Anh chàng Hobbit - chương 08b

Khi nghe nói là chẳng có gì để ăn, chú ngồi xuống mà khóc, bởi chú cảm thấy rất yếu và chân vẫn còn run. “Tại sao mình lại tỉnh giấc cơ chứ!” chú kêu lên. “Tôi đang mơ những giấc mơ đẹp. Tôi đã mơ thấy mình đang dạo bước trong một khu rừng khá là giống khu rừng này, chỉ được thắp sáng bằng đuốc cắm trên cây, đèn đu đưa giữa các cành cây cùng những đống lửa cháy rừng rực trên mặt đất; người ta đang tổ chức một bữa tiệc lớn, một bữa tiệc không bao giờ tàn. Ở đó có một ông vua rừng đội vương miện bằng lá cây, có tiếng ca hát vui vẻ, và tôi không thể đếm xuể cũng như không mô tả nổi những thức ăn đồ uống ở đó.”

“Cậu không cần phải cố đâu,” Thorin nói. “Thực ra, nếu cậu không thể nói về chuyện gì khác thì cậu nên yên lặng đi. Bọn ta đã đủ phiền toái vì cậu trong hoàn cảnh hiện tại rồi. Nếu cậu không tỉnh dậy thì bọn ta đã để mặc cậu cứ nằm đấy mà mơ những giấc mơ ngớ ngẩn của cậu trong khu rừng này rồi; khiêng được cậu đi đâu phải chuyện đùa, thậm chí là sau mấy tuần cậu không ăn uống gì đấy.”

Lúc này họ chỉ còn cách thắt chặt dây lưng quanh cái bụng trống rỗng của mình, nhấc những bao tải không và gói hộp rỗng lên mà lê bước dọc đường mòn, chẳng hy vọng sẽ có lúc tới được cuối khu rừng trước khi gục ngã vì chết đói. Họ cứ lê bước như thế suốt cả ngày hôm đó, đi rất chậm và mệt rã rời; trong khi đó Bombur không ngừng than van rằng chân của chú không mang nổi mình chú nữa và rằng chú muốn nằm xuống mà ngủ.

“Cậu không được như thế!” họ nói. “Hãy để đôi chân cậu làm công việc của mình, bọn ta đã khiêng cậu đủ xa rồi.”

Mặc dù vậy, chú bỗng không chịu đi thêm một bước nào nữa và lăn đùng ra đất. “Cứ đi tiếp đi, nếu các vị phải đi,” chú nói. “Tôi sẽ chỉ nằm lại đây mà ngủ, mà mơ về đồ ăn thôi, nếu tôi không thể kiếm được cái gì vào bụng bằng cách nào khác. Tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Đúng lúc đó Balin, khi ấy đang ở cách một quãng ngắn về phía trước, kêu to lên, “Cái gì kia nhỉ? Tôi nghĩ là đã nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong rừng.”

Cả bọn nhìn theo, và thấy dường như cách đó một quãng khá xa là ánh đỏ bập bùng trong bóng tối, rồi một ánh đỏ khác, và lại một ánh đỏ khác nữa vụt xuất hiện bên cạnh nó. Thậm chí Bombur cũng nhỏm dậy, và họ hối hả bước tiếp, chẳng cần biết liệu đó có phải là bọn khổng lồ hay lũ yêu tinh không. Ánh sáng đó ở trước mặt họ, chếch về mé trái con đường, và khi đến ngang tầm nguồn sáng, họ thấy có vẻ như rõ ràng những bó đuốc và đống lửa đang cháy dưới gốc cây, nhưng cách con đường khá xa.

“Có vẻ như những giấc mơ của tôi đang trở thành hiện thực,” Bombur vừa há hốc miệng nói vừa thở phì phò ở phía sau. Chú muốn xông thẳng vào rừng về phía nguồn sáng. Nhưng những người khác lại nhớ quá rõ lời răn của lão phù thủy và của Beorn.

“Một bữa tiệc sẽ chả hay ho gì nếu chúng ta chẳng bao giờ còn sống mà trở về từ đó nữa,” Thorin nói.

