Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 17
Nó vỗ vỗ cánh tay tôi, đẩy cửa sắt ra, nhanh chóng bắn ra ngoài.
Tôi vừa định kéo nó lại, đã bị Thái Kỳ cản lại: “Hồng Kỳ, cô phải đưa tôi ra khỏi nơi quái quỷ này, cô nhìn kia kìa, chỗ này còn thấm nước!”
Hắn chỉ vào một cái góc nhỏ, chỗ đó có một vũng nước mưa.
Chỗ này vốn nối liền với nhà để xe phía ngoài, nước đọng trong nhà để xe, sẽ chảy qua đây, nhưng xét về giá phòng, chỗ này coi như cũng tiện nghi.
Mấy thứ tỳ vết nho nhỏ này, cơ bản không đáng kể.
“Diệp Hồng Kỳ, bất kể thế nào, đây cũng không phải chỗ cho người ở!” Hắn vươn tay kéo tôi, ánh mắt liếc qua chăn đệm dưới sàn, thở dài một hơi: “Con gái mà ngủ trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, muốn bị bệnh sao?”
Tôi quanh co nhìn hắn: “Nhưng mà tiện nghi!”
Hắn có chút giận, xách cổ tôi, ghé qua nghiến răng nghiến lợi: “Cô mà bị bệnh, là hết cả tiện nghi.”
Tôi im lặng.
Nhớ tới căn phòng nắng chiếu chói chang khi trước, trong lòng cũng cảm thấy thật bi thương, chỗ này đông sinh viên, vừa đến kỳ nghỉ hè, giá phòng sẽ tăng lên gấp mấy lần, tôi cùng Hữu Bảo đều là con nhà làm công ăn lương, tiếc rẻ không dám vung tiền to mà đi thuê một cái phòng khá hơn.
Cha mẹ không dễ dàng gì, làm con gái cũng nên biết điều.
“Như vậy đi, Hồng Kỳ, cô với bạn cô đến chỗ tôi đi!” Hắn quay mặt qua nhìn tôi, lập tức sửa lại: “Qua chỗ tiểu khu nhà tôi đi, chỗ tôi có người ra nước ngoài, phòng để trống, đang muốn tìm người trông giúp!”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Tiểu khu chỗ hắn và Ninh Mặc ở là khu nhà cao cấp Thịnh Thế, là nơi văn hóa cao, người ở đó, không phải là thành phần chi thức tinh anh, thì cũng là giáo sư tiến sĩ.
“Thật sự có sao?”
“Có!” Thái Kỳ rất khẳng định trả lời tôi, cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi bảo đảm: “Không có cũng phải có!”
Hiệu suất làm việc của hắn thật là nhanh chóng, tôi thấy hắn chạy ra ngoài cửa gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh đã thấy công ty chuyển nhà phái xe tới, trên xe còn có cả Hữu Bảo vừa mới đi dạo lúc nãy.
Hữu Bảo vừa thấy tôi, liền eo éo eo éo gọi: “Hồng Kỳ, họ nói giúp chúng ta chuyển nhà, mày tìm được chỗ mới à?”
Thái Kỳ kéo tôi, thân mật vuốt vuốt tóc tôi, trả lời nó: “Nhà sớm đã có, nhưng mà Hồng Kỳ cứ coi tôi như người ngoài, ngại mở miệng!”
Câu này sao lại mập mờ vậy chứ, mặt của tôi xoẹt cái đã đỏ lựng lên.
Hắn tiếp tục giải thích: “Đều là nhà của người quen, để không cũng vậy, qua đó ở, mọi người còn quan tâm lẫn nhau được!”
Hữu Bảo hưng phấn gật đầu lia lịa, lao xuống xe, bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tôi đi theo sau nó, cũng thu dọn đồ đạc, thật ra thì cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có một rương quần áo, cộng thêm một cái đệm mới mua.
Lúc tôi kéo cái rương và cái đệm ra, Thái Kỳ thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã xuống.
Tay hắn run run hỏi tôi: “Tí đồ như vậy?” Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn cái xe chở hàng khổng lồ, “Aiz aiz aiz, đệm của hai người, vứt luôn được rồi!”
Vậy nên, tôi và Hữu Bảo hai người, xách theo hai cái rương da, vinh quang tiến vào khu nhà cao cấp Thịnh Thế.
