Kiều thê của tôi- Chương 7 part 1
CHƯƠNG VII
Sáu giờ tối.
Trong nồi sôi ùng ục, một làn hơi nóng hổi cùng với mùi thơm của đồ ăn nhẹ nhàng tỏa ra.
Tĩnh Vân nhấc nồi lên, lấy thìa múc một chút canh nóng nếm thử. Nàng để sát miệng vào thìa, cẩn thận thổi mới thử một ngụm.
Ngon tuyệt!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, nàng đặt lại cái nồi, vặn nhỏ lửa để canh nóng hầm thêm một chút nữa cho ngon miệng.
Sáng nay, A Chấn nói khoảng sáu giờ là tan tầm, còn đồng ý về nhà thưởng thức món ăn nàng nấu.
Biết lúc trước hắn toàn ăn cơm bụi, Tĩnh Vân quyết định thay đổi cái thói quen vừa tiêu tiền lại vừa hại sức khỏe này của hắn, chỉ cần hắn về đúng giờ, nàng sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon chờ hắn về thưởng thức.
Tuy hôm nay nàng đặc biệt khó chịu trong người nhưng nàng vẫn cố nén cơn nôn oẹ, vào bếp làm cho hắn món vịt hầm dưa chua, cá rán, chế biến thứ hắn thích ăn – rau cải thìa.
Làm ‘đầu bếp’ cho hắn mấy tháng, nàng phát hiện ra một điều không thể tưởng được, hắn rất thích ăn thạch hoa quả, caramen hay đồ mềm mềm,trơn trơn, nhất là điểm tâm ngọt. Bởi vì ‘chồng yêu’ thích ăn nên nàng mua vài ba quyển sách dạy nấu ăn mang về nhà vụng trộm nghiên cứu.
Tạch!
Nồi cơm điện nhảy nấc.
Nàng nhấc nắp vung lên, cho gừng băm nhỏ, hành cắt khúc vào lớp dầu ăn nóng bỏng.
Tít tít!
Lớp dầu nóng tỏa ra mùi gừng, mùi hành thơm, da cá cũng đã trở nên giòn và xốp. Làn hương phút chốc đã tràn ngập lấy phòng làm cho người ta thèm ăn đến mức chảy nước miếng.
Tĩnh Vân dùng lót tay, đem cá rán đặt lên bàn, đôi mắt trong veo có chút lo lắng nhìn đồng hồ.
Bảy giờ.
Giang Chấn nói, sáu giờ sẽ tan tầm về nhà, nhưng giờ đã quá một tiếng rồi mà cửa ngoài vẫn không nhúc nhích.
Nàng bắt đầu lo lắng.
Bình thường Giang Chấn chỉ cần đáp ứng nàng về nhà ăn cơm thì chỉ khoảng sáu giờ đã về tới nhà, trễ nhất cũng chưa bao giờ quá 6 giờ rưỡi. Nhưng giờ đã là bảy giờ, thức ăn nàng nấu đã nguội hết rồi mà hắn vẫn chưa bước vào nhà.
Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, tay cầm gấu bông nam, sắc mặt ngưng trọng thẩm vấn.
‘Anh đi đâu thế? Đến giờ này mà còn chưa về?’ nàng tới gần gấu bông nam, vẻ mặt gấu bông nam vô tội, một tiếng cũng không phát ra.
Từng phút từng giây trôi qua, nàng bỏ gấu bông nam xuống, cầm con gấu bông đã làm được một nửa lên, lấy kim chỉ, dùng công việc để chờ đợi qua thời gian này.
Nhưng mà lòng nàng vẫn không yên được, làm việc mà cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ dịch chuyển. Không chỉ thế, nàng còn vểnh tai, nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể làm cho nàng nhanh chóng nhảy dựng lên.
Mỗi lần cửa có tiếng động đều làm cho nàng tràn ngập hy vọng, nhưng cũng chính nó sau đó lại làm cho nàng thất vọng.
Nửa giờ sau, nàng uể oải phát hiện, mình đã khâu cả tay lẫn chân con gấu vào cùng một chỗ. Nàng cắn môi hồng, cuối cùng đành phải buông tha cho công việc, không đè nén được lo lắng trong lòng, nàng mặc áo khoác vào, vội vàng chạy ra cửa, nhìn đường phố bên ngoài.
