Đại Đường Song Long Truyện - Chương 028
Một Vụ Giao Dịch
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng lần lượt trồi đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khí trong lành của vùng Tứ Thuỷ về đêm.
Kình
khí của hai gã tuỳ tâm như phát, từ chưởng tâm sinh ra hấp lực, dính
chặt vào vách thuyền, ngay cả bản thân hai gã cũng không hiểu làm sao mà
mình làm được.
Khấu Trọng ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng đắc ý
nói: "Lần này thì cho Trầm bà nương đó tìm muốn lộn nhào con bà nó lên!
Ha ha! Bà của Trầm bà nương!".
Từ Tử Lăng nói: "Chớ nên tự
mãn quá sớm như thế. Còn nửa ngày nữa thì mới xem là chúng ta thắng cơ,
quá trớn đắc ý rất có thể sẽ bách mật nhất sơ, tất cả lại xôi hỏng bỏng
không thì hết".
Khấu Trọng gật đầu nói: "Ta rất có chừng mực
mà! Hì! Chúng ta thật là ngốc, lúc đánh cược chỉ nói nếu nàng ta thắng
sẽ thế nào, mà quên mất không nói chúng ta thắng sẽ thế nào, nếu không
được sờ mó một hai cái cũng không phải chuyện không hay đâu".
Từ
Tử Lăng bật cười nói: "Bớt si tâm vọng tưởng đi! Bà nương này toàn thân
đều là gai độc, tuyệt đối không thể chạm vào đâu! Hì! Ta chỉ lo Tần lão
ca đấu không lại nàng ta!".
Khấu Trọng nói: "Đấu không lại
mới hay chứ, nếu không để y quay về cho tên hôn quân đó chém đầu à! Hắc!
Ba chiếc thuyền này xem ra cũng có chút lai lịch, ngươi có hứng thú lên
mượn tạm hai bộ y phục và chút tiền vốn không, tốt hơn là mặc quần áo
rách rưới, trong tay lại không có đồng nào như bây giờ".
Từ
Tử Lăng thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút! Người có ba chiếc thuyền lớn
như vậy, nếu không phải danh gia vọng tộc, ắt phải là đại quan quý
nhân, hoặc là hào môn bá chủ, vạn nhất không cẩn thận, hai cái mạng nhỏ
này của chúng ta e rằng khó giữ".
Khấu Trọng chau mày nói: "Vậy đi hay không đây?".
Từ
Tử Lăng thấp giọng đáp: "Cả cha hờ mà chúng ta còn chẳng sợ, còn sợ kẻ
nào nữa chứ, dù sao thì ta với ngươi cũng là võ lâm cao thủ tương lai cơ
mà!".
Nói đoạn chầm chậm di chuyển lên phía trên.
Trên
sàn thuyền và cột buồm đều có treo phong đăng, nhưng hơn hai chục chiếc
cửa sổ bên phía hai gã thì chỉ có khoảng hơn một nửa là có ánh sáng
truyền ra ngoài.
Từ Tử Lăng chọn một ô cửa sổ đen ngòm trên
tầng thứ hai bò tới, khi bò qua một ô cửa sổ có đèn, bất chợt nghe thấy
một giọng nữ tử hết sức nhu mì truyền ra.
Hai gã vẫn còn đang tâm tính thiếu niên, không nén nổi tò mò liền dừng lại, áp tai lắng nghe.
Chỉ
nghe giọng nữ kia vang lên sát bên tai hai gã: "Tốt nhất nhị ca hãy
khuyên cha đi. Cha chúng ta lúc nào cũng trung thành cẩn cẩn với triều
đình như vậy thật không nên đâu, Đoan thúc đã khuyên nhiều lần rồi,
nhưng cha chẳng chịu nghe lấy nửa lời".
Cả hai giật mình
đánh thót, mới biết nữ tử có giọng nói thánh thót kia đã lại gần cửa sổ,
vội vàng bế hết hô hấp, không dám tơ hào cử động.