Chiếc xe tải kia vừa mới rẽ vào cổng tiểu khu, đã bị đụng.
Đối phương là một chiếc xe nhỏ màu đen bóng, thân xe thon dài, khéo léo tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đắt tiền, sau khi va chạm, sườn xe cạch cạch một tiếng, cửa xe chậm rãi nâng lên.
Một anh chàng lạnh như băng bước ra từ bên trong, chỉ vào Thái Kỳ đang ngồi trên xe tải, cáu: “Thái Kỳ, tối nay hội họp ở nhà, anh biết chưa hả, chẳng lẽ kiểu gì cũng bắt tôi phải tới rước mới được! Còn nữa, sao anh dám chiếm hang ổ Giang Duyệt hả? Cẩn thận buổi tối anh ấy quất chết anh!”
Thái Kỳ cợt nhả nhìn anh ta, cúi người qua, phất tay với anh ta: “Giang Tương, mấy người chờ đi, tôi đưa người lên đã, thuận đường cùng đi.”
Người tên Giang Tương kia lúc này mới chuyển mắt qua bên này, nhìn thấy tôi, khựng một chút, lại hỏi: “Cô chính là cái cô trợ lý Diệp kia?”
Tôi khom lưng cúi đầu trả lời anh ta: “Aiz, là tôi!”
Thái Kỳ kéo cổ tôi, cười hì hì: “Đáng yêu lắm đúng không?”
Mặt Giang Tương căng cứng, than thở: “Aiz, Thái Kỳ, cô ấy còn chẳng đẹp bằng Tô Tổng!”
Phụt, tôi ngồi trên xe tải, cuối cùng cũng nhớ ra, vị đồng chí tên Giang Tương này, thực ra có lai lịch cực kỳ hoành tráng, anh ta chính là một trong bốn mỹ nam tử đứng đầu công ty F4 Giang Tương.
Nghe nói cũng là đồng chí được Tô tổng thích nhất.
Thái Kỳ nghiêm nghị trả lời: “Tô tổng, bà ấy là Thánh Mẫu sống, không thể so sánh được, Giang Tương.”
Lần này, cả Giang Tương và Thái Kỳ cùng im lặng, hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt quay người ra sau, nôn mửa. Tôi ngồi trên xe, đồng tình vỗ vỗ Thái Kỳ.
Đợi đến khi Giang Tương lái xe rời đi, tôi mới hạ giọng nhỏ nhẹ an ủi hắn: “Thái Kỳ, anh có hy vọng làm tình nhân số một đấy, trong mắt tôi, anh đẹp trai hơn Giang Tương nhiều!”
Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, siết chặt lấy mặt tôi, nói: “Aiz, cám ơn lời vàng của cô.” Ngừng lại một chút, hắn lại tự cười, thấy tôi hoang mang, hắn cong khóe miệng nhìn tôi: “Hồng Kỳ, có câu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!”
Hở? Có ý gì?
Hữu Bảo khinh bỉ nhìn tôi một cái, nhỏ giọng ở bên cạnh lẩm bẩm lầu bầu: “Diệp Hồng Kỳ, mày thật là đần!”
Phụt, từ khi nào, ngay cả con nhóc này cũng khinh bỉ mình! ╮(╯▽╰)╭
Chỗ Thái Kỳ tìm cho tôi và Hữu Bảo cực gần chỗ hắn, chỉ cách một hành lang nhỏ, cửa sổ vừa mở ra, cũng có thể gọi nhau qua hành lang.
Bên trong đã đầy đủ đồ dùng, ngay cả trong tủ lạnh cũng chất đầy nước trái cây cùng với đồ uống.
“Mấy thứ này đều có thể ăn, tôi trả tiền!” Thái Kỳ xoa xoa đầu tôi, chỉ vào một đống rau xà lách trong bếp, nói: “Đói bụng có thể tự nấu cơm.”
Hắn trái lại rất tinh tế, đến việc nhỏ như thẻ mua bình nước cũng chuẩn bị xong cho tôi.
Tôi cầm một xập các loại thẻ, ngây ngốc mãi, cho đến khi hắn đi xuống lầu, tôi mới thả lỏng thở một hơi,”Hữu Bảo, kiếm được rồi, cả tiền phòng cũng không phải trả.”
