Anh chàng Hobbit - chương 08c
Anh chàng đã hát như thế này:
Lão nhện béo giăng tơ trên cây!
Lão nhện béo không thể nhìn thấy ta!
Đồ thối tha! Đồ thối tha!
Sao không ngừng lại,
Ngừng giăng tơ mà đi tìm ta?
Lão đại ngốc, đồ to xác kia,
Lão đại ngốc không phát hiện được ta!
Đồ thối tha! Đồ thối tha!
Mau mà rơi xuống!
Trên cây thì lão chẳng bao giờ bắt được ta!
Có lẽ không được hay lắm, nhưng mà các bạn phải nhớ rằng anh chàng đã phải tự mình sáng tác dưới sự thôi thúc của một tình thế rất khó xử. Dù sao thì bài hát ấy cũng có cái tác dụng mà anh chàng cần. Trong lúc hát, anh chàng ném thêm vài hòn đá và giậm giậm chân. Hầu như tất cả lũ nhện ở đó đều đuổi theo anh chàng: vài con ngã lăn xuống đất, những con khác đua nhau chạy dọc theo các cành cây, đu mình từ cây này qua cây kia hoặc giăng thêm tơ mới ngang qua các khoảng trống tối đen. Chúng di chuyển về phía có tiếng nói của anh chàng nhanh hơn anh chàng tưởng rất nhiều. Chúng vô cùng giận dữ. Ngoài việc ghét những hòn đá ra, chẳng con nhện nào thích bị gọi là Đồ Thối Tha, còn Đồ Đại Ngốc thì dĩ nhiên là hỗn xược đối với bất kỳ ai rồi.
Bilbo chạy vụt tới một chỗ khác, nhưng vài con trong lũ nhện lúc này đã chạy tứ phía trong khoảng rừng thưa nơi chúng sinh sống, và đang hối hả giăng mạng ngang qua khoảng trống giữa các thân cây. Chẳng mấy chốc anh chàng hobbit sẽ bị mắc vào một hàng rào mạng nhện dày đặc khắp xung quanh - chí ít thì đó cũng là ý nghĩ của lũ nhện. Lúc nãy, đứng giữa lũ côn trùng đang săn đuổi và giăng tơ, Bilbo thu hết can đảm và bắt đầu một bài ca mới:
Thằng Đần lười nhác và thằng Thộn điên khùng
đang dệt mạng nhện để quấn chặt ta,
thịt ta thơm ngon hơn thịt khác nhiều,
nhưng chúng vẫn không thể nào tìm thấy được ta.
Ta ở đây này, một chú ruồi con nghịch ngợm;
chúng mày thì béo và điên khùng.
Chúng mày không thể bẫy được ta, dù cố sức,
trên những cái mạng nhện ọp ẹp của chúng mày đâu.
Hát đến đó anh chàng quay mình lại và thấy khoảng trống cuối cùng giữa hai cây cao đã bị một cái mạng nhện rào kín lại - nhưng thật may đó lại không phải là một mạng nhện giăng đúng cách, mà chỉ là những sợi tơ nhện dày gấp đôi được chằng đi chằng lại vội vã từ thân cây này sang thân cây khác. Thanh kiếm nhỏ bé của anh chàng lập tức được tuốt ra. Anh chàng cắt phăng những sợi tơ rồi vừa bỏ đi vừa ca hát.
Lũ nhện nhìn thấy thanh kiếm, tuy tôi không cho rằng chúng biết đó là cái gì, và lập tức cả đàn cả lũ vội vã đuổi theo anh chàng hobbit trên mặt đất và trên các cành cây, những cái chân lông lá vung vẩy, răng lợi nghiến kèn kẹt, những cặp mắt thò ra thụt vào đầy bọt và vô cùng phẫn nộ. Chúng lần theo anh chàng vào trong khu rừng cho tới khi anh chàng không dám đi xa hơn nữa. Sau đó anh chàng len lén quay trở lại, lặng lẽ hơn một con chuột.
