Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 12-P1

Chương 12: Đối diện trong im lặng

Tạ Nam không ngờ tấm ảnh nhỏ trên báo Buổi tối lại thu hút nhiều sự chú ý đến thế. Đồng nghiệp bình luận chưa hết, Cao Như Băng cũng gọi điện tới, biết cô không sao liền quay sang mắng cô: “Ngốc nghếch, lạnh như thế sao cậu không mặc áo khoác vào rồi hãy ra”. Cô chỉ biết cười trừ nhận tội.

Gần trưa, điện thoại bàn phòng cô bỗng đổ chuông, Tạ Nam nhấc điện thoại nói theo thói quen: “Xin chào, bộ phận tài vụ xin nghe”.

Đầu dây bên kia im lặng, cô nói lại một lần nữa: “Xin chào”.

“Chào em, Nam Nam, là anh”, tiếng Hạng Tân Dương vọng trong ống nghe.

Tạ Nam khẽ đưa tay day day thái dương đang đau âm ỉ, nhất thời không biết nói sao.

“Hôm nay anh qua Vạn Phong làm việc, không ngờ lại gặp em.”

Tạ Nam biết công ty bất động sản Vạn Phong là một doanh nghiệp phát triển có quy mô ở thành phố này, nơi đây cũng có rất nhiều văn phòng làm việc, cô chỉ “ồ” lên một tiếng rồi lại chẳng biết nói gì.

“Anh vừa đọc báo, em…không sao chứ?”

“Không sao, em không bị thương, cũng chẳng phải dũng cảm cứu người, em chỉ che ô cho người ta thôi.”

“Anh vừa xong việc, đang ở dưới lầu công ty em, Nam Nam, cùng ăn cơm nhé!”

“Chúng ta không cần gặp nhau nữa, bảy năm trước đã nói rõ rồi”, Tạ Nam mệt mỏi: “Tình cờ gặp thì không nói, nhưng chia tay rồi mà cố ý gặp nhau thì không có ý nghĩa gì cả. Anh về đi, Hạng Tân Dương, xin lỗi, em tắt máy đây”.

Ngay cả khi không có sự tồn tại của Vu Mục Thành, Tạ Nam cũng chẳng muốn gặp lại Hạng Tân Dương. Đối với Tạ Nam, quá khứ liên quan tới anh là một hồi ức đau thương, những ngọt ngào trước đó càng làm cô đau đớn khi chia tay. Cô không oán hận, song cũng không muốn có liên quan gì với người đàn ông ấy nữa.

Buổi trưa, Tạ Nam không xuống nhà ăn mọi khi mà nhờ đồng nghiệp mang lên cho mình một suất, sau đó sang phòng trà vừa ăn vừa nhận điện thoại của Vu Mục Thành, anh hỏi cô có uống thuốc đúng giờ không và đã ăn cơm chưa.

“Em uống thuốc rồi, đang ăn cơm đây. Thế còn anh?”

“Anh ăn rồi, tối nay anh có buổi tiếp khách nên về hơi muộn. Anh đã dặn người làm công theo giờ bảy giờ tối đến đưa chìa khóa và thẻ cho em, lúc đó em về nhà rồi chứ?”

“Không cần đâu, bảy giờ em chưa về đến nhà. Tối nay em có việc”, Tạ Nam thành thật, hôm nay cô đã hẹn sẽ qua chỗ Trương Tân để đối chiếu sổ sách, giấy tờ, hơn thế Tạ Nam cũng không dám cầm chìa khóa và thẻ từ của anh, điều đó có nghĩa là gì? Sống chung với nhau sao? Cô không muốn tiến đến bước ấy nhanh như vậy.

Vốn đoán trước được cô sẽ từ chối nên Vu Mục Thành không buồn để ý mà nói: “Dù sao thì bây giờ bà ấy sẽ đến chỗ em, em không ở nhà thì thôi, tối về anh đón em cũng được”.

Tạ Nam phản đối: “Em khỏi rồi, không cần phiền anh nữa”.

“Thứ nhất, em là bạn gái của anh, cái này không thể coi là phiền hay không phiền, nếu em cứ nhất định không để anh chăm sóc, quan hệ của chúng ta mới thực sự phiền đấy; thứ hai, em vẫn chưa khỏe hẳn, nhà em lại rất lạnh, không tốt cho việc hồi phục hoàn toàn”, không để cô kịp phản ứng, Vu Mục Thành nói tiếp: “Cứ thế nhé, chúc em ngon miệng, chiều nhớ uống nhiều nước vào, tạm biệt em”.

