Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 19

Tôi cũng phong hóa luôn, phối hợp với Hữu Bảo, run rẩy cũng làm động tác bắn súng, oành… trúng thầu!

Giang Duyệt đoán chừng đã gần như sắp hỏng mất, tuyên bố chuẩn cô dâu xong, như một cơn gió vác Hữu Bảo ánh vàng lấp lánh lên trên vai, không thèm quay đầu lại chạy luôn ra ngoài.

Tôi há to mồm, nhìn Hữu Bảo kéo chiếc đồng hồ quả quýt lấp lánh ánh vàng của Giang Duyệt đại công tử, treo ngược cắn rồi cắn…

Thật mất thể diện, nước miếng chảy theo viền vàng chảy đầy tay.

“Aiz, cô nương Hữu Bảo này thật có tiềm lực nha!” Thái Kỳ vuốt cằm, nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười, quay mặt lại hỏi tôi “Sao rồi, cùng với cô ấy noi theo các chị em mỹ nhân của hoàng đế, cộng thị nhất phu?”

Bây giờ tôi thực rối rắm!

Quay mặt đi hỏi Thái Kỳ: “Như vậy được chứ?”

Thái Kỳ cười lạnh nói: “Aiz, có gì không tốt chứ, người mình đánh vào quân địch trước, lúc cô vào làm tiểu tam, chị em cũng quan tâm nhau tốt hơn!”

Thật là chua chát, tôi dù có trì độn nữa cũng ngửi thấy, vậy nên, tôi nghểnh mặt cười: “Thái trợ lý, anh đang ghen sao?”

Thái Kỳ đang ăn từng miếng từng miếng pudding, vừa nghe tôi nói như vậy, nghẹn đến đỏ cả mặt.

“Diệp Hồng Kỳ, cô định mưu sát quân đồng minh sao?” Hắn mặt đỏ tới mang tai, một cặp mắt hoa đào xấu hổ mang theo giận dữ, “Từ sáng đến tối toàn nói nhảm!”

“….” Tôi sai rồi, không nên tỉ mỉ dò xét tiểu bạch kiểm.

Hắn một phen buông cái đĩa trong tay ra, nhào tới nhéo nhéo mặt tôi, vừa nhéo vừa cười: “A? Cô thông suốt rồi sao, sao bây giờ mới biết tôi đang ghen chứ, tôi đã ăn mấy lượt dấm rồi!"

Cợt nhả, một chút bộ dạng nghiêm chỉnh cũng không có, tôi một phen đánh rớt tay hắn, nhe răng: “Cho qua đi, đồng chí tiểu bạch kiểm, Tô tổng của anh còn đứng trước đài nhìn anh kia kìa!”

Kể từ khi Giang Duyệt đại công tử khiêng Hữu Bảo chạy như bay biến mất xong, tôi thấy Tô tổng chính là ở trong trạng thái thần kinh thác loạn hóa đá, giờ thấy Thái Kỳ động tay động chân với tôi, trên mặt bà ta lại bày ra một loại trạng thái vui mừng cực kỳ cổ quái.

Cái này quá kinh khủng, có lẽ là đả kích trong một ngày quá nhiều, Tô tổng đã có triệu chứng của trúng gió.

Thái Kỳ đang quàng cổ tôi, theo phương hướng tôi chỉ nhìn qua, cười đến càng thêm vui vẻ, vươn tay phất về phía Tô tổng, quay ra phía lỗ tai của tôi, khiêu khích cắn một cái.

Cả người Tô tổng run lên, đỡ chán quay người qua chỗ khác, chống sân khấu trước mặt hít sâu kịch liệt.

“Xong rồi, Thái Kỳ, anh đắc tội chủ nhân rồi!” Tôi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thái Kỳ, hắn chẳng quan tâm chút nào, cười hì hì xoắn xoắn tóc tôi, vừa xoắn, vừa hỏi: “Aiz, tôi hỏi cô, nếu như Tô tổng không nuôi tôi nữa, cô nuôi tôi được không?”

Tôi muốn khóc, tiểu bạch kiểm muốn dính lấy tôi.

