Lâu Chủ Vô Tình - chương 12
Chương 12: hỉ mong không gặp lại từ
đây
Lãnh Phi Nhan an phận một tháng. Vu Chung quản lý mọi chuyện ở Yến lâu. Nàng
trở lại Thiếu Lâm vào một buổi chiều, dưới ánh mặt trời chói chang, Tàng Ca
đang đánh cờ cùng Tế Huyền phương trượng trong hành lang. Chàng vẫn coi nàng
như vô hình, nhưng lại theo quán tính, không biết sao lại đứng dậy pha bình trà
mới.
Lãnh Phi Nhan bưng chén trà bằng trúc, hít lấy hương thơm lan tỏa, không hứng thú nhìn hai người đang chơi cờ. Buổi
chiều chầm chậm trôi qua. Yến lâu đưa thư bồ câu đến thiền viện tìm nàng, nàng
vừa nhìn liền đứng dậy không chào mà đi.
Trong tà đạo phát hết tin này đến tin khác được truyền ra: Vị Thủy môn, Tứ Ương
bang lần lượt bị tiêu diệt, hết thảy đều kinh hãi. Mấy bang này đều là những kẻ
đã mai phục nàng trên đỉnh Thiên sơn.
Ẩm Thiên Hành cũng nhận được vô số lời cầu cứu. Thiên Đạo Minh bắt đầu lo trước
tính sau. Chuẩn bị chống đỡ một khi giang hồ dậy sóng, bão tố mưa sa. Sứ giả
của Viêm triều lại chọn đúng lúc này đi sứ Vưu Quốc. Lãnh Phi Nhan lặng lẽ nhìn
bút tích mạnh mẽ của người kia: Giết chết sứ giả Viêm Triều - Lý Nho Hoài.
Tại sao? Muốn khơi dậy chiến tranh giữa hai nước?
Nhưng nàng là một sát thủ, sát thủ thì hỏi làm cái gì. Tại sao, tại sao, tại
sao? Mẹ kiếp, thế gian này lấy đâu ra nhiều tại sao như thế!
Lãnh Phi Nhan đem người cướp được Lí Nho Hoài ngay trong lãnh thổ Vưu Quốc.
Người của Vưu Quốc lo lắng, sợ xảy ra chuyện nên phái rất nhiều người hộ tống
dọc đường. Nhưng người của triều đình làm sao bì được với những sát thủ không
màng tính mệnh, huống chi Lãnh Phi Nhan còn đích thân ra tay?
Có lẽ đến chết sứ giả ngồi trong xe cũng không biết tại sao hoàng đế nước mình
lại muốn giết mình.
Người đi lành lặn, trở về tàn phế, cuối cùng Viêm triều cũng có lý do, danh
chính ngôn thuận phát binh tấn công Vưu Quốc, chiến tranh lại sắp bắt đầu.
Thật nực cười, hung khí rõ ràng là Phi Yến khấu người người võ lâm trung nguyên
đều biết, nhưng cuối cùng lại buộc tội Vưu Quốc.
Vương Nam - tướng quân Viêm triều dẫn ba mươi vạn quân thảo phạt Vưu Quốc, ròng
rã một năm giành thắng lợi. Sau cuộc tàn sát đế đô Vưu Quốc, hoàng tộc nước này
không một người sống sót.
Trận chiến đã hy sinh gần mười vạn người. Cuối cùng, cuộc thảm sát đầy máu tanh
đó đã đó lên cây cột tội ác của lịch sử.
Rốt cuộc võ lâm trung nguyên cũng tìm được tội ác của Yến lâu khiến người người
căm phẫn. Mà sự bành trướng ngày một lớn của tổ chức này đã trở thành đại họa.
Cho nên bắt đầu có những liên minh ngấm ngầm. Các môn phái dần bỏ qua thành
kiến cũ, chuyên tâm huấn luyện đệ tử, lấy việc diệt trừ Yến lâu, thay trời hành
đạo làm mục tiêu vĩ đại của mình.