Hữu Bảo vuốt cằm, đưa tay vuốt vuốt cái rìa vàng bên mép tường, vừa gảy vừa cười sung sướng: “Hồng Kỳ, luôn tên này đi, mày cư xử cho tử tế, anh ta đáng tin hơn Ninh Mặc nhiều!”
“…” Tôi đứng sau lưng nó, nắm tập thẻ, nhỏ giọng nhăn nhó: “Hữu Bảo, tao quên nói cho mày biết!”
“Sao?” Hữu Bảo nhào tới con sư tử vàng bên cửa, mở miệng dùng sức gặm.
“Thái Kỳ anh ta, thực ra là tiểu bạch kiểm, đang dây với Tô tổng công ty bọn tao!” Tôi đúng là đang xoắn xuýt chuyện này, qua lại gần gũi với một tên tiểu bạch kiểm như vậy, tôi thật sự sợ sẽ bị Tô tổng giết trong nháy mắt.
“Hả?” Hữu Bảo vừa quay đầu lại, rống lên hung bạo: “Diệp Hồng Kỳ, mày nói mày để tiểu bạch kiểm bao dưỡng, mày giỏi thật đấy!”
Phụt, tôi thấy răng của Hữu Bảo bắt đầu chảy máu.
“Thôi cho qua, chúng ta cười nghèo chứ không cười Nhị gia!” Con bé phất tay một cái, tiếp tục quay đầu đi, ôm tất cả những thứ lấp lánh ánh vàng trong phòng gặm một lần.
Một cái cũng không bỏ qua.
Tam quan của đồng chí Hữu Bảo dưới sự chiếu rọi của đống đồ lấp lánh ánh vàng trong phòng, bắt đầu vặn vẹo một cách thần kỳ, “Hồng Kỳ, để anh ta cua, tiểu bạch kiểm đều có tiền!”
(⊙o⊙)! Tôi yên lặng lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa chua, uống sùm sụp, quyết định đi tắm, ngủ.
Có lúc, thật ra thì con người rất tiện, giống như tôi và Hữu Bảo trước kia ở trong căn phòng chìm dưới đất một nửa kia, hai người ngày ngày ăn mì úp bánh bao, vậy mà vẫn ăn ngon lành, ngủ cũng đến tối trời tối đất.
Mà giờ cấp bậc lập tức thăng lên, ở trong khu nhà cao cấp lâu, tôi cùng Hữu Bảo lại ăn không ngon, ngủ không yên.
“Hồng Kỳ, mày nói xem ai ở chỗ này?” Hữu Bảo giống tôi, tiện cách phát tác, đem cái giường ở nhà này phá hủy, hai chúng tôi lại khôi phục lại trạng thái lăn ra đất nằm như trước.
Tôi nằm trên một cái đệm khác, suy tư: “Chắc là một vị Nhị gia khác, mày nhìn coi, cả phòng lấp lánh ánh vàng, không phải là tâm lý vặn vẹo thì là cái gì?”
Mắt Hữu Bảo lóe sáng, cười híp mắt trả lời tôi: “Chúng ta đi hỏi Thái Kỳ được không, tao muốn để tên tiểu bạch kiểm ở nhà này bao…”
Phụt.. Chỉ mới một tối, căn phòng lấp lánh ánh vàng này đã khiến cho Hữu Bảo sa ngã thành nữ thanh niên sa đọa rồi.
Tôi yên lặng nghiêng đầu đi, vì tam quan vặn vẹo của Hữu Bảo mà bi ai.
Đợi đến sáng chủ nhật khi Thái Kỳ tới, Hữu Bảo đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, con bé từ trong phòng vệ sinh lôi ra một bộ dao cạo râu mạ vàng, hưng phấn dâng trào: “Thái tiên sinh, giới thiệu chủ nhà này cho tôi đi, tôi muốn cua người giàu có! Tôi muốn xử lý anh ta!”
“…” Thật thẳng thắn, tôi nghiêng đầu nhìn Thái Kỳ đang giật giật khóe miệng mà cười khan.
“Tôi thích sự thưởng thức cao nhã của anh ta!” Hữu Bảo vẻ mặt say mê, tôi phải nói là, tôi thực xin lỗi chủ nhân của cái nhà này, hễ là món đồ nào lấp lánh ánh vàng đều bị nó gặm qua một lần. May mà chủ nhân cái nhà này không có bệnh đến nỗi dát vàng lên bồn cầu, nếu không, tôi tuyệt đối muốn nổ tung.
“Cá tính của cậu ta tương đối vặn vẹo, cô mà túm được cậu ta, coi như là xây bảy tòa tháp!” Thái Kỳ giật giật hồi lâu, từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng đưa cho Hữu Bảo, “Cố gắng lên! Xử lý cậu ta!” Hắn nắm quyền, vươn tay kéo lấy tay tôi, đi rõ là nhanh.
Tôi bị hắn kéo cho đầu óc choáng váng, cho đến khi ngồi lên xe, mới hét rầm lên, “Thái Kỳ, anh mua xe rồi?”
Oh oh oh, thật là trâu bò mà, lại còn là một chiếc Kỳ Thụy QQ tôi vẫn tha thiết ước mơ nữa chứ!!
Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, xoay đầu lại nói đùa: “Xe này là đồ chơi của cháu ngoại tôi, tôi mượn chạy một lát!”
Tôi cười to, vỗ đầu hắn vui vẻ: “Làm gì có ai đem xe ra làm đồ chơi chứ.”
Thái Kỳ bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, thở dài, biết nghe lời gật đầu một cái: “Đúng đúng đúng, xe này là của anh trai tôi mua, tôi mượn đi tạm, cô đừng có chán ghét nhé!”
Đối với một kẻ giai cấp vô sản ngay cả xe đạp cũng không có mà đi như tôi, hắn nói vậy đã quá nể mặt tôi rồi.
Tôi yên lặng dùng đầu đập vào cửa kính xe, từng cái từng cái, một lúc lâu sau, tôi thấy xe rẽ vào đường khác ngoài tiểu khu sang trọng .
“Thái Kỳ, không phải đi mua lễ phục sao?” Tôi tò mò.
Thái Kỳ nhún nhún vai, quay đầu lại, giơ ngón trỏ lên, thở dài một tiếng: “Hồng Kỳ, tôi không mua nổi lễ phục đắt tiền đâu, tìm người khác dựa theo kiểu dáng, làm cho cô hàng sơn trại dùng thôi!”
╮(╯▽╰)╭, đúng là một người tốt bụng dụng tâm lương khổ!
Bác gái may đồ ăn mặc hệt như một bà quả phụ, toàn thân đều khoác vải rách, mới nhìn một cái, nhìn chẳng khác nào như ma không mặt mặc đồ tang trong phim truyền hình vậy.
“Thái Kỳ à, đồ làm xong rồi đấy, cậu nhìn được chưa?” Tay bà ta run lên, cầm một bộ lễ phục toàn màu trắng, chiều dài chỉ hơn đầu gối tôi một chút, kiểu cách đơn giản tới cực điểm, chỉ là trên vai có một đóa hoa sơn trà màu trắng viền bạc.
Tôi giơ tay, cự tuyệt mặc.
“Tôi không mặc!” Thái độ của tôi vô cùng kiên quyết.
Thái Kỳ lập tức vô cùng lúng túng, kéo tôi qua, giận: “Diệp Hồng Kỳ, cô làm gì thế, bao nhiêu người muốn bà ấy sơn trại cho, bà ấy còn không làm đấy, bộ này của cô là bộ lễ phục XX được XXX nổi tiếng thiết kế, hơi bị hot đấy!”
“….” Tôi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Bộ đồ này còn không bằng đồ của các thầy trên miếu ấy! Tối thiểu cũng phải rộng thùng thình như mốt năm nay chứ, cho dù có ăn đến mức bụng biến thành cái hốt rác, cũng không ai phát hiện ra.
Bà cô kia vô cùng buồn bực, thở dài, kéo tay tôi hỏi: “Cô gái nhỏ, sao cô không thích bộ đồ này chứ, bộ này vừa đơn giản, lại đáng yêu, bao nhiêu người cầu cũng không cầu được ấy.”
Tôi mìm môi, lấy tay ôm đầu, sợ hãi liếc mắt nhìn Thái Kỳ, hỏi: “Tôi nói thật, hai người không được uýnh tôi!”
