Thượng Cung - chương 21 part 1
Chương 21.1: Dù cho mưu kế đa dạng ra sao, vẫn không thoát nổi tay người.
Edit&Beta:Myumyu
Nhóm cung nhân đi vào hầu hạ, khó khăn lắm mới đưa hắn ra khỏi Lan Nhược hiên, ta lập tức ngã ngồi xuống ghế dựa. Cả đêm không nghỉ ngơi, giờ phút này cơn buồn ngủ kéo tới, ta lại không thể ngủ được. Trằn trọc trên giường hơn nửa canh giờ, liền nghe Tố Khiết tới báo, nói là hoàng thượng đã ban thưởng. Kể từ đó, ta càng không thể ngủ được. Đứng dậy xem nho tím dùng giỏ ướp lạnh kia, ta cảm giác mình đang từng bước đi lên con đường của Sư Viện Viện.
Nghe nói sau khi Sư Viện Viện sanh non, cả ngày oán trời rủa đất, quấn quít lấy hoàng thượng đòi triệt để thanh tra cả hậu cung, khiến cho hoàng thượng chẳng muốn gặp nàng nữa. Hoàng thượng không còn say mê nàng, có hoàng hậu làm chủ hậu cung, nhóm cung nhân bắt đầu hầu hạ qua loa, cắt xén ngân lượng cũng là chuyện đương nhiên. Phi vị của nàng tuy cao, nhưng dù như vậy, trong hậu cung nàng cũng từ từ yếu thế. Không có quyền thế trong tay, dù phi vị cao đến mấy cũng có tác dụng gì?
Tình hình của nàng ta chỉ chứng minh được một chuyện, đó chính là bất luận Hạ Hầu Thần yêu chiều như thế nào, thời gian duy trì còn kém hơn chiếc ghế nằm tử đàn kia. Nếu như ta rơi vào kết cục như nàng, chỉ sợ kết cục sẽ càng thê thảm. Nàng còn có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, hoàng hậu tạm thời không thể làm gì nàng, mà ta thì một thân một mình phiêu linh, chỉ sợ ngay cả mặt mẫu thân cũng không thấy.
Nhưng ta nên làm thế nào để Hạ Hầu Thần thông cảm đây?
Ta nghĩ, Hạ Hầu Thần không thích ta thân cận với hoàng hậu, là vì sợ chuyện ta làm liên luỵ đến nàng chăng? Hay là bởi vì ta lấy thân phận cung tỳ vào cung, còn muốn trèo cao?
Ta càng nghĩ càng cảm thấy con đường này là một ngõ cụt, có đi thế nào cũng không thoát. Bởi vì Hạ Hầu Thần dặn dò nội thị giám đêm nay sẽ tiếp tục ngủ lại chỗ này, trong cung liền không có ai dám đến gõ cửa quấy rầy, mà ta mặc dù một đêm không ngủ, nhưng càng nghĩ, càng ngủ không được, chờ đến khi đèn hoa được thắp lên, mới biết trời đã tối.
Tố Khiết thấy hoàng thượng ngủ lại Lan Nhược hiên hai ngày liên tục —— đây chính là chuyện chưa bao giờ có—— liền vui mừng rạo rực giúp ta trang điểm thay trang phục, thấy hốc mắt ta có quầng thâm, liền dùng kem che khuyết điểm giúp ta che lấp.
Khác với lúc mới vào trong cung, ánh mắt của nàng đã không còn ngây thơ. Khi Hạ Hầu Thần đến chỗ ta, trang phục của nàng liền hơi đổi khác, hoặc cắm thêm một cây trâm ngọc, hoặc gương mặt được trang điểm tỉ mỉ. Xem ra trong cung là nơi rèn luyện con người tốt nhất, bất kỳ ai vào đây, liền giống như rơi vào một cái chảo nhuộm cực lớn, không bị nhuộm một thân dơ bẩn mà muốn đi ra, làm sao có thể?
Nếu nàng có thể hấp dẫn được nửa phần ánh mắt của Hạ Hầu Thần, ta cũng vui mừng lây. Chỉ tiếc với tư sắc như Ninh Tích Văn, cũng chỉ được Hạ Hầu Thần túm tay áo, bộ dạng Tố Khiết như con nhóc chưa trưởng thành, làm sao có thể hấp dẫn hắn. Nghĩ tới thất bại lần trước, rốt cuộc ta cũng không có hứng thú làm chuyện như vậy nữa. Tâm tư Hạ Hầu Thần khó dò, có thể chỉ có chút cảm tình với hoàng hậu đã giúp hắn lập quốc, về phần những người khác, vẫn là quên đi.
