Đại Đường Song Long Truyện - Chương 151-P2

Khấu Trọng tâm niệm chuyển động, nhổm người lên nhướng mày nói: "Còn rất giống mẹ nữa, không chỉ hình dáng mà cả thần thái cử chỉ nữa, nhị công tử chỉ cần nhìn là biết ngay".
Tống Sư Đạo chau mày nói: "Tại sao hai người cứ gọi là nhị công tử này, nhị công tử nọ vậy?".
Nụ cười của Khấu Trọng trở nên gượng gạo, cuối cùng thì lúng túng gãi đầu đáp: "Lẽ nào gọi là Tống thúc thúc chứ? Vậy tôi phải gọi Tống Ngọc Trí bằng gì đây?".
Căn phòng bất giác trở nên im lặng như thời gian đang ngừng đọng lại vậy, tiếp đó cả mấy người đều cùng ôm bụng cười ngất, trong tiếng cười lại lấp lánh cả những giọt lệ nóng của bậc anh hào.
Khấu Trọng cố nhịn cười vỗ nhẹ lên bờ vai rộng của Bạt Phong Hàn: "Lão Bạt huynh hãy ngoan ngoãn giúp chúng ta cứu Du dì thì hơn".
Bạt Phong Hàn thở dài nói: "Con người ta đã quyết định gì rồi thì quyết chẳng quay đầu. Trong tình hình đêm nay, muốn giết chết Thượng Quan Long thì còn có thể, chứ bắt sống hắn thì đừng hòng".
Tống Sư Đạo mỉm cười nói: "Nếu ta giúp một tay thì có phải lưỡng toàn kỳ mỹ không?".
Cả ba ngây người ra nhìn y, cùng lúc gật đầu. Dựa vào danh dự uy vọng của Tống phiệt, muốn lừa được Thượng Quan Long không phải là chuyện không thể. Nếu có thể dụng kế, tự nhiên là tốt hơn dùng sức rất nhiều.
"Cách! Cách!".
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một giọng nam trầm ấm dễ nghe truyền vào: "Tại hạ Tần Xuyên, không biết đại giá của Tống Sư Đạo huynh có ở đây không?".
Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn nhau. Tần Xuyên chẳng lẽ còn không phải là Sư Phi Huyên nữa sao? Chẳng trách mà nàng tới người cửa rồi, chúng nhân vẫn chưa nảy sinh cảm ứng.
Tống Sư Đạo thoáng lộ vẻ kinh ngạc, chậm rãi đáp: "Cửa không có khóa, mời Tần huynh vào".
Thanh âm Tần Xuyên vang lên bên ngoài: "Tiểu đệ chỉ có mấy câu muốn hỏi, đứng như vậy tiện hơn".
Tống Sư Đạo chau mày nói: "Tần huynh có thể giới thiệu về mình một chút không, bằng không Tống mỗ không thể trả lời câu hỏi của huynh được".
Tần Xuyên thản nhiên nói: "Người ta thường nói Tống Sư Đạo là bậc anh hùng nhất trong Tống gia, tâm hoài đại chí, nếu chỉ vì câu nệ thân phận mà cự tuyệt người từ ngàn dặm, Tần mỗ đành phải bỏ đi ý định này thôi".
Tống Sư Đạo cười lên ha hả nói: "Hay cho một câu cự tuyệt người từ ngàn dặm, hay lắm… huynh đài cứ hỏi đi!".
Bọn Từ Tử Lăng lập tức hiểu ra, biết rằng Sư Phi Huyên đang tiến hành trò chơi khảo nghiệm chân mệnh thiên tử của nàng.
Tần Xuyên bình tĩnh nói: "Ta muốn hỏi Tống huynh ý nghĩa của nhân sinh nằm ở đâu?".
Tống Sư Đạo ngạc nhiên giây lát, khóe miệng nở một nụ cười buồn, thần tình lạc lõng đáp: "Trước đêm hôm nay, ý nghĩa của nhân sinh chính là có thể tận hết sức vì hoài bão của mình, tạo thành sự nghiệp lưu truyền ngàn đời, nhưng hiện giờ chỉ cảm thấy sống cũng như mộng, chết cũng như mộng, cả cuộc đời này chỉ là một giấc mộng lớn, mỗi người đều đang sống và chết trong mộng, dập dềnh phiêu bạt giữa khổ ải vô biên, không thể tự thoát".
Từ Tử Lăng. Khấu Trọng. Bạt Phong Hàn nghe xong đều lắc đầu thầm nhủ Sư Phi Huyên mà chọn Tống Sư Đạo mới là lạ.
Tần Xuyên đứng bên ngoài trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ thở dài đáp: "Mấy lời vàng ngọc của Tống huynh thật làm người ta tỉnh ngộ, có điều con người đã đến cõi trần thế này, ngoài những chuyện không làm còn có những chuyện buộc phải làm, Tống huynh cảm thấy có chuyện gì mình không thể không làm hay không?".
Lần này đến cả Bạt Phong Hàn cũng lộ ra thần sắc tán thưởng. Câu hỏi này của Tần Xuyên quả thật rất xuất sắc.
Tống Sư Đạo cười khổ than: "Hiện giờ ta chỉ muốn uống mấy chén rượu. Chi bằng Tần huynh vào đây uống với ta có được không?".
Tần Xuyên nhạt giọng đáp: "Tại hạ hiểu rồi, xin được cáo từ!".
Khấu Trọng bổ người ra ngoài mở cửa như một mũi tên, thò đầu ra ngoài quan sát, nhưng không hề thấy bóng Tần Xuyên đâu, gã liền chộp lấy một nữ tỳ vừa đi qua hỏi: "Vừa rồi người đứng bên ngoài hình dáng thế nào?".
Nữ tỳ kia cười khúc khích đáp: "Vừa rồi làm gì có ai đứng ở đây chứ?" Nói đoạn liếc nhìn ba người trong phòng một cái, đôi mắt đẹp lập tức sáng bừng lên, õng ẹo nói: "Bốn vị đại gia có cần tỳ tử hầu hạ không?".
Khấu Trọng đâu còn tâm trạng đùa cợt với ả, mỉm cười nói: "Bất tất! Chúng ta đang bàn chuyện cơ mật!".
Nói rồi không để ý tới sự thất vọng lộ rõ trên gương mặt nữ tỳ, gã đóng sập cửa lại, gãi đầu nói với ba người còn lại: "Làm sao vậy được nhỉ?".
Bạt Phong Hàn chau mày đáp: "Có thể là một loại truyền âm thuật thần kỳ nào đó, có thể dùng công lực điều khiển thanh âm, tạo thành hiệu quả như có người đang đứng ngoài cửa nói chuyện vậy, nhưng có lẽ nàng ta cũng chỉ ở gần đây thôi".
Khấu Trọng liếc nhìn Từ Tử Lăng hỏi: "Ngươi có cảm ứng gì không?".
Từ Tử Lăng trầm ngâm đáp: "Không hề có chút phản ứng gì".
Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng cùng lúc giật mình, đồng thanh thốt lên: "Vậy có nghĩa là…".
Nói tới đây thì lập tức im bặt.
Tống Sư Đạo hoang mang hỏi: "Có nghĩa là gì vậy?".
Khấu Trọng cười hì hì đáp: "Không có gì! Như vậy có nghĩa là Tần Xuyên kia rất lợi hại, vì thế Tiểu Lăng không thể cảm giác được sự tồn tại của y".
Từ Tử Lăng đương nhiên biết Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng nghĩ tới chuyện Hoà Thị Bích không nằm trên người Sư Phi Huyên, nếu không gã đã phải sinh ra cảm ứng rồi mới đúng. Điểm này vô cùng quan trọng, đã có thể gián tiếp chứng minh rằng lời nói của Vương Thế Sung không sai sự thật. Bảo vật quan trọng như vậy mà không mang theo bên mình, tất nhiên phải có lý do đặc biệt.
Tống Sư Đạo bị Tần Xuyên làm tâm sự trỗi dậy, uống thêm mấy chén rượu sầu rồi đứng dậy nói: "Phải tới giờ Tuất Vương Bạc mới đến, còn hơn nửa canh giờ nữa yến tiệc mới chính thức bắt đầu, các người có cần gọi mấy mỹ nhân tới đây hầu rượu tiêu khiển không?".
Bọn Khấu Trọng biết y muốn rời khỏi, liền đứng dậy đưa tiễn, Từ Tử Lăng nói: "Chúng tôi chỉ muốn được yên tĩnh uống rượu thôi".
Tống Sư Đạo bước ra cửa phòng, gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, đợi ta sang phòng bên một lát rồi sẽ quay lại đây thương lượng đại kế cứu người với các ngươi".
Bạt Phong Hàn nói: "Bạt mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo nhị công tử, Vương Bạc ở mãi tận Trường Bạch xa xôi, tại sao đột nhiên đến Lạc Dương thiết yến mời khách huynh, lại còn sắp xếp Khúc Ngạo và Phục Khiến quyết đấu và mời tài nữ Thượng Tú Phương tới biểu diễn nữa?".
Tống Sư Đạo chay mày nói: "Chuyện này chỉ e không ai biết được, từ nửa năm trước sau khi Vương Bạc tuyên bố bỏ đi ý đồ tranh bá thiên hạ, danh vọng địa vị trên giang hồ không giảm mà tăng, vì thế lần này phát đi Anh Hùng Thiếp, các bằng hữu giang hồ ai ai cũng nể mặt, vừa hay lại trùng với chuyện Hòa Thị Bích xuất hiện ở Lạc Dương nên thịnh hội càng thêm náo nhiệt". Tới đây, y ngưng lại một chút rồi mỉm cười: "Ta tiện thể đi chào hỏi Thượng Quan Long một tiếng, thăm dò tin tức cho các người".
Đoạn quay sang nhìn Khấu Trọng nói: "Vừa rồi tam muội dựa vào hai chữ Nhân Trung mà đoán ra là Khấu Trọng bằng không ta cũng nhất thời không nghĩ ra là các ngươi đâu".
Tống Sư Đạo đi rồi, ba người lại quay về bàn rượu ngồi xuống.
Bạt Phong Hàn nhíu mày nói: "Chuyện này kỳ quái vô cùng, yến tiệc đêm nay liệu có phải là một âm mưu của Âm Quý Phái không? Bởi Khúc Ngạo xưa nay luôn cấu kết với Âm Quý Phái, Mạn Thanh Viện này lại thuộc quyền quản lý của Thượng Quan Long nữa".
Khấu Trọng cười cười nói: "Nếu như có thể nhất cử giết sạch toàn bộ tân khách của buổi yến tiệc hôm nay thì đúng là rất tiện nghi cho Âm Quý Phái, có điều chuyện này không có khả năng, cho dù là Vương Thế Sung cũng không dám làm cái chuyện ngu ngốc đó trên địa bàn của mình đâu".
Từ Tử Lăng đoán: "Có thể là Âm Quý Phái đã chế ra được một loại độc dược mà cả nhất lưu cao thủ cũng không thể phòng bị, sau khi mọi chuyện kết thúc thì đổ cả lên đầu Vương Bạc".
Khấu Trọng lắc đầu nói: "Trên đời này vẫn chưa có thứ độc dược nào như thế đâu, theo ta thấy thì lần này Khúc Ngạo vào Trung Nguyên có dã tâm rất lớn, nên muốn mượn cơ hội này để lập uy, lại vừa trừ được cái gai trong mắt là Phục Khiên, tội gì y không làm chứ?".
Bạt Phong Hàn nói: "Phải đổi ngược lại mới đúng! Có điều cũng không thể trách Trọng thiếu gia đoán sai được, bởi vì ngươi căn bản không biết được Phục Khiên lợi hại thế nào đâu. Theo ta, chuyện Vương Bạc bỏ ý định tranh bá thiên hạ có thể liên quan tới y cũng không chừng".
Khấu Trọng le lưỡi nói: "Huynh nói Phục Kiên có cơ hội thắng Khúc Ngạo không?".
Bạt Phong Hàn nói: "Chuyện này rất khó nói, nhưng chúng ta cũng từng giao thủ với Khúc Ngạo, hai người không cảm thấy hắn không hề lợi hại như chúng ta tưởng tượng hay sao? Khi còn ở Tây Vực ta từng nghe người ta nói gần đây Khúc Ngạo thường đắm chìm tửu sắc, nên biết rằng chuyện luyện võ này cũng như đi thuyền ngược dòng vậy, không tiến ắt lùi. Xem ra lời đồn cũng không sai đâu".
Từ Tử Lăng thở hắt ra một hơi nói: "Y thụt lùi mà vẫn còn lợi hại như vậy, nếu y mà không đam mê tửu sắc thì không phải chúng ta đã mất mạng từ lâu rồi hay sao?".
Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Kể từ khi sinh ra trên đời, con người đã phải cạnh tranh với người khác, muốn vượt lên trên, tự nhiên phải trả giá thôi, có điều sáng tạo sự nghiệp đã khó, nhưng bảo vệ nó lại càng khó hơn, an bang định quốc cũng vậy, mà luyện võ cũng vậy".
Khấu Trọng giống như không hề nghe thấy hai người đối đáp, đột nhiên xen miệng vào nói: "Nếu như đêm nay trong tình hình tuyệt đối không có khả năng này mà chúng ta bắt được tên tiểu tử Thượng Quan Long đó thì mới thật là thống khoái".
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Trên đời này không có chuyện gì là không thể, song vấn đề là Thượng Quan Long là nhân vật quan trọng trong Âm Quý Phái, võ công ắt hẳn không phải tầm thường, chúng ta lại muốn bắt sống hắn, nếu lần này không thành, sau này đừng hòng công kỳ vô bị được nữa, vì vậy nếu không có bảy tám phần chắc thắng thì tuyệt đối không nên khinh cử vọng động".
Khấu Trọng nói: "Chỉ cần hắn đi một mình thì chúng ta sẽ có cách. Hừ, tên tiểu tử ấy làm sao hơn được Biên Bất Phụ chứ?".
Bạt Phong Hàn lắc đầu nói: "Thượng Quan Long khẳng định là một kẻ hết sức giảo hoạt, bằng không cũng không thể ngồi lên vị trí cao như vậy trong Âm Quý Phái được. Cho dù có Tống nhị công tử chịu giúp đỡ, chúng ta cũng đừng hòng gạt được hắn tới chỗ vắng người mà hạ thủ".
Khấu Trọng nghĩ ra chuyện gì buồn cười, liền vui vẻ nói: "Lúc y đi nhà xí chắc không thể dẫn theo một đám người tiền hô hậu ủng chứ?".
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đều bật cười khanh khách. Từ Tử Lăng vừa cười vừa mắng: "Đầu tiên phải khẳng định xem hắn sẽ đi ở đâu và đi vào lúc nào. Chỉ riêng tin tức quý giá này đã không dễ có được rồi, còn phải nhân lúc y chưa kịp hành động mới được. Hà…".
Hai người Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đều biết gã tài trí cao tuyệt, nhìn gã với ánh mắt chờ đợi. Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ ẩn ước nắm được điều gì đó thôi, nhưng không thể nói đích xác đó là cái gì nữa".
Bạt Phong Hàn nói: "Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng chưa thể làm gì, Tử Lăng cứ nói ra xem sao".
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Chúng ta chọn Thượng Quan Long làm mục tiêu chính là vì thân phận của hắn ở trong Âm Quý Phái đủ cao, biết được rất nhiều chuyện ẩn mật trong môn phái, lúc cần thiết còn có thể dùng hắn để trao đổi với Du dì. Nhưng nếu vấn đề chỉ là muốn khẳng định hành tung của Du dì thì bắt một hai tên thủ hạ bên cạnh Thượng Quan Long cũng có thể biết được, như vậy hành dộng cũng dễ hơn nhiều".
Khấu Trọng nghĩ đến cái chết thảm thương của bọn Bao Chí Hạ, song mục ẩn hiện sát cơ: "Chỉ cần khẳng định Du dì không lọt vào tay Âm Quý Phái, đêm nay ta sẽ khiêu chiến Thượng Quan Long, đòi cái mạng chó của hắn tế vong hồn bọn Bao Chí Hạ".
Bạt Phong Hàn nói: "Khúc Ngạo để ta phụ trách được rồi!".
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Làm lớn chuyện lên như vậy chỉ có hại chứ không lợi. Nếu Loan Loan yêu nữ hay Biên Bất Phụ giả làm thủ hạ Thượng Quan Long ra ứng chiến thì Trọng thiếu gia ngươi có còn chắc chắn như vậy không?".
Khấu Trọng cười ha hả nói: "Có đại dịch như Sư Phi Huyên bên cạnh, Loan Loan làm sao dám khinh dị xuất thủ chứ? Còn về Biên Bất Phụ, Khấu Trọng vị tất đã không có cơ hội chiến thắng".
Bạt Phong Hàn gật đầu tán thưởng: "Kế này rất khả thi, Biên Bất Phụ trước giờ luôn luôn thâm tang bất lộ, trong tình hình trước mắt, y tuyệt đối sẽ không lộ diện đâu".
Khấu Trọng giật mình thốt lên: "Ta có cách rồi!" Lời còn chưa dứt, thanh âm của Tống Ngọc Trí đã vang lên bên ngoài: "Khấu Trọng ngươi cút ra đây cho ta!".