Anh chàng biết mình chỉ có rất ít thì giờ quý báu trước khi lũ nhện phát chán mà quay trở lại đám cây cối, nơi các chú lùn đang bị treo. Trong khoảng thời gian đó anh chàng lại còn phải cứu họ nữa. Phần tệ hại nhất trong việc này là trèo lên cành cây dài đang lủng lẳng những cái bọc kia. Tôi cho rằng lẽ ra anh chàng đã không thể xoay xở trèo lên nổi, nếu như không gặp may vì một con nhện đã để một sợi tơ thõng xuống; với sự trợ giúp của sợi tơ, dù rằng nó nhớp nháp và làm đau tay, anh chàng cố leo lên - chỉ gặp một gã nhện già mập ú chậm chạp và độc ác ở lại canh giữ đám tù nhân và cứ rối rít cấu véo họ xem ai là người mọng nước nhất để mà ăn thịt. Gã đã nghĩ đến việc bắt đầu bữa tiệc trong lúc những kẻ khác đi vắng, song anh chàng Baggins đang vội, và trước khi biết có chuyện gì xảy ra thì gã đã cảm thấy ngòi châm của anh chàng và ngã lộn nhào khỏi cành cây mà chết.
Công việc tiếp theo của Bilbo là cởi trói cho một chú lùn. Anh chàng sẽ phải làm gì đây? Nếu cắt sợi tơ đang treo chú ta lên thì chú lùn khốn khổ ấy sẽ rơi bịch xuống mặt đất khá xa bên dưới. Sau khi luồn lách bò dọc cành cây (điều này khiến tất cả các chú lùn tội nghiệp lúc lắc và đu đưa giống như trái chín cây) anh chàng đến được cái bọc đầu tiên.
“Là Fili hoặc Kili đây,” anh chàng đoán dựa vào chỏm mũ trùm màu xanh thò ra ở phía trên. “Rất có thể là Fili,” anh chàng nghĩ bụng khi nhìn vào cái mũi dài thò ra ở đám tơ nhện quấn quanh. Anh chàng cố xoay xở bằng cách ngả người ra cắt hầu hết những sợi tơ chắc và nhớp nháp quấn quanh người chú, và rồi, đúng quá đi mất, sau một chút quẫy đạp, hầu hết hình hài Fili lòi ra. Tôi e rằng Bilbo thực sự đã cười to khi nhìn thấy chú ta vừa giật giật cẳng chân cẳng tay cứng đơ vừa vẫy vùng trên sợi tơ nhện căng qua hai nách, giống như món đồ chơi bập bềnh trên một sợi dây thép.
Không biết bằng cách nào mà Fili leo lên được trên cành cây, và sau đó chú cố hết sức trợ giúp cho anh chàng hobbit, mặc dù chú đang cảm thấy rất ốm yếu và mệt mỏi vì bị nhiễm nọc độc của nhện, bị treo gần hết đêm hôm trước rồi ngày hôm sau lại bị quấn chằng chịt khắp mình mẩy chỉ hở được cái mũi để thở. Phải rất lâu chú mới gỡ được cái đám tơ tởm lợm khỏi mắt và lông mày, còn về bộ râu thì chú đã phải cắt đi gần hết. Chà, hai người bọn họ cùng nhau bắt đầu kéo lên hết chú lùn này đến chú lùn khác và cắt dây trói giải thoát cho họ. Chẳng ai trong số họ khỏe khoắn hơn Fili, dăm ba người tình trạng còn tồi tệ hơn. Mấy người trước đó đã gần như không thể hít thở được chút nào (những cái mũi dài đôi khi cũng có ích, các bạn thấy đấy) còn vài người thì bị nhiễm độc nhiều hơn.
Bằng cách này họ đã giải cứu Kili, Bifur, Bofur, Dori và Nori. Chú Bombur thân mến tội nghiệp thì quá kiệt sức - chú là người béo nhất nên không ngừng bị lũ nhện cào cấu đâm chọc - đến nỗi chú ngã lăn khỏi cành cây và rơi bịch xuống đất, may là rơi vào đống lá khô, và cứ nằm đó. Nhưng vẫn còn năm chú lùn nữa đang lủng lẳng ở cuối cành cây khi lũ nhện bắt đầu trở về và đang nổi cơn thịnh nộ hơn bao giờ hết.