Một giọng
thanh niên nam tử khác phiền não nói: "Thứ mà cha không nỡ dứt bỏ nhất
chính là quan hệ với Độc Cô gia, nhưng mà người đâu có biết lão yêu tinh
Độc Cô Phong từ lâu sớm đã coi chúng ta là cái gai trong mắt rồi. Hiện
giờ thiên hạ đại loạn, vạn dân kêu than, người Đột Quyết lại như sài
lang hổ báo đang rình mò bên ngoài, triều đình lại không thể làm gì. Còn
chúng ta trấn thủ Thái Nguyên, binh lực đầy đủ, lương thảo đầy kho đủ
để ăn mười năm hay tám năm. Bây giờ bọn Lưu Vũ Châu và Lương Sư Đô của
Ưng Dương Phái lại liên minh với người Đột Quyết khởi binh phản Tuỳ,
trước sau đã công hãm Lâu Lan và Định Tương, chỉ cần phá thêm Nhạn Môn
nữa thì Thái Nguyên của chúng ta sẽ bị uy hiếp trực tiếp, nếu như cha
chúng ta vẫn cử kỳ bất định như vậy, cuối cùng cũng sẽ bị tên hôn quân
đó liên luỵ đến gia phá nhân vong cho xem".
Hai gã bên ngoài
nghe mà rùng mình, đôi nam nữ bên trong rốt cuộc là con cái nhà nào mà
có quan hệ trực tiếp với Độc Cô phiệt và Tuỳ Dạng Đế như vậy?
Trong thanh âm của nam tử có ẩn hàm khí kình, không cần nói cũng biết y là một nhất lưu cao thủ.
Nữ tử nhẹ nhàng nói: "Huynh đã thương lượng với đại ca chưa?".
Nam
tử nói: "Cũng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi. Huynh ấy cũng hết
cách, Tú Ninh cũng biết cha chúng ta khi ngoan cố lên thì đáng sợ thế
nào rồi đấy".
Tú Ninh nói: "Hay là chúng ta nhờ Đông Minh
Phu Nhân nhúng tay vào, cha nghe lời của bà ta nhất đó! Ôi! Nếu không
phải mẹ chúng ta đã qua đời thì nhờ bà ấy khuyên bảo cha là tốt nhất!".
Hai gã bên ngoài nghe mà suýt chút nữa rơi xuống sông.
Cuối cùng bọn gã cũng đã đoán ra đây là thuyền của Lý phiệt, đâu còn dám nghe tiếp nữa, vội vàng len lén bò lên phía trên.
Lúc này tiếng nói trong phòng đột nhiên ngưng bặt, nhưng hai gã không lưu thần để ý.
Hai gã mở cửa sổ ra, quan sát kỹ bên trong không có người mới bò vào, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai
gã đảo mắt một vòng, thấy đây là một căn ngọa thất đặc biệt lớn, bài
trí hoa lệ, ngoại trừ các vật dụng thường thấy như giường và ghế, còn có
một chiếc rương gỗ lớn, bên trong có lẽ là để y phục.
Khấu
Trọng ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói: "Chúng ta trộm cắp cũng phải có
đạo nghĩa, mỗi người chỉ lấy một bộ y phục thôi, nếu như tìm thấy ngân
lượng, cũng chỉ lấy đủ để chúng ta sống vài ngày và đi kỹ viện một lần
thôi".
Lúc này, một cái đầu nam nhân thò vào cửa sổ, nghe thấy Khấu Trọng nói vậy, không hiểu sao lại rụt lại.
Từ Tử Lăng thấp giọng nói: "Không ngờ chúng ta lại lấy trộm đồ của Lý
Uyên,
tên Độc Cô tiểu tử đó không phải muốn hại Lý Uyên hay sao? Hay là chúng
ta hại ngược lại hắn một phen, để lại tờ giấy cảnh báo cho người của
Lýp hiệt coi như là đền bù việc ăn trộm này?".
Khấu Trọng cười hì hì nói: "Ngươi trở nên độc ác như vậy từ lúc nào đấy? Hà!
Thiên
hạ này e rằng chỉ có ta với ngươi mới đủ năng lực buộc Lý Uyên phải tạo
phản thôi, nhưng không biết y là người tốt hay người xấu nhỉ...?
Từ Tử Lăng ngắt lời gã nói: "Bớt nói những lời thừa đi, có người tới thì hỏng bét đó, mau lấy đồ đi!".