“Nhưng dù sao thì không có một bữa tiệc chúng ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa,” Bombur nói, và Bilbo nồng nhiệt tán thành ý kiến ấy. Họ tranh luận ngược xuôi về chuyện này một lúc lâu, và cuối cùng nhất trí cử ra vài trinh sát lén đến gần nguồn sáng để tìm hiểu thêm. Nhưng sau đó họ lại không nhất trí được là sẽ cử ai: xem chừng chẳng người nào sốt sắng mạo hiểm thân mình để rồi chuốc lấy mối nguy bị lạc trong rừng và chẳng bao giờ tìm lại được bạn bè nữa. Cuối cùng, bất chấp lời cảnh báo, cái đói đã quyết định thay họ, bởi Bombur cứ không ngừng mô tả tất cả những món ngon được đem ra ăn, theo giấc mơ của chú ta, tại bữa tiệc trong rừng; thế là cả bọn rời khỏi con đường và cùng nhau lao vào rừng.

Sau một hồi hết trườn rồi lại bò, họ chăm chú nhòm qua các thân cây và nhìn vào một khoảng rừng thưa nơi vài cây cối bị đốn ngã còn mặt đất được san phẳng. Ở đó có rất nhiều người, nom họ giống các tiên, tất cả đều vận đồ màu lục và nâu, đang ngồi thành một vòng tròn lớn trên những khoanh gỗ cưa từ thân cây. Có một đống lửa ở giữa và những bó đuốc được buộc vào mấy cái cây quanh đó; nhưng cảnh tượng tuyệt vời hơn cả là: họ đang vừa ăn uống vừa nói cười vui vẻ.

Mùi thịt nướng thơm lừng quyến rũ đến mức chẳng ai hỏi ai, mỗi người bọn họ đều đứng dậy rồi lê lết tiến vào trong vòng tròn với một ý nghĩ duy nhất là hỏi xin một chút để ăn. Ngay khi người đầu tiên vừa bước vào khu đất trống thì tất cả các ngọn lửa đều tắt phụt như thể do ma thuật. Ai đó đã đá vào đống lửa khiến nó vụt lên như những bông pháo hoa lấp lánh rồi tan biến. Họ chìm vào bóng tối đen đặc và thậm chí không thể tìm thấy nhau suốt một lúc lâu. Sau khi cuống cuồng mò mẫm trong bóng tối, vấp ngã vào những khúc gỗ, đâm sầm vào cây cối, la hét gọi nhau í ới đến mức náo động cả mấy dặm trong rừng, cuối cùng họ cũng tìm được cách túm tụm lại với nhau và dùng tay sờ soạng để đếm quân số. Đến lúc này dĩ nhiên là họ đã quên bẵng con đường nằm ở hướng nào, và cả bọn hoàn toàn lạc lối, ít nhất cũng là cho tới sáng.

Họ chỉ còn biết ngả lưng để nghỉ đêm ngay tại chỗ, thậm chí không dám liều sờ sẫm trên mặt đất tìm những mẩu thức ăn thừa vì sợ lại bị tách rời nhau lần nữa. Nhưng họ nằm chưa lâu, và Bilbo mới chỉ bắt đầu buồn ngủ, thì Dori, người được cử canh gác đầu tiên, đã thì thào bằng một giọng khá to:

“Những ánh lửa lại xuất hiện ở đằng kia, mà lại nhiều hơn trước nữa.”

Tất cả bọn họ đều đứng bật dậy. Tại đó, không xa lắm, quả là có ánh lửa bập bùng, và họ nghe thấy khá rõ tiếng cười nói. Họ rón rén tiến về phía đó, theo hàng một, mỗi người đều sờ vào lưng người đi trước. Khi họ đến gần, Thorin nói, “Lần này không được xông thẳng vào đấy! Ta chưa có ý kiến thì không ai được nhúc nhích khỏi nơi ẩn nấp. Ta sẽ cử cậu Baggins đi trước một mình để nói chuyện với họ. Họ sẽ không hoảng sợ vì cậu ta đâu - (‘Thế nếu tôi hoảng sợ vì họ thì sao?’ Bilbo nghĩ bụng) - và dù sao thì ta cũng hy vọng là họ sẽ không làm điều gì nguy hại với cậu ấy.”

Lúc đến rìa vòng tròn của những ánh lửa, họ bất thình lình đẩy mạnh Bilbo từ phía sau. Còn chưa kịp đeo nhẫn thì anh chàng đã ngã sõng sượt vào vùng ánh sáng rực rỡ của lửa và đuốc. Thật là đoảng vị. Tất cả những ánh lửa lại tắt ngấm và màn đêm tối thui lại buông xuống.