Tạ Nam thường không nói lại được với Cao Như Băng, nhiều lần Cao Như Băng dạy dỗ, cô đều tâm phục khẩu phục lắng nghe; nhưng cô cũng không hiểu vì sao giờ lại thêm anh chàng Vu Mục Thành này nữa. Anh đã mấy lần khiến cô không thể cất lời, cho dù là những điều không phục, cô cũng bất lực trong việc phản kháng lại.

Không đợi Tạ Nam ăn hết cơm, giọng nói lạc cả đi của A May từ bàn tiếp tân đã vọng tới: “Chị Tạ, chị Tạ, có người tặng hoa cho chị, mau ra đây ký nhận này”.

Tạ Nam thở dài, vứt hộp cơm ăn dở vào thùng rác, lấy khăn giấy lau miệng rồi ra khỏi phòng uống trà, đến trước quầy tiếp tân.

Ở đây luôn có những cô gái trẻ tuổi được nhận hoa thế này, ngày lễ Tình nhân năm ngoái, một cô nàng bên Thị trường nhận được chín trăm chín mươi chín đóa hồng, vô cùng lãng mạn. Không chỉ những người trong công ty, mà bó hoa kia đã làm cả tòa nhà văn phòng kinh ngạc. Tạ Nam biết một bó hoa không đáng với sự chú ý của cô nàng A May lắm chuyện, yêu đời, chẳng qua cô ấy cảm thấy hào hứng vì từ khi đi làm tới giờ chưa thấy Tạ Nam được ai tặng hoa cả.

Trên bàn tiếp tân đặt một bó hoa uất kim hương hai màu được gói bằng giấy màu vàng nhạt và giấy trắng hồng, hoa không đủ lớn để gây sự chú ý, có điều nó rất đẹp mắt. Lúc này là thời gian nghỉ trưa, mọi người đều không có việc gì nên rất nhiều người tò mò chạy ra. Tạ Nam đành phải ký nhận. A May vui vẻ nói: “Chị Tạ, em vừa tra trên mạng, lời nhắn của hoa này là ‘Người con gái xinh đẹp, rất vui được gặp em’, chắc chắn gần đây chị gặp được mối duyên đẹp rồi”.

“Mối duyên đẹp? Có khi là Pinocchio[1] thì có”, Tạ Nam có vẻ không tự nhiên cho lắm.

[1] Pinocchio: Là chú bé người gỗ trong bộ phim hoạt hình Pinocchio sản xuất bởi Disney dựa vào truyện cùng tên của Carlo Collodi.

Những đồng nghiệp bên cạnh đều đồng thanh: “Pinocchio nói dối là mũi dài ra đấy, Tạ Nam ơi, chị phải khai thật đi”.

“Tôi có muốn khai cũng chẳng biết phải khai từ đâu”, Tạ Nam cười khổ, lật tìm trong bó hoa nhưng không thấy có bưu thiếp gì.

Cô cầm bó hoa đi về phòng Tài vụ, tiện tay để cạnh máy tính. Nhân viên thu ngân bên cạnh cười ranh mãnh hỏi có cần tìm lọ hoa để cắm không thì cô lắc đầu.

Thực ra, cô biết ai tặng hoa cho mình. Sau khi nhận được điện thoại của Hạng Tân Dương, cô đã đoán ra là anh, hoàn toàn không có liên quan tới “lời nhắn từ hoa” kia. Cô và anh từng đi xem triển lãm hoa uất kim hương cùng nhau, lúc đó cô có nói mình rất thích tư thế luôn luôn vươn thẳng của loài hoa này. Đến khi mua nhà, nhìn các tòa nhà mang tên những loài hoa, Hạng Tân Dương đã không do dự chọn ngay tòa nhà Uất Kim Hương ở giữa tiểu khu kỳ thứ nhất.

Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên Hạng Tân Dương tặng hoa uất kim hương cho cô.

Ngày lễ Tình nhân khi Tạ Nam đang học năm thứ ba đại học, anh lái xe tới ký túc xá đón cô. Vừa bước xuống lầu, nhìn thấy đầy hoa uất kim hương đỏ tươi trong cốp xe, Tạ Nam vui sướng ôm chầm lấy anh mà hôn, mãi đến khi bạn học xung quanh hò hét lên, cô mới đỏ mặt bỏ anh ra.

Bao nhiêu hoa uất kim hương như vậy, phòng không để được hết, cô mang cho các bạn gái khác trong ký túc xá, có người vui vẻ nhận lấy, có người bĩu môi nói thêm những lời khó nghe.