Tôi lập tức căm phẫn dâng trào, ưỡn thẳng lưng, túm lấy hai cánh tay của Thái Kỳ, rất nghiêm túc dạy dỗ hắn: “Thái trợ lý, anh nên làm tiểu bạch kiểm rất có triển vọng của anh cho tử tế đi, người khác đều là cá chép vượt vũ môn, sao anh càng vượt lại càng thấp vậy! Tôi một tháng lương có một ngàn sáu, ngay cả tiền thừa để nuôi một con thú cưng cũng không có, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Trong lúc nói chuyện, tôi dùng sức túm lấy cánh tay, lay lay, chỉ sợ đầu óc hắn không tỉnh táo.

Mặt của Thái Kỳ bỗng trầm xuống, dùng sức kéo tóc tôi, cáu: “Đồ vô tình vô nghĩa không có lương tâm, đối với cô tốt vậy, mà cũng đẩy tôi ra ngoài!”

Hắn đột nhiên nhào tới, nhoáng cái đã ôm tôi vào lòng, cọ cổ tôi làm nũng: “Cùng lắm thì buổi tối tôi đi ra ngoài cua phú bà, ban ngày trở về nuôi cô, được không hả?”

Quá vô sỉ!

Tôi nghiêm túc cự tuyệt hắn: “Đồng chí Thái Kỳ, như vậy anh quá cực khổ, hai mươi tư giờ đều phải lao động! Tôi không thể chiếm dụng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh được… à, còn có tiền bán mình nữa!”

Hắn lập tức sốt ruột, liếc mắt nhìn Tiễn Đạc đang dựng thẳng tai nghe lén đến hai mắt đăm đăm, một phen kéo tay tôi, lôi tôi đến bên cạnh góc tường, nói: “Cô xem, bạn cùng phòng của cô đã xử lý Đại công tử rồi, cô có phải nên suy nghĩ kế hoạch của mình một chút! Nên đi đường vòng hoàn thành kế hoạch lâu dài của chính mình!”

“A?” Tôi quay mặt qua, mặt của Thái Kỳ nghiêm túc vô cùng.

“Nếu em không muốn dây với Ninh tiểu tổng, Tiễn Đạc lại là đứa thô lỗ, em chỉ có thể chọn anh!” Hắn trâng tráo nói, chỉ vào mũi mình, hất đầu, “Cả Thiên Duyệt, không có ai có tiền bằng anh, Hồng Kỳ, bỏ qua thôn này, sẽ không có quán khác!”

“…” Rõ ràng là hắn đang nói đùa, nhưng tim tôi lại thình thịch thình thịch nhảy lên kịch liệt.

Mặt của tôi và Thái Kỳ gần sát nhau như vậy, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, tôi đột nhiên rất sợ hắn sẽ phát hiện ra nhịp tim kịch liệt của mình.

Tôi sợ hắn sẽ nói: Này, Hồng Kỳ, tôi đang đùa với cô chơi thôi!

Giống như sự ngu dốt ba năm trước đây, sau cùng những gì tôi có, là vô cùng vô tận xấu hổ cùng tự trách.

Thấy tôi một lúc lâu không đưa ra câu trả lời, Thái Kỳ quả nhiên buông lỏng tay, nhìn tôi nhún vai một cái, nói: “Anh không uống rượu, anh cũng rất tỉnh táo, hơn nữa…” Hắn ngừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc quan sát vẻ mặt của tôi, “Anh từ trước đến nay đều không thích dùng tình cảm làm trò đùa!”

“Diệp Hồng Kỳ, anh nghiêm túc đây! Em đừng nên trốn tránh, tóm lại cứ suy nghĩ đi, anh chờ đáp án của em!”

Kinh động lòng người, tôi bị hắn khiến cho rung động mất rồi!

Phản xạ có điều kiện cự tuyệt hắn: “Không được!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi cười, đút tay vào túi quần, liếc xéo tôi: “Vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em có đáp án thuyết phục mới thôi, Diệp Hồng Kỳ, anh kiên nhẫn hơn em, bền bỉ hơn em!”

(⊙o⊙) hơ….

Tôi sửng sốt không phẩy một giây, đột nhiên xoay người, nhanh chân chạy về phía cửa đại sảnh.

