Đại Đường Song Long Truyện - Chương 200
Hồi 200
Bá Đao Nhạc Sơn
Sắc trời âm u.
Thành
môn vừa mở cửa, Từ Tử Lăng đã đeo mặt nạ, thay một bộ trường bào màu
lam, lập tức lắc mình biến thành kẻ trộm Hòa Thị Bích, dùng giấy thông
hành chính thức, chậm rãi vào thành.
Gã
không cố ý còng lưng xuống nữa nên thân hình rất cao, mái tóc bạc tung
bay trong gió, thêm vào gương mặt uy nghiêm, nên hình tượng lão nhân của
gã rất được mọi ngươi chú ý. Eo gã đeo một cây trường đao, dáng vẻ như
một lão giang hồ đã quen hành tẩu giang hổ vài chục năm.
Vì
còn hơn hai canh giờ nữa mới đến lúc hẹn gặp Khấu Trọng, nên gã liền
tùy ý đi lại trong thành, không rõ vì sao, lại đi lên Thiên Tân Kiều
quen thuộc.
Trên cầu người và xe cộ bắt
đầu đông dần, Từ Tử Lăng nghĩ lại tình cảnh hôm qua nghe Sư Phi Huyên kể
chuyện ở đây, trong lòng bất giác dâng lên một cảm gác vừa cảm động lại
vừa buồn bã, không thể nói lên thành lời.
Tại
sao nàng lại đột nhiên rời khỏi nơi tịnh tu đến tìm gã? Hay có lẽ là
nàng đang đi làm việc khác, ngẫu nhiên gặp gã nên mới nói chuyện mấy
câu? Nói tóm lại là mỗi một việc nàng làm đều nằm ngoài dự đoán của
người khác, ẩn hàm huyền cơ, khiến người ta không thể đoán biết.
Bước xuống Thiên Tân Kiều, gã lại nghĩ đến Bạt Phong Hàn.
Kiếm
thủ Đột Quyết siêu phàm trác việt này đã cùng bọn gã đồng sinh cộng tử,
thực ra y không thể vô tình như vẻ ngoài vốn có, ít nhất là y cũng cắn
rứt với Ba Đại Nhi, nên mới tìm thiên phương bách kế để tránh mặt nàng.
Đúng vào lúc này, gã nhìn thấy hay người quen.
Trên trời mây đen vần vũ, sắp có một cơn mưa lớn.
0O0
Vài
hạt mưa rơi trên mái hiên, rồi trong nháy mắt cả trời đất như tràn ngập
tiếng mưa, nghe tựa như một khúc nhạc mỹ diệu mà đại tự nhiên đang hưng
phấn tấu lên vậy.
Khấu Trọng đang đắp
một tấm chăn ấm áp thơm nức, thầm nghĩ đến Từ Tử Lăng đang phải qua đêm
nơi hoang sơn dã lãnh, kế đó lại nghĩ đến tiếng ca nghe cả trăm ngàn lần
cũng không chán của Thượng Tú Phương, rồi cảm giác mềm mại đến độ khiến
người ta phải tan chảy khi nằm trong lòng Tống Ngọc Trí, trong mũi
phảng phất vẫn còn mùi hương của thân thể nàng.
Mỹ
nhân vừa yêu vừa hận gã này chẳng ngờ lại không hất gã xuống đất, mà
còn "bế" gã đến tận trường kỷ, rồi mới sai thủ hạ khiêng vào khách
phòng, thật khiến gã có cảm giác được yêu quá đâm sợ.
Nếu
nói gã không có hảo cảm và không yêu thích nàng thì là gã đang tự dối
gạt chính mình, ít nhất khi có nàng bên cạnh, gã cũng không cảm thấy
tịch mịch cô đơn, thời gian cũng trôi nhanh hơn rất nhiều.
Từ
sau trận chiến ở Cảnh Lăng, gã chưa được ngủ ở một nơi ấm áp thế này
bao giờ. Tiếng mưa bên ngoài càng làm gã cảm thấy trong phòng an toàn và
dễ chịu. Ấn tượng về Lý Tú Ninh đột nhiên trở nên mơ hồ, thay vào đó là
phong thái quyến rũ mê người của Tống Ngọc Trí lúc mừng, lúc giận.
Tiếng bước chân vang lên.