Nhưng ngày đó cô rất vui, lần đầu tiên trong cuộc đời được vênh vang như thế, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Khi còn trẻ người ta thường thích khoa trương và ra vẻ hơn người khác, dường như tất cả đều do ý trời. Cô luôn cho rằng niềm vui tràn đầy nên thoải mái phân phát và hưởng thụ nó, chính vì vậy dù người khác có lời ra tiếng vào, cô cũng không hề để ý.

Hơn thế, chính đêm hôm đó, khi những bông tuyết lác đác rơi, lần đầu tiên Tạ Nam đã ở trong căn chung cư của Hạng Tân Dương.

***

Tạ Nam cắn chặt môi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình một lần nữa, ánh mắt lại chạm phải bó hoa trước mặt. Đối diện với những đóa hoa đẹp như vậy, mà cô hoàn toàn không có cảm giác thích thú như ngày xưa.

Điện thoại bỗng đổ chuông, cô cầm lên xem, là của Đới Duy Phàm nên vội vàng nghe máy.

“Sa sư đệ, báo hôm nay anh đã xem rồi, phải công nhận, sư đệ chụp nghiêng rất ăn ảnh, hà hà”, Đới Duy Phàm cười lớn từ đầu dây bên kia.

“Nhị sư huynh, đừng vì thế mà trở thành người hâm mộ em chứ.”

“Bây giờ anh đại diện cho đại sư huynh thông báo với em rằng, xin lỗi, hôm nay bọn anh đều có hẹn, để ngày mai bàn tiếp chuyện sổ sách nhé.”

“Vâng.”

“Xem kìa, anh biết ngay là không có vấn đề gì mà, đại sư huynh còn sợ nhất thời thay đổi thời gian không tiện cho em lắm. Anh đã nói rồi, Sa sư đệ của chúng ta không thích yêu, không thích hưởng thụ mà chỉ chăm chỉ làm việc kiếm tiền, chắc chắn sẽ không thể không có thời gian đâu.”

Tạ Nam giận dữ trả lời: “Theo như anh nói, ngày mai em cũng không rảnh mà đi tính sổ nợ của anh đâu, em phải cố gắng tìm được mối lương duyên đẹp, chứ không anh lại cứ coi thường”.

“́y đừng đừng, cứ coi như anh chưa nói gì, ngày mai gặp nhé, vẫn thời gian cũ.”

Tạ Nam nghĩ, thôi cũng được, hôm nay về nhà sớm đợi người làm công theo giờ mang chìa khóa đến vậy. Cứ nghĩ đến việc bỏ quần áo lót cho người ấy giặt, cô lại cảm thấy không tự tin lắm.

Năm rưỡi chiều, Tạ Nam mang áo khoác ra quầy tiếp tân dập thẻ, A May cùng xuống lầu với cô. Cô gái này mới hai mươi mốt tuổi, trẻ trung vô tư, cô ấy ghét người ta gọi mình với cái tên “Ngọc Mai” nên muốn mọi người gọi mình là A May. A May rất hay tò mò tới những người đào hoa trong công ty. Lúc này, cô nàng tập trung dò hỏi Tạ Nam xem ai gửi bó hoa tới.

Từ trước tới giờ Tạ Nam vẫn luôn thoải mái trước sự hoạt bát của cô nàng nên không thấy phiền hà, nói: “Chị nói rồi, chị không biết, chắc chắn em đã xem hoa trước rồi, lại còn hỏi chị”.

“Có người bí mật theo đuổi thật lãng mạn”, A May mơ mộng nhìn lên trần thang máy: “Ôi, chị Tạ, sao chị không mang hoa về nhà?”.

“Để ở văn phòng có gì khác đâu? Lại được ngắm nhiều hơn ấy.”

“Cũng có lý.”

A May là người mang tính cách điển hình của các cô gái vùng này, không bị ràng buộc điều gì, được bố mẹ cưng chiều, không có ý định dành dụm tiền cho gia đình. Cô nàng làm nhân viên lễ tân tuy lương hơi thấp, nhưng ngay lập tức được người nhà ủng hộ mua chiếc QQ nhỏ để lái. Hai người cùng đi xuống hầm lấy xe, nói câu tạm biệt rồi ai lấy xe người đó.

