Thượng Cung - chương 32 part 3

 

Lúc này nàng nào có nửa điểm phong hoa tuyệt đại lúc vừa múa, tóc rơi rụng, châu bội lộn xộn, quần áo bị đám chim mổ ra mấy cái lỗ lớn, có nhiều chỗ còn rơm rớm máu. May mà cái miệng của đám chim chóc cũng lưu tình, lại thêm nàng lấy tay che kín mặt, gương mặt mới may mắn thoát khỏi cuộc tấn công, có thể nói là vẫn còn chút may mắn trong bất hạnh.

Mấy phi tần khác đều kinh hoảng, mỗi người đều tránh xa nàng ba thước, ta đứng gần nàng, lúc này đi qua đưa tay nâng nàng dậy, “Khánh muội muội, không sao đâu, đám súc sinh đã bị xử tử.”

Lúc này Khánh Mỹ nhân mới nới lỏng hai tay che kín mắt, trông thấy xác chim chết đầy đất, cảm giác thân thể bị mỏ chim mổ đau đớn, mới nức nở lên.

Ta thấp giọng nói bên tai nàng: “Khánh muội muội, sao muội không cẩn thận như vậy, lại đi tin tưởng đám súc sinh này?”

Khánh Mỹ nhân ngừng nức nở, liếc mắt nhìn ta một cái, lạnh lùng nói: “Có phải ngươi hay không? Là ngươi dùng kế khiến đám chim phát điên, là ngươi!”

Thần tình nàng như phát cuồng, đầu bù tốc rối trừng ta, son phấn trên gương mặt lem nhem luốc nhuốc, vừa trông qua, đã dọa ta lui về phía sau mấy bước. Ta vội nói: “Khánh muội muội, muội làm sao vậy?”

Lúc này, Khang Đại Vi đang bận rộn kêu người quét dọn. Hạ Hầu Thần bị chuyện ngòai ý muốn này quấy nhiễu, hứng thú giảm đi, mặt âm trầm ngồi trên bảo tọa, hoàng hậu không dám khuyên bảo. Các phi tần khác chậm rãi trở lại chỗ ngồi của mình.

Khánh Mỹ nhân lê lết đi vài bước, quỳ trước mặt hoàng thượng hoàng hậu, liên tục dập đầu, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, ngài làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp là bị người ta hãm hại!”

Hạ Hầu Thần âm u mà nói: “Hãm hại cái gì, là ai hãm hại nàng?” Hắn nhìn cũng không nhìn nàng một cái, chỉ cầm lấy cái chén uống trà.

Hoàng hậu vội nói: “Khánh muội muội, chuyện lần này, chỉ là ngoài ý muốn, ai ngờ được đám súc sinh đột nhiên lại nổi cơn điên.”

Mấy phi tần khác xì xào bàn tán, ta chậm rãi dạo qua bên cạnh Khánh Mỹ nhân, muốn trở lại chỗ ngồi.

Khánh Mỹ nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta, ngón tay chỉ thẳng vào ta, “Chính là nàng! Chính là nàng hại chim tước của thần thiếp, khiến chúng nó phát điên, khiến thần thiếp xấu mặt trước mặt hoàng thượng! Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”

Dung nhan của nàng hiện giờ, làm sao khiến Hạ Hầu Thần liếc nửa con mắt. Hắn hiển nhiên đã vô cùng chán chường, vẫn không nhìn nàng, chỉ nói: “Chuyện lần này, ngoài áy náy ra, nàng cũng đừng tùy tiện bấu víu cắn những người khác nữa.”

Ta chậm rãi đi về vị trí của mình, ngồi xuống, mới mỉm cười với hoàng thượng, “Đa tạ hoàng thượng đã ra mặt cho thần thiếp. Dù thần thiếp đáng ghét thế nào, cũng sẽ không tranh hơn thua với mấy con chim.”

Thần thái của ta khiến Khánh Mỹ nhân càng hận. Nàng nói: ” Hôm trước nàng ta ngẫu nhiên gặp thần thiếp, liền lấy hoa Kim tước ra so sánh, nói thần thiếp giống như hoa Kim tước, chung quy cũng có ngày bị người ta nấu lên ăn, ngày hôm nay chim tước liền phát cuồng, còn không phải nàng ta thì là ai?”

Ta chậm rãi nói: “Thần thiếp ngẫu nhiên gặp muội muội, thấy muội muội thích loại hoa này, liền kể từng cái ưu điểm của nó cho muội muội nghe, làm sao lại khiến muội muội cho rằng mình là hoa Kim tước kia được? Nếu như vị muội muội nào trong tên có tên đồ ăn, thần thiếp không cẩn thận kêu ngự thiện phòng nấu ăn, không phải sẽ khiến người ta tưởng thần thiếp muốn nấu nàng ăn sao? Tội danh như thế, thần thiếp không thể gánh nổi.”