Lãnh Phi Nhan lập tức trở thành kẻ thù chung của toàn võ lâm.
* * *
Đêm. Mưa gió mịt mù.
Một bóng người vội vã gõ cửa Phật. Chúng tăng ra mở cửa thì thấy một người toàn
thân ướt đẫm, tay bế một đứa bé khoảng sáu tuổi, gắng gượng nói một câu, gia
chủ nói chỉ có Thiếu Lâm tự mới có thể bảo toàn tính mạng của tiểu công tử.
Người đã vào Thiếu Lâm, Kinh Lôi sứ cũng không tiện đuổi theo, dẫn Ngân Y Thập
Nhị Dực về Yến lâu xin chỉ thị của Lãnh Phi Nhan.
Lãnh Phi Nhan đi dọc theo những bậc thang bằng đá thật dài, tới trước cửa Phật
trang nghiêm, đứng khoanh tay, trong vẻ cao ngạo chất đầy cô độc lạnh lẽo.
Chúng tăng đều có mặt, biết là chuyện hôm nay không thể nương tay được nữa.
“A di đà Phật, Lãnh thí chủ, ta khuyên thí chủ nên có lòng khoan dung.”
“Tế Huyền phương trượng, lời vô ích không cần nói nhiều. Nhận ủy thác của người
thì làm việc cho người, quy tắc của Yến lâu trước giờ chưa từng bị phá vỡ.
Người, Lãnh Phi Nhan nhất định phải đoạt. ”
Lời đã hết, không còn đường khuyên, Tàng Ca mặc áo cà sa xám đứng sau Tế Huyền,
mơ hồ tái hiện lại cảnh diệt Thủy Thượng Thanh bang.
Thì ra, cho dù có tránh né ra sao, chính và tà, nhất định sẽ có một ngày đối
mặt.
Gần như là sự tranh đoạt lặng thầm, đó chính là giang hồ. Lãnh Phi Nhan tựa
người vào cây bách trước cửa chùa, lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng bay lên
cao truy tìm tung tích đứa bé. Lần đầu tiên Vô Vi đại sư giao đấu với nàng,
kinh ngạc cảm thấy tu vi của nàng vượt xa tưởng tượng. Phi Yến khấu võ lâm
trung nguyên nghe thấy biến sắc, nàng có thể phóng tới sáu chiếc một lần.
Vô Vi đại sư cùng Tàng Ca liên thủ ngăn cản nàng. Tự bảo vệ mình thì có thể,
nhưng bảo vệ thêm đứa bé e rằng khó khăn. Hòa thượng Thiếu Lâm tự cũng chịu khổ
vì những chiêu kiếm mà Lãnh Phi Nhan dốc lòng dạy cho sát thủ Yến lâu.
Vô Vi đại sư mới né một miếng ám khí đã bị người của Yến lâu vây quanh. Máu
thấm trên ống tay áo Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan không ham chiến nữa, thoát ra rồi
lạnh lùng nói: “Đi!”
Lần này, Yến lâu thương vong phân nửa, nhưng không ai thể hiện ra. Sát thủ, há
chẳng phải trước giờ sinh tử vô thường sao.
Lãnh Phi Nhan nhìn những bậc đá kéo dài. Tàng Ca... chỉ mong không gặp lại từ
đây.
* * *
Lãnh Phi Nhan đẩy cửa phòng, liền thấy Tả Thương Lang. Nàng vẫn tóc đen, cung
bạc, nhưng Lãnh Phi Nhan cảm thấy có gì đó khác thường.
“Sao lại có thời gian đến chổ muội vậy?” Giọng có vẻ không chào đón lắm, nhưng
loáng thoáng lộ vẻ quan tâm.
“Hắn bảo muội ra tay.”
“Với ai?”
“Còn có thể với ai?”
“Tàng Ca? Tại sao?”
“Hắn đang phá giải các chiêu thức của muội, muội không biết hay vờ như không
biết?”
“Huynh ấy sẽ không ra tay với muội.”
