Thượng Cung - chương 33 part 1

Chương 33: Vì đoạt thượng cung, lại lập mưu kế.

Edit&Beta:Myumyu.


 

Vị trí thượng cung hiện giờ còn trống, đương nhiên phải tìm
người thích hợp để lấp chỗ trống. Ta biết rõ lần này ta lại phải cùng hoàng hậu
tranh đoạt quyền lực một phen, mà chuyện này Hạ Hầu Thần không thể nhúng tay.
Trong triều đình hắn không ngừng lập người mới đả kích Thời gia, sớm đã khiến
Thời gia bất mãn. Thời gia giàu nhất nhì thiên hạ, nếu như Hạ Hầu Thần biểu hiện
ra sự bất mãn đối với hoàng hậu quá rõ ràng, rất dễ khiến Thời gia bí quá hoá
liều, làm cho kinh tế dao động.

Ta hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Hầu Thần, hắn chỉ muốn tranh đấu
không thấy máu để góp phần  ổn định thời
cuộc. Dù sao hắn mới đăng đế vị, căn cơ chưa ổn, mà gia tộc Thượng Quan tiền
triều gần như đã vét sạch quốc khố, nếu như lại gây ra chiến tranh, chỉ sợ lại
phải tiêu tốn không ít bạc.

Ánh nắng sớm tươi sáng, bầu trời trong xanh, trông ra ngoài
cửa sổ, trên ngọn cỏ xanh biếc còn đọng sương sớm. Ta nhìn người đang quỳ trước
mặt, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương trên tay ngươi đã đỡ chưa? Đã tới đây, bản phi
sẽ sai người đấm bóp mỗi ngày cho ngươi, nhờ ngự y dùng kim châm giúp ngươi đả
thông huyệt đạo, sẽ chậm rãi tốt dần lên.”

Tiêm Tử ngẩng đầu lên, làn môi run nhè nhẹ, dập đầu hành đại
lễ, nói: “Đa tạ nương nương.”

Ta cười nói: “Ngươi giúp bản phi một biệc lớn như vậy, bản
phi sẽ không bạc đãi người đã giúp ta. Đúng rồi, cái tên Tiêm Tử này đã là tên
cũ của người trong Tiêm Vũ các, không thể dùng nữa, ngươi liền theo bọn Tố
Linh, gọi là Tố Tú đi. “

Tiêm Tử lại dập đầu với ta lần nữa, “Nô tỳ đa tạ nương nương
ban tên, nô tỳ sẽ không khiến nương nương thất vọng.”

Tố Linh mang theo Tiêm Tử lui ra. Nhìn bóng lưng các nàng biến
mất sau bức rèm che, ta chậm rãi kéo ngăn kéo tinh xảo ra, mở ra một cái bao lụa
nho nhỏ. Bên trong bao là một ít đồ cho chim ăn thật nhỏ, màu xanh nhạt, đưa đến
gần chóp mũi ngủi, không có mùi tanh tưởi bình thường của đồ ăn dành cho chim,
bên trong lại có một loại hương vị kỳ dị. Đây cũng là đồ ăn mà Tiêm Tử tráo đổi
lấy về.

Đám chim chóc đã quen ăn đồ ăn có tác dụng mê hoặc này, nếu
ngừng hơn mấy ngày không ăn, thì cũng như con người, ngứa ngáy bực bội không chịu
nổi. Tuy là trước đây đã huấn luyện khiến chúng nó theo lệ thường quấn quanh
thân mà bay, nhưng đã mấy ngày không ăn, lại nghe được trong xiêm y đó có hương
vị Ngũ Thạch Tán, làm sao có thể nhịn được?

Khánh Mỹ nhân lấy đồ ăn đặc chế cho bầy chim ăn, lại lấy Ngũ
Thạch Tán khâu lẫn trong váy để hấp dẫn lũ chim, dùng tiếng nhạc bước nhảy để
khống chế chúng quấn thân mà bay, nhưng bỗng nhiên ngừng không được ăn thì đến
người còn ngứa ngáy khó chịu, huống chi là đám chim?

Khánh Mỹ nhân đã nói sai. Ta không có hạ độc đám chim của
nàng, chẳng qua ta chỉ thay đổi đồ ăn của đám chim đó mà thôi.

