Đại Đường Song Long Truyện - Chương 269

Hồi 269: Chính Tà Chi Chiến

Trịnh Thạch Như cười dài nói: “Nghe danh không bằng gặp mặt, lần này  được bái hội Từ huynh, thật đúng là chuyện vui trong đời, tại hạ là Hà  Nam Trịnh Thạch Như”. 
Từ Tử Lăng và Trịnh Thục Minh đưa mắt nhìn nhau, cùng có cảm giác  ngại ngùng và không biết nên làm thế nào mới phải. 
Từ ánh mắt của đối phương, Từ Tử Lăng nhận ra được dường như nàng ta  có ý thỉnh cầu Từ Tử Lăng không vạch trần thân phận của Trịnh Thạch Như ngay  lúc này. Sự thực thì Từ Tử Lăng cũng không có dự định làm thế. 
Một chuyện hết sức đơn giản là Trường Giang Liên vì cừu hận mà truy sát  Tào Ứng Long, nay có thêm Trịnh Thạch Như xuất hiện, liền lập tức trở nên phức  tạp. Đây cũng là lần đầu tiên Từ Tử Lăng cảm thấy thân phận kẻ này ám muội  khó hiểu, thậm chí là còn có cả cảm giác cao thâm mạt trắc nữa. Y trợ giúp  Trường Giang Liên truy sát Tào Ứng Long, có phải là do chỉ thị của Chúc Ngọc  Nghiên? Lẽ nào bọn chúng sớm đã biết thân phận chân chính của họ Tào? 
Tào Ứng Long đối với bọn chúng có giá trị lợi dụng gì? 
Một chuỗi nghi vấn đang hiện lên trong đầu Từ Tử Lăng thì Trịnh Thạch Như  đã ngồi xuống bên cạnh Trịnh Thục Minh, dáng vẻ hơi có chút thị uy, còn dịch  chiếc ghế lại gần nàng ta đôi chút, giống như muốn nói rằng nữ nhân này là của  ta vậy. Có điều nếu luận tài mạo, y đích thực là có đủ điều kiện để làm phái nữ ái  mộ. 
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Trịnh huynh, ngưỡng mộ đã lâu! Không biết lần  này Trịnh huynh Tây lai có phải là vì chuyện của Tào Ứng Long hay không?”. 
Nghe đến cái tên Tào Ứng Long, trong mắt y lập tức sáng rực lên một đạo  tinh quang, khiến cho Từ Tử Lăng càng khẳng định phán đoán của mình là chính  xác.
Trịnh Thạch Như gật đầu nói: “Chuyện của Thục Minh cũng chính là chuyện  của Trịnh mỗ. Tào tặc hại người vô số, người người đều có thể tru diệt, vì thế nên  Trịnh Thạch Như này thật không hiểu tại sao Từ huynh lại thả hổ về núi? Tại hạ  không phải muốn trách Từ huynh, mà chỉ hy vọng được biết Tào tặc dựa vào cái  gì để thuyết phục Từ huynh tha mạng chó của hắn mà thôi”. 
Thần sắc Trịnh Thục Minh trở nên dần mất tự nhiên, đương nhiên là vì quan  hệ của nàng ta và Trịnh Thạch Như không phải tầm thường, mà Từ Tử Lăng lại  nói họ Trịnh này chính là yêu nhân của Âm Quý Phái, thế nên tâm trạng Trịnh  Thục Minh lúc này rối bời thế nào, thiết tưởng không cần phải nói cũng có thể biết  được. 
Từ Tử Lăng cảm nhận được Trịnh Thạch Như không phải thật sự muốn tìm  đáp án, mà chỉ muốn phá hoại quan hệ của gã và Trịnh Thục Minh, bèn thản  nhiên nói: “Tình tiết thế nào, xin thứ cho tiểu đệ không thể nói rõ ở đây, chỉ có thể  tiết lộ với hai vị một điều: Tào Ứng Long và một số phái hệ trong Ma môn có quan  hệ rất mật thiết, chứ không đơn giản chỉ là một tên thủ lĩnh tặc khấu từng hoành  hành nhất thời như các vị đã nghĩ đâu”. 
