Y nữ xuân thu - Chương 64
Chương 64: Đoán đậu phộng
Thoát khỏi truy kích của Long Tiêu, vào một ngày Mục Sa Tu Hạ và Liên Kiều đến thành Bối Nạp, tuy là một thành nhỏ, cũng đã vào biên giới Cách Tát.
Tâm tình hoàn toàn buông lỏng, Liên Kiều đề nghị bỏ xe ngựa đổi thành đi bộ, dọc đường thưởng thức tình cảnh phong tục tập quán nơi đây. Mục Sa Tu Hạ biết nàng ngồi xe ngựa bứt rứt khó chịu, liền thuận theo nàng.
Vì tránh một đầu tóc bạch kim vô cùng lộ liễu, hắn đành phải mặc áo choàng có mũ, kéo vành mũ xuống thật thấp, hai tay khoanh lại luồng vào trong ống tay áo to lớn, áo choàng kéo thấp bao bọc là thân thể to lớn cao ngạo, thần bí mà hấp dẫn, hai mắt Liên Kiều nhìn đăm đăm, không ngờ mình cũng có công lực lộ ra vẻ háo sắc.
Mục Sa Tu Hạ bị ánh mắt nàng không chút kiêng kỵ nhìn chăm chú mà cả người không được tự nhiên, dứt khoát bước nhanh đi về phía trước, tránh khỏi ánh mắt lộ liễu của nàng.
"Ngươi mặc như vậy thật hấp dẫn!" Liên Kiều vừa chạy chậm theo sau, tự đáy lòng vừa than thở.
Hắn hơi cau mày, không hiểu rõ lắm ý của từ hấp dẫn. Thừa dịp bước chân hắn dừng lại, Liên Kiều nhân cơ hội đưa hai cánh tay ra, níu kéo cánh tay cường tráng của hắn. Thật đáng ghét, đi nhanh như vậy, cũng không biết đợi nàng!
Mục Sa Tu Hạ cười khổ, nữ nhân này luôn có hành vi đặc biệt, trên đường cái công khai kề vai sát cánh với nam nhân, lôi lôi kéo kéo, mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng cũng không hợp lễ.
"Liên nhi ——" Hắn thở dài.
"Sao vậy?" Thấy rất nhiều cô gái đối quăng ánh mắt hâm mộ tới nàng, tâm tình thật tốt, ngẩng đầu lên, ném cho hắn một nụ cười tươi sáng rực rỡ.
"Ở Cách Tát, thê tử phải đi phía sau trượng phu, nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, không thể đi cùng trượng phu như vậy." Hắn kiên nhẫn giải thích, đồng thời cũng nhắc nhở nàng không nên tự mình say mê quá đáng, những thứ vây lượn chung quanh bọn hắn không phải ánh mắt hâm mộ, mà là ánh mắt quỷ dị biết không! Chỉ có cô gái thanh lâu mới có thể không chút kiêng kỵ như vậy....!
"Vậy sao?" con ngươi Liên Kiều đảo quanh, chợt chỉnh đốn lại sắc mặt, nghiêm mặt nói, "Vậy hãy để thái tử phi ta đây là người đi đầu đánh vỡ loại truyền thống không hợp lý này là được!"
Nói xong nhìn Mục Sa Tu Hạ nũng nịu cười một tiếng, lôi cánh tay của hắn đi về phía trước.
Cười khổ lắc đầu, sớm biết Liên nhi chắc sẽ không bởi vì hắn giải thích mà thay đổi, quá rõ cá tính của nàng, mặc dù có lúc là tiểu nữ nhân, nhưng cũng không cúi đầu, quật cường không thỏa hiệp càng thêm cao ngạo không thua đấng mày râu.
Mặt trời chói chang chiếu lên người đến chói mắt, Liên Kiều dứt khoát lôi kéo Mục Sa Tu Hạ vào một quán rượu nghỉ chân.
Mặc dù thành Bối Nạp không lớn, cũng rất náo nhiệt, trong quán rượu không lớn đã sớm ngồi đầy người. Sau khi Liên Kiều cùng Mục Sa Tu Hạ vào bên trong, vừa lúc có một bàn khách rời đi, khiến bọn họ có bàn mà ngồi, bằng không còn phải đợi có chỗ!
Nếu Liên Kiều không kiên trì, chắc Mục Sa Tu Hạ sẽ không đồng ý tới nơi huyên náo này. Ngồi trên ghế, lưng của hắn thẳng tắ món ăn lên bàn cũng không đụng đến, chỉ nhìn Liên Kiều ăn uống.