Ở trong ngự hoa viên, ta dùng ngôn ngữ khiêu khích, khiến
nàng sinh lòng bất mãn: lúc tặng quà, còn tặng kèm hoa Kim tước, khơi mào sự tức
giận đối với ta trong lòng nàng; thẳng đến khi đám chim không khống chế được,
nàng sẽ trút hết thảy lửa giận vừa mới bộc phát lên người ta, khiến hoàng hậu
sinh nghi, cho rằng ta âm thầm ra tay, vì vậy mà không ngăn cản ngự y điều tra,
lại vạch trần ra tất cả sự tình.

Ta gọi Tố Linh  vào,
đưa bao lụa này cho nàng, “Đem thứ này hòa với nước, đào cái hố chôn thật sâu.
Cũng không thể để nó tiếp tục hại người.”

Tố Linh gật đầu tự đi xử lý.

Buổi tối lúc Hạ Hầu Thần tới đây, tuy gương mặt lạnh lùng, bộ
dáng giống như là phẫn nộ chưa tiêu, nhưng ta lại cảm thấy kỳ thật trong lòng hắn
đang cực kỳ cao hứng. Ta vẫn chưa khoe công với hắn, chỉ kêu người chuẩn bị hai
loại thức ăn, ta lấy rượu mật ra mời hắn uống hai chén. Chúng ta không đề cập đến
chuyện phát sinh ngày hôm trước. Khánh Mỹ nhân liền như một đoạn nhạc đệm nho
nhỏ trong dòng chảy sinh mệnh của hắn, chỉ sợ hắn sớm đã không còn nhớ đến nàng
nữa. Kỳ thật có lúc ta nhìn gương mặt tự nhiên hờ hững của hắn, chung quy luôn
nghĩ rốt cuộc những phi tần đó đang tranh cái gì. Tranh sự sủng ái như ánh nắng
sớm mai lướt qua trong giây lát của hắn? Hay là quyền lực hắn nắm giữ trong
tay? Đối với ta mà nói, ta chỉ muốn tranh cái thứ hai. Cảm giác từ trên cao,
tôn quý nhìn xuống đám người phía dưới, chỉ có hắn có thể cho ta. May mà hắn đã
cùng ta lập hiệp nghị, hắn cho ta cái ta cần có, ta sẽ trợ giúp hắn hoàn thành
việc hắn muốn. Hết thảy đều không quan hệ đến tình ý.

Cho nên, khi ta giả bộ tranh giành ghen tuông, hắn liền phối
hợp với ta thâm tình khẩn thiết. Ta nghĩ, chúng ta đều là người biết diễn kịch.
Có đôi khi nhìn vào ánh mắt của hắn, dịu dàng như muốn chảy ra nước, ta còn thật
sự cho rằng mình đang được sủng ái.

Ta cầm lấy chén ngọc linh lung trên bàn, nói với Hạ Hậu Thần:
“Chúc mừng hoàng thượng đạt thành tâm nguyện.”

Hắn chạm cốc cùng ta, cười nhạt, “Ái phi chúc mừng ta cái
gì?”

Ta uống cạn rượu trong chén, cười mà không đáp, chỉ vào thân
ảnh Tố Tú đang đi ra cửa, hỏi hắn:“Cung tỳ thần thiếp mới thu nhận này, hoàng
thượng có vừa mắt không?”

Hắn buông chén rượu chưa uống xuống, chậm rãi nói: “Ái phi
biết trẫm hận nhất là cái gì không? Trẫm muốn mỹ nhân, tất nhiên là quả thật trẫm
có mơ tưởng, nhưng có người lại năm lần bảy lượt không biết điều, cứ cứng đầu
nhét người vào bên cạnh trẫm…”

Ta hờn dỗi cười cười, “Hoàng thượng, sao ngài lại giận rồi?
Thần thiếp cũng không có ý đó. Thần thiếp là muốn để hoàng thượng nhìn xem,
cung tỳ thần thiếp mới thu nhận trông có được không?” Ta kéo ống tay áo của hắn,
“Hoàng thượng, trước kia ngài thực sự chưa từng gặp nàng sao?”