Nếu khi trước khó khăn lắm họ mới tập hợp lại được với nhau thì lần này còn tệ hại hơn nhiều. Và họ tuyệt nhiên không tìm thấy anh chàng hobbit đâu cả. Mỗi lần đếm quân số họ chỉ thấy có mười ba thôi. Họ la hét và gọi to, “Bilbo Baggins! Thằng hobbit! Đồ hobbit chết tiệt! Này! Thằng hobbit! Đồ thối tha, mày ở đâu?” và nhiều câu chửi thề như thế nữa, nhưng không thấy trả lời.

Họ đã sắp hết hy vọng thì Dori vấp vào người anh chàng hoàn toàn do tình cờ. Trong bóng tối chú ta ngã đè lên cái gì đó mà chú tưởng là một khúc gỗ, và rồi phát hiện ra đó là anh chàng hobbit đang nằm co quắp mà ngủ say tít. Phải lay mỏi cả tay mới đánh thức được anh chàng, vậy mà khi tỉnh giấc rồi anh chàng lại chẳng vui mừng chút nào.

“Tôi đang mơ một giấc mơ đến là thú vị,” anh chàng làu bàu, “được đến dự một bữa tiệc rất tuyệt vời.”

“Trời ơi! Cậu ta lại giở chứng như Bombur rồi,” họ nói. “Đừng kể cho chúng ta về mơ với mộng nữa. Những bữa tiệc trong mơ thì được tích sự gì, bọn ta có tham gia được đâu.”

“Đó là những gì tốt đẹp nhất tôi có thể có được ở cái nơi khốn kiếp này đấy,” anh chàng vừa lẩm bẩm vừa nằm xuống bên cạnh các chú lùn và cố ngủ tiếp để tìm lại giấc mơ.

Nhưng những ánh lửa ấy đâu phải đã xuất hiện lần cuối trong khu rừng này. Sau đó, khi mà đêm hẳn đã về khuya, Kili lúc ấy đang canh gác lại đến đánh thức tất cả bọn họ và nói:

“Một ánh lửa lại bắt đầu rực sáng ở đằng kia, không xa lắm - hẳn là hàng trăm bó đuốc và rất nhiều đống lửa bỗng được đốt lên bằng ma thuật. Mà này, hãy lắng nghe tiếng ca hát cùng tiếng đàn hạc ấy!”

Sau khi nằm lắng nghe một lát, họ thấy không thể cưỡng nổi khát vọng được đến gần hơn và thử tìm kiếm sự giúp đỡ một lần nữa. Họ lại đứng dậy; và lần này kết quả thật tai hại. Bữa tiệc họ nhìn thấy lúc này lớn hơn và thịnh soạn hơn lần trước; ngồi đầu một dãy dài các thực khách là một ông vua rừng đội vương miện bằng lá cây trên mái tóc vàng, rất giống với nhân vật trong mơ mà Bombur đã mô tả. Các tiên chuyền tay nhau những cái bát ngang qua những đống lửa, vài vị đang chơi đàn hạc và nhiều vị đang ca hát. Mái tóc óng ánh của họ được kết hoa; cổ áo và thắt lưng họ lấp lánh những viên ngọc màu lục và màu trắng; còn gương mặt và những bài ca của họ thì tràn ngập niềm vui. Những bài ca ấy thật rộn ràng, trong trẻo và êm tai, Thorin bèn bước ra tiến vào giữa bọn họ.

Chú chưa nói được nửa lời thì tất cả đã hoàn toàn yên lặng. Mọi ánh lửa đều tắt ngóm. Các đống lửa vọt lên thành những đám khói đen. Tro và than rơi đầy vào mắt các chú lùn, và khu rừng lại ầm ĩ tiếng kêu gào la hét của họ.

Bilbo thấy mình cứ chạy quanh hoài (anh chàng tưởng là thế) và vừa chạy vừa liên hồi gọi to, “Dori, Nori, Ori, Oin, Gloin, Fili, Kili, Bombur, Bifur, Bofur, Dwalin, Balin, Thorin Oakenshield,” trong lúc những người mà anh chàng không nhìn thấy, không sờ thấy cũng đang làm như vậy ở xung quanh (thỉnh thoảng lại có thêm một tiếng gọi “Bilbo!”). Nhưng tiếng hô hét của những người kia cứ mỗi lúc một xa và nhỏ dần, và dù rằng một lát sau anh chàng thấy dường như tiếng hô hét đã chuyển thành những tiếng kêu la cầu cứu ở xa tít, thì mọi âm thanh cuối cùng đều im bặt, và anh chàng bị bỏ lại một mình trong bóng tối hoàn toàn tĩnh lặng.