Hai
gã lại gần chiếc rương, đang định mở nắp rương ra lục lọi thì bên ngoài
cửa sổ chở vang lên một tiếng "cạch" như muốn cảnh báo hai gã chớ nên
làm càn vậy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hồn phi phách tán, lập tức đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ.
Chỉ thấy một bóng đen tuồn vào một cách vô thanh vô tức, đứng ngay trước mặt hai gã.
Cả
hai định thần nhìn lại, thì ra là một thanh niên tuổi tác không lớn hơn
hai gã là mấy, tai to mặt lớn, hình tướng uy võ, mắt như điểm sơn, lấp
lánh có thần, khí độ phi phàm khiến người ta phải sinh lòng cảm mến.
Hai
gã Khấu Từ đang ngây người ra như tượng gỗ thì thanh niên kia thấp
giọng nói: "Tại hạ Lý Thế Dân, nhi tử của Lý Uyên ở Thái Nguyên, hai vị
huynh đài tướng cách tinh kỳ, không biết cao danh quý tính?".
Hai
gã đưa mắt nhìn nhau, tinh thần đã trấn định lại đôi chút, đồng thời
cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, tại sao y lại lễ độ với hai tên tiểu
tặc như hai gã như với quý khách vậy?".
Hai gã đứng dậy.
Khấu Trọng ôm quyền làm lễ, cười hì hì nói: "Thế Dân! Cái tên này rất hay!
Hà! Cứu thế tế dân! Sau này nói không chừng sẽ do huynh làm hoàng đế đó!".
Lý
Thế Dân cười nhạt nói: "Huynh đài ngàn lần không nên coi trọng tại hạ
như vậy, có điều cái tên này đích thực cũng có một đoạn cố sự. À... mời
hai vị ngồi xuống nói chuyện có được không?".
Lúc này bên trên vang lên giọng nói của Lý Tú Ninh: "Nhị ca! Có chuyện gì vậy?"
Lý Thế Dân đi ra phía cửa sổ, cao giọng nói: "Lát nữa ta nói với muội!".
Nói đoạn quay người lại đưa tay mời hai gã ngồi xuống, thái độ thập phần thành khẩn khách khí.
Hai
gã ngầm ngầm đoán ra được tâm ý của y, lại tự biết khó thoát khỏi cửa
sổ do y trấn thủ, đành ngồi phịch xuống hai chiếc thái sư ỷ dựa sát vào
vách tường. Toàn thân hai gã còn đang sũng nước nên chẳng thấy thoải mái
chút nào.
Lý Thế Dân cười cười, đoạn chậm rãi ngồi xuống
một chiếc ghế bên cạnh cửa sổ: "Năm tại hạ bốn tuổi, trong nhà có một vị
rất giỏi về tướng thuật đã xem tướng cho rồi phán, "niên giới nhị thập,
tất năng tế thế an dân". Gia mẫu thương tại hạ nhất, nên đã đổi tên cho
thành Thế Dân".
Vừa nói, y vừa thuận tay lấy hoả tập đốt mấy ngọn đèn nhỏ bên cạnh lên.
Từ
Tử Lăng thấy y nhắc đến mẹ, ánh mắt lộ ra thần sắc ngưỡng mộ, không
khỏi nhớ đến Phó Quân Sước, liền thở dài nói: "Huynh đài nhất định rất
nhớ mẹ của mình!".
Lý Thế Dân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn
những giọt nước chảy tong tỏng từ trên người hai gã xuống sàn thuyền,
trầm giọng nói: "Hai vị huynh đệ và Lưu Cầu Đông Minh Phu Nhân Đơn Mỹ
Tiên có quan hệ gì? Tại sao khi nghe đến tên bà ta tim lại đập mạnh hẳn
lên, bằng không tại hạ làm sao có thể phát hiện được hai vị đang lén lên
thuyền chứ?".
Hai gã giờ mới biết mình sai sót ở đâu, đồng
thời cũng cảm thấy kinh ngạc trước tâm cơ cẩn mật của Lý Thế Dân, chỉ
dựa vào một chút đầu mối đó mà đã suy ra được bọn gã và Đông Minh Phu
Nhân có quan hệ.