Rất nhiều phi tần trong tên có danh xưng của hoa quả rau dưa, ví dụ như hoàng hậu trong tên cũng có một chữ “Cần”. Ta vừa nói như thế, đám phi tần đều xì xào bàn tán, cho thấy Khánh Mỹ nhân lên án không đúng.

Bất quá nhân duyên của ta luôn luôn không tốt, Khánh Mỹ nhân lên án ta, lời ta nói tuy là lẽ phải, cũng không có ai lên tiếng giúp đỡ.

Khánh Mỹ nhân á khẩu không trả lời được, thấy Hạ Hầu Thần không thèm lý tới, liền chuyển hướng hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, ngài là người thông tuệ công chính, xin ngài phân xử công bằng. Thần thiếp tập bài múa này không biết bao nhiêu lần, đám chim chóc chưa hề phát điên, sao hoàng thượng vừa đến liền nổi cơn điên? Còn không phải có người động tay động chân.”

Tóc nàng rối tung, che một bên mặt, hung tợn nghiêng qua trừng ta, giống như ác phụ lệ quỷ.

Ta nghĩ thần tình của nàng giờ này khắc này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Hạ Hầu Thần, liền càng bật cười hoà nhã, liếc nhìn về hướng nàng.

Đương nhiên biểu tình này càng làm cho nàng hận không thể bóp chết ta.

Hoàng hậu liền nói: “Hoàng thượng ngài xem, lúc Khánh Mỹ nhân múa, đám chim này thật sự khác thường. Khánh Mỹ nhân nói là Hoa phu nhân động tay động chân, đương nhiên là nói không có bằng chứng, nhưng chuyện này…”

Ta tiếp lời nàng, xúc động đứng dậy hành lễ với hoàng thượng hoàng hậu, “Hoàng hậu đã hoài nghi thần thiếp, thần thiếp tất nhiên là không còn lời nào để nói, phải phái người điều tra cho rõ ràng minh bạch mới được. Khánh muội muội đã bảo thần thiếp xuống tay, tự nhiên phải có chứng cớ.

Sao hoàng thượng không phái người khám nghiệm tử thi, khám nghiệm xác chim? Thần thiếp nghĩ đám chim này cũng là sinh vật sống, nếu như bị người ta hạ độc, dẫn phát cuồng tính, tất nhiên là có dấu tích để lại, giống như người chết, chỉ cần tra xét liền biết ngay. Kỳ thật không cần khám nghiệm tử thi, ngự y trong cung đều là những nhân tài của quốc gia, chắc chắc có thể nghiệm ra…

“…”

Hoàng hậu ngẩn ra, không nghĩ đến chính ta sẽ chủ động đồng ý cho điều tra. Ta vừa nói ra lời này, Khánh Mỹ nhân đúng là không còn lời nào để nói. Hoàng hậu liền hỏi: “Khánh muội muội thấy thế nào?”

Khánh Mỹ nhân chưa trả lời, ta liền nói: “Khánh muội muội bị đám súc sinh này mổ đến cả người đều là thương tích, đầu bù tóc rối, nên rửa mặt chải đầu lại mới phải.” Ta lại tà tà quay qua liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thần một cái, “Hoàng thượng ngài cũng thật là, tại sao không thương hoa tiếc ngọc gì hết? Bộ dáng Khánh muội muội thế này làm sao gặp người?”

Khánh Mỹ nhân lúc này mới nghĩ đến đối tượng nàng một lòng nịnh bợ đang ngồi trên kia, nhất thời quên hết những chuyện khác, dùng tay vuốt ve hai má, lắp bắp mà nói: “Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp…”

Hạ Hầu Thần nói: “Lui ra rửa mặt chải đầu rồi lại đi lên.”

Câu hỏi của Hoàng hậu, liền giống như không hỏi.

Hạ Hầu Thần nói: “Tuyên hai thái y tiến vào, trước mặt mọi người kiểm nghiệm xác chim. Trẫm cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người phương nào âm thầm phá rối.”

Hoàng hậu há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra được lời phản đối.

Xác chim chết tự nhiên do Khang Đại Vi phái người trông giữ, không ai được đụng vào.

Sau khi ngự y tới, để tránh bẩn tai mắt chúng phi tần, liền ở sau tấm bình phong kiểm tra. Một lát sau, Từ lão ngự y được xưng là người tài bậc nhất liền đầy vẻ nghiêm trọng quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, đám chim này quả thật trúng độc…”

Vừa nghe câu này, Khánh Mỹ nhân đã rửa ráy sạch sẽ, thay đổi một thân y phục tươm tất liền chửi bới thất thanh, cũng oán hận trừng ta, giống như là muốn ăn sống ta.

Hoàng hậu kêu lên: “Lại có loại chuyện này ư?!”