Vậy nhưng cho dù nàng đã ra ngoài đến vài lần, nhìn vài lần thì Giang Chấn vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.
Tĩnh Vân cắn môi: Trong lòng càng lúc càng bất an.
Rõ ràng sáng nay hắn nói sẽ về nhà ăn cơm.
Chắc sẽ không, sẽ không -- xảy ra chuyện gì chứ?
Nếu hắn gặp chuyện gì thì hắn cũng không nên ở lại lâu như vậy, đến giờ còn chưa về.
Bỗng một cơn choáng váng đánh úp lại, Tĩnh Vân giữ ngực, nghĩ đến trượng phu là phó đội trưởng đội phi ưng đặc cần, suốt ngày ở cùng đám hung ác, đạo tặc nhỡ may ......
Nàng đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sợ đến mức nước mắt gần như sắp rơi xuống.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tay chân nàng luống cuống, đứng yên một lúc lâu, trong đầu đột nhiên xuất hiện --
Đúng rồi, tivi!
Nếu có phát sinh việc gì lớn, chắc chắn tin tức sẽ cập nhật!
Nghĩ đến đây, Tĩnh Vân lập tức chạy vội về nhà, run run bật tivi. Nàng nước mắt rưng rưng, ngồi trên sô pha, bàn tay nhỏ bé run run ấn mạnh cái điều khiển từ xa.
Làm ơn, làm ơn, đừng để A Chấn gặp chuyện gì không may!
Làm ơn, làm ơn, đừng có tin nào về cảnh sát bị thương!
Nàng ngồi trên sô pha, mặt trắng bệch, tay run run, một kênh rồi chuyển một kênh, hết sợ nhìn phải tin liên quan, lại sợ đến mình bỏ sót tin tức.
Nàng nhanh chóng xem qua tin tức một lần, rồi lại nhìn lại tin tức đó từ đầu thêm lần nữa, nhìn cả trên màn hình ti vi lẫn trên tờ báo, tất cả đều đọc kĩ càng, nàng sợ mình bỏ sót qua tin quan trọng.
Kim đồng hồ lại dịch một vòng nữa, một giờ trôi qua.
Tâm tình nàng bất an, nhìn tin tức suốt một giờ. Tuy trên tivi không có tin nào về cảnh sát hay thành viên đội Phi Ưng bị thương, nhưng thế lại càng làm lòng nàng thêm lo.
Nếu có việc nghiêm trọng mà cảnh sát muốn phong tỏa tin tức thì làm sao giờ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng càng lúc càng khủng hoảng, càng lúc càng lo âu, những khả năng Giang Chấn gặp điều ngoài ý muốn thay nhau hiện lên trong đầu nàng.
Nàng rất muốn gọi điện tới văn phòng đội Phi Ưng hỏi một chút nhưng lại phát hiện ra mình không biết số, thậm chí ngay số điện thoại của hắn, nàng cũng không biết tí nào.
Thay đổi phương án, Tĩnh Vân gọi điện thoại tới nhà Phượng Đình, nhưng điện thoại lại không có người nào nghe cả. Nàng lại quay số di động chị cả, nhưng đáp lại nàng vẫn thế --
Xin lỗi, thuê bao này hiện giờ không liên lạc được.
Sau khi nàng nghe câu nói máy trả lời, nước mắt nhanh chóng tràn mi.
Nàng treo điện thoại lên, vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt vừa tự nói với mình, A Chấn chắc chắn sẽ không có việc gì.
Nhưng mà không quá hai giây, cái đầu nhỏ lại miên man suy nghĩ, nhịn không được nghĩ, nếu hắn không có việc gì thì phải sớm gọi điện thoại về nói với nàng chứ?
Hay là bị tai nạn xe?
Hay là giờ hắn đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện?
Hay tệ hơn nữa, người hắn đầy máu, đang nằm ở ven đường ven đường nào đó mà không có người nào thấy?
Tiếng đồng hồ trên tường điểm mười giờ, rốt cuộc Tĩnh Vân không thể chờ được nữa. Nàng lau nước mắt trên mặt, đứng dậy mặc áo khoác, cầm ví chuẩn bị đi ra ngoài, trực tiếp tới tổng bộ Phi Ưng tìm hắn.