“…” Tôi thấy nụ cười của bà cô kia đọng lại trên mặt, xứng với gương mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc, cũng giật giật.
“Tôi.. Khốn thật!” Thái Kỳ ôm đầu, xoay người đấm một quyền, sau khi quay mặt lại, đã là dáng dấp của một ông bố hiền từ, “Hồng Kỳ, cô có ý kiến thì nói đi!”
Thái papa thật là hiền lành, tôi nhất thời dũng khí mười phần, nhảy dựng lên chỉ vào lễ phục: “Bộ đồ này ngắn quá, không che được bắp đùi tôi!”
Tôi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của bà cô, nói: “Bác à, còn nữa, đóa hoa này quá trắng, phải thêm chút màu đỏ mới tươi!”
Bà cô kia từ lúc bị tôi gọi là bác đã hoàn toàn đứng trong trạng thái hỏng bét, đợi cho đến khi tôi đề nghị đính hoa đỏ vào, đã hoàn toàn mắc chứng cuồng loạn.
“Tiểu thư, vậy cô mặc bộ đồ này là được!” Tay bà ta run lên, lại là một bộ lễ phục màu đỏ như lửa, độ dài xấp xỉ cái lúc nãy, trên bả vai có đính một đóa hoa sơn trà màu vàng.
Lần này, Thái Kỳ hoàn toàn nổi giận: “Lộ Na, đây là cái gì hả, bây giờ chị vứt bỏ luôn nguyên tắc độc nhất vô nhị khi may lễ phục rồi hay sao?”
Vị bà cô kia rất u oán nhìn Thái Kỳ, thở dài nói: “Sơn trại quá lợi hại, không bằng tự mình sơn trại chính mình! Bây giờ tôi kiêm luôn cả bán buôn nữa!”
Phụt… Thật tài tình!
Mặt của Thái Kỳ trong phút chốc xanh mét.
Tôi nhận lấy cái váy đỏ tươi, trốn vào phòng thử quần áo, sau khi mặc xong đồ, dài gần đến đầu gối, tôi dùng sức kéo kéo, dậm chân một cái, mới bước từ trong phòng thay đồ ra.
“Hoàn mỹ!” Bà cô bật tay hưởng ứng.
“Gà tây!” Thái Kỳ gắt một cái, bà cô đành nghẹn nửa ngày mà không sao nói chuyện nổi.
“Diệp Hồng Kỳ, cô cởi ngay cái đổng ngổn ngang này xuống cho tôi!”Hắn cuối cùng cũng nổi giận, kéo bà cô lại uy hiếp:”Đem ngay mấy bộ đồ đỉnh của cửa hàng chị ra đây, tôi không muốn ngày mai phải xách theo một con gà tây đi tham gia tiệc tối đâu!”
Hắn buồn bực vò vò tóc, lại nhìn tôi một cái, bi thương: “Hồng Kỳ, cổ nhân có câu, mặc long bào mà không giống thái tử, chắc là giống kiểu như cô rồi!”
Tôi mặc bộ đồ giống con gà tây kia, đứng trước gương trầm tư. Thật ra thì tôi thấy vẫn còn đẹp chán, bộ đồ này so với bộ màu trắng kia có lộ liễu hơn một chút, chỉ có mỗi một chiếc dây mảnh vắt qua vai.
“Cậu chủ Thái, còn mỗi một bộ, là tôi làm để giữ lại làm kỷ niệm cho mình!”
Thái Kỳ liếc xéo bà ta, đột nhiên cười nói: “Bác gái, chị khoác vải rách nhìn rất có ý vị, học người ta làm đồ kỷ niệm làm gì, Lộ Na vĩnh viễn đi về phía trước, không cần hồi ức!”
Bác gái kia lập tức kích động, dùng ánh mắt nhìn tri kỷ liếc Thái Kỳ một cái, xoay người từ trong góc tường rút ra một chiếc sườn xám xinh đẹp màu trắng, cứ như vậy đón gió mà triển lãm, tôi thấy mắt Thái Kỳ lập tức sáng lên.
“Diệp Hồng Kỳ, lên!’ Hắn vỗ đầu tôi, chỉ vào sườn xám kêu to.