"Ăn thật ngon, ngươi không muốn thử một chút sao?" Mục Sa Tu Hạ cứng còng ngồi ở đó bộ dạng thật rất chướng mắt, thỉnh thoảng lại còn phóng ra hai ánh mắt khinh bỉ. Thôi đi, để một mình hắn ngồi đó đói bụng cũng được, tin rằng loại Thái Tử Gia sống an nhàn sung sướng như hắn sẽ thà rằng đói chết cũng không nguyện làm cái việc tự hạ thấp địa vị ăn chút thức ăn bên đường, cấp bậc Quý tộc tiêu chuẩn đó!
Im lặng liếc mắt nhìn thứ không rõ ràng trên đũa của nàng, một chút muốn ăn Mục Sa Tu Hạ cũng không có, chỉ là nhìn nàng ăn ngon như vậy, cũng không muốn chống lại hăng hái của nàng, chú ý không để nàng ăn nhiều là được, ngộ nhỡ đau bụng thì phiền toái.
Liên Kiều ăn thật ngon, bên bàn đột nhiên nhiều hơn hai bóng dáng, lười ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn, dù sao có trượng phu của nàng chống ở dây, có chuyện thì cứ để hắn giải quyết là được.
"Tiểu mỹ nhân, tới đây uống hai chén với ông đây, nàng sẽ có lợi!" Một người cao gầy trong đó tay cầm ly rượu, mặt tràn đầy dâm tà, vô cùng suồng sã đảo mắt đánh giá trên dưới Liên Kiều.
Tên còn lại cũng lên tiếng phụ họa: "Phục vụ ông đây thư thái, muốn ban thưởng cái gì cũng được!"
Trong lòng đầu tiên là mặc niệm ba giây cho hai cậu ấm đáng thương, dám đùa giỡn nữ nhân của Mục Sa Tu Hạ, nàng quả thật đổ mồ hôi lạnh thay bọn họ, nàng đã thấy cằm bị che một nửa trong áo khoác của Mục Sa Tu Hạ căng thật chặt rồi. Sao thứ người như thế khắp nơi đều có vậy? Trước kia còn cảm thấy trong phim truyền hình thạt giả tạo, không ngờ xuyên về cổ đại lại thật sự để nàng đụng phải.
Nhưng nếu đã gặp được, không chơi đùa một chút thì thực quá phụ lòng đã mình khổ cực đến cổ đại một chuyến, thay bằng vẻ quyến rũ, Liên Kiều mềm mại mở miệng: "Sao? Có thể ban thưởng thứ gì sao?"
Liên Kiều cùng Mục Sa Tu Hạ vừa tiến vào liền bị bọn họ chú ý đến, nữ tử này sinh ssejp như tiên tử xuống phàm trần, mặc dù thân hình nam nhân bên người nàng cao lớn, nhưng bọn hắn là ai chứ? Công tử Tư Thừa của thành Bối Nạp, muốn nữ nhân nào mà không thể bắt vào tay? Hơn nữa thấy nàng tùy tiện ôm khủy tay nam nhân, chắc cũng là mặt hàng dễ dàng lấy được, liền mượn vẻ chếch choáng chạy đến trước mặt đùa giỡn.
Vừa nghe Liên Kiều nói như thế, hai giá áo túi cơm nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt cực kỳ mập mờ, người cao gầy nói: "Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ông đây sẽ đưa cho!"
"Vậy sao?" Mắt đẹp lưu chuyển, ngon ngọt mở miệng, "Vàng bạc châu báu ta cũng không thiếu, không bằng công tử chơi với ta một trò được không!"
"Chơi trò gì?" Người cao gầy hưng phấn sáng mắt lên, nữ nhân này thật thú vị, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nàng, có chút thật kích thích.
"Ừ!" Liên Kiều cố ý cúi đầu ra vẻ trầm tư, phát hiện sắc mặt của Mục Sa Tu Hạ đã sớm xanh mét, đoán chừng đã ẩn nhẫn tới cực điểm.
"Đoán đậu phộng!" Nói xong hất bỏ nước trong mấy ly trà, bỏ vào trong một hạt đậu phộng rang muối, nói, "Ở đây có ba cái chén không, ta bỏ một hạt đậu phộng vào một chén trong đó, sau đó xáo trộn thứ tự rồi nhờ công tử đoán, công tử đoán đúng đậu phộng ở trong chén nào, ta liền cởi một phần y phục!"
Một câu nói, khiến hai đầu heo thiếu chút nữa chảy đầy nước miếng, càng làm cho người trong quán rượu rối rít nhìn về phía bàn bọn họ. Đồng thời cũng khiến Liên Kiều cảm thấy mặt bàn chấn động, ha ha, chồng nàng sắp nổi điên!
"Được!" Một đầu heo trong đó vượt lên trước rống lên một tiếng.
"Chỉ là ——" Liên Kiều chậm rãi mở miệng, ngay sau đó nhìn Mục Sa Tu Hạ một cái nói, "Nếu như công tử đoán sai, liền xin công tử cũng cởi một thứ!"