“Hắn sẽ không, nhưng lại châm dầu vào lửa, từng bước lót đường cho muội.”
“Sao vậy, sao hôm nay tỷ lại nóng nảy thế, hay là... người đó không khiến tỷ
thỏa mãn?” Chỉ một câu nói đùa, nhưng Lãnh Phi Nhan lại nhìn thấy vẻ bi thương
từ đáy mắt nàng Tả Thương Lang.
“Phi Nhan...” Lúc sau Tả Thương Lang mới mở miệng, nhưng lại trả lời một kiểu:
“Hắn nhìn thấy tương lai của muội. Nếu muội không ra tay được, để tỷ giúp
muội.”
“Không.” Một từ này thốt ra kiên quyết vô cùng, Tả Thương Lang cũng trở nên
nghiêm túc: “Lãnh Phi Nhan, muội muốn phản bội người sao?”
Trong mắt lâu chủ Yến lâu cũng lộ ra vẻ kính sợ: “Muội...
* * *
Lãnh Phi Nhan hẹn gặp Tàng Ca tại thác nước ở Thù Châu. Tiết trời không tốt, âm
u không thấy bóng người. Lãnh Phi Nhan rất thành thật: “Tàng Ca, ta phụng mệnh
đến giết chàng!
Cho dù đã xuất gia, nhưng có lúc Tàng Ca vẫn hết cách với nàng. Tiếng thác nước
rất lớn, khiến hai người cũng không quá lúng túng trong im lặng.
Hai người giao đấu trên đỉnh núi, từng chiêu thức của Lãnh Phi Nhan Tàng Ca đều
rất quen thuộc, thậm chí nhiều chiêu đã bị chàng hóa giải. Mấy năm nay Lãnh Phi
Nhan rất bận, còn chàng nhàn rồi vô cùng.
Chỉ nghe tiếng nước chảy trong các chiêu thức qua lại giữa hai người, không
thấy sát khí. Lãnh Phi Nhan nghĩ nếu cả hai cứ đánh mãi như vậy thì đến mệt
chết mất. Tàng Ca cũng không hiểu, Yến lâu tội ác tày trời, người người căm
phẫn, nhưng sao với nàng, chàng không tài nào xuống tay nổi?
Tả Thương Lang đứng xem. Sao nàng lại không biết tính Lãnh Phi Nhan. Phi Nhan,
nếu muội thật sự không nỡ ra tay vậy để tỷ giúp muội. Giương cây cung không có
tên, chỉ có dây cung, nhưng cũng đủ long trời lở đất.
Hai người đang giao đấu trên núi cũng giật mình. Tên nhắm thẳng vào Tàng Ca.
Lãnh Phi Nhan liền đưa Hàm Quang kiếm ra đỡ, ánh đỏ lóe lên, mũi tên ngưng tụ
từ khí ấy biến mất. Nhưng ngay sau đó lại có ba mũi khác vọt tới. Lãnh Phi Nhan
nhíu mày, hai người đang đánh nhau, một sát thủ một tăng ni, nhưng cuối cùng
lại dựa vào nhau.
“Phong Hỏa Liên Hoàn tiễn?” Tàng Ca cũng thất kinh. Viêm triều nổi tiếng với
Khương hoàng hậu - một điệu múa khuynh đảo thiên hạ và Tả Thương Lang - một mũi
tên khiếp sợ quỷ thần. Mũi tên này chính là Phong Hỏa Liên Hoàn tiễn, nhưng sao
Tả Thương Lang, nguyên soái nắm giữ binh mã triều đình lại ở đây, hơn nữa còn
ra tay với chàng?
Lãnh Phi Nhan chỉ biết cười khổ. Tàng Ca, huynh đã biết thật ra trên thế gian
này, chính tà không phân ranh giới chưa?
“Ta ngăn tỷ ấy, huynh chạy vào rừng đi.” sắc mặt Lãnh Phi Nhan nghiêm trọng,
nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Trong phạm vi ba trượng, Tả Thương Lang vô địch.”
“Huynh đi đi.” Dường như Tàng Ca cũng hiểu ra: “Mục tiêu của Tả Thương Lang là
ta.”
Lãnh Phi Nhan rất thoải mái nói: “Được!”
Sau đó độn thổ đi.
Nàng xuất hiện cách Tả Thương Lang một trượng. Hai người mặt đối mặt, đều rất
cương quyết: “Muội sẽ không để tỷ giết huynh ấy.”
“Vậy còn xem bản lĩnh của muội.”
Phảng phất như trở lại năm ấy, kẻ th được sống, kẻ thua phải chết. Tả Thương
Lang rút mũi tên sau lưng ra, mũi tên bằng bạc dưới ánh mặt trời có chút chói
mắt.
Vẻ mặt Lãnh Phi Nhan cũng trở nên chăm chú, Hàm Quang kiếm lóe sáng.
Nhưng Lãnh Phi Nhan đã lầm. Mũi tên ấy... không ai có thể cản được.
Theo sức gió nàng đã nhận ra, nhanh như chớp lướt theo ngăn nó lại. Mũi tên
xuyên qua vai nàng cũng là lúc nàng nắm được đuôi nó. Tên không xuyên qua hết
người nàng, mà kéo nàng ra sau năm trượng mới đẩy nàng ngã xuống. Cuối cùng thì
Tàng Ca cũng biết được thế nào là Phong Hỏa Liên Hoàn tiễn trong truyền thuyết.
Khi chàng đỡ nàng dậy, nàng cười: “Thương Lang tỷ, cuối cùng thì muội cũng chặn
được tên của tỷ. Ha ha ha ha...”
Tả Thương Lang mím môi, lại rút tên ra, Lãnh Phi Nhan bỗng quay người kéo Tàng
Ca chạy đi. vẫn nhanh như trước, lần này khoảng cách lớn, sức mạnh của tên càng
lớn. Mũi tên lại kéo nàng về sau, văng vào tận trong rừng.
Trên vai có hai mũi tên, Lãnh Phi Nhan không cười nổi nữa, mặt trắng bệch: “Đi,
mau chạy vào sâu trong rừng!”
Tàng Ca bế nàng lên: “Vì sao ban nãy không chạy?”
“Bởi huynh vừa xoay người, đã đủ để tỷ ấy bắn huynh thành con nhím.”
“Chạy vào rừng thì nàng ta không đuổi theo sao?”
“Tỷ ấy không dám.”
“Không dám?”
“Ừ, tỷ ấy sợ rắn.”
Tàng Ca cố gắng chạy thật sâu vào rừng. Khó có thể tưởng tượng được một người
từng chinh chiến nơi sa trường, thây bọc da ngựa lại có thể sợ rắn.
Chân núi có thác, hiển nhiên trên núi có suối.
Lãnh Phi Nhan bẻ mũi tên, đưa tay ra sau lưng cố gắng rút đầu mũi tên ra, môi
đã thâm tím. Tàng Ca hái cỏ cầm máu, vò thành nắm nhỏ đắp lên cho nàng. Mới xử
lí xong một vết thương, Lãnh Phi Nhan đã nghiến răng nghiến lợi: “Tàng Ca, có
phải huynh muốn ta đau chết không?”
Tàng Ca không trả lời, nàng lại giãy giụa không để chàng đắp thuốc nữa.
“Đừng làm loạn!” Cuối cùng chàng cũng mở miệng, cố nén nỗi đau
“Tránh ra! Đừng hòng thừa cơ mưu hại bổn tọa.”
Tàng Ca lấy tay giữ nàng, máu của nàng đã nhuộm đỏ cả tà áo trắng: “Nếu còn
không cầm máu, không cần chờ đến lượt bần tăng phải hại ngươi!”
“Ta không cầm máu” Nàng kéo áo lại như đứa trẻ, mặt trắng bệch, cười ranh mãnh:
“Trừ phi huynh hôn ta một cái”