Thái trợ lý, tôi lẩn nhanh hơn anh! À há!

Tôi vội vội vàng vàng trốn về, mới phát hiện ra căn phòng ở khu nhà tôi đang ở kia đã bị thay khóa, cổng chính lấp lánh ánh vàng đã bị khóa lại, càng thêm vững chắc.

Bóng đêm đã buông xuống, tôi ngồi bên dưới cửa chống trộm bên ngoài khu nhà, bó chân khổ não.

Tôi không muốn gọi điện cho Thái Kỳ, luôn cảm thấy mọi đầu mối vẫn chưa được sắp xếp rõ ràng, trừ Thái Kỳ ra, tôi chỉ có thể tìm Hữu Bảo, tôi bắt đầu gọi điện cho Hữu Bảo, di động của nó vẫn lặp đi lặp lại: Số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy,vui lòng gọi lại sau….

Tôi ngơ ngác ngồi một lúc, định đóng điện thoại ra ngoài tiểu khu tìm một quán net nào ngồi qua đêm được.

Tiết trời rất nóng bức, trước khi ra khỏi tiểu khu, một trận gió lớn mang đầy bụi đất bốc lên, đột nhiên, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào đổ xuống.

Tôi mặc một thân sườn xám kia, đứng trong mưa, bị dội cho trở tay không kịp, vừa rét lạnh vừa ướt sũng, bùn đất theo từng trận mưa to bắn lên khiến cho chiếc sườn xám của tôi cũng biến thành màu xám đen.

“Diệp Hồng Kỳ….”

Tôi run run quay đầu lại, xuyên qua tóc mai dính ướt trên khuôn mặt, nhìn thấy xe của Ninh Mặc vô thanh vô tức từ sau lưng tôi chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống phân nửa, trên mặt Ninh Mặc mang theo vẻ kinh ngạc, ghé đầu nhìn tôi, đột nhiên mở cửa xe, lôi tôi cả người ướt đẫm kéo vào trong.

“Cô ở đây chờ Thái trợ lý?” Hắn hỏi tôi.

Tôi do dự một chút, lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại không nhịn được gật đầu.

Thực ra tôi vốn định đứng ở cửa tiểu khu “vô tình” gặp lại hắn,  kết quả, lúc đi ngang qua khu nhà hắn ở, mới phát hiện, đèn nhà hắn vẫn tắt ngúm.

Thái Kỳ vẫn chưa về.

“Thái trợ lý được Tô tổng đưa về rồi, chắc là uống nhiều, tạm thời không về được đâu.” Ninh Mặc quay đầu nhìn tôi, ném cho tôi một cái khăn lông mới tinh, “Lau qua đi, có chỗ nào đi chưa?”

Tôi sửng sốt một chút, cúi đầu, chậm rãi lắc đầu.

Ninh Mặc ngồi ngay ngắn ở ghế lái, trầm mặc một hồi lâu, buồn buồn nói: “Đến chỗ tôi đi.”

Tôi nghĩ nghĩ mình chính xác chẳng có chỗ nào đi cả, trước mắt chắc chỉ có thể lăn lộn theo hắn thôi.

“Ninh Mặc, anh yên tâm, tôi không có ý phụ thuộc vào anh đâu, lúc Thái Kỳ về, tôi sẽ tìm anh ấy lấy chìa khóa phòng! Rất nhanh thôi, sẽ không quấy rầy anh lâu đâu!”

Tôi nghĩ mình đã giải thích tương đối rõ ràng, trước kia mỗi lần để tôi giúp hắn khuân đồ, hay là đưa đồ, đều bảo tôi đặt trước cửa phòng, trong ấn tượng của tôi, hắn là một chàng trai khá chú trọng vấn đề riêng tư, giờ mời tôi đến nhà hắn, đoán chừng cũng là cực không tình nguyện.

Ánh mắt Ninh Mặc có chút mất mát, mệt mỏi cười một tiếng: “Hồng Kỳ, không giống cô, trước kia cô luôn nghĩ cách để đến nhà tôi.”

Hắn dừng một chút, vừa chua xót nói: “Tôi và cô quen biết hơn ba năm, gần bốn năm, Thái Kỳ và cô quen biết chưa được mấy tháng, chẳng lẽ tôi không đáng tin bằng anh ta?”