Khấu Trọng cười hì hì nói: "Tự nhiên là có
quan hệ rồi! Chi bằng chúng ta làm một chuyến giao dịch đi, nếu như
chúng ta có thể khiến quý lão gia khởi binh tạo phản, huynh đài phải cho
chúng ta quần áo mới và... hà... hai không ba mươi lạng bạc! Thế nào?"
Lần này đến lượt Lý Thế Dân trợn mắt lên, chỉ nghe y thất thanh thốt: "Ba mươi lạng bạc?".
Từ Tử Lăng giật mình, vội vàng bổ cứu: "Nếu nhiều quá thì hai mươi lăm lạng cũng được!".
Lý
Thế Dân không dám tin vào tai mình, trố mắt nhìn hai người, đoạn đưa
tay vào bọc lấy ra một gói bạc, chẳng thèm nhìn đã thảy luôn cho Khấu
Trọng:
"Tiểu huynh đệ thử coi xem bên trong có bao nhiêu ngân lượng?".
Khấu
Trọng đưa tay tiếp lấy gói bạc, không chút khách khí mở ra xem luôn,
vừa nhìn đã kinh ngạc thốt lên: "Ông bà nội ngoại của tôi ơi, con bà nó
chứ! Toàn bộ đều là hoàng kim cả!".
Từ Tử Lăng vội vàng thò đầu vào xem, đoạn le lưỡi nói: "Chỗ này ít nhất cũng phải năm trăm lạng bạc!".
Hai
mắt Khấu Trọng sáng rực lên, đưa tay nhét túi bạc vào bọc, hít sâu vào
một hơi nói: "Lấy tiền của người thì phải xả thân vì người, chuyện này
cứ để huynh đệ tại hạ lo là được".
Từ Tử Lăng vẫn có lương
tâm hơn một chút, ngại ngùng nói: "Trọng thiếu gia, ngươi hãy trả tiền
cho người ta trước đã, đợi làm xong chuyện rồi mới thu tiền sau cũng
được".
Lý Thế Dân khẳng khái nói: "Cứ lấy dùng đi! Vô luận
thành hay bại mọi người cũng là bằng hữu cả, chỗ này đủ cho hai người đi
kỹ viện một trăm lần rồi đấy!".
Hai gã cùng lúc động dung.
Khấu Trọng giơ ngón tay cái lên nói: "Được chúng ta kết bạn với huynh!".
Lý Thế Dân thấp giọng nói: "Chớ nên lớn tiếng như vậy, ta không muốn người khác biết hai vị tiểu huynh đệ đang ở đây".
Khấu
Trọng thoáng đỏ mặt, hạ thấp giọng nói: "Nói cho huynh biết một bí mật
kinh người nhé! Ở chỗ Đông Minh Phu Nhân có một quyển sổ ghi chép chuyện
lão gia nhà huynh âm thầm mua vũ khí của bà ta, bên trên còn có dấu ấn
của ông ta nữa, thử nghĩ nếu quyển sổ bảo bối ấy bị mất cắp tình hình sẽ
ra sao?".
Lý Thế Dân phấn chấn tinh thần hẳn lên, y biết
hai gã tiểu tử này không phải đang thuận khẩu bịa chuyện, bởi vì nhiệm
vụ lần này của y đến Bành Thành chính là mua thêm một đợt vũ khí nữa của
Đông Minh Phu Nhân.
Hai năm trước phụ thân y được điều nhậm
trấn thủ Hoằng Hóa và Quan Hữu Thập Tam Quận. Để ứng phó với đại quân
của Dương Huyền Cảm cuối cùng ông ta cũng phải chấp nhận lời đề nghị của
y, mua một số lượng lớn vũ khí của Đông Minh Phu Nhân. Chuyện này Tuỳ
Dạng Đế hoàn toàn không hay biết, nếu để tiết lộ ra ngoài, lại có chân
bằng thực cớ, kẻ đa nghi như Tùy Dạng Đế không cho rằng Lý Uyên âm mưu
làm phản mới là chuyện lạ trong thiên hạ.
