Y nữ xuân thu - Chương 73

Chương 73: Không Thành Kế

Hiệu suất làm việc của Mê Cách khá cao, nhanh chóng tập hợp binh lực đóng quân quanh kinh thành, kết hợp với điều động quân đội trong thành, đoán chừng trước khi đại quân Lương quốc tràn tới, kinh thành có khỏng mười vạn quân đội.

Ngày thứ hai lâm triều.

Liên Kiều chưa từng tham gia một sự kiện chính trị nào, trong lòng luôn hiểu rõ, nữ nhân tham dự chính sự là một chuyện nhạy cảm, cho dù Mục Sa Tu Hạ có mấy lần mang tấu chương về tẩm cung muốn nàng xem qua giúp, nàng cũng kiên quyết không nghe, không vì cái gì cả, chỉ là nàng không muốn làm khó Mục Sa Tu Hạ, dù sao trong hoàng cung tai mắt khắp nơi, tân hoàng tại vị không lâu, nàng không muốn gây thêm rắc rối cho hắn.

Mà tình cảnh bây giờ đã khác trước, đại quân Lương quốc đang từng bước đe dọa Thượng Kinh, nhưng Hoàng thượng lại không có ở kinh đô, Hổ Phù cũng không có, khó mà triệu tập quân đội, quần long mất đầu, quốc đô khó lòng bảo toàn. Thân là Hoàng hậu, là nữ nhân có địa vị cao nhất quốc gia, nàng không thể không nhanh chóng ra quyết định, nếu không cả quốc gia sẽ trở nên tan rã!

“Hôm nay triệu kiến các vị công thần, mọi người chắc hẳn đều biết rõ sự tình trước mắt nghiêm trọng tới cỡ nào.” Cố ý bảo Tiểu Đức Tử mang tới một chiếc ghế để ở bên trái long ỷ, Liên Kiều ngồi lên chiếc ghế mang thêm ra này, phóng tầm mắt về phía chúng thần trong triều, có người vẻ mặt tự nhiên, có người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có người chột dạ hết nhìn đông lại nhìn tây, có người không chút e dè nhìn thẳng về phía trước. Đúng là tai vạ đến nơi, ai trung, ai gian tự khắc sẽ hiện rõ.

“Ba mươi vạn đại quân Lương quốc đã đánh chiếm trọng thành Mạch Tây của Cách Tát quốc chúng ta, nhăm nhe Thượng Kinh, đối đầu với kẻ địch mạnh, mọi sự nguy cấp. Các vị triều thần có đối sách gì không?”

Mọi người đều mắt người này nhìn mắt người kia, qua một hồi chẳng ai dám nói.

Mắt đẹp đảo qua, lạnh lùng nhìn về phía những đại thần dưới đại điện, người nào cũng miệng kín như bưng, sợ là trong lòng ai cũng đều đang toan tính, không dễ gì nói thẳng, là bởi ai cũng đang chờ đợi người khác lên tiếng.

Một lúc lâu sau. . . . . . . . .

“Chẳng lẽ chư vị mắt thấy đại quân Lương quốc đang tới gần, lại không một ai nêu được sách lược nào sao?” Thanh âm lạnh dần, tuyệt thế dung nhan bên cạnh long ỷ không giận mà uy.

“Hoàng hậu nương nương, vi thần cảm thấy nếu như Thượng Kinh thất thủ thì quả là nhục nhã cho Cách Tát quốc chúng ta! Vi thần xin thề sẽ bảo vệ quốc đô, dù có phải chiến đấu với bất kỳ ai!” Người đầu tiên đứng ra lên tiếng chính là Mê Cách, ngôn từ của hắn rất có tính dẫn dắt, rất nhiều người đang chờ xem thái độ của người khác nghe được, liền vin luôn vào, nhao nhao đồng ý.

Nhưng lúc này lại có người đứng ra trình bày một quan điểm trái ngược.

“Thần cảm thấy lần này 30 đại quân Lương quốc xâm chiếm, hẳn là đã chuẩn bị vẹn toàn, cố gắng công phá phòng tuyến Cách Tát quốc ta trong thời gian ngắn nhất. Lúc này Hoàng thượng ngự giá thân chinh, nước xa không giải được cái khát ở gần, nếu chỉ dựa vào hữu dũng vô mưu, thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, các vị đặt cơ nghiệp vạn năm của Cách Tát quốc ta ở đâu? Đặt tồn vong của lê dân bách tính ở đâu?”

Người lên tiếng là Ban Đức Lỗ Vương gia, này Liên Kiều có chút hiểu rõ, hắn có quan hệ rất mật thiết với Ôn Đạt Lai Vương gia, người đã bị Mục Sa Tu Hạ định tội mưu phản, xử giam trong đại lao sau khi hắn lên ngôi, thì ra là đứng ở đây đợi nàng!