Tôi bĩu môi, trả lời hắn: “Cái đó không giống, anh ấy là quân đồng minh của tôi, mọi việc đều sẽ che chở cho tôi, coi như là anh em thân thiết, anh là bạn học chung trường với tôi, không nên phiền toái anh nhiều chuyện như vậy!”

Ninh Mặc xoay tay lái, trầm mặc không đáp lời tôi.

Tôi có chút nhàm chán, kéo mép sườn xám, xé cái mác phía trên.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chẳng qua chỉ là bốn năm phút ngắn ngủi, tôi ngồi mà giống như mấy thế kỷ, đợi đến khi tiến vào trong gara, tôi cuối cùng cũng thở hắt một hơi.

Cạch một tiếng, cửa xe liền mở ra, tôi lập tức bắn ra ngoài, theo nói quen vào lúc Ninh Mặc đứng dậy, cầm lấy máy tính xách tay cùng một xấp tài liệu dày cộp tự động tự phát ôm vào lòng.

Ninh Mặc vừa quay đầu, dáng vẻ có chút thổn thức, thở dài một cái, đi tới, từ trong tay tôi nhận lấy những thứ kia, trầm buồn nói: “Sau này cô không cần làm những chuyện này nữa.”

Tôi vả vả miệng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thực vô nghĩa, chắc là do trước kia làm mấy việc tiện cách này nhiều quá, giờ Ninh Mặc không ngược tôi, cả người tôi lại thấy không thoải mái.

Aiz, chút nhân cách được bồi dưỡng ở chỗ Thái Kỳ, chạy đến chỗ Ninh Mặc đều tái phát hết.

Ninh Mặc móc chìa khóa ra, mở cửa chống trộm, đặt mấy thứ đồ trong tay xuống xong, đột nhiên xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi đứng bên ngoài cửa sắt: “Hồng Kỳ, sao không vào đi!”

Tôi cũng muốn đi vào lắm chứ, đáng tiếc cả người tôi ướt sũng, tôi nhớ từng có một lần, tôi cũng dầm mưa đưa Ninh Mặc về như vậy, đứng trước cửa nhà hắn, vừa định đi vào, vết chân màu đen còn chưa kịp in lên cái thảm chùi chân trắng như tuyết để ở cửa, hắn đã xua tôi ra ngoài, kèm thêm cả cái thảm có giá trị không nhỏ kia nữa.

Lúc đấy tôi thực lúng túng, nhưng may mà tôi là một đứa mặt dày vô sỉ quá mức, từ mình cuốn cái thảm lại, đem về treo trên tường, làm tranh treo tường!

╮(╯▽╰)╭, mặt mũi của tôi cũng bị cái sự tự ngu tự sướng của chính mình làm cho mất sạch!

“Sẽ bẩn, mắc mưa!” Tôi đơn giản đáp lại hắn.

Có lẽ hắn cũng nhớ ra cái chuyện tồi tệ kia, ánh mắt trầm xuống, nhíu mày một cái, đột nhiên trở nên nôn nóng, bước ra cửa dùng sức kéo cánh tay tôi, lôi tôi vào trong.

Đôi xăng đan của tôi bẹp bẹp rớm nước, quả nhiên khiến cho tấm thảm kia ẩm ướt.

Tôi nhìn lại, là một bức họa Vân nam ngũ sắc, lập tức vui vẻ, xoa xoa tay nói xin lỗi: “Ninh Mặc, anh quăng tôi ra ngoài đi, nhân tiện quăng luôn tấm thảm chùi chân này đi, ướt hết rồi!”

Cái này mà đem về treo tường thì trâu bò cỡ nào chứ, giống như tranh của dân tộc vậy, hớ hớ hớ, Diệp Hồng Kỳ, mi kiếm được rồi, nghĩ đến đây, tôi lập tức chỉnh trang thái độ, dùng ánh mắt mãnh liệt có nhu cầu được ném ra, nhìn Ninh Mặc.