Tôi trù trừ nhận lấy chiếc sườn xám, do do dự dự đi thay, lúc đi ra, bà cô rớt nước mắt: “A, thật giống tôi hồi trẻ.”
Thái Kỳ đang uống nước, cho ngay bà cô kia một nỗi buồn, quay người lại phun luôn lên bộ đồ lễ phục sơn trại.
Hắn cười ha hả, không thèm để mặt mũi cho bác gái tẹo nào: “Lộ Na, chị hồi trẻ mà mặc được sườn xám như thế này, cũng đâu cần phải khoác bao tải bao nhiêu năm như vậy!”
“…” Bà cô hoàn toàn bị đả kích. Trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi.
Tôi mặc chiếc sườn xám xoay qua chỗ khác soi gương, một thân sườn xám này được may có thể nói là thực khiêm tốn một cách xa xỉ, mỗi đường khâu, đều lấp lánh.
“Hồng Kỳ, đẹp lắm!” Thái Kỳ tới gần, đưa tay sờ lên thắt lưng tôi, vừa sờ vừa than thở: “Cô coi vòng eo này, nhìn xem đám tua rua này, coi bộ ngực này này…”
Tôi cuối cùng không thể nhịn được nữa, quăng cho hắn một cái tát.
Hắn nhất thời tỉnh ngộ lại, rụt lại bàn tay đang đặt trên ngực tôi, cười mỉa: “Aiz, Hồng Kỳ, rất chân thực, một chút cũng không giống như là độn ngực!”
Tôi cáu, nắm tay hắn đặt lên trên ngực mình, giậm chân giận dữ: “Đây là thật, đây là thật, không tin anh sờ thử coi! “
Hắn đúng là sờ lên thật, ngẩng mặt lên, đỏ bừng say mê: “Aiz, Hồng Kỳ, bình thường vỗ nhiều có khác, thật săn chắc!”
Tôi cũng ngây ngất theo, vô cùng tự luyến tán dương: “Đúng không đúng không, hàng thật mà!”
Quay mặt lại, lập tức bị dọa cho sợ đến nhảy dựng.
Máu mũi của Thái đồng chí như hai con sâu róm, chậm rãi, chậm rãi, từ trong lỗ mũi chảy xuống miệng.
“Thái trợ lý, mắt nhìn thẳng tôi, đừng có nhìn xuống! ” Tôi bưng lấy mặt hắn kêu to, nhớ tới vụ lần trước phải khiêng hắn đi bệnh viện, quá sợ hãi.
Ánh mắt Thái Kỳ như si như ngốc nhìn tôi say đắm, trong mắt hiện lên một màn sương mù nồng đậm, thấy tôi nói như vậy, giơ ngón trỏ ra lướt trên mặt tôi, ngốc ngơ ngơ nói: “Hồng Kỳ, em có bảo tôi dời mắt đi, tôi cũng không dời nổi! “
Hắn lại xích lại gần, chuẩn bị chớp mắt cùng tôi, mặt tôi cọ đầy máu mũi của hắn.
“Hồng Kỳ, sao cô lại chảy máu mũi chứ! ” Phụt, trước khi hắn ngã xuống, còn không quên vu hãm cho tôi một lần. Đống máu mũi mãnh liệt kia, nói kiểu gì cũng không phải của tôi.
Bà cô dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn tôi, thấy tôi kéo Thái Kỳ than thở, cười một cái nói: “Aiz, cô gái, cô mê hoặc chết cậu Thái rồi, không đơn giản! “
Bà ta dựng ngón tay cái lên, tôi nhìn bà ta, chậm rãi giơ ngón trỏ lên, rất oán giận đung đưa: “NONONO, bác gái, xin đừng kích thích tôi!”
Mẹ nó chứ, có ai thích khiêng đàn ông đi bệnh viện bao giờ!
Kết quả là sáng thứ hai tôi phải phụng bồi đồng chí Thái Kỳ đến bệnh viện kiểm tra máu, may mà kiểm tra xong, tất cả đều tốt, cái bệnh thấy máu là choáng này của Thái Kỳ, thực ra là một loại tâm lý ám thị mạnh mẽ.