Loại chuyện ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo ta cũng không muốn làm nữa.
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng nhờ kinh nghiệm khi làm việc tại cục Thượng Cung, ta cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi. Canh hai, Hạ Hầu Thần đúng giờ đi tới Lan Nhược hiên. Xem ta tâm tình hắn cũng không tệ, thấy ta ăn mặc chỉnh tề, cũng không chanh chua kén cá chọn canh, chỉ kêu người chuẩn bị mấy thứ điểm tâm, một ít rượu ngọt, nói là ánh trăng đêm nay rất đẹp, tuy thời tiết rét lạnh không thể ngắm trăng, nhưng ở trong chính sảnh ca múa đàn sáo, uống rượu ngắm trăng bên cửa sổ cũng rất thú vị.
Ta tất nhiên là duy trì nụ cười tươi tắn nhất, dáng vẻ đẹp nhất, không để hắn tìm ra chút sai lầm nào, liên tục tán thưởng.
Tình hình của ta lúc này, vô cùng tương tự với Sư Viện Viện. Lúc Sư Viện Viện đắc ý, chẳng phải cũng hàng đêm sênh ca đấy sao? Nhưng ta lại không có tâm tình của Sư Viện Viện. Vua của một nước lại ném các phi tần khác trong cung không thèm ngó tới, chỉ thiên vị một mình mình, cái gọi là ba nghìn sủng ái tập trung trên một thân, đó là vinh quang vô thượng biết bao nhiêu, chính là ta không có sự ngây thơ của Sư Viện Viện, hắn đã nói mục đích tới nơi này cho ta biết, như vậy hắn đối xử với ta càng tốt, ta càng cảm thấy ngay cả nụ cười mỉm kia cũng là giả dối.
Nhưng ta có thể làm thế nào đây? Hắn là vua của một nước, hắn đã muốn chơi trò chơi này, sẵn lòng đưa ngươi lên đến tận trời, lại ném xuống đất, thì ta cũng chỉ có thể chơi đùa cùng hắn mà thôi. Chẳng những chơi cùng hắn, hơn nữa còn phải làm đủ các loại biểu tình. Ta thậm chí nghĩ, hắn đến chỗ ta tối đa chỉ ba ngày, sau ba ngày, hắn sẽ làm thế nào? Hắn sẽ lạnh lùng nói với ta, Ninh chiêu hoa, bây giờ ngươi sẽ làm sao để cứu vãn lòng tin của hoàng hậu đây
Đến lúc đó ta phải làm gì? Hẳn là biểu tình như cha mẹ chết, hay là tuyệt vọng mà không dám tin? Ta vừa duy trì nụ cười đẹp nhất, vừa yên lặng suy tư.
Bất quá mặc kệ về sau ta làm như thế nào, hiện tại ta phải hầu hạ vị thần tôn quý này thật tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Đêm nay tiếng đàn sáo chắc hẳn đã truyền đi thật xa, truyền thẳng đến bốn phương tám hướng trong cung, khiến những kẻ tịch mịch trong cung phải động tâm.
Mà tinh lực của hắn không biết vì sao lại tốt như thế, đêm trước gây ép buộc cả đêm còn chưa đủ, đêm nay lại là một đêm lăn qua lăn lại. Ta mỏi mệt đến cực điểm, rốt cuộc chẳng quan tâm thân thể đau đớn nữa, khó khắn lắm mới chờ hắn dày vò xong, liền ngủ mê mệt.
Chờ đến lúc ta tỉnh dậy, trời vẫn tối đen, trong phòng đốt nến. Tố Khiết từ ngoài cửa đi vào, nói:“Nương nương, ngài đã tỉnh rồi, để nô tì hầu hạ ngài trang điểm thay y phục nhanh một chút, hoàng thượng sắp tới.”
Ta nghe xong, giật mình không hiểu, hỏi: “Cái gì, hoàng thượng còn chưa thượng triều sao?”
Tố Khiết che miệng cười nói: “Nương nương, ngài đã ngủ cả ngày. Sáng sớm lúc hoàng thượng đi, ngài còn chưa tỉnh. Hiện nay đã lại đến buổi tối.”
Lúc này ta mới thấy ra bụng đói kêu vang, thầm nghĩ chuyện này cũng tốt, chưa gì đã đến ngày thứ ba, với tính tình của Hạ Hầu Thần, lần này chắc hẳn cũng là lần cuối cùng.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng ta liền phấn chấn lại. Rửa mặt chải đầu xong, kêu Tố Khiết bưng chút điểm tâm tới ăn, Tố Khiết lại chỉ chỉ nhà ăn, nói rằng cơm canh Tư thiện phòng đưa tới đang bày ở trên bàn, vẫn còn nóng.
Hai ngày liên tiếp chưa ăn cơm, ta thật sự rất đói. Khó khăn lắm mới lấp đầy bụng, lại rửa mặt chải đầu một lần nữa, vừa mới thay đổi một bộ y phục tươi sáng, liền nghe Khang Đại Vi ở ngoài cửa kêu: “Hoàng thượng giá lâm.”
Sau khi quỳ xuống nghênh giá, ta ngẩng đầu nhìn, tâm tình Hạ Hầu Thần lại không tệ. Tâm tình ta cũng tốt lên theo, liền hỏi hắn có phải ngày hôm nay lại nghe ca múa hay không.
Hắn liền nói: “Ái phi nghe ca múa hai ngày rồi, còn chưa thấy chán sao? Hoa mai trong ngự hoa viên đang nở rộ, trẫm đã sớm kêu người dọn đường, ngày hôm nay trẫm sẽ cùng nàng đi ngắm hoa.”
Lúc hắn kêu ta là “Ái phi” giọng nói thuần hậu dịu dàng, khóe mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, ngẫu nhiên nhìn qua hướng khác, sắc mặt mấy cung nữ hầu hạ trong phòng liền ửng đỏ, cứ như là hắn đang kêu các nàng. Ta lại không có tâm tình hào hứng như vậy, ngẫm lại mình vừa mới ngủ cả một ngày, giờ lại ngự đi hoa viên một chuyến, bị hắn dày vò một phen, chỉ sợ đêm nay không thể ngủ ngon. Nếu như ngày mai hắn không tới, ta sẽ đến chỗ hoàng hậu thám thính thực hư một chút, xem rốt cuộc nàng suy nghĩ gì về việc Hạ Hầu Thần ngủ lại đây liên tiếp mấy ngày. Nếu như có thể cứu vãn, ta phải nói như thế nào để nàng buông khúc mắc xuống; nếu như thật sự không thể cứu vãn, ta cũng cần sớm chuẩn bị.
Ta tất nhiên là mang nụ cười tươi rói ngồi trên loan kiệu. Ngồi xuống, ta mới biết hắn mưu tính gì. Loan kiệu do tám người nâng, không vách không đỉnh, Khang Đại Vi mang theo mấy tên thái giám cầm đèn lồng đi theo, một đường đi đến ngự hoa viên. Lúc xế chiều mới thắp đèn này, chính là thời điểm cung nhân mới ăn cơm chiều xong, là thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi nhàm chán, đoạn đường này đi tới, đúng lúc biểu diễn cho bọn họ xem, để bọn họ có thể rảnh rỗi xem xét, rảnh rỗi bàn tán một chút.
Ta và Hạ Hầu Thần ngồi trên loan kiệu, tay trái bị hắn nắm chặt, thỉnh thoảng hắn còn kề bên tai ta thân mật cười nhẹ: nơi này nàng có quen thuộc không? Chỗ này là nơi trẫm thường chơi đùa trước đây… Nói mấy lời không mặn không nhạt. Ta nghĩ, phía đoàn này so với cảm giác hoàng đế đi tuần cuối năm để dân chúng chiêm ngưỡng phong thái cũng không kém bao nhiêu. Lan Nhược hiên cách xa ngự hoa viên, chúng ta một đường đi tới, gần như đi hết hơn phân nửa hoàng cung. Hắn là đang tuyên cáo với tất cả phi tần, Ninh Vũ Nhu ta giờ khắc này rốt cuộc đã khổ tận cam lai*, ba nghìn sủng ái tập trung trên một thân!
(**Khổ tận cam lai: Đau khổ đã qua, hạnh phúc sắp đến)
Trong miệng ta đắng nghét, trong lòng cũng vô cùng đau khổ, nhưng vẫn phải bày ra gương mặt hơi mỉm cười như cũ, không thể nghênh ngang đắc ý khiến người khác vừa gặp đã hận không thể tiến lên giẫm một cước, sắc mặt cũng không thể quá đau khổ khiến Hạ Hầu Thần bên cạnh khó chịu. Sự đau khổ trong đó quả thực không có cách nào kể rõ với bất kỳ ai.
Ngày mai gặp hoàng hậu ra sao, tranh thủ lòng tin của nàng như thế nào? Dọc theo đường đi suy nghĩ của ta, chỉ có quanh quẩn về chuyện này mà thôi.
Loan kiệu vừa mới tiến vào ngự hoa viên, xa xa liền thấy một góc vườn mai đèn đuốc sáng trưng. Quả nhiên hắn đã sớm chuẩn bị, kêu người ở bên kia xếp mấy cái bàn. Chắc hẳn nhạc công cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ chúng ta đến, liền đàn sáo tưng bừng lên.
Đường vào vườn mai hơi nhỏ không tiện ngồi kiệu, ta và Hạ Hầu Thần xuống kiệu đi bộ, đoàn người ủng hộ rầm rộ đi vào vườn mai. Ở trong cung nhiều năm, không có chỗ nào ta không quen thuộc, nơi này ta đương nhiên cũng quen thuộc đến cực điểm. Đi qua một cái núi giả nho nhỏ, đó là vườn hoa mai. Nhớ lúc ta mới vào cung, tuổi ta còn nhỏ liền bị sai đến ngự hoa viên bưng bồn nhổ cỏ, còn giúp thợ làm vườn cắt tỉa hoa mai trong vườn, ta từng vô ý cắt trúng phần không nên cắt, vừa lúc bị một vị sủng phi yêu thích hoa mai của lão hoàng đế nhìn thấy, liền kêu người dùng kim đâm vào ngón tay ta. Một năm kia, vào mùa đông tất cả ngón tay ta đều không thể sử dụng được. Hiện giờ, khi xảy ra cuộc chính biến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vị sủng phi đó đã bị ban cho ba thước lụa trắng, mà cây hoa mai nàng thích mỗi năm mỗi tháng vẫn đứng vững trong gió rét như cũ, quả nhiên là người không bằng vật.
Ta nhớ cây mai kia là cây hoa nở rộ nhất trong vườn, cũng có một chút mong đợi. Đi qua một ngọn núi giả, liền có thể nhìn thấy cây mai đó.
Nhưng khi ta cùng Hạ Hầu Thần đi qua núi giả, lại sửng sốt. Chỉ thấy trên cành mai xù xì treo mấy chiếc đền lồng cung đình nhẹ nhàng đung đưa trong gió, mấy cung nữ lẳng lặng đứng hầu, bên bàn vuông (1) có một vị mỹ nhân dung mạo tuyệt diễm đang ngồi, còn không phải là hoàng hậu.
Cách ăn mặc của nàng hoàn toàn không phải bộ dạng đoan trang lúc gặp đám phi tần chúng ta. Trời đông giá rét, trên người nàng mặc một chiếc áo khoác chồn bạc, nhưng khi nàng đứng lên, ta phát hiện quần áo trong của nàng lại rất là mỏng manh, phía dưới là váy dài lụa mỏng, trên người mặc một cái yếm có thêu phượng ngậm minh châu, đẩy bộ ngực nàng lên cao cao, trên đầu chải búi tóc Đọa Mã Thung(2), cắm một cây trâm ngọc bích xanh biếc, trông rất dễ thương mà biếng nhác, dưới bóng đêm nồng đậm, tựa như một đĩa điểm tâm ngon miệng.
Ta vừa thấy tình hình này, chỉ hận trên mặt đất không đột nhiên nứt ra một cái lỗ nẻ để ta chui vào. Lúc này, Hạ Hầu Thần lại bắt đầu phát bệnh thần kinh, một phát bắt được tay ta, kéo ta dựa sát vào người hắn, chậm rãi đi về phía trước.
Tuy hoàng hậu thay đổi quần áo, nhưng con người vẫn không đổi, nhìn thấy ta, hơi ngẩn ra liền lập tức khôi phục trạng thái bình thường, sau khi hành lễ với Hạ Hầu Thần, mới cười nói: “Ngày hôm nay đúng lúc hoa mai nở rộ, muội muội đến thật khéo.” Lại kêu người bưng thêm một cái ghế tới đây, trải gấm lên.
Ta hành lễ với nàng, trong chớp mắt, đã nhìn thấy trong nụ cười tươi của nàng ẩn chứa sự chua xót. Đã muốn làm hoàng hậu, chắc hẳn nàng sớm đã liệu đến cục diện này rồi? Cho nên ta cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Xem ra Hạ Hầu Thần quyết tâm muốn ta và hoàng hậu giết hại lẫn nhau!
Nhưng ta làm sao có thể để hắn như nguyện?
(1)Bàn vuông:↑
(2) Đọa mã thung kế (Búi tóc ngã ngựa):↑