Đại Đường Song Long Truyện - Chương 672
HỒI 672
Xảo Ngộ Cố Nhân
Từ Tử Lăng cùng Hầu Hi Bạch trong
tâm trạng muốn thưởng ngoạn phong cảnh cùng tản bộ trên con đường lớn
nối liền Nam môn và Bắc môn, khiến ai nấy chăm chú ngắm nhìn, các cô
nương lúng liếng liếc mắt đưa tình.
Giống
như đại bộ phận các thành trì khác, người đi trên đường đa phần là nữ,
hậu quả tất nhiên khi đại đa số nam đinh đều đã bị triệu đi nhập ngũ. Ba
Đông quận không nằm ở tiền tuyến, vấn đề kinh tế được chú trọng hơn,
nhưng lão gia Đỗ Phục Uy vì phải ứng phó với hai mối uy hiếp cực lớn là
Phụ Công Hựu và Tiêu Tiễn, chủ lực tập trung hết vào Lịch Dương, dùng
lợi thế đường thủy của Trường Giang để ứng phó với bất kỳ địch nhân nào
xâm phạm, bảo vệ khu vực thành trì ven sông. Do vậy Ba Đông quận không
có trọng binh đóng giữ, dân cư sống thoải mái trong cảnh phồn hoa thịnh
vượng.
Hầu Hi Bạch cười: “May mà bọn ta
tình cờ đến thành trì của lão gia Tử Lăng huynh, nếu đây là một tòa
thành của Đường thất, nhất định tối nay sẽ cho Dương Hư Ngạn dẫn thêm
người đến bắt sống bọn ta làm tù binh, mới nghĩ đến dã thấy lạnh run,
vận mệnh sống hay chết đúng là chỉ cách nhau một đường tơ.”
Từ
Tử Lăng cười đáp: “Nói thật lòng, Dương Hư Ngạn hôm nay thua thật oan
uổng, điểm cốt yếu thắng hay bại giống như một phần của canh bạc.”
Hầu
Hi Bạch vui vẻ: “Nhưng tục ngữ có nói, thành công không dựa vào may
mắn, nếu không có tinh thần đại pháp kỳ diệu của Từ Tử Lăng, chỉ điểm
cho ta vốn là một tên ngốc không biết mình đứng trên bảo tàng, thì Dương
Hư Ngạn làm sao có thể thua mà vẫn hồ đồ như vậy.”
Từ
Tử Lăng ngạc nhiên: “Không ngờ Hi Bạch lại khiêm tốn như vậy, xưa nay
tài tử luôn tạo ra ấn tượng bằng vẻ cao ngạo, mà huynh đúng là tài tử từ
đầu tới chân.”
Hầu Hi Bạch bật cười: “Tài
tử? Hắc, kể cả là tài tử, đứng trước mặt một tài tử khác như Từ Tử
Lăng, có ai mà dám không khiêm tốn chứ? Tiểu đệ thật bội phục huynh,
càng vui mừng vì huynh đã gọi tiểu đệ là Hi Bạch một cách thân thiết,
chứ không phải Hi Bạch huynh dài dòng này nọ. Ở phương diện này Khấu
Trọng không giống huynh, đối với bất cứ ai cũng nồng nhiệt còn huynh
luôn cẩn thận giữ cự ly nhất định.”
Từ Tử
Lăng cười khổ: “Được Hi Bạch khen ngợi như vậy, thật tội cho tiểu đệ
quá. Xin Hi Bạch đại nhân đại lượng, tha cho tiểu đệ lần này. Lúc đó chỉ
là tiểu đệ không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ sao nói vậy, Hi Bạch vì
bảo hộ tiểu đệ mà không quản đến cả tính mạng, mọi người cùng can đảm
giúp nhau nên tiểu đệ tự nhiên mới như vậy.”
Hầu
Hi Bạch cười lớn, vỗ vai Từ Tử Lăng, vui vẻ nói: “Mọi việc đều đã là
quá khứ, nhìn về tương lai mới là việc người thông minh nên làm. Đến khi
nào Từ Tử Lăng hồi phục không lực, nói không chừng chỉ nửa cước nửa
chưởng cũng có thể nắm cái mạng của Dương Hư Ngạn trong lòng bàn tay.”