Đó là một trong những khoảnh khắc khốn khổ nhất của anh chàng. Song anh chàng đã sớm quyết định rằng có cố gắng làm bất kỳ điều gì trước khi có chút ánh ngày thì cũng chẳng ăn thua gì, và có mò mẫm loanh quanh đến mệt nhoài mà không hy vọng kiếm được bữa điểm tâm cho tỉnh người thì cũng hoàn toàn vô ích. Thế là anh chàng ngồi tựa lưng vào một gốc cây và lại bắt đầu nhớ, lần này đâu phải lần cuối, đến cái hang hobbit xa xôi của mình cùng những phòng lương thực đẹp đẽ. Còn đang mải mê nghĩ đến nào thịt mông lợn xông khói, nào trứng và bánh mì nướng phết bơ thì anh chàng cảm thấy một cái gì đó đụng vào mình. Một cái gì đó giống như sợi dây chắc và nhớp nháp đang ghì lên bàn tay trái của anh chàng, và khi cố nhúc nhích anh chàng thấy chân mình đã bị quấn chặt cũng bằng thứ dây đó, đến nỗi lúc đứng dậy thì anh chàng ngã lăn quay.

Con nhện khổng lồ trước đó còn bận trói chặt anh chàng trong lúc anh chàng đang ngủ gà ngủ gật lúc này đã bò đến từ phía sau và xông vào tấn công anh chàng. Anh chàng chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt con vật, nhưng vẫn cảm thấy những cái chân đầy lông của nó lúc nó cố sức quấn những sợi tơ kinh tởm xung quanh mình. Thật may là anh chàng kịp thời tỉnh táo. Chỉ một chút xíu nữa thôi là anh chàng chắc hẳn sẽ chẳng thể nào nhúc nhích được nữa rồi. Có thể nói anh chàng đã có một cuộc chiến đấu dữ dội trước khi xổng ra được. Anh chàng đã dùng hai tay đánh lui con vật - nó đang tìm cách hạ độc làm anh chàng tê cứng, như những con nhện nhỏ vẫn làm đối với lũ ruồi - rồi anh chàng nhớ đến thanh kiếm của mình nên rút ra. Khi ấy con nhện nhảy lùi lại và anh chàng có thì giờ cắt đám dây trói quanh đôi chân. Sau đó đến lượt anh chàng tấn công. Con nhện hiển nhiên là không quen đối mặt với những sinh vật mang cái ngòi như vậy ở cạnh sườn, nếu không thì nó đã vội vã bỏ chạy sớm hơn rồi. Bilbo xông vào tấn công trước khi nó kịp trốn mất và đâm một nhát vào đúng mắt nó. Khi ấy nó phát điên lên, rồi vừa nhảy vừa múa vung những cái chân ra mà giật thật là khủng khiếp, mãi cho tới lúc bị một nhát đâm nữa thì nó mới chết; rồi sau đó anh chàng ngã quỵ và chẳng còn nhớ gì suốt một lúc lâu.

Khi anh chàng tỉnh dậy, vây bủa quanh anh vẫn là thứ ánh ngày màu xám lờ mờ thường thấy trong khu rừng này. Con nhện nằm chết bên cạnh, còn thanh kiếm thì vấy máu đen. Dù sao đi nữa thì việc giết con nhện khổng lồ, hoàn toàn một mình trong bóng tối, không có sự trợ giúp nào của lão phù thủy, của những chú lùn hay của bất kỳ ai khác, đã tạo ra một sự khác biệt lớn ở anh chàng Baggins. Lúc chùi thanh kiếm lên thảm cỏ rồi tra vào vỏ, anh chàng cảm thấy mình là một con người khác, dữ tợn hơn và táo bạo hơn, dù rằng cái bụng vẫn rỗng không.

“Ta sẽ đặt tên cho ngươi,” anh chàng nói với thanh kiếm, “ta sẽ gọi ngươi là Ngòi Châm[9].”Sau đó anh chàng bắt tay vào việc thăm dò. Khu rừng ảm đạm và yên tĩnh, nhưng hiển nhiên trước hết anh chàng phải tìm kiếm các bạn mình, có khả năng họ không ở xa lắm, trừ phi họ đã bị các tiên (hoặc những sinh vật tồi tệ hơn) bắt làm tù binh. Bilbo cảm thấy nếu la to lên thì sẽ không an toàn, nên anh chàng cứ đứng phân vân một lúc lâu không biết con đường nằm ở hướng nào, và liệu mình phải đi về hướng nào trước để tìm các chú lùn.

“Ôi! Sao chúng ta lại không nhớ lời khuyên của Beorn và Gandalf nhỉ!” anh chàng than vãn. “Giờ thì chúng ta lâm vào tình cảnh rối tinh như mớ bòng bong rồi! Mình chỉ ước gì đó là chúng ta: đơn độc một mình thật là khủng khiếp.”

Cuối cùng anh chàng cố hết sức phán đoán thật chính xác phương hướng của những tiếng kêu cứu vẳng đến vào đêm hôm trước - và nhờ may mắn (anh chàng vốn đã khá may mắn từ lúc ra đời) anh chàng phán đoán hầu như chính xác, như các bạn sẽ thấy. Ý đã quyết, anh chàng rón rén bước đi thật nhẹ nhàng. Giống người hobbit có tài di chuyển lặng lẽ, đặc biệt là trong rừng, như tôi đã kể các bạn nghe; mà Bilbo lại còn đeo cả nhẫn trước khi khởi hành nữa. Bởi vậy lũ nhện không hề nhìn thấy hoặc nghe thấy anh chàng đang bước tới.

Rón rén bước được một quãng thì anh chàng để ý thấy phía trước là một nơi dày đặc bóng tối, tối mò ngay cả là đối với khu rừng này, giống như một mảng của nửa đêm chưa bao giờ bị xua tan. Khi đến gần hơn, anh chàng thấy rằng khoảng tối đen đó là do các mạng nhện tạo ra, cái nọ ở đằng sau hoặc bên trên cái kia, chằng chịt đan vào nhau thật hỗn độn. Bỗng nhiên anh chàng cũng nhìn thấy những con nhện khổng lồ và khủng khiếp đang đậu trên các cành cây trên đầu mình, và dù có đeo nhẫn hay không thì anh chàng vẫn run rẩy chỉ sợ bị chúng phát hiện ra. Đứng sau gốc cây, anh chàng quan sát một nhóm bọn chúng suốt một hồi lâu, và rồi trong cái yên lặng và tĩnh mịch của khu rừng, anh chàng nhận ra những con vật ghê tởm này đang nói chuyện với nhau. Giọng chúng nghe như tiếng xì xì nho nhỏ, nhưng anh chàng có thể hiểu được nhiều lời chúng nói. Chúng đang bàn tán về các chú lùn!

“Cuộc chiến đấu ấy thật dữ dội, nhưng mà cũng bõ công đấy,” một con nói. “Da chúng nó dày ơi là dày, đúng là như thế, nhưng tao đánh cuộc là bên dưới lớp da ấy sẽ có thứ nước thịt thơm ngon.”

“Còn phải nói, chũng sẽ là món ăn ngon sau khi bị treo lên một lát đấy,” một con khác nói.

“Đừng treo chúng quá lâu,” con thứ ba nói. “Lẽ ra chúng có thể béo hơn. Gần đây chúng ăn uống chẳng ra gì, ta đoán hẳn là vậy.”

“Mà này, cứ giết quách chúng đi,” con thứ tư nói, “giết chúng bây giờ rồi treo xác chúng lên một lát.”

“Chúng chết rồi, tao đảm bảo đấy,” con thứ nhất nói.

“Chúng đâu có chết. Tao vừa thấy một đứa còn giãy giụa đấy. Chúng vừa mới tỉnh dậy, hẳn là thế, sau một giấc ngủ ngon. Tao sẽ cho bọn mày thấy.”

Nói đoạn, một trong những con nhện béo chạy dọc một sợi tơ to tướng cho tới khi đến chỗ mười hai cái bọc lủng lẳng treo thành hàng trên một cành cây cao. Bilbo khiếp hãi, bởi lần đầu tiên anh chàng để ý thấy những cái bọc ấy đu đưa trong bóng tối, khi nhìn thấy một bàn chân của người lùn thò ra từ đáy một cái bọc, hoặc đây đó là một chỏm mũi, một ít râu hay một cái mũ trùm.