Trong con ngươi Ninh Mặc lập tức giống như nổi lên gió lốc cấp 10 vậy, nắm lấy cổ tay tôi, càng siết càng chặt, tôi chỉnh trang thái độ, trước sau vẫn dùng ánh mắt sám hối nhìn hắn, một lúc lâu, hắn cuối cùng không nhịn được, đột nhiên quay người lại, hít sâu vài hơi, quay đầu nói xin lỗi: “Hồng Kỳ, thực xin lỗi!”

Giọng nói chân thành tha thiết, trong mắt chứa đầy vẻ đau đớn cùng áy náy.

Tôi lập tức hiểu ra, cái thảm này chắc đắt hơn cái lần trước rồi, cho nên mặc dù bị tôi làm dơ, Ninh Mặc vẫn không nỡ quăng nó và tôi ra khỏi cửa.

Tôi cười mỉa hai tiếng, thừa lúc hắn cúi đầu tìm dép cho tôi, tự động tự phát lượn vòng qua chiếc thảm, chạy ra bên ngoài cửa, đứng ở đó nhìn Ninh Mặc.

Ninh Mặc quay mặt qua, liếc thấy tôi đã bắn ra ngoài, cuối cùng cũng nổi giận, một tay chống trên cửa, nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi tôi: “Diệp Hồng Kỳ, muốn tôi phải xin lỗi thế nào, mới có thể khiến cô tốt đẹp trở lại, giống như lúc đứng trước mặt Thái Kỳ, đứng trước mặt tôi!”

Tôi tới giờ chưa từng thấy một Ninh Mặc mệt mỏi như vậy bao giờ, trên khuôn mặt tuấn dật đầy vẻ bi thương, cánh tay chống trên cánh cửa, bởi vì cảm xúc mãnh liệt dao động mà khẽ run rẩy.

Tôi ngẩn người, đoán mò trong lòng có lẽ là do sự mặt dày vô sỉ của Thái trợ lý đã kích thích hắn, tôi vô cùng đồng tình dùng ánh mắt an ủi hắn.

Hết sức nhu hòa trả lời hắn: “Tôi không phải vẫn đang đứng trước mặt anh sao, Ninh Mặc, hôm nay anh uống bao nhiêu rượu vậy?”

Bả vai hắn lập tức sụp xuống, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt không gợn sóng, hắn yên lặng ngồi xổm xuống, kéo cái chân không ngừng cọ vào nhau của tôi qua, vươn tay nâng lên, định xỏ chiếc dép trong tay vào cho tôi.

Tôi nhất thời bị kinh sợ, nhảy về phía sau khoảng ba bước dài, chỉ vào Ninh Mặc, kêu lên quái dị: “Ninh Mặc, anh không sao chứ, đừng có đùa tôi như vậy!”

Grào, loại phục vụ của hoàng tử này, tôi không hy vọng xa vời có thể được hưởng thụ từ Ninh Mặc.

Đối với sự thất thường mấy ngày nay của Ninh Mặc, tôi đột nhiên linh quang chợt lóe, nhất thời ngộ ra. Con người của Ninh Mặc lòng tự ái rất cao, cao hơn bất cứ ai, Thái trợ lý khiến cho hắn ngậm cục tức mấy lần, chắc chắn là hắn đầy một bụng bực dọc rồi, thấy dáng vẻ quân đồng minh thân mật khăng khít của Thái trợ lý với tôi, trong lòng lập tức không thoải mái là đúng.

Lòng tôi thông thấu như gương sáng, hắn coi tôi như là một công cụ để giành chiến thắng, muốn dùng độ thân mật để áp đảo xu thế, đánh cuộc lại một hơi.

Hắn lại tính toán lợi dụng tôi!

Trái tim tôi không nhịn được trùng xuống, nhất thời giọng điệu cao lên: “Ninh tiểu tổng, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, những hành vi có khí chất nhân văn như thế, không cần xài với tôi.”

Hắn nửa quỳ, vẫn giữ nguyên động tác đó, tay nâng dép, cả người cứng đờ, cũng không ngẩng đầu lên.