Bác sĩ ở bệnh viện cũng đã quá quen với hắn, thấy tôi khiêng hắn qua, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: “Cậu Thái, cậu phải đi gặp bác sĩ tâm lý đi, cứ như vậy mãi, có bao nhiêu cháo gà cũng chẳng bổ lại được đâu…”
Vẻ mặt Thái Kỳ buồn bực liếc trộm tôi, đoán chừng là sợ bị tôi liệt vào cái loại tâm lý không lành mạnh kia, cả buổi sáng cứ muốn nói lại thôi.
Tôi thấy hắn xoắn xuýt như vậy, trong lòng buồn cười, nghĩ mấy câu trấn an hắn: “Thực ra thì Thái trợ lý, trong lòng ai chẳng có chút bí mật, bởi vì chút ký ức thời niên thiếu tạo thành thói xấu, giống như nhìn nhiều cũng thành quen thôi!”
Thái Kỳ nghe ra là tôi đang an ủi hắn, cười mỉm, vươn tay tới nắm lấy tay tôi, nói: “Hồng Kỳ, thực ra thì cô rất cẩn thận, cũng rất săn sóc, lại luôn dùng thái độ dửng dưng để che giấu đi chút ưu điểm này, không cảm thấy thiệt thòi cho bản thân sao?”
A? Tôi mà tốt như hắn nói sao!
“Cô rất tốt!” Hắn kéo tay tôi, như tuyên thệ lặp lại một lần, đôi thấy con ngươi như lưu ly của hắn lóe lóe, như có nhu tình tràn ngập bên trong đang bồng bềnh.
Tôi lập tức không nhịn được, cười điên cuồng: “Thái Kỳ, anh cứ ra vẻ đi! Nhìn anh làm cái điệu bộ đó, Tô tổng bị anh túm được kiểu đấy đúng không!” Khỏi phải nói, nếu hắn mà làm điệu bộ thâm tình, chắc là không một người con gái nào có thể chạy thoát nổi, cho dù là tôi, cẩn thận như vậy mà cũng sơ sảy đạp nước mất một lúc lâu.
Mặt của hắn lập tức vặn vẹo, vùng vằng ngồi dậy, nhào tới cắn một phát lên cổ tôi, liều mạng cắn.
“Diệp Hồng Kỳ, lúc cô không mở miệng, đúng là một đứa bé ngoan, cô vừa nói, tôi liền muốn cắn chết cô!” Hắn ác độc trừng tôi.
Tôi đưa tay sờ sờ cổ, thiếu chút nữa khóc ra.
Mẹ kiếp, tôi dễ dàng lắm sao, mang chó dại đi tiêm phòng dại, còn bị chó dại cắn ngược lại một cái, lật bàn, tôi muốn bạo phát!
“Diệp Hồng Kỳ, mẹ cô không phải đàn bà!” Thái Kỳ ngồi trên giường bệnh vỗ vỗ miệng, nổi giận.
Tôi bị hắn khiến cho tức sôi người, nghiến răng nghiến lợi gầm thét: “Sao tôi lại không phải đàn bà?”
Hắn vỗ miệng, đáp lại:”Cô mấy ngày không tắm rồi hả, cắn một phát mồm toàn mồ hôi!”
Grào, tôi lập tức hóa thân thành người sói, nhào tới, ấn hắn lên trên giường cắn. Thằng nhóc này không có lương tâm, từ hôm qua đến giờ, truyền dịch đều do tôi hầu hạ, tôi làm gì có thời gian mà đi tắm.
Huống chi tôi đâu phải là nữ chủ trong mấy cái truyện ngựa đực kia chứ, ra mồ hồi đương nhiên là đầm đìa, tác giả của lão tử là một đứa biến thái!!! Bà ấy chỉ biết viết nữ chủ chảy mồ hôi hôi thối!!! Grào, cắn chết bà….
Thái Kỳ vừa xoay xoay người , vừa cười đùa tránh tôi, bị tôi cắn mắt cũng nheo lại cong lên, lăn lộn khắp giường xin tha: “Ai ai ai, Hồng Kỳ, cô mà cắn nữa, sẽ nổi bật lắm, ai ai ai, buổi tối còn phải đi dự tiệc tối đấy!”
Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là tôi đang nổi giận!
