Thượng Cung - chương 21 part 2

Chương 21.2: Dù cho mưu kế đa dạng ra sao, vẫn không thoát nổi tay người.

Edit&Beta:Myumyu

Ta đứng
lên, nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, thân thể thần thiếp luôn sợ lạnh,
không thể ở trong gió rét được lâu, bằng không đầu gối lại đau đớn thấu xương,
xin hoàng hậu nương nương ân chuẩn cho thần thiếp cáo lui.”

Ta khẽ
cau mày, bày ra bộ dạng yếu đuối, quả thật đã khiến hoàng hậu chú ý. Nàng quan
tâm mà nói: “Bản cung luôn biết thể chất của muội muội, chỉ trách hoàng thượng
không săn sóc, lạnh lẽo như thế lại mang muội muội ra đây. Hoàng thượng, ngài
xem có phải không —— “

Ta thầm
nghĩ, ngài đừng cái gì cũng để hoàng thượng quyết định, trực tiếp ý chỉ, Hạ Hầu
Thần muốn giữ thể diện cho ngài, tuyệt đối sẽ không bác bỏ ý kiến của ngài đâu.

Đáng tiếc
hoàng hậu từ nhỏ đã hiền lành, bất cứ lúc nào cũng không muốn làm trái ý hoàng
thượng, quả nhiên chỉ nghe Hạ Hầu Thần nói: “Nàng tưởng trẫm không biết chân
Ninh chiêu hoa có bệnh sợ lạnh sao? Cho nên trẫm đặc biệt sai người đặt bếp lò
bốn phía. Hoàng hậu không cảm thấy ấm áp như mùa xuân à? Trang phục của Hoàng hậu
ngày hôm nay dường như không giống những người khác…”

Đưa mắt
nhìn bốn phía quả nhiên đều có lò lửa, mỗi chỗ còn sắp xếp một tiểu thái giám
coi chừng, giữ cho lửa trong bếp lò không tắt. Hèn gì hoàng hậu mặc như thế, vẫn
không thấy lạnh. Đèn lồng màu tím treo trên cây tỏa ánh sáng chiếu lên gương mặt
của hoàng hậu, ta luôn cảm thấy nụ cười tươi hiền lành của hoàng hậu hơi miễn
cưỡng. Có lẽ hoàng hậu sớm đã biết Hạ Hầu Thần ra tay an bài một phen, vốn tưởng
rằng là vì mình, không ngờ lại là vì ta.

Hắn ra
chiêu này quả nhiên lợi hại. Theo sự quan sát của ta, tuy hoàng hậu nổi danh hiền
lành đoan trang, kỳ thật chẳng hề hào phóng đối với sự sủng ái của hoàng thượng.
Ta luôn luôn không được ân sủng, cho nên không có xung đột gì với nàng. Có vài
lần ngẫu nhiên ta đi tới chỗ hoàng hậu thỉnh an, vừa vặn gặp phi tử được ân sủng
đến thỉnh an, tuy nàng vẫn ban thưởng như cũ, nhưng khi phi tử kia quay người lại,
ta chung quy vẫn có thể trông thấy gương mặt nàng chợt lóe lên sự mất mát.
Trong lòng ta không đồng tình với việc này —— nàng đã đạt được quyền thế cao nhất
hậu cung, là thứ ta nằm mơ cũng muốn mà lại không có được, nàng còn chưa thỏa
mãn sao?

Kỳ vọng
vào tình yêu monh manh của nam nhân này, chỉ sợ đầu óc nàng bị nghẹt rồi!

Ta nói:
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, lúc thần thiếp mới tới hoàng cung, bị
phái đi làm việc trong ngự hoa viên, cũng theo nhóm thợ làm vườn học cắt sửa
hoa mai. Lúc đó tuổi thần thiếp còn nhỏ, khi cắt cành luôn cắt sai, bị các sư
phụ đánh mắng không biết bao nhiêu lần. Đi tới vườn hoa mai, hiện giờ ngón tay
thần thiếp dường như còn đau lâm râm. Hoa mai từ cắt cành đến nuôi trồng, phải
trải qua các kỹ thuật thiết tiếp, phách tiếp, thiệt tiếp,phúc tiếp, kháo tiếp
*, đúng là  ’Mười năm mới được một tấc’,
cho thấy để vun trồng hoa mai thực không dễ. Giống như cành hoa mai trước mặt
thần thiếp này, tư thái thanh nhã, đấu tuyết ngạo sương, đón gió đưa hương, là
cực phẩm trong hoa mai, trải qua bàn tay của vô số thợ làm vườn trong ngự hoa
viên dốc lòng vui xới. Hoa mai chịu rét, bản tính vốn là nở nhụy tỏa hương
trong gió rét, hiện giờ hoàng thượng lại sai người treo đèn cung đình trên hoa
mai, lại kêu người đặt chậu than vây quanh bốn phía, e rằng nhóm thợ trồng hoa
mai mà thấy, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào!”

(*Thiết
tiếp, phách tiếp, thiệt tiết, phúc tiếp, kháo tiếp là các loại phương pháp chiết
cây từ xưa, có nhiều ứng dụng.)

Hạ Hầu
Thần làm sao biết hoa mai còn có nhiều thứ cần phải chú ý như vậy, liếc nhìn
Khang Đại Vi một cái.

Khang Đại
Vi bước tới bên cạnh Hạ Hầu Thần, thấp giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, lúc lão nô
sai người đi bố trí, quả thật có nghe không ít thợ làm vườn trong ngự hoa viên
phê bình kín đáo. Chẳng qua là vì hoàng thượng yêu cầu, bọn họ cũng không dám
phản đối quá kịch liệt.”

Ta âm thầm
kinh ngạc, vì sao Khang Đại Vi lại nói giúp ta? Ta và hắn cũng không có giao
tình gì. Hắn là đại nội tổng quản của hoàng thượng, lúc ta nhậm chức thượng
cung, hắn là tổng quản của thái tử, quyền thế cao hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Ta tất nhiên là không nịnh bợ nổi hắn, cũng không định đi nịnh bợ, trước giờ
không nói quá hai câu, cũng không cho hắn cái ưu đãi gì, tại sao hắn lại giúp
ta?

Lời
Khang Đại Vi nói, Hạ Hầu Thần luôn luôn lắng nghe. Hắn liền trầm ngâm nửa buổi,
nói: “Ý ngươi là trẫm làm sai?”

Vừa nghe
lời này, trên mặt đất quỳ một đống người, cũng bao gồm cả ta. Khang Đại Vi luôn
mồm nói: “Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết.”

Nhưng ta
quỳ trên mặt đất nghe vào trong tai, lại thấy hai câu nói kia không có mấy phần
thật lòng.

Hoàng hậu
cười nói: “Muội muội nói đúng. Xem hoa mai coi trọng nhất là ý cảnh, hoa mai vốn
là loại thực vật nở trong trời đông giá rét, hiện giờ lại dùng bếp lò hong, khó
tránh mất đi sự thú vị. Nhưng hôm nay, y phục thần thiếp hơi mỏng manh, không bằng
ngày khác mọi người chuẩn bị chu đáo, lại tới đây cùng xem? Dù sao này hoa mai
vẫn mọc ở chỗ này, cũng không chạy đi đâu.”

Hạ Hầu
Thần liền cười cười đánh giá hoàng hậu một phen, trong ánh mắt mang theo sự tán
thưởng, ” Thân trang phục này của hoàng hậu, quả thật chỉ nên mặc khi ở bên cạnh
trẫm. Bất quá nàng và Ninh chiêu hoa tình như tỷ muội, chắc hẳn nàng ta cũng sẽ
không nhiều chuyện.”

Hoàng hậu
liền mỉm cười liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Ninh muội muội là khéo hiểu lòng
người như thế, làm sao lại giống mấy bà tám nhiều chuyện đi nói lung tung về
cách ăn mặc của thần thiếp?”

Ta len
lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra hoàng hậu đã hiểu nỗi khổ tâm của ta, biết
ta không muốn tranh thủ tình cảm với nàng, không có dã tâm độc chiếm Hạ Hầu Thần.

Hạ Hầu
Thần quay đầu về hướng ta, con ngươi đen sáng như ngôi sao giữa trời đêm,  nụ cười nhẹ nơi khóe miệng vẫn chưa tan, “Ái
phi nói có lý, đã muốn thưởng mai, mà bệnh ở chân ái phi lại chưa khỏi, niềm
vui này ái phi không thể thưởng thức. Ta đã đáp ứng đi cùng ái phi, thôi thì
dùng cái khác tới bồi thường đi.”

Hắn liên
tiếp kêu “Ái phi” mấy tiếng khiến cảm giác lạnh lẽo trên người ta càng tăng mạnh,
chứng phong thấp trên đùi tựa hồ muốn phát tác, đau lâm râm.

Không cần
nhìn sắc mặt của hoàng hậu, ta cũng biết nụ cười của nàng vô cùng miễn cưỡng.

Ta đành
cúi đầu lĩnh chỉ, “Hoàng thượng, thần thiếp nào dám kêu hoàng thượng bồi thường.
Hoàng thượng ngày đi vạn dặm, lo trăm ngàn việc, sao nhớ được mấy việc nhỏ
này.”

Đã nhiều
ngày, tâm tình của Hạ Hầu Thần rất tốt, lần này ta phá hỏng hứng thú đi chơi của
hắn, cũng không thấy tâm tình hắn xấu đi. Hắn vui mừng quay đầu nói với hoàng hậu:
“Trời càng lúc càng tối, hoàng hậu vẫn nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi.”

Trong giọng
nói của hoàng hậu mang theo mấy phần kỳ vọng, “Vậy hoàng thượng ngài…”

Trong
lòng ta gấp vô cùng, thầm nghĩ sao ngài không trực tiếp mời hoàng thượng qua uống
chén trà, ăn chút điểm tâm, trình độ giả tạo của Hạ Hầu Thần  không thua gì ta, vì duy trì triều cục hoà
thuận, chắc chắn hắn sẽ đáp ứng, vì sao ngài nói chuyện luôn chỉ nói một nửa vậy?

Hạ Hầu
Thần nói: “Trẫm còn một ít tấu chương chưa xem, muốn đi Triều Dương điện xem hết.
Hoàng hậu xưa nay ngủ không sâu, nếu như đi Chiêu Thuần cung sợ sẽ quấy rầy
hoàng hậu, Ninh ái phi chỉ cần dính gối liền là ngủ, ngày hôm nay cứ ngủ tại
Lan Nhược hiên đi.”

Ta chửi
thầm trong bụng, nàng ngủ không sâu, ta càng không thể ngủ. Ngài moi đâu ra
chuyện ta dính gối là ngủ ngay? Gương mặt lại còn phải giương lên một cái biểu
tình mang ơn, vừa có chút áy náy, vủa hơi lo sợ nghi hoặc mà bao hàm tình cảm chồng
chất cùng một chỗ, ta chỉ cảm thấy hôm nay thật là vất vả.

Hạ Hầu
Thần rất là săn sóc hoàng hậu, tiến lên giúp hoàng hậu buộc thật chặt áo khoác
bằng lông chồn bạc của nàng, thấp giọng phân phó cung nhân cẩn thận chiếu cố, lại
sai người chuẩn bị kiệu nhỏ hai người nâng, dìu hoàng hậu lên kiệu, đi xa, lúc
này mới khởi hành rời khỏi ngự hoa viên.

Ta chỉ
biết tất cả nỗ lực của ta hôm nay lại uổng phí. Khó khăn lắm mới được hoàng hậu
thông cảm, bị Hạ Hầu Thần quấy nhiễu như vậy, nếu nói trong lòng hoàng hậu
không nảy sinh khúc mắc, ta cũng không tin nổi.

Càng quá
đáng là, Hạ Hầu Thần nói sẽ đi Triều Dương điện phê duyệt tấu chương, thực tế
không đi, lại trực tiếp tới Lan Nhược hiên. Chuyện này ngày mai sẽ thông qua
nhiều con đường truyền vào trong tai hoàng hậu, quan hệ của ta với nàng xem như
hoàn toàn tan biến.

Không ngờ
ta tỉ mỉ bày bố, tiêu phí vô số tâm huyết, đem hết toàn lực duy trì một mối
quan hệ, lại bị Hạ Hầu Thần nhẹ nhàng châm ngòi, tình thế liền chuyển biến, rốt
cuộc không thể xuay chuyển gì nữa. Hắn quả thật đã thực hiện lời hắn nói, thứ
ta muốn, chỉ cần hắn không cho ta, ta vĩnh viễn cũng không có được.

Trong bụng
ta cực kỳ căm hận, gương mặt lại không thể hiện ra chút căm phẫn nào, ngược lại
hầu hạ càng thêm chu đáo, gương mặt tươi cười càng thêm quyến rũ.

Hắn kêu
người chuẩn bị máy món điểm tâm ở Lan Nhược hiên, muốn tư thiện phòng đặc biệt
chế tạo rượu mật, cùng ta uống rượu, lại bảo cung nhân lui xuống, kêu ta tự
mình hầu hạ. Cho dù trong lòng ta có bất mãn chừng nào, vẫn phải hầu hạ hắn thật
đâu vào đấy, tự mình rót cho hắn thêm một chén rượu, sau khi dùng đũa bạc thử đồ
ăn, liền gắp điểm tâm thượng hạng bỏ vào dĩa của hắn.

Trên bàn
có điểm tâm bốn màu, mọi thứ đều do Tư thiện phòng tỉ mỉ bào chế, nhìn đã đẹp,
ăn trong miệng, quả thực hòa tan cả đầu lưỡi. Hắn bỗng nhiên thèm ăn, mỗi loại
đều ăn một ít, tán thưởng: “Ái phi không hổ trước kia từng làm thượng cung, mỗi
loại đồ đạc trong cung đều đã nghiên cứu rất cẩn thận, ngay cả những món điểm
tâm trong phòng nàng, cũng ăn ngon hơn những nơi khác.”

Ta cười
nói: “Điểm tâm ở chỗ thần thiếp, kỳ thật cũng giống những nơi khác, chẳng qua
tâm tình hoàng thượng thoải mái, vì vậy mà cảm thấy nó không giống những chỗ
khác.”

Hắn cười
ha ha,  ”Không sai,  sao trẫm lại quên, ái phi chẳng những có một
đôi tay khéo, còn có một cái miệng rất ngọt.”

Ta vội
nói: “Tất cả những gì thần thiếp làm, đều là vì hoàng thượng. Thần thiếp có,
cũng đều vì hoàng thượng mà có, thần thiếp không dám nhận sự khích lệ của hoàng
thượng …”

Ta đang
tỏ vẻ thần phục hắn, muốn biết rốt cuộc hắn cần gì ở ta. Ta chỉ mong hắn để ta
có một nơi nương thân nho nhỏ trong hậu cung, đừng đối xử với ta như thế, đừng
đuổi tận giết tuyệt ta là được.

Ta ngừng
thở quan sát biểu tình của hắn, hi vọng thấy được sự thông cảm và đồng ý trên mặt
hắn, nhưng cái ta nhìn thấy, lại là gương mặt lạnh lùng hờ hững như cũ. Hắn chậm
rãi dùng đũa bạc gắp điểm tâm cho vào miệng, cẩn thận nhai, chậm rãi nhấm nháp,
thật lâu sau mới nói: “Nói hay lắm. Ái phi làm tất cả đều vì trẫm,nhưng trái
tim của ái phi, trẫm lại không có được, trẫm muốn cái thể xác này để làm gì?”

Ta nghe
xong, trong lòng liền nhảy dựng, vội vàng rời khỏi ghế quỳ xuống, giải thích:
“Hoàng thượng, trái tim thần thiếp một lòng hướng về hoàng thượng, nếu hoàng
thượng không tin, thần thiếp có thể thề độc…”

Hạ Hầu
Thần bốp một tiếng đập đũa bạc lên trên bàn, lạnh lùng mà nói: “Nàng nghĩ trẫm
mù, để nàng tùy tiện lừa gạt sao? Nàng diễn kịch ở trước mặt trẫm, tưởng trẫm
không phát hiện ra à?”

Ta cuống
quít dập đầu, “Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, thần thiếp không dám diễn kịch
trước mặt hoàng thượng!”

Hạ Hầu
Thần không thèm nhìn ta, coi ta như người vô hình, lại cầm lấy đũa trên bàn gắp
một miếng điểm tâm cho vào miệng, nhai xong rồi mới nói: “Ái phi, trẫm thích
nàng, nàng hãy ngoan ngoãn tiếp nhận sự thương yêu của trẫm, đừng làm ra nhiều
trò bịp bợm như vậy. Đứng lên đi, đừng quỳ trên mặt đất. Trên mặt đất rất lạnh,
đầu gối nàng sẽ chịu không nổi.”

Nghe lời
hắn nói, cả người ta không khỏi run run một cái. Lời nói dịu dàng nhẹ nhàng của
hắn, lại bao hàm chân tướng lạnh lùng vô tình nhất. Ta bỗng nhiên hiểu ra, từ
lúc bắt đầu hợp tác với thái hậu, ta đã xem thường vị hoàng thượng trước mặt
này. Ta chọn sai đối tượng để trung thành, cuối cùng đã đẩy bản thân hãm sâu
vào vũng bùn, khó khăn lắm mới giãy giụa bắt được một cành cây trôi trong vũng
bùn, ngón tay hắn lại điểm một cái, cành cây cứu mạng liền biến thành vũ khí sắc
bén giết chết ta.

Nếu như
ngay bắt đầu, ta chọn đúng đối tượng, lựa chọn Hạ Hầu Thần thoạt nhìn có vẻ yếu
thế lúc ấy, như vậy tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Nhưng mà, ta làm sao có thể
chọn hắn? Hắn khiến gia tộc ta suy tàn, phụ thân đầu thân hai nơi, ta làm sao
có thể chọn hắn đây? Đôi khi, ta chẳng hề là người lạnh lùng vô tình, có thể
phân tích bằng lý trí, tỉnh táo đánh giá nên chọn hay nên bỏ, dù mọi chuyện
phát triển đến tình trạng như thế, ta lại không thể bao dung buông tha chuyện
trước kia. Ta đã bị hắn bức đến không còn đường lui, nếu như không thực lòng phụ
thuộc vào hắn, trong cung ta sẽ không còn nơi trú chân nữa.

Nhưng hắn
muốn chân tình của ta, ta biết lấy đâu ra chân tình cho hắn đây?

Người
trong cung, bất luận hợp tác với thái hậu cũng tốt, ôm lấy cành cây trôi hoàng
hậu này cũng được, cái gọi là trái tim, là thực lòng, đều do ta diễn xuất mà
ra. Ở trong cung lâu ngày, ta đã quen diễn xuất, chìm sâu vào nội dung vở kịch
mà không thể tự thoát ra được, ngay cả chính ta, cũng không thể khẳng định rốt
cuộc ta có chân tình hay không.

Ta chậm
rãi từ trên mặt đất đứng lên, đầu gối quả thật lại đau lâm râm. Ta không biết
phải trả lời hắn như thế nào, nhưng chỉ cần hắn có yêu cầu, chung quy có một
ngày, ta sẽ dần dần thăm dò rõ ràng hắn muốn gì. Ta không tin, lấy kinh nghiệm
nhiều năm của ta tại cục Thượng Cung, còn có thể nhìn không thấu suy nghĩ của một
người.

Cho nên,
khi thấy Hạ Hầu Thần cầm đũa bạc muốn thử một món khác trong khay, ta liền vội
vàng nói: “Hoàng thượng, món này thần thiếp còn chưa ăn thử, xin người để thần
thiếp thử qua đã.”

Nói
xong, ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, nhưng sắc mặt hắn lại như tấm ván gỗ,
nói: “Nào có nhiều quy củ như vậy!” Nói xong vươn đũa vào trong khay.

Xem ra
ta lại làm sai rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3