Quét mắt nhìn hạ điện, lúc này đã có mấy tên gió chiều nào xoay chiều ấy đi theo phe của Ban Đức Lỗ Vương gia, cảm thấy hắn phân tích rất có đạo lý, gật đầu tán thành rồi nhao nhao ủng hộ. Liên Kiều cười lạnh trong lòng, toàn một lũ sợ chết, bình thường quen thói cẩm y ngọc thực, lúc quan trọng thì chỉ là phế vật. Những người này nàng nhớ kỹ, đợi qua cơn nguy trước mắt, nàng sẽ không ngại tính sổ sau!

“Vương gia nói rất đúng!” Liên Kiều lạnh lùng mở miệng, khóe miệng giương một tia giễu cợt, “Chỉ là xin hỏi Vương gia đặt dân chúng ở đâu?”

Nhìn đám chúng thần, nàng hài lòng trông mấy người ủng hộ cũng đã cúi đầu lắng nghe mới tiếp tục nói: “Ít ngày nữa Lương quân sẽ tới, nếu bỏ thành mà chạy, Bổn cung biết để an nguy của hơn năm mươi vạn lê dân bách tính Thượng Kinh ở đâu đây? Vương gia có thể chỉ giáo hay không?”

Ban Đức Lỗ nhất thời nghẹn họng, không phản bác được.

“Hay là Vương gia muốn hơn năm mươi vạn dân chúng của ta cùng nhau di tản trong một đêm? Nếu thật như vậy, Bổn cung trái lại tình nguyện đứng cản phía sau mọi người, đương đầu với quốc nạn, sao có thể chỉ biết có mỗi mình?” Liên Kiều hùng hổ dọa người, tiếng nói kinh động tứ phía, lời lẽ rất có sức nặng, lại có lực sát thương vô cùng. Ý là lúc này ai lâm trận bỏ chạy, giết không tha!

Trong giây lát, triều đình im ắng nghe được cả tiếng lá rụng. Ai ai cũng câm như hến, rốt cuộc cũng phát hiện ra, Hoàng hậu nương nương tọa lạc nơi cao kia đúng là không dễ chọc rồi.

“Chúng thần nguyện trung thành với quốc chủ, chết không thoái thác!” Bỗng một vị lão thần đứng ra quỳ khối thề với trời.

Liên Kiều nhìn xuống, có chút kinh ngạc phát hiện người quỳ dưới điện lại chính là vị lão thần ngày đó chỉ trích hành động của Mục Sa Tu Hạ lúc lên ngôi mà bị đánh bốn mươi gậy kia.

Vui mừng cười một tiếng, Liên Kiều trầm giọng nói: “Nếu các vị triều thần không nghĩ ra được đối sách gì tốt, Bổn cung cảm thấy thề nguyền sống chết cùng Cách Tát lại thể hiện được mấy phần trung thành của các ngươi đấy!”

“Ngô hoàng vạn tuế, Hoàng hậu vạn tuế! Cầu cho Cách Tát ta, thiên thu vạn đại!” Mọi người cũng nhau quỳ xuống ầm ầm ngợi ca. align="justify">Lâm triều lần này Liên Kiều rất hài lòng, mục đích của nàng chính là giành được sự ủng hộ của bá quan văn võ, mặc cho là thật lòng hay giả dối, ít nhất ngoài mặt cũng sẽ không chống lại nàng, vậy là đã đạt được mục đích.

Theo Mê Cách dạo tường thành, phóng tầm mắt ra xa, một vùng trời đất mênh mang! Nàng muốn bảo vệ Cách Tát, bảo vệ Thượng Kinh, bảo vệ quốc gia và người dân của hắn! Nàng sẽ vì hắn cố thủ đến giờ khắc cuối cùng, chờ hắn trở về, nàng đã đồng ý với hắn như thế.

Gió thu lạnh lẽo đưa kẻ địch tới, nàng có chút lạnh! Hắn không có ở bên khiến nàng thấy sợ! Đúng vậy, nàng sợ, sợ những đại thần kia ngoài mặt thì thần phục sau lưng lại ngấm ngầm giở trò quỷ, sợ 30 vạn đại quân Lương quốc sắp đổ bộ, sợ lòng quân trong thành không yên, sợ dân chúng lầm than. . . . . . Nàng sợ quá nhiều chuyện, một mình nàng đâu lo hết được! Sau việc này nàng rốt cuộc cũng hiểu, thân làm Đế Vương thật nhiều điều bất đắc dĩ! Dù sợ cũng không được biểu lộ ra ngoài, vì thế từ xưa tới nay Đế Vương luôn hết sức vô tình, chỉ người vô tình mới không thể chê trách, mới không có yếu điểm!

“Gần đây các bộ đã chuẩn bị những gì rồi?” Nàng tự gò ép bản thân phải giữ vững tinh thần, hai tay vốn đang đỡ bụng bầu bất tri bất giác chắp lại sau lưng, nàng phải mạnh mẽ hơn bất kỳ ai!

“Bẩm nương nương, Hộ bộ đã làm theo chỉ thị của nương nương, mở quốc khố, kiểm kho lương, phát theo định lượng. Cũng may lương thực dự trữ trong quốc khố đầy ắp, có thể duy trì được nửa năm! Công bộ và Binh bộ cùng nhau tăng cường xây dựng củng cố rào tuyến quân sự trong thành, Binh bộ còn khẩn cấp điều động tám vạn khoáng binh phía Tây Bắc, năm ngày là có thể tới đây!”

