Đại Đường Song Long Truyện - Chương 686
HỒI 686
Bất Ngoại Như Thị
Doanh trướng của Tống Khuyết vô cùng
đơn giản, chỉ là một tiểu thính đường rộng mở thoáng đạt, trên tường
treo cờ thêu phượng hoàng, trong góc bày hai chiếc ghế thái sư bên một
kỷ trà.
Tống Khuyết ngồi nhàn nhã trên
ghế, tay cầm chén trà thơm, thấy Khấu Trọng đến bái phỏng, ra hiệu cho
gã đến ngồi bên cạnh, tự thân rót trà mời, mỉm cười nói: “Sao không đi
nghỉ sớm, ngày mai đến Trần Lưu, ngươi sẽ bận thở không ra hơi đấy.”
Khấu
Trọng tiếp lấy chung trà, nhấp một ngụm trà nóng, thẫn thờ đáp: “Tiểu
tử vừa tiễn Bạt Phong Hàn, đây là tác phong hành sự nhất quán của huynh
ấy, nói tới là tới, bảo đi là đi, giống như hổ báo độc hành trên thảo
nguyên, không thích nếp sinh hoạt quần thể.”
Tống
Khuyết không hề tỏ ý bất bình về chuyện Bạt Phong Hàn không cáo biệt mà
đi, lại còn vui vẻ nói: “Bản thân ta tuy là chủ Tống phiệt, nhưng trong
lòng lại thích thú và mong mỏi tư vị độc lại độc vãng. Thiếu soái có
chuyện muốn nói phải không?”
Khấu Trọng buồn rầu đáp: “Tiểu tử cảm thấy rất thống khổ.”
Tống
Khuyết thoáng ngạc nhiên, bật cười nói với vẻ đầy cảm xúc: “Trên đời
này ai chưa từng thống khổ trong lòng, ngay cả người kiên cường lạc quan
nhất cũng nhiều lúc hối tiếc về hành vi trong quá khứ, để rồi hy vọng
có thể ngược dòng lịch sử, hy vọng có cơ hội khác để cải sửa, nhưng đáng
tiếc không thể trở thành hiện thực, đời là vậy, thời gian vô tình là
thế.”
Khấu Trọng kinh ngạc: “Trong lòng phiệt chủ cũng có tâm tình thống khổ sao?”
Gương
mặt anh tuấn của Tống Khuyết thoáng hiện nét đau khổ, nhẹ giọng đáp:
“Bản chất của sinh mệnh là vậy, Tống Khuyết ta sao thoát được? Vì thế
cần phải tự định ra mục tiêu và lý tưởng cao xa nhất, cố gắng phấn đấu
theo phương hướng đó, những chuyện khác chỉ tận lực, kết quả thế nào
đành do sinh mệnh quyết định.”
Khấu Trọng
cảm thấy nhân vật võ nghệ siêu quần cao cao tại thượng này bỗng chốc gần
gũi hơn rất nhiều, ông ta thản nhiên nói lên tư tưởng của mình, bèn
tiếp lời: “Tiểu tử trừ lúc lúc ở chiến trường đối trận có thể nhập tâm
vào trong đao, bước vào cảnh giới không quan tâm đến sự vật, chỉ hận là
lúc buông đao thương rồi thì lập tức suy nghĩ này nọ, không thể kềm chế
được mình.”
Tống Khuyết phục hồi lại trạng
thái tĩnh lặng như mặt giếng, quay lại nhìn gã, nhãn thần thâm thúy
không thể dò, từ tốn thốt: “Nói tâm sự của ngươi xem!”
Khấu
Trọng thống khổ đáp: “Trí Trí không chịu tha thứ cho hành vi của tiểu
tử! Ôi! Như thế nào mới được đây? Nàng không chịu gả cho tiểu tử,
nàng...”
Tống Khuyết giơ tay ngắt lời hắn, vào đề thẳng như dao cứa: “Ngươi ở ngoài có nữ nhân khác?”
Khấu
Trọng không nghĩ ông ta lại nói những lời như vậy, nhìn sững một hồi,
rồi cười khổ đáp: “Nếu nói là không, thì là lừa phỉnh phiệt chủ. Bất quá
tiểu tử khẳng định xưa nay chưa bao giờ phản bội Trí Trí, thực tình yêu
nàng sâu nặng, không muốn làm khổ nàng, rất tiếc tiểu tử lại là người
làm nàng tổn thương nhiều nhất.”
Tống Khuyết vỗ vào cánh tay gã cười ha hả nói: “Chuyện này vô cùng hiếm thấy, ai có thể làm cho Thiếu soái động tâm thế?”
Khấu Trọng đáp: “Chính là tài nữ đứng đầu thiên hạ Thượng Tú Phương, ôi!”
Tống
Khuyết trầm ngâm không nói, hồi lâu mới mở miệng: “Nữ nhân mà ngươi
muốn có cho bằng được lại chính là nữ nhân vĩnh viễn không ở trong vòng
tay, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch lời này của ta.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Về phương diện này phiệt chủ cũng có điều gì tiếc nuối?”
Tống
Khuyết chỉ cười, mái tóc hoa râm lấp lánh dưới ánh lửa, như thôi thúc
ông ta nói về chuyện quá khứ: “Đời người sao có thể vẹn toàn? Thuở đất
trời mới phân, âm dương tượng hình đã chia thành thư hùng, luôn trong
trạng thái không viên mãn. Dương tiến thì âm lui, âm trường thì dương
huỷ, tùy thời mà thay thế cho nhau, do đó truy cầu sự hoàn mỹ mãi sẽ
không có được. Nam nữ giản đơn là thế, thường nhân chịu khổ theo đuổi
danh lợi, phú quý, quyền lực cũng không ngoại lệ, cuối cùng nào có khác
gì.”
Nói đến mấy chữ “nào có khác gì”, ông ta dường như dốc tận đáy lòng, chìm trong hồi ức bi thương không cách gì cải biến.
Khấu Trọng định nói lại thôi.
Tống
Khuyết cười nhẹ bảo: “Thiếu soái chính là muốn hỏi lão phu, vì sao đã
nhìn thấu rằng có nỗ lực truy cầu thì cuối cùng cũng không được như ý,
giờ lại giúp ngươi dấy động can qua, tranh bá thiên hạ phải không?”
Khấu
Trọng đáp: “Đó chỉ là một trong những vấn đề, có một câu khác muốn hỏi,
nữ nhân phiệt chủ không lấy được có phải là Bích Tú Tâm hay không?”
Tống Khuyết đặt chung trà lên bàn, từ tốn đáp: “Vì sao ngươi biết?”
Khấu
Trọng thản nhiên đáp: “Nữ nhân có thể hấp dẫn phiệt chủ cho đến bây giờ
vẫn chưa quên nhất định phải là nữ tử bất phàm. Tiểu tử tuy chưa gặp
qua Bích Tú Tâm, nhưng từ Thạch Thanh Tuyền suy ra vẻ đẹp của bà ấy, lúc
nãy chỉ không nhịn được buột miệng hỏi thôi, phiệt chủ không cần trả
lời.”
Mục quang của Tống Khuyết dính chặt
vào cây Thiên Đao treo trên trướng, lắc đầu: “Không phải Tú Tâm, dù ta
có thời bị nàng ấy hấp dẫn, nếu nàng không sanh cho Thạch Chi Hiên một
đứa con gái, Tống Khuyết ta nhất định sẽ đi đến cùng trời cuối đất,
tuyệt đối không tha cho tên Thạch Chi Hiên ngu ngốc ấy! Hừ! Bất Tử ấn
pháp thì sao? Chẳng qua là công pháp của Ma môn biến dị ra từ một loại
ảo thuật, không đáng được lão phu để vào mắt. Lão phu ở Lĩnh Nam khổ
công chờ Thạch Chi Hiên mười tám năm, chỉ tiếc hắn đã làm ta thất vọng.
Đúng là thứ không ra gì!”
Khấu Trọng nghe
mà kính phục, Thạch Chi Hiên từng chính miệng nói với Từ Tử Lăng rằng
Bất Tử ấn pháp chính là một loại ảo thuật, nhưng Tống Khuyết chưa từng
giao thủ với lão cũng nói ra chính xác như tận mắt nhìn thấy, quả là cao
minh đến khó tin. Có thể thấy Tống Khuyết đã đạt đến cảnh giới tối cao
trong võ đạo, từ manh mối cỏn con cũng suy ra được chỗ ảo diệu của Bất
Tử ấn pháp.
Khấu Trọng không nhịn được
hỏi: “Nghe nói Từ Hàng Tịnh Trai có một bản bảo thư gọi là ‘Từ Hàng Kiếm
Điển’, cố đọc lập tức sẽ thổ huyết thụ thương, phiệt chủ không vì thế
mà động tâm sao?”
Vượt ngoài dự liệu của
gã, Tống Khuyết tựa hồ khẽ chấn động, một lúc sau mới hồi phục lại thần
tình, cười khổ đáp: “Ta không dám đến, không phải không dám xem Kiếm
Điển mà sợ gặp một người.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Thiên hạ này lại còn có người làm cho phiệt chủ sợ sao?”
Tống Khuyết thở dài nói: “Có gì lạ đâu, ngươi không sợ gặp Thượng Tú Phương sao?”
Khấu Trọng giật mình: “À, thì ra người có thể làm phiệt chủ động tâm chính là Phạm Thanh Huệ.”
Tống
Khuyết không trực tiếp trả lời gã, quay lại chủ đề trước đó: “Lời
truyền miệng thường phóng đại, không đáng tin. Lão phu là người đầu tiên
không tin chuyện Ninh lão thụ thương khi nhìn ‘Từ Hàng Kiếm Điển’ rồi
biết khó mà lui là sự thật. Kiếm Điển do Địa Ni viết ra, chuyên dành cho
nữ tử dùng kiếm tu thành thiên đạo, thần bí không thể tưởng, nam tính
dương cương nếu xem qua nhất định sẽ gặp nguy cơ trùng trùng. Đó là vì
nó bác đại tinh thâm, kỳ ảo khó giải, dễ dàng lôi kéo vào trong trầm mê,
không thể tự thoát ra, để rồi dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, Ninh lão có thể
vượt qua khỏi trở lực này thật sự rất hiếm.”
Khấu
Trọng hứng chí hỏi: “Tương truyền Ninh Đạo Kỳ lúc đương thời định lên
Tịnh Trai khiêu chiến Phạm Thanh Huệ, tiểu tử không tin sự tình là thế,
Ninh Đạo Kỳ là một dạng người không tranh danh lợi thế tục, tại sao lại
gây phiền phức khắp nơi?”
Tống Khuyết đưa mắt chăm chú đánh giá gã một lúc, xong khẽ cười nói: “Ngươi không còn thống khổ phiền não nữa rồi, đúng không?”
Khấu
Trọng ngạc nhiên: “Tiểu tử có phải là người nhiều chuyện không? Bàn
luận về những vấn đề hấp dẫn thế này, những chuyện khác đều bị gạt ra
khỏi tư tưởng.”
Tống Khuyết vui vẻ nói:
“Chính vì thế ngươi mới có tư cách tranh thiên hạ cùng Lý Thế Dân! Ninh
lão khi đến Tịnh Trai chỉ muốn cùng luận đạo với Thanh Huệ. Tháo chuông
phải cần đến người buộc chuông, chuyện của Ngọc Trí lão phu không tiện
nhúng tay vào, tất cả đều do tự ngươi tìm biện pháp giải quyết. Còn
chuyện gì nữa không?”
Khấu Trọng hạ thấp
giọng, thì thào nói: “Chỉ cần đoạt được Hán Trung, tiểu tử có bí pháp để
công hãm Trường An mà không phí chút sức lực.”
Tống Khuyết động dung bảo: “Nói ra nghe thử.”
Khấu
Trọng nhất nhất đều thuật lại bí mật của Dương Công Bảo Khố, cuối cùng
nói: “Chỉ cần chúng ta xuất kỳ bất ý đồng thời phát động ở cả trong và
ngoài thành, đánh cho Lý Uyên không kịp trở tay, tiểu tử tin rằng sớm
muộn gì cũng khống chế được Trường An.”
Tinh
quang trong mắt Tống Khuyết nhấp nháy, thần tình đã trả lại vẻ trầm
tĩnh lúc trước, từ tốn hỏi: “Tình huống trong thành Trường An ngươi rõ
hơn ta, theo ngươi chúng ta cần bao nhiêu binh lực, khi nào thì có thể
công chiếm Trường An trong một đêm?”
Khấu
Trọng đáp: “Nếu Lý Thế Dân ở lại trấn thủ Lạc Dương, Quan Trung bỏ
không, chỉ cần ba vạn tinh binh là chúng ta có đủ năng lực thu thập Lý
Uyên. Hà! Lão nhân gia ở đây thật tốt, có thể định đoạt cho tiểu tử.”
Tống
Khuyết dường như không hề nghe mấy câu gã nói sau cùng, lộ ra thần sắc
ưu tư, lắc đầu: “Ngươi tuyệt không nên coi thường khả năng phòng ngự của
Trường An. Lão hôn quân Dương Quảng sợ thủ hạ mưu phản, phòng bọn chúng
mở cửa đón địch, nên không những bố trí quan lũy trong thành, thành môn
cũng trùng trùng chướng ngại, kể cả ngươi phát động công kích trong
thành nội, một chốc một lát thì đừng mơ tưởng đến chuyện khống chế được
bất kỳ thành môn nào. Hơn nữa Lý Uyên vì phòng Lý Thế Dân phản bội, lâu
nay vẫn cho trọng binh đồn trú tại phụ cận Trường An, có thể tùy thời
vào thành nội, Đường cung bao gồm ba tòa đô thành kiên cố bao bọc bởi
tường thành khắc chế công kích. Theo ta thấy phải tăng số trọng binh lên
sáu vạn người, trong một tối mới có cơ hội lập được cứ điểm vững chắc
tại thành nội, cuộc chiến tranh giành từng tấc đất sẽ phải tốn nhiều
ngày, thắng lợi tuyệt không đến dễ dàng.”
Khấu Trọng bội phục: “Phiệt chủ nghĩ đến điều này quả là cẩn thận chu đáo.”
Tống
Khuyết cười khẽ: “Nguyên là vì ngươi thường lấy ít thắng nhiều, lấy
nhược thắng cường. Bất quá hiện giờ có lão phu tương trợ ngươi, hà cớ gì
phải mạo hiểm? Dĩ nhiên đã có diệu kế công hãm Trường An này, lão phu
sẽ thành lập sách lược mới, phân phối người khiến Lý Thế Dân sẽ bị giam
hãm đại quân ở Lạc Dương. Việc đánh Hán Trung phải bí mật tiến hành, chờ
cho tới khi Lý Thế Dân biết được Hán Trung thất thủ, bắt đầu cảnh giác,
thì Trường An đã mây yên gió lặng, không ai có thể cải biến vận số bị
tiêu diệt của Lý Đường nữa.”
Khấu Trọng khiêm cung hỏi: “Hiện tại tiểu tử nên làm thế nào?”
Tống Khuyết bật cười nói: “Ngươi là chủ soái mà? Sao lại hỏi ta?”
Khấu
Trọng cười phụ họa: “Cái đó chỉ dùng khi có người ngoài, bây giờ chỉ có
tiểu tử và lão nhân gia, đương nhiên phải theo lời phiệt chủ. Ôi! Làm
thủ lĩnh đúng là không dễ dàng gì.”
Tống Khuyết dò xét gã một hồi, rồi khoan thai nói: “Có ba chuyện mà ngươi phải tự mình làm, không thể dựa vào ai khác.”
Khấu Trọng cung kính: “Xin phiệt chủ phân phó.”
Tống
Khuyết cầm lấy chung trà, thư thái hớp lấy hai ngụm, bảo: “Khấu Trọng!
Ngươi vốn biết lòng ưu ái của lão phu đối với ngươi ngày càng gia tăng.
Luận về thanh uy, hôm nay Khấu Trọng ngươi không hề dưới Tống Khuyết,
nhưng ngươi vẫn mang một tấm lòng son, lão phu chẳng phác giác được chút
dã tâm nào, điều này không thể được! Ngươi cần phải có mục tiêu rõ
ràng. Ngươi không sợ lão phu lợi dụng ngươi, rồi tự mình ngồi lên bảo
tọa hoàng đế của ngươi sao?”
Khấu Trọng
thản nhiên đáp: “Đa tạ phiệt chủ tán thưởng. Nói cho ngay, làm hoàng đế
có gì là hay, nếu phiệt chủ khẳng khái nhận, tiểu tử vô cùng cảm kích.”
Tống
Khuyết bật cười: “Đừng có mơ ta đáp ứng.”, rồi lão nghiêm mặt tiếp:
“Điều đầu tiên, Thiếu soái phải lập tức quay về Trần Lưu, tuyên bố với
thuộc hạ là Tống Khuyết ta toàn lực giúp ngươi đăng lên ngôi hoàng đế,
Ngọc Trí chính là hoàng hậu tương lai của ngươi. Đừng coi đây là chuyện
nhỏ, thực tế nó rất quan trọng, không chỉ ổn định được lòng quân, lại
khiến quyền lợi và trách nhiệm phân minh, không còn tồn tại cái gì chính
cái gì phụ nữa, khi đó hai quân hóa thành một, đồng tâm hiệp lực, bắt
đầu phát huy uy lực liên thủ của chúng ta.”
Khấu Trọng đáp: “Lão nhân gia cũng nên suy nghĩ lần nữa lời đề nghị của tiểu tử, đó là khát vọng chân chính của tiểu tử vậy.”
Tống
Khuyết điềm nhiên mỉm cười: “Từ giờ trở đi đừng nhắc đến chuyện này
nữa, khi ngươi thành người chân chính thống nhất thiên hạ, thấy vạn dân
sống hạnh phúc dưới sự cai trị chân chính của ngươi, mọi hy sinh cá nhân
đều chẳng có gì nữa hết.”
Khấu Trọng chán nản hỏi tiếp: “Điều thứ hai là gì?”
Tống
Khuyết đáp: “Lão phu sở dĩ bảo ngươi ngay đêm lập tức quay về Trần Lưu,
chính vì điều thứ hai vô cùng khẩn bách. Khi về Trần Lưu, Thiếu soái
phải cho người ngựa đến ngay Lịch Dương, thuyết phục Đỗ Phục Uy công bố
toàn lực ủng hộ ngươi, chỉ cần lão gật đầu, chúng ta không phí một binh
một tốt mà khống chế được Đại Giang, lúc nào cũng có thể đánh Tương
Dương. Chiếm lấy Hán Trung chỉ là chuyện cất tay sau đó. Khi Lý Thế Dân
biết được tin này, nhất định sẽ cố thủ Lạc Dương, đại lợi cho chúng ta
đem quân nhập Thục, công hãm Quan Trung.”
Khấu Trọng gật đầu: “Tiểu tử cũng có ý này, xin phiệt chủ phân phó chuyện thứ ba.”
Tống
Khuyết dặn: “Ngươi phải lén vào Trường An từ bí đạo, sao cho thần không
hay quỷ không biết, đi một vòng quan sát tuyệt đối chuẩn xác cách bố
phòng binh lực và quan lũy rồi vẽ thành một bản đồ cho chúng ta tham
khảo. Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, cuộc chiến trường An không
thể thất bại. Làm sao để giảm thiểu thương vong của chúng ta xuống mức
thấp nhất, bảo tồn thực lực nhằm đối phó với Lý Thế Dân, đó là vấn đề
lớn ảnh hưởng đến thắng lợi tối hậu. Chuyện này ngươi phải tự thân hoàn
thành, dù cho thân phận có bại lộ, lão phu tin rằng với Tỉnh Trung
Nguyệt trong tay, ngươi có thể thoát được.”
Khấu
Trọng khâm phục tận đáy lòng: “Tiểu tử ghi nhớ kỹ lời dặn dò của phiệt
chủ, ba chuyện này xin cứ tin ở tiểu tử, tuyệt đối không làm phiệt chủ
thất vọng. Tiểu tử quay về nói lại vài lời, rồi lập tức phản hồi Trần
Lưu!”
Tống Khuyết ngẩng đầu nhìn trời cười
nói: “Tốt! Thế mới giống con rể tương lai của Tống Khuyết ta chứ, mọi
chuyện khác không cần phân thần lo lắng, lão phu trước khi công nhập
Quan Trung sẽ tạo cho ngươi tình thế tối ưu tất thắng.”
o0o
Quân binh giữ thành của Trần Lưu
thấy Khấu Trọng đột nhiên quay lại, toàn thành quân dân đều hân hoan,
Tuyên Vĩnh, Hư Hành Chi, Tiêu Hồng Tiến, Tả Hiếu Hữu, Lạc Kỳ Phi, Trần
Trường Lâm, Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa cùng đón gã nhập thành, bách
tính xếp hàng trên đường hoan nghênh, tiếng reo hò vang dội như sóng
dồn, khí thế vút cao như lửa cháy ngút trời.
Khấu
Trọng đương nhiên giống như người con đi xa mới về, miệng mỉm cười vẫy
tay chào cư dân coi gã như thần minh, sự thật thì bản thân gã không biết
vì sao toàn thành Trần Lưu lại coi Đường quân như mãnh thú, như nước lũ
thế này?
Vừa vào đại môn ngoài soái phủ,
Tuyên Vĩnh lập tức phúc trình: “Đã nhận được tin tức Từ gia, huynh ấy
đang cùng Hầu công tử và một vị bằng hữu họ Âm đang đi thuyền ngược Vận
Hà lên phía bắc, nay mai sẽ tới nơi.”
Khấu
Trọng giật phắt mình dừng lại, reo lên: “Vận may của ta đến rồi! Không
có tin gì tốt hơn thế, lại còn tìm ra Âm tiểu tử đã thất tung nữa. Con
bà nó! Các ngươi có biết Lý Thế Dân thấy mặt nhạc phụ tương lai của ta
đã rụt đuôi trở về Lạc Dương rồi.”
Mọi
người cũng dừng lại phía sau lưng gã, nghe thế liền phát một trận cười
nghiêng ngả, ai cũng biết đại quân của Tống Khuyết giá lâm, khiến toàn
bộ tình thế chuyển biến, những ngày gian khổ cuối cùng đã thành quá khứ.
Khấu
Trọng đã xây dựng được hình tượng vô địch đối với Thiếu Soái quân.
Nhưng quan trọng hơn, Thiếu Soái quân đối với Đại Đường quân không còn
có chút úy kỵ gì, Khấu Trọng chính là khắc tinh của Lý Thế Dân. Niềm vui
khi đạt được thắng lợi không mấy gì dễ dàng này lan truyền sâu rộng
trong mỗi tướng sĩ trước quảng trường Soái phủ.
Gã
hô to: “Chuyện đầu tiên ta phải làm là luận công khen thưởng, nếu như
thế, mỗi cá nhân ở đây đều có thưởng cả, đã có công thì phải thưởng
tiền, Khấu Trọng ta không có đủ, nhưng nhạc phụ tương lai của ta nhất
định sẽ móc hầu bao, mọi người nếu không tin ta thì phải tin ông ta.”
Mọi người buột miệng cười lớn, cùng hân hoan tán thưởng, cách nói chuyện của Khấu Trọng quả là thú vị.
Hư
Hành Chi vuốt râu nói nhỏ: “Thưởng cần phải tín, hình cần phải nghiêm,
lời cổ nhân có bàn, thưởng phạt phải công minh, có thưởng tất có phạt.
Binh thư thường nói phàm làm người sở dĩ lâm trận quên thân, chấp nhận
cầm gươm đao, đầu tiên là cầu vinh danh, kế đến là tham trọng thưởng,
thứ ba là sợ hình phạt, thứ tư để tránh họa nạn. Hành Chi đã định ra cho
quân chúng ta một chế độ thưởng phạt, chỉ cần Thiếu soái gật đầu đồng
ý, có thể luận công ban thưởng, luận tội mà phạt, Thiếu soái minh xét!”
Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Hành Chi quả thật tính toán chu toàn, giúp ta rất nhiều, lo gì đại sự bất thành?”
Tuyên Vĩnh định cất lời nhưng do dự, Hư Hành Chi đã tiếp lời: “Mời Thiếu soái di giá đến đại đường.”
Khấu
Trọng thầm thở dài, Tống Khuyết quả là liệu sự như thần, tướng sĩ Thiếu
Soái quân đều lo lắng về ngôi hoàng đế, vì chỗ đó chỉ có một, trong khi
luận thực lực, thân phận, địa vị, Tống Khuyết vượt hẳn gã, nếu không
làm rõ tình huống lập lờ này, quân tâm nhất định sẽ bị ảnh hưởng nghiêm
trọng. Bọn Tuyên Vĩnh hiển nhiên đã từng thảo luận qua, vì thế khi nghe
đến đại sự đã có phản ứng như thế.
Gã hiểu
là không thể nào trốn tránh, bèn nghiêm mặt nói: “Ta còn có một chuyện
cần công bố, Tống phiệt chủ quyết định toàn lực trợ giúp ta thống nhất
thiên hạ, Tống gia quân trở thành Thiếu Soái quân, ngày nào đó Khấu
Trọng ta có may mắn lên ngôi hoàng đế, Tống Ngọc Trí chính là hoàng
hậu.”
Chúng tướng sĩ nghe thế liền reo hò vang trời, tiếng tung hô như sấm động đưa Khấu Trọng tiến nhập Soái phủ.
Khấu
Trọng có khổ tự biết, trước khi Tống Khuyết đánh lui đại quân của Lý
Thế Dân, ngôi hoàng đế chỉ là giấc mộng không thể đạt tới, nhưng tình
thế hiện giờ đã đại biến, thiên hạ phân thành hai cực, nếu gã đủ sức
giành được thắng lợi cuối cùng, cái ghế hoàng đế đó trở thành có khả
năng rất lớn, khiến gã cảm thấy vấn đề này rất bức rứt và đầy áp lực.
Trong lòng gã, chuyện lý tưởng nhất là tìm được một vị hiền giả lên ngôi
hoàng đế, gã sẽ công thành thân thối, cùng Từ Tử Lăng ngao du thiên hạ,
hưởng thụ sinh mệnh. Vấn đề là gã không thể không tôn trọng chí hướng
của Tống Khuyết, ông ta thể hiện rõ rằng chỉ toàn lực trợ giúp gã lên
ngôi, chứ không phải ai khác.
Sự tình như thế đã không còn chỗ cho lựa chọn.
o0o
Thuyền buồm từ từ cập bờ, cuối cùng cũng đến Trần Lưu.
Chỉ
cần nhìn tình hình sĩ khí của quân thủ ở Trần Lưu, có thể hiểu Khấu
Trọng còn sống, toàn thành quân dân đều trần đầy niềm phấn khích và vui
mừng thắng lợi.
Trên bến và tường thành
rợp cờ xí Thiếu Soái quân dương lên đón gió, quân tình cực thịnh, uy
phong mọi bề khiến Từ Tử Lăng cảm giác mình lại lần nữa dẫn đầu Thiếu
Soái quân chiếm thượng phong trước quân địch, không còn ở tình thế yếu
kém phải trốn tránh cầu toàn nữa, mà là một đội hùng quân có thể tung
hoành thiên hạ.
Lính gác cổng thành lập
trận hoan nghênh, trên đầu thành một hồi trống rền vang, hàng nghìn kỵ
binh như cuồng phong tuôn ra khỏi cửa thành, vó ngựa như sấm sét, dẫn
đầu dĩ nhiên là Khấu Trọng.
Ba gã không thể nhẫn nại chờ thuyền cập bến được nữa, phi thân nhảy lên bờ.
Khấu Trọng sớm đã xuống ngựa, từ
khoảng cách hơn trăm bộ đã bất chấp tất cả chạy nhào lại ôm Từ Tử Lăng
thật chặt, lệ vương đầy mặt, kêu lên rối rít: “Cảm ơn trời đất! Ông trời
quả là đối xử không tệ với hai huynh đệ chúng ta, Lăng thiếu gia cuối
cùng cũng trở lại!”