Thấy đáy mắt Liên Kiều lóe nụ cười ác ý trêu cợt, Mục Sa Tu Hạ biết thê tử của hắn lại muốn chỉnh người rồi, hơn nữa thật bất hạnh, mình cũng bị lôi xuống nước. Không giúp không được mà...! Cởi quần áo —— nàng xuống thuốc mạnh như vậy, hắn chỉ có thể đồng lõa với nàng. Nguyên tắc của Mục Sa Tu Hạ chính là, chỉ cần Liên Kiều nằm trong tầm mắt hắn, nàng làm bừa thế nào cũng được, nhìn người nào không vừa mắt, muốn chỉnh thế nào cũng không quở trách, chỉ cần nàng vui là được!
Hai đầu heo nhìn nhau cười một tiếng, gian trá nháy mắt mấy cái, ngay sau đó trăm miệng một lời nói: "Được!"
Giữa hè mùa, mọi người ăn mặc cũng không nhiều, cô gái trước mắt chỉ cần cởi một bộ y phục là có thể nhìn thấy không ít cảnh xuân, ở đây bọn họ là các lão gia lớn, cho dù cởi trần cũng không sao cả, chỉ cần không cởi quần lót là được, hơn nữa bọn họ còn có hai người, tính thế nào đều là bọn họ chiếm tiện nghi. Tính toán xong, hai người lập tức đồng ý.
Liếc Mục Sa Tu Hạ ở trước mắt, Liên Kiều bình tĩnh nói: "Bắt đầu đi!"
m thầm thở dài, một tay Mục Sa Tu Hạ nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn, một tay kia thật nhanh di chuyển ba cái chén, chỉ thấy bốn mắt của đầu heo đảo lên đảo xuống, đảo trái đảo phải di chuyển theo cái chén vòng vo nửa ngày, ngay khi Mục Sa Tu Hạ dừng tay, hai đầu heo cùng xuất hiện vẻ váng đầu hoa mắt, mắt nổ đom đóm, tinh thần hoảng hốt.
Mắt đẹp lưu chuyển, Liên Kiều cười quyến rũ một tiếng: "Sao rồi? Thấy rõ chưa?"
Lấy lại bình tĩnh, đầu heo cao gầy chỉ vào cái chén bên trái nói: "Là cái này."
"Không đúng, là cái này!" Đầu heo mập lùn chỉ vào cái chén ở giữa nói.
Nhíu nhíu mày, Liên Kiều cố ý vểnh môi nói: "Rốt cuộc là cái nào!"
Trừng mắt nhìn anh em của mình, đầu heo cao gầy quả quyết: "Bên trái, chính là bên trái!"
"Ngươi xác định?" Liên Kiều có ý tốt nhắc nhở.
"Xác định!"
"Không thay đổi?"
"Không thay đổi, mở thôi."
Tất cả khách nhân trong quán rượu đều dài cổ nhìn Mục Sa Tu Hạ kiêu căng mở cái chén bên trái ra —— trống không!
Hài lòng nghe tiếng thở dài trong quán rượu, mắt đẹp của Liên Kiều đảo quanh, nhìn chằm chằm người cao gầy nhắc nhở: "Công tử?"
Mới thua một lần thôi, không có gì! Đầu heo cao gầy không thèm quan tâm cởi áo khoác ra, chỉ mặc quần áo trong đứng ở đại sảnh.
"Tiếp đi!" Hắn cũng không tin không cởi được y phụcô gái nhỏ này, nhìn vẻ mặt hồ ly của nàng khiến tâm hắn nhộn nhạo khó nhịn.
Không ngờ rằng hai đầu heo cứ như vậy thua từng bàn từng bàn, cho đến khi hai người thua chỉ còn hai cái quần lót, mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai đứng trong nội đường mặc cho mọi người nhạo báng, nhưng không tức giận được.
Liên Kiều quả thật sắp cười bò ra, lại không thể biểu hiện vui vẻ quá mức, dù sao hai nam nhân này đã đủ đáng thương, che miệng cười trộm bên dịu dàng nói: "Hai vị công tử, ai trong các ngươi sẽ cởi?" Chồng nàng quả nhiên thần dũng, nàng không nhìn lầm người.
Hai người vừa thẹn vừa tức, rốt cuộc không nhịn được nổi giận, chỉ vào lỗ mũi Liên Kiều tức miệng mắng to: "Nữ nhân đê tiện, ngươi gạt chúng ta!"
Có chút không chịu nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, Liên Kiều vô tội nói: "Chính miệng hai vị công tử đều đồng ý với quy tắc trò chơi, chư vị đang ngồi đây cũng đều thấy tận mắt, đoán đậu phộng vốn dựa vào vận khí, rất công bằng, chỉ đổ thừa cho vận khí của công tử hôm nay không tốt!"