Lý Thế Dân ngây
người ra giây lát rồi chau mày nói: "Đông Minh Phu Nhân là cao thủ tuyệt
đỉnh trong thiên hạ, tứ vị hộ pháp tiên tử người nào cũng thân hoài
tuyệt nghệ, ngoại trừ Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ xuất mã, trên đời này còn có
ai trộm được thứ đồ vật quan trọng như vậy trên thuyền của họ chứ?".
Từ
Tử Lăng cười cười nói: "Thấy huynh hào sảng như vậy, tại hạ lại nói cho
huynh một bí mật nữa, nhưng huynh không được hại chúng tôi, hoặc giở
trò bỉ ổi sau khi thành công đâu nhé!".
Lý Thế Dân nghiêm
mặt nói: "Nếu Lý Thế Dân này có hành vi bỉ ổi như vậy, sẽ chết không
toàn thây! Hừ! Không ngờ tiểu huynh đệ lại nghĩ ta như vậy!".
Khấu
Trọng coi như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Đây gọi là một
lần bị rắn cắn, cả đời sợ sợi dây. Chúng ta cần phải xây dựng được lòng
tin với nhau trước đã, sau đó thì đại kế mới có thể thi hành được".
Hiển
nhiên là Lý Thế Dân đã nhìn ra Khấu Trọng không được thật thà lắm, nên
quay sang nhìn Từ Tử Lăng nói: "Tiểu huynh đệ nói đi!".
Lúc này, chợt có người đi qua bên ngoài, đợi tiếng bước chân đi xa dần, Từ Tử Lăng mới hỏi: "Đây là phòng của ai?".
Lý
Thế Dân cười đáp: "Chính là phòng của tại hạ, tầng dưới là của nữ
quyến, hai người muốn trộm y phục, vừa hay đến đúng nơi đúng chỗ. Thân
hình của ba chúng ta cũng tương đương với nhau đấy!".
Cả hai gã đều cảm thấy buồn cười.
Từ
Tử Lăng bắt đầu kể từ chuyện Hải Sa bang muốn tấn công Phiêu Hương
Hiệu, khi Lý Thế Dân nghe đến đoạn cả Vũ Văn Hóa Cập và Độc Cô Sách đều
liên quan đến chuyện này, hai mắt liền phát xạ hàn quang, dáng vẻ tức
giận vô cùng.
Khấu Trọng tổng kết lại: "Vì vậy hiện giờ chỉ
có hai huynh đệ chúng tôi có cách trà trộn lên Phiêu Hương Hiệu, hơn nữa
bọn họ còn cho rằng võ công của chúng tôi kém cỏi, nên không có sự
phòng bị. Đương nhiên, chúng tôi chỉ là thâm tàng bất lộ, tuyệt đối
không phụ lòng ngân lượng của lão huynh đâu". Lý Thế Dân đã quen với
cách nói chuyện của gã, nên cũng không so đo xem có phải hai gã thật sự
thâm tàng bất lộ hay không, chỉ trầm ngâm nói: "Có cách gì để dẫn dụ
Đông Minh Phu Nhân rời khỏi nhỉ? Chuyện này chúng ta phải nghĩ kỹ mới được!".
Tiếp
đó, y đứng thẳng người dậy, mở rương lấy ra hai bộ y phục đưa cho hai
người nói: "Hai người thay y phục rồi ngủ một giấc trước, khi đến Bành
Thành ta sẽ gọi dậy. Bây giờ ta phải xuống gặp xá muội bàn bạc thêm mới
được".
Khấu Trọng nói: "Chúng tôi ngủ dưới sàn là được rồi!".
Lý
Thế Dân cười cười nói: "Cả chiếc giường lớn như vậy đủ cho cả ba cùng
ngủ mà, tại sao sao phải ngủ dưới sàn chứ? Chúng ta không chỉ là giao
dịch với nhau, mà còn là bằng hữu nữa! Hà! Những tao ngộ của hai người
thật là ly kỳ, thật là khó tin đấy!".
Nói dứt lời, người đã bay ra ngoài cửa sổ.***
Hai gã đặt chân vào Bành Thành, trong lòng có chút do dự, hồi hộp.