Chuẩn bị lên xe thì một chiếc Volvo S80 màu ghi đen đột nhiên dừng phía trước, Tạ Nam giật mình ngẩng lên, thấy Hạng Tân Dương mở cửa xe tiến lại gần mình. Cô cảm thấy thật phiền, đang giờ tan tầm, các đồng nghiệp xuống lấy xe mỗi lúc một nhiều. A May vội ra khỏi chiếc QQ nhỏ, dựa vào cửa xe tò mò nhìn sang, những người khác tế nhị hơn, nhưng cũng không quên liếc mắt qua đó. Tạ Nam muốn cắt đứt sợi dây nghi ngờ, không để cho mọi người có cơ hội bàn tán, vội nói:

“Đợi em ở quán cà phê Lục Môn đối diện tòa báo Buổi tối, em sẽ qua ngay”, cô không nhìn anh thêm nữa mà đi thẳng lên chiếc xe Citroen của mình. Hạng Tân Dương đồng ý quay về xe rồi lái đi.

Tạ Nam thắt dây an toàn, dựa vào vô lăng, chưa kịp khởi động xe, A May đã trờ tới. Cô nàng thò đầu ra nghe ngóng: “Chị Tạ, chị Tạ, có phải người tặng hoa cho chị đó không? Đẹp trai thật đấy, lại còn lái con Volvo nữa chứ”.

Tạ Nam cười gượng: “Tặng gì mà tặng? Anh ấy hỏi đường chị”.

“Xí, còn lâu em mới tin, ánh mắt anh ấy nhìn chị, không có vấn đề mới là lạ”, A May biết nếu Tạ Nam không muốn nói thì mình còn lâu mới hỏi thêm được gì. Có điều tinh mắt nhận ra đây là người đàn ông đã chào hỏi Tạ Nam khi gặp trong thang máy sáng nay, chỉ thế thôi A May cũng cảm thấy vui, vẫn tay chào Tạ Nam rồi lái xe đi khỏi.

“Không có vấn đề gì mới lạ”, Tạ Nam nhắc lại câu nói đó trong lòng, rồi lái xe theo sau A May ra khỏi tầng hầm.

Quán cà phê Lục Môn nằm đối diện với tòa báo Buổi tối, con đường này tương đối yên tĩnh, và cũng tiện cho việc đỗ xe. Bạn gái của Trương Tân làm công tác tiếp chuyện bạn đọc ở tòa báo này, nên thường xuyên đến đây gặp gỡ và đón tiếp độc giả. Cô ấy và chủ quán cà phê này là bạn tốt, chủ quán cho mỗi người các cô một chiếc thẻ VIP giảm giá. Thấy nhà mới của Cao Như Băng cách đây không xa, mình lại không có thói quen uống cà phê nên Tạ Nam đã cho Như Băng cái thẻ đó từ lâu, nghe Như Băng nói không khí ở đây rất tốt.

Cô dừng xe, chiếc Volvo của Hạng Tân Dương cách không xa phía trước. Ngập ngừng giây lát, Tạ Nam quyết định bước vào quán. Hạng Tân Dương đứng dậy vẫy tay gọi, Tạ Nam đi đến ngồi đối diện với anh.

“Em uống gì?”, Hạng Tân Dương ra hiệu gọi nhân viên phục vụ.

“Uống nước chanh thôi, em đang uống thuốc cảm cúm, tốt nhất không uống cà phê.”

“Em bị lạnh à?”, Hạng Tân Dương vội hỏi: “Có nghiêm trọng không? Anh đưa em đến gặp bác sĩ. Còn nữa, em uống thuốc cảm cúm là sẽ ngủ gật, không được lái xe”.

“Phòng trước thôi, tối về nhà em uống thuốc, không sao đâu. Hôm nay anh tìm em có việc gì không?”

Hạng Tân Dương nhất thời nghẹn giọng, đương nhiên, anh đâu có lý do gì để tìm cô.

Sáng nay, vội vã vào thang máy, vừa nhìn thấy anh, Tạ Nam đã sững lại. Lát sau, từng người cứ lần lượt đi vào, cô dần gần anh hơn. Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau đến thế trong suốt mấy năm qua, khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô cứ lớn dần trong mắt anh, những thứ xung quanh lúc này đồng loạt biến mất, dừng như không kìm được anh giơ tay muốn chạm vào cô. Nhưng, Tạ Nam đã nhanh chóng bước sang bên cạnh.

Hạng Tân Dương nghe cô thầm thì với một cô gái khác, nhìn cô ra khỏi thang máy, cho tới khi thang máy tới lầu trên cùng, mọi người đã ra hết, lại có người bước vào, anh mới nhấn nút vào số tầng mình cần tới.

Anh có hẹn với Tổng giám đốc Tần của công ty Vạn Phong để bàn bạc về việc hợp tác dự án đấu thầu trong tương lai.