Hoàng thượng liền nhíu mày hỏi: “Trúng loại độc nào?”

Lão ngự y liền đáp: “Bẩm hoàng thượng, lão thần chỉ biết bẩm báo với hoàng thượng kết quả mà lão thần điều tra được, mọi chuyện xin hoàng thượng định đoạt. Lão thần mở bụng đám chim ra, theo thứ tự dùng ngân châm thăm dò, phát hiện trong máu trong ruột chim đều có độc, lại cẩn thận dùng nước trong rửa sạch tràng vị…”

Nghe đến đó, không ít phi tần thích giả bộ mảnh mai trước mặt Hạ Hầu Thần che miệng, gần muốn nôn mửa. Ta chậm rãi uống một ly trà, nói: “Từ ngự y, tình tiết không cần nhiều lời, trực tiếp giảng ra kết luận là được.”

Từ ngự y liền nói: “Lão thần phát hiện trong cơ thể chúng có thạch anh tím, thạch anh trắng, bột đá đỏ, khổng thạch chung, bột đá vàng, năm loại bột phấn, hơn nữa da của đám chim đều trở nên vô cùng yếu ớt, khẽ đụng vào, lông chim liền rụng xuống. Thần có thể khẳng định, đám chim này trúng độc đã lâu, phải đến một hai tháng, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.”

Đám phi tần đương nhiên không rõ Từ ngự y giảng là loại độc nào, mà hoàng hậu hoàng thượng lại lập tức hiểu ngay. Sắc mặt hoàng hậu trở nên cực kỳ âm trầm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Khánh Mỹ nhân một cái. Mà hoàng thượng thì lạnh lùng nói: “Từ ngự y, khanh đi xuống trước đi. Chuyện này không được truyền ra, trong cung đình chưa hề phát sinh chuyện này. Khanh đã nhớ kỹ chưa?

Khánh Mỹ nhân chưa suy nghĩ đã vội la lên: “Hoàng thượng, ngài nghe thần thiếp nói một chút, có người đã hạ độc cho đám chim từ một hai tháng trước, lúc đó thần thiếp…”

Nàng tính toán thời gian, liền khẽ giật mình. Đó là lúc nàng mới vào cung, còn chưa được Hạ Hậu Thần sủng ái.

Sau khi Từ ngự y lui ra, hoàng hậu và hoàng thượng đều không nói tiếng nào. Chúng phi tần hiểu chuyện, liền khép miệng không nói, người không hiểu thì xoay trái xoay phải nghe ngóng. Dần dần, “Ngũ Thạch Tán” loại độc bị triều đại liệt vào cấm dược, liền lưu truyền trong bữa tiệc.

Khánh Mỹ nhân đương nhiên nghe rõ ràng tiếng xì xào bàn tán trong bữa tiệc. Cách pha chế Ngũ Thạch Tán thì nhiều người không biết, nhưng mọi người đều biết rõ ba chữ Ngũ Thạch Tán này. Tiền triều, không biết bao nhiêu người vì dùng thuốc này mà chết, sau đó bị tiên hoàng liệt vào cấm dược. Khi tiên hoàng lớn tuổi phát bệnh, trong cung đình xuất hiện bí văn tương truyền, tiên hoàng là bị người ta ngầm hạ Ngũ Thạch Tán mới lâm bệnh nguy kịch. Chuyện này đương nhiên là một lời đồn chưa được chứng thật, nhưng bởi vậy càng thấy rõ Ngũ Thạch Tán gây tai họa khôn lường. Hiện giờ trong cung đình làm sao thấy được tung tích của nó, bảo mọi người sao không kinh hoảng cho được?

Sắc mặt Khánh Mỹ nhân phút chốc trắng bệch nào còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vừa rồi. Nàng run run bước ra khỏi hàng quỳ xuống, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần thiếp tuyệt đối không dám dùng vật ấy, thần thiếp là bị người ta hãm hại…”

Ta nhàn nhạt mà nói: “Khánh muội muội, lúc thì muội nói bản phi hãm hại muội, lúc lại nói có người khác hãm hại muội, chẳng lẽ muội hoàn toàn không có lỗi gì? Nếu muốn bấu víu lung tung, bám cắn người khác, thì phải xuất ra một ít chứng cớ mới được.”

Khánh Mỹ nhân cuống quít dập đầu, nói: “Thần thiếp không dám, thần thiếp không dám! Thần thiếp xin bẩm báo sự thật. Bầy chim này, kỳ thật là thần thiếp nhờ Khổng thượng cung mang vào trong cung, tất cả cách nuôi chim cho chim ăn, đều là Khổng thượng cung đưa cho. Quần áo thần thiếp mặc trên người, cũng là Khổng thượng cung thiết kế chế tạo…”

Chúng phi tần ồn ào, không nghĩ đến nàng lại bấu víu lôi tới Khổng thượng cung. Ta hơi trầm tư, im lặng không nói, nhìn hoàng hậu, lại thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt, sắc mặt tối tăm, oán hận nhìn Khánh Mỹ nhân.