Nhưng nàng vừa mới mở cửa ra thì lại thấy xe Giang Chấn đang chậm rãi tiến vào.
Tĩnh Vân đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt cửa, nhìn trừng trừng vào cái xe đang chậm dừng lại, người trên xe bước xuống. Nàng không dám nháy mắt, chỉ sợ nếu mình nháy mắt thì Giang Chấn trước mắt sẽ biến mất.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Tay hắn, chân hắn, ngay cả đầu của hắn vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn bình yên vô sự, không một chút sứt mẻ, không một chút bị thương.
Mặt nàng trắng bệch, hai mắt trừng hắn rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên chân như mềm nhũn ra.
Cảm tạ ông trời, hắn không có việc gì, hắn vẫn nguyên vẹn, một miếng da cũng không bị mất.
Đôi mắt đen cúi xuống nhìn người ở bên cạnh như đang muốn ra ngoài.
‘Em muốn ra ngoài?’ hắn hỏi.
‘Không, không có......’ nàng hai chân mềm nhũn, nhìn hắn lướt qua mình, vào cửa, thay giày cởi áo khoác. Nàng cố gắng không để cho hai chân bủn rủn của mình làm ngã sấp xuống, đi ra phía trước giúp hắn lấy áo khoác, có chút không hiểu hỏi: ‘Anh nói về ăn cơm chiều mà, sao lại trễ thế?’ Nghĩ đến bàn cơm đầy đồ ăn ngon, nàng hô nhỏ một tiếng. ‘A, đồ ăn lạnh hết rồi, để em đi hâm nóng giúp anh.’
‘Không cần.’ Giang Chấn thần sắc mệt mỏi, đi tới phòng ngủ, không quay đầu trả lời. ‘Trong đội có một số việc, tôi ăn ở văn phòng rồi.’
Nàng đang treo cái ao khoác mà toàn thân cứng đờ, đuổi theo đi tới bên hắn.
‘A Chấn, anh ăn rồi?’
‘Ừ.’ hắn lên tiếng, tay còn đang vuốt cái gáy túi giấy để trên bàn.
Tĩnh Vân há hốc mồm kinh ngạc.
Bao nhiêu cảm xúc, lo âu, nóng ruột, bất an, sợ hãi, uể oải, bất lực, đã tích lũy cả tối nay bộc phát ra hết!
‘Anh nói anh sẽ về ăn!’ nàng tức giận. ‘Nếu có việc, sao không gọi điện thoại về nói với em một tiếng? Để cho em ở nhà chờ, chờ mãi, anh có biết không, em lo lắng gần chết –’
Giang Chấn ngữ khí lãnh đạm.
‘Có gì mà lo lắng?’ hắn đi vào phòng tắm, cởi quần áo, lơ đễnh cắt ngang lời của nàng. ‘Tổ Phi Ưng thành lập để ứng phó với mọi tình huống, tôi làm việc ở đó thì không có chuyện ngày nào cũng tan tầm đúng giờ đâu. Nếu có việc thì em có thể gọi điện tới văn phòng.’
Tĩnh Vân tức giận đến mức mọi thứ trước mắt đều hóa đen, nàng mang cơn đại hỏa theo hắn vào phòng tắm, nắm chặt tay. ‘Em không biết điện thoại của văn phòng chỗ anh.’ nàng cắn răng, gằn từng tiếng trả lời. ‘Anh suốt từ đó tới giờ không cho em số điện thoại. Em có thể gọi cho ai đây?!’
Hắn khóa cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, để cho nước ấm mát cơ bắp căng thẳng.
Rầm rầm,trong tiếng nước, vang lên giọng của hắn.
‘Em có thể gọi tới tổng đài để hỏi.’
Tĩnh Vân cứng họng, trừng hắn nói không ra lời.
Đúng là nàng không nghĩ tới có thể gọi cho tổng đài để hỏi, nhưng mà đó là do nàng đang lo lắng! Người đàn ông này chẳng những không để ý đến những lo âu của mà còn từ đầu tới cuối,còn cố tính gây sự với những lời quan tâm của nàng.
Tĩnh Vân lại phát cáu lên.
‘Anh anh......’ nàng tức giận dậm chân. ‘Quan trọng không phải là cái đó? Mà là, nếu anh không thể trở về sớm thì anh cũng phải gọi điện nói cho em một tiếng chứ!’