Từ
Tử Lăng lắc đầu: “Huynh quá lạc quan rồi! Trước tiên, nếu đệ và hắn
giao thủ, sẽ không còn ưu thế bình tĩnh như người đứng ngoài. Hơn nữa
Dương Hư Ngạn ắt sẽ ngộ ra được nhiều điều từ lần thảm bại này, nhất
định sẽ nghĩ ra cách khắc phục nhược điểm, đến khi hắn đạt được cảnh
giới tùy tâm thu phát, sẽ trở thành một Thạch Chi Hiên thứ hai. Một ngày
hắn còn chưa chết, thủy chung sẽ là mối họa tâm phúc của bọn ta.”
Hầu Hi Bạch đột nhiên hạ giọng: “Nhìn kìa! Ba Đông thành không ngờ lại có mỹ nữ khí chất tuyệt vời như vậy.”
Từ
Tử Lăng hướng theo mục quang của gã nhìn về phía ngã tư đường, một mỹ
nữ y phục đơn giản, nhưng không dấu được vẻ mềm mại thuần khiết đang
bước ngang vào ngã rẽ, hai gã chỉ nhìn thấy bóng dáng sau lưng, chứ
không nhìn thấy hoa dung của nàng.
Hầu Hi
Bạch nhìn Từ Tử Lăng, kinh ngạc: “Tử Lăng làm sao vậy? Không phải là
thấy sắc rồi động tâm chứ? Thật không giống chút nào.”
Từ Tử Lăng trầm giọng: “Đệ cảm thấy người này rất quen thuộc, ấn tượng rất sâu như đã từng gặp ở một nơi nào đó.”
Hầu
Hi Bạch nói: “Tiểu đệ có thể bảo chứng, cô nương này không phải là một
mỹ nữ nào đã từng gặp, đối với nữ nhân đệ có một sự cảm nhận đặc biệt,
kể cả họ có dịch dung và thay đổi cách ăn mặc cũng không giấu nổi.”
Từ Tử Lăng gật đầu nói: “Nàng ta tuyệt không phải địch nhân của bọn ta, ấn tượng nàng ta để lại cho đệ rất thiện lương.”
Hầu
Hi Bạch chỉnh lại y phục, cười bảo: “Đến nơi rồi! Quả nhiên không hổ
danh là Ba Đông đệ nhất lâu, mới chỉ là cánh của của Vọng Hoài lâu đã
khiến người ta phải sững sờ.”
Hổ khu của Từ Tử Lăng bỗng nhiên chấn động, dường như nhớ lại chuyện gì đó.
Hầu
Hi Bạch liền kéo gã sang một bên, không để cản trở khách nhân khác đang
tiến vào Vọng Hoài lâu, hỏi: “Có phải Tử Lăng đã nhớ ra nữ nhân đó là
ai?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Không, đệ chỉ là
nhớ lại một việc trước nay vẫn không minh bạch, hôm đó đệ trúng phải
‘Ngọc Thạch Câu Phần’ của Chúc Ngọc Nghiên thụ thương hôn mê, ngày hôm
sau khi tỉnh lại Phi Huyên đã rời đi mất, việc này như ăn rễ sâu trong
đầu đệ, khiến đệ không suy nghĩ mãi không thông, trong tim vẫn luôn tự
hỏi tại sao nàng không đợi đến lúc đệ tỉnh lại hồi phục công lực để có
thể tự bảo vệ bản thân rồi hẵng rời khỏi. Cho đến lúc này đệ mới hiểu
ra, đó chính là cảnh giới Kiếm tâm thông minh. Đáng tiếc là chỉ sau khi
đệ thụ thương mất đi võ công mới chân chính hiểu ra Kiếm tâm thông minh
là gì, cũng bằng phương pháp đó mới có thể giúp Hi Bạch đẩy lui Dương Hư
Ngạn.”
