cũng không phải là thiểu số.

- Có thể là thế. Tôi cũng vậy. Là một người đàn bà, không muốn trao cho người khác qua nhiều. Tôi cảm thấy con người sống cho chính bản thân mình, tại sao cứ phải liên tục thay đổi bản thân mình vì người khác?

- Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện. Có một ngươi đàn ông, đi làm đến tối muộn mới về nhà, phát hiện trên tường phòng khách bị dính vết nước cà chua, thế là anh ta hùng hổ lao vào nhà bếp, gắt lên với người vợ đang bận rộn nấu nướng rằng vì sao bức tường phòng khách lại bẩn như vậy? Người vợ bực bội: “Tại sao anh không đi lau cho sạch?”. Người chồng càng tức giận: “Xin cô, tôi chỉ hỏi thế thôi”. Thế là hai người liền cãi nhau, sau đó chẳng ai nói với ai câu nào suốt cả buổi tối. Thực ra chuyện hôm ấy là thế này: người vợ về nhà sớm hơn người chồng, đi đón con rồi về nhà nấu bữa tối. Đứa con bê một đĩa thức ăn lên nhà nhưng không may bị ngã, nước cà chua bắn khắp nhà. Người vợ đã lau sàn nhà, đang định đi lau tường thì người chồng về. Người vợ hôm ấy rất mệt mỏi, đương nhiên không chịu đựng nổi sự trách cứ của người chồng.

Anh kể xong liền nhìn tôi:

- Vì vậy cảm giác xấu tốt của chúng tôi thực ra không liên quan đến đối phương, cũng giống như người chồng và người vợ trong chuyện đều cho rằng tâm trạng mình không vui là do đối phương gây ra. Thực ra trong tiềm thức, chúng ta luôn yêu cầu đối phương phải hành động theo ý muốn của mình.

- Thế thì nên làm thế nào? - Tôi hỏi.

- Yêu thật lòng! - Anh mỉm cười đáp. - Bản chất của hôn nhân hạnh phúc chính là tình yêu thật lòng.

Tôi suy nghĩ những điều anh nói, nghe cũng có lý. Thứ nhất, giữa tôi và Lâm Tiểu Vĩ không có tình yêu thật sự. Thứ hai, lúc nào cũng là tôi đòi hỏi quá nhiều ở anh ta.

- Anh luôn “đầu tư” cho hôn nhân của mình, vợ anh chắc là hạnh phúc lắm! - Tôi nói câu này mà lòng cảm thấy thật chua xót. Đàn bà có hạnh phúc hay không phần lớn đều phụ thuộc vào việc cô ta lấy được một ông chồng như thế nào.

- Nhưng cô ấy là một người rất cảm tính. Con người luôn là như vậy, những người sống rất vui vẻ chưa chắc đã kiên cường nhưng chắc chắn là người có lý trí. Những người sống quá cảm tính thường vô tình tự làm mình tổn thương.

Những điều anh ấy nói khiến tôi khó nắm bắt. Sắp đi khỏi khu Vũ Đương Sơn này rồi, tôi chẳng nghĩ được gì khác nữa vội vàng cầm lấy máy ảnh ra, nói:

- Nào Tổng giám đốc Ngô, tôi muốn chụp chung với anh một tấm!

Anh mỉm cười rạng rỡ

- Ok!

Một vị khách đi ngang qua rất vui lòng giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh. Anh hô to: “Cười nào!”, rồi tự nhiên choàng tay qua vai tôi. Khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy như cả vũ trụ này đang quay cuồng. Những đôi tình nhân tay nắm tay đi ngang qua. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ: Cứ coi như chúng tôi là một đôi đi! Suy nghĩ này khiến cho niềm hạnh phúc lan tỏa khắp trái tim tôi.

___________________________________________________

1. Một câu hát trong phim Hoàn Châu Cách Cách.

2. Một hình thức hòa bài trong một kiểu chơi của Nhật.

3. Diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc.

4. Một nhân vật trong Thủy Hử.

5. Một nữ diễn viên xinh đẹp và nổi tiếng của Trung Quốc.

6. Một kiểu nhà cổ ở Bắc Kinh, Trung Quốc.

7. Một trò chơi phổ biến ở Trung Quốc. Dùng một que sắt có một đầu được uốn thành hình chữ V để đẩy một vòng sắt có đường kính khoảng 66cm sao cho cái vòng sắt ấy chạy trên mặt đất.

8. Hay còn gọi là Phượng Ớt, một nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng.

Chương 3: Ngoại tình̀ kinh tế học

Phụ nữ nhất định phải dùng con mắt kinh tế học để nhìn nhận hành vi ngoại tình, nghiêm ngặt kiểm soát tình cảm, tuyệt đối không thể vì mấy lời đường mật của đối phương mà mềm lòng.

1

Sau khi tổ kiểm soát đi, khách sạn lại sóng yên biển lặn, không có bất kỳ điều gì khác thường, xem ra tôi đã đa nghi quá rồi. Thực ra nghĩ lại thấy, cho dù là có người tố giác Tổng giám đốc Ngô thì tập đoàn nhất định đã thông báo cho anh trước. Cho dù có kiểm tra thì cũng phải kiểm tra một cách quang minh chính đại, Tổng giám đốc Ngô đương nhiên không thể không hay biết.

Ba ngày sau tôi gặp lại Diệp Cường, anh ta mặc một chiếc áo măng tô đen đi ngang qua đại sảnh. Tôi còn tưởng là một minh tinh nào cải trang đến khách sạn này. Anh ta đứng bên cạnh tôi, cùng chờ thang máy. Xuất phát từ phép lịch sự, tôi liền gật đầu chào anh ta trước:

- Chào Giám đốc Diệp!