"Cạch!"
Cửa phòng bật mở.
Kế đó là tiếng cửa sổ đóng lại.
Khấu
Trọng không cần nhìn cũng ngửi ra đó là mùi hương thoang thoảng như lan
tỏa ra từ cơ thể Tống Ngọc Trí, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, những
chuyện này đáng lẽ phải do đám gia nhân tì bộc làm, đâu cần phiền đến
ngọc thủ cao quý của tam tiểu thư như nàng chứ.
Ý
niệm này vừa mới hiện ra trong đầu thì Tống Ngọc Trí đã đến bên ngoài
màn, cao giọng quát: "Ngủ đủ chưa! Còn không cút ra đây cho ta!"
Khấu Trọng vươn mình lười nhác, thò tay ra ngoài màn: "Tam tiểu thư có thể kéo ta dậy được không?"
"Bốp!"
Tống Ngọc Trí đánh mạnh vào tay gã một cái, tức giận quát: "Nếu ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ ném ngươi ra ngoài cửa đó!"
Khấu Trọng suýt xoa ngồi dậy, miệng phàn nàn: "Nhẹ một chút không được sao?"
Tống Ngọc Trí tức quá quay người lại, giẫm chân nói: "Vô lại!"
Khấu
Trọng thò hai chân xuống đất, vươn mình đứng dậy ngay sau lưng nàng,
cười hì hì nói; "Tối qua tam tiểu thư trượng nghĩa thu nhận, đại ân đại
đức này Khấu Trọng suýt chút nữa thì cả đời không quên."
Tống Ngọc Trí ngẩn người: "Cái gì mà suýt chút nữa?"
Khấu
Trọng ghé đầu vào vai nàng thì thầm: "Nếu tam tiểu thư chịu nhường khuê
phòng, thì ta sẽ thật sự vĩnh viễn không thể nào quên."
Tống Ngọc Trí bước lên một bước, quay phắt người lại.
"Chát!"
Trên má Khấu Trọng lập tức có thêm năm dấu ngón tay đỏ lựng.
Tống Ngọc Trí ngạc nhiên ngẩn người: "Sao ngươi không tránh?"
Khấu Trọng xoa xoa má, cười cười nói: "Ta khiến tam tiểu thư tức giận và phiền não như vậy, đáng bị trừng phạt!"
Thần sắc Tống Ngọc Trí trở nên phức tạp, thở dài than: "Rốt cuộc Khấu Trọng ngươi là người thế nào vậy?"
Khấu
Trọng mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường, chuyện của Tố Tố lại hiện lên
trong tâm não, ánh mắt lộ rõ vẻ bi thương, thấp giọng nói: "Trừ phi tam
tiểu thư cam tâm tình nguyện gả cho ta, bằng không ta tuyệt đối không ép
nàng."
Ngọc dung của Tống Ngọc Trí trở
lại vẻ bình tĩnh ban đầu, chậm rãi bước đến cửa sổ nhìn ra vườn, nhẹ
giọng nói: "Nếu đã như vậy, sau này ngươi đừng xuất hiện trước mắt Ngọc
Trí nữa là được."
Khấu Trọng ngây người
ra nói: "Tam tiểu thư nếu có ý này, Khấu Trọng tuyệt đối sẽ tuân theo.
Ôi! Không ngờ là ta tự tác đa tình, thật đáng cười!"
Tống
Ngọc Trí quay người lại, nhìn thẳng vào gã nói: "Trong lòng ngươi căn
bản không có ta, còn nói cái gì mà tự tác đa tình, nếu còn nói bậy nữa
thì đừng trách ta đấy!"
Khấu Trọng làm bộ
ngạc nhiên: "Trong lòng ta sao lại không có nàng chứ? Đêm qua ta còn mơ
thấy được ở cùng với tam tiểu thư trong hương khuê của nàng. Hà, đó
đúng là một giấc mộng đẹp mà cả đời này tiểu đệ cũng không thể nào
quên!"
Hai má Tống Ngọc Trí đỏ bừng, suýt
chút nữa là rút bội kiếm đeo bên mình ra, giẫm chân quát lớn: "Đúng là
miệng chó không mọc được ngà voi, ngươi chiếm tiện nghi của người ta như
vậy còn chưa đủ sao?"