“Ư…”Tiếng phản kháng của đồng chí Thái Kỳ dần trở nên yếu ớt, tiếng phát ra so với nữ chính trong phim A còn mất hồn hơn, tôi run lên, phát lực tiếp tục cắn hắn.
Chờ đến lúc tôi ngừng lại, mới phát hiện ra bác sĩ và y tá đã hóa đá ở cửa, hai người nhìn chằm chằm, miệng có thể nhét vừa một quả sầu riêng.
Vẫn là đồng chí bác sĩ lớn tuổi hơn, kiến thức rộng rãi, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Ai, cậu Thái, vận động nhiều sẽ giúp kéo dài sinh mạng…”
Thái Kỳ che cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên ửng đỏ một mảnh, quanh co cười nói: “Dạ dạ dạ….”
Tôi trực tiếp lao ra xúc miệng, ╮(╯▽╰)╭,đồng chí Thái Kỳ, thực ra thì anh cũng giống tôi mà thôi, cả người toàn mồ hôi á!
Làm xong thủ tục ra viện, mấy chuyện linh tinh, đã là hơn hai giờ chiều.
Tôi xách theo bộ sườn xám, định quay về tắm rửa.
“Hồng Kỳ, đừng về nữa, 5 giờ sẽ phải đến công ty, chúng ta tìm một chỗ, sửa sang lại một chút là được!” Thái Kỳ kéo tôi lại, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.
Tôi nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý.
Thái Kỳ chọn một khách sạn hai sao, tôi phởn phơ đi theo phía sau hắn, đầu tóc bị tôi gãi cho rối bời, cô nàng tiếp tân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thái Kỳ một chút, đại khái là có một loại ý nghĩ tiếc hận.
“Hồng Kỳ, cô lại vò đầu rồi!” Thái Kỳ quay lại nhìn tôi, thở dài một cái, kéo tay tôi, vừa đi vừa thay tôi chỉnh lại tóc.
Vào trong phòng, hắn chạy luôn đến nằm trên cái giường lớn, lắc lắc chân, y như đại gia vậy, nói: “Đi, tắm đi, tắm xong bổn thiếu gia tắm!”
Thực buồn nôn, tôi giơ chân đá hắn một phát, “Thái thiếu gia, hành nghề ở quán nào vậy?” Đầu năm nay, thiếu gia tiểu thư đều mang nghĩa xấu, tôi là lần đầu tiên thấy có người còn đem cái danh hiệu này dính trên người mình.
Thái Kỳ ngẩn người, ngay sau đó bó tay liếc tôi một cái, cũng giơ chân ra đá vào bắp chân tôi, cả giận nói:”Mau đi! Tắm xong thì thay quần áo đi!”
Chờ tôi tắm rửa xong, Thái Kỳ đã sớm tựa vào trên gối ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Tôi thấy hắn ngủ ngon lành như vậy, thực không đành lòng đánh thức hắn, đơn giản mở TV lên xem truyền hình vệ tinh.
“Diệp Hồng Kỳ, sao cô không gọi tôi?” Thái Kỳ giống như gặp ác mộng vậy, đột nhiên tỉnh lại, đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt đại biến.
“Gần đến năm giờ rồi!” Hắn nổi giận đùng đùng kéo tay tôi, nhanh chóng xuống lầu tính tiền.
“Cũng không kịp trang điểm nữa rồi!” Hắn nhìn nhìn mặt tôi, duỗi ngón tay thay lược, giúp tôi chải chải tóc, đột nhiên khóe miệng cong lên, nói: “Thực ra thì Hồng Kỳ như vậy rất đẹp, không nhất định phải son phấn đầy mặt!”
Hắn kéo tay tôi, lúc đi qua hành lang công ty, tiện thể mượn hoa khôi phòng hành chính Điền Điềm son môi và phấn nền, kéo tôi, núp ở bên khoảng trống giữa hành lang, nhẹ nhàng giúp tôi tô trát.
Cũng không phải là trực tiếp thoa lên giúp tôi, tôi thấy Thái Kỳ dùng ngón út dính chút son môi, thay cẩn thận từng chút từng chút một thoa lên, lực đạo ngón út tương đối êm ái, chạm lên môi tôi, tôi cảm thấy mặt mình lập tức trở nên nóng bỏng.