Gã đột nhiên thay đổi chủ ý, cố ý tiết lộ một phần bí mật, một mặt có thể  khiến cho Trịnh Thạch Như không nghi ngờ gã đã nhìn thấu thân phận thật sự của  y, mặt khác là muốn nhắc nhở Trịnh Thục Minh, để nàng ta biết động cơ mà Trịnh  Thạch Như giúp nàng đối phó Tào Ứng Long không hề đơn thuần như nàng ta đã  tưởng tượng. 
Trịnh Thục Minh ngạc nhiên thốt lên: “Chuyện này là thật chứ?” Nói dứt câu  thì không nhịn được liếc sang phía Trịnh Thạch Như một cái. 
Từ Tử Lăng chỉ hờ hững nhún vai, động tác hết sức tiêu sái ung dung. 
Trịnh Thạch Như trầm giọng nói: “Từ huynh đã nói vậy thì bọn tại hạ sẽ hết  sức cẩn thận. Xin thứ cho cho tại hạ hỏi một câu đường đột, Từ huynh hiện thân ở  đây, có phải là đang chuẩn bị nhập Xuyên không?”. 
Trịnh Thục Minh cũng lập tức bị thu hút vào câu hỏi này, bởi vì đây chính là  nghi vấn mà nàng muốn hỏi từ đầu nhưng vẫn chưa có cơ hội nói ra. 
Từ Tử Lăng ung dung mỉm cười nói: “Lần này ta nhập Xyên là để thăm viếng  một vị bằng hữu, hoàn toàn không có quan hệ gì với Tào Ứng Long, thứ lỗi!”. 
Nói xong, gã liền thong thả đứng dậy bước ra ngoài. 

o0o 
Khấu Trọng đuổi theo phía sau xe ngựa, tìm kiếm cơ hội. Vừa rồi gã vận  công vào song mục, nhìn xuyên qua khe hở của màn che cửa sổ bên hông cỗ xe, nhìn thấy bên trong chỉ có mình Ngọc Linh phu nhân đang ngồi, thần sắc nặng nề,  xem ra là đang tâm sự trùng trùng, khiến cảm giác bất tường trong lòng gã lại  càng dâng lên dữ dội. 
Xe ngựa đi về hướng tổng đàn của Trúc Hoa Bang, lúc này đã đến nơi giao  lộ của mấy con đường, liền đi chậm dần lại. 
Khấu Trọng triển khai thân pháp, nhìn thì chậm nhưng thực chất thì nhanh  vô cùng, đến chờ trước ở một chỗ mà xe ngựa buộc phải đi qua, nhân lúc xe quay  đầu rẽ sang hướng khác, gã dùng một thủ pháp cực nhanh mở cửa xe, rồi tháo  mặt nạ xuống, lúc cửa xe đóng lại thì đã ngồi xuống bên cạnh Ngọc Linh phu  nhân rồi. Tất cả các động tác đều như lưu thủy hành vân, chỉ diễn ra trong chớp  mắt, trên phố tuy có nhiều người qua kẻ lại, song không ai có thể nhìn rõ hành  động này của gã, cùng lắm cũng chỉ thấy trước mắt có bóng người thấp thoáng,  còn cho rằng là mình hoa mắt nữa. 
Ngọc Linh phu nhân khẽ kêu lên một tiếng, đợi khi nhìn rõ là Khấu Trọng, thì  nét mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ. 
Đại hán đánh xe nghe tiếng kêu liền hỏi: “Phu nhân!”. 