Khấu Trọng làm bộ
nghiêm túc gật đầu nói: "Tối qua đích thực là đã có chiếm chút tiện nghi
của tam tiểu thư, đó thật là một chuyện tuyệt diệu nhất trên đời."
Tống Ngọc Trí không biết làm gì với gã, đành tức giận ngồi xuống một chiếc ghế kê gần cửa sổ, nói không nên lời.
Khấu
Trọng để chân trần bước tới cạnh nàng, quỳ một chân xuống, hai tay nắm
lấy thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn mỹ nữ, dịu dàng nói: "Ta dám thề với
trời, trong lòng Khấu Trọng này tuyệt đối có Tống Ngọc Trí!"
Tống
Ngọc Trí đón lấy ánh mắt của gã, mỉm cười nói: "Đương nhiên là có rồi!
Bởi vì ta là một trong những tảng đá đặt chân trên con đường tranh bá
thiên hạ của ngươi mà!"
Khấu Trọng lắc
đầu: "Lúc đầu đích thực là ta có ý nghĩ đó, nhưng đến tối hôm qua, ta
mới phát giác mình đã không thể thoát ra khỏi tình võng của Ngọc Trí
rồi."
Hôm qua sau khi về thành, vì cái
chết thảm của bọn Nhậm Ân và chuyện của Tố Tố mà gã đau đớn tột cùng,
không hiểu vì sao lại rất muốn gặp Tống Ngọc Trí, thể nên mới đăng môn
bái phỏng, đến tận nơi tìm nàng.
Ngọc
dung của Tống Ngọc Trí như mặt nước không gợn sóng, từ từ nói: "Ngươi
nên biết đại trượng phu một lời nặng tựa thái sơn, ngươi vừa mới đáp ứng
từ nay không làm phiền Ngọc Trí nữa, hiện giờ không thể nuốt lời được.
Ta mặc kệ là chân tình hay giả ý, tóm lại là lòng ta không thể dung nạp
được ngươi nữa, ngươi đi đi!"
Khấu Trọng
như bị một quả chùy nặng ngàn cân đánh trúng ngực, lảo đảo suýt ngã. Gã
hiểu ra do ngay từ đầu mình đã tỏ vẻ không nghiêm chỉnh, nên làm Tống
Ngọc Trí tức giận, khiến nàng không thể tiếp nhận tình cảm thật lòng của
gã. Có thể khẳng định nàng có yêu gã, nhưng yêu bao nhiêu thì nàng cũng
hận bấy nhiêu.
Hiện giờ đã không thể nào thay đổi được nữa.
Ngoại
trừ sắc mặt chuyển sang trắng bệch ra, thần thái bên ngoài của gã không
hề để lộ cảm thụ trong nội tâm. Gã dài người đứng dậy, nhìn nàng thật
sâu lắng, rồi chán nản nói: "Ngọc Trí bảo trọng!"
Dứt lời cứ thế đi chân trần ra ngoài trời mưa gió.
0O0
Từ Tử Lăng mở chiếc dù mới mua ra, đi theo sau Trịnh Thục Minh và Bạch Thanh Nhi.
Trịnh
Thục Minh là nữ đương gia của Trường Giang Liên Minh, do trượng phu
chết trong tay Bạt Phong Hàn, nên đã suất lãnh liên quân Thanh Giang
Phái, Thương Ngô Phái, Giang Nam Hội, Minh Dương Bang, Điền Đông Phái
vây công họ Bạt bên ngoài thành Cảnh Lăng, không ngờ bị gã và Khấu Trọng
tình cờ gặp phải, phá hoại hết cả kế hoạch. Về sau Trịnh Thục Minh lại
ôm hận liên thủ với Tiền Độc Quan, Ác Tăng, Diễm Ni phục kích bọn gã
trong thành, sau chuyện này, gã cũng quên luôn cái tên Trịnh Thục Minh,
thật không ngờ nàng ta cũng đến Lạc Dương.
Quả
phụ này nhan sắc vẫn mặn mà như xưa, cùng chung một chiếc dù với Bạch
Thanh Nhi, hai người cười cười nói nói, đi ra đi vào các tiệm bán son
phấn trên con phố lớn nhất Lạc Dương, cơ hồ như đã quên mất cái chết của
trượng phu.