Con nhện tiến đến cái bọc tròn to nhất - “Đó là anh bạn Bombur thân mến tội nghiệp, chắc chắn rồi,” Bilbo nghĩ bụng - và cắn mạnh vào cái mũi thò ra ngoài. Có một tiếng kêu ré lên bị nghẹt lại ở bên trong, rồi một mũi giày vung lên đá mạnh thẳng vào con nhện. Cơ thể Bombur vẫn còn sức sống. Tiếng đá ấy nghe như tiếng người ta đá vào một quả bóng xẹp, và con nhện điên cuồng rơi khỏi cành cây, chỉ kịp níu vào sợi tơ của chính mình.

Những con nhện khác cười to. “Mày nói đúng thật đấy,” chúng nói, “món thịt ấy tràn trề sức sống và còn biết đá nữa!”

“Tao sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện này,” con nhện đang giận dữ vừa rít lên vừa trèo trở lại cành cây.

Bilbo hiểu rằng đã đến lúc mình phải làm một điều gì đó. Anh chàng không thể nhảy tới chỗ lũ nghiệt súc được, mà anh chàng cũng chẳng có cái gì để mà bắn; nhưng nhìn quanh, anh chàng thấy gần chỗ này có rất nhiều đá nằm ở một nơi dường như là lòng một con suối nhỏ đã cạn khô. Bilbo là một tay ném đá thiện nghệ, và chẳng lâu la gì anh chàng đã tìm được một hòn đá nhẵn hình quả trứng cầm rất vừa tay. Hồi còn nhỏ, anh chàng vẫn thường tập ném đá vào mọi vật cho tới khi lũ thỏ và lũ sóc, thậm chí cả chim chóc, cũng tránh xa anh chàng thật nhanh nếu chúng thấy anh chàng khom người xuống; và ngay cả khi đã lớn anh chàng vẫn dành khá nhiều thời gian vào các trò chơi ném vòng, phóng phi tiêu, bắn gậy, ném bóng gỗ, ky chín con[10] và các trò chơi đơn giản khác thuộc loại ngắm và ném - quả thật anh chàng có thể làm được rất nhiều trò, ngoài cái trò thổi vòng khói, ra câu đố và nấu ăn, mà cho tới lúc này tôi chưa có thời gian để kể với các bạn. Bây giờ không có thì giờ nữa. Trong lúc anh chàng nhặt đá, con nhện đã đến chỗ Bombur, và chẳng mấy chốc chú ta sẽ chết. Đúng khoảnh khắc ấy thì Bilbo ném. Hòn đá đập vào đầu con nhện đánh bốp một cái khiến nó ngất xỉu văng khỏi cành cây, rơi phịch xuống đất, chân cẳng co rúm cả lại.

Hòn đá tiếp theo bay vèo qua một cái mạng nhện lớn, bứt tung các sợi tơ, khiến con nhện đang ngồi ở giữa mạng bị văng ra, rơi bịch xuống mà chết. Sau đó lũ nhện rối loạn cả lên, và chúng tạm quên các chú lùn trong giây lát, tôi có thể cho các bạn biết là như thế. Chúng không thể nhìn thấy Bilbo, song chúng có thể phán đoán chính xác hướng của những hòn đá vừa ném tới. Nhanh như chớp chúng chạy ào ào và vừa đu mình về phía anh chàng hobbit vừa phóng những sợi tơ dài khắp tứ phía cho tới khi không gian dường như giăng đầy những cái bẫy bay phấp phới.

Tuy nhiên Bilbo đã nhanh chóng lẻn sang một chỗ khác. Anh chàng nảy ra ý nghĩ là sẽ dẫn lũ nhện đang điên tiết này càng lúc càng xa các chú lùn hơn, nếu như có thể được; khiến chúng đột nhiên trở nên hiếu kỳ, kích động và giận dữ. Lúc khoảng năm mươi con đã chạy đến chỗ anh chàng đứng khi nãy, anh chàng ném thêm vài hòn đá vào lũ này và vào những con khác dừng lại ở phía sau; sau đó vừa nhảy múa giữa đám cây cối anh chàng vừa hát một bài hát để chọc cho chúng tức điên lên, để dụ tất cả bọn chúng đuổi theo mình, và cũng để các chú lùn nghe thấy giọng mình nữa.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3