Anh ta liếc mắt nhìn tôi, chẳng nói năng gì, chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi bước vào một cái thang máy khác. Xem ra chuyện này thực sự đã khiến cho anh ta “hao tổn nguyên khí”, không còn vênh váo như trước đây nữa. Chỉ có điều thái độ của anh ta ban nãy đối với tôi khiến cho tôi cảm thấy khó chịu, đã đến nước này rồi còn giả bộ kênh kiệu, cười với tôi một cái thì chết ngay chắc?

Vào trong thang máy, tôi đột nhiên nhớ đến Lãnh Linh, cô ta đâu rồi nhỉ? Bao giờ thì quay lại đi làm?

Chiều thứ năm, sau khi hết giờ làm, mẹ gọi điện cho tôi, bảo tôi mai về nhà ăn trưa, nhất định phải về. Mẹ hiếm khi một mực yêu cầu tôi phải về như vậy, chắc là lại tìm cho tôi một gã nào đó rồi bảo tôi về nhà xem mặt đây mà? Chỉ có điều, cho dù có phải hay không, tôi đều thấy rất cảm động. Kể từ sau khi tôi ly hôn, dường như mẹ tôi đã hiểu ra được rất nhiều điều, không còn giục tôi tìm một người đàn ông khác nữa, thỉnh thoảng còn gọi điện hỏi han quan tâm tôi. Nếu như nói rằng bất kỳ chuyện gì cũng giống như “Tái Ông mất ngựa”, vậy thì lợi ích lớn nhất mà việc ly hôn mang lại cho tôi là: Nó khiến cho quan hệ giữa hai mẹ con tôi, trở nên gắn bó hơn.

Tôi cúp điện thoại, ngồi ở văn phòng, chờ đợi điện thoại của Lưu Minh Cương theo thói quen. Điều này đã trở thành thói quen của tôi mỗi cuối tuần rồi. Cho dù tôi có đồng ý hay không, cứ mỗi cuối tuần, chỉ cần hắn ta cao hứng là sẽ giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề thực tế, ví dụ như: tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền sinh hoạt của mẹ tôi, tiền mua thẻ thẩm mỹ và thẻ tập thể dục cho tôi. Tôi cũng dần dần nắm bắt được tính cách của hắn ta. Đối với loại người như Lưu Minh Cương, nếu tôi cứ ngoan ngoãn thuận theo hắn, đó chính là thất sách. Tốt nhất là nên lúc xa lúc gần, như vậy mới có thể kích thích khẩu vị của hắn, thỉnh thoảng cũng phải ngang ngược, bướng bỉnh một chút cho hắn biết mặt.

Lưu Minh Cương cho tài xế đến đón tôi. Tối nay hắn mời khách ăn cơm, bảo tôi cùng đi, xong rồi lại nói:

- Là một người anh em ở Phúc Kiến, không sao đâu!

Kể từ sau khi đi tiếp lũ khốn ở Cục Thuế vụ, hắn ta không còn mở miệng ba tôi đi tiếp khách với hắn nữa, mà có nói tôi cũng không đi.

Tôi thay một chiếc váy dài màu trắng, bó sát eo. Đây là cái váy mà tuần trước Lưu Minh Cương đã mua cho tôi, trên cổ là một lớp lông cáo rất mềm, vừa hiện đại lại vừa sang trọng. Lúc mặt chiếc váy này vào, tôi còn thấy mình chẳng khác gì một minh tinh.

Ông chủ Phúc Kiến hết lời khen ngợi tôi, điều này khiến cho Lưu Minh Cương cảm thấy vô cùng hãnh diện, giọng nói cũng to lên thấy rõ, ánh mắt nhìn tôi càng dịu dàng hơn.

Tôi cúi đầu ăn cơm, không nói nhiều, chỉ cười nhạt để phụ họa với hắn ta. Đàn ông đều thích có một người phụ nữ xinh đẹp và trung thành với mình.

Ăn cơm xong, ông chủ Phúc Kiến mời chúng tôi đi xem biểu diễn. Lưu Minh Cương lấy lý do là tối nay còn có việc từ chối. Người đàn ông kia như hiểu ra, liền cười thật lớn, giơ ngón tay cái lên với Lưu Minh Cương. Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, giả bộ như không thấy gì, tôi đã quen ánh mắt những người bạn làm ăn của Lưu Minh Cương nhìn tôi rồi.

Ông chủ Phúc Kiến với tài xế đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai chúng tôi, Lưu Minh Cương liền vòng tay ôm tôi, hỏi:

- Có nhớ anh không?

- Sáng ngày mai em phải về nhà!

- Thế t̀ em lái xe của anh mà về! - Hắn ta càng ngày càng hiểu tôi.

- Ok! - Tôi dựa đầu vào vai Lưu Minh Cương, thổi nhẹ vào tai hắn.

- Chiếc váy này rất đẹp! Nào, để anh ngắm kỹ lại nào! - Lưu Minh Cương ôm lấy tôi.

Tôi đứng dậy, xoay một vòng cho hắn ta nhìn:

- Cũng nhờ vào tiền của anh cả thôi, anh không cho tiền làm sao em mua được?

- Đương nhiên, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh có thể mua cả trung tâm mua sắm cho em! - Lưu Minh Cương tỏ vẻ nghiêm túc đưa ra kết luận.

- Em đã ngoan lắm rồi, còn muốn ngoan hơn nữa thì anh tìm một con câm đi! - Tôi rất chướng mắt với bộ dạng vênh vênh váo váo của hắn ta, bực bội ngồi phịch xuống ghế.

- Giờ đi đâu? Khách sạn hay là nhà em? - hắn ta xán lại chỗ tôi, nói tiếp. - Đến nhà em đi!

- Không muốn đi!