Hầu Hi Bạch nói: “Thì ra Từ Tử
Lăng đang nghĩ đến một việc hoàn toàn khác, thật khiến người ta kinh
ngạc. Thạch sư phụ xưa nay vẫn không dám đến Từ Hàng Tịnh Trai khiêu
chiến với Phạm Thanh Huệ, chính vì cố kỵ cảnh giới tối cao của kiếm đạo
Kiếm tâm thông minh trong ‘Từ Hàng Kiếm Điển’. Thật ra Tử Lăng vốn có
tiềm chất thông linh, chỉ là chưa có cơ hội phát huy. Nếu như Tử Lăng
hồi phục công lực, thụ thương lần này lại chẳng khác nào hảo sự.”
Từ
Tử Lăng nở nụ cười tiêu sái: “Có hồi phục hoàn toàn được hay không, đệ
tịnh không để trong tâm. Vọng Hoài lâu này quả thật không phải tầm
thường, chỉ cần bốn trụ gỗ hồng chống đỡ cả ba tầng lầu đã khiến người
ta phải trầm trồ khen ngợi, chúng ta lên thử xem thế nào.”
Hầu Hi Bạch cười ha hả: “Tử Lăng, mời!”
Từ Tử Lăng cười nhẹ: “Hi Bạch quá khách khí rồi!” Đoạn bước lên lầu.
Vọng
Hoài lâu nằm ở phía bắc thành, thiết kế độc đáo, kiến trúc tầng dưới
cùng khác hẳn, muốn đi từ tầng này lên tầng khác phải đi qua một chiếc
cầu thang gỗ mười bậc. Toàn bộ tòa lầu như kết cấu từ trụ gỗ kiên cố,
vừa chắc chắn lại vừa không mất đi vẻ đẹp tự nhiên.
Tận
cùng của cầu thang gỗ là quầy chưởng quỹ tửu lâu, dẫn vào tầng lầu thứ
nhất có bày hơn ba mươi chiếc bàn lớn. Phần lớn đều đã chật khách, xem
ra đại bộ phận khách nhân đều là thương nhân từ nơi khác đến, các món
điểm tâm đang bốc hơi nghi ngút được những nữ tử trẻ trung bưng ra phục
vụ khách nhân, bày biện đặc sắc. Ở phía bên phải là cầu thang gỗ dẫn lên
tầng lầu trên.
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn
tới, vị chưởng quỹ thanh niên đang giúp trà khách tính tiền cảm nhận
được khí chất bất phàm của Từ, Hầu liền quay lại nhìn về phía hai gã,
nhất thời đối diện với Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng ngây người: “Không ngờ lại là Hàn huynh!”
Vị chưởng quỹ trẻ tuổi rúng động toàn thân, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như người chết.
Từ
Tử Lăng bấy giờ mới thấy hối hận cơ hồ không muốn sống nữa, người này
chính là Hàn Trạch Nam mà hắn quen khi bắt thuyền từ Tam Hiệp rời khỏi
Ba Thục. Hắn ta cùng kiều thê Tiểu Thường và hài tử Tiểu Kiệt chạy trốn
Ác Tăng Pháp Nạn và Diễm Ni Thường Chân của Âm Quý Phái truy sát, được
gã trượng nghĩa xuất thủ đẩy lui Pháp Nạn và Thường Chân. Nhưng Hàn
Trạch Nam sau đó như con chim bị tên lập tức bỏ trốn, khiến gã không kịp
làm rõ quan hệ giữa hắn và Âm Quý Phái.
Điều
làm gã hối hận chính là nhất thời quên mất mình khi làm quen với Hàn
Trạch Nam với bộ mặt đã dịch dung của “Cung Thần Xuân”, lại còn kêu một
tiếng “Hàn huynh!”, vô ý làm lộ thân phận Hàn Trạch Nam dùng để tránh
nạn. Bởi vậy sắc mặt hắn mới trở nên khó coi như thế, đồng thời gã cũng
tỉnh ngộ, nữ nhân vừa nhìn thấy cũng chính là thê tử Tiểu Thường của Hàn
Trạch Nam.
Hầu Hi Bạch từ phía sau tiến lại ngạc nhiên hỏi: “Tử Lăng gặp bạn cũ ư?”
Từ
Tử Lăng trong lúc thất thố, hàm hồ đáp: “Không, đệ nhận lầm người rồi.”
Rồi kéo Hầu Hi Bạch bước đến bậc thang dẫn lên lầu trên.