Người cao gầy thẹn quá thành giận, lúc này trở mặt: "Hừ! Bản công tử không chơi, hiện tại bản công tử liền ra lệnh cho ngươi cởi hết toàn bộ y phục!"
Vốn trong quán rượu đều ôm tâm tình xem kịch vui sống chết mặc bây, người cao gầy vừa nói ra lời này, lại khơi dậy bất bình. Ồn ào nổi lên, tiếng quát mắng, tiếng bất bình, lần lượt tuôn ra! Người cao gầy không nén được giận, nhặt một thanh kiếm mẻ bên cạnh lên tựa như ép buộc Liên Kiều cởi quần áo, nhưng không đợi kiếm được tuốt ra, cổ họng của hắn liền bị một thanh kiếm khác chỉ vào.
"Cởi!" Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng hạ lệnh, động tác cùng âm thanh của hắn làm cho cả quán rượu thoáng chốc yên tĩnh lại, mỗi người đều nín thở nhìn chằm chằm bàn của Liên Kiều.
Người cao gầy đã sớm bị sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run lên, không mặc quần dài, chân vòng kiềng run lên giống như hai cây lạp xưởng.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Các ngươi thật to gan! Biết. . . . . . Ta. . . . . . Phụ thân ta là ai không?"
Lùn mập bên cạnh lúc bắt đầu cũng bị sợ đến gần chết, vừa nghe đồng bọn nói như vậy cũng ưỡn cao ngực, ngạo nghễ nói: "Vị này chính là công tử của Tư Thừa đại nhân ở bổn thành, còn không mau mau để kiếm xuống, nói không chừng công tử có thể tha cho mạng chó của các ngươi!"
"Tư Thừa đại nhân?" Liên Kiều không rõ chân tướng nhìn về mặt nạ rét lạnh của Mục Sa Tu Hạ.
"Một vị quan địa phương mà thôi!" Hắn lạnh lẽo nhẹ nhàng cất giọng, khiến người ta không rét mà run.
Không hiểu rõ lắm phẩm cấp thứ bậc của quan viên Cách Tát, Liên Kiều cũng không cách nào hiểu rõ vị quan Tư Thừa này đến cùng là lớn thế nào, chỉ là sẽ không hơn được thái tử. Cho Mục Sa Tu Hạ tìm một chút chuyện để làm, thuận tiện trừng trị một quan địa phương sa đọa cũng là một công trạng! Coi như là vi phục xuất tuần cũng được.
Lúc này cười quyến rũ một tiếng: "Thật khó tin, không ngờ là công tử của Tư Thừa đại nhân, thất kính thất kính!"
Người cao gầy vừa nghe, mồ hôi không chảy, chân cũng không run lên nữa, lập tức vẻ ra oai nổi lên: "Biết sợ chưa, còn không buông kiếm xuống, nếu như ngươi hầu hạ ông đây thật tốt, chuyện ngày hôm nay ông cũng sẽ bỏ qua!"
Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Liên Kiều cố làm ra vẻ cảm kích: "Công tử thật đúng là có lòng dạ rộng rãi! Chỉ là cái quần lót cuối cùng này —— vẫn phải cởi!"
Người cao gầy vừa nghe liền tức giận, quên mất trên cổ họng còn bị một thanh kiếm chỉ vào, liền muốn mở miệng mắng to: "Ngươi gái điếm thúi. . . . . . A ——"
Không đợi hắn mắng xong, chỉ cảm thấy hoa mắt, ánh bạc chợt lóe, cái mông chợt lạnh, dây lưng quần lót bị đẩy ra, tuột xuống theo hai cái chân vòng kiềng của hắn, mà kiếm của Mục Sa Tu Hạ lại trở về nơi cổ họng hắn, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi.
Thứ ghê tởm giữa hai đùi người cao gầy ủ rũ cúi đầu, vả lại còn có nước tí tách rơi xuống đất, hẳn là són tiểu luôn rồi.
"Thật xấu nha!" Liên Kiều cau mày, khinh bỉ nói.
Sắc mặt Mục Sa Tu Hạ xanh hơn, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy mà nàng còn nhìn!" Hắn thật là rối rắm, cứ thế mà lại giúp đỡ nàng làm chuyện như vậy, mặc dù Liên Kiều nhất định sẽ không hợp nhãn cái loại bại hoại đó, nhưng mà để nàng nhìn thấy cái kia của nam nhân khác biểu diễn, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu! Xấu như vậy mà nhìn nhiều, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chướng ngại, không chừng hắn cũng sẽ bị liên đới, cũng sẽ không thích hắn, trở về phải rửa mắt cho nàng!