Hắn nhíu mày suy nghĩ, nói: “Hình như đã gặp qua, nhưng
không nhớ rõ ở trong cung nào.”

Ta liền nới lỏng ống tay áo của hắn, nói: “Hoàng thượng thật
là tuyệt tình. Mấy ngày trước đây còn ở chỗ thần thiếp không ngừng nhắc tới Lộng
Ngọc thổi khèn, nay Lộng Ngọc bị người ta kéo xuống nước, hoàng thượng liền
không nhớ tới nữa rồi sao?”

Hắn ngẫm nghĩ cẩn thận, nói: “Hóa ra là cung nữ đàn hay ở
Tiêm Vũ các. Bất quá trẫm chỉ mới thấy một lần, về sau chưa hề gặp lại, làm sao
mà nhớ được?”

Hắn cũng không nghĩ đến, chỉ một lần gặp mặt này, thiếu chút
nữa đã khiến Tố Tú mất đôi tay. Trong cung chính là như thế. Nữ nhân trong
cung, bất luận thân phận thế nào, đều là nữ nhân của hoàng thượng. Việc này khiến
cho một số người ôm ấp vô số kỳ vọng, đồng thời mang lại cho một số người khác
vô số khủng hoảng. Nhưng vị thiên tử này, làm sao hiểu được nỗi chua chát đắng
cay trong đó?

Hắn thấy ta trầm mặc không nói, chỉ lo uống rượu mật, liền
bu lại, đoạt lấy cái chén trong tay ta, nhẹ nhàng liếm một cái trên môi ta,
nói: ” Rượu mật của ái phi thật ngọt.”

Ta vội vàng cười tránh đi, ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy ánh mắt
hắn như si như say, ngưng thần nhìn ta, thể hiện ra bộ dạng biếng nhác mà đầy hứng
thú. Thần thái của hắn lúc này, quả thật tuấn tú đến không có cách nào diễn tả
bằng ngôn từ. Ta như bị mệ hoặc, có một lúc trong đại não dường như ngừng mọi
suy nghĩ lại, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn. Hắn lập tức hôn lên làn môi ta, đè ta ở
trên giường. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng dây dưa cùng ta, tay trái sớm đã
theo cổ áo chui vào trong sờ soạng, âu yếm trên thân thể ta. Ta đang bị hắn hôn
đến thở không nổi, hắn lại thả lỏng môi ta, đôi mắt say mê đến có thể dìm chết
người. Làn môi lại chuyển về hướng gáy, ở bên tai ta cắn nhẹ mút hút.

Trước giờ, hắn không hề thực hiện khúc dạo đầu như vậy với
ta, trước kia luôn vội vàng đi thẳng vào chủ đề chính. Ta bị hắn chơi đùa như thế,
chỉ cảm thấy cả người giống như là than đá, rất dễ cháy lại cực kỳ khó tắt lửa,
cả người xụi lơ không còn chút sức lực. Y phục ta mặc vốn rộng rãi, tay hắn
công thành đoạt đất, không cần xé rách quần áo trên người ta, liền có thể trực
tiếp thăm dò vào. Ta chỉ cảm thấy bị những nơi hắn vỗ về chơi đùa bỗng nhiên xuất
hiện biến hóa kỳ dị, lại có chút khát vọng hắn. Ta vốn chỉ có sự chán ghét đối
với chuyện này, hoàn toàn không có chút hảo cảm nào. Suy nghĩ xẹt qua trong đầu
khiến ta sợ ngây người, phản ứng đầu tiên, đó là tránh né ngón tay của hắn. Hắn
lại dùng tay kia ấn ta xuống khiến ta không thể động đậy, toàn bộ thân hình đè
ép lên, lầm bầm nói: “Đừng trốn tránh. Ta biết trong lòng nàng đang nghĩ cái
gì, kỳ thật việc này cũng rất vui thích. Trẫm sẽ khiến nàng sung sướng.”

Ta mềm lòng, thuận theo ý hắn. Vài lần trước đây tuy ta tận
lực cố nén, vẫn khiến hắn nhìn ra ta không vui và chán ghét. Hắn cho rằng lần
này ta tránh né, cũng là vì như thế.