Đi
đến góc rẽ, Từ Tử Lăng đột nhiên dừng lại, khẽ than: “Đệ muốn quay lại
nói vài câu cho rõ ràng, Hi Bạch xin lên lầu ba tìm một bàn trống trước,
được không?”
Hầu Hi Bạch lắc đầu: “Huynh trách nhiệm trọng đại, làm sao có thể bỏ mặc đệ một mình, chúng ta cùng đi.”
Hai người bước xuống cầu thang, khi tới nơi thì Hàn Trạch Nam đã mất bóng, một người khác đang làm thay nhiệm vụ của hắn.
Từ
Tử Lăng khẽ than bất diệu trong lòng, nếu gã làm Hàn Trạch Nam chạy
trốn, để tránh đại họa, thì quả thực đã phạm trọng tội, vội nói: “Bọn ta
mau đuổi theo.” Hai gã vừa chạy ra ngoài, kịp nhìn thấy bóng Hàn Trạch
Nam đang chạy vào ngã rẽ trước mặt.
Hàn
Trạch Nam tâm sự trùng trùng cúi đầy chạy nhanh vào ngõ, bất ngờ trước
mắt hoa lên, có bóng người xuất hiện trước mặt khiến hắn lùi liền ba
bước, mặt tái như chàm đổ.
Người cản đường
chính là Hầu Hi Bạch, vòng tay vái chào: “Hàn huynh xin thứ lỗi cho Hi
Bạch vô lễ, vì bằng hữu của tại hạ vừa rồi đối với Hàn huynh có chút
hiểu lầm, Hàn huynh không cần phải kinh sợ.”
Hàn Trạch Nam kinh hoàng, ngạc nhiên nói: “Các hạ có phải là Đa Tình Công Tử Hầu Hi Bạch?”
Hầu
Hi Bạch vui vẻ: “Chính thị tại hạ. Không ngờ Hàn huynh không biết võ
công, mà lại am hiểu sự việc trên giang hồ, bằng hữu của tại hạ đến
rồi.”
Hàn Trạch Nam lộ vẻ nghi hoặc, quay
đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Từ Tử Lăng trong diện mạo Cung Thần
Xuân đã từng cứu sống hắn đang tiến lại, sắc mặt lập tức giãn ra, kinh
ngạc kêu lên với vẻ không tin nổi: “Ân công!”
Từ
Tử Lăng lột bỏ mặt nạ, đến bên Hàn Trạch Nam, ân hận nói: “Là sơ xuất
của tại hạ, khiến Hàn huynh phải chịu một phen kinh hoảng, tôn phu nhân
và lệnh lang vẫn mạnh khỏe chứ?”
Hàn Trạch
Nam ngây người trừng mắt nhìn, đầu óc nhất thời chưa hiểu ra chuyện gì
đang xảy ra, phải một lúc sau mới hồi phục trở lại, thở phào một hơi
nói: “Thế gian này không ngờ lại có mặt nạ tinh xảo đến như vậy, tiện
nội cùng tiểu nhi vẫn khỏe, đại ân đại đức của ân công, chúng ta vẫn
chưa kịp cảm tạ, mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy bứt rứt trong lòng.”
Từ
Tử Lăng vỗ vỗ lên vai hắn: “Không cần phải nói vậy, Hàn huynh cứ coi sự
việc hôm nay chưa từng xảy ra, tiểu đệ và Hi Bạch phải quay lại dùng
điểm tâm, huynh cứ tiếp tục công việc của mình, giữa chúng ta sẽ không
còn liên quan gì.” Cười ha hả một tràng, rồi kéo Hầu Hi Bạch cùng đi.
Hàn Trạch Nam từ phía sau gọi lớn: “Xin ân công cho biết cao tính đại danh.”
Từ
Tử Lăng nói: “Tiểu đệ là Từ Tử Lăng, Hàn huynh cứ yên tâm, bọn tiểu đệ
quyết không làm lộ bí mật nơi ẩn cư của Hàn huynh đâu.”
Hai
người an tọa tại một chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía rừng
rậm hút tầm mắt và dòng Hoài Thủy chảy về xa ngoài bức tường thành phía
Bắc.