Tôi phỏng đoán có thể lại chọc thủng lòng tự ái kiêu ngạo của hắn một lần nữa, ngẩm nghĩ một chút vô số lần dễ dãi tha thứ cho hắn trong quá khứ, lại nghĩ nghĩ, hắn vốn là Ninh Mặc cao cao tại thượng, lần này lại bị Thái Kỳ kích thích cho thảm như vậy, lập tức liền tiêu tan.

Tôi cũng đã buông tay, còn so đo chuyện hắn lợi dụng lần nữa làm gì, cần gì phải kích thích vị thiếu gia luôn tự cho mình ưu việt hơn người khác quá mức như vậy.

Vậy nên, tôi mềm giọng, an ủi hắn: “Ninh Mặc, anh yên tâm đi, anh không cần phải làm mấy chuyện này, trong lòng tôi anh cũng vĩnh viễn là bạn bè thân thiết nhất, Thái trợ lý làm việc tính tình có chút trẻ con, anh cần gì phải so đo với anh ấy, tôi với anh ấy đều tùy ý quen rồi, lời nói ra cũng không có ác ý gì đâu.”

Tôi nghĩ nghĩ, thấy không đủ, lại bổ sung: “Nếu là anh ấy làm chuyện gì, khiến cho anh trong lòng không thoải mái, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”

Ninh Mặc vốn đang nửa quỳ, đột nhiên đứng lên, nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng kiểu đó, mang theo cảm giác mất mát đến cực độ: “Diệp Hồng Kỳ, đây chính là điểm khác nhau!”

A? Tôi bị nụ cười của hắn hù dọa, phản xạ có điều kiện lui về phía sau giật bắn mình. Hừ, hình như sau Thái trợ lý, tôi lại kích thích Ninh tiểu tổng rồi.

“Diệp Hồng Kỳ, tôi sai rồi!” Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn tôi, đem tôi ép sát đến góc tường, sau đó, vươn tay, chạm lên mặt tôi.

Tôi bị hắn làm cho sợ hết hồn, theo phản xạ có điều kiện né đầu ra, rống giận: “Ninh Mặc, anh phát bệnh thần kinh gì vậy!”

Hắn chẳng lẽ không biết, sau hơn ba năm hư tình giả ý, giờ tôi chán nhất là mấy thứ lẫn lộn mập mờ không rõ ràng kia sao?

Tôi hận mập mờ chết đi được, càng thêm hận bản thân mình lún sâu trong mập mờ, làm một thằng hề.

Hắn tiếp tục vươn tay ra, vuốt tóc tôi: “Hồng Kỳ, tôi nghĩ tôi…”

Một trận cuồng phong, khiến cho cánh cửa chống trộm quên đóng lại lúc trước bật ra, ken két ken két đung đưa, lắc lư không yên.

“Hồng Kỳ, anh đến đón em về nhà đây!”

Tôi và Ninh Mặc đồng thời quay mặt nhìn về phía cửa, dưới ánh đèn hắt lại, tôi thấy gương mặt tái nhợt của Thái Kỳ, hai tay chống trên thành cửa thở hổn hển.

Đứng xa như vậy mà tôi vẫn còn ngửi thấy hơi rượu trên người hắn.

Hắn thở hổn hển, chậm rãi chìa tay về phía tôi, đột nhiên sáng chói cười lên một tiếng, nói: “Hồng Kỳ, về nhà đi! Thực xin lỗi, anh đến chậm một chút, chỉ mong rằng sẽ không quá muộn!”

Nụ cười xuân về hoa nở kia, khiến cho trái tim của tôi lập tức bình yên trở lại, tất cả bứt rứt bất an, lập tức biến mất không còn dấu vết.

Ninh Mặc siết nắm đấm, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Thái Kỳ, khóe miệng nhếch lên, miễn cưỡng cười một tiếng nói: “Thái trợ lý, anh luôn tới rất kịp thời!”

Thái Kỳ cười hì hì nhìn hắn, cũng không đáp lại, bước về phía tôi, cúi người xuống, đột nhiên hé miệng, hà hơi với tôi, mùi rượu thiếu chút nữa hun chết tôi.

“Diệp Hồng Kỳ, tại sao tắt máy?” Hắn vươn tay nhéo tai tôi, tôi kêu đau ai ái, một cước đạp luôn lên chân hắn.