Bilbo lập tức đễn chỗ đầu cành cây gần sát với thân cây để đẩy lùi những con nhện đang cố bò lên. Lúc giải cứu Fili, anh chàng tháo nhẫn ra và quên không đeo lại, vì vậy lúc này tất cả bọn chúng bắt đầu thổi phì phì và rít lên:
“Bây giờ chúng tao nhìn thấy mày rồi, con vật nhỏ bé xấu xa kia! Chúng tao sẽ ăn thịt mày rồi cứ để mặc cho xương và da mày lủng lẳng trên cây. Úi chà! Nó có một cái ngòi, phải không nhỉ? Chà, chúng ta vẫn sẽ tóm được nó như thường, rồi sau đó chúng ta sẽ treo ngược nó lên trong một hai ngày.”
Trong lúc cuộc chiến diễn ra thì các chú lùn khác đang bận giải cứu số tù nhân còn lại và dùng dao cắt những sợi tơ quấn quanh người họ. Chẳng mấy chốc họ sẽ được giải thoát, dù rằng không rõ sau đó chuyện gì sẽ xảy ra. Đêm trước lũ nhện đã bắt được họ khá dễ dàng, nhưng đó là do họ sơ suất mà lại đang ở trong bóng tối. Lần này xem ra là một trận khốc liệt.
Bỗng Bilbo để ý thấy vài con nhện đang tập hợp quanh Bombur ở dưới đất, chúng đã trói chú ta lại và đang lôi chú ta đi. Anh chàng hét lên một tiếng và chém vào những con nhện ở trước mặt mình. Chúng vội vã rút lui, và anh chàng trèo xuống rồi rơi ngay vào giữa đám nhện trên mặt đất. Thanh đoản kiếm của anh chàng là một cái gì đó mới mẻ so với các loại ngòi. Nó phóng ngang phóng dọc mới ghê làm sao! Nó sáng rực lên vì khoái trá khi anh chàng đâm vào chúng. Nửa tá trong bọn chúng bị giết trước khi số còn lại rút lui và bỏ Bombur lại cho Bilbo.
“Xuống đi! Xuống đi!” anh chàng la lên gọi các chú lùn ở trên cây. “Đừng ở trên ấy mà bị chúng giăng lưới bắt đấy!” Bởi anh chàng nhìn thấy lũ nhện đang trèo lên tất cả đám cây cối xung quanh và đang bò ra các cành cây phía trên đầu các chú lùn.
Các chú lùn trèo, nhảy hoặc gieo mình xuống, tất cả mười một chú thành một đống,hầu hết bọn họ đều lẩy bà lẩy bẩy và chân đi không vững. Cuối cùng thì cả bọn ở đó, mười hai người kể cả chú Bombur thân mến tội nghiệp lúc này đang được người anh em họ là Bifur và anh trai là Bofur dìu hai bên; còn Bilbo thì đang vừa nhảy nhót loanh quanh vừa vung thanh Ngòi Châm của mình; và hàng trăm con nhện giận dữ đang trợn tròn mắt nhìn cả bọn từ khắp xung quanh và từ phía trên xuống. Xem ra có vẻ thật vô vọng.
Sau đó trận chiến bắt đầu. Vài chú lùn có dao, vài chú có gậy, và tất cả bọn họ đều có thể kiếm được đá để ném; còn Bilbo thì có con dao găm do các tiên chế tạo. Hết lần này đến lần khác, lũ nhện bị đánh lui, và nhiều con trong bọn chúng bị giết. Song cuộc chiến không thể kéo dài mãi được. Bilbo đã gần kệt sức; chỉ có bốn chú lùn có thể đứng vững, và chẳng mấy chốc tất cả bọn họ sẽ bị áp đảo giống như những chú ruồi mệt lử. Lũ nhện đã lại bắt đầu giăng mạng xung quanh bọn họ từ cây này sang cây khác.
Cuối cùng Bilbo chẳng nghĩ ra được kế sách nào ngoài việc tiết lộ bí mật về chiếc nhẫn của mình với các chú lùn. Anh chàng cảm thấy khá nuối tiếc về việc này, nhưng không thể nào làm khác được.