Ngọc Linh phu nhân khẽ quát: “Ta không sao! Không cần đến tổng đà nữa,  đưa ta đi một vòng là được rồi!”. Kế đó lại thấp giọng nói với Khấu Trọng: “Tích  Lương và Tiểu Dung có chuyện rồi!”. 
Khấu Trọng cả kinh, vội hỏi: “Có chuyện?”. 
Ngọc Linh phu nhân tức giận gật đầu nói: “Ta cũng mới nhận được tin tức,  nghe nói Lý Tử Thông đã phái người bắt hai tên tiểu tử đó vào phủ tổng quản. Ta  đang đi tìm Thiệu Lệnh Châu để nói lý đây”. 
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát rồi bật cười nói: “Cái này gọi là xấu hổ quá  hóa giận đây mà, để tiểu tử đi tìm Lý Tử Thông nói mấy câu là được rồi”. 
Ngọc Linh phu nhân thất thanh thốt lên: “Ngươi nói gì hả?”. 

o0o 
Từ Tử Lăng rời thành luôn trong đêm, mượn ánh trăng soi đường tiến vào  Đại Ba Sơn, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. 
Rốt cuộc gã có nên quản chuyện của Tào Ứng Long không? 
Bất luận nhìn từ lập trường và góc độ nào, Tào Ứng Long cũng đều chết  không đền hết tội, nhưng vấn đề là khi Từ Tử Lăng càng hiểu sâu hơn về con  người này, thì càng phát giác bên ngoài cái vỏ bọc hung hãn hoành hành, Tào  Ứng Long chỉ là một con người đáng thương, thân bất do kỷ. Huống hồ mạng của  y chẳng còn được bau lâu, để cho y được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của  mình trước khi chết cũng là chuyện hợp tình hợp lý. 
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn gã sẽ không do dự về chuyện này, nhưng  sự tình lại liên quan đến Âm Quý Phái, nên đã trở nên phức tạp dị thường. 
Giả như Tào Ứng Long không có giá trị lợi dụng, Trịnh Thạch Như tuyệt đối  sẽ không tốn công tốn sức như vậy. Nhưng họ Tào còn giá trị gì để lợi dụng chứ?  Lẽ nào Tào Ứng Long vẫn còn chuyện gì giấu gã, hoặc giả là chưa kịp nói ra? 
Nghĩ tới đây, gã bất giác đã đi được hơn mười dặm đường, phía trước là một  dãy núi dài nhấp nhô, trông giống như một con rồng khổng lồ đang nằm vắt  ngang bình nguyên rộng mênh mông vậy. 
Đúng lúc này, một tràng cười khanh khách như tiếng chuông bạc va vào  nhau vang lên trong khu rừng phía Tây Nam, kế đó là tiếng binh khí chạm nhau  liên tiếp. 
Với tu dưỡng của Từ Tử Lăng mà cũng không khỏi phải giật mình chấn động,  bởi vì gã đã nhận ra chủ nhân của tiếng cười vừa rồi là ai. 

o0o 
Khấu Trọng hiên ngang bước đến trước tổng quản phủ rồi hét lớn: “Bản  nhân Khấu Trọng, lập tức bảo Lý Tử Thông ra đây nghênh tiếp!”. 
Đám vệ binh gác cửa không ai là không giật mình kinh hãi, càng không dám  chậm trễ, lập tức có người chạy vào trong thông báo. 
Khấu Trọng thấy người người đều trợn mắt lên nhìn mình như đứng trước đại  địch bèn mỉm cười nói: “Nếu ta đến để dấy động can qua, phía sau chắc phải có  thiên quân vạn mã rồi, có đúng không?”. 
Gã nói hết sức có đạo lý, nhưng đám vệ binh này đều bị uy danh của gã  làm cho khiếp sợ, làm sao có thể thư thái cho được? 
Tiếng phất gió nổi lên, một đại hán cao lớn mình vận quân phục hiện thân nơi cửa lớn, đám binh sĩ thấy y đều thi lễ rồi dạt sang hai bên nhường lối. 