“Năm ngày?” Liên Kiều cau mày, “Giờ Lương quân đi đến đâu rồi?”

Trải rộng bản đồ mang theo người ra, một ngón tay Mê Cách chỉ trên bản đồ: “Cổ Lạc Ngõa thành!”

Buông lỏng bàn tay nắm chặt thành quyền sau lưng: “Đây là tin tức của mấy ngày trước?”

“Chiều hôm qua!”

“Nói vậy, ba ngày sau Lương quân sẽ đến?” Nàng nhắm mắt lại, cố trấn tĩnh để thanh âm của mình nghe sao kiên định tự nhiên.

“Không chắc chắn, ra khỏi Cổ Lạc Ngõa thành muốn tới Thượng Kinh phải băng qua một vùng sa mạc, Lương quân không quen địa hình sa mạc, có thể tới chậm một chút!” Mê Cách chỉ ra

“Vậy là bây giờ chúng ta phải đánh cuộc xem viện binh hay Lương quân sẽ tới trước có đúng không?” Nàng cười khổ.

Hít sâu một hơi, Mê Cách bình tĩnh nói: “Dạ!”

Nếu như thời gian quyết định tất cả, vậy điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là chờ đợi!

“Nương nương, người đã nhiều ngày không ngủ bài trí, ban bố chiếu lệnh rồi, quá mệt mỏi! Tô Lạp cầu xin người mau nghỉ ngơi chút đi! Nương nương không vì mình, thì cũng nên nghĩ cho hoàng tử trong bụng một chút!” Tô Lạp bưng chén cháo nhỏ, đứng ngoài cửa rưng rưng chực khóc.

Đã ba ngày rồi, Lương quân vẫn chưa xuất hiện, tâm trạn Liên Kiều vẫn chực treo trên cao không hạ xuống được. Chỉ mong Lương quân tới trễ hơn so với viện binh một chút, như vậy ít ra trong thành cũng có 18 vạn quân chính quy, cộng thêm quân đội tự vệ dân chúng trong thành tự lập nên cũng không dưới hai vạn rồi. Như vậy một bên tấn công một bên phòng thủ, bên phòng thủ còn nắm chắc được chút thắng lợi, ít ra có thể kéo dài thời gian, chờ Mục Sa Tu Hạ tới!

“Đồ để ngoài đó đi!” Phất tay một cái, Liên Kiều không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy!

Tô Lạp muốn nói lại thôi, cuối cùng để khay xuống đi ra ngoài.

Tờ mờ sáng ngày thứ tư.

“Báo ----- Hoàng hậu nương nương, phát hiện đại quân Lương quốc năm mươi dặm ngoài Thượng Kinh!”

Không kinh ngạc mấy, cái gì phải tới cuối cùng cũng tới!

“Nương nương, có thể Lương quân chiều nay sẽ tới, nhưng viện binh vẫn còn trên đường cách chúng ta hơn một trăm dặm, vả lại hành quân ngày đêm, không thể nhanh hơn được nữa!” Mê Cách lo lắng trùng trùng, nhìn về phía Hoàng hậu nương nương mình vẫn luôn tôn thờ.

“Bổn cung biết rồi!” Lông mày hơi chau lại, tay chắp sau lưng, từ từ đi qua đi lại trong điện.

Mười vạn quân đội trong thành dù thế nào đi nữa cũng không chống đỡ nổi 30 vạn tinh binh Lương quốc, mà đối phương thế tới hùng hổ, ý muốn đánh nhanh thắng nhanh, liều mạng với chúng là điều ngu xuẩn. Nàng biết Long Tiêu đang nhắm vào nàng.

Nếu không thể dùng sức mạnh, vậy chỉ có thể dùng trí tuệ thôi.

Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Liên Kiều nhìn về phía Mê Cách, thấp giọng hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống, cho mở cửa thành, phái người quét tước sạch sẽ cửa thành, không được để sót một hạt bụi. Ngoài ra nhớ bày bàn dài trên tường thành, Bổn cung sẽ tới ngay lập tức!”

Mặc dù không tài nào hiểu nổi ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, nhưng trong lòng Mê Cách vốn đã coi Hoàng hậu là thần thánh, không phải người thường, mặc dù không hiểu, cũng không chất vấn chậm trễ chút nào, ôm quyền lĩnh mệnh lui ra.

Liên Kiều xoay người nhìn Y Mã bình tĩnh nói: “Giúp bản cung tắm rửa xức hương!”

Giờ Thân, Liên Kiều đi lên tường thành, nhìn ngắm bầu trời ngoài thành, lẳng lặng ngồi sau bàn dài. Trên bàn bày một cây sáo, một chén trà xanh, nhang khói lượn lờ, chỉ giữ lại một mình Y Mã theo hầu bên người.

Hôm nay, nàng muốn học theo Gia Cát Khổng Minh, vì Long Tiêu xướng lên Không Thành Kế

Mời đọc thêm về Không thành kế ở đây:

http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160508.htm