“Tôi sắp sửa biến mất đây,” anh chàng nói. “Tôi sẽ dụ lũ nhện rời đi, nếu như có thể được; còn các vị phải sát cánh bên nhau và di chuyển về hướng đối diện. Về phía tay trái kia kìa, có vẻ như đó là con đường tới chỗ mà lần trước chúng ta đã nhìn thấy đống lửa của các tiên đấy.”
Thật khó có thể làm cho họ hiểu, phần vì đầu họ choáng váng, phần vì tiếng la hét, tiếng gậy đập và tiếng ném đá, song cuối cùng Bilbo cảm thấy không thể trì hoãn lâu hơn nữa - lũ nhện đang thắt chặt vòng vây hơn bao giờ hết. Đột nhiên anh chàng đeo nhẫn vào, và trước sự kinh ngạc của các chú lùn anh chàng biến mất.
Chẳng bao lâu sau vẳng lên những tiếng gọi “Thằng Đần Lười Nhác” và “Đồ Thối Tha” từ đám cây cối cách đó một quãng về bên phải. Điều này khiến lũ nhện vô cùng bối rối. Bọn chúng thôi không tiến lên nữa, một số con đi về phía tiếng nói kia. “Đồ Thối Tha” khiến chúng giận dữ đến mức mất cả trí khôn. Khi đó Balin, người nắm rõ kế hoạch của Bilbo hơn các chú lùn còn lại, dẫn đầu một cuộc tấn công. Các chú lùn túm tụm lại với nhau thành một cụm, và vừa ném đá như mưa rào họ vừa nhằm đánh những con nhện ở mé tay trái, và đột phá qua vòng vây. Phía sau bọn họ lúc này tiếng la hét và tiếng hát đột nhiên ngừng lại.
Hy vọng mong manh rằng Bilbo chưa bị bắt, các chú lùn tiếp tục cất bước. Tuy rằng không thật nhanh. Họ ốm yếu và mệt mỏi, chỉ còn có thể loạng choạng bước đi, dù rằng nhiều con nhện đã đến gần ngay sau lưng. Thỉnh thoảng họ phải dừng lại để chiến đấu với những con sắp đuổi kịp mình; vài con nhện đã ở trên đám cây cối trên đầu họ mà vung xuống những sợi tơ dài nhớp nháp.
Trong lúc tình thế xem ra lại có vẻ khá nguy ngập thì Bilbo xuất hiện trở lại và bất ngờ nhảy xổ từ phía sườn vào những con nhện còn đang kinh ngạc.
“Đi tiếp đi! Đi tiếp đi!” anh chàng hét to. “Tôi sẽ làm cái việc đâm chém!”
Và anh chàng làm thật. Anh chàng vùn vụt tiến lên lùi xuống, vừa cắt đám tơ nhện vừa chém vào cẳng chân chúng, và đâm vào những cái mình béo ị của chúng nếu chúng đến quá gần. Lũ nhện giận dữ điên cuồng, vừa thở phì phì đến sùi bọt mép vừa rít lên những câu nguyền rủa khủng khiếp; song chúng đã sợ thanh Ngòi Châm đến bở vía nên không dám đến thật gần, bởi lúc này thanh kiếm đã trở lại. Vậy là chúng cứ tha hồ nguyền rủa, còn con mồi của chúng cứ chầm chậm rời đi mỗi lúc một xa. Cuộc chiến thật vô cùng khốc liệt và dường như kéo dài hàng giờ đồng hồ. Song cuối cùng, đúng vào lúc Bilbo cảm thấy mình không thể nhấc nổi tay lên để đâm thêm chỉ một nhát nữa thôi thì lũ nhện đột nhiên bỏ cuộc, không lần theo họ nữa mà ngao ngán trở về lãnh địa đen tối của mình.
Khi ấy các chú lùn nhận ra mình đã đến rìa một vòng tròn mà trước đó các tiên từng đốt lửa. Liệu đó có phải là một trong những vòng tròn họ đã nhìn thấy vào đêm hôm trước hay không thì họ không thể biết. Song dường như ở những nơi đó còn phảng phất một chút phép màu, cái mà lũ nhện không thích. Dù sao thì ở đây ánh sáng cũng biếc xanh hơn, cành cây cũng nhỏ nhắn và ít vẻ hăm dọa hơn, và họ có dịp để nghỉ ngơi và để thở.