Trên
người hai gã mặc võ phục mới tinh, eo lưng đeo thanh cương đao thượng
phẩm của Lý Thế Dân tặng, trong túi đầy ắp ngân lượng, có lẽ từ khi cha
sinh mẹ đẻ đến giờ, hai gã chưa từng cảm thấy oai phong như lúc này.
Từ Tử Lăng thân hình cao lớn, nho nhã tuấn tú, Khấu Trọng lại tráng kiện uy mãnh, khí phái hào hùng.
Hai gã sánh vai bước đi, thỉnh thoảng lại gặp phải những ánh mắt ngưỡng mộ.
Khấu
Trọng cười ha hả, khoác tay Từ Tử Lăng nói: "Chúng ta còn thiếu hai con
tuấn mã và mười tên tùy tùng, bằng không thì đến kỹ viện thử làm cậu ấm
trước cũng được!".
Từ Tử Lăng hân hoan nói: "Đến kỹ viện là
tiết mục không thể thiếu được, nhưng bây giờ phải đến tửu quán ăn một
bữa cho thống khoái trước đã! Tiện thể bàn bạc xem vụ mua bán này nên
tiến hành thế nào, đã nhân tiền của người ta, tự nhiên phải thay người
ta làm việc mới được!".
Khấu Trọng đưa mắt nhìn quanh, quan
sát các tửu lầu san sát hai bên đường nói: "Thật không ngờ Bành Thành
lại nhiệt náo đến vậy, kỳ quái nhất là nơi đây dường như không có người
chạy nạn thì phải! Ngươi xem kìa! Mấy cô nương kia thật xinh đẹp...
hà!".
Từ Tử Lăng thấy một nhóm các thiếu nữ đang đi tới,
liền nở một nụ cười mà gã cho rằng là hấp dẫn nhất ra, hai mắt nhìn trân
trối, còn đám thiếu nữ kia thì không hề né tránh ánh mắt của hai gã,
thậm chí còn mỉm cười khúc khích nữa.
Hai gã từ thuở lọt
lòng mới là lần đầu tiên được người ta xem trọng như vậy, cứ đứng ngây
người ra như phỗng đá. Lúc đám thiếu nữ đi xa hẳn, mới kêu lên một tiếng
quái dị, chậm rãi bước vào một tửu lâu lớn ở bên đường.
Người
oai nhờ y phục, khi hai gã lên tới lầu hai của toà tửu lâu đám tiểu nhị
đều công tử này, công tử nọ mời hai gã vào một chiếc bàn bên cạnh cửa
sổ. Lúc này, hơn hai chục chiếc bàn trên lầu hai đã quá nửa là có khách
ngồi.
Khấu Trọng tiện tay thưởng cho tên tiểu nhị mấy đồng,
đoạn gọi mấy món rượu thịt, hưng phấn nói: "Mấy cô nương khi nãy mũi rất
cao, mắt lại vừa to vừa xanh nữa, có lẽ là người Hồ, nghe nói bọn họ
rất là lãng mạn, rất dễ...hì hì...!
Chuyến này có khi không cần đi kỹ viện nữa rồi".
Từ
Tử Lăng lo lắng nói: "Tại sao ngươi gọi nhiều rượu như vậy chứ? Ngươi
biết uống rượu sao? Ta chỉ uống một chút thôi đấy nhé!".
Khấu
Trọng vươn tay vỗ vai gã nói: "Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà! Nghĩ
lại khi xưa chúng ta ở Dương Châu làm hai tên tiểu lưu manh, chẳng ngờ
đến giờ lại biến thành võ lâm cao thủ, cơ duyên hảo hợp như vậy thì còn
gì để oán hận lão thiên gia nữa chứ, tại sao không tận tình mà hưởng thụ
hoan lạc đi?".
Nói đoạn lại đưa tay ra hiệu cho Từ Tử Lăng
nhìn xuống dãy phố đông người bên dưới, thở hắt ra nói: "Ngươi xem! Nhân
gian thật là đẹp! Chúng ta hãy cùng uống để chúc mừng cuộc sống bình
yên ở đây nào! Ngươi một cân, ta một cân, không uống say thì không phải
hảo hán!".