Từ Tử Lăng dù sao cũng không
có chuyện gì làm, lại cũng mong từ chỗ Bạch Thanh Nhi có thể kiếm được
ít đầu mối về Âm Quý Phái, nên cũng tiện chân đi theo hai người một
đoạn.
Có cơn mưa lớn yểm hộ, việc che dấu hình tích trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đúng
lúc này, chợt có người đến bên cạnh gã, thấp giọng nói: "Vị lão trượng
này, có thể dừng bước nói mấy câu với tại hạ được chăng?"
Từ
Tử Lăng có thể khẳng định chưa từng nghe qua giọng nói người này, nên
cũng chẳng buồn nhìn lại, khan khan giọng cười lạnh nói: "Lão phu không
có hứng thú nói chuyện, cút đi!"
Người
kia tức giận hừ lạnh quát: "Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu
phạt, để Trịnh mỗ cho xem ngươi có bao nhiêu đạo hành."
Chỉ phong điểm tới.
Từ
Tử Lăng di hình hoán vị, chỉ khẽ lắc mình đã đổi sang một vị trí khác
cách kẻ tập kích bảy tám người đang nấp trong mái hiên tránh mưa.
Người kia a lên một tiếng, rõ ràng là rất kinh ngạc trước bản lĩnh cao minh của Từ Tử Lăng.
Từ
Tử Lăng đoán đối phương chính là Hà Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như, biết
rõ việc mình theo dõi hai nữ nhân đã bị phát giác, nên lập tức gấp ô
lách mình vào một ngõ nhỏ bên đường.
Trên
mặt đất đầy những vũng nước lớn, mưa vẫn không ngừng rơi, nước bắn tung
toé trên những mái hiên, tạo nên một khung cảnh hết sức đặc biệt.
Trịnh Thạch Như đuổi sát theo sau, miệng hét lớn: "Dừng lại!"
Từ
Tử Lăng đặt tay lên cán đao, lạnh lùng hỏi: "Lão phu đã mấy chục năm
nay không động đao sát nhân, tốt nhất ngươi đừng ép ta phải phá giới."
Trịnh Thạch Như trầm giọng hỏi: "Xin hỏi lão trượng cao danh quý tánh?"
Từ Tử Lăng tỏ vẻ khinh mạn: "Ngươi biết rõ lão phu sẽ không nói ra danh tính, vậy mà còn hỏi, thật là lắm lời!"
Sau
khi đeo chiếc mặt nạn có cả đầu tóc bạc này lên, Từ Tử Lăng liền cảm
thấy như mình biến thành một người hoàn toàn khác, một lão già lãnh khốc
bá đạo phi thường.
Trịnh Thạch Như cười
lên ha hả: "Không cần nói, Trịnh Thạch Như này cũng đoán ra thân phận
của các hạ, Bá Đạo Nhạc Sơn danh chấn Thiểm Bắc bốn mươi năm trước sao
lại trở thành con rùa rút đầu như vậy?"
Từ
Tử Lăng cảm thấy tức cười, thầm nhủ sau này có cơ hội nhất định phải
thử tìm hiểu xem Bá Đao Nhạc Sơn là người thế nào, đoạn hừ lạnh một
tiếng, tiếp tục bước đi.
Trịnh Thạch Như
không ngờ lại không đuổi theo, chỉ gọi với lại phía sau:"Nhạc lão sư
xuất sơn lần này nhất định là muốn báo mối thù năm xưa, nhưng hiện giờ
tình thế đã đổi khác, sức của một người khó mà thực hiện được, xin Nhạc
lão sư hãy suy nghĩ cho kỹ, Thạch Như sẽ tìm đến bái hội sau!"
Từ
Tử Lăng không dừng bước, đi thêm một đoạn, sau khi khẳng định không có
người theo dõi mới lách người vào một góc, lấy tấm mặt nạ "đại hiệp mặt
sẹo" ra đeo lên.
Lòng thầm nhủ Bá Đao
Nhạc Sơn nhất định là cao thủ uy chấn một phương, về sau vì bị thất bại
gì đó nên mới quy ẩn mấy chục năm. Chỉ xem việc hạng cao thủ nhất lưu
Trịnh Thạch Như cũng phải kinh sợ lão, lại ra sức mời chào, là biết võ
công của người này cũng không phải tầm thường rồi.