Họ nằm đó một lát, thở phì phò, thở hổn hển. Nhưng ngay sau đó họ bắt đầu đặt câu hỏi. Họ cần phải được giải thích tường tận về toàn bộ cái thuật tàng hình kia; và việc bắt được cái nhẫn khiến họ hứng thú tới mức quên cả những phiền muộn của bản thân mình. Đặc biệt là Balin, chú cứ nằng nặc đòi kể đi kể lại về Gollum, các câu đố và tất cả những sự kiện khác, với chiếc nhẫn ở vị trí xác đáng của nó. Nhưng một lát sau ánh sáng bắt đầu nhạt dần, và khi ấy những câu hỏi khác lại được nêu ra. Họ đang ở đâu, con đường mòn của họ ở đâu, ở đâu có một chút thức ăn, và họ sẽ làm gì sau đó? Họ cứ hỏi đi hỏi lại như thế, và dường như họ mong chờ được Bilbo đích thân trả lời. Từ thực tế đó các bạn có thể thấy họ đã thay đổi cách nhìn nhận của mình rất nhiều về anh chàng Baggins và đã bắt đầu rất kính trọng anh chàng (như trước kia Gandalf đã nói rồi ra họ sẽ thế). Quả thật họ thực sự mong chờ anh chàng sẽ nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời để giúp họ, chứ đâu chỉ làu bàu nữa. Họ biết quá rõ rằng khi nãy nếu không có anh chàng hobbit thì chỉ chút nữa là cả bọn đã chết rồi; và họ cảm ơn anh chàng rất nhiều lần. Vài người trong bọn họ thậm chí còn đứng dậy và cúi rạp xuống mặt đất trước mặt anh chàng, dù rằng vì cố làm thế mà họ ngã lăn quay và phải mất một lúc mới lại đứng dậy được. Dù biết sự thật về cái thuật tàng hình kia, họ cũng không mảy may bớt coi trọng Bilbo; bởi họ thấy anh chàng có đôi chút trí tuệ, lại cũng có may mắn và còn có cả chiếc nhẫn thân nữa - mà cả ba thứ đó đều là những tài sản hữu ích. Nói tóm lại, họ tán dương anh chàng nhiều đến mức Bilbo bắt đầu cảm thấy rốt cuộc thì ở mình thật sự cũng có một chút gì đó của một người mạo hiểm dũng cảm, dù rằng anh chàng lẽ ra đã cảm thấy dũng cảm hơn nhiều nếu như có cái gì để ăn.
Song chẳng có gì cả, chẳng có gì hết; và không một ai trong bọn họ đủ sức đi kiếm ăn hoặc để tìm dấu con đường bị mất. Con đường bị mất! Cái đầu mệt mỏi của Bilbo chẳng chịu nghĩ đến gì khác ngoài con đường ấy. Anh chàng cứ ngồi thần ra, nhìn chằm chằm vào đám cây cối vô tận phía trước; và một lát sau tất cả bọn họ lại đều im lặng. Tất cả, trừ Balin. Rất lâu sau khi những người khác đã ngừng chuyện trò và nhắm mắt ngủ, chú vẫn còn lẩm bẩm và khùng khục cười một mình.
“Gollum! Thật may phúc cho tôi! Vậy ra lão đã lẳng lặng chạy vượt qua tôi là thế đấy, phải không? Bây giờ thì mình hiểu rồi! Cứ lặng lẽ rón rén mà bước, có phải thế không hả cậu Baggins? Khuy áo rơi tung tóe trên bậc cửa! Anh bạn Bilbo thân mến tài giỏi ơi - Bilbo - Bilbo - bo - bo - bo...” Rồi chú ngủ thiếp đi, và mọi thứ chìm vào yên lặng một lúc lâu.
Bỗng nhiên Dwalin mở một mắt ra và nhìn khắp bọn họ. “Thorin đâu ấy nhỉ?” chú hỏi.