Từ Tử Lăng ngây người nhìn xuống phố đông, bất chợt lại nghĩ đến Phó
Quân
Sước, nghĩ đến Lý Tịnh và Tố Tố, trong lòng trào dâng một cảm xúc không
thể nói thành lời. Chỉ thấy gã gật đầu nói: "Được rồi! Một cân thì một
cân!".
Khấu Trọng đột nhiên thấp giọng nói: "Ở chiếc bàn bên
hữu có một tên tiểu tử tuấn tú đang nhìn người chằm chằm kìa, ta thấy
nhất định là một tên háo nam sắc rồi!".
Từ Tử Lăng ngạc
nhiên quay lại, quả nhiên thấy ở chiếc bàn lớn cạnh cầu thang cách đó
chừng ba bốn bàn có ba nam nhân đang ngồi, một trong ba người vận thanh y
nho phục, đặc biệt tuấn tú nho nhã. Người này đang chăm chú quan sát
hai gã, khi thấy Từ Tử Lăng quay lại, y còn gật đầu mỉm cười với gã nữa.
Từ
Tử Lăng nghĩ đến lời Khấu Trọng vừa nói, cả kinh biến sắc, vội quay mặt
đi né tránh ánh mắt của y, thấp giọng nói: "Hình như y nhận ra chúng ta
thì phải, không biết có phải là cạm bẫy của Trầm Lạc Nhạn hay không?
Ngươi đừng quên là đến tối nay đổ ước ba ngày đó mới hết tác dụng".
Khấu Trọng gật đầu nói: "Suýt chút nữa thì ta quên mất! Ngươi thử quay lại xem tên đó có yết hầu hay không?".
Từ Tử Lăng ngớ người: "Có gì mà đáng xem chứ?".
Khấu
Trọng đưa tay sờ sờ yết hầu của mình, cười hì hì nói: "Tên tiểu tử đó
tuấn tú quá cỡ, nếu lại không có cái thứ này như chúng ta, vậy ngươi nói
xem hắn là thứ gì?".
Từ Tử Lăng kinh hãi thốt: "Không phải Trầm Lạc Nhạn giả trang chứ?".
Khấu Trọng nói: "Nhìn thì không giống lắm! Hỏng bét! Ả ta đến kìa!".
Từ
Tử Lăng cả kinh quay lại, thư sinh nữ cải nam trang kia đã đến trước
mặt, điều đặc biệt ấn tượng của nàng là ngoài khuôn mặt tuấn tú và cặp
mắt sáng long lanh ra, nàng còn có một đôi chân rất dài, khiến cho khi
giả dạng nam trang rất có thần khí.
Hai gã đang ngạc nhiên
ngơ ngác, thì nàng đã nhoẻn miệng cười, ôm quyền trầm giọng nói: "Ngũ hồ
tứ hải đều là huynh đệ, hai vị huynh đài tướng cách bất phàm, dám hỏi
hai vị cao danh quý tánh, không biết có thể kết giao bằng hữu với Lý Chí
này được không?".
Khấu Trọng cười hì hì nói: "Ta tên là
Trương Tam, hắn tên là Lý Tứ, nếu như ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ thì
đâu cần phải chạy nạn khắp bốn phương như vậy, huynh đài hãy về chỗ ngồi
đi!".
Gã sớm đã hoài nghi đây là cạm bẫy thứ hai của Trầm Lạc Nhạn, nên ngay từ đầu đã cự tuyệt luôn.
Từ
Tử Lăng thừa cơ đưa mắt liếc nhìn hai người đi cùng Lý Chí, chỉ thấy đó
là hai nam nhân lưng hùm beo gấu, mục quang sáng ngời, lưng đeo trường
kiếm, có vẻ như là tuỳ tùng hay bảo tiêu gì đó.
Lý Chí hiển
nhiên không thể ngờ Khấu Trọng lại từ chối mình một cách không khách khí
như vậy, gương mặt tuấn tú thoáng hồng lên, mắt phụng thoáng lộ hàn
quang, định quay đầu bỏ đi, nhưng lại giống như không nuốt được cơn tức,
đưa mắt lườm Khấu Trọng một cái, đoạn đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng: "Huynh
là Lý
Tứ? Ta".