Hầu Hi Bạch khẽ than: “Nếu cảnh giới
Kiếm tâm thông minh của Phi Huyên có thể cho nàng thông linh thần lực để
biết trước tương lai, khiến tiểu đệ có liên tưởng bất an, hy vọng tiên
pháp của nàng vẫn có cực hạn, không thể nhìn thấy hết được mọi sự trong
tương lai.”
Từ Tử Lăng nói: “Đệ hiểu nỗi lo của Hi Bạch huynh, huynh lo cho Khấu Trọng?”
Hầu
Hi Bạch quay sang nhìn gã, cười: “Cùng Từ Tử Lăng nói chuyện thật không
cần nhiều công phu, tiểu đệ không phải là lo sợ vu vơ, vấn đề là Kiếm
tâm thông minh của Phi Huyên đã đạt tới cánh giới như vậy, nàng chọn Lý
Thế Dân làm chân mệnh thiên tử không biết có phải vì biết trước tương
lai không, nếu quả thật như vậy, Khấu Trọng nguy rồi.”
Từ
Tử Lăng thần sắc ngưng trọng nói: “Năng lực dự đoán tương lai của nàng
ta hiển nhiên không phải lúc nào cũng đúng, ít nhất việc nàng tuyển chọn
tiểu đệ làm Sơn Môn Hộ Pháp, tiểu đệ đành phải phụ lòng.”
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên hỏi: “Sơn Môn Hộ Pháp?”
Từ
Tử Lăng giải thích: “Sự thật thì chính đệ đã chọn con đường khác với ý
muốn của nàng, đã không còn khả năng quay lại nữa rồi, đối lập sẽ ngày
một tăng.”
Trong lúc Hầu Hi Bạch con đang
ngẫm nghĩ mấy lời gã vừa nói, Hàn Trạch Nam đã xuất hiện ở phía cầu
thang, tiến về phía hai gã, cả hai tuy không hiểu tại sao hắn lại không
sợ bộc lộ thân phận nhưng cũng lễ mạo mời hắn ngồi xuống.
Hàn
Trạch Nam lộ vẻ kiên quyết, dõng dạc nói: “Tiểu đệ vừa rồi đã về nhà
cùng tiện nội bàn bạc, hy vọng có thể mượn sức hai vị trừ hại cho dân.”
Từ
Tử Lăng nghĩ đến Âm Quý Phái, khẽ cười: “Nghĩa khí của Hàn huynh bất
chấp đến cả an nguy của bản thân, khiến người khác phải bội phục, bất
quá phái chủ Âm Quý Phái đã chết, đấu tranh nội bộ nổi lên, chia năm xẻ
bảy, tạm thời không tạo ra uy hiếp gì đáng sợ, Hàn huynh xin cứ yên tâm ở
đây an cư lạc nghiệp.”
Hàn Trạch Nam lắc
đầu: “Tiểu đệ nói trừ hại cho đời, không phải chỉ Âm Quý Phái, mà nói
đến việc buôn người cùng hệ thống sòng bạc, thương thiên hại lý ác độc
đến cùng cực của gia tộc Hương Quý.
Hai gã cùng rúng động, đều cảm thấy có những việc tưởng đã tuyệt vọng lại bất ngờ tìm được cách giải quyết.
Hàn
Trạch Nam lại nói: “Nếu ân công không phải là Từ Tử Lăng, tiểu đệ cùng
tiện nội thật không dám có ý nghĩ như vậy, nhưng ân công và Thiếu soái
lại chính là người mà Hương gia cố kỵ nhất.”
Hầu
Hi Bạch thống hận nhất là những kẻ coi nữ nhân là hàng hóa như Hương
gia, vui mừng nói: “Hàn huynh làm sao mà lại biết được chuyện của Hương
gia?”
Hàn Trạch Nam lộ vẻ ngượng ngùng, hạ
giọng khó khăn nói: “Bởi vì trước khi tiểu đệ rời khỏi Hương gia, vốn
là người quản lý tất cả các khoản thu chi cho Hương gia.”
Từ
Tử Lăng cùng Hầu Hi Bạch vui mừng khôn xiết nhìn nhau, trong lòng nghĩ
lần này đến đây quả không uổng phí. Hàn Trạch Nam có vị trí quan trọng
như vậy trong Hương gia, ắt giúp bọn gã nắm rõ tình hình hư thật, một
đòn diệt gọn gia tộc này.