Hắn cúi đầu, thấy tôi vung vẩy đôi giày xăng đan lẹp bẹp nước, kinh ngạc: “Diệp Hồng Kỳ, hàng hiệu xịn vậy mà em cũng mặc ra hiệu quả tàu ngầm được, em hơi bị trâu đấy! Giẫm mấy cái nữa xem nào, để anh xem bong bóng…”

Tôi nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao trở nên rất vui vẻ, làm theo ý hắn, thực sự nhảy nhảy mấy cái, trong cái lỗ nhỏ ở gót giày quả nhiên phun ra không ít bong bóng. Tôi hắc hắc cười ngây ngô, hắn cũng cười ngây ngô hai tiếng theo, đột nhiên ngừng cười, rất nghiêm túc nhìn tôi.

Sau đó, chợt giơ chân đá lên chân tôi, giận dữ: “Em là đồ ngốc, thế mà cũng nhảy thật, chính vì em cứ như thế, nên mới bị người ta đùa giỡn từ sáng đến tối, mau cởi cái đôi tàu ngầm kia ra cho anh, cởi ra!”

Lẽ nào muốn tôi chân trần lăn lộn với hắn, tôi cáu, giơ chân ra đá lại hắn, hai người dưới chân đều là bùn đất, đá vào chân nhau, từng mảng từng mảng bùn bắn lên.

“Khụ khụ…” Ninh Mặc cuối cùng cũng không nhịn được, giơ nắm tay lên ho khan hai tiếng.

Thái Kỳ giống như kỳ tích hồi hồn lại sau khi phát hiện ra kỳ quan thứ chín của thế giới vậy, kinh ngạc: “Ninh tiểu tổng, sao cậu vẫn còn ở chỗ này vậy?”

“….” Tôi không còn gì để nói, tên ma men này đứng ở hành lang nhà người ta, chỉ trích nơi người ta xuất hiện ╮(╯▽╰)╭, thật vô đối.

Mặt của Ninh Mặc đen xì, nhìn có vẻ rất đè nén tức giận, hỏi: “Thái trợ lý, tôi không đứng ở nhà tôi, tôi nên ở đâu hả?”

Thái Kỳ sợ hết hồn, nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi tôi: “Hồng Kỳ, sao em lại chạy đến nhà Ninh Mặc….”

Phụt… Thì ra là say rượu chưa tỉnh.

Hắn vò vò đầu, đột nhiên quay mặt đi, nhìn vào bên trong nhà Ninh Mặc, cười hì hì nói: “Ninh tiểu tổng, có thể mượn nhà vệ sinh của cậu một chút chứ?”

Tôi nhớ lại sự hỗn loạn ở thành phố Y, đột nhiên tỉnh ngộ ra, một phen kéo lấy tay hắn, quay ra chào Ninh Mặc: “Ninh Mặc, đừng để ý đến anh ấy, tôi lôi anh ấy về đây!”

Đứa nhỏ này nếu mà vào được nhà vệ sinh của Ninh Mặc, tôi thực sự sẽ phải ngả ra đất nghỉ ở nhà Ninh Mặc.

Thái Kỳ vừa giãy dụa vừa tức giận: “Diệp Hồng Kỳ, em vô nhân đạo, anh ngàn dặm xa xôi chạy tới giải cứu em, thái độ của em như vậy là sao hả?”

Tôi khóc không ra nước mắt, nói với Ninh Mặc: “Cho tôi cái cốc dùng một lần đi, không thì túi ny lon cũng được, tôi đưa anh ấy ra bên ngoài giải quyết!”

Ninh Mặc trợn mắt há mồm hóa đá ở cửa.

Thái Kỳ giận dữ, nghiêng đầu bĩu môi, thở phì phì hỏi tôi: “Em tưởng anh là người tùy tiện như vậy sao, tùy tiện cái gì cũng có thể tạm bợ như vậy? Không phải là bồn cầu, anh giải quyết không được!~”

Một đôi mắt hoa đào của hắn, nhiễm quanh một tầng hơi nước, trên gương mặt trắng nõn bừng lên hai mảng đỏ đỏ, bĩu môi, cực kỳ đáng yêu.