Thời gian hợp tác giữa hai bên tương đối dài, trước kia khi gia đình anh gặp biến cố, Tổng giám đốc Tần đã cố gắng hết sức giúp đỡ, mối thâm tình giữa hai nhà càng trở nên sâu nặng hơn. Lúc bàn việc công họ không tránh khỏi hỏi thăm về một số việc riêng gia đình, ông Tần kêu lên: “Cháu về gánh vác cho bố cháu thì tốt quá, vài năm trở lại đây ông ấy đã quá vất vả, lần trước nhìn thấy ông ấy hom hem mà vẫn cố hết sức làm chủ trì nghi thức khởi công ở ngoại ô, ôi, lòng chú đau xót lắm. Đến tuổi của bọn chú, không phục tùng tuổi tác là không được nữa rồi”.

Hạng Tân Dương cười nói: “So với bố cháu, Tổng giám đốc Tần vẫn còn rất trẻ, chú đang tuổi khỏe mạnh, đâu đã coi là già được ạ”.

Ông Tần lắc đầu nói: “Chú cũng sắp sáu mươi rồi, đứa con gái yêu quý của chú vẫn còn ham chơi lắm, đành phải hy vọng vào đứa cháu Tần Khan tiếp quản, có điều nó vừa mới du học về, chú đành vất vả thêm vài năm nữa rồi yên tâm giao công việc cho nó. Tần Dương này, bây giờ cháu đã biết xử lý công việc, cuối cùng bố cháu cũng có thể yên tâm mà tĩnh dưỡng rồi”.

Sau khi cáo từ đi ra, Hạng Tân Dương xuống tầng một, ra khỏi tòa nhà văn phòng, tới mua tờ báo Buổi tối tại một quầy báo ven đường. Giở ra xem, tấm ảnh đó ngay lập tức đập vào mắt khiến anh nghẹt thở.

Đương nhiên, chỉ nhìn thoáng qua thôi Hạng Tân Dương cũng dễ dàng nhận ra Tạ Nam.

Đây là khu vực tập trung nhiều tòa nhà văn phòng nhất thành phố này, những tòa nhà cao tầng san sát liền kề nhau, cơn giá lạnh luồn qua khu này sang khu khác, nó cứ thổi cho tới khi tâm hồn con người cũng lạnh dần đi. Tờ báo trong tay anh lật phật bay theo gió, bức ảnh chụp Tạ Nam khẽ chấp chới trong mắt.

Nam nữ mặc đồng phục dáng vẻ vội vã qua lại trước mắt, không ai để ý tới sự tĩnh lặng trong một lúc lâu của anh.

Cuối cùng, anh thu tờ báo lại, nghiêng người nhìn lên tòa nhà văn phòng cao bốn mươi hai tầng này, ánh sáng lạnh lẽo trong tiết trời âm u của ngày đông hắt vào những bức tường kính xanh. Anh học chuyên ngành quản lý kinh tế hồi đại học, nhưng gia đình lại làm về xây dựng nên sau khi tốt nghiệp anh cũng theo ngành này. Chỉ nhìn bên ngoài tòa nhà là có thể đoán được kết cấu bên trong, nhưng anh lại không sao biết được Tạ Nam đang ở trong tấm kính nào, ngồi ở vị trí nào, làm việc gì, và sống ra sao.

Anh lại đi vào tòa nhà, nhìn sơ đồ vị trí các công ty, tầng mà Tạ Nam dừng là nơi làm việc của một công ty liên doanh bia, anh tìm số tổng đài, gọi điện nhờ nối máy với số của cô, giọng cô vang lên trong điện thoại, đúng như dự đoán, cô đã từ chối lời mời ăn trưa của anh.

Mày đã vứt bỏ quyền được quan tâm tới cô ấy, mày không có quyền tiếp tục làm phiền cô ấy nữa – anh đã tự nhắc nhở mình như vậy. Anh xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm lái xe lên, đi đến cửa hàng hoa ở một mặt của tòa nhà, đặt mua bó hoa uất kim hương và nhờ nhân viên cửa hàng mang lên tặng cô rồi mới về văn phòng của mình.

Khi xử lý công việc, ánh mắt thi thoảng lại lướt qua tờ báo vẫn đặt một bên.

Cho tới lúc gần hết giờ làm, thư ký của anh mũi ửng đỏ đi vào xin nghỉ: “Tổng giám đốc Hạng, em bị cảm cúm rồi, ngày mai em muốn đi viện khám”.