Nhưng ta làm sao có thể nói ra miệng, lúc này suy nghĩ của
ta lại hoàn toàn trái ngược?

Lần này quần áo trên người ta không bị hắn thô bạo xé rách,
mà bình thường cởi xuống từng lớp từng lớp. Sắc mặt hắn đỏ hồng, đôi mắt trở
nên sâu thẳm, nhưng vẫn cố nén, thăm dò, rốt cuộc thấy gương mặt ta không có biểu
hiện sợ hãi trước kia nữa, lúc này mới vọt vào. Một lần này, đúng như hắn sở liệu,
ta không có chút không thích nào, ngược lại cảm giác thân thể như rớt vào một
đám mây bảy màu, lại giống như nhành cỏ nhỏ mùa xuân hạn hán đã lâu lại gặp cơn
mưa rào, có một loại vui sướng cùng khoái lạc nói không nên lời. Đại khái là thần
tình trên gương mặt ta cuốn hút hắn, động tác hắn càng nhanh hơn, cho đến khi
trong đầu ta trống rỗng, thật lâu sau tựa hồ mới nhìn thấy bên trong tấm màn
đen có pháo hoa nổ tung, đẹp không sao tả xiết.

Ta chưa từng nghĩ loại chuyện này có thể tốt đẹp như thế,
thân thể giống như lập tức hoàn toàn nở rộ, tiếp thu sự tiến công lần lượt của
hắn cũng không hề đau đớn, lại có một loại kỳ vọng, hi vọng hắn vĩnh viễn không
ngừng.

Đến lúc cửa sổ có ánh nắng sớm nhợt nhạt chiếu vào, chúng ta
mới ngừng lại. Hắn nằm ở bên cạnh ta, lớn tiếng hô: “Thông tri ngự thư phòng,
hôm nay trẫm không lâm triều.”

Ta chợt thấy một trận xấu hổ đánh úp lại, nói: “Hoàng thượng,
làm sao có thể như vậy. Thế này, chẳng phải thần thiếp trở thành hồng nhan họa
quốc rồi sao.”

Hắn vỗ vỗ cái mông lõa lồ của ta, cười quái dị nói: “Nàng
cho rằng trẫm là người sắt, sau khi bị nàng dụ hoặc như thế, trẫm còn có thể đi
đứng bình thường sao?”

Ta xấu hổ e thẹn, “Hoàng thượng, thần thiếp nào có?”

Hắn mơ màng nói: “Ngủ đi. Trẫm cũng mệt mỏi rồi, ngày ngày
thượng triều, nghe đám lão hủ biện luận, không phân biệt được đúng sai phải
trái nữa, trẫm cũng phải cách xa bọn họ cẩn thận suy nghĩ.”

Nghe hắn nói như thế, không biết vì sao, trong lòng ta mơ hồ
dâng lên cảm giác cùng chung hoạn nạn với hắn. Tuy hắn là thiên tử cao quý,
nhưng lại không phải do thái hậu sinh ái, chẳng hề được sủng ái, sinh tồn giữa
khó khăn, vài lần nguy hiểm thiếu chút nữa bị phế bỏ. Bằng sự ẩn nhẫn cùng mưu
lược của chính mình, hắn mới một lần lại một lần tìm được đường sống trong âm
mưu hiểm ác. Sau khi lên làm hoàng để, tiền triều để lại cục diện triều chính hủ
bại, hắn bị phiên vương khắp nơi kềm chế. Kỳ thật chức hoàng đế này hắn làm cực
kỳ mệt mỏi, chẳng phải cũng giống như ta, đau khổ cầu sống sao?

Ta nói: “Hoàng thượng, ngài yên tâm lo việc triều chính,
trong hậu cung thần thiếp sẽ không để người nào quấy rầy đến ngài.”

Đây là câu nói tình chân ý thiết nhất của ta, lại chỉ đổi được
từng trận tiếng thở của hắn, chắc là hắn không nghe được.

Thân thể ta cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng không đau đớn như
những lần trước, giống như một đóa hoa uống no nước rồi lờ đờ uể oải vậy, chỉ
chốc lát sau, ta cũng ngủ thiếp đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3