Tôi giơ tay vỗ vỗ đầu hắn, an ủi hắn: “Sẽ nhanh thôi, anh thấy tầng thứ tư của tòa nhà trước mặt không, đi qua chỗ đó, sẽ có một chiếc bồn cầu xinh đẹp, phia trên có đệm hình Mashimaro nhé, bên trên nắp bồn cầu còn dán giấy màu hồng, không phải anh vẫn thích vậy sao?”

Hắn mơ màng một cái, lại tỉnh táo lại, vỗ đầu, cười hì hì chào Ninh Mặc, nói lời từ biệt: “Ninh tiểu tổng, tôi đưa Hồng Kỳ đi trước đây!”

Ninh Mặc không nói gì, mặt đen đưa một đôi dép nữ ra, vừa mới chuẩn bị thay cho tôi, Thái Kỳ ngoái đầu lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo cái thảm chùi chân của Ninh Mặc qua, lót dưới chân tôi, tháo đôi xăng đan của tôi ra: “Không cần phiền toái như vậy, ngày mai đỡ khỏi phải đến lần nữa…”

Hắn cúi người, quay mặt qua, vỗ vỗ bả vai của mình, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười ngây ngô: “Lên đi, Diệp Hồng Kỳ, hôm nay em cho em cưỡi miễn phí!”

Từ ngữ mới phóng đãng làm sao…. Mặt tôi lập tức nóng lên.

Do dự một chút, tôi liền lập tức nhảy lên, Thái Kỳ bị tôi nhảy lên đến bảy ngất tám đổ, chống lên cửa, hít sâu một trận, quay đầu lại, tức giận: “Diệp Hồng Kỳ, em kiềm chế một chút, em cho là ai cũng giống Ninh tiểu tổng, nắm một hơi có thể quăng em ra ngoài cửa được chắc!”

“Thái trợ lý! Chú ý lời nói của anh!” Ninh Mặc giống như bị dẫm phải đuôi, vẻ mặt vừa đau đớn lại vừa hối hận, đứng ở bên trong, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, hai tay nắm chung một chỗ, nhìn rõ cả khớp xương.

“…” Tôi bị kinh sợ, đối với chuyện bị Ninh Mặc quăng ra khỏi cửa, mặc dù mặt dày như tôi, cũng cảm thấy xấu hổ từ tận đáy lòng, chuyện này ngay cả Hữu Bảo tôi cũng không nói, sao hắn lại biết được chứ.

Tôi lập tức cúi gằm đầu xuống.

“Thôi, sức lực của anh nhỏ hơn em, khí thế cũng yếu hơn em, em tìm một thằng như anh để bắt nạt là đúng rồi!” Hắn vừa lẩm bẩm vừa cõng tôi đi về phía cửa.

Đoán chừng là do say lợi hại, trước khi ra khỏi cửa, đầu hắn đụng phải cánh cửa chống trộm, phát ra một tiếng bốp thật to, hắn choáng váng đầu óc xoa đầu, ngửa mặt lên trời gầm thét: “Aiz, đây đều là mệnh ư… Diệp Hồng Kỳ…”

Phì, tôi kẹp chặt lấy hông hắn, chỉ sợ hắn say khướt, bỏ rơi tôi.

“Diệp Hồng Kỳ….” Hắn chóng mặt gọi tôi, chân đi thành hình chữ bát ( 八).

“Ừ!” Tôi ậm ừ, hai tay quàng qua cổ hắn, hai chân vòng qua hông hắn, dùng sức áp trên người hắn, nếu hắn mà té xuống, tôi ít nhiều cũng có cái đệm để dựa.

“Em mà kẹp nữa anh sẽ tiểu ra quần!” Hắn bi thương gầm thét.

Tôi sợ đến mức lập tức buông lỏng chân, ôm lấy đầu hắn an ủi: “Chịu đựng đi, Thái trợ lý, anh có thể làm được mà!”

Hắn quay đầu nhìn cánh cửa chống trộm vẫn còn mở nhà Ninh Mặc, vô liêm sỉ nói: “Ninh tiểu tổng đã vào trong rồi, không cần phải đóng kịch nữa, Diệp Hồng Kỳ, em xuống cõng anh đi, anh đi không nổi nữa!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3