Hạ Hầu Thần nói: “Khang Đại Vi, kêu người đi cục Thượng Cung truyền những người liên quan đến hỏi han. Chú ý đừng nhiệt náo khiến dư luận xôn xao.”

Khang Đại Vi mang theo hai tên thủ hạ vội vàng đi cục Thượng cung.

Trong lúc chờ đợi, Khánh Mỹ nhân biết mình đã gây ra đại họa, liền nói không ngừng, “Thần thiếp mong được làm nương nương mới tiến cung, nhưng vẫn không được hoàng thượng để mắt. Có một ngày thần thiếp nhàm chán, đi cục Thượng Cung chọn lựa vòng tay, muốn loại đẹp hơn, Khổng thượng cung liền lén lút nói cho thần thiếp phương pháp này. Hoàng thượng, thần thiếp kêu nhà mẹ gom góp không ít bạc mới được bộ xiêm y cùng đám chim  này, thần thiếp thực sự không biết hóa ra mấy con chim đó lại bị cho ăn độc dược…”

Nàng một mình thao thao kể tuốt tuồn tuột, đem mọi chuyện trước sau đổ ào ào ra như hắt nước. Hoàng thượng mặt lạnh âm trầm ngồi trên ghế chủ tọa, hoàng hậu nào dám ngăn cản nàng, không cần Khổng Văn Trân đến đối chất, tất cả chân tướng đã một rõ hai ràng.

Mà Khang Đại Vi sớm đã lấy kiện xiêm y bảy màu nàng vừa thay ra, lại kêu Từ ngự y chờ bên ngoài điện tiến vào xem xét. Chỉ một chốc, Từ ngự y liền tra ra những kẽ hở giáp ranh trên kiện xiêm y này, đều có Ngũ Thạch Tán. Mọi người rốt cuộc đã rõ, hóa ra chân tướng chuyện trăn chim quấn thân mà bay là như thế.

Trong đại điện, không khí lạnh đến làm cho người ta ngạt thở. Nhóm phi tần không dám thở mạnh, cả đại điện chỉ còn nghe tiếng Khánh Mỹ nhân lao thao kể lể không dứt.

Một lát sau, Khang Đại Vi liền dẫn Khổng Văn Trân tới. Nàng ăn mặc chỉnh tề, thân mặc bào phục của thượng cung, búi tóc Đại thủ không loạn, vừa nhìn qua tình thế trong điện, liền biết đại sự không ổn. Vừa tiến điện, còn chưa hành đại lễ với hoàng thượng hoàng hậu, chân đã mềm nhũn trước, lảo đảo một cái suýt ngã, bị hai tiểu thái giám kéo lại bắt tiến vào, kéo tới trước mặt hoàng thượng hoàng hậu. Nàng quỳ trên mặt đất lạy không ngừng, chỉ biết kêu: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”

Kể từ đó, không cần thẩm vấn, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng. Khánh Mỹ nhân đã nói thật, Khổng Văn Trân dùng thủ đoạn đòi tiền nhóm phi tần vượt định mức, nhận hối lộ, đưa cấm dược vào đại nội cung đình, làm ô nhiễm sự thanh tĩnh của cung đình, lúc này bị Hạ Hầu Thần trong cơn thịnh nộ bãi miễn chức vị, cũng bị đưa vào đại lao Tông Nhân phủ chờ phán xét, tất cả những người liên quan bị tra ra đều không được tha thứ.

Về phần Khánh Mỹ nhân, bị Hạ Hậu Thần răn dạy và quở mắng vì dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo* tranh thủ tình cảm, đánh nhập lãnh cung, vĩnh viễn không được phục chức.

(*Bàng môn tả đạo: Thủ đoạn mờ ám, không chính thống.)

Thọ yến hoàng hậu tỉ mỉ tổ chức liền vội vàng kết thúc như thế. Hai vị thọ tinh còn lại dù không bị liên luy, nhưng trong cung lại không dám mở thọ yến nữa. Hoàng hậu trải qua trận này, mất đi hai trợ thủ đắc lực là Khánh Mỹ nhân và Khổng Văn Trân, liền ở trong Chiêu Thuần cung cáo ốm không ra. Ta thuận lợi tiếp nhận quyền giải quyết chuyện lục cung với hoàng hậu. Trải qua đại biến như thế, mỗi người trong nhóm phi tần đều cẩn thận dè dặt, tuy bị ta áp chế, cũng không ai còn dám cãi lệnh.

(1)Chim Họa Mi:

(2)Chim Bát anh:

 

(3)Chim Anh nga da hổ

(4)Vọng Tiên kế: