Biến yêu thành cưới - Chương 83-84

Chương 83: Nuôi con không dễ dàng

 Dịch: Sahara

Cuộc đối thoại giữa Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng kết thúc không mấy vui vẻ. Chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng Cố Thừa Đông, anh từ lâu đã quen với tính khí ấy của cô, chỉ cần bị người khác kích động một lúc thôi là đã từ bình yên chuyển sang nổi trận lôi đình.

Cố Thừa Đông đi xuống tầng trệt của khách sạn, Mộ Song Lăng đang ngồi ăn sáng trong nhà hàng. Chắc là cơm ở đây rất ngon, nhìn bộ dạng cô có vẻ rất hài lòng, anh nhìn mà cũng thấy thèm ăn.

Cố Thừa Đông đi tới trước mặt Mộ Song Lăng, gõ gõ nắm tay lên bàn.

Mộ Song Lăng ngẩng đầu, nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống ăn.

Anh lại gõ.

Lần này Mộ Song Lăng đặt cái bát sang một bên, cầm khăn giấy lên lau miệng, tiện thể lau luôn vết bẩn trên bàn.

Thấy cô ta không có dấu hiệu muốn đi, Cố Thừa Đông đành phải ngồi xuống.

“Anh thấy không, cuộc sống của chúng ta đều thất bại.” Làm xong tất cả, Mộ Song Lăng mới nhìn đến Cố Thừa Đông, “Hay là đây là bằng chứng chứng tỏ chúng ta là một đôi trời sinh nhỉ?”

Cố Thừa Đông không đáp, chỉ nhếch miệng.

Mộ Song Lăng mím môi: “Tâm sự chút nhé! Thực ra tôi cũng khá hiếu kỳ về anh, rõ ràng là tỏ thái độ giữ khoảng cách với vợ cũ, rõ ràng không phải một người hay dây dưa, rõ ràng rất kiên quyết trong vấn đề tình cảm, vậy vì sao vẫn không từ bỏ? Là vì cảm thấy hành động ấy của bản thân cũng không có gì to tát? Hay là vẫn chưa thể buông tay?”

“Cô muốn nói gì?” Cố Thừa Đông có vẻ rất hứng thú, khẽ nhếch cằm.

“Nếu anh không có ý định giảng hòa, thì cũng đừng để cho cô ấy hy vọng cái gì nữa. Phụ nữ đôi khi chỉ cần được đối xử tốt là sẽ cho rằng đối phương quan tâm để ý mình.” Mộ Song Lăng dựa lưng ra sau, “Anh hiểu ý tôi chứ?”

Cố Thừa Đông chỉ im lặng. Nét mặt anh cho thấy rõ anh đã từng do dự, có lẽ là anh chưa từng làm chuyện mà anh muốn làm. Trong số những việc anh đã làm, có một vài việc là anh cảm thấy mình phải làm, cũng có một vài việc là anh coi đó là chuyện nên làm, nhưng hầu như chưa có chuyện gì anh làm vì thích.

Mộ Song  Lăng vẫn quan sát Cố Thừa Đông, dường như muốn nhìn rõ tâm gan anh: “Nếu còn do dự, vì sao…”

Cố Thừa Đông bật cười: “Không muốn phải sống mãi như thế.”

“Cái gì?”

“Dày vò nhau một hai lần là đủ rồi, không muốn cứ tiếp tục như vậy.”  Thực ra, anh có thể hiểu ám hiệu của Cố Kế Đông, hiểu quyết định của Dương Cẩm Ngưng khi đó, vì thế anh chỉ phẫn nộ, chứ không hề thù hận họ. Không thể chấp nhận cũng chỉ là vì sự thiếu tin tưởng của đối phương đã ăn sâu vào xương tủy, anh không muốn cuộc sống của mình cứ mãi phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của người khác.

Đối với hôn nhân, anh yêu cầu cũng không quá cao, chí ý anh không muốn hai người cứ dày vò nhau mãi, thật sự rất mệt mỏi.

Cuộc đời ngắn ngủi, đã phạm sai lầm một lần, không muốn có lần thứ hai.

Ánh mắt Mộ Song Lăng nhìn Cố Thừa Đông, nửa hiểu nửa không.

“Tôi hỏi xong rồi, vừa nãy anh định nói chuyện gì?”

Cố Thừa Đông ngẫm nghĩ một lúc: “Đừng khích cô ấy!”

Mộ Song Lăng trợn măt kinh ngạc, rồi bật cười: “Anh định dùng cái gì để trao đổi điều kiện với tôi?”

“Vậy cô cứ tiếp tục khích cô ấy đi!”

Mộ Song Lăng bực mình, chửi thầm trong bụng.

Mấy ngày sau, Dương Cẩm Ngưng tự mình đi loanh quanh thăm quan Yên Xuyên, rồi tiện xe Cố Thừa Đông quay về Mạc Xuyên.

Sau khi về Mạc Xuyên, hai người cũng ít gặp nhau, nhưng tin tức về Cố Thừa Đông thì không phải không có. Trên mấy diễn đàn tin giải trí là hình ảnh Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng cùng nhau đi vào một bệnh viện, có lẽ là đi thăm Khưu Thịnh Danh.

Trong lòng Dương Cẩm Ngưng thầm nghĩ, tấm ảnh này còn có sức mạnh hơn cả ảnh hai người đi vào khách sạn cùng nhau.

Mấy ngày sau, đột nhiên Dương Cẩm Ngưng nghĩ tới một chuyện. Cô nhìn Nghẹ Tuyền đang quỳ rạp dưới mặt đất chơi xe điều khiển từ xa: “mặt đất sạch lắm, sạch hơn cả quần áo của con rồi đấy!”

Bé Nghệ Tuyền lập tức hiểu rõ mẹ đang mắng mình lau nhà bằng quần áo. Bị mẹ nói vô số lần, da mặt cô bé cũng trở nên dày: “Càng tốt, không phải lau nhà mà!” Nói rồi cô bé tiếp tục nằm sấp.

Dương Cẩm Ngưng thở dài, đứng dậy đi tới bên cạnh con gái, một tay lôi cô bé lên: “Còn tiếp tục thế nữa thì con ngủ dưới nền nhà luôn đi, đừng ngủ trên giường nữa.”

Nghệ Tuyền mếu máo.

Dương Cẩm Ngưng buông con gái, một lúc sau mới hỏi: “Con có thích ba không?”

Nghẹ Tuyền tiếp tục chơi, thấy chiếc ô tô đâm vào chân bàn, vô cùng bực mình.

“Thích!” Cô bé đáp lấy lệ.

“Thế con có muốn tới nhà ba ở mấy ngày không?” Dương Cẩm Ngưng dịu giọng dỗ dành con gái.

Nghệ Tuyền lập tức dừng chơi, trừng mắt vẻ kinh ngạc lẫn vui sướng: “Có có!”

Dương Cẩm Ngưng ảo não, nuôi con lớn xong bảo cho nó đi mà nó lại thích thú đến thế, không thèm giả vờ nhớ mẹ một chút.

Dương Cẩm Ngưng lấy di động ra đưa cho Nghệ Tuyền, bảo cô bé tự nói chuyện với Cố Thừa Đông, làm như mọi chuyện không liên quan tới mình.

“Ba con nói gì?” Dương Cẩm Ngưng hỏi sau khi Nghệ Tuyền tắt máy.

“Ba nói ngày mai tới đón con.” Vẻ mặt cô cùng tự hào.

Dương Cẩm Ngưng còn muốn nói gì thì đã bị con gái chặn họng: “Ba không nói muốn mẹ đi cùng, mẹ không được đi theo!”

Dứt lời, cô bé lập tức bị mẹ “ngược đãi”.

Bé Nghệ Tuyền thu dọn đồ đạc của mình, Dương Cẩm Ngưng ngồi nhìn, tỏ ra rất khó chịu: “Con có muốn dọn cả nhà đi luôn không?”

Cô bé thản nhiên đáp: “Mẹ nói phòng này của con cơ mà, không cần dọn đi.” Dù sao cũng vẫn là phòng của mình!

Dương Cẩm Ngưng hít sâu, phải bình tĩnh, bình tĩnh…

Nghệ Tuyền lại vác ghế ra ban công, nhìn thấy ba, lập tức cúi xuống đeo ba lô lên lưng, tay còn xách một cái túi, chuẩn bị đi ra cửa. Dương Cẩm Ngưng ngồi trên sô pha, nhìn con gái bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn mình một cái, trong lòng chợt buồn, cảm giác cứ như là con gái sắp đi lấy chồng, sắp được hưởng hạnh phúc nên quên mất mình.

Dương Cẩm Ngưng đứng dậy đi ra cửa. Nghệ Tuyền đang đi giày, cô liền đưa tay ra véo má con gái, cuối cùng cũng nguôi giận, yên tâm quay vào nhà ngồi.

Nghệ Tuyền nhìn mẹ một cái, rồi xoa xoa hai má, sau đó đi thẳng ra khỏi nhà.

Cô bé vô cùng hào hứng chui vào xe, dùng cặp mắt xoe tròn nhìn Cố Thừa Đông.

Cố Thừa Đông có lẽ bị nụ cười của cô bé lây nhiễm, đưa tay lên vỗ vào mặt cô bé: “Sắp được nghỉ rồi, con có nhớ hứa sẽ được 100 điểm thi không?”

Cô bé tỏ ra rất tự tin: “Đương nhiên con sẽ được 100 điểm.”

Cố Thừa Đông lái xe đi: “Lúc ra khỏi nhà có chào mẹ không?”

“Không ạ.”

Cố Thừa Đông liếc cô bé: “Vì sao?”

“Con quên mất.”

“…”
“Ba là ba con, ba và mẹ sinh con ra, thế tại sao con lại chui ra từ bụng mẹ? Sao không phải chui ra từ bụng ba?” Tiểu quỷ bắt đầu phát huy tính cách không hiểu liền hỏi đến cùng.

Cố Thừa Đông nhíu mày: “Ba cũng rất muốn hỏi sao con lại ở trong bụng mẹ chui ra.”

Tiểu quỷ ngẫm nghĩ: “Con quên mất rồi!”, chẳng nhớ gì hết, “Chắc là tại mẹ con đẹp!”

Cố Thừa Đông: “…”

Chưa tới nhà mà Nghệ Tuyền  đã ngủ mất, lúc xe vừa dừng thì cô bé tự tỉnh lại, hào hứng đi theo Cố Thừa Đông lên gác. Lúc đứng trong thang máy, thấy ba ấn nút, cô bé cũng đòi ấn. Cố Thừa Đông không cho cô bé ấn, cô bé lập tức nhìn chằm chằm anh không nói chuyện.

Tiểu quỷ này đúng là tính tình cổ quái. Cố Thừa Đông kết luận.

Nghệ Tuyền không hề lạ nhà, ngày đầu tiên vô cùng vui vẻ, được Cố Thừa Đông đưa ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn. Cô bé dường như muốn ăn hết những gì mà thường ngày không được ăn, mua cho cô bé thì cô bé lập tức cười, không mua thì mặt sẽ ỉu xìu.

Nghệ Tuyền chỉ ở lại mấy ngày nên Cố Thừa Đông cũng không thuê bảo mẫu, đành phải đi đâu cũng đưa cô bé theo. Ở công ty có việc, anh không dám để bé ở nhà một mình, đành dặn dò bé kĩ, đến nơi không được đụng chạm chảy nhảy lung tung.

Kết quả…

Tiểu quỷ lôi giấy tờ trên bàn làm việc ngồi xuống đất hí hoáy vẽ, lúc sau lại vê viên bản thiết kế thành nắm, rồi lại lấy túi giấy đựng tài liệu kê xuống mông để ngồi.

Cố Thừa Đông bị con gái chọc tức. Lúc thấy sắc mặt anh sa sầm lại, cô bé còn nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. Cuối cùng anh đành phải vạch ra một giới hạn: “Không được đi qua chỗ này, con chỉ có thể ngồi ở đó chơi.”

Tạm thời thỏa hiệp, tiểu quỷ gật đầu.

Giải quyết công việc xong, Cố Thừa Đông day trán. Trong phạm vi chơi đùa của Nghệ Tuyền, ghế dài, ghế tựa đều xiên xẹo lệch lẹo, trên mặt đấy rơi đầy giấy, còn cô bé đang ngồi tô tô vẽ vẽ… lực phá hoại đúng là không hề tầm thường.

Thấy con gái như vậy, Cố Thừa Đông bất giác mỉm cười.

Vẽ xong tranh, Nghệ Tuyền đứng dậy giơ lên: “Ba, con vẽ đẹp không?”

“Con mang lại gần đây cho ba xem.”

Dương Nghệ Tuyền lắc đầu: “Ba bảo con không được ra khỏi chỗ này mà.”

Cố Thừa Đông thở dài bất lực: “Con vẽ cái gì thế?” Đen thui một mảnh thế kia.

“Vẽ ba mà!”

Cố Thừa Đông: “…”

Mộ Song Lăng vừa vào liền trông thấy cảnh tượng trong này làm cho hoảng sợ. Cô nhìn Nghệ Tuyền, lại nhìn Cố Thừa Đông: “Anh làm bố thật là thất bại!”

Cố Thừa Đông cũng thấy đúng: “Lúc người khác mất mặt, lẽ ra cô nên làm bộ như không thấy mới phải!”

Mộ Song Lăng bật cười, đặt tập văn bản lên bàn cho Cố Thừa Đông ký.

Cô liếc nhìn Nghệ Tuyền,  không kìm được đi đến bên cạnh cô bé: “Con tên gì?”

Tiểu quỷ nhìn Mộ Song Lăng, không nói gì.

Ồ, lãnh đạm quá nhỉ? Mộ Song Lăng sửng sốt: “Lúc người lớn hỏi, con không trả lời là không lễ phép đâu nhé, trẻ con không lễ phép thì cô giáo sẽ không yêu, sẽ không phát phiếu hoa đỏ cho con!”

“Con thích phiếu hoa hồng!”

“…” Mộ Song Lăng hít sâu, “Sao vừa nãy không trả lời cô?”

“Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ!” Nghệ Tuyền tiếp tục vẽ tranh.

“Mẹ con nói sai rồi.”

Tiểu quỷ tức giận: “Mẹ không sai! Mẹ nói gì cũng đúng!” Cô bé trừng đôi mắt tròn xoe, “Cô mới nói sai, còn nói con không lễ phép. Con không chơi cùng cô!”

Người lớn mà còn bị một con bé con bắt nạt? Mộ Song Lăng nín nhịn, hỏi tiếp: “Vì sao mẹ con nói gì cũng đúng?”

Tiểu quỷ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vì mẹ đẹp!”

Mộ Song Lăng bật cười, chạy tới trước mặt Cố Thừa Đông: “Anh xác định đứa trẻ này di truyền gene của anh chứ?”

Cố Thừa Đông đưa tập văn bản cho Mộ Song Lăng: “Cô có thể đi ra được rồi”

Cố Thừa Đông thở dài, nhìn con gái đang nghịch, hình như cô bé rất thích xé giấy… Anh không kìm được lắc đầu.

Chương 84:Kí sự bệnh viện.

Edit: Chilli Mai

Beta: Sahara

Cố Thừa Đông lần đầu tiên trong đời phải bó tay như thế, biết rõ ăn đồ nóng, lạnh luân phiên sẽ không tốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt thèm khát của con bé, anh từ chối không được. Thế nên hiện tại mới có bữa lẩu thịnh soạn này.

Cố Thừa Đông thật khinh thường bản thân, mặc dù không có kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái, nhưng trước đây đã từng nghe bao nhiêu vụ cha mẹ không nuôi con tốt, lúc đó anh nghĩ nhất định phải giáo dục con mình thật tốt, không thể cái gì cũng chiều theo con, cái gì cũng phải có mức độ. Nhưng mà lúc này, anh không có cách cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của con.

Anh phải tự kiểm điểm lại bản thân.

Dương Nghệ Tuyền được ăn nhiều nên rất vui, cầm đôi đũa khuấy đảo nồi lẩu, rồi lấy một cái muôi lớn vớt thức ăn lên, không hề cần ba giúp. Cố Thừa đông nhìn con gái mình, tỏ ra hài lòng, tốt, con bé đang bắt đầu tự lập.

Dương Nghệ Tuyền vừa ăn, vừa hà hơi. Rõ là cay rồi, Cố Thừa Đông vội đưa cho cô bé một cốc sữa đậu nành, trong sữa có đường, cô bé không thích, nhưng đành phải uống.

Cố Thừa Đông cũng không thích ăn lẩu lắm ,nhưng vẫn miếng ăn miếng không cùng con gái cho vui.

Thấy con gái một mực ăn món ăn chay, anh không khỏi nhớ đến người phụ nữ kia, hình như cũng thích ăn chay thế này. Anh tưởng là cô là người ăn chay, nhưng cô rất thích thịt bò. Mỗi lần cô làm cơm, y như rằng trên bàn không bao giờ có các loại thịt bò gì đó, ăn cơm cô nấu lâu dần cũng sẽ trở thành người thèm thịt mất thôi.

Nghĩ tới đây, anh lắc đầu, đưa cho con gái một cốc sữa đậu nành lạnh nữa, sợ con bé lại bi bỏng.

Tiểu quỷ vẫn chu cái miệng, cố gắng ăn chậm lại, nhưng cũng cố gắng ăn thật nhiều.

Ăn xong, Cố Thừa Đông đi trả tiền, chuẩn bị về.

Vừa đi ra ngoài, Dương Nghệ Tuyền liền đòi ăn kem. Cố Thừa Đông không cho, mới ăn cái lẩu lại ăn kem lạnh rất dễ bị tiêu chảy. Nhưng Nghệ Tuyền cứ quấn lấy anh, nhất định đòi ăn kem, dọc đường cữ lải nhải bên tai anh, cuối cùng, Cố Thừa Đông không có cách nào, đành móc tiền ra.

Nghệ Tuyền cầm lấy tiền,  vui vẻ nói cám ơn, vội chạy đi đến chổ bán quà vặt.

Mặc dù Nghệ Tuyền không sợ người cha này, nhưng  vẫn sẽ không đối nghịch với anh, chẳng hạn như cô bé… mua hai cây kem, lặng lẽ giấu đi một cây, ăn xong cây này, lại ăn một cây khác, rất hạnh phúc. !!! :’)

Cố Thừa Đông lại nhìn con gái, trong lòng tự hỏi, nếu gặp tình huống này thì Dương Cẩm Ngưng sẽ như thế nào? Đàn ông lúc nào cũng coi việc chăm sóc dạy dỗ con cái là việc của phụ nữ, hơn nữa còn cho rằng công việc ấy vô cùng đơn giản. Bây giờ tự mình trải nghiệm mới biết khó khăn thế nào.

Cố Thừa Đông rất nhanh chóng được nếm mùi thất bại của mình.