Giang Chấn gội đầu, liếc nhìn khuôn mặt hồng đang tức giận, không có chút kiên nhẫn nói: ‘Em nói đủ chưa? Tôi làm việc cả ngày rồi mà không thể im lặng để cho tôi tắm rửa một chút à?’
Mấy câu ngắn ngủn mà như một cái tát, tát mạnh vào mặt nàng. Mặt nàng trắng bệch ra, thở rút một hơi, muốn nén nước mắt vào trong, nhưng từng viên từng viên đã lăn xuống.
Thế này là thế nào?
Nàng ở nhà làm việc chăm chỉ, nàng muốn lấy lòng hắn, cố làm một bữa tối thật ngon miệng cho hắn ăn. Nhưng kết quả, hắn chẳng những về trễ, mà còn không gọi điện về báo cho nàng, về đến nhà thì đối mặt với câu hỏi của nàng không xin lỗi lấy một tiếng, thậm chí làm ra vẻ không thể chịu đựng nổi!
Kết hôn đã nhiều tháng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng khóc vì tức giận.
Đứng dưới vòi hoa sen, Giang Chấn chau mày rậm, nhanh chóng xả sạch đầu, rồi tắm rửa, không thèm liếc nàng thêm cái nào nữa.
Tĩnh Vân tức giận dậm chân, khuôn mặt đầy lệ hiên ngang bước ra khỏi phòng tắm, bước tới tủ đựng đồ, lấy cái túi xách màu hồng ra, đem quần áo, đồ đạc của mình vào.
Im lặng rồi đi?!
Được, hắn muốn im lặng, nàng sẽ cho hắn im lặng!
Nàng thở phì lấy tay lau nước mắt, đem quần áo, kim khâu, búp bê vải, toàn bộ toàn đặt vào hành lý.
Không đến một lúc lâu sau, Giang Chấn tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm. Hắn dùng khăn cuốn nửa thân dưới lại, rồi dùng cái khăn tắm lau khuôn mặt ẩm ướt. Đi vào phòng, hắn cũng đã nhận ra hành động của nàng, trong mắt hắn có chút ánh sáng, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại không hề thay đổi biểu tình. Một câu hắn cũng không nói, chỉ lạnh lùng bước qua nàng, lấy quần áo trong tủ ra thay.
Nhìn thái độ bình tĩnh của hắn, khuôn mặt Tĩnh Vân hơi đỏ lên, trong lòng lại càng căm tức.
‘Em đi đây!’ nàng ngồi trên giường, đem hành lý xếp đầy chặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ra tiếng uy hiếp.
Giang Chấn vẫn không liếc nàng cái nào, coi như không nghe thấy, lấy túi giấy trên bàn ra, ngồi ở ghế đọc.
Nàng lại nổi lửa, dùng sức tha hành lý ra ngoài, vừa đi tới cửa phòng, nhịn không được quay đầu liếc hắn một cái, ra tiếng lặp lại.
‘Em đi đây!’
Vậy mà hắn vẫn không quay đầu, tay lại lật thêm một tờ.
‘Em thật sự đi đấy!’ nàng mở cửa, khuôn mặt đỏ ửng, la lớn.
Giang Chấn trước xưa vẫn như một, ngoảnh mặt làm ngơ với lời tuyên bố của nàng, mắt chuyên tâm nhìn vào tờ văn kiện trong tay.
Thật quá đáng!
Tĩnh Vân nổi giận đùng đùng, mang hành lý từ trong ra ngoài, dùng lực mạnh nhất, đóng sập cửa lại.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Ba giây sau, hắn lại lật thêm tờ nữa, cửa phòng ngủ lại bị mở ra.
‘ Thối A Chấn! Em đi thật, đi thật đấy!’ (Cam: *mài dao. Mài dao* Em muốn giết chị này, hừ!!)
Hắn không đổi tư thế, không quay đầu, không mở miệng, đương nhiên lại càng không đứng dậy ngăn cản nàng.
Nhìn lại bóng dáng lạnh lùng đó, nước mắt nàng lại chảy xuống.
Rầm!
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại thật mạnh.
Nàng mang hành lý đi, lau khô nước mắt trên mặt, thở phì hiên ngang bước khỏi cửa. Nàng gọi một cái taxi, rời khỏi nhà, tìm chị mình nương tựa.