Người kia đưa mắt nhìn Khấu Trọng dò xét, rồi lạnh lùng nói: “Mạt tướng là  Tần Văn Siêu, phụng mệnh Ngô vương ra đây nghênh tiếp, mời Thiếu Soái!”. 
Khấu Trọng thầm thở dài. 
Nếu như đích nhân Lý Tử Thông ra đón tiếp, vậy thì chứng tỏ y còn có ý đồ  hợp tác, muốn hóa can qua thành ngọc bạch, nhưng hiện giờ lại phái người ra  nghênh tiếp, rõ ràng là muốn tranh thủ thời gian triệu tập nhân thủ, hòng dẫn dụ  gã vào trong rồi nhất cử hạ sát. Có điều gã sớm đã tính toán đến tình huống này,  liên tiếp nói mấy tiếng “Cửu ngưỡng” rồi mới xuyên qua cửa lớn, cùng vị “tuyệt  đỉnh cao thủ” mà thời thiếu niên mình luôn ngưỡng mộ này đi vào bên trong. 

o0o 
Từ Tử Lăng tung mình nhảy lên, giở hết tốc lực lao về phía có tiếng động  phát ra. 
Nhưng tiếng đả đấu đã hoàn toàn biến mất, thậm chí gã không còn nghe  thấy bất kỳ thanh âm nào nữa. Nếu đổi lại là người khác, lúc này ắt hẳn sẽ lấy  làm lúng túng, không biết nên tìm kiếm mục tiêu ở đâu, nhưng Từ Tử Lăng thì  hoàn toàn khác biệt, gã không hề do dự lao thẳng vào khu rừng vừa phát ra thanh  âm, vượt qua một con suốt nhỏ, dựa vào trực giác linh mẫn của mình, lao đi như  tên bắn, sau khi vượt qua trảng cỏ giữa hai ngọn đồi nhỏ, lên trên đỉnh ngọn đồi  thứ hai. Tại đây, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, gã đã được chứng kiến một trận  ác chiến có thể khiến cho gã “cảm động” sau trận Phó Quân Sước ác đấu Vũ  Văn Hóa Cập và trận đại chiến của Bạt Phong Hàn với Khúc Ngạo. 

o0o 
Tần Văn Siêu thấy Khấu Trọng ngẩng cao đầu hiên ngang bước đi bên cạnh  mà không nói gì, thì không nén nổi tò mò lên tiếng hỏi: “Không biết có chuyện gì  mà Thiếu Soái phải đại giá quang lâm vậy?”. 
Khấu Trọng thản nhiên nói: “Đây gọi là tự ta tạo nghiệt, không thể sống tiếp, nên đặc biệt tới đây tự dâng mình cho quý thượng có cơ hội hạ thủ, hòng giúp lão  Đỗ một tay phá thành. Hà!”. 
Tần Văn Siêu bị Khấu Trọng châm chọc cho ngây người, kế đó thì trầm mặc  không nói được gì, dường như muốn nghiền ngẫm ý tứ bên trong câu nói của gã. 
Hai người đi xuyên qua đám binh sĩ nghiêm thủ hai bên đường, rồi bước qua  bậc cửa lớn, đi vào đại đường của phủ tổng quản. 
Dưới ánh đèn sáng rực, Lý Tử Thông ngồi trên bảo tọa ở phía Nam đại  đường nhổm cười đứng dậy, cười ha hả nói: “Khấu Thiếu Soái đúng là nghệ cao  gan lớn, sau khi cướp Đông Hải, lại giết cả thân đệ của ta mà còn dám đơn thân  độc mã tới đây, có phải là coi thường dưới trướng Lý Tử Thông này không còn ai  nữa hay không?”. 
Khấu Trọng ung dung bước vào đại đường, đảo mắt một vòng, chỉ thấy tả  hữu mỗi bên đều có hơn mười tướng lĩnh, cả Thiệu Lệnh Châu cũng có mặt,  người nào người nấy đều nhìn gã gườm gườm, cơ hồ như muốn lao lên động thủ  thì không khỏi phì cười nói: “Ngô vương quá khen rồi! Ta chẳng phải nghệ cao,  cũng không phải gan lớn, chỉ là đoán nhầm độ lượng của Ngô vương mà thôi. Xin  hỏi Ngô vương muốn máu nhuộm nơi này hay là muốn phá liên quân Đỗ Trầm  đây?”. 
Lý Tử Thông thoáng ngây người, song mục xạ ra những đạo thần quang sắc  bén, nhìn chằm chằm vào tay kình địch trẻ tuổi, thần thái chẳng hề có chút hoảng  loạn này, lắc đầu thở dài nói: “Khấu Thiếu Soái không phải đã đoán lầm độ lượng  của ta, mà là ngươi đã đánh giá thấp tài trí của Lý Tử Thông, lại đánh giá năng  lực của mình quá cao. Hiện giờ nơi này đã bị vây khốn trùng trùng, cho dù ngươi  có mọc thêm đôi cánh cũng khó mà thoát khỏi mưa tên do tiễn thủ từ trên cao  bắn xuống”. 
Tần Văn Siêu để Khấu Trọng lại giữa sảnh đường, trở lại bên cạnh Tả Hiếu  Hữu đứng sát bên phải Lý Tử Thông, rồi lên tiếng: “Đại vương minh giám, chúng  ta hà cớ gì lại không nghe xem Thiếu Soái có đề nghị gì trước?”. 
Các tướng lĩnh, bao gồm cả Tả Hiếu Hữu và Bạch Tín đều gật đầu đồng ý. 
Chỉ riêng mình Thiệu Lệnh Châu là lạnh lùng lên tiếng phản đối: “Đại vương  chớ nên nghe tên tiểu tử này hoa ngôn xảo ngữ, hắn ta giỏi dùng âm mưu ngụy  kế, không cẩn thận một chút là lập tức bị gạt ngay”. 
Chỉ dựa vào câu nói này đã biết Thiệu Lệnh Châu và bọn Quế Tích Lương  đã trở mặt với nhau, giờ đây không còn cố kỵ điều gì nữa. 
Khấu Trọng cười khì khí nói: “Thiệu quân sư quá khen rồi! Có điều đích thực  ta cũng có giở chút trò quỷ quái, nhưng nói thì ngài cũng phải nghĩ chứ. Đối đầu  thì không đánh lại được quân lực hùng hậu của lão Đỗ, ta không dựa vào âm mưu  ngụy kế thì dựa vào cái gì. Thành Giang Đô bị phá, Thiệu quân sư ngài chỉ cần vỗ  mông mấy cái là có thể ung dung thoát thân, chỉ đáng thương cho những kẻ khác  mà thôi. Chẳng trách mà Thiệu quân sư lại nói hay như vậy”. 
Thiệu Lệnh Châu thoáng biến sắc, cười lạnh đáp trả: “Vừa nói ngươi giỏi  dùng âm mưu ngụy kế, ngươi đã lập tức giở trò ly gián, ngậm máu phun người rồi,  trời cao minh giám, nếu Thiệu Lệnh Châu ta mà có lòng dạ như vậy, thì sẽ không  được chết một cách tử tế”. 
Khấu Trọng nhún vai nói: “Coi như ta trách lầm Thiệu quân sư thì sao chứ?  Nhưng ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Thiệu quân sư, nếu ngài cũng quan tâm  đến sự an nguy của Giang Đô giống như Tần tướng quân đây, thì chắc cũng nên  học theo Tần tướng quân ít nhất cũng có hứng thú muốn biết xem tiểu đệ có đề  nghị gì chứ. Tại sao Thiệu quân sư lại cả hứng thú lắng nghe mấy câu mà cũng  không có như vậy, lẽ nào ngài lại xem trọng ân oán cá nhân trong bang còn quan  trọng hơn cả hưng vong của Đại Ngô hay sao?” Những lời này nói tình hay lý đều  hết sức hợp lẽ, so với lớn tiếng mắng chửi thì còn lợi hại hơn gấp bội, Thiệu Lệnh  Châu giảo hoạt đa đoan vậy mà cũng nhất thời cứng họng, không biết đối đáp thế  nào. 
Khấu Trọng không đợi y lấy lại tinh thần, quay sang nói với Lý Tử Thông  đang ngồi trên cao: “Muốn đánh hay muốn hòa, xin Ngô vương lập tức quyết định”. 
Lý Tử Thông nhìn thẳng vào gã, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng hít sâu  vào một hơi, chậm rãi nói: “Bản vương đang rửa tai lắng nghe đây”. 
Đúng lúc này, một thanh âm nữ tử vang lên phía sau cánh cửa bên trái long  tọa của Lý Tử Thông: “Chậm đã!”. 
Khấu Trọng nghe thấy giọng nói này thì giật mình, thầm kêu khổ. 

o0o 

“Đinh! Đinh!”. 
Thiên Ma Song Chiết của Loan Loan lần lượt kích trúng Sắc Không Kiếm  của Sư Phi Huyên, chặn mũi kiếm chỉ còn cách ngực đúng nửa thốn, sau đó lướt sang một bên như lưu thủy hành vân, Thiên Ma Đới từ hai ống tay áo bắn vọt ra,  kết thành một tấm lưới dày đặc ngăn không cho Sư Phi Huyên thừa thế truy kích.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng giờ đây ánh lên sắc lam ngụy dị, đây chính là  hiện tượng đặc biệt chỉ có khi Thiên Ma Công được vận dụng ở cảnh giới cao nhất. 
Cho đến giờ Từ Tử Lăng mới biết Loan Loan nhiều lần nói còn chưa tận hết  thực lực để đối phó hai gã hoàn toàn không phải là hư ngôn gạt người. 
Chỉ là một chiêu hết sức bình thường, đỡ lấy binh khí của đối phương rồi  thoái lui, đã khiến cho Từ Tử Lăng chấn động dữ dội. Làm gã ấn tượng nhất chính  là kỳ chiêu chuyển từ thế công chiêu đều như thiểm điện của Thiên Ma Song  Chiết, chỉ trong nháy mắt, đã biến thành tấm lưới mềm mại uyển chuyển của  Thiên Ma Đới, liền lạc như nước, không chút sơ hở, quả thực đã đạt tới cảnh giới  của bậc đại tôn sư võ học. Càng hiếm có hơn là nàng đã đem cả ý đồ và tình  cảm trong lòng biểu lộ hết vào chiêu thức, động tác mềm mại rõ ràng như một bài  thơ tình vậy, nếu không được tận mắt chứng kiến, chỉ sợ không thể nào hiểu nổi. 
Ngày trước Bạt Phong Hàn chém ra ba đao, chính vì giữa đao và đao vẫn  còn khe hở nên mới bị Độc Cô Phượng phá mất đao pháp. Còn Loan Loan thì  chẳng những chiêu số biến hóa hoàn toàn không có sơ hở, mà lợi hại hơn là nàng  chuyển đổi từ chí cương sang chí nhu một cách hết sức tự nhiên, nếu Sư Phi  Huyên còn tiếp tục sử dụng kiếm chiêu như vừa rồi để tấn công, ắt hẳn sẽ phải  nếm mùi thất bại. 
Vì vậy nhìn bề ngoài thì có vẻ như Loan Loan đang ở thế hạ phong, nhưng  sự thật thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đoạt lại ưu thế. 
Nằm ngoài ý liệu của Từ Tử Lăng, chỉ nghe “cheng” một tiếng, Sư Phi  Huyên bất ngờ tra kiếm vào bao, tả thủ đưa lên khẽ vuốt mấy lọn tóc xõa xuống,  rồi mỉm cười hòa nhã tựa hồ như chưa từng động thủ vậy: “Trận này đánh đến  đây thôi, không biết ý Loan Loan tỷ thế nào?”. 
Hai sợi thắt lưng cũng đã trở về trong ống tay áo Loan Loan, chỉ thấy thần  thái nàng ta như cười mà cũng như trách móc, lườm Từ Tử Lăng một cái, rồi tỏ vẻ  bất tắc dĩ nói: “Đã có vị khách không mời đến quấy rầy, chúng ta muốn không  dừng cũng không được mà phải không?”. 
Nói tới đây, nàng đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào với Từ Tử Lăng, rồi  tung mình lướt về phía sau, biến mất sau tán cây rậm rạp. 
Sư Phi Huyên u uất thở dài. 
Từ Tử Lăng lúng túng nói: “Lẽ ra tại hạ không nên hiện thân”. 
Sư Phi Huyên chậm rãi quay người lại, lắc đầu nói: “Không! Huynh hiện thân  rất đúng lúc, nếu không chúng ta đã lưỡng bại câu thương rồi!”. 

o0o 

Mỹ nhân uyển chuyển bước ra từ trong hậu đường chính là bang chủ xinh  đẹp của Cự Kình Bang, Vân Ngọc Chân. Chỉ nhìn nụ cười trên mặt nàng, đã biết  kẻ xúi dục Lý Tử Thông dốc toàn lực đối phó với Khấu Trọng chính là nàng. 
Hơn nữa nàng ta lại có Tiêu Tiễn ở sau lưng hậu thuẫn, Lý Tử Thông thế  nào cũng phải nể mặt nàng đôi phần, chứ không giống như kẻ chỉ có thân phận  khách khanh như Thiệu Lệnh Châu. 
Đây đúng là biến cố mà Khấu Trọng không thể ngờ được. 
Lý Tử Thông ngồi trở lại long tọa, ngữ khí trở nên hết sức ôn hòa: “Vân bang  chủ có cao kiến gì?”. 
Khấu Trọng giật mình, cuối cùng cũng đoán ra được nguyên nhân mà Quế  Tích Lương và Hạnh Dung bị bắt. Nữ nhân này hiểu rõ tính cách của gã, biết rõ  nếu hai người này có nạn, gã tất sẽ đến cứu bằng được, như vậy thì có thể bố trí  sẵn cạm bẫy để gã tự cắn câu, vấn đề chỉ là nàng không ngờ Khấu Trọng lại dám  công nhiên đến phân trần lợi hại như vậy mà thôi. 
Còn một vấn đề khác làm Khấu Trọng đau đầu hơn, chính là từ thái độ đầu  mày cuối mắt của Vân Ngọc Chân và Lý Tử Thông, gã có thể nhận ra đôi nam nữ  này đã có gian tình, trong lúc này, mà gã lên tiếng công kích vào nhân cách của  Vân Ngọc Chân, chắc hẳn là không có kết cục tốt. 
Còn nếu động thủ với nàng, gã lại càng chỉ có kết cục máu nhuộm Giang  Đô mà thôi. Bại trong tay một dâm phụ như vậy, càng nghĩ gã lại càng cảm thấy  không đáng. Có điều chuyện đã đến nước này, chỉ đành binh tới tướng ngăn mà  thôi, ngăn không được thì để Từ Tử Lăng đến báo cừu cho gã là xong. 
Gã nghĩ tới đây thì Vân Ngọc Chân đã dịch chuyển ngọc bộ, đến sát bên  cạnh Lý Tử Thông, cúi thấp đầu sát bên tai họ Lý, môi thơm khẽ động đậy nói gì  đó. 
Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, kiểu nói xấu thế này, đối với những nam nhân  hiếu sắc là có hiệu quả nhất. 
Nhân cơ hội Lý Tử Thông đang nghe Vân Ngọc Chân thì thầm, Khấu Trọng  đảo mắt một vòng quan sát thấy chúng tướng lĩnh đều chau mày tỏ vẻ không vui,  còn Tần Văn Siêu thì đang ghé tai nói nhỏ gì đó với một người khác, xem tướng  mạo thì có vẻ như là Tả Hữu Hiếu, rõ ràng là rất bất mãn với chuyện Vân Ngọc  Chân mê hoặc Lý Tử Thông. 
Khấu Trọng chợt cảm thấy có một tia hy vọng, tinh thần vụt phấn chấn. 
Giọng nói của Lý Tử Thông vang lên bên tai gã: “Nếu Thiếu Soái thật sự có  thành ý hợp tác, vậy hãy trả lại Đông Hải trước, sau đó đem năm trăm con chiến  mã Khiết Đan vật quy nguyên chủ. Đương nhiên! Thiếu Soái phải lưu lại đây một  thời gian để làm tin, sau khi tất cả mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, chúng ta  sẽ cùng thương lương đại kế sau”. 
Khấu Trọng ngửa mặt cười ha hả nói: “Ngô Vương đúng là biết nói đùa.  Đáng tiếc là Đỗ Phục Uy và Trầm Luân đều không thích nghe chuyện cười, bằng  không thì ngài cũng có thể dựa vào điều này để đẩy lui địch nhân đó”. 
“Cheng!”. 
Tỉnh Trung Nguyệt tuốt ra, chỉ thẳng lên trời, làm đám vệ sĩ và các tướng  lĩnh ở hai bên đều lấy binh khí ra thủ sẵn. 
Khấu Trọng hoành đao đứng giữa đại sảnh, uy nghi như thiên tướng, cao  giọng nói: “Ngày trước Vũ Văn Hóa Cập mang binh vây khốn Lương Đô, Khấu  Trọng ta đã từng phái người đến cầu viện, nhưng Ngô Vương ngươi lại không  thèm để mắt. Kẻ thắng làm vua, chuyện này không ai có thể nói gì được. Bởi vậy  lẽ nào chỉ với một câu nói mà ta lại hai tay dâng lại Đông Hải cơ chứ? Còn về  năm trăm con chiến mã Khiết Đan, đây chính là vật chứng của âm mưu cấu kết  với Quật Ca mưu hại Khấu mỗ của ngươi. Khấu Trọng này không tính toán thù cũ  mà đến giúp ngươi giải nguy cho Giang Đô, chẳng những ngươi không cảm kích  mà còn muốn dồn ta vào chỗ chết, lại còn nghe lời xúi bẩy của nữ nhân do Tiêu  Tiễn phái tới, thật là ngu muội vô cùng. Không nói nhiều nữa, để xem ngươi có  bản lĩnh hơn Lý Mật và Vương Thế Sung, có thể khiến ta vĩnh viễn không thể rời  khỏi Giang Đô này hay không? Có điều Ngô vương cũng đừng quên ta vẫn còn  vô số huynh đệ bằng hữu. Nói không chừng bọn họ sẽ vì bi phẫn mà gia nhập  vào quân Giang Hoài để báo cừu tuyết hận cho ta đó”. 
Lý Tử Thông nghe gã nói mà sắc mặt biến đổi lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng  cũng không kềm nén được cơn giận, vỗ mạnh vào thành ghế quát lớn: “To gan!  Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm! Người đâu, bắt hắn đi xử trảm cho ta!”. 
Chúng tướng sĩ liền hô vang tuân mệnh. 
Cặp mắt Vân Ngọc Chân thoáng hiện lên thần sắc phức tạp, cúi đầu không  nói gì.