Ban đêm, tiểu quỷ bị tiêu chảy, vừa khóc vừa kêu đau bụng. Cố Thừa Đông lập tức trở dậy, ôm lấy con gái vừa vỗ về  vừa . Sau khi hõi rõ ràng, anh vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại. Nhưng anh không gọi 120 mà lại gọi cho Dương Cẩm Ngưng.

Tiếc là, cô không nhận điện thoại.

Sáng hôm đó, Dương Cẩm Ngưng đang buồn bực vì không thấy tiểu quỷ đánh thức, nhìn nửa giường trống trơn mới chợt nhớ ra con gái đã đi chơi. Cô buồn bực, không biết con gái có nhớ mình không, không biết nó có đòi ăn đòi chơi linh tinh không, không biết nó có ngoan không, có gây ra chuyện gì không… càng nghĩ càng lo lắng. Thế mà con bé không có lương tâm kia cũng chẳng thèm gọi điện thoại về cho cô. Từ lúc Nghệ Tuyền biết nói, Dương Cẩm Ngưng đã bắt cô bé học thuộc số di động của mình, nhắm mắt cũng có thể đọc ra, mục đích chính là những khi nhàn rỗi cô bé nhớ tới mẹ. Dương Cẩm Ngưng cầm lấy điện thoại, vô cùng thất vọng. Để ngăn bản thân không nghĩ vớ nghĩ vẩn, Dương Cẩm Ngưng lôi mấy đĩa phim ra xem, vừa xem phim, vừa đọc tiểu thuyết! Đốt thời gian một ngày, cô rốt cục cũng rất buồn ngủ.

Dương Cẩm Ngưng không nhận điện thoại, Cố Thừa Đông nhíu mày, ôm con gái ra khỏi nhà.

Tới bệnh viện thì lại đúng lúc bệnh viện đang quá tải vì một nhà hàng gần đó xảy ra ngộ độc thức ăn, tất cả bệnh nhân đều được đưa đến đây, lại còn tan nạn xe cộ này nọ.

Bệnh viện kín hết chỗ, ngay cả lối đi nhỏ cũng để không ít giường bệnh.

Cố Thừa Đông vất vả lắm mới mời được một bác sĩ, đến để kiểm tra cho Nghệ Tuyền. Thấy tiếng khóc của con gái mỗi lúc một nhỏ, anh mới an tâm. Người xưa có câu “Nhìn người khác đau mình cũng thấy đau” thì cảm thấy rất buồn cười, nhưng đến lúc anh trải qua mới cảm nhận được.

Anh tình nguyện chịu đau cho con gái, chỉ cần nó đừng khóc, đừng nhíu mày, đừng kêu đau.

May mà không quá nghiêm trọng, chỉ là ăn nhiều thứ linh tinh quá, bị đau dạ dày. Nhưng Cố Thừa Đông vẫn lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Không sắp xếp được gường nằm, Cố Thừa Đông đành ôm con ngồi trên một chỗ trống ở hành lang.

Anh ôm Nghệ Tuyền để y tá truyền nước cho cô bé. Tiểu quỷ không còn khóc nữa, nhưng bộ mặt lại nhăn nhó như thể muốn khóc mà không được. Cố Thừa Đông lại không có kinh nghiệm, chỉ có thể vỗ về cô bé.

Truyền hai chai nước mất khá nhiều thời gian. Nghệ Tuyền nằm ngủ trong lòng Cố Thừa Đông rất lâu rồi, suốt từ nửa đêm đến giờ bì dày vò khiến anh cũng thấy rất mệt mỏi, nhưng anh không dám ngủ.

Cố Thừa Đông đang mơ mơ màng màng, lại nhớ tới hình ảnh không nên nhớ. Một lần Dương Cẩm Ngưng bị cảm mạo, ông nội biết được bắt anh đang đi công tác phải về chăm sóc vợ. Anh cũng không từ chối, lúc trở vế đã thấy cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Anh nhìn cô rất lâu, lúc cô an phận, thật sự rất đáng yêu. Mấy giờ sau cô mới tỉnh lại, nhìn cánh tay cô có một vệt tái khá to, anh không kìm được lòng hỏi cô bị làm sao. Lúc biết là do vết kim tiêm đâm vào, anh còn nhẹ nhàng xoa vết bầm tím giúp cô. Nhưng Dương Cẩm Ngưng lại cười hì hì mở miệng, “Em muốn giữ lại để người khác nghĩ anh ngược đãi em.”

Cố Thừa Đông chợt tỉnh lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn quanh một vòng, lấy lại tinh thần, xung quanh người đứng kẻ ngồi, vừa nói chuyện với nhau vừa hỏi y tá về bệnh tình của mình.

“Em muốn giữ lại để người khác nghĩ anh ngược đãi em.”

Câu nói của cô vẫn còn vang lên trong đầu anh. Lúc hai người sống chung, cô thực sự vui vẻ sao? Còn anh, có đối xử tốt với cô không? Có lẽ là không…

Một chai nước biển đã truyền hết, Cố Thừa Đông gọi y tá đến thay bình khác. Nghệ Tuyền ngủ rất ngoan, không hề biết gì.

Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm gương mặt của con gái, giơ tay lên vuốt ve đôi má cô bé.

Lúc này, Dương Cẩm Ngưng đột nhiên giật mình tỉnh dậy, toàn thân run lên, cảm giác như vừa từ một chỗ cao nào rơi xuống.

Trở mình, Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị ngủ tiếp nhưng có thể là do thói quen,cô đưa tay sờ sờ điện thoại di động để xem giờ. Bấy giờ mới thấy mấy cuộc gọi lỡ của Cố Thừa Đông. Không nghĩ nhiều, cô lập tức gọi lại.

Cố Thừa đông vốn đang lơ mơ ngủ thì bị chuông di động đánh thức.

Lúc biết hai cha con họ ở bệnh viện, Dương Cẩm Ngưng vô cùng lo lắng, biết Nghệ Tuyền bị tiêu chảy thì cô đoán chắc là vì con bé đã ăn linh tinh quá nhiều.

Nhưng trong điện thoại cô cũng không nói gì thêm, nhanh chóng thay quần áo, cào cào tóc tóc vài cái tồi lập tức ra ngoài.

Ngồi trên xe taxi, cô không ngừng giục tài xế lái nhanh, cho dù trong điện thoại Cố Thừa Đông nói rất rõ ràng, con gái đã không có gì trở ngại. Nhưng cô không tận mắt nhìn thấy cũng không an tâm.

Tới bệnh viện, Dương Cẩm Ngưng liền trông thấy cha con ôm nhau ngồi trên hành lang. Tiểu quỷ yếu ớt nằm trong lòng Cố Thừa Đông, cánh tay nhỏ bé ôm thắt lưng của anh, thoạt nhìn ngủ rất ngoan.

Cố Thừa Đông mái tóc rối bù, đang nói gì với y tá. Từ động tác và vẻ mặt của anh, cô có thể đoán ra anh đang dặn cô y tá kia nhẹ nhàng kẻo con bé tỉnh giấc.

Y tá gật đầu, Cố Thừa Đông đè chổ tiêm, đề phòng chảy máu.

Dương Cẩm Ngưng đứng yên tại chỗ một lúc rôi mới đi lên trước.

Cố Thừa Đông ngẩng đầu, nhìn thấy cô…

Phụ nữ đều thích chưng diện, cô cũng vậy. Nhưng mà lúc này cô đang ở trong bộ dạng tóc tai rối bù, có lẽ là do vội vàng chạy tới đây.

Cố Thừa Đông nhếch miệng, ý bảo cô qua ôm con.

Dương Cẩm Ngưng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Cố Thừa Đông khẽ vận động chân mình, ngồi lâu quá khiến chân tê mỏi.