Thật là một cú sốc khủng khiếp. Dĩ nhiên là chỉ có mười ba người bọn họ, mười hai chú lùn và anh hùng hobbit. Thorin thật sự đang ở đâu? Họ băn khoăn không biết số phận nghiệt ngã nào đã xảy đến với chú, ma thuật hay lũ quái vật của bóng tối; và họ cứ nằm trong rừng mà hoang mang. Rồi họ lần lượt thiếp đi trong giấc ngủ khó chịu đầy những mộng mị khủng khiếp khi buổi tối trôi dần vào đêm đen; và lúc này chúng ta đành bỏ mặc họ ở đó, quá ốm yếu và mệt mỏi nên họ không thể cử người canh gác hoặc thay phiên nhau mà canh gác.
Thorin đã bị bắt nhanh hơn họ rất nhiều. Các bạn còn nhớ Bilbo đã ngã vật xuống mà ngủ thiếp đi khi anh chàng bước vào vòng tròn ánh sáng đấy chứ? Tiếp theo đó đến lượt Thorin bước lên phía trước, và khi ánh lửa tắt phụt thì chú ngã lăn ra như một hòn đá bị yểm bùa. Tiếng các chú lùn tan biến trong đêm, tiếng các chú la hét khi bị lũ nhện bắt trói và tất cả những huyên náo của trận chiến ngày hôm sau đã vẳng qua mà chú không nghe thấy được. Sau đó các Tiên Rừng đến chỗ chú, trói chú lại và khiêng đi.
Dĩ nhiên nhóm người lúc ấy đang tiệc tùng là các Tiên Rừng. Họ không phải là những người độc ác. Khiếm khuyết duy nhất của họ là nghi kỵ người lạ. Tuy phép thuật của họ mạnh mẽ, thậm chí là vào thời ấy họ vẫn thận trọng đề phòng. Họ khác với các Thượng Tiên ở phía Tây, họ nguy hiểm hơn nhưng lại kém uyên bác. Bởi hầu hết bọn họ (cùng với những người bà con rải rác trên các đồi núi) xuất thân từ các bộ lạc cổ xưa chưa từng đến Xứ Tiên ở phía Tây. Tại đó các Tiên Thanh Thoát, Tiên Trầm Lặng và Tiên Biển đã đến sinh sống từ rất lâu, trở nên đẹp đẽ hơn, khôn ngoan hơn và thông thái hơn, phát minh ra phép thuật cùng nghề thủ công khéo léo để chế tác các đồ vật đẹp đẽ và kỳ lạ, trước khi một vài người trở về với Thế Giới Bao La. Trong Thế Giới Bao La các Tiên Rừng sống lay lắt trong vùng tranh tối tranh sáng dưới Mặt Trời và Mặt Trăng, nhưng họ lại thích các vì sao nhất; và họ lang thang trong các khu rừng mênh mông đầy cây cao ở những xứ sở hiện nay không còn nữa. Chốn cư ngụ thường xuyên nhất của họ là các bìa rừng, nơi đôi khi họ có thể ra ngoài săn bắn hoặc cưỡi ngựa và rong ruổi khắp các xứ sở mênh mông dưới ánh trăng sao; và sau khi Con Người tới thì họ càng ưa thích lúc tang tảng sáng chạng vạng tối hơn bao giờ hết. Tuy thế trước sau họ vẫn là tiên, và là Người Tốt.
Vị vua vĩ đại nhất của họ thời ấy sống trong một hang lớn nằm sâu khoảng vài dặm trong rìa phía Đông của Rừng U Ám. Phía trước các cửa đá đồ sộ của ông là một dòng sông chảy từ những vùng cao của khu rừng và tiếp tục chảy vào đầm lầy dưới chân các vùng đất cao đầy cây cối. Từ hang lớn này mở ra vô vàn hang nhỏ hơn ở khắp mọi phía, và nó vươn xa ngoằn ngoèo dưới lòng đất với nhiều lối đi và hành lang rộng; nhưng nó sáng sủa và dễ chịu hơn bất kỳ nơi cư ngụ nào của yêu tinh, cũng không sâu và nguy hiểm bằng. Trên thực tế, thần dân của ông hầu hết đều sinh sống và săn bắn ở các khu rừng bên ngoài, làm nhà hoặc dựng lều trên mặt đất và trên cành cây. Họ thích những cây sồi. Hang của nhà vua là cung điện của ông, là nơi kiên cố để ông cất giữ kho tàng, và là pháo đài để con dân ông chống kẻ thù.
Cái hang ấy cũng là ngục tối để giam giữ tù nhân. Vì thế họ lôi Thorin về hang - không nhẹ nhàng lắm, bởi họ không ưa gì người lùn, và nghĩ rằng chú là kẻ thù. Thời xưa họ từng giao tranh với một số người lùn, những người mà họ buộc tội là đã ăn trộm kho báu của họ. Công bằng mà nói thì người lùn giải thích chuyện này theo một cách khác, bảo rằng họ chỉ lấy đi những gì thuộc về mình bởi Vua Tiên khi trước đã thương lượng với họ về việc tạo khuôn mẫu cho số vàng bạc thô nhưng sau đó lại không chịu trả công cho họ. Nếu ông Vua Tiên có một nhược điểm thì đó chính là lòng tham báu vật, đặc biệt là bạc và bạch ngọc; và mặc dù kho của cải đã dồi dào, lúc nào ông cũng háo hức muốn có nhiều hơn, bởi ông chưa có được kho báu lớn như các vua chúa tiên thời xưa. Người dân của ông không khai mỏ cũng chẳng tạo tác kim loại hay đồ trang sức, họ cũng không để tâm nhiều đến việc buôn bán hay cày cấy. Người lùn nào cũng đều biết thực tế này, dù rằng họ Thorin chẳng liên quan gì đến cuộc tranh chấp ngày xưa mà tôi đã đề cập. Bởi thế khi được giải bùa mê và tỉnh táo trở lại, Thorin phát cáu lên vì cách đối xử của họ đối với mình; và chú cũng nhất quyết không để họ moi được từ mình một lời nào nhắc đến vàng bạc châu báu.
Ông vua nhìn Thorin bằng vẻ mặt nghiêm khắc khi chú được giải đến trước mặt, và hỏi chú nhiều câu hỏi. Song Thorin chỉ một mực nói rằng chú đang rất đói.
“Cớ sao ngươi và đám tay chân của ngươi ba lần tìm cách tấn công người của ta tại buổi liên hoan?” ông vua hỏi.
“Chúng tôi không tấn công họ,” Thorin trả lời, “chúng tôi đến để xin ăn, bởi vì chúng tôi rất đói.”
“Các bạn ngươi bây giờ ở đâu, và chúng đang làm gì?”
“Tôi không biết, nhưng tôi cho rằng họ đang đói lả ở trong rừng.”
“Các ngươi làm gì trong rừng?”
“Đi tìm đồ ăn và thức uống, vì chúng tôi đang đói lả.”
“Nhưng điều gì khiến các ngươi vào khu rừng này mới được chứ?” ông vua giận dữ hỏi.
Nghe tới đó Thorin ngậm miệng và không chịu nói thêm nửa lời.
“Được lắm!” ông vua nói. “Dẫn hắn đi và canh giữ hắn cẩn thận cho tới khi hắn cảm thấy sẵn sàng nói ra sự thật, kể cả là hàng trăm năm nữa.”
Sau đó các tiên trói chú lại bằng dây da và nhốt vào một trong những cái hang sâu nhất có cửa gỗ chắc chắn, rồi bỏ đi. Họ cho chú ăn uống, đồ ăn thức uống đều ê hề, tuy rằng không được ngon lắm; bởi các Tiên Rừng không phải là yêu tinh nên họ cư xử một cách tử tế ngay cả với kẻ thù độc ác nhất mà họ bắt được. Lũ nhện khổng lồ là những sinh vật duy nhất họ không dung thứ.
Chú Thorin khốn khổ nằm đó, trong ngục tối của ông vua; và sau khi đã bày tỏ lòng biết ơn về khoản bánh mì, thịt và nước uống, chú bắt đầu băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy đến với những người bạn bất hạnh của mình. Sau đó không lâu lắm thì chú biết được tình hình; nhưng điều đó thuộc về chương sau và là khởi đầu của một cuộc mạo hiểm nữa mà trong đó anh chàng hobbit lại thể hiện sự hữu dụng của mình.