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Vậy tại sao khi trước kẻ truy sát Hàn huynh lại là người của Âm Quý Phái.”
Hàn
Trạch Nam than: “Sự việc nói ra thì rất dài, tiện nội Bạch Tiểu Thường
vốn xuất thân từ Âm Quý Phái, cũng là người Âm Quý Phái chỉ định chuyển
nhận ngân lượng cùng Hương Gia. Lưỡng phái lục đạo của Thánh môn, đại đa
số đều có quan hệ mật thiết với Hương gia, Hương gia cần bọn họ trợ
giúp về võ lực, còn Thánh môn lại dựa vào Hương gia để cung cấp tài lực,
hình thành một mối quan hệ hai bên đều có lợi. Không những thế, Hương
gia cũng là tai mắt của Thánh môn, trợ giúp Thánh môn thu thập các thông
tin tình báo.”
Ngừng một chút rồi nói
tiếp: “Trong tình huống đó, Tiểu Thường tiếp xúc với tiểu đệ, lâu ngày
nảy sinh tình cảm, cho đến khi có mang, cũng là phạm phải đại kỵ của Âm
Quý Phái, chúng ta liền lập tức bỏ chạy, ẩn nấp ở Ba Thục, có được vài
năm sinh sống yên lành ở đó, nhưng cuối cùng lại bị phát hiện hành tung,
nháo nhác bắt thuyền bỏ trốn, và gặp được ân công.”
Hầu Hi Bạch hỏi: “Hàn huynh tại sao lại giúp việc cho Hương gia? Lại còn giữ vị trí quan trọng như vậy?”
Hàn
Trạch Nam giải thích tường tận: “Tiểu đệ từ nhỏ đã theo tiên phụ giúp
việc cho Hương gia, sau này khi tiên phụ mất đi, trách nhiệm tự nhiên là
rơi lên vai tiểu đệ. Trên danh nghĩa, mọi khoản do huynh trưởng của
Hương Quý là Hương Phú quản lý, nhưng Hương Phú trầm mê tửu sắc, nên
thực tế hoàn toàn do tiểu đệ xử lý, Hương Phú chỉ thỉnh thoảng hỏi một
vài câu. Tiểu đệ cũng đã có đọc qua sách thánh hiền, tuy biết là Trợ Trụ
vi ngược, nhưng vẫn bị uy hiếp bởi uy thế của Hương gia, lại sợ liên
lụy đến người nhà, nên chỉ biết nghe lệnh mà hành sự. Sau đó tiên phụ tạ
thế, lại gặp Tiểu Thường vốn đã có dị tâm với Âm Quý Phái, nên mới cùng
nhau đào tẩu.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Sào huyệt của Hương Quý nằm ở đâu?”
Hàn
Trạch Nam nói: “Khi Dương Quảng bị giết tại Giang Đô, tiểu đệ đã từng
cùng Hương Quý di chuyển mấy lần, tổng đàn cuối cùng nằm ở Lạc Dương,
bất quá khi tiểu đệ cùng Tiểu Thường chạy trốn đến Ba Thục, Hương Quý
lúc đó lại đang có kế hoạch đến Trường An khuếch trương.”
Hầu
Hi Bạch trầm ngâm nói: “Hàn huynh đừng trách tại hạ tra cứu cặn kẽ, bởi
Âm Quý Phái khống chế đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt, làm sao lại để cho Hàn
huynh và phu nhân có một cơ hội tốt như vậy?”
Hàn
Trach Nam thản nhiên: “Tiểu Thường không những phụ trách việc chuyển
nhận ngân lượng giữa hai bên, trước khi tên hôn quân bị giết, nàng cũng
là người phụ trách việc huấn luyện các thị nữ để Hương Quý đưa vào hoàng
cung, họ đều do Hương gia không từ thủ đoạn nào thu thập từ mọi nơi
về.”
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động: “Bọn đệ có thể nói vài câu cùng tẩu phu nhân chăng.”
Nhà
của Hàn Trạch Nam nằm ở một phường phía đông bắc Ba Đông thành, là một
căn nhà ba gian phổ thông, bố trí đơn giản, hiển nhiên phu thê bọn họ
không dám khoa trương, cố sống an vui theo sinh hoạt bình thường như
bách tính.
Sau khi nói vài câu khách khí,
Từ Tử Lăng hỏi về tình huống huấn luyện cung nữ năm xưa của Tiểu Thường,
rồi mới nói đến chuyện của Âm Tiểu Kỷ.”
Ngọc
dung tú mỹ của Bạch Tiểu Thường lộ vẻ hồi tưởng đến chuyện xưa, hồi lâu
sau nói: “Thiếp nhớ lại, cô ta là một nữ hài tử quật cường, song mục
lúc nào cùng tràn ngập cừu hận, bọn thiếp vốn nghiêm cấm các nữ hài tử
sử dụng tên cũ của mình, nhưng mỗi lần bọn thiếp đổi tên mới, cô ta đều
kiên quyết nhắc lại mình là Âm Tiểu Kỷ. Sau đó bị muội tử của Hương Quý
là Hương Ngoan Ngoan ra tay, mới không dám nhận mình là Âm Tiểu Kỷ, từ
sau đó nhất định không chịu mở miệng nữa.”
Từ
Tử Lăng nghe vậy vừa mừng vừa sợ, mừng vì sau bao nhiêu khó khăn tìm
kiếm, cuối cùng cũng tìm được người biết Am Tiểu Kỷ, biết được tin tức
của nàng ta, sợ vì Am Tiểu Kỷ tính tình ngang ngạnh như vậy, rất có thể
đã bị Hương gia dùng độc thủ đối phó.
Bạch
Tiểu Thường như nhìn rõ tâm sự của Từ Tử Lăng, vui vẻ nói: “Ân công
không phải lo lắng, sau khi biến cố ở Giang Đô phát sinh, mấy trăm hài
nữ bị giam trong cung đã nhân vụ binh biến Vũ Văn Hóa Cập tạo ra mà chạy
trốn, Hương Quý đến bản thân mình còn chưa lo xong, làm sao có tâm tình
để ý đến bọn họ.”
Từ Tử Lăng nghe xong mà
tròn mắt á khẩu, làm sao nghĩ được năm đó khi gã và Khấu Trọng rời khỏi
Giang Đô, trong tình cảnh chạy trốn, lúc đó binh hoang mã loạn, vận
mệnh của một tiểu hài nữ yếu ớt thật khó đoán, nhưng giờ dấu tích để
truy tầm theo Am Tiểu Kỷ đã hoàn toàn đoạn tuyệt, giữa biển người rộng
lớn như vậy làm sao có thể tìm được?
Hàn Trạch Nam tỏ ra thành ý: “Để đối phó với miệng lưỡi thiên hạ, phu phụ tiểu đệ nên làm gì?”
Từ
Tử Lăng thu nhiếp tinh thần, nói: “Bọn tại hạ sẽ liên lạc với một người
tên là Lôi Cửu Chỉ để gặp mặt với Hàn huynh, người này vốn luôn cố tìm
ra trăm phương ngàn kế để đối phó với Hương gia, y sẽ an bài mọi sự cần
thiết cho Hàn huynh, bảo đảm an toàn cho hai vợ chồng huynh, Hàn huynh
cùng tẩu phu nhân cứ an tâm, còn một việc nữa, xin Hàn huynh cùng phu
nhân đừng gọi tại hạ là ân công nữa.”
Hầu
Hi Bạch cười nói: “Từ Tử Lăng quả là một nhân sĩ nghĩa hiệp thi ân bất
cầu báo, việc liên lạc với Lôi lão ca cứ để tiểu đệ phục trách, Tử Lăng
cứ yên tâm tĩnh dưỡng.”
Hàn Trạch Nam cùng Bạch Tiểu Thường thần sắc lộ vẻ nghi hoặc.
Từ
Tử Lăng thản nhiên nói: “Đệ vì cừu gia đả thương, phải tìm cách trị
liệu, vậy việc này tốt hơn là để Hi Bạch huynh làm, Hàn huynh cùng tẩu
phu nhân cứ sinh hoạt như thường lệ, đợi khi nào Lôi đại ca đến, huynh
ấy ắt sẽ có cách an bài cho thỏa đáng.”