Từ Tử Lăng ngắt lời nói: "Ta
đương nhiên là Lý Tứ, cô nương công nhiên câu dẫn nam nhân ở trước mặt
mọi người như vậy không cảm thấy xấu hổ à?".
Thân hình Lý Chí khẽ rung lên, ánh mắt thoáng hiện ra sát cơ, nhưng gương mặt ngọc lại lộ vẻ bình tĩnh không ngờ.
Hai gã thầm kêu: "Đến rồi!", đoạn đặt tay lên chuôi đao.
Lúc này bọn gã đã nhận định chắc chắn đây chính là người của Trầm Lạc Nhạn.
Lý Chí đột nhiên thu liễm hàn quang trong mắt, thấp giọng nói: "Các ngươi nhớ kỹ những lời vừa nói với ta đấy!".
Dứt
lời phủi tay áo đi xuống lầu, hai trung niên nam tử kia cũng vội vội
vàng vàng thanh toán rồi chạy theo. Ba người vừa đi khỏi thì rượu thịt
của hai gã cũng được đưa lên, cả hai không nghĩ ngợi gì nữa, cúi đầu ăn
như rồng cuốn.
Cụng đi cụng lại, chẳng mấy chốc hai gã đã đi vào trời đất của những kẻ tửu đồ.
Khấu
Trọng cầm chén rượu cười ngây ngô nói: "Ly đầu tiên đúng là vừa cay vừa
khó uống, nhưng đến ly thứ hai thì đã biến thành quỳnh tương ngọc dịch!
Ha!
Thì ra rượu lại ngon như vậy!".
Từ Tử Lăng
nhìn chén rượu vẫn còn quá nửa, vung tay ném đi nói: "Có chút tửu ý là
đủ rồi, nói không chừng vừa ra khỏi tửu lâu đã bị Trầm Lạc Nhạn ám toán
đó! Ôi! Bây giờ ta rất buồn ngủ, đêm qua tên tiểu tử Lý Thế Dân đó gác
chân lên người ta, làm ta không thể nào ngủ được".
Khấu
Trọng ấn tay lên trán Từ Tử Lăng, ghé miệng phả ra hơi thở đầy mùi rượu
vào sát tai gã nói: "Hay là ta với ngươi đến thanh lâu lớn nhất ở đây,
tìm hai cô nương xinh đẹp nhất ngủ chung nhỉ? Cái này gọi là hôm nay có
rượu, hôm nay say! Nào! Mau gọi tiểu nhị đến, bảo hắn nói tường tận về
tình hình các thanh lâu ở đây cho chúng ta nghe!".
Từ Tử
Lăng hân hoan gật đầu đồng ý, đang định gọi tiểu nhị thì một trong hai
hán tử ở bàn bên cạnh chợt cao giọng nói: "Trương huynh, huynh đến Bành
Thành của chúng ta mà không đi Ỷ Hồng Viện, chưa gặp hai vị cô nương
Bạch Vân và Thu Yến thì chưa tính là đến Bành Thành đâu".
Hai gã thầm kêu thật khéo, vội vàng ngưng thần lưu tâm lắng nghe.
Một người khác nói: "Trần huynh nói là Ỷ Hồng Viện ở cuối phố này chứ gì?
Làm
sao mà ta lại không đi chứ? Có điều bây giờ trời vẫn còn sáng, các cô
nương e rằng còn chưa ai dậy cả, đêm nay hãy nói đi! Ha! Mấy cô nương đó
đúng là đẹp đến chảy cả nước miếng!".
Họ Trần cười ha hả
nói: "Bây giờ đã là giờ ngọ rồi, Ỷ Hồng Viện đến giờ mùi sẽ bắt đầu tiếp
khách, chúng ta uống thêm vài ly nữa rồi đến đó là vừa!".
Hai
gã nghe họ nói chuyện mà mừng thầm trong bụng, đưa chân đá khẽ vào chân
đối phương, hạ quyết tâm chuyến này thể nào cũng phải đi thử mùi vị nữ
nhân một lần.
Đối với những thanh niên nhân như hai gã, có thứ gì hấp dẫn hơn, có thể khiến hai gã động tâm hơn là quan hệ dị tính chứ?