Nhưng lúc này gã cũng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi lung tung, vội vàng đi đến chỗ hẹn gặp Khấu Trọng.
0O0
Khi
Khấu Trọng mình mẩy ướt sũng bước qua bậu cửa cao ngăn nước mưa vào
trong đại sảnh đường của tiệm tơ lụa lớn nhất thành Lạc Dương, lão bản
Lý Phúc Thành đang giới thiệu mấy món hàng cho Trịnh Thục Minh và Bạch
Thanh Nhi: "Đây là gấm Lỗ chính tông, đặc biệt được nhuộm trước rồi mới
dệt, vì vậy màu sắc nhiều mà lại rất tươi sáng, hoa van phong phú, từ
lúc gặt bông, ve sợi, kéo tơ, nhuộm màu, hồ vải, dệt vải, đều được kiểm
nghiệm kỹ càng, tất cả các trình tự đều được tiến hành rất nghiêm khắc.
Tấm tôi đang cầm trên tay đây gọi là vạn nhân mê... à!"
Lúc
này, y mới phát giác ra ánh mắt của Trịnh Thục Minh và Bạch Thanh Nhi
đều đang nhìn qua phía khác. Sự thực thì ánh mắt của năm tên giúp việc
và ba nhóm khách nhân khác đều tập trung cả lên mình Khấu Trọng và vệt
nước đang lõng tong nhỏ xuống sàn nhà từ trên người gã.
Khấu
Trọng chẳng hề để ý việc mình bị chúng nhân chú ý. Thực ra thì nếu
không phải gã vừa cao lớn, sau lưng lại đeo trường đao thì đã sớm bị
người tống cổ đuổi ra ngoài rồi.
Gã lấy
bọc tiền trong người ra, rồi nói: "Ta không cần thứ vạn nhân mê đó, chỉ
cần một bộ nam trang may sẵn với một đôi giày, nếu ở đây không có thì đi
chỗ khác mua giúp, ta trả giá gấp đôi! Hừ, thật khó chịu!"
Đôi mắt đẹp của Trịnh Thục Minh ẩn hiện sát cơ, thanh âm lạnh như băng tuyết rít qua những kẽ răng: "Khấu Trọng!"
Hai chữ Khấu Trọng vừa thoát ra khỏi miệng nàng, Lý Phúc Thành và đám hạ nhân giúp việc lập tức lộ vẻ vừa kinh vừa sợ.
Họ
Lý vội vứt tấm lụa mà y vừa tán tụng là quán tuyệt thiên hạ xuống, khom
người nói: "Thì ra là Khấu gia, thất kính, thất kính, thượng thư đại
nhân là lão bằng hữu của Phúc Thành, mời ngài vào trong uống chung trà
nóng, rồi tiểu nhân sẽ lo liệu ổn thoải mọi việc!"
Khấu
Trọng thầm nhủ Lạc Dương chẳng những là đầu mối giao thông trong thiên
hạ mà còn là nơi tin tức truyền đi nhanh nhất nữa, đoạn vui vẻ nói: "Chờ
ta chào hỏi mấy vị bằng hữu cũ mấy câu đã, lão bản có cần đo kích thước
cho ta không, tiểu đệ đây thích loại hơi rộng một chút cho thoải mái."
Lý
Phúc Thành như quên luôn hai vị khách nữ, vội vàng gọi người giúp việc
mang thước dây đến, rồi mặc kệ thân hình Khấu Trọng đang nước chảy ròng
ròng, tất cả chạy đến đo cho gã.
Khấu
Trọng quay sang nhìn Trịnh Thục Minh nheo nheo mắt, mỉm cười nói: "Tiểu
đệ không phải Bạt Phong Hàn, đừng có trừng mắt lên nhìn như vậy được
không? Thục nữ và quân tử đồng cấp, vì vậy khi quân tử động khẩu , thục
nữ tốt nhất cũng không nên động thủ. Đợi lát nữa ta đặt một bàn tiệc
rượu để bồi tội với nữ đương gia được không?"
Bạch
Thanh Nhi bật cười khúc khích, khoác tay Trịnh Thục Minh nói: "Tỷ tỷ
mặc kệ hắn, chúng ta đi chỗ khác chơi, không thấy nữa thì thôi!"
Khấu
Trọng làm sao chịu bỏ qua, mỉm cười nói: "Bỉ thử, bỉ thử, nhờ báo cho
Loan Loan yêu nữ một tiếng, rằng sớm muộn gì ta cũng tính đủ thù cũ nợ
mới với ả."
Bạch Thanh Nhi chúm chím đôi môi đỏ hồng, hờ hững như không nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì, chúng ta đi thôi."
Trịnh Thục Minh tỏ vẻ hoài nghi: "Loan Loan yêu nữ là ai?"
Còn chưa dứt lời thì đã bị Bạch Thanh Nhi kéo ra cửa.
Khấu Trọng nói với theo: "Ngoại trừ yêu nữ Âm Quý Phái, còn có yêu nữ nào nữ chứ? Ha ha.."
Nghĩ đến Tống Ngọc Trí, tiếng cười của gã lập tức tắt ngấm.
0O0
Từ
Tử Lăng trong lốt đại hiệp mặt sẹo cầm chiếc ô từ từ tản bộ trên phố.
Cởi bỏ ngoại bào, để lộ bộ kình trang bên trong, giờ đây gã đã không còn
chút gì dính dáng đến Bá Đao Nhạc Sơn nữa.
Cho
dù không có chuyện Trịnh Thạch Như, gã cũng đã chuẩn bị thay hình đổi
dạng từ trước, để cho vị lão nhân gia vào thành ban sáng biến mất triệt
để, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Con
kênh dẫn nước giữa đường cho người đi bộ và đường xe ngựa biến thành một
dòng suối nhỏ trào lên mặt đường, thêm vào nước mưa không ngừng đổ từ
các mái hiên xuống, nhưng cũng may là hệ thống thoát nước của thành Lạc
Dương rất tốt, bằng không thì đã bị ngập úng rồi.
Mưa
rơi mù mịt, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, trên đường người xe thưa
thớt, Từ Tử Lăng bất giác cảm thấy như giữa thiên địa này chỉ còn một
mình gã tồn tại.
Nếu có Sư Phi Huyên cùng
gã đi dạo dưới mưa, tai được nghe tiếng rủ rỉ kể chuyện của nàng, mũi
ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ thân thể nàng, cảm giác sẽ thế
nào?
Gã nhớ lại gương mặt nàng lúc đang
chăm chú nhìn xuống dòng Lạc Thủy, biểu tình thật chuyên tâm, cơ hồ như
hoàn toàn không hề cảm giác được gã đang chăm chú nhìn vậy, lúc đó, gã
như cảm thấy mình và nàng ở trong hai thế giới hoàn toàn tách biệt.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Sư Phi Huyên, chẳng những làm gã không thể nào quên, hơn nữa còn khiến gã bồi hồi cảm xúc.
Gã
chưa từng có cảm xúc nào như vậy, giống như có một lực lượng vô hình
dẫn gã đến một vùng đất mộng ảo mà gã chưa từng đặt chân đến vậy.
Vị mỹ nhâ khiến người người đểu phải ngưỡng mộ ấy, nội tâm của nàng rốt cuộc là một thế giới như thế nào?"
Nếu
Từ Tử Lăng gã có thể dùng đôi tay mạnh mẽ ôm chặt thân thể mềm mại của
nàng vào lòng, đôi mắt thuần khiết trong sáng ấy sẽ có biến hoá gì?
Khoé miệng Từ Tử Lăng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười gượng gạo.
Từ
sau khi tu luyện Trường Sinh Quyết, ý niệm của gã với chuyện tình nam
nữ đã phai nhạt dần, thực sự chưa bao giờ có những khác vọng như vậy.
Không biết có phải trận mưa lớn này đã khiến gã có cảm giác nhớ nhung ấy
hay không?
Nói cho cùng nàng cũng là
người tu hành, thứ nàng theo đuổi là lý tưởng tôn giáo chứ không phải
tình yêu nam nữ, bất cứ ý nghĩ si tâm vọng tưởng nào cũng chỉ là kính
hoa thủy nguyệt mà thôi.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, vạn niệm hóa thành nhất niệm, nhất niệm chuyển thành vô niệm.
Tất cả những suy nghĩ phiền não biến thành bọt